Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 155: Chương 155: Ngoại Trừ Dỗ Còn Có Thể Làm Sao



CHƯƠNG 154: NGOẠI TRỪ DỖ CÒN CÓ THỂ LÀM SAO

Editor: Luna Wong
Trong con ngươi thanh lãnh của Mục Trần Tiêu bị điểm điểm tiếu ý làm ẩm, tiếu ý này phảng phất là ánh dương quang đi qua cành cây rậm rạp, chiếu xạ đến chỗ sâu trong rừng rậm, để cả đôi mắt thâm trầm đều bởi vậy dính vào sắc màu ấm: “Ta còn không biết, chữ của cô nãi nãi. . .”

Hứa Vân Noãn mở to hai mắt nhìn, dùng dáng dấp tự cho là hung ác nhìn hắn: “Không cho ngươi nói, càng không cho cười!”

Đôi mắt thủy nhuận bởi vì sốt ruột mà dính vào một chút linh động thủy sắc, mở tròn vo nhìn sang, phảng phất mèo con bị mạnh mẽ đoạt đi cá nhỏ, vươn móng vuốt cong răng cong mềm mềm, không chỉ có không có chút hung ác độc địa nào, ngược lại manh để tâm can người loạn chiến.

Tiếu ý trong mắt Mục Trần Tiêu càng phát đặc hơn: “Chữ của cô nãi nãi thực tại là. . . mượt mà khả ái.”

Hứa Vân Noãn tiết khí, bĩu môi dập đầu ở trên bàn: “Ta liền biết, ngươi nhìn thấy tất nhiên sẽ cười, nên phương pháp trồng rau xanh trong noãn bằng trước đưa cho ngươi, đều là để Chu quản gia chép giúp ta, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị ngươi phát hiện.”

Mục Trần Tiêu từ dưới cánh tay của Hứa Vân Noãn rút ra một tấm giấy, chữ trên tờ giấy có chút tinh tế chăm chú, nhưng là bút họa lại có vẻ càng non nớt, như là tuổi hài đồng sáu bảy tuổi viết, hơn nữa, từng chữ một mập mạp tròn vo, hoành bình dựng thẳng không thấy chút phong mang nào, như là Hứa Vân Noãn thời khắc này, mềm nhu nhu, để người hận không thể đưa ngón tay ra đâm một cái.

“Ta còn tưởng rằng người thứ nhất thấy chữ của cô nãi nãi là ta, không nghĩ tới Chu quản gia đoạt ở trước mặt của ta.”

“Còn có người trước hơn cả ngươi.” Phản chính đều bị phát hiện, Hứa Vân Noãn thẳng thắn phá quán tử phá suất, tiếp tục cầm bút viết viết vẽ vẽ một chút.

Nhãn thần của Mục Trần Tiêu khẽ động: “Ngoại trừ ta, còn có ai?”

“Mộ Vũ và Hàn Yên thấy qua, mặt khác Hàn phu nhân cũng đã thấy.”


“Mộ Vũ và Hàn Yên thiếp thân hầu hạ ngươi, tự nhiên có cơ hội nhìn thấy, thế nào Hàn phu nhân cũng đã thấy?”

Hứa Vân Noãn vô tội nháy mắt một cái: “Ta và Hàn phu nhân muốn hợp làm một gian tú phường, lẽ nào ta chưa nói với các ngươi sao?”

Mục Trần Tiêu học dáng dấp của nàng trừng mắt nhìn: “Lẽ nào cô nãi nãi nói qua sao?”

“A? Chưa nói qua nha?”

“Ân, chưa nói qua!”

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau nửa ngày.

Hứa Vân Noãn giơ tay lên sờ sờ mũi, cười đến hơi có chút xấu hổ: “Ta còn tưởng rằng đã nói rồi nữa, lần trước Hàn phu nhân đến phủ thăm ta, thương lượng chuyện này, chúng ta đến khế thư đều ký xong rồi, sở dĩ Hàn phu nhân thấy qua chữ do ta viết, cũng là bởi vì ta ký tên trên khế ước, lúc đó ta còn và Hàn phu nhân nói rồi, để cho nàng bảo mật, không được nói ra chuyện chữ của ta khó coi.”

Nhắc tới chữ, trong mắt Mục Trần Tiêu lần thứ hai bị tiếu ý nhợt nhạt nhồi: “Ai nói chữ của cô nãi nãi khó coi, phân minh là khả ái, người bên ngoài muốn học đều không học được.”

“Tôn nhi, ” Hứa Vân Noãn quả đấm nâng má, hơi híp mắt lại, “Ngươi ăn ngay nói thật, có phải đang cười nhạo ta hay không?”

“Cô nãi nãi làm sao sẽ nghĩ như vậy chứ, ta rõ ràng là đang tán thưởng, thật tâm thật ý tán thưởng.”

“Nói xạo! Tôn nhi nhà của ta đã biến thành tên lừa gạt rồi!” Hứa Vân Noãn nhíu mũi, dáng dấp vô cùng đau đớn.

Bookwaves
“Có cô nãi nãi giáo dục, ta làm sao sẽ biến thành tên lừa gạt được?”

“Vậy thì ai biết, có phải ngươi ở bên ngoài học cái xấu hay không?”

“Ta chỉ học theo cô nãi nãi, người khác cũng không để ở trong mắt.”

“Nhìn ngươi bây giờ cũng biết dỗ người vui vẻ rồi, tất nhiên là học người bên ngoài!” Hứa Vân Noãn thở phì phò nói.

“Chuyện dỗ cô nãi nãi, là vô sự tự thông.”

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Trước còn lo lắng, tính tình ngươi như khối đá như nhau, tất nhiên không có cô nương nhà ai có thể được ngươi dỗ, hôm nay nhìn, hoàn toàn không cần ta lo lắng.”

Tiếu ý trong mắt Mục Trần Tiêu hơi thu liễm, giơ tay lên xoa xoa hai chân của mình: “Dáng dấp của ta bây giờ, cho dù là miệng lưỡi lưu loát, nói ba hoa chích choè, cũng không có cô nương nhà ai nguyện ý bồi ở bên cạnh ta.”


“Ai nói, ngươi vẫn tốt, không thể tự xem nhẹ mình như vậy.”

“Nói nghiêm túc, nếu thật có cô nương không ngại ta, phỏng chừng cũng chính là cô nãi nãi ngươi.”

Hứa Vân Noãn tựa hồ cảm thấy nói như thế có cái gì không đúng, nhưng trong lúc nhất thời vừa không thể hiểu.

Mục Trần Tiêu khẽ rũ mắt xuống , thần sắc mang lờ mờ: “Lẽ nào cô nãi nãi cũng ghét bỏ ta là người tàn phế sao?”

“Làm sao có thể?” Hứa Vân Noãn liên tục phủ nhận, “Mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì nữa, ta cũng sẽ không ghét bỏ.”

Mục Trần Tiêu một lần nữa ngước mắt, tiếu ý lần thứ hai xông tới: “Có những lời này của cô nãi nãi, ta liền đủ hài lòng.”

Hứa Vân Noãn cảm thấy như vậy không được: “Tôn nhi ngươi cũng quá dễ dụ, lấy tính tình đơn thuần như vậy của ngươi, đặt bên ngoài tất nhiên sẽ phải thua thiệt.”

“Không phải có cô nãi nãi che chở sao?”

“Nói cũng phải, sau này ta giúp ngươi trấn, nhất định sẽ không để cho người bên ngoài lừa gạt ngươi.”

“Như vậy, vậy đa tạ cô nãi nãi.”

“Người trong nhà, không cần khách khí.”

Bookwaves
Tay của Mục Trần Tiêu đặt ở trên đùi hơi buộc chặt, cảm giác được lòng bàn tay truyền tới đau đớn, khôn ngoan hơi buông lỏng lực đạo.

Trước hắn tuyệt đối nghĩ không ra, có một ngày hắn sẽ lợi dụng hai chân của mình để giả thương cảm. . .


“Tôn nhi ngươi xem thử mấy thứ ta vẽ này.”

Mục Trần Tiêu phục hồi lại tinh thần, vội vã tiếp nhận trang giấy, sau khi tỉ mỉ nhìn hai mắt, thần sắc hơi có chút vô cùng kinh ngạc: “Cô nãi nãi tranh này chính là. . .”

“Thủy cừ!” (mương nước)

“Không tệ, bởi vì bỏ lỡ thời tiết, lúa mạch là không có cách nào gieo, kế tiếp chỉ có thể trồng gạo vàng, đậu phộng và đậu, mặc kệ trồng cái gì, tưới nước đều là trọng yếu nhất, trước khi mua điền sản này, ta liền cẩn thận nhìn vị trí, hai ngày trước lại tự mình đi thăm dò, những ruộng đồng này tiêu tưới đều cực kỳ tiện, năm nay tu kiến xong mương nước, sau này có thể tiết kiệm được một đống tâm tư lớn.”

“Cô nãi nãi nói không sai, chỉ là khởi công xây dựng mương cũng không phải chuyện dễ dàng, có một vài chỗ cần sớm chuẩn bị, trong quá trình khởi công xây dựng cũng có thể sẽ gặp phải bách tính ngăn cản, cũng không phải là một chuyện dễ.”

Hứa Vân Noãn gật đầu: “Nói cũng phải, nên chỉ dựa vào một nhà chúng ta là không thể thành, ta muốn liên lạc một số dân chúng chung quanh, xem bọn hắn có nguyện ý tham dự vào hay không.”

“Người nhiều sẽ xuất hiện các loại các dạng mâu thuẫn, thậm chí có thể sẽ bị người lợi dụng, cô nãi nãi đã nghĩ xong?”

“Có một số việc sớm muộn gì cũng phải có người đi làm, huống chi ta làm là chuyện tốt, dựng thân công chính, sợ cái gì gian nịnh yêu tà? Chút chuyện nhỏ này nếu là làm không tốt, sau này làm sao phổ biến trồng trọt?”

“Cô nãi nãi nói rất đúng, ta tìm người tỉ mỉ nghiên cứu một chút, sau đó lại nghĩ biện pháp liên lạc bách tính. Mặc kệ cô nãi nãi muốn làm gì, ta cũng sẽ tận lực ủng hộ.”

Hứa Vân Noãn nhất thời cười: “Ân, tôn nhi ngươi thật sự là quá tốt!”

Con ngươi của Mục Trần Tiêu hơi giật giật, trong lòng như là bị dáng tươi cười cho nóng một chút, trong bủn rủn xen lẫn nhè nhẹ đau, tư vị dị thường mâu thuẫn, nhưng là hắn lại luyến tiếc dời đường nhìn khỏi dáng tươi cười kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện