"Bạn Thân Là Con Trai"
Chương 25: Ván bài ngửa
Tác giả: Đăng sớm tích phúc mai ktra toán:vvv
***
Ngân nghe được mấy lời phát ra liền không tự chủ được run lên. Nhưng cô là ai chứ, anh trai cô ngổ ngáo vậy mà còn bị nắm trong lòng bàn tay cô, con nhỏ này đã là gì? Ngân vênh lên, cười ngọt ngào:
-Được, cứ đánh đi. Đây là ở cổng trường, để tôi xem tội đánh một người tàn tật có bị đuổi học không?
Vừa dứt lời Ngân liền hứng trọn một cái nhéo đầy đau thương. Cô ta hét lên, dùng sức xoa xoa hai bên eo. Đơn ngược lại cười rất tươi tắn, tỉnh bơ nói:
-Cậu này, đừng trêu tôi nữa, tôi véo cậu chết bây giờ!
Đơn liên tiếp giơ hai tay ra véo vào những chỗ dễ đau nhất trên người Ngân. Đùi, eo, ngực, nhất là hai bên eo thì day đi day lại khiến Ngân khóc thét lên. Mấy học sinh tụ tập ở cổng trường nghe thấy tiếng ồn ào đều đồng loạt nhìn qua bên này, tuy nhiên khi thấy sự vui vẻ rạng rỡ trên mặt 4 đứa nhóm Đơn liền tưởng là họ chỉ đang đùa, còn Ngân bị véo nên buồn người kêu la tí thôi!
Ba đứa Minh Thành Thanh vẫn đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, nụ cười trên môi đông cứng, không cử động nổi. Phụ nữ nói cho cùng vẫn là sinh vật vô cùng đáng sợ. Minh lấy lại bình thường ẹ hèm, nhanh chóng nhấc xe lăn quay đi, để đây lâu chắc Ngân tím hết người mất, đến lúc đó muốn vạch tội Ngân ngược lại sẽ vạch tội chính mình.
-Thôi đùa vậy được rồi, để tao đưa bạn lên phòng giáo viên nhé!
Nói rồi phóng đi một mạch, chỉ sợ không nhanh quả bom hẹn giờ kia sẽ bùng nổ mất. Đơn vốn định nói để Ngân lại cho cô chơi thêm chút nữa, không ngờ đã bị Thành nắm lấy vai xoay người lại. Mặt hai đứa đối diện nhau, Thành an ủi:
-Thôi nào!
Mặt Đơn trầm xuống, hai tay nắm chặt. Cô nói với Thành rằng, hiền thì hiền thật, nhưng cô không chịu nổi tự nhiên bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết như thế. Cô ức, cực kì ức.
Thành hơi nhếch miêng lên tạo thành một hình bán nguyệt hờ hững. Thành bảo nếu vậy thì mày phải trở thành kẻ đi bắt nạt, chứ nếu không có kế hoạch của bọn tao, mày còn nhơn nhơn ở đây được sao? Nói không chừng giờ này đang mặc váy rách chạy quanh ngoài đường rồi!
Đơn công nhận, ừ, đúng!
Nhưng tao có ba đứa chúng mày để làm gì cơ chứ? Không phải để tao dựa dẫm vào sao?
Thành xoa đầu cô, khẽ nói đợi thêm một khoảng thời gian nữa cô sẽ phải từ bỏ ý nghĩ đó thôi. Đơn lúc đó không công nhận, về sau mới biết lời thành nói là đúng, đúng đến đáng sợ.
***
Hôm sau đi học tội của Ngân bị công bố, cô bạn bị giáo viên chủ nhiệm mắng cho một trận. Hôm qua lên phòng hiệu trưởng cô ta còn bị Minh lôi ra bằng chứng là lọ keo chó và thuyết phục thầy hiệu trưởng đó là của cô ta, đồng thời kể về tình trạng của Nguyễn Giản Đơn lúc bấy giờ, thêm mắm dặm muối rằng nếu em không kịp tới chẳng phải bạn Đơn đã rách một mảng váy lớn, mất đi danh dự của một người con gái sao. Ngân tức đến tối tăm mặt mày, giờ giải lao gọi nhanh cho anh trai, bắt anh đi xử lí ranh con ngay cho em. Thật ra tội của Ngân nói nặng cũng nặng thật, nhưng cô ta chỉ quan tâm rằng việc ấy khiến bản thân cô ta bị nhận lấy xấu hổ mà thôi. Cô ta từ trước đến nay luôn được khen, đâu có bao giờ bị gọi lên trước lớp nhắc nhở đâu cơ chứ?
Mà ngay lúc đó Đơn vẫn còn đang ngồi một mình trong thư viện lôi văn mẫu ra học. Cô chủ nhiệm cùng các thầy cô bộ môn đã đặc cách cho Đơn được bất cứ lúc nào thích ra thư viện ngồi, hai người đặt kì vọng rất lớn vào Đơn. Đơn bình thản lật sách, ghi ghi chép chép, rồi lại lẩm nhầm học thuộc. Cô cảm thán trí nhớ của mình tuyệt thật, đọc vài lần đã nhớ, so với các bạn cùng ôn đội tuyển thì đỡ vất vả hơn rất nhiều.
Đang học thì có người hầm hố xông vào, cầm một tay cô nhấc lên.
-Mày lại làm gì em tao rồi?!?
Đơn nhíu mày nhìn Linh. Dù biết anh này bị hại nhưng Đơn sau khi bị đánh một trận vẫn không ưa nổi cái bản mặt này. Cô hất tay Linh ra, quát:
-NGỒI XUỐNG!
Linh bị tiếng quát doạ cho điếng người, vô thức ngồi xuống. Đơn thở dài, ngồi xuống cạnh Linh. Cô chỉ vào vài vết đánh mờ trên người Linh, hỏi:
-Chỗ này với chỗ này, cái nào là bố mẹ đánh, cái nào là nó đánh?
-Mày mới nhảm cái gì đấy?
-Tôi hỏi chỗ nào là bố mẹ đánh??
Linh nghẹn họng, ầm ờ:
-Chỗ dưới cánh tay.
-Thế chỗ này?
-Nó cắn.
Không ai bảo ai, cả hai đều tự hiểu “nó” ở đây là ai. Đơn tháo một khuy trên cổ áo Linh xuống, giơ máy điện thoại lên. Linh bị sờ soạn liền gào toáng, lấy hai tay che ngực:
-Mày-mày-mày làm cái gì đấy???
Đơn véo mạnh tay Linh, vừa véo vừa đe doạ:
-Nói bé thôi, tôi mà làm to chuyện lần trước lên thì anh không sống nổi với bố mẹ anh đâu!
Linh bị chạm vào đúng điểm yếu, sợ hãi buông tay ra. Anh nhắm tịt mắt lại, nhận ra Đơn đang chạm vào ngực mình liền đỏ bừng mặt lên, lắp ba lắp bắp:
-R… Rốt cuộc mày định làm cái gì mới được….
Đơn không thèm trả lời, chụp xong vết bầm liền xoay lưng Linh lại, vén áo anh ta lên. Cô hỏi:
-Tất cả chỗ này có chỗ nào là nó cắn nữa không?
-C.. Chỗ gần hai bên eo… Nó thích cắn chỗ nhiều thịt…
-Mỗi lần anh làm trái ý là nó lại cắn à?
-Ừ.
Đơn chụp lại toàn lưng Linh, sau đó vào photoshop khoanh lại hai vết tím nhỏ có dấu răng mờ hai bên gần hông. Lại quay sang Linh, anh ta vẫn đang ngồi im nhắm tịt mắt, không dám nhúc nhích dù chỉ 1cm. Đơn bất giác thở dài, lục lọi trong túi sách.
Linh đang không hiểu Đơn định làm gì thì thấy mát mát ở lưng. Anh ta giật mình xoay người lại, bắt gặp Đơn một tay cầm tuýp kem lạ, một tay xoa đều đặn lên lưng mình. Cả người Linh co rút, miệng hơi há, nghẹn họng trăn trối không nói nên lời. Mãi sau Linh mới khó nhọc thốt ra được mấy chữ:
-Mày… lại… đang… làm… gì… đấy….?
Đơn thoa xong thuốc cho Linh rồi vứt tuýp thuốc vào tay anh. Cô cẩn thận vén áo Linh xuống, tiện thể chùi cảm giác nhớp nháp của keo thuốc vào áo anh ta luôn. Linh chết sốc là không làm gì được, đành để mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Mặt anh ta vẫn lờ đờ từ đầu tới cuối.
-Cầm thuốc này về, tắm xong rồi bôi vào những chỗ tím, nhớ chưa?
-Mày….
-Về đi!
Linh như được đại xá, chuồn đi thẳng và không quay đầu lại. Chạy đến hành lang anh ta dừng lại thở hồng hộc, khó nhọc điều hoà hơi thở. Linh nhấc tay lên nhìn tuýp thuốc, giơ ra định bụng ném nó vào thùng rác gần đó, rồi nghĩ thế nào lại rụt tay về, đút vào trong túi quần. Linh sờ sờ vào lưng, cảm thấy lưng mát lạnh, buột miệng mắng mấy câu chửi thề:
-Mẹ kiếp, hỏng thật!
***
-Cái gì đây hả Ngân? Mày đã làm cái gì?!?
Linh vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng mắng, tiếng khóc lóc tức tưởi. Ông Trần hơi giận, mang đoạn video ai đó gửi trưng ra cho Ngân xem. Linh không nói không rằng trực tiếp lướt qua chỗ ồn ào, đi thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại. Đợi vài phút, quả như anh ta nghĩ, dọng ông Trần đã dịu lại:
-Ghét ai thù ghét, sao lại để người ta bắt gặp rồi quay video lại thế con? Nhỡ người ta bảo con xấu tính thì sao?
-Bố…. Hức….
Bên ngoài có tiếng động, hẳn là Ngân đã nhanh chóng lăn xe đến bên cạnh ông Trần, ôm lấy người ông. Ông Trần mủi lòng, vứt roi ra góc khác rồi nhẹ nhàng ôm lấy nó. Đứa con gái này của ông từ bé sinh ra đã đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy mà trời xanh lại đối xử bất công với nó, lấy của nó đi một bên chân. Ông mặc kệ nó ghét ai, chỉ cần nó vui thôi đã làm ông đỡ áy náy bao nhiêu rồi.
Linh bên trong khe khẽ thở dài, bố mẹ vẫn luôn áy náy trong lòng về việc để Ngân liệt một bên chân, nếu không phải do hai ông bà suốt ngày bận bịu đi làm để cho hai đứa trẻ tự chơi với nhau thì đã không xảy ra chuyện như thế. Linh lặng lẽ tuột áo ra, bước vào phòng tắm. Xong xuôi, quả nhiên thấy con em khuôn mặt biến đổi hoàn toàn đi vào.
Nó thì có thể khóc vì cái gì cơ chứ?
Câu đầu tiên nó nói khi nghe tin mình bị liệt một chân không phải “tất cả là tại anh”, mà là “anh phải nghe lời em”. Có khóc, thì chỉ là trước mặt bố mẹ.
Gọi là kiên cường, hay gọi là nhẫn tâm đây?
-Anh xử nó chưa?
Đấy, biết ngay nó sẽ hỏi thế mà! Linh ngã gục ra giường, cầm máy chơi game lên chơi:
-Có mấy đứa đi với nó, không tiện.
Ngân ầm ừ, nhặt nhạnh quần áo bẩn vương vãi dưới sàn của Linh mang ra ngoài. Một tuýp thuốc nhỏ trong túi quần bẩn của Linh bỗng nhiên rơi ra, Ngân nhặt lên, xem xét:
-Của anh à?
Bất thình lình thứ trên tay Ngân bị Linh giật lấy. Ngân giật nảy mình, khó chịu nghiến răng kèn kẹt:
-Chỉ là một lọ thuốc mà cũng làm quá!
Nói rồi bỏ ra ngoài. Ông bà Trần thấy con gái ngồi xe lăn vẫn nhặt nhạnh quần áo bẩn cho vào máy giặt hiển nhiên càng thêm thương xót hơn, đồng thời độ ghét với thằng quý tử tăng lên rõ rệt. Bà Trần nhanh chóng chạy tới ôm đống quần áo Ngân đang cầm, cưng chiều phất tay đuổi Ngân về phòng. Ngân vui vẻ cười cười gật đầu, nói mấy câu “con cảm ơn mẹ ạ” ngọt xớt rồi mới chịu đi.
***
Hôm sau đi học mọi chuyện lại trở về như bình thường. Tan học Thành nổi hứng muốn đấu bóng rổ với Minh, tất nhiên Minh đồng ý. Thế là mấy bạn kéo nhau ra sân bóng rổ xem trai đẹp đấu nhau, Thanh với Đơn mua một đống bim bim nước ngọt rồi ngồi trên khán đài cổ vũ tung trời. Ui giời, thú vui ngắm trai của mấy bạn nữ thì có bao giờ hết được đâu? Thế là hai trai đẹp ở dưới đấu nhau sứt đầu mẻ trán, hai người đẹp ở trên vẫn thản nhiên cười nói đến là vui vẻ.
Trời sang xuân, đỡ lạnh hơn nhiều so với trong năm. Thành với Minh nghịch toát mồ hôi nên đành phải cởi khoác ngoài. Lúc mấy bạn phanh áo ra một phát là úi giời ôi hai bạn ngồi trên khán đài hét ầm trời lên, làm mấy người xung quanh cũng phải ngó lại nhìn. Thật ra thì con nít bé tí tuổi trông cao khoẻ thế chứ làm gì có tí múi nào đâu, chẳng qua Thanh với Đơn cứ làm màu cho hai đứa con trai sướng tí.
Thành khỏi nói, được cổ vũ sung tợn, bao nhiêu kĩ năng được huấn luyện bài bản lôi ra hết. Nào thì ném 3 điểm rồi ném 1 điểm rồi cái gỉ gì gi đều được vận dụng vô cùng đẹp mắt và hoành tá tràng. Minh thì khác, cậu được cái thể lực tốt, bù lại kĩ năng chơi bóng rổ không bằng được thành. NHƯNG, Minh là ai? Là một thằng khốn nạn vẻ ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong đầu lúc nào cũng tính toán làm sao để mình được lợi nhất. Cậu ta có cái đầu chứa bộ não to hơn não Thành, mấy chiêu lắt léo đánh trận giả của cậu ta làm Thành sụt hố mấy lần liền. Nói chung, ngang tài ngang sức, choảng nhau liên miên. Chiến thì hăng mà kết quả thì chả ra đâu vào đâu, hai cu cậu quên không tính điểm.
-Thanh Thanh Thanh, tao bao nhiêu điểm?
Thành hớt hơ hớt hải chạy ra hỏi, lôi khăn trong cặp ra lau mái đầu ướt sũng mồ hôi. Thanh bất ngờ, hỏi lại:
-Tao tưởng chúng mày tính điểm chứ?
-Gì?
Thành ngây ra, quay qua Đơn với Minh thấy hai đứa đều lắc đầu. Thành chán nản vò đầu bứt tai, đã ra kèo đứa nào thua phải khao một chầu rồi vậy mà…
Đơn lục trong cặp Minh không thấy có cái khăn nào đành lấy tạm khăn tay của mình lau cho cậu. Cô gấp khăn tay lại làm 4, từ từ chạm vào mặt Minh. Trán này, mắt, mũi, tai, cổ, chăm chú tới nỗi đến khi nhận ra mình đang bị Minh nhìn chằm chằm mới chịu dừng lại. Cô nhíu mày, lấy ngón tay búng cái póc vào trán Minh, càu nhàu:
-Nhìn nhìn nhìn, lúc nào cũng nhìn người ta! Đã thế tự lau đi!
Minh nhận lấy khăn từ tay Đơn, xoa trán bị đau. Cậu cười khì khì, túm lấy tay Đơn nài nỉ xin lỗi. Minh bảo cậu mệt quá à, Đơn lau cho cậu một tí có sao đâu, Đơn lau xong tối nay về thể nào cậu cũng giải hoá với lí hộ cho mà xem. Mắt Đơn sáng lên, hoá năm nay là môn khó nha, muốn được 10 không thể chỉ có mỗi học thuộc được. Đơn cười tủm tỉm, vui vẻ cầm lấy khăn lau qua lau lại trên đầu Minh. Người nào đó cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn trên đầu lại rất là hưởng thụ.
-Này Minh, tay mày tím kìa!
Đơn cầm tay Minh lên, chỉ vào một khoảng tím trên tay cậu. Minh nhìn bộ dạng lo lắng của con bạn chỉ đành đáp qua loa:
-Không sao, ban nãy chơi hăng quá va vào cái cột.
-Cột nào? Cái cột để ném bóng vào kia á?
Đơn hét lên, vội lung tung cặp sách. Minh thở dài bất lực, đúng là con gái, vết thương có tí cũng loạn hết cả lên.
Ngân đang nói chuyện với bạn ở gần đó vô tình quay qua phía bên này. Nhìn thấy đám của Đơn cô ta liền giật mình một cái, cả người run lên, sợ hãi định lăn xe ra xa một chút. Bất giác, thứ Đơn cầm trên tay làm Ngân chững lại. Đơn đang cầm một tuýp thuốc nhỏ màu xanh lá, tay còn lại không ngừng xoa đều lên tay Minh. Ngân nghi vấn, lọ thuốc kia trông quen thật, hình như cô thấy ở đâu rồi.
……
A……………….
TRẦN-HIỂU-LINH!
Thảo nào hôm đó anh lại giãy nảy lên với tôi vì một lọ thuốc. Hoá ra là đồ của con nhỏ kia đưa! Thế giới này đều bị nó mê hoặc hết rồi, anh là anh trai tôi mà cũng bị nó dụ dỗ nữa!
Bàn tay Ngân siết chặt lại, gân xanh nổi mập mờ trên da. Mắt cô ta tối sầm, cả người co thắt, tưởng chừng như tức giận đến muốn nổ tung. Ngân ngước ánh mắt đục ngầu lên nhìn Đơn, thoáng một cái lại xuất hiện trên môi một ý cười.
Đợi đấy!
***
Linh đang nằm chơi game ở nhà thì nghe thấy tiếng đập cửa, hất chăn chưa kịp chạy ra đã thấy cửa bị mở choang, bản thân bị vả cho một cái thật mạnh. Trong phút chốc đó không hiểu sao Linh lại cười khẩy, thở phào đầu nhẹ nhõm. Em gái, cuối cùng em cũng lật bài rồi hả?
-THẰNG KHỐN NẠN, SAO MÀY NỠ ĐỐI XỬ VỚI EM MÀY NHƯ THẾ HẢ???
Ông Trần gào lên, mặt đỏ phừng, tay cầm cái roi mây vụt tới tấp vào người Linh. Phía sau Ngân ngồi xe lăn khóc thút thít, ánh mắt sắc nhọn liếc về phía này. Linh đứng im mặc kệ bị bố vụt, ừ, cứ đánh đi, mạnh vào, coi như từ sau trở đi anh ta sẽ không bao giờ bị đe doạ nữa.
-Nói, thằng nghiệt súc, mày đã làm gì em?!?
-Nó chả nói toẹt cho bố rồi còn hỏi!
-Mày…
-Rồi, là tại con vô tình đẩy nó xuống đường, tại con mà chân nó bị què, tại con mà gái yêu của bố mẹ không thể lành lặn mà sống!
-Nếu không phải hôm nay tao không đọc được nhật kí của em thì hai đứa bây định giấu tao đến bao giờ? HẢ?!?
Linh nghiến chặt răng, đứng im. Giỏi thật Trần Hiểu Ngân, mày còn có cả nhật kí cơ? Thế sao không mang ra từ trước đi, bây giờ mới trình ra làm gì? Ngữ mày có nhật kí mới lạ đấy, nhật kí hay là sổ đen?
-Từ bây giờ trở đi, tao ra lệnh cho mày phải nghe lời em tuyệt đối! Em muốn gì mày cũng phải chiều em, mày hiểu chưa?
Ông Trần gằn lên, dùng ngón tay trỏ chỉ vào mặt thằng quý tử, hận không thể bóp chết nó ngay lập tức. Ông tự trách bản thân đồng thời tự hỏi cùng một mẹ sinh ra mà sao hai đứa con nhà mình lại khác nhau đến thế? Con em từ bé đã đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, thằng anh thì… Nay chuyện đã đến nước này, đều là con ông, ông chỉ có thể bắt Linh bù đắp cho em mình thôi chứ làm thế nào nữa?
-Nó bảo con đánh người ta con cũng phải làm à?
-Thằng này, láo!
-Bố không tin à, nghe thử cái này đi!
Linh vứt điện thoại ra, màn hình điện thoại lập loè, loa phát ra vài âm thanh rè:
“Anh phải đánh chết con nhỏ đó cho em!”
“Tao chả bao giờ đánh con gái cả!”
“Anh thử không xem, em sẽ mách bố chuyện anh làm em bị liệt một chân!”
“Kể cả tao bị đình chỉ học mày cũng không quan tâm?”
“Em không quan tâm!”
Ông Trần nghe xong khiếp sợ nhìn con gái mình, mặt Ngân trắng bệch không còn một giọt máu. Cô đâu có ngờ Hiểu Linh lại ghi cuộc nói chuyện của cô đâu chứ? Phen này thì hay rồi, xem ánh mắt của bố kìa, kinh ngạc, thất vọng, còn có cả sợ hãi. Sợ với chính lời của cô con gái mà bố luôn cho là hiểu chuyện nói ra!
Kể cả anh trai bị đình chỉ học cũng không quan tâm! Lòng dạ đáng sợ đến nhường nào!
-Việc gì ảnh hưởng đến bản thân thì không cần làm!
Ông Trần đau lòng cụp mắt xuống, thở dài một hơi. Linh lông mày hơi dựng lên, chăm chú quan sát khuôn mặt đang tái rồi lại dần trở nên hồng hào của Ngân. Nó là ai chứ? Tẹo nữa nó chỉ cần nịnh nọt vài câu là bố lại tha cho ngay ấy mà. Người chết chỉ có anh thôi, bây giờ nó bảo làm gì cũng phải làm.
-Một việc thôi!
Linh cò kè mặc cả, đôi mắt đầy sự quyế đoán. Ông Trần đối diện với khuôn mặt kia ban đầu hơi sững lại, về sau đành não nề ừ một tiếng. Ngân lúc này mới há hốc mồm lên, KHÔNG THỂ NÀO! Vậy là cô chỉ có thể sai Linh thêm 1 việc nữa thôi sao? Ngân vò đầu bứt tai, cảm thấy hối hận về quân vài ngửa này của mình. Dù sao thì việc cũng đã lỡ, nuối tiếc cũng muộn rồi, Ngân hít sâu một hơi, mắt bình thản lại, hai tay đan vào nhau.
Được, một việc, nhưng cũng đủ làm cho mấy đứa kia tan đàn xẻ nhóm!
(Còn tiếp)
***
Ngân nghe được mấy lời phát ra liền không tự chủ được run lên. Nhưng cô là ai chứ, anh trai cô ngổ ngáo vậy mà còn bị nắm trong lòng bàn tay cô, con nhỏ này đã là gì? Ngân vênh lên, cười ngọt ngào:
-Được, cứ đánh đi. Đây là ở cổng trường, để tôi xem tội đánh một người tàn tật có bị đuổi học không?
Vừa dứt lời Ngân liền hứng trọn một cái nhéo đầy đau thương. Cô ta hét lên, dùng sức xoa xoa hai bên eo. Đơn ngược lại cười rất tươi tắn, tỉnh bơ nói:
-Cậu này, đừng trêu tôi nữa, tôi véo cậu chết bây giờ!
Đơn liên tiếp giơ hai tay ra véo vào những chỗ dễ đau nhất trên người Ngân. Đùi, eo, ngực, nhất là hai bên eo thì day đi day lại khiến Ngân khóc thét lên. Mấy học sinh tụ tập ở cổng trường nghe thấy tiếng ồn ào đều đồng loạt nhìn qua bên này, tuy nhiên khi thấy sự vui vẻ rạng rỡ trên mặt 4 đứa nhóm Đơn liền tưởng là họ chỉ đang đùa, còn Ngân bị véo nên buồn người kêu la tí thôi!
Ba đứa Minh Thành Thanh vẫn đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, nụ cười trên môi đông cứng, không cử động nổi. Phụ nữ nói cho cùng vẫn là sinh vật vô cùng đáng sợ. Minh lấy lại bình thường ẹ hèm, nhanh chóng nhấc xe lăn quay đi, để đây lâu chắc Ngân tím hết người mất, đến lúc đó muốn vạch tội Ngân ngược lại sẽ vạch tội chính mình.
-Thôi đùa vậy được rồi, để tao đưa bạn lên phòng giáo viên nhé!
Nói rồi phóng đi một mạch, chỉ sợ không nhanh quả bom hẹn giờ kia sẽ bùng nổ mất. Đơn vốn định nói để Ngân lại cho cô chơi thêm chút nữa, không ngờ đã bị Thành nắm lấy vai xoay người lại. Mặt hai đứa đối diện nhau, Thành an ủi:
-Thôi nào!
Mặt Đơn trầm xuống, hai tay nắm chặt. Cô nói với Thành rằng, hiền thì hiền thật, nhưng cô không chịu nổi tự nhiên bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết như thế. Cô ức, cực kì ức.
Thành hơi nhếch miêng lên tạo thành một hình bán nguyệt hờ hững. Thành bảo nếu vậy thì mày phải trở thành kẻ đi bắt nạt, chứ nếu không có kế hoạch của bọn tao, mày còn nhơn nhơn ở đây được sao? Nói không chừng giờ này đang mặc váy rách chạy quanh ngoài đường rồi!
Đơn công nhận, ừ, đúng!
Nhưng tao có ba đứa chúng mày để làm gì cơ chứ? Không phải để tao dựa dẫm vào sao?
Thành xoa đầu cô, khẽ nói đợi thêm một khoảng thời gian nữa cô sẽ phải từ bỏ ý nghĩ đó thôi. Đơn lúc đó không công nhận, về sau mới biết lời thành nói là đúng, đúng đến đáng sợ.
***
Hôm sau đi học tội của Ngân bị công bố, cô bạn bị giáo viên chủ nhiệm mắng cho một trận. Hôm qua lên phòng hiệu trưởng cô ta còn bị Minh lôi ra bằng chứng là lọ keo chó và thuyết phục thầy hiệu trưởng đó là của cô ta, đồng thời kể về tình trạng của Nguyễn Giản Đơn lúc bấy giờ, thêm mắm dặm muối rằng nếu em không kịp tới chẳng phải bạn Đơn đã rách một mảng váy lớn, mất đi danh dự của một người con gái sao. Ngân tức đến tối tăm mặt mày, giờ giải lao gọi nhanh cho anh trai, bắt anh đi xử lí ranh con ngay cho em. Thật ra tội của Ngân nói nặng cũng nặng thật, nhưng cô ta chỉ quan tâm rằng việc ấy khiến bản thân cô ta bị nhận lấy xấu hổ mà thôi. Cô ta từ trước đến nay luôn được khen, đâu có bao giờ bị gọi lên trước lớp nhắc nhở đâu cơ chứ?
Mà ngay lúc đó Đơn vẫn còn đang ngồi một mình trong thư viện lôi văn mẫu ra học. Cô chủ nhiệm cùng các thầy cô bộ môn đã đặc cách cho Đơn được bất cứ lúc nào thích ra thư viện ngồi, hai người đặt kì vọng rất lớn vào Đơn. Đơn bình thản lật sách, ghi ghi chép chép, rồi lại lẩm nhầm học thuộc. Cô cảm thán trí nhớ của mình tuyệt thật, đọc vài lần đã nhớ, so với các bạn cùng ôn đội tuyển thì đỡ vất vả hơn rất nhiều.
Đang học thì có người hầm hố xông vào, cầm một tay cô nhấc lên.
-Mày lại làm gì em tao rồi?!?
Đơn nhíu mày nhìn Linh. Dù biết anh này bị hại nhưng Đơn sau khi bị đánh một trận vẫn không ưa nổi cái bản mặt này. Cô hất tay Linh ra, quát:
-NGỒI XUỐNG!
Linh bị tiếng quát doạ cho điếng người, vô thức ngồi xuống. Đơn thở dài, ngồi xuống cạnh Linh. Cô chỉ vào vài vết đánh mờ trên người Linh, hỏi:
-Chỗ này với chỗ này, cái nào là bố mẹ đánh, cái nào là nó đánh?
-Mày mới nhảm cái gì đấy?
-Tôi hỏi chỗ nào là bố mẹ đánh??
Linh nghẹn họng, ầm ờ:
-Chỗ dưới cánh tay.
-Thế chỗ này?
-Nó cắn.
Không ai bảo ai, cả hai đều tự hiểu “nó” ở đây là ai. Đơn tháo một khuy trên cổ áo Linh xuống, giơ máy điện thoại lên. Linh bị sờ soạn liền gào toáng, lấy hai tay che ngực:
-Mày-mày-mày làm cái gì đấy???
Đơn véo mạnh tay Linh, vừa véo vừa đe doạ:
-Nói bé thôi, tôi mà làm to chuyện lần trước lên thì anh không sống nổi với bố mẹ anh đâu!
Linh bị chạm vào đúng điểm yếu, sợ hãi buông tay ra. Anh nhắm tịt mắt lại, nhận ra Đơn đang chạm vào ngực mình liền đỏ bừng mặt lên, lắp ba lắp bắp:
-R… Rốt cuộc mày định làm cái gì mới được….
Đơn không thèm trả lời, chụp xong vết bầm liền xoay lưng Linh lại, vén áo anh ta lên. Cô hỏi:
-Tất cả chỗ này có chỗ nào là nó cắn nữa không?
-C.. Chỗ gần hai bên eo… Nó thích cắn chỗ nhiều thịt…
-Mỗi lần anh làm trái ý là nó lại cắn à?
-Ừ.
Đơn chụp lại toàn lưng Linh, sau đó vào photoshop khoanh lại hai vết tím nhỏ có dấu răng mờ hai bên gần hông. Lại quay sang Linh, anh ta vẫn đang ngồi im nhắm tịt mắt, không dám nhúc nhích dù chỉ 1cm. Đơn bất giác thở dài, lục lọi trong túi sách.
Linh đang không hiểu Đơn định làm gì thì thấy mát mát ở lưng. Anh ta giật mình xoay người lại, bắt gặp Đơn một tay cầm tuýp kem lạ, một tay xoa đều đặn lên lưng mình. Cả người Linh co rút, miệng hơi há, nghẹn họng trăn trối không nói nên lời. Mãi sau Linh mới khó nhọc thốt ra được mấy chữ:
-Mày… lại… đang… làm… gì… đấy….?
Đơn thoa xong thuốc cho Linh rồi vứt tuýp thuốc vào tay anh. Cô cẩn thận vén áo Linh xuống, tiện thể chùi cảm giác nhớp nháp của keo thuốc vào áo anh ta luôn. Linh chết sốc là không làm gì được, đành để mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Mặt anh ta vẫn lờ đờ từ đầu tới cuối.
-Cầm thuốc này về, tắm xong rồi bôi vào những chỗ tím, nhớ chưa?
-Mày….
-Về đi!
Linh như được đại xá, chuồn đi thẳng và không quay đầu lại. Chạy đến hành lang anh ta dừng lại thở hồng hộc, khó nhọc điều hoà hơi thở. Linh nhấc tay lên nhìn tuýp thuốc, giơ ra định bụng ném nó vào thùng rác gần đó, rồi nghĩ thế nào lại rụt tay về, đút vào trong túi quần. Linh sờ sờ vào lưng, cảm thấy lưng mát lạnh, buột miệng mắng mấy câu chửi thề:
-Mẹ kiếp, hỏng thật!
***
-Cái gì đây hả Ngân? Mày đã làm cái gì?!?
Linh vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng mắng, tiếng khóc lóc tức tưởi. Ông Trần hơi giận, mang đoạn video ai đó gửi trưng ra cho Ngân xem. Linh không nói không rằng trực tiếp lướt qua chỗ ồn ào, đi thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại. Đợi vài phút, quả như anh ta nghĩ, dọng ông Trần đã dịu lại:
-Ghét ai thù ghét, sao lại để người ta bắt gặp rồi quay video lại thế con? Nhỡ người ta bảo con xấu tính thì sao?
-Bố…. Hức….
Bên ngoài có tiếng động, hẳn là Ngân đã nhanh chóng lăn xe đến bên cạnh ông Trần, ôm lấy người ông. Ông Trần mủi lòng, vứt roi ra góc khác rồi nhẹ nhàng ôm lấy nó. Đứa con gái này của ông từ bé sinh ra đã đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy mà trời xanh lại đối xử bất công với nó, lấy của nó đi một bên chân. Ông mặc kệ nó ghét ai, chỉ cần nó vui thôi đã làm ông đỡ áy náy bao nhiêu rồi.
Linh bên trong khe khẽ thở dài, bố mẹ vẫn luôn áy náy trong lòng về việc để Ngân liệt một bên chân, nếu không phải do hai ông bà suốt ngày bận bịu đi làm để cho hai đứa trẻ tự chơi với nhau thì đã không xảy ra chuyện như thế. Linh lặng lẽ tuột áo ra, bước vào phòng tắm. Xong xuôi, quả nhiên thấy con em khuôn mặt biến đổi hoàn toàn đi vào.
Nó thì có thể khóc vì cái gì cơ chứ?
Câu đầu tiên nó nói khi nghe tin mình bị liệt một chân không phải “tất cả là tại anh”, mà là “anh phải nghe lời em”. Có khóc, thì chỉ là trước mặt bố mẹ.
Gọi là kiên cường, hay gọi là nhẫn tâm đây?
-Anh xử nó chưa?
Đấy, biết ngay nó sẽ hỏi thế mà! Linh ngã gục ra giường, cầm máy chơi game lên chơi:
-Có mấy đứa đi với nó, không tiện.
Ngân ầm ừ, nhặt nhạnh quần áo bẩn vương vãi dưới sàn của Linh mang ra ngoài. Một tuýp thuốc nhỏ trong túi quần bẩn của Linh bỗng nhiên rơi ra, Ngân nhặt lên, xem xét:
-Của anh à?
Bất thình lình thứ trên tay Ngân bị Linh giật lấy. Ngân giật nảy mình, khó chịu nghiến răng kèn kẹt:
-Chỉ là một lọ thuốc mà cũng làm quá!
Nói rồi bỏ ra ngoài. Ông bà Trần thấy con gái ngồi xe lăn vẫn nhặt nhạnh quần áo bẩn cho vào máy giặt hiển nhiên càng thêm thương xót hơn, đồng thời độ ghét với thằng quý tử tăng lên rõ rệt. Bà Trần nhanh chóng chạy tới ôm đống quần áo Ngân đang cầm, cưng chiều phất tay đuổi Ngân về phòng. Ngân vui vẻ cười cười gật đầu, nói mấy câu “con cảm ơn mẹ ạ” ngọt xớt rồi mới chịu đi.
***
Hôm sau đi học mọi chuyện lại trở về như bình thường. Tan học Thành nổi hứng muốn đấu bóng rổ với Minh, tất nhiên Minh đồng ý. Thế là mấy bạn kéo nhau ra sân bóng rổ xem trai đẹp đấu nhau, Thanh với Đơn mua một đống bim bim nước ngọt rồi ngồi trên khán đài cổ vũ tung trời. Ui giời, thú vui ngắm trai của mấy bạn nữ thì có bao giờ hết được đâu? Thế là hai trai đẹp ở dưới đấu nhau sứt đầu mẻ trán, hai người đẹp ở trên vẫn thản nhiên cười nói đến là vui vẻ.
Trời sang xuân, đỡ lạnh hơn nhiều so với trong năm. Thành với Minh nghịch toát mồ hôi nên đành phải cởi khoác ngoài. Lúc mấy bạn phanh áo ra một phát là úi giời ôi hai bạn ngồi trên khán đài hét ầm trời lên, làm mấy người xung quanh cũng phải ngó lại nhìn. Thật ra thì con nít bé tí tuổi trông cao khoẻ thế chứ làm gì có tí múi nào đâu, chẳng qua Thanh với Đơn cứ làm màu cho hai đứa con trai sướng tí.
Thành khỏi nói, được cổ vũ sung tợn, bao nhiêu kĩ năng được huấn luyện bài bản lôi ra hết. Nào thì ném 3 điểm rồi ném 1 điểm rồi cái gỉ gì gi đều được vận dụng vô cùng đẹp mắt và hoành tá tràng. Minh thì khác, cậu được cái thể lực tốt, bù lại kĩ năng chơi bóng rổ không bằng được thành. NHƯNG, Minh là ai? Là một thằng khốn nạn vẻ ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong đầu lúc nào cũng tính toán làm sao để mình được lợi nhất. Cậu ta có cái đầu chứa bộ não to hơn não Thành, mấy chiêu lắt léo đánh trận giả của cậu ta làm Thành sụt hố mấy lần liền. Nói chung, ngang tài ngang sức, choảng nhau liên miên. Chiến thì hăng mà kết quả thì chả ra đâu vào đâu, hai cu cậu quên không tính điểm.
-Thanh Thanh Thanh, tao bao nhiêu điểm?
Thành hớt hơ hớt hải chạy ra hỏi, lôi khăn trong cặp ra lau mái đầu ướt sũng mồ hôi. Thanh bất ngờ, hỏi lại:
-Tao tưởng chúng mày tính điểm chứ?
-Gì?
Thành ngây ra, quay qua Đơn với Minh thấy hai đứa đều lắc đầu. Thành chán nản vò đầu bứt tai, đã ra kèo đứa nào thua phải khao một chầu rồi vậy mà…
Đơn lục trong cặp Minh không thấy có cái khăn nào đành lấy tạm khăn tay của mình lau cho cậu. Cô gấp khăn tay lại làm 4, từ từ chạm vào mặt Minh. Trán này, mắt, mũi, tai, cổ, chăm chú tới nỗi đến khi nhận ra mình đang bị Minh nhìn chằm chằm mới chịu dừng lại. Cô nhíu mày, lấy ngón tay búng cái póc vào trán Minh, càu nhàu:
-Nhìn nhìn nhìn, lúc nào cũng nhìn người ta! Đã thế tự lau đi!
Minh nhận lấy khăn từ tay Đơn, xoa trán bị đau. Cậu cười khì khì, túm lấy tay Đơn nài nỉ xin lỗi. Minh bảo cậu mệt quá à, Đơn lau cho cậu một tí có sao đâu, Đơn lau xong tối nay về thể nào cậu cũng giải hoá với lí hộ cho mà xem. Mắt Đơn sáng lên, hoá năm nay là môn khó nha, muốn được 10 không thể chỉ có mỗi học thuộc được. Đơn cười tủm tỉm, vui vẻ cầm lấy khăn lau qua lau lại trên đầu Minh. Người nào đó cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn trên đầu lại rất là hưởng thụ.
-Này Minh, tay mày tím kìa!
Đơn cầm tay Minh lên, chỉ vào một khoảng tím trên tay cậu. Minh nhìn bộ dạng lo lắng của con bạn chỉ đành đáp qua loa:
-Không sao, ban nãy chơi hăng quá va vào cái cột.
-Cột nào? Cái cột để ném bóng vào kia á?
Đơn hét lên, vội lung tung cặp sách. Minh thở dài bất lực, đúng là con gái, vết thương có tí cũng loạn hết cả lên.
Ngân đang nói chuyện với bạn ở gần đó vô tình quay qua phía bên này. Nhìn thấy đám của Đơn cô ta liền giật mình một cái, cả người run lên, sợ hãi định lăn xe ra xa một chút. Bất giác, thứ Đơn cầm trên tay làm Ngân chững lại. Đơn đang cầm một tuýp thuốc nhỏ màu xanh lá, tay còn lại không ngừng xoa đều lên tay Minh. Ngân nghi vấn, lọ thuốc kia trông quen thật, hình như cô thấy ở đâu rồi.
