Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1564: Nỗi khổ tâm



Chương 1564 : Nỗi khổ tâm.

Trên bầu trời, trăng sáng tỏ, ánh sao thưa thớt, những cơn gió đêm mát rượi như làn nước.

Tuy Mị Nương cũng được coi là hạng người lòng dạ hiểm độc nhưng lúc này thật sự không nhịn được cau mày hỏi:

- Ngươi nói hai gã hòa thượng chiếu cố Khổ đại sư?

Nàng thật ra biết rõ là hai hòa thượng, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.

Sở Hoan khẽ gật đầu, hắn ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

- Khổ đại sư kia rút cuộc là ai?

Sở Hoan cảm khái nói:

- Chắc ngươi không quên Thú Bác Già chứ?

- Thú Bác Già đại sư sao?

Mỵ Nương lập tức gật đầu:

- Ta đương nhiên không quên, đại sư là ân nhân cứu mạng của ta.

Sở Hoan thở dài:

- Ngươi cũng đã biết tại sao ngươi ở cùng một chỗ với Thú Bác Già chứ?

Mỵ Nương lắc đầu nói:

- Ta đã hỏi nhiều lần nhưng đại sư không giải thích rõ ràng. Ngài chỉ nói ta đi cùng là phụng mệnh Quỷ đại sư, phải thanh trừ độc tốt trong thân thể ta.

- Mỵ Nương, bên trong sa mạc ngươi bị Bạch Hổ bọ cạp cắn, trúng phải kịch độc. Sau đó ta mới biết Bạch Hổ bọ cạp là vật kịch độc, người bình thường nếu bị cắn thì chỉ trong mấy canh giờ sẽ bị độc tính ăn mòn toàn thân mà mất mạng. Nhưng ngươi lại có thể chống đỡ được vài ngày, cho tới một đêm đó mới đột nhiên phát tác.

Sở Hoan đi tới bên người Mỵ Nương nói khẽ:

- Ngươi cũng biết nguyên do chứ?

Mỵ Nương nhíu chân mày lá liễu, lắc đầu.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Ngay từ đầu ta cũng không hiểu, về sau mới biết, trước khi ngươi bị Bạch Hổ bọ cạp cắn, thật ra trong thân thể đã ẩn chứa độc tố, đó là một loại độc do ngươi khác cấy trong thân thể.

- Độc chủng?

Mỵ Nương bỗng nhiên biến sắc.

- Ngươi có ý gì?

- Rất đơn giản, độc tính Bạch Hổ bọ cạp chậm phát tác là bởi vì trong thân thể ngươi vốn bị người khác sớm cấy độc tố. Kịch độc kia luôn ẩn giấu trong cơ thể ngươi, một khi phát tác có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của ngươi. Nhưng chính bởi vì trong thân thể ngươi đã ẩn giấu kịch độc nên ngược lại khắc chế được độc tính của Bạch Hổ bọ cạp. Dựa theo lời Quỷ đại sư, độc của Bạch Hổ bọ cạp sau khi tiến vào cơ thể người liền bị kịch độc vốn có trong cơ thể đẩy lùi. Hai loại độc tố chống lại nhau, độc trong cơ thể ngươi còn hiểm ác, mạnh hơn độc của Bạch Hổ bọ cạp. Trên thực tế ngày ấy ở Ôi Lang hội, chất độc phát tác không phải là của Bạch Hổ bọ cạp mà hoàn toàn là do độc chủng lấn át gây ra.

Khuôn mặt Mỵ Nương trở nên trắng bạch:

- Điều này... điều này sao có thể? Ta... trong cơ thể ta tại sao lại bị người hạ chủng độc.

- Quỷ đại sư nói như vậy là chắc chắn không thể sai. Hơn nữa đại sư còn kết luận, ít nhất ngươi đã bị hạ chủng độc năm năm.

Sở Hoan cau mày nói:

- Lúc ấy ngoại trừ Quỷ đại sư, không ai có thể giải độc trong cơ thể ngươi. Tình huống lúc ấy chẳng những phải giải trừ độc Bạch Hổ bọ cạp, còn phải giải trừ chủng độc trong người ngươi. Hai loại chủng độc phải giải trừ đồng thời, nếu không chỉ cần còn tồn lại một loại độc, ngươi có thể sẽ mất mạng.

Mỵ Nương cau mày nói:

- Độc... độc trong người ta...!

- Hiện giờ ngươi bình yên vô sự, đương nhiên hai loại độc đều đã bị giải trừ.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Lúc ấy Quỷ đại sư sử dụng phương pháp hỏa luyện, đã giải trừ hơn một nửa. Nhưng trong thời điểm đó đột nhiên có cường địch tới, Quỷ đại sư không thể xoay sở được nên mới hạ lệnh Thú Bác Già đại sư mang theo ngươi rời đi. Thú Bác Già đại sư là hầu cận bên người Quỷ đại sư, ngoại trừ Quỷ đại sư cũng chỉ có ngài ấy mới thông hiểu phương pháp hỏa luyện. Lúc ấy độc tố trong cơ thể ngươi đã được giải trừ hơn một nửa, phần độc tố còn sót lại, Thú Bác Già đại sư có đủ năng lực giải trừ giúp ngươi.

Mỵ Nương nói khẽ:

- Thú Bác Già đại sư đã từng nói qua, phương pháp giải độc là do Quỷ đại sư truyền thụ. Đại sư còn nói... còn nói Quỷ đại sư dặn dò phải hoàn toàn giải trừ độc tố trong cơ thể ta, bởi vì Quỷ đại sư đã đáp ứng ngươi sẽ chữa trị thật tốt cho ta.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Thú Bác Già đại sư nói không sai. Lúc ấy cường địch tới, Quỷ đại sư vẫn không quên lời hứa của mình. Tuy Thú Bác Già đại sư đã rời đi nhưng vẫn còn một người hầu cận trung thành và tận tâm, đã liều chết bảo hộ Quỷ đại sư. Người lưu lại chính là Khổ đại sư chúng ta cần tìm hiện giờ, tên thật của đại sư là Nặc Cự La. Chỉ có điều tốt nhất không để kẻ khác biết danh tự, thế nên ta mới dùng tên giả Khổ đại sư.

- Thì ra là thế.

Mỵ Nương giờ mới hiểu được.

- Người kia... Thú Bác Già đại sư nói Quỷ đại sư đã bị hại, ngài nói muốn đi tìm di cốt Quỷ đại sư mang về Phật quật.

- Ta hiểu.

Sở Hoan nói:

- Địch nhân của Quỷ đại sư quá mạnh mẽ, hơn nữa lúc ấy Quỷ đại sư đã rất yếu, tuy ngài ấy có thể đánh lui cường địch, nhưng cũng...!

Nghĩ tới tình cảnh lúc đó, trong lòng Sở Hoan cảm thấy hơi chua xót.

Mỵ Nương lập tức hỏi:

- Cường địch đó là ai?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ngươi có biết cũng vô ích, có lẽ ngươi vĩnh viễn không gặp kẻ đó.

- Nặc... Nặc Cự La đại sư tại sao lại ở nơi này?

- Lúc ấy vì bảo hộ Quỷ đại sư, Nặc Cự La đại sư bị thương tổn. Đầu óc của ngài bị đối phương đánh trọng thương, tuy may mắn giữ được tính mạng nhưng bất tỉnh nhân sự, không còn biết gì nữa.

Sở Hoan nói khẽ:

- Ta theo địch nhân trên đất Tây Lương cứu đại sư ra, đương nhiên cũng tận lực, âm thầm đưa đại sư về Trung Nguyên. Ta sợ tên địch nhân hại chết Quỷ đại sư kia sẽ phái người truy tìm nên ta phải nghĩ cách âm thầm bảo hộ Nặc Cự La đại sư.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Để Nặc Cự La đại sư ở bên cạnh ta rất dễ khiến người khác chú ý. Hơn nữa đối phương rất có thể sẽ giám thị hành động của ta, bởi vậy ta chỉ có thể vụng trộm đưa đại sư tới nơi này giao cho Lưu thúc chiếu cố...!

- Ngươi nói xem, tối nay đám người kia tới đây là vì Nặc Cự La đại sư phải không?

Mỵ Nương cau mày nói:

- Chẳng lẽ cường địch kia đã tới Trung Nguyên?

Vẻ mặt Sở Hoan ngưng trọng hẳn lên, hắn nói:

- Ta cũng không biết, nếu quả thật đám người kia đã tới Trung Nguyên thì mọi chuyện có chút phiền toái. Nặc Cự La đại sư không ở trong chùa miếu, tuy nhiên lại rơi vào tay bọn họ...!

Hắn nhớ tới Bì Sa Môn liền cảm thấy chuyện vô cùng khó giải quyết. Lúc trước Bì Sa Môn giao thủ với Quỷ đại sư, trên thực tế song phương cũng không hề tiếp xúc tay chân nhưng cuối cùng lưỡng bại câu thương, Quỷ đại sư cũng vì vậy mà viên tịch, còn Bì Sa Môn cũng bị trọng thương. Sở Hoan biết rõ võ công của hai người này đã cao tới mức người thường không thể tưởng tượng nổi. Vũ kỹ của song phương cũng không còn theo hình thức chiến đấu thông thường nữa rồi.

Quỷ đại sư đã viên tịch, Sở Hoan nghĩ mãi cũng không ra trong thiên hạ còn người nào là đối thủ của Bì Sa Môn. Nếu y đã tới Trung Nguyên, đây quả thật là một điều đáng sợ.

- Nặc Cự La đại sư đã bất tỉnh nhân sự, bọn chúng còn bắt đại sư làm gì?

Mỵ Nương nghĩ tới điểm mấu chốt:

- Hơn nữa nhìn hai cỗ thi thể bị bọn chúng giết kia ít nhất cũng đã chết được nửa tháng. Hay nói cách khác Nặc Cự La đại sư đã rơi vào tay chúng được nửa tháng. Đã như vậy tại sao bọn chúng không rời đi, còn phải ở lại nơi này?

Đôi mắt nàng nheo lại như mắt hồ ly nhìn Sở Hoan:

- Phải chăng tất cả mọi thứ cuối cùng đều vì ngươi?

Sở Hoan nhíu mày, hắn đương nhiên biết Quỷ đại sư trước khi lâm chung truyền thụ Trấn Ma chân ngôn là vì ưu ái mình. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc đưa hắn trở thành mục tiêu của Bì Sa Môn. Hắn luôn hoài nghi Dạ Xoa Vương là do Bì Sa Môn phái tới, có lẽ y bị tổn thương nên không thể tự mình tới Trung Nguyên, nên phái Dạ Xoa Vương tới cướp lấy Trấn Ma chân ngôn. Nói cách khác, Bì Sa Môn khẳng định biết rõ Trấn Ma chân ngôn đã ở trong tay mình.

Bì Sa Môn thèm muốn Trấn Ma chân ngôn tới mức điên cuồng, điểm này Sở Hoan đương nhiên hiểu rõ. Lúc này hắn đã mơ hồ cảm thấy nếu như đối phương vì Trấn Ma chân ngôn mà bắt đi Nặc Cự La, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ có điều tại sao chúng lại biết hắn sắp trở lại Lưu gia thôn? Nếu như không phải bởi vì sự tình Hà Tây, Sở Hoan mới quyết định nhập quan, thuận tiện trở về lấy đi Long xá lợi và xem xét tình hình Nặc Cự La, chỉ sợ nửa năm hoặc một năm tới hắn cũng chưa chắc sẽ trở về, đối phương tại sao bắt được Nặc Cự La mà vẫn lưu lại.

Hơn nữa với công phu xuất thần nhập hóa của Bì Sa Môn, nếu y muốn truy tìm mình ở Tây Quan chỉ sợ sẽ không gặp phải đối thủ.

Đang suy nghĩ nhanh như điện, chợt nghe Mỵ Nương lạnh giọng quá:

- Ai?

Sở Hoan lập tức đề phòng, nghe được từ phía sau truyền tới tiếng bước chân. Hắn liền quay đầu lại, dưới ánh trăng chỉ thấy một đạo thân ảnh đang chậm rãi đi tới gần phía mình. Hắn nhìn kỹ một chút liền cảm thấy giật mình. Người đang tới hóa ra là Lưu Thiên Phúc vừa đột nhiên mất tích.

Mỵ Nương nhìn thấy Lưu Thiên Phúc liền nổi trận lôi đình, vung loan đao trên tay muốn xông tới chém Lưu Thiên Phúc. Nhưng nàng chưa kịp tiến lên đã bị Sở Hoan níu tay ngăn lại, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Mỵ Nương. Nàng hừ lạnh một tiếng xoay người qua chỗ khác, lúc này Sở Hoan mới chậm rãi đi về phía trước. Khi còn cách Sở Hoan khoảng sáu bảy bước, Lưu Thiên Phúc đột nhiên quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Sở... Sở đại nhân, ta... ta xin lỗi ngài, là ta... là ta già rồi còn hồ đồ, ta... ta có lỗi với ngài a...!

Lão vừa nói vừa khóc ròng ròng.

Sở Hoan nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm thở dài. Hắn biết Lưu Thiên Phúc bán rẻ mình nhưng không phẫn nộ. Sở Hoan tiến lên, nâng Lưu Thiên Phúc dậy, nhẹ nhàng hòa nhã nói:

- Lưu thúc, thúc không cần như thế. Ta biết thúc làm như vậy tất nhiên là có nỗi khổ tâm trong lòng... Không cần nghĩ ngợi nữa, thúc về trước đi, bên này giao cho ta...!

Lưu Thiên Phúc thấy Sở Hoan không có chút nào quở trách càng khóc lóc thảm thiết mà nói:

- Sở đại nhân, ta không muốn như vậy... Bọn chúng từng nói sẽ không hại ngài... Ta làm vậy cũng chỉ vì hơn một trăm nhân khẩu trong thôn... Ta xin lỗi ngài...!

- Sở Hoan tín nhiệm ngươi, coi ngươi như thân nhân của hắn. Hơn nữa hắn không tin ai, chỉ tin mình ngươi, đưa... đưa Khổ đại sư nhờ ngươi chiếu cố...!

Mỵ Nương nhịn không được lạnh lùng nói:

- Ngươi lại phụ sự tín nhiệm của hắn, bán đứng hắn. Ta thật sự không biết vì sao ngươi còn mặt mũi tới gặp hắn...!

- Mỵ Nương im miệng!

Sở Hoan lạnh lùng quát.

Mỵ Nương giậm chân một cái, sau đó chạy ra xa mấy chục bước, không để tâm tới nữa.

- Sở đại nhân, ta đã từng nói qua với ngài, trong thôn bị đạo phỉ tập kích...!

Lưu Thiên Phúc run giọng nói:

- Chúng ta đều là dân chúng trung thực, chỉ biết trồng trọt cày ruộng, đâu phải là đối thủ của lũ đạo phỉ kia. Lần đầu tiên bọn chúng tới, tuy tất cả mọi người hợp lực đuổi được bọn chúng đi nhưng cũng chết mất mười mấy nam đinh. Đợi lúc bọn chúng quay lại, chúng ta chỉ còn có nước chờ chết...!

Sở Hoan nhíu mày, hắn biết mặc dù quan nội rất loạn, đạo tặc nổi lên khắp nơi, nhưng không nghĩ tới ngay cả quê quán của mình cũng bị đạo phỉ hoành hành. Hắn nhớ tới hiện giờ thiên hạ rung chuyển, đạo tặc như nấm, một đám có ác tâm thừa cơ kéo bè kết phái cướp bóc bốn phía. Tây Sơn cũng không thể may mắn thoát khỏi đạo phỉ, bởi vậy tai họa liền giáng xuống đầu bách tính Lưu gia thôn.

- Chúng ta phái người đi bẩm báo quan phủ, cầu xin quan phủ phái người bảo hộ thôn. Nhưng quan phủ lại nói nhân thủ không đủ, mọi việc để chúng ta tự mình xử lý.

Lưu Thiên Phúc lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Nam đinh trong thôn cộng lại cũng chỉ hơn ba mươi người, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Hơn ba mươi người sao có thể ngăn cản được đám cường đạo kia. Chúng ta muốn chạy nạn, nhưng chạy đi nơi nào. Mọi người sinh sống ở nơi này đã mấy đời, lúc cường đạo đánh tới chúng ta còn không kịp đào tẩu. Nhưng thời điểm tai họa giáng xuống, có bảy tám người cưỡi ngựa tới, bọn họ dễ dàng đánh tan đám cường đạo, sau đó nói với ta, từ giờ về sau, an nguy thôn Lưu gia sẽ do bọn họ bảo vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện