Quốc Sư Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 27: 27: Lệnh Phán Quan Mở Cánh Cửa Âm Dương!




Thượng Quan Húc lơ lửng bên cạnh giường, đôi mắt lòi ra mà nhìn chằm chằm nàng, tức giận quát,"Nha đầu ngốc này, cho dù phụ hoàng con đã chết rồi, nhưng không phải con vẫn có thể gặp được thằng bé sao?
Con chẳng lẽ đã quên rồi sao, con hiện tại là phán quan của Quỷ Môn Quan, có thể liên lạc với linh hồn và thần quỷ.

Đến lúc đó, nếu phụ hoàng con cũng giống như ta, lưu ở địa phủ làm quan, hàng ngày con vẫn có thể gặp thằng bé.

Mặc dù khả năng có hơi nhỏ, nhưng có ta và con ở đây, không phải vẫn có thể cầu xin lòng thương xót sao, có lẽ Diêm Vương đại nhân sẽ xem xét lại.

"
Thượng Quan Yên Uyển nghe Thượng Quan Húc nói như vậy, quả nhiên tâm trạng tốt hơn một chút, mắt đảo một vòng, dùng vẻ mặt khó hiểu dò hỏi.

"Vậy Hoàng gia gia muốn nói chuyện với phụ hoàng như thế nào a? Người hiện tại chỉ là một linh hồn, phụ hoàng căn bản không thể nhìn thấy người.

"
Thượng Quan Húc bỗng chốc “xích’’ đến ngay trước mặt cô, lưỡi xoắn xoẹo một vòng đầy phấn khích, như là một mũi vặn ốc.


"Nha đầu ngốc, con bây giờ là phán quan của Quỷ Môn Quan rồi, có thể sử dụng thi pháp mở ra cánh cửa âm dương, thời gian ít nhất là trong một nén hương.

"
Cánh cửa âm dương chính là để liên lạc giữa thế giới âm và dương phải không?
Thượng Quan Yên Uyển nhìn cái cổ xoắn vào nhau của Thượng Quan Húc, chỉ cảm thấy phần sống lưng ớn lạnh, sắc mặt tái mét, nhịn không được châm chọc.

"Hoàng gia gia, người có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không, người bây giờ như vậy làm người ta sợ a, đặc biệt là khi người đột nhiên thò đầu ra, còn xoay vài vòng!"
Thượng Quan Húc không để tâm đến điều đó, vội vàng nói, "Nha đầu, con nhanh lên chút a, thời gian sắp hết rồi, ta không thể đến đây mà tốn công vô ích được.

Phải biết rằng, làm công tại địa phủ không dễ dàng chút nào, một năm mới có vài ngày nghỉ, ta vất vả lắm mới xin được.

Con mau lên đi, nha đầu, ta không chờ được đâu.

"
Thượng Quan Yên Uyển nhìn Thượng Quan Húc nhảy nhót lung tung, trên trán nổi gân xanh, người không nói cho con làm như thế nào, con làm sao mở ra cánh cửa âm dương a.

"Quách Bình, con làm sao vậy? Sắc mặt có chút hơi lạ, con nhìn chằm chằm vào đầu giường làm gì thế? ’’
Thượng Quan Đạt thấy nàng im lặng trong chốc lát không nói lời nào, mắt chỉ nhìn lên phía màn giường, trong lòng hoài nghi, không kìm nén được mà hỏi.

Thượng Quan Yên Uyển nghe thấy tiếng gọi, bỗng bừng tỉnh, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười một cách vui vẻ, "Phụ hoàng, người còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được sao?.

ngôn tình hoàn
Hoàng nhi tuy rằng ngu dốt, nhưng nếu người muốn, nhi thần sẽ cố gắng hết sức để giúp người thực hiện.

Bất kể người muốn ăn gì, uống gì, hay gặp ai, nhi thần sẽ cố gắng hết sức để giúp người thực hiện.


"
Thượng Quan Húc nghe nàng nói như vậy, liền "bay" đến gần nàng rồi tiếp đất, ghé sát tai nàng hỏi, "Nha đầu, con hỏi như vậy, có chắc chắn không? Nhỡ đâu người tên tiểu tử thối muốn gặp lại chính là mẹ của hắn ta thì phải làm sao?"
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Thượng Quan Yên Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Húc một cái.

Cuộc đời Thượng Quan Đạt ngưỡng mộ nhất là Thượng Quan Húc, nhớ rõ lúc nhỏ thường ẵm giảng bài, sẽ thường xuyên nhắc tới, như thế nào là văn học, như thế nào là cai trị đất nước, trong ánh mắt tràn đầy nhớ nhung và khâm phục.

Nếu nói lúc người sắp chết, thứ mà người muốn nhìn thấy nhất, không cần phải đoán, chắc chắn là Thượng Quan Húc.

Thượng Quan Yên Uyển nói ra câu này chính là vì nàng đã nắm chắc điểm này, sau đó mới có thể đưa ra lý lẽ hợp lý để đề nghị cho cả hai gặp nhau.

Nếu không Thượng Quan Húc đột nhiên xuất hiện, tám chín phần sẽ làm ông sợ, cơ thể cũng không biết có thể chịu được hay không, nàng đương nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy.

Thượng Quan Đạt nghe nàng nói như vậy, chỉ cho rằng cô đang an ủi bản thân, không để trong lòng, thở dài nói, “Hoàng nhi ngốc, mặc dù ta là hoàng đế, trên vạn người, chỉ cần ra lệnh một tiếng, có thể có được bất cứ thứ gì trong thiên hạ.

Nhưng có những việc không thể cưỡng ép, thậm chí là hoàng đế, cũng không thể nhìn ra người.


"
Nói tới đây trên mặt xuất hiện chút buồn bã, ngước lên trần nhà, dường như nghĩ về một cái gì đó mà lơ đãng.

Thượng Quan Yên Uyển thấy được vẻ mặt của ông, liền đoán trúng tâm tư của ông ta, ra hiệu với Thượng Quan Húc đang lơ lửng trên không.

Hoàng gia gia, con rốt cuộc phải làm thế nào mới mở ra được cánh cổng âm dương a?
Thượng Quan Húc bất đắc dĩ lắc đầu, ước gì có thể nắm lấy lỗ tai của nàng, nhưng đáng tiếc hiện tại ông chỉ là một bóng ma, cho dù có nắm lấy lỗ tai của nàng cũng chỉ là một cơn gió thoáng qua mà thôi.

"Nha đầu ngốc, thời điểm phán quan kế nhiệm Quỷ Môn Quan, trước đó phải có lệnh của phán quan, không thì làm sao chứng minh được danh tính của con?
Con hãy suy nghĩ kỹ xem, lúc ở trong chiếc quan tài, trước đó phán quan có đưa cho con gì không?"
Phán quan lệnh? Chẳng lẽ là?
Thượng Quan Yên Uyển hai mắt lập tức sáng lên, bỗng nhiên nâng cổ tay phải nên, trên đó xuất hiện một ấn kí hình hoa bỉ ngạn đỏ thẫm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện