Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)
Chương 12
Cô run rẩy nắm chặt khẩu súng bằng cả 2 tay và chợt cứng người nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mặt trời trên nòng súng bằng thép xanh. Thứ đồ vật đẹp 1 cách kỳ lạ, 1 công cụ giết người; nó quá hoàn hảo với mục đích sử dụng nó. Cơ hội duy nhất của cô cần phải dùng đến nó.
Cô giữ hơi thở mình bình tĩnh và lắng nghe. Khi cô nghe thấy tiếng kim loại mảnh vang lên phía bên trái mình, cô vội dùng cả 2 tay để lên đạn. Cô hít vội 2 hơi thở sâu và nhanh để lấy lại bình tĩnh, rồi cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn quanh tảng đá.
Cô đã nhìn thấy hắn khi hắn thay đổi vị trí, trèo lên 1 mặt khác của tảng đá. Tim cô như nhảy ra ngoài và cô vội vàng bắn về phía hắn. Viên đạn đập vào 1 góc của tảng đá ngay gần đầu hắn, kéo theo 1 loạt mảnh vụn. Hắn vụt biến mất phía sau những tảng đá và cô không thể nhìn thấy hắn nữa, nhưng cô biết cô không bắn trúng hắn.
Hắn đã ở đúng vị trí khi cô bắn hắn, và giờ thì hắn đã biết cô có súng. Cô trèo lên cao hơn, bấu chặt tay vào đá nóng. 1 con thằn lằn nhìn cô chăm chăm qua đôi mắt tròn nhỏ, sau đó lao vào 1 khe tối và ẩm để tự vệ. Cô ước cô có thể chui vào đó cùng nó.
Có lẽ là, trong khi hắn đang trèo lên, thì cô có thể trèo xuống. nếu cô có thể trốn được hắn và quay lại chỗ những con ngựa, cô sẽ mang theo chúng và bỏ hắn lại đó.
Cô nằm sấp xuống và cảnh giác nhìn xuống phía dưới tìm kiếm bất kỳ chuyển động nào, sau đó bắt đầu bò ngược trở lại. Những tảng đá làm rách váy của cô và cứa vào lòng bàn tay cô nhiều hơn, nhưng cô hầu như không để ý tới.
Cô cho rằng cô phải nắm bắt cơ hội này. Những con ngựa đã ở trong tầm nhìn và cô bắt đầu hy vọng. Sau đó cô nghe thấy tiếng sột soạt từ đằng sau, cô chỉ nhận ra điều đó khi những bàn tay thô lỗ túm lấy eo cô và nhấc cô lên, cô quá hoảng sợ đến mức không thể hét lên được. Người đàn ông kẹp chặt lấy 2 tay cô khiến cô tê cứng, và hắn dễ dàng giật lấy khẩu súng của cô. Tuyệt vọng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bịt kín của gã đang muốn giết cô.
“Đồ ngốc chết tiệt,” hắn lầm bầm đe dọa, giật mạnh cái khăn che mặt xuống. “Em đang cố giết ai vậy hả – anh, em hay con ngựa của em?”
Victoria kinh ngạc nhìn hắn. Ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu cô, và cô nghĩ có lẽ cô đã gặp ảo giác. Nhưng anh vẫn túm chặt lấy cổ tay cô đau điếng và đôi mắt xanh lấp lánh nhìn cô từ sau vành mũ đen. Cô không nghĩ cô sẽ lại còn được nhìn thấy đôi mắt xanh ấy 1 lần nữa … “Jake?” Cô thì thầm hoài nghi. “Em không nghĩ đó là anh … Em nghĩ … Em nghĩ anh là Sarratt.”
Nét mặt anh vô cảm khi anh cúi nhìn cô, 1 khoảng im lặng bao chùm họ, đủ để khiến cô cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mắt anh tàn nhẫn và giá lạnh.
“Anh là Sarratt.” Anh nói.
Anh lôi cô về phía những tảng đá. “Ngồi xuống và đừng có di chuyển. Anh sẽ ra xem lũ ngựa. Nếu em dám bỏ đi, em sẽ phải hối hận về việc đó.” Anh nói bằng 1 tông giọng trơn tru khiến cô không nghi ngờ điều đó.
Cô ngồi luôn xuống đất và nhìn anh tháo yên ngựa, sau đó dẫn bọn chúng đi vòng ra chỗ khác. Cô không nhận ra con ngựa anh đang cưỡi, chi tiết này khiến cô cắn chặt môi. Nếu anh cưỡi con ngựa của mình, cô sẽ nhận ra anh. Liệu cô có còn chạy trốn khỏi anh không? Nếu không, liệu đó có phải 1 sai lầm? Anh là Sarratt, chính anh đã nói vậy, và cô vẫn không biết anh muốn gì ở cô.
Gypsy quá mệt để có thể đi tiếp. Jake – nếu đó thực sự là tên của anh – đang cho những chú ngựa uống chút nước ít ỏi của họ và buộc chúng lại chỗ chúng có thể kiếm được vào cái cây chứa nước mọc trong bóng râm của phiến đá.
Victoria cảm thấy kiệt sức, hơn cả khi Emma nói rằng anh đã bỏ đi. Đó là sự khác biệt lạ lùng, nhưng sau đó cô cảm thấy đau đớn vì mất mát, bị phản bội lại niềm tin của cô. Giờ thì cô cảm thấy sợ hãi bì sự phản bội còn đáng sợ hơn trước kia. Không đơn giản là anh không đáp lại sự quan tâm của cô, mà là anh có thể sẽ sử dụng cô như 1 ả đàn bà nhằm trả thù. Liệu anh có đơn giản là hy vọng thỏa mãn sự thèm khát được trả thù bằng việc cắm sừng McLain? Anh sẽ làm gì với cô? Cô cố nghĩ ra điều gì đó để nói với anh, nhưng tâm trí cô trống rỗng, có lẽ đúng là vậy. Cô chỉ có thể ngồi đó và nhìn anh.
Bản thân Jake cũng quá tức giận nên anh cũng không lên tiếng. Không chỉ bởi cô không nghe lời anh ngồi yên trong nhà, mà còn do cô đã kéo cả những người khác vào nguy hiểm. Cô đã bỏ ngựa lại mà chạy, rồi bắn vào anh. Việc ở 1 mình khiến anh nổi giận nhưng anh không muốn lại gần cô cho đến khi anh có thể kiểm soát bản thân mình. Cô trông có vẻ kiệt sức và choáng váng. Mất 1 lúc anh mới đủ bình tĩnh để tiến về phía cô, cầm theo bình nước. Cô chắc hẳn cũng đang khát như anh vậy.
Cô không để ý đến anh, thậm chí cả khi anh đứng ngay đằng trước cô, chạm vào cô bằng đôi bốt bám đầy bụi. Cô giữ chặt mình, nhưng không có gì xảy ra; anh tiếp tục yên lặng đứng trước cô; nhìn cô mà chẳng nói lấy 1 lời.
Cuối cùng cô phá vỡ im lặng. “Anh đã tấn công trang trại tối qua có phải không?”
Jake mở nắp bình nước và đẩy nó vào tay cô. “Đúng vậy. Anh và em trai anh mang theo vài người nữa đã giành lại trang trại.” Anh dừng lại, cẩn thận nhìn cô khi anh nói tiếp, “McLain đã bị giết.”
Victoria không có bất kỳ phản ứng nào bởi vì cô vẫn cảm thấy tê liệt. Cô nghiêng bình nước và uống. Thật tỉnh táo, mặc dù nước hơi ấm.
Jake lấy lại bình nước và uống. Anh đậy lại nắp và chùi miệng bằng tay áo, nhìn cô 1 lúc. “Anh nói, chồng em đã bị giết.”
Cô vẫn không nhìn anh. “Em nghe thấy rồi.”
“Em không quan tâm ư?”
“Em không thương tiếc gì hắn, nhưng em không thể – em không thể vui mừng khi ai đó bị giết.” cô đáp lời.
“Juana đã giết hắn. Hắn đã cưỡng bức cô bé.”
Victoria chợt do dự, tự hỏi phải chăng cô đã nói dối. Có lẽ cô đã vui mừng vì hắn bị giết. Hắn là 1 gã đốn mạt. Liệu có hình phạt nào xứng đáng hơn việc đó?
“Ben và anh điều hành trang trại từ bây giờ.”
1 thoáng hứng thú hiện lên trên mặt cô và cô ngẩng đầu nhìn anh. Cô đã không thực sự hiểu anh nói gì trước đó. “Vậy là em trai anh vẫn còn sống.” giọng nói cô có 1 chút trống rỗng. “Em mừng là vậy.” Cô nhìn về phía những con ngựa, trán cô hơi nhăn lại và cô hỏi 1 câu hỏi mà cô thực sự không muốn nghe câu trả lời. “Những người khác đâu?”
“Anh để họ đi theo Emma và Celia.”
“Họ …” Cô nuốt xuống, và thử nói lại. “Họ sẽ không làm đau chúng chứ?”
“Không nếu em em không có làm điều gì ngu ngốc. Như là nổ súng.”
Victoria chợt rùng mình, bởi vì Emma chắc chắn sẽ nổ súng.
Jake chống chân vào tảng đá bên cạnh cô và đặt tay lên trên gối. “Tại sao em lại đổi ngựa với Celia?”
“Gypsy không thể đi tiếp. Em nghĩ Celia sẽ có nhiều cơ hội trốn thoát hơn nếu con bé cưỡi Sophie.”
Anh không nói gì nữa, chỉ đứng đó và nhìn cô. Cô thì cú nhìn chăm chăm xuống đất; cô cảm thấy lạnh lẽo từ sâu tận bên trong đến mức không thể chịu đựng nổi. Nếu có chuyện gì xảy ra với Emma và Celia, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình – thừa nhận rằng, dĩ nhiên, Jake đã không giết cô. Nhưng nếu anh có làm vậy, cô viện lý do, thì anh đã hoàn thành từ lâu rồi.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh. “Anh định làm gì với em?”
Anh mỉm cười, không hoàn toàn là 1 nụ cười hài lòng. Làm tình với em cho đến khi cả 2 ta đều không thể đi được nữa, anh nghĩ giữa sự pha trộn của tức giận và ham muốn, sinh ra từ sự lo lắng của anh và sự sợ hãi của cô. Dùng bạo lực để cưỡng ép cô là chuyện dễ dàng nhưng anh sẽ không cảm thấy thoải mái cho đến khi cô khá hơn và tin tưởng anh, đến khi cô an toàn trong tay anh. Tuy nhiên từ lúc này anh vẫn không dám chạm vào cô. Thay vì vậy anh nói to, “Anh sẽ đưa em về trang trại sau khi mấy con ngựa đã nghỉ ngơi đủ.”
Cô quá sợ hãi để có thể hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Emma nhìn thấy có 4 người đàn ông đang đuổi theo họ khi cô liều lĩnh liếc nhìn qua vai. Celia đã không chăm sóc Sophie tốt. Nó dường như không hài lòng khi để cô bé cưỡi lên mình nên chỉ di chuyển với tốc độ vừa phải, đủ để cơ thể nó không phải hoạt động quá nhiều. Kết quả là 4 người kia nhanh chóng bắt kịp họ. Emma đau khổ xem xét các lựa chọn của cô 1 cách rõ ràng. Cô có thể ở lại với Celia hoặc là cứu cô bé, nhưng cô không thể làm được cả 2 việc đó. Đối với Emma, thực sự không có lựa chọn nào khả dĩ. Cô ghìm cương con ngựa thiến của mình lại để đi cùng con Sophie và vật lộn trầy trật với khẩu súng trường bên hông. Cưỡi ngựa song song như thế này không phải là biện pháp tốt nhất khi nổ súng và phát súng đầu tiên của cô đi chệch hướng.
Ben bật lên tiếng chửi rủa và cúi rạp người ôm lấy cổ con ngựa anh đang cưỡi, ép con vật đó phi nhanh hơn. Nó cũng khá mệt rồi, nhưng những con ngựa khác đã ở trong tầm nhìn, do vậy nó lại lao tới. Luis cũng phi ngựa lao lên bên cạnh anh. Ben bám theo cô nàng đã liều lĩnh bắn họ, còn Luis thì đuổi theo cô bé đang ngồi lọt thỏm trong yên ngựa.
Việc đó thật chẳng dễ dàng gì. Cô nàng tóc đen lại nổ súng 1 lần nữa và lần bắn này gần 1 cách đáng sợ. Cô gái còn lại bằng cách nào đó đã bám chặt vào yên cương và con ngựa cái to lớn cô đang cưỡi đột ngột tăng tốc. Ben thúc ngựa phi về phía bên phải của khẩu súng, tránh khỏi đường đạn của cô. Ngựa của anh tăng tốc nhịp nhàng cùng chuyển động của anh, móng guốc nện xuống mặt đất, hơi thở nóng hổi; anh thúc ngựa phi nhanh hơn về phía trước, mong muốn rút ngắn khoảng cách giữa 2 con ngựa. Anh tiến sát con ngựa thiến từng chút từng chút một.
Ben liếc nhìn thấy Luis gần túm được dây cương của con ngựa cái to lớn. Cô bé tóc vàng hét lên và bắt đầu thút thít, còn cô nàng kia thì cố xoay hướng khẩu súng, hiển nhiên không thể tin tài thiện xạ của cô có thể bắn trúng Luis đang đứng ngay bên cạnh.
Ben lao tới tóm lấy eo của Emma, nhấc cô sang ngựa của mình.
Emma cong người giãy giụa, điên cuồng cố thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ của hắn, nhưng cô lại rơi khỏi yên ngựa của mình. Cô quay ngược lại phía sau, cào cấu vào mặt, vào đầu hắn, bất cứ chỗ nào cô có thể với tới. Cô cứ đu đưa trong không khí như vậy, chưa rơi xuống là nhờ hắn đang ôm chặt lấy phần eo của cô, cô gần như không có khả năng chống đỡ và trong sự tuyệt vọng cô bắt đầu đá vào chân hắn và mạng sườn của con ngựa. Con vật đó thở phì phò và chồm lên, cô nghe thấy hắn chửi rủa khi cả 2 bọn họ nhảy xuống ngựa, cuốn theo bụi đất mịt mù.
Emma tiếp tục đấm đá hòng thoát thân. Hắn túm lấy chân cô và lôi cô trở lại, và khi cô đá hắn lần nữa thì hắn liền đè lên cô, giữ chặt cô bằng chính trọng lượng cơ thể mình. Hắn vừa thở dốc vừa nguyền rủa liên tục, từ ngữ thô thiển theo hơi thở chui hết vào tai cô. Hắn dùng chính bắp đùi săn chắc của mình để khống chế đôi chân đang quẫy đạp của cô, rồi túm lấy tay cô, khóa lại ở trên đầu.
“Để cô ấy yên! Buông cô ấy ra!”
Ben ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô bé tóc vàng lao về phía anh, nhưng Luis đã túm được cô từ phía sau và khóa chặt 2 cổ tay, vòng ra phía trước ôm lấy cô ngăn không cho cô vùng ra được. Khi biết mình không phải để tâm đến cô bé đó nữa, Ben tập trung sự chú ý của mình vào cô nàng đanh đá đang nằm dưới anh.
Emma cố gắng chống chọi lại sức mạnh đang đè nặng lên cô bằng cách quẫy đạp không ngừng, thậm chí cố hất đầu lên để đập vào mặt anh. Cô đã quá hoảng sợ để có thể nghĩ thông suốt điều gì, nhưng cô sẽ không đầu hàng; điều đó chống lại mọi bản năng của cô.
Người đàn ông kia không đánh cô hay cố làm đau cô bằng bất cứ cách gì. Anh ta chỉ giữ cô như vậy và để mặc cô vật lộn 1 mình. Đã lâu lắm rồi Ben không gần gũi đàn bà, và cơ thể nữ tính mềm mại đang vùng vẫy bên dưới đã thu hút sự chú ý của anh. Toàn bộ máu của cơ thể dồn lại tập trung ở giữa 2 chân của anh, khiến cái nam tính đấy cứng lại và nhô cao. Theo bản năng, anh di chuyển thân mình để nó nằm giữa chân cô; khi cô cong người chống lại sức ép của cái vật căng cứng của anh tỳ lên phần mềm mại của cô.
Emma rùng mình, vội vàng nằm im, đôi mắt nâu mở to trên khuôn mặt tái nhợt đầy bụi bặm. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông đang nằm phía trên cô, choáng váng trước cảm nhận của cô về sự thay đổi của cơ thể anh. Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với đàn ông trước đây, giờ thì sự giằng co giữa họ đã chuyển thành sự hấp dẫn thể xác, cô hoảng sợ trong im lặng.
Mặc dù cô biết những người khác chỉ đứng cách đấy vài bước chân, nhưng thật kỳ lạ cô vẫn có cảm giác 2 người bọn họ chỉ có 1 mình. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi của anh, hơi thở gấp gáp đầy nam tính của anh phả vào mặt cô. Qua hơi thở cô biết rằng cơ thể cô cũng đang phản ứng tương tự trước anh.
Cô nhận thấy mắt anh có màu nâu nhạt, lông mi và lông màu lại có màu đen. Anh chuyển động 1 lần nữa khiến cho 2 cơ thể áp sát vào nhau hơn.
Ở ngay gần đó, cô nghe thấy tiếng Celia nức nở. Emma nghiêng đầu nhìn và hình ảnh con bé đang bị 1 người khác giữ lại đã phá vỡ sự hấp dẫn thể xác trong cô. Cô cảm thấy máu dồn hết lên mặt của mình.
“Xin anh,” cô nói bằng 1 giọng khá kiềm chế. “Buông tôi ra.”
Ben chống 1 khuỷu tay lên, tay còn lại vẫn giữ chặt tay cô dưới đất. “Tôi có phải đè cô xuống lần nữa không?” anh thở nặng nhọc nói.
“Không.”
Anh kéo cô lên, và giúp cô đứng vững. Emma giơ tay ra, Luis mỉm cười hiểu ý và thả Celia ra, con bé vội nhào vào ôm chị, sợ hãi xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ben cúi xuống nhặt mũ rơi dưới đất, đập đập vào quần, tung ra 1 đám bụi mờ mịt. Anh cảm thấy khó thở, mặc dù tình trạng căng cứng đã dịu bớt nhưng vùng thắt lưng của anh vẫn nhức nhối không yên.
Emma vuốt mái tóc rối bù của Celia và nhìn những người đàn ông đứng quanh họ. “Các người sẽ làm gì chúng tôi?” cô hỏi, bản năng mách bảo cô rằng anh chàng vừa đè cô xuống là kẻ cầm đầu.
“Đưa các cô quay lại trang trại,” anh nói.
Emma cúi đầu, che giấu nỗi sợ hãi của chính mình trong khi tiếp tục trấn an Celia. Cô đã kiệt sức chỉ muốn được nghỉ ngơi, nhưng lòng kiêu hãnh bắt cô ngẩng cao đầu, không được bộc lộ sự yếu đuối trước kẻ thù.
Ben nhìn về phía mặt trời, ước lượng thời gian. “Chúng ta sẽ để lũ ngựa nghỉ ngơi 1 lát trước khi quay trở về. Chúng ta sẽ không về tới trang trại vào tối nay, nhưng chúng ta chắc sẽ gặp Jake cùng bà McLain trên đường về.”
Emma ngẩng vội đầu lên. “Jake ư?” cô hỏi, nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ. Có phải Jake Roper đã quay lại giúp họ sau tất cả mọi chuyện? Nhưng cô không dám hy vọng, vì Jake là 1 cái tên khá phổ biến. Cho đến lúc đó Emma đã quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì về Victoria với hy vọng cô có thể chạy thoát.
“Jacob Sarratt,” Ben nói. “Anh trai tôi. Còn tôi là Ben Sarratt.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt dần trắng bệch, bởi vì Victoria đã đoán đúng.
“Thế còn ông chủ?”
Ben đi tới tháo dây cương của Sophie và nhìn ngang qua vai Emma. “Chết rồi,” anh nói.
Lúc đó đã là buổi chiều muộn khi bọn họ nhìn thấy 2 người cưỡi ngựa đang đến gần. Ben lầm bầm hài lòng, mừng vì Jake đã tìm được người góa phụ mà không gặp bất cứ rắc rối nào. Kế hoạch sở hữu hợp pháp trang trại bằng cách kết hôn với cô ta sẽ không thể thực hiện được nếu cô ta biến mất. Ben nhìn họ tiến lại gần, rất tò mò về người phụ nữ mà Jake muốn kết hôn.
Emma cuối cùng cũng nhận ra Victoria và nức nở lao về phía trước, nhưng cô chợt khựng lại khi nhận ra người đàn ông đang cưỡi ngựa đi cạnh chị họ cô. Cô nhìn Ben hoài nghi, và sau đó là Jake. Jake Roper hay Jake Sarratt? Mọi chuyện dần sáng tỏ. Lạy Chúa, ngay từ đầu anh ta đã đùa giỡn xem họ như những con ngốc!
Khi họ dừng lại để dựng trại Victoria không chờ bất cứ ai giúp cô trèo xuống. Nhấc chân ra khỏi bàn đạp, cô nhảy xuống và bị trượt chân, nhưng ngay lập tức đứng dậy trước khi Jake kịp đỡ lấy cô.
“Emma? Celia?”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, Emma vội vã tiến tới. “Bọn em đều ổn. Celia bị căng cơ và hơi đau, nhưng bọn em đều không bị thương. Còn … còn chị ….”
“Chỉ mệt thôi,” Victoria nói, vai cô sụp xuống. Cô cho phép bản thân tỏ ra yếu đuối trong giây lát. Ngẩng cao đầu, cô nói, “Chị cho là em đã biết mọi chuyện?”
“Về ông chủ ư? Vâng, em biết rồi.”
“Thế còn về nhà Sarratt?” Khuôn mặt của Victoria không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“Em cũng biết rồi.”
Chẳng còn điều gì cần đề cập tới nữa. Tất cả bọn họ đều an toàn, ít nhất là cho đến lúc này. Họ thậm chí không thể đoán được điều gì đang chờ họ phía trước.
Victoria lặng lẽ ngồi bên cạnh Emma. Một trong những người đàn ông – người được gọi là Wylie – bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Victoria chỉ nhúc nhích khi nhận lấy phần ăn của họ.
Jake im lặng đến đáng sợ, còn Ben thì nhìn Victoria chăm chú. Cô không biết rằng anh ta đang thầm ngưỡng mộ sự bình tĩnh, điềm đạm và cả vẻ đẹp rực rỡ ẩn sau khuôn mặt bụi bặm của cô. Thậm chí anh cũng đánh giá cao thực tế rằng rõ ràng cô là nguyên nhân khiến Jake rơi vào tâm trạng tồi tệ, bởi vì trước đây chưa từng có người phụ nữ nào có thể vượt qua bức tường phòng vệ của anh.
Họ ăn xong lúc hoàng hôn và đi ngủ ngay sau đó. Vicrotia quá mệt để phản đối việc Jake đặt túi ngủ của anh cạnh chăn của cô, mặc dù cô cũng thắc mắc không biết anh ta nghĩ gì mà lại làm vậy. Cô biết cô không đủ sức để quan tâm đến việc đó và cô co tròn lại ngủ trước khi Jake kịp cởi xong đôi giày của anh.
Khi họ về đến trang trại ngày hôm sau, Victoria vẫn không biết Jake có ý gì với họ. nếu anh ta định giết họ, chắc chắn là anh ta đã thực hiện việc đó rồi và sẽ vứt xác họ lại chỗ bãi đá. Thay vào đó anh mang họ giao cho Carmita, người đang mừng phát khóc chạy ra khỏi nhà và giang rộng tay đón họ.
Dấu hiệu của trận chiến có ở khắp nơi, từ vô số những gương mặt mới đến những vết lõm trên các bức tường gạch. Một vài cửa sổ bị vỡ và vài cái lỗ đạn rải rác trên cửa chính. Nhưng vẫn có vài thứ không hề thay đổi. Carmita vẫn lo lắng như 1 bà mẹ, còn Angelina Garcia vẫn đi lang thang khắp nơi.
Mấy người phụ nữ mệt mỏi kéo nhau đi lên cầu thang, Carmita nhặng xị lên quanh họ trong khi Lola và Juana bắt đầu đun nóng 1 lượng lớn nước để họ tắm. Celia vô cùng khổ sở khi leo cầu thang, con bé vẫn rất đau; họ quyết định rằng sẽ để cô bé tắm đầu tiên vì nước nóng sẽ giúp ích cho mấy cơ bắp của cô bé. Carmita cũng giúp giải quyết tình trạng này bằng 1 lượng lớn dầu xoa bóp, mặc dù Celia xấu hổ khi phải miễn cưỡng để trần từ hông trở xuống.
Ai ai cũng bận rộn, và Victoria cũng chỉ biết có 1 việc đó là làm việc nhà. Cô chìm đắm trong công việc để giữ bản thân không bộc lộ sự sợ hãi và bất ổn, bởi vì cô vẫn không biết rõ việc gì đã xảy ra và cũng không dám hỏi. Phòng của ông chủ đã được dọn dẹp sạch sẽ như thể hắn ta chưa từng ở đó; thậm chí đồ đạc cũng đã biến mất.
Thật khó xác định phương hướng khi mở cánh cửa thông giữa 2 phòng và nhìn vào căn phòng trống rỗng đó. Không có ai thương xót cho cái chết của chồng cô, và mọi dấu vết của hắn ta đã biến mất. Dường như không ai muốn nhắc đến việc đó. Cô tự hỏi không biết McLain có thực sự bị bắn chết trong phòng này không. Cô quay lại phòng mình và nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Khi đến lượt cô đi tắm, cô đóng tất cả các cánh cửa lại và ngâm mình vào bồn nước nóng 1 lúc lâu, cảm nhận làn nước ấm thấm vào từng phần da thịt của mình. Cô gội sạch mái tóc, mỉm cười thỏa mãn khi lại được gột sạch bụi bẩn, sau đó thư thái chải tóc cho khô. Tuy nhiên cuối cùng thì cô cũng phải thoát khỏi ý muốn chần chừ thêm nữa mà thay quần áo và xuống nhà ăn tối.
Bữa ăn diễn ra thật xa lạ. Celia ăn ở trong phòng, 4 người còn lại thì ngồi ăn trong im lặng vì những lý do riêng của họ. Emma, thường mang phong thái tự tin như Mẹ bề trên, lại trông nhợt nhạt và vài lần liếc nhìn Victoria khi cô ngẩng đầu lên khi ăn. Jake không có vẻ giận dữ, nhưng tuy nhiên biểu hiện của anh thì lại rất tệ. Anh và Ben không hề nói chuyện, mà cứ lặng lẽ ngồi ăn. Bụng cô như thắt lại vì căng thẳng nên cô cũng chỉ ăn được vài miếng.
Ngay sau đó 2 người đàn ông đi vào thư viện và đóng cửa lại.
Ngay khi bọn họ vừa rời đi, Emma quay trở lại với chính mình. “Em sẽ về phòng.” Cô thành thực nói. “Em sẽ đọc 1 chút trước khi ngủ, nhưng ít nhất em cũng được thư giãn.”
Victoria gật đầu, cô cũng căng thẳng như Emma vậy. “Đó là 1 kế hoạch hợp lý. Chị cũng có 1 số việc cần làm, sẽ mất 1 giờ hoặc lâu hơn.”
Như 1 thỏa hiệp, họ cùng đi lên cầu thang. Victoria ngồi khâu những khuy áo bị mất và vá các vết rách, công việc nhàm chán giúp cô cân bằng lại trước thực tế. Có nhiều việc giống như trước kia, nhưng tận sâu bên trong thì đã thay đổi. Bỏ mặc sự bất an đang dày vò tâm trí, cô quyết định kết thúc công việc khâu vá. McLain và Garnet đều đã không còn, nhưng cuộc sống của cô còn bấp bênh hơn trước kia rất nhiều.
Ít nhất cô cũng đủ bình tĩnh để đi ngủ. Cô nhấc váy lên để cởi giày và tất, sau đó đi chân trần đến trước gương để gỡ kẹp tóc.
Cô đang giơ tay lấy xuống chiếc cặp cuối cùng thì cửa phòng bật mở và Jake bước vào. Cô hoảng sợ gặng hỏi, “Anh đang làm gì ở đây?”
Thay vì trả lời, anh bình tĩnh khóa cửa và cất chìa vào túi. Trong khi cô vẫn còn đang bàng hoàng, anh đi tới cánh cửa thông giữa 2 phòng và lặp lại hành động tương tự. Rồi sau đó thản nhiên cởi giày và áo như thể anh vẫn làm thế trước mặt cô mỗi ngày. Phần thân trên của anh rắn chắc với những múi cơ bám sát xương sườn và vòng eo thanh mảnh.Ánh mắt cô mê hoặc nhìn chằm chằm vào anh. Cảm giác ấm áp xa lạ cuốn lấy cô, hướng ánh nhìn của cô lên trên.
Cô dường như đông cứng, đôi mắt mở to khi cô nhìn vào gương mặt anh. Vẻ mặt vô cảm như ngày đầu cô gặp anh, và cô chợt nhận ra rằng đoạn kết mối hận thù của anh đã đến. Cô hoàn toàn là 1 con ngốc khi đứng trước anh; thật tệ là giờ đây cô lại đang yêu anh. Sự đam mê đó đang len lỏi trong cô, sự đau đớn quyện chặt cùng sự sợ hãi; cô chưa bao giờ biết cảm giác yêu 1 người lại có thể vừa yêu thương vừa khiếp sợ đến vậy, nhưng cô cũng chưa bao giờ yêu người nào mà lại chỉ muốn đem cô ra để trả thù như vậy.
“Đến đây,” anh bình tĩnh nói.
Tim cô đập mạnh và trong khoảng khắc nỗi sợ hãi đơn thuần ép cô phải phục tùng. Nhưng sau đó cô thẳng lưng và nâng cằm lên nhìn anh. “Anh nghĩ em sẽ cho phép anh cưỡng bức em ư? Không. Em không đồng ý.”
Anh nhún vai và đôi môi dường như cong lên mang ý cười. “Điều đó không tạo nên 1 kết quả khác đâu,” anh nói, tiến gần đến đứng ngay trước mặt cô. “Cho dù em quyết định như thế nào, thì anh vẫn sẽ cho em được lựa chọn. Cởi quần áo của em ra, hoặc anh sẽ giúp em làm việc đó, và anh sẽ không nâng niu chúng đâu. Đó là lựa chọn của em,” anh lặp lại, “nhưng quần áo của em sẽ không còn lành lặn nếu chúng rơi vào tay anh.”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh màu xanh lá của anh, cố đọc được ẩn ý phía sau chúng, nhưng biểu hiện của anh rất khó đoán. “Em sẽ không thể nói gì để thuyết phục anh để em được ở 1 mình đúng không?”
“Không. Trên thực tế anh đã quyết định có được em ngay từ cái nhìn đầu tiên, và điều đó vẫn không thay đổi. Mặc dù vậy em có thể thử thay đổi suy nghĩ của anh, nếu em muốn.”
Cô quyết định không thể, bởi vì cô cho rằng cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin, và lòng tự trọng của cô không cho phép điều đó.
“Em có thể hét lên nếu em muốn,” anh nhấn mạnh. “Việc đó sẽ không có tác dụng gì đâu. Sẽ chỉ làm phiền Emma và Celia thôi, bởi vì họ không thể giúp gì cho em được. Vậy quyết định của em là gì? Em có chịu cởi quần áo không?” Anh nhướn lông mày nhìn cô, tỏ vẻ khinh thường trước sự hèn nhát của cô, cô run rẩy tay chạm vào hàng nút áo ngoài màu trắng của cô. Dường như cô không có sự lựa chọn nào khác.
Cô chưa bao giờ cởi đồ trước mặt 1 người đàn ông, chưa bao giờ mơ đến việc cô phải thực hiện việc đó như 1 kiểu trình diễn. Cô cởi hàng nút ở phía trước, sau đó rờ rẫm cởi đến chỗ tay áo cho đến khi anh mất kiên nhẫn, “Cởi nó ra.”
Mấy chiếc cúc ở eo khiến cô loay hoay mãi không cởi đươc, còn anh thì không đủ kiên nhẫn mà đẩy tay cô ra, tự mình cởi phăng lớp váy ngoài. Chiếc váy tuột dần ra khỏi hông cô nhưng được giữ lại nhờ chiếc váy lót. Cô cởi hẳn chiếc váy ra, để lại trên ghế.
“Giờ đến chân váy,” anh ra lệnh.
Cơn run rẩy thoáng qua khi cô nhấc váy qua đầu và để nó vào ghế. Giờ thì cô chỉ mặc có áo lót và váy lót đứng trước mặt anh, cảm nhận rõ bờ vai và cánh tay ở trần, và sự thực là ngực cô hiện lên rõ ràng sau lớp vải cotton mềm mỏng.
Anh tiến tới trước 1 bước, đủ gần để cô có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ người anh. Cô cố tránh đi nhưng lại bị dồn về phía tủ quần áo.
Khóe miệng anh cong lên giễu cợt hành động của cô. “Cái váy lót,” anh nhắc nhở.
Cô tháo dây buộc và kéo 1 trong những lớp váy đầu tiên qua đầu. Anh thất vọng nhìn chằm chằm vào những lớp váy giống hệt nhau bên dưới. Cô nhanh chóng thả rơi lớp váy xuống dưới chân, mắt nhắm chặt vì xấu hổ. Bây giờ thì cô chỉ còn mặc có quần đùi và áo lót, 1 luồng hơi nóng lan khắp khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Thậm chí ngay cả trong 2 đêm khủng khiếp khi McLain cố kết thúc đêm tân hôn của họ, hắn ta cũng không khăng khăng đòi nhìn cô cởi quần áo trước mặt hắn. Nhưng đứng trước mặt cô bây giờ không phải là McLain mà là Jake. Cô thẫn thờ nhìn thẳng vào vòm ngực trần, bờ vai săn chắc, làn da mịn lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Đám lông xoăn sậm màu bao phủ vòm ngực, nổi bật 2 điểm màu nâu nhỏ bé. Kỳ quặc là trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng đàn ông cũng có cái thứ xinh xắn đó, và nhìn thấy anh như vậy khiến cô ý thức rõ ràng hơn về trạng thái bán khỏa thân của anh bây giờ.
Jake cứng người chống lại ham muốn mãnh liệt khi nhìn thấy bờ ngực tròn của cô ẩn hiện sau lớp vải cotton. Lạy chúa, cô ấy thật đẹp, làn da trắng gần như trong suốt, toàn bộ đều là những đường cong quyến rũ. “Giờ là áo lót.” m thanh khàn đục cất lên.
Mặt cô lại trở nên trắng bệch 1 lần nữa, tự đông giơ 2 tay lên che trước ngực. “Không, em không muốn.” Nhưng giọng nói của cô lại run run, và Jake thì đã gần như không thể kiểm soát được nữa. Anh vươn tới giật tung chiếc áo ra khỏi người cô, vứt sang 1 bên. Tâm trí của anh chỉ tập trung vào Victoria, vào bộ ngực căng tròn trắng trẻo của cô và điểm nhạy cảm nhỏ nhắn màu nâu hồng. Anh muốn trừng phạt cô vì những lo lắng và đau khổ mà cô đã gây ra cho anh khi cô chạy trốn, nhưng sự kiên nhẫn và mong muốn trả thù đã lấn lướt tất cả. Giờ đây anh chỉ muốn cô hài lòng nằm trong vòng tay mình.
Victoria co rúm lại khi bị anh lột trần. Ngay cả McLain cũng chưa từng khẳng định hắn muốn nhìn thấy cô trần truồng. Cô cố gắng che tay trước ngực 1 lần nữa nhưng Jake đã túm lấy cổ tay cô và giữ chặt 2 tay cô ở bên cạnh eo để anh có thể nhàn nhã ngắm nhìn cô.
“Đừng lẩn tránh anh.” Hơi nóng sục sôi trong anh, khiến toàn thân anh căng cứng đến mức run rẩy, giờ thì anh sẽ có được cô. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác khao khát đến nhường này, loại ham muốn mãnh liệt chỉ với cô chứ không phải với bất kỳ ai khác. “Anh sẽ ngắm nhìn từng phân trên cơ thể em trước khi anh kết thúc điều này.”
“Tại sao anh lại làm vậy với em?” cô thốt lên, giọt nước mắt chua xót lấp lánh nơi khóe mắt. Cô chớp mắt, cố xua tan chúng, không muốn anh phát hiện ra cô đang khóc. “Em đã làm gì không phải với anh?”
“Em hiểu nhầm rồi,” giọng anh thậm chí còn trầm hơn trước. “Anh không trừng phạt em. Anh muốn em và em cũng muốn anh. Giờ là lúc chúng ta chia sẻ điều đó.” Anh thả 1 tay cô ra và vuốt ve nhẹ nhàng eo cô, cảm nhận làn da mịn màng qua đầu ngón tay. “Em sẽ sớm thích điều mà anh sắp làm thôi.”
Cô nhìn anh hoài nghi. “Anh điên rồi!”
Sự nghi ngờ của cô đã nói với anh tất cả. Anh mỉm cười, vòng 2 tay ôm sát cô vào người. “Nhìn này em yêu. Anh không phải là McLain. Anh sẽ yêu em đến khi cả 2 ta phát điên.”
Sự minh mẫn bị cuốn phăng bởi sự sợ hãi, choáng váng, bối rối, và tức giận, chỉ có 1 chút phản kháng yếu ớt, khiến lời lẽ cô thốt ra đầy tuyệt vọng. “Nhưng anh … anh không nên nhìn em như vậy!”
“Tại sao không?” anh thì thầm, cọ cọ đầu vào tai cô. “Em thật xinh xắn và mềm mại. Cả 2 chúng ta đều sẽ sớm không cần đến quần áo nữa, và nếu em chỉ thích nhìn anh bằng 1 nửa anh thích nhìn em thôi, thì chúng ta sẽ không bao giờ cần mặc quần áo lại nữa.”
Cô run rẩy trước ý tưởng được nằm cạnh anh mà không có quần áo; ý nghĩ đó quá xa lạ trước sự dạy dỗ cô được học khiến tâm trí cô tê liệt, không thể tưởng tượng ra được bất cứ điều gì. Cô thấy mừng vì ít nhất cô vẫn còn đang mặc quần lót, mặc dù cô sợ rằng nó cũng chẳng ở lại bên cô lâu được.
“Hôn anh đi,” anh thấp giọng quyễn rũ cô, nhưng cô không thể. Anh nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh. “Hôn anh đi,” anh thì thầm nhắc lại, bao phủ môi cô bằng nụ hôn của anh.
Victoria bị nhấc bổng lên trong vòng tay rắn chắc của anh, ngón chân cô gần như không chạm sàn. Miệng anh bao phủ lấy cô, khiến cô cảm thấy choáng váng. Vì đang lơ lửng nên cô phải cố báo chặt vào vai anh. Cảm giác ngứa ngáy khi phần ngực rậm rạp của anh cọ vào bộ ngực nhạy cảm của cô khiến cô khó thở. Khi cô thở khó nhọc vì thiếu không khí, lưỡi anh đã nhẹ nhàng lách vào trong miệng cô, nhẹ nhàng thâm nhập từng ngóc ngách nhỏ nhất giúp cô dễ dàng chấp thuận anh. Bất chấp nỗi sợ hãi của cô, hương vị nồng nhiệt của anh cũng đã khá quen thuộc, mùi hương trên làn da nóng bỏng của anh từ tốn giày vò cô khiến cô muốn áp mặt vào vai anh mà thưởng thức thật lâu mùi hương đó.
Một cảm giác ấm áp dữ dội dâng trào trong cô, khiến cô cảm thấy đờ đẫn. Cô quay mặt đi nhưng lại bị anh hôn vào cổ. “Đúng rồi, em yêu,” anh thầm thì, trượt 1 tay xuống hông cô và ôm cô ép sát vào phần căng cứng của mình.
Cô tiếp tục thở hổn hển và rên rỉ đứt quãng với ý muốn phản kháng lại. Anh không thể làm vậy với cô, cô không thể chấp nhận cách này được, cứ như là cô muốn anh tiếp tục hôn cô, như là cô muốn anh tiến tới hơn nữa. Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng cũng bức bối vô cùng, khiến cô muốn anh tiếp tục cái việc mà cô cho là ghê tởm khi McLain đã cố thử với cô. Cơn choáng váng vì hành động không đúng mực của cô khiến cô thấy lúng túng, hành động đó làm bật ra tiếng rên rỉ từ tận sâu trong cổ họng của anh.
Anh ôm cô bằng 1 tay., tay còn lại luồn ra phía sau lưng tháo dây buộc quần của cô. Khi tháo được dây buộc rồi, anh túm lấy lớp vải mềm mại mà kéo mạnh xuống, hoàn toàn lột trần cô. Victoria kêu lên 1 tiếng, cong người chống lại cái ôm cứng rắn của anh, nhưng lại chỉ cần ôm cô chặt hơn và nhấc cô lên cao, để chiếc quần rơi xuống chân cô, nằm trên sàn nhà.
Anh bế cô lên tay và mang cô đi về phía chiếc giường. Lần đầu tiên cô ra sức đánh lại anh, điên cuồng muốn thoát ra. Cô cảm thấy bối rối khi bị lột trần, sức mạnh kinh người và ham muốn không thể kiềm chế được của anh khiến cô như mất đi ý thức chống cự.
Cô ra sức đấm đá, mong muốn được thoát thân, được tránh xa khỏi chiếc giường đó. Anh dễ dàng khuất phục cô, túm chặt 2 tay cô và giữ phía trên đầu, khóa 2 chân cô lại bằng chính chân của mình.