……
A……………….
TRẦN-HIỂU-LINH!
Thảo nào hôm đó anh lại giãy nảy lên với tôi vì một lọ thuốc. Hoá ra là đồ của con nhỏ kia đưa! Thế giới này đều bị nó mê hoặc hết rồi, anh là anh trai tôi mà cũng bị nó dụ dỗ nữa!
Bàn tay Ngân siết chặt lại, gân xanh nổi mập mờ trên da. Mắt cô ta tối sầm, cả người co thắt, tưởng chừng như tức giận đến muốn nổ tung. Ngân ngước ánh mắt đục ngầu lên nhìn Đơn, thoáng một cái lại xuất hiện trên môi một ý cười.
Đợi đấy!
***
Linh đang nằm chơi game ở nhà thì nghe thấy tiếng đập cửa, hất chăn chưa kịp chạy ra đã thấy cửa bị mở choang, bản thân bị vả cho một cái thật mạnh. Trong phút chốc đó không hiểu sao Linh lại cười khẩy, thở phào đầu nhẹ nhõm. Em gái, cuối cùng em cũng lật bài rồi hả?
-THẰNG KHỐN NẠN, SAO MÀY NỠ ĐỐI XỬ VỚI EM MÀY NHƯ THẾ HẢ???
Ông Trần gào lên, mặt đỏ phừng, tay cầm cái roi mây vụt tới tấp vào người Linh. Phía sau Ngân ngồi xe lăn khóc thút thít, ánh mắt sắc nhọn liếc về phía này. Linh đứng im mặc kệ bị bố vụt, ừ, cứ đánh đi, mạnh vào, coi như từ sau trở đi anh ta sẽ không bao giờ bị đe doạ nữa.
-Nói, thằng nghiệt súc, mày đã làm gì em?!?
-Nó chả nói toẹt cho bố rồi còn hỏi!
-Mày…
-Rồi, là tại con vô tình đẩy nó xuống đường, tại con mà chân nó bị què, tại con mà gái yêu của bố mẹ không thể lành lặn mà sống!
-Nếu không phải hôm nay tao không đọc được nhật kí của em thì hai đứa bây định giấu tao đến bao giờ? HẢ?!?
Linh nghiến chặt răng, đứng im. Giỏi thật Trần Hiểu Ngân, mày còn có cả nhật kí cơ? Thế sao không mang ra từ trước đi, bây giờ mới trình ra làm gì? Ngữ mày có nhật kí mới lạ đấy, nhật kí hay là sổ đen?
-Từ bây giờ trở đi, tao ra lệnh cho mày phải nghe lời em tuyệt đối! Em muốn gì mày cũng phải chiều em, mày hiểu chưa?
Ông Trần gằn lên, dùng ngón tay trỏ chỉ vào mặt thằng quý tử, hận không thể bóp chết nó ngay lập tức. Ông tự trách bản thân đồng thời tự hỏi cùng một mẹ sinh ra mà sao hai đứa con nhà mình lại khác nhau đến thế? Con em từ bé đã đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, thằng anh thì… Nay chuyện đã đến nước này, đều là con ông, ông chỉ có thể bắt Linh bù đắp cho em mình thôi chứ làm thế nào nữa?
-Nó bảo con đánh người ta con cũng phải làm à?
-Thằng này, láo!
-Bố không tin à, nghe thử cái này đi!
Linh vứt điện thoại ra, màn hình điện thoại lập loè, loa phát ra vài âm thanh rè:
“Anh phải đánh chết con nhỏ đó cho em!”
“Tao chả bao giờ đánh con gái cả!”
“Anh thử không xem, em sẽ mách bố chuyện anh làm em bị liệt một chân!”
“Kể cả tao bị đình chỉ học mày cũng không quan tâm?”
“Em không quan tâm!”
Ông Trần nghe xong khiếp sợ nhìn con gái mình, mặt Ngân trắng bệch không còn một giọt máu. Cô đâu có ngờ Hiểu Linh lại ghi cuộc nói chuyện của cô đâu chứ? Phen này thì hay rồi, xem ánh mắt của bố kìa, kinh ngạc, thất vọng, còn có cả sợ hãi. Sợ với chính lời của cô con gái mà bố luôn cho là hiểu chuyện nói ra!
Kể cả anh trai bị đình chỉ học cũng không quan tâm! Lòng dạ đáng sợ đến nhường nào!
-Việc gì ảnh hưởng đến bản thân thì không cần làm!
Ông Trần đau lòng cụp mắt xuống, thở dài một hơi. Linh lông mày hơi dựng lên, chăm chú quan sát khuôn mặt đang tái rồi lại dần trở nên hồng hào của Ngân. Nó là ai chứ? Tẹo nữa nó chỉ cần nịnh nọt vài câu là bố lại tha cho ngay ấy mà. Người chết chỉ có anh thôi, bây giờ nó bảo làm gì cũng phải làm.
-Một việc thôi!
Linh cò kè mặc cả, đôi mắt đầy sự quyế đoán. Ông Trần đối diện với khuôn mặt kia ban đầu hơi sững lại, về sau đành não nề ừ một tiếng. Ngân lúc này mới há hốc mồm lên, KHÔNG THỂ NÀO! Vậy là cô chỉ có thể sai Linh thêm 1 việc nữa thôi sao? Ngân vò đầu bứt tai, cảm thấy hối hận về quân vài ngửa này của mình. Dù sao thì việc cũng đã lỡ, nuối tiếc cũng muộn rồi, Ngân hít sâu một hơi, mắt bình thản lại, hai tay đan vào nhau.
Được, một việc, nhưng cũng đủ làm cho mấy đứa kia tan đàn xẻ nhóm!
(Còn tiếp)
Bình luận truyện