"Thú" Y

Chương 9



Cuộc sống cứ thế trôi qua, mọi thứ dường như có chút không thật.

Một tuần sau, cha me ta chính thức ly hôn, mà ta thì do mẹ giám hộ. Hai người bận rộn không có khoảng thời gian chú ý đến ta, ngày hôm qua, thư kí của mẹ ta phái tới nói rằng, tất cả mọi vật dụng của ta ở nhà cũ sẽ chuyển hết sang nhà mới, ‘càng nhanh càng tốt’ có thể là ý của cha.

“Vậy mẫu thân ngươi, bà không phải là muốn ngươi đi Úc chứ?” Trên đầu âm thanh của nam nhân kia, nếu có bị mắng vô số lần cũng không sợ bằng giọng của hắn, nhưng là bây giờ ta đang tựa vào lòng hắn.

Đêm đó đã có bao nhiêu thay đổi? Từ lần nọ ôm hắn khóc lớn rồi thông suốt thì ngày hôm sau, ta tựa hồ càng ngày càng không cấm cản hắn đến gần, thậm chí có khi còn có một tia chờ mong.

Có lẽ bởi vì hắn đột nhiên trở nên rất ôn nhu, mặc dù hai người đã ở bên nhau một thời gian rất lâu, nhưng hắn đối với ta vẫn không có một hành vi tục tĩu gì, chỉ là trò chuyện, cùng lắm giống như bây giờ, ôm ta.

Nhưng trái tim mơ hồ luôn có một âm thanh, có lẽ… đó không phải là thay đổi duy nhất.

“Này! Làm sao vậy? Đột nhiên không nói lời nào”

“A” Cảm giác trên mặt bị vỗ nhẹ vài cái, ta mờ mịt ngẩng đầu, ngước lên nhìn hắn.

“Ngươi có nghe ta nói gì không?” Hắn có chút cau mày, tựa hồ có chút bực mình.

“Uh” Ta bối rối gật đầu, quá khứ cứ như là kinh nghiệm thảm thống, khiến ta không thể vạn phần cẩn thận khi thấy hắn tâm tình khó coi. “Bà ấy đã đi Úc rồi.”

“Uh. Vậy còn ngươi? Chẳng lẽ bà ấy muốn ngươi một mình ở chỗ này” Câu trả lời của ta khiến một phần tâm tình của hắn bốc hơi lên, tựa hồ hắn rất để ý vấn đề này. Cái kia, chẳng lẽ hắn tỏ vẻ quan tâm ta sao?

“Đúng vậy. Dù sao bây giờ với trước kia cũng không có gì khác nhau, ông bà ngoại cho ta căn hộ nhỏ, bà ngoại cho ta tiền sinh hoạt, nơi đó lại có mấy người làm thuê, cuộc sống không có ảnh hưởng gì mấy” Chẳng bao lâu sau, ta nói chuyện cùng hắn thái độ cũng thay đổi, khi nói về quá khứ với hắn lần nào cũng tâm bình khí hòa cả.

“Này! Này!” Trên mặt vừa lại truyền đến một vài cái vỗ, lực đạo hiển nhiên cũng mạnh không ít, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta “Gần đây ngươi bị làm sao vậy? Luôn thất thần. Kể cả khi nói chuyện với ta cũng không yên lòng. Nói, đang suy nghĩ gì đó?”

“Không có a! Không có nghĩ gì hết” Kỳ thật ta cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

“Oh! Ta xem không hẳn là như thế, nhing ngươi suy nghĩ đến bộ dáng thất thần, nhất định là đang suy nghĩ đến chuyện gì, hoặc là… người nào.” Lúc hắn nói đến chữ “người”, một bên mi nhẹ giựt một cái. Dự cảm không tốt.

“Không có. Thật sự không có.” Ta vội vàng lắc đầu, căng thẳng bắt đầu ập tới, theo phản xạ của mình, rời đi thân thể hắn. Nhưng lập tức bị một cánh tay bắt giữ, lôi về phía khuôn ngực vững vàng của hắn, cằm cũng bị nâng lên.

“Ngươi thật ngốc, tiểu bảo bối của ta. Không nói thật với ta. Hơn nữa, dám trước mặt ta mà nghĩ về người khác, xem ra sức quyến rũ của ta không đáng để ngươi chú ý tới.” Vừa nói, hắn cúi đầu hôn lên môi ta.

“Uh…” Là một nụ hôn sâu và mạnh mẽ, lưỡi hắn bên trong khoang miệng ta tàn phá bừa bãi, bức ta cùng hắn dây dưa. Hai người nước bọt nhất thời không cách nào nuốt được mà theo khóe miệng chảy xuống.

Thời gian trải qua kinh nghiệm này đã không biết là bao lâu. Mặc dù làm nó vô số lần, nhưng hắn hiếm khi hôn ta. Nụ hôn chấm dứt, đột nhiên ta cảm thấy một sự mất mát không rõ ràng, chỉ là thở hổn hển, hai mắt mất tập trung, thậm chí còn không phát hiện hắn đang lột quần áo ta.

"Như thế nào ——" hắn giọng điệu ranh mãnh, làm cho ta tập trung chú ý về phía hắn, phát hiện lông mày hắn đang nhăn lại, nhìn chằm chằm vào ta “Mới một tuần không có làm, liền như vậy đói khát?”

Đang lúc ta nghi hoặc, thân thể thình lình xảy ra một trận kích thích run rẩy, là hắn nhẹ nhàng ngắt nụ hoa ta, thấy ta phản ứng liền dò xét giữa hai chân ta. Nguyên lai hắn chỉ chọc phá hồng nhũ của ta, vì ta còn chưa chấp nhận đụng chạm nhỏ này nên không thể tiến xa hơn, chưa kể rằng ta đã có, có ——

Cảm giác cực kỳ thẹn đã lên cao, hay là không thể chịu đựng được loại khuất nhục này, hơn nữa gần đây buồn bực nhất định muốn phát tiết, ta không để ý tới mà đứng lên phản kháng.

Tựa hồ không đoán trước được phản ứng của ta, lúc đầu hắn hơi choáng váng một chút, nhưng ngay sau đó ép ta lên giường “Bảo bối, thật lâu không thương ngươi rồi, ngươi có phảy hay không nóng vội, như vậy thật nhiệt tình.”

Nhìn thấy hắn cười tà, ta biết đại sự không ổn rồi. Nếu làm cho hắn điên lên, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong——hắn buông lỏng rồi áp chế hạ thân ta, ta chưa kịp thu hồi chân bị thương, tập trung sức mạnh, hướng hạ thân hắn dùng sức đạp.

“A!” Mắt cá chân nhất thời một trận đau đớn

Như thế nào có thể? Chẳng những không đá được hắn, lại còn dễ dàng bị khống chế.

“Tiểu quỷ, xem ra thật lâu không dạy dỗ ngươi, ngươi quả nhiên ngứa da nha.” Khuông mặt vừa rồi mới tươi cười, hay nói giỡn, nếu chính mình không phản ứng thái quá, thì sẽ không bị đá một phát trúng hông. Chính mình chẳng phải đã hạ nửa bối tử chỉ có thể xem người bên dưới sung sướng đến cùng cực rồi. Cho nên hắn mới quyết hảo hảo dạy dỗ tiểu quỷ.

“Chân của ngươi quả nhiên rất mạnh, nhưng ta rất nhanh sẽ cho ngươi nếm mùi vị của chính nó.” Dứt lời, hắn càng dùng sức mà bóp chặt, mắt cá chân phút chốc truyền đến một trận đau nhức. “Đừng ——" thậm chí nghe được thanh âm róc rách rung động ở đầu khớp xương, xem ra hắn có ý định chuẩn bị bẻ gãy chân ta.

Nhưn rất nhanh hắn lại buông nó ra, ta cuộn mình lại trên giường ra sức xoa bóp chỗ đau nhức, dễ dàng khắc phục kháng cự của ta, mạnh mẽ kéo thân thể ta ngồi dậy trên giường. Quần áo ta bị hắn xé thành mảnh dài, đem hai tay ta trói lại bằng mảnh vải kia ở phía sau, cũng lấy mảnh đó mà buộc chặt phân thân ta, sau đó hắn cởi quần ra.

"Không nên! Không nên ——" Quá khứ không nên nhớ lại bây giờ lại hiện lên trước mắt, ta vô lực rồi làm như con thú, liều mạng mà lắc lắc thân thể, loạn đá cả hai chân

Không để ý tới ta đang khóc hô, hắn bắt được hai chân ta, dùng sức hướng hai bên tách ra, đem nó mở đến rộng nhất, đem hung khí thật lớn của hắn đâm vào nhu nộn phía sau ta, thật không hề dễ chịu dưới loại tình huống này.

"A ——" Thanh âm xé rách phảng phất, vừa bốc lên mùi rỉ sắt. Mỗi động tác mãnh liệt của hắn làm cho trước mắt tối sầm, nhưng rất nhanh thanh tỉnh, thấy rỗ chuyện thực vô tình —— chính mình thân vẫn còn ở địa ngục.

Đúng là hắn cố ý, lúc hắn di chuyển trong ta, tận lực đâm vào duy nhất một điểm, khiến kích thích càng mạnh hơn nữa, nhưng bởi vì bị trói, đem nguyên bổn khoái cảm trong nháy mắt chuyển thành thống khổ không chịu nổi.

“Đừng…A…” Cố nén đi không cầu xin hắn, ta không nên vì nam nhân này mà cúi đầu, đều là tại hắn, biến ta trở nên kỳ quái. Ta tuyệt đối không thừa nhận đã từng đồng ý cho hắn xâm phạm, chính mình chiếm được khoái cảm thật đáng xấu hổ.

Đột nhiên tăng tốc, ta biết hắn nghĩ cái gì, một cỗ mùi khuếch tán ra, chỗ sâu nhất trong cơ thể lưu lại tinh dịch ấm áp của nam nhân, nhưng hắn cũng không có ý rời đi, trở lại chỗ cũ, hưởng thụ những gì còn lại trước khi kết thúc, vẫn hoàn chậm chạp mà di chuyển trong ta.

Ta biết một lần là không đủ, nhưng lần này tựa hồ như muốn phát hỏa. Chấm dứt khi sáng sớm ngày thứ ba, ta đã cố gắng nhớ thật rõ ràng rồi nhưng lúc ấy hắn lại chính là làm cho ta không cách nào thay đổi chính mình với cả hai chân, lẫn cả ý tứ. Ta không nhớ rõ chính mình có hay không chính thức ngủ, mỗi lần mất đi ý thức, không phải bị hạ thân đau đớn làm cho tỉnh dậy, không thì cũng ác y cứu tỉnh, tóm lại chỉ cần dậy, liền bị nam nhân kia đùa bỡn.

Cho nên bây giờ thân dưới cũng mất cảm giác luôn rồi, đau đớn đã chết lặng, ngay cả cái đau trên người cũng thế. Trên người tất cả trói buộc đều đã giải khai, phân thân vì bị cường chế không thể bắn tinh mà đau đớn, vẫn có chút choáng váng không khỏe.

Gương mặt bị vỗ vỗ vài cái, ta cảm giác được hắn đang gọi tinh thần tồi tàn của ta, mới nhắm mắt lại, tại sao lại không cho ta ngủ chứ?

“Tiểu quỷ, tại sao lại còn không dậy?” Đừng, hắn có phải hay không là người a, chính mình bị bức nhưng không có bắn được mấy lần, còn nam nhân này lại trong người ta lại bắn thật nhiều ‘đạn’!

“Còn như thế, đêm nay ta sẽ tiếp tục, dù sao nhìn bộ dáng ngươi bây giờ cũng không trốn được đâu, hảo hảo ngủ một giấc, ăn nhiều một chút, cũng đừng vì thế mà khinh mệt mỏi, đến lúc đó ta cũng mặc kệ.”

Ta biết hắn mặc kệ ta như thế nào, vẫn cứ tiếp tục như thế, nhưng chính là theo lời hắn, ta chỉ có thể nằm đây đợi chết thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện