"Cắn Yêu" - Em Chọn Trao Hết Đi!
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đưa Viên Viên về Thượng Hải mất khoảng 3 tiếng. Trên xe, Viên Viên mở trừng mắt, nhìn ra bên ngoài, em không dám chớp mắt vì sợ mình có thể bỏ lỡ nhiều thứ đẹp mà có thể cả đời chưa bao giờ nhìn thấy, lâu lâu bất chợt "Oa" lên một tiếng. Dụ Phong nhìn em vui vẻ rồi chợt nhớ phải đưa tâm thư của cha cho Viên Viên đọc, mình chỉ có việc lặng lẽ lái xe...
Viên Viên đọc xong, cuối gầm mặt, thút thít để người con trai lạ mặt không nghe thấy... Viên Viên dụi mắt nhìn quanh rồi nhìn sang Dụ Phong nói:
_ Vậy bây giờ em là vợ của anh hả?
Dụ Phong nghe thấy tiếng nói trẻ nhỏ, lại vừa mới khóc, non choẹt cỡ tuổi cháu mình, cười òa lên khiến em nó cười theo.
_ Không! Người làm công cơ...
Cô bé cười hố rồi tắt ngủm, nhìn chầm chầm vào đôi mắt Dụ Phong, anh chướng mắt quay sang định gắt thì bị đôi mắt long lanh ướt đẫm mê hoặc, đôi chân mày co lại, nỗi lo lắng cùng cực xảy ra trên khuôn mặt xinh đẹp. Dụ Phong nín thít, có lẽ cô gái đó nhỏ nhắn đến độ khiến bao đàn ông nhìn là muốn che chở chứ không nỡ làm tổn thương....
Em ngủ gục trên xe, Dụ Phong đưa em lên giường, nhờ người vào thay đồ, nhưng... Đột ngột suy nghĩ lại, em xinh đến thế, tôi chưa được đụng thì không ai được chạm vào cả, sợ em bị trầy xướt thì sót 1 tỉ rưỡi của tôi... Dụ Phong kêu người mang đồ ngủ đến cho mình tự tay có thể thay đồ em ra.
Ý nghĩ điên loạn, thú vị đang chạy vòng vòng trong đầu chàng trai trẻ tuổi. Anh ta cũng đã từng khám phá nhiều thân thể của nhiều cô nàng khác nhau nhưng cô gái này lại mang sức hút kì lạ có lẽ là gái mới lớn nên da thịt ngon ngọt, thơm tho... Anh nhẹ nhàng cởi lớp khăng choàng, giày, vớ, cởi tới đâu trắng tới đó, nói là em thường đi làm rẫy nhưng em rất biết giữ cho thân thể thơm tho sạch sẽ. Khuôn mặt em đỏ hồng say giấc, chắc đang mơ thấy gì mà cười tủm tỉm, Dụ Phong ngồi thừ ra nhìn mãi khuôn mặt xinh như minh tinh, khẽ lấy ngón cái chạm nhẹ môi em rồi di dần xuống nút áo, cởi nút thứ nhất, thứ hai, thứ ba, hương hoa nhài nhẹ nhàng bay lên mũi anh, thơm quá, Dụ Phong ghé sát mũi vào ngực Viên Viên mà hít hà. khẽ anh hôn lên xương quai xanh hằng rõ sự quyến rũ của cô. Dụ Phong tiếp tục công việc, hết áo ngoài, anh phân vân có nên cởi cả áo nhỏ của em không.
Bất chợt em bị lạnh, co rúm thân thể của mình lại, lộ đường cong đê mê, Dụ Phong cười nhoẻn miệng đắc ý, em tuyệt quá rồi còn gì nữa. Đưa tay lên vuốt từ ót theo xương sống đến vùng hông, em giật mình bừng tỉnh, hoảng loạn tột cùng, ôm đồ ôm chăn lùi sát vào góc giường, bật khóc. Dụ Phong ra hiệu nhỏ tiếng:
_ Cô là người của tôi, cô quên sao?
_ Nhưng tôi được định là thân phận con ở, khi nào tôi xong việc tôi sẽ về với cha mẹ tôi, anh đừng xúc phạm.
_ Không, tôi mua cô rồi, cãi lời là gia đình cô không yên đâu!!
Nét mặt Viên Viên như đang gầm gừ, trong bóng tối có ánh đèn vàng khiến khuôn mặt ấy càng trở nên sắc sảo, xinh đẹp đến lạ thường. Em vẫn ấm ức, vẫn không chấp nhận rằng mình thuộc về tay hắn, em vẫn tin là cha sợ mình bị thiêu sống vì tục lệ nên mới gửi sang đây trốn tránh...
_ Cha cô đồng ý trả tôi 1 tỉ rưỡi để xóa nợ cho gia đình cô, đổi lại cô thuộc về tôi và bây giờ cô nên ngoan ngoãn mới đúng.
Viên Viên lại nấc lên vài tiếng rồi nước mắt ngắn dài, đầu tóc đã ngắn lại còn rối bù xù lên trong vừa buồn cười vừa thảm hại. Cô vùi đầu vào gối rồi khóc nức nở, Dụ Phong thẩy cho bộ quần áo:
_ Nè, khi nảy cô ngủ nên tôi không đánh thức cô được, phải thay đồ thì ngủ mới thoải mái, thay đi rồi đi lên phòng ngủ.
_ Tôi thay ở đây luôn hả?
_Chứ sao nữa?, tôi không nhìn đâu, không xúc phạm cô nữa!
Dụ Phong quay sang phía khác, rút chiếc phone ra chơi liên quân vài trận. Nhưng càng nghĩ đến thân hình nóng bỏng ấy lại càng suýt xao, Dụ Phong nghịch ngợm, chỉnh chiếc gương trên bàn hướng về phía cô và tha hồ nhìn ngắm từng đường cong, "em trai" của anh ta đã ngóc đầu dậy từ khi nào. Viên Viên thay xong, tay đang cầm bức hình gia đình, mắt rưng rưng, tay bấu vào chiếc gối bông mềm. Dụ Phong ngạc nhiên thở dài, quay sang:
_ Viên Viên, nếu cô thương cha mẹ cô đến vậy thì chỉ cần ở đây tôi sẽ cho cô mọi liên lạc cần thiết với người nhà, ngày tụ họp gia đình cô sẽ được về nhà vài ngày rồi phải trở lại đây làm việc tiếp...
_ Nếu tôi trở về khi không còn trong trắng, mẹ tôi sẽ buồn lắm!
_ Thế thì ở luôn cũng được!
Dụ Phong chả mấy quan tâm, chơi nốt trận liên quân, anh dẫn Viên Viên đến phòng cuối hành lang, căn phòng khang trang, trần nhà dát tượng nhiều màu sắc, có ban công để ngắm cảnh đẹp, đúng là cảnh đẹp không một góc chết, dễ ngắm được hoàng hôn và bình minh, có cái bàn trà nhỏ ở cạnh cửa sổ, ghế có gối đệm nhiều hoa văn ma mị. cánh cửa nhỏ dẫn sang phòng tắm có bồn và các hủ đựng các loại cánh hoa đủ màu khác nhau, có cả khu đọc sách nhưng chẳng có sách Tiếng Việt... Nội thất căn nhà này do tự Dụ Phong thiết kế và mua sắm, do có sở thích chơi nội thất mới có thế lấy nó làm niềm đam mê chuỗi nhà hàng khách sạn lớn nhỏ. Cả khi trời sáng hay tối mịt, căn phòng vẫn toát lên vẻ ấm áp.
_ Phòng của người ở, ngủ tạm đi rồi mai thiếu gì tôi sẽ cho người thêm. À ngủ ngay đi, ngày mai cô sẽ phải dành cả ngày để học tiếng Trung đó.
Dụ Phong đóng cửa phòng và bước đi trong tiếc nuối - "nếu khi nảy mình nhẹ nhàng chút nữa sẽ được khám phá cả phần dưới của em ấy, tham ăn quá đi Phong à!!" - Luy Viên Viên dạo bước trên thảm lông thú, cô thầm suy nghĩ người ở mà ở được căn phòng thế này đã phước phần tới nhường nào đằng này còn bảo thiếu gì cho thêm, dư giã đến vậy sao? Nói xong cô leo lên giường to lớn cỡ 2 3 người như cô nằm còn dư, cô gái trẻ khép nép, ngủ ngon giấc vì hôm nay đã khóc thấm mệt
*******************************************
5h sáng cô đã bò dậy theo thói quen, tắm sáng khiến cô có làng da hồng hào và săn chắc. Sau đó, cô phải đi nấu cơm, nấu nước cho gia đình. Cô tự mò xuống bếp, các cô hầu khác cũng đang hì hục nấu bửa sáng, họ quay sang nhìn cô trong bộ đồ ngủ của người hầu nữ mà thủ thỉ với nhau, là vì cô xinh hay là vì họ đang ganh tị...
Một quản lí nữ cỡ 27 tuổi, thân hình cao ráo, gọn gàng, mặc trong mình bộ váy giản dị đứng ở phía sau quát lớn bằng thứ tiếng lạ lùng khiến cô giật mình, tất cả bọn họ quay ngoắt việc ai nấy làm rồi bà ta thân thiện nói bằng tiếng Việt rõ ràng, nhẹ nhàng với Viên Viên
_ Tôi là quản gia Trần Tố, kiêm phiên dịch viên của cậu chủ Dụ Phong, có lẽ cô là Luy Viên Viên mới được đưa đến đây vào tối hôm qua.
Viên Viên gật gù bởi còn lạ lẫm nhưng cô chợt nhận ra mình phải học tiếng Trung để dễ giao tiếp, cô hỏi nhỏ
_ Tôi chỉ học trong ngày hôm nay thôi hả?
_ Cô chỉ có 1 tuần để học thôi, hôm nay ta bắt đầu luôn nhé, đi theo tôi nào, mình sẽ học ngay trong phòng cô. - nói xong bà ta lẻn đi hướng khác với hướng lên phòng Viên Viên
Một cô hầu bưng đồ ăn sáng đứng nhìn Viên, ra hiệu cô lên phòng trước. Viên Viên lên ngồi trong phòng, lặng lẽ thưởng thức món súp nhẹ bồng bềnh buổi sáng, lần đầu cô được ăn món này nên cứ nhìn ngắm rồi nhắm nháp thích thú, phải mất 20p Viên mới ăn hết chén súp nhỏ. Ăn xong, Quản gia Trần Tố lên gõ cửa, cô chạy cầm chén và mâm hớn hở chạy ra mở cửa: " tôi muốn ăn nữa " -- Trần Tố cười nhẹ, xoa đầu cô bé:
_ Sao hả? Ngon lắm đúng không? ăn cho biết mùi vị thôi. Nếu cô học ngoan thì cô sẽ được ăn các món ngon hơn nữa.
_ Vậy tôi chạy xuống dẹp mâm và chén đã... - Viên Viên tiếc nuối
_ Không cần đâu, cô để đó đi, lát nữa sẽ có người đến dọn. - Trần Tố thích thú trước vẻ ngây thơ của Viên Viên. - Bắt đầu nhé, tôi xin được phép gọi cô là cô Luy,...
Đưa Viên Viên về Thượng Hải mất khoảng 3 tiếng. Trên xe, Viên Viên mở trừng mắt, nhìn ra bên ngoài, em không dám chớp mắt vì sợ mình có thể bỏ lỡ nhiều thứ đẹp mà có thể cả đời chưa bao giờ nhìn thấy, lâu lâu bất chợt "Oa" lên một tiếng. Dụ Phong nhìn em vui vẻ rồi chợt nhớ phải đưa tâm thư của cha cho Viên Viên đọc, mình chỉ có việc lặng lẽ lái xe...
Viên Viên đọc xong, cuối gầm mặt, thút thít để người con trai lạ mặt không nghe thấy... Viên Viên dụi mắt nhìn quanh rồi nhìn sang Dụ Phong nói:
_ Vậy bây giờ em là vợ của anh hả?
Dụ Phong nghe thấy tiếng nói trẻ nhỏ, lại vừa mới khóc, non choẹt cỡ tuổi cháu mình, cười òa lên khiến em nó cười theo.
_ Không! Người làm công cơ...
Cô bé cười hố rồi tắt ngủm, nhìn chầm chầm vào đôi mắt Dụ Phong, anh chướng mắt quay sang định gắt thì bị đôi mắt long lanh ướt đẫm mê hoặc, đôi chân mày co lại, nỗi lo lắng cùng cực xảy ra trên khuôn mặt xinh đẹp. Dụ Phong nín thít, có lẽ cô gái đó nhỏ nhắn đến độ khiến bao đàn ông nhìn là muốn che chở chứ không nỡ làm tổn thương....
Em ngủ gục trên xe, Dụ Phong đưa em lên giường, nhờ người vào thay đồ, nhưng... Đột ngột suy nghĩ lại, em xinh đến thế, tôi chưa được đụng thì không ai được chạm vào cả, sợ em bị trầy xướt thì sót 1 tỉ rưỡi của tôi... Dụ Phong kêu người mang đồ ngủ đến cho mình tự tay có thể thay đồ em ra.
Ý nghĩ điên loạn, thú vị đang chạy vòng vòng trong đầu chàng trai trẻ tuổi. Anh ta cũng đã từng khám phá nhiều thân thể của nhiều cô nàng khác nhau nhưng cô gái này lại mang sức hút kì lạ có lẽ là gái mới lớn nên da thịt ngon ngọt, thơm tho... Anh nhẹ nhàng cởi lớp khăng choàng, giày, vớ, cởi tới đâu trắng tới đó, nói là em thường đi làm rẫy nhưng em rất biết giữ cho thân thể thơm tho sạch sẽ. Khuôn mặt em đỏ hồng say giấc, chắc đang mơ thấy gì mà cười tủm tỉm, Dụ Phong ngồi thừ ra nhìn mãi khuôn mặt xinh như minh tinh, khẽ lấy ngón cái chạm nhẹ môi em rồi di dần xuống nút áo, cởi nút thứ nhất, thứ hai, thứ ba, hương hoa nhài nhẹ nhàng bay lên mũi anh, thơm quá, Dụ Phong ghé sát mũi vào ngực Viên Viên mà hít hà. khẽ anh hôn lên xương quai xanh hằng rõ sự quyến rũ của cô. Dụ Phong tiếp tục công việc, hết áo ngoài, anh phân vân có nên cởi cả áo nhỏ của em không.
Bất chợt em bị lạnh, co rúm thân thể của mình lại, lộ đường cong đê mê, Dụ Phong cười nhoẻn miệng đắc ý, em tuyệt quá rồi còn gì nữa. Đưa tay lên vuốt từ ót theo xương sống đến vùng hông, em giật mình bừng tỉnh, hoảng loạn tột cùng, ôm đồ ôm chăn lùi sát vào góc giường, bật khóc. Dụ Phong ra hiệu nhỏ tiếng:
_ Cô là người của tôi, cô quên sao?
_ Nhưng tôi được định là thân phận con ở, khi nào tôi xong việc tôi sẽ về với cha mẹ tôi, anh đừng xúc phạm.
_ Không, tôi mua cô rồi, cãi lời là gia đình cô không yên đâu!!
Nét mặt Viên Viên như đang gầm gừ, trong bóng tối có ánh đèn vàng khiến khuôn mặt ấy càng trở nên sắc sảo, xinh đẹp đến lạ thường. Em vẫn ấm ức, vẫn không chấp nhận rằng mình thuộc về tay hắn, em vẫn tin là cha sợ mình bị thiêu sống vì tục lệ nên mới gửi sang đây trốn tránh...
_ Cha cô đồng ý trả tôi 1 tỉ rưỡi để xóa nợ cho gia đình cô, đổi lại cô thuộc về tôi và bây giờ cô nên ngoan ngoãn mới đúng.
Viên Viên lại nấc lên vài tiếng rồi nước mắt ngắn dài, đầu tóc đã ngắn lại còn rối bù xù lên trong vừa buồn cười vừa thảm hại. Cô vùi đầu vào gối rồi khóc nức nở, Dụ Phong thẩy cho bộ quần áo:
_ Nè, khi nảy cô ngủ nên tôi không đánh thức cô được, phải thay đồ thì ngủ mới thoải mái, thay đi rồi đi lên phòng ngủ.
_ Tôi thay ở đây luôn hả?
_Chứ sao nữa?, tôi không nhìn đâu, không xúc phạm cô nữa!
Dụ Phong quay sang phía khác, rút chiếc phone ra chơi liên quân vài trận. Nhưng càng nghĩ đến thân hình nóng bỏng ấy lại càng suýt xao, Dụ Phong nghịch ngợm, chỉnh chiếc gương trên bàn hướng về phía cô và tha hồ nhìn ngắm từng đường cong, "em trai" của anh ta đã ngóc đầu dậy từ khi nào. Viên Viên thay xong, tay đang cầm bức hình gia đình, mắt rưng rưng, tay bấu vào chiếc gối bông mềm. Dụ Phong ngạc nhiên thở dài, quay sang:
_ Viên Viên, nếu cô thương cha mẹ cô đến vậy thì chỉ cần ở đây tôi sẽ cho cô mọi liên lạc cần thiết với người nhà, ngày tụ họp gia đình cô sẽ được về nhà vài ngày rồi phải trở lại đây làm việc tiếp...
_ Nếu tôi trở về khi không còn trong trắng, mẹ tôi sẽ buồn lắm!
_ Thế thì ở luôn cũng được!
Dụ Phong chả mấy quan tâm, chơi nốt trận liên quân, anh dẫn Viên Viên đến phòng cuối hành lang, căn phòng khang trang, trần nhà dát tượng nhiều màu sắc, có ban công để ngắm cảnh đẹp, đúng là cảnh đẹp không một góc chết, dễ ngắm được hoàng hôn và bình minh, có cái bàn trà nhỏ ở cạnh cửa sổ, ghế có gối đệm nhiều hoa văn ma mị. cánh cửa nhỏ dẫn sang phòng tắm có bồn và các hủ đựng các loại cánh hoa đủ màu khác nhau, có cả khu đọc sách nhưng chẳng có sách Tiếng Việt... Nội thất căn nhà này do tự Dụ Phong thiết kế và mua sắm, do có sở thích chơi nội thất mới có thế lấy nó làm niềm đam mê chuỗi nhà hàng khách sạn lớn nhỏ. Cả khi trời sáng hay tối mịt, căn phòng vẫn toát lên vẻ ấm áp.
_ Phòng của người ở, ngủ tạm đi rồi mai thiếu gì tôi sẽ cho người thêm. À ngủ ngay đi, ngày mai cô sẽ phải dành cả ngày để học tiếng Trung đó.
Dụ Phong đóng cửa phòng và bước đi trong tiếc nuối - "nếu khi nảy mình nhẹ nhàng chút nữa sẽ được khám phá cả phần dưới của em ấy, tham ăn quá đi Phong à!!" - Luy Viên Viên dạo bước trên thảm lông thú, cô thầm suy nghĩ người ở mà ở được căn phòng thế này đã phước phần tới nhường nào đằng này còn bảo thiếu gì cho thêm, dư giã đến vậy sao? Nói xong cô leo lên giường to lớn cỡ 2 3 người như cô nằm còn dư, cô gái trẻ khép nép, ngủ ngon giấc vì hôm nay đã khóc thấm mệt
*******************************************
5h sáng cô đã bò dậy theo thói quen, tắm sáng khiến cô có làng da hồng hào và săn chắc. Sau đó, cô phải đi nấu cơm, nấu nước cho gia đình. Cô tự mò xuống bếp, các cô hầu khác cũng đang hì hục nấu bửa sáng, họ quay sang nhìn cô trong bộ đồ ngủ của người hầu nữ mà thủ thỉ với nhau, là vì cô xinh hay là vì họ đang ganh tị...
Một quản lí nữ cỡ 27 tuổi, thân hình cao ráo, gọn gàng, mặc trong mình bộ váy giản dị đứng ở phía sau quát lớn bằng thứ tiếng lạ lùng khiến cô giật mình, tất cả bọn họ quay ngoắt việc ai nấy làm rồi bà ta thân thiện nói bằng tiếng Việt rõ ràng, nhẹ nhàng với Viên Viên
_ Tôi là quản gia Trần Tố, kiêm phiên dịch viên của cậu chủ Dụ Phong, có lẽ cô là Luy Viên Viên mới được đưa đến đây vào tối hôm qua.
Viên Viên gật gù bởi còn lạ lẫm nhưng cô chợt nhận ra mình phải học tiếng Trung để dễ giao tiếp, cô hỏi nhỏ
_ Tôi chỉ học trong ngày hôm nay thôi hả?
_ Cô chỉ có 1 tuần để học thôi, hôm nay ta bắt đầu luôn nhé, đi theo tôi nào, mình sẽ học ngay trong phòng cô. - nói xong bà ta lẻn đi hướng khác với hướng lên phòng Viên Viên
Một cô hầu bưng đồ ăn sáng đứng nhìn Viên, ra hiệu cô lên phòng trước. Viên Viên lên ngồi trong phòng, lặng lẽ thưởng thức món súp nhẹ bồng bềnh buổi sáng, lần đầu cô được ăn món này nên cứ nhìn ngắm rồi nhắm nháp thích thú, phải mất 20p Viên mới ăn hết chén súp nhỏ. Ăn xong, Quản gia Trần Tố lên gõ cửa, cô chạy cầm chén và mâm hớn hở chạy ra mở cửa: " tôi muốn ăn nữa " -- Trần Tố cười nhẹ, xoa đầu cô bé:
_ Sao hả? Ngon lắm đúng không? ăn cho biết mùi vị thôi. Nếu cô học ngoan thì cô sẽ được ăn các món ngon hơn nữa.
_ Vậy tôi chạy xuống dẹp mâm và chén đã... - Viên Viên tiếc nuối
_ Không cần đâu, cô để đó đi, lát nữa sẽ có người đến dọn. - Trần Tố thích thú trước vẻ ngây thơ của Viên Viên. - Bắt đầu nhé, tôi xin được phép gọi cô là cô Luy,...
Bình luận truyện