“Thư giãn nào,” anh nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô. “Đừng sợ em yêu, em không có lý do gì để phải sợ hãi cả. Anh sẽ không làm đau em đâu.” Giọng nói trầm ấm của anh đã mang lại cho cô sự bình tĩnh, rồi anh cúi đầu hôn nhẹ lên vùng da nhạy cảm giữa cổ và vai cô.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào làn da trần trụi của cô khiến cô giật mình, tiếng nức nở rời rạc lại vang lên lần nữa. Anh ôm cô trong tay, tự hỏi tại sao cô lại sợ hãi như vậy. Chắc chắn là cô biết anh sẽ không làm đau cô. Nhưng có lẽ những trải nghiệm trước đây của cô cùng McLain không dễ chịu như anh vẫn nghĩ, có lẽ cô thực sự đã trải qua điều tồi tệ nhất. Cơ thể anh tha thiết mong anh mau chóng cởi bỏ quần áo và chiếm lấy cô, nhưng sự thỏa mãn thể xác không phải tất cả điều anh muốn. Victoria là 1 quý cô, nhưng cô cũng là 1 người phụ nữ biết đam mê và anh muốn cô trao cho anh niềm đam mê đó. Anh muốn cô thuộc về anh, cơ thể cô khát khao tiếp nhận anh chứ không phải là xua đuổi anh; anh cũng muốn cảm nhận cái ôm siết mềm mại của cô nữa.
“Victoria. Nhìn anh này em yêu. Đừng giãy giụa nữa và nhìn anh đi.”
“Buông em ra,” cô cố nén tiếng nức nở.
“Không. Anh sẽ không buông em ra đâu.” Anh nắm lấy cổ tay cô bằng 1 tay, tay còn lại nâng cằm cô lên. Anh thấy mắt cô đong đầy nước mắt, nhưng cô lại kiềm chế không khóc. Anh hôn lên trán cô thầm cảm kích sự kiêu hãnh của cô, sau đó đôi môi rời xuống 1 bên má. “Em không phải sợ,” anh nhẹ nhàng lặp lại, và hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Xin đừng, xin anh đừng làm vậy với em.” Lời nói được thốt ra, và cô lờ mờ nhận ra rằng cô đang cầu xin anh. Cô đã thề cô sẽ không làm vậy, nhưng thực tế khắc nghiệt của việc bị lột sạch quần áo đã tước đoạt luôn lòng tự trọng của cô. Cô sẽ quỳ xuống nếu việc đó có thể ngăn được anh không làm tổn thương và làm nhục cô như vậy. “Em sẽ rời đi. Em hứa em sẽ làm vậy. Chúng em sẽ đi ngay vào sáng mai nếu anh muốn …”
“Sao anh lại muốn vậy chứ?” anh thì thầm, khóe miệng anh cong lên thích thú. Anh cúi xuống và nhẹ nhàng cọ cọ ngực anh vào bộ ngực trần của cô.
Sự tiếp xúc nhẹ nhàng tác động dữ dội vào làn da nhạy cảm của cô. Cô hít vào thật nhanh, tâm trí cô như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Đầu ngực cô săn lại như có lửa đốt. Anh lặp lại hành động đó lần nữa, lực tác động tăng thêm 1 chút, luồng nhiệt nóng trong cô bắt đầu lấn át nỗi sợ hãi.
Anh hôn cô, dùng lưỡi tách miệng cô ra, hôn cô từ từ, chậm rãi có chủ đích – không chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Cô phát ra những tiếng rên khe khẽ nhằm phản kháng nhưng anh vẫn tiếp tục cho đến khi môi cô sưng lên, đến khi anh cảm thấy cơ thể cô không còn chống cự lại anh nữa mà bắt đầu hưởng ứng lại anh.
Cô không hề muốn điều đó; cô muốn chống cự lại, chỉ để nhận ra bản thân cô đã bị khuất phục bởi cảm xúc của bản thân. Ngay từ lúc đầu cô đã yêu anh. Ngay cả khi biết anh không hề yêu cô, anh chỉ lợi dụng cô trong kế hoạch trả thù McLain, cô vẫn không thể ngăn được cảm xúc ấm áp khi anh chạm vào cô. Cô không thể ngăn bản thân mình không chào đón cuộc tấn công nhỏ của anh bằng chính lưỡi của mình và mặc cho mùi vị của anh thấm sâu vào trong.
Anh vuốt ve thật chậm từ cằm đến cổ, xuôi xuống ngực cô. Cô giật mình, choáng váng vì cảm giác lần đầu tiên có 1 người đàn ông chạm vào bờ ngực trần trụi của mình. Tay anh như thiêu đốt cô, cảm giác căng thẳng ở ngực ngày càng tăng.
Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cái chậm rãi xoa vòng quanh rồi ấn nhẹ lên điểm hồng hồng khiến cô phải bật ra tiếng rên rỉ. Cô thử rời khỏi nụ hôn của anh nhưng chỉ khiến anh hôn cô sâu hơn, giữ chặt lấy cô thêm trong khi anh chuyển sự tập trung của mình sang phần ngực phía bên kia của cô.
Cô bắt đầu run rẩy nhưng không còn sợ nữa.
Cô quyết định không thể, bởi vì cô cho rằng cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin, và lòng tự trọng của cô không cho phép điều đó.
“Em có thể hét lên nếu em muốn,” anh nhấn mạnh. “Việc đó sẽ không có tác dụng gì đâu. Sẽ chỉ làm phiền Emma và Celia thôi, bởi vì họ không thể giúp gì cho em được. Vậy quyết định của em là gì? Em có chịu cởi quần áo không?” Anh nhướn lông mày nhìn cô, tỏ vẻ khinh thường trước sự hèn nhát của cô, cô run rẩy tay chạm vào hàng nút áo ngoài màu trắng của cô. Dường như cô không có sự lựa chọn nào khác.
Cô chưa bao giờ cởi đồ trước mặt 1 người đàn ông, chưa bao giờ mơ đến việc cô phải thực hiện việc đó như 1 kiểu trình diễn. Cô cởi hàng nút ở phía trước, sau đó rờ rẫm cởi đến chỗ tay áo cho đến khi anh mất kiên nhẫn, “Cởi nó ra.”
Mấy chiếc cúc ở eo khiến cô loay hoay mãi không cởi đươc, còn anh thì không đủ kiên nhẫn mà đẩy tay cô ra, tự mình cởi phăng lớp váy ngoài. Chiếc váy tuột dần ra khỏi hông cô nhưng được giữ lại nhờ chiếc váy lót. Cô cởi hẳn chiếc váy ra, để lại trên ghế.
“Giờ đến chân váy,” anh ra lệnh.
Cơn run rẩy thoáng qua khi cô nhấc váy qua đầu và để nó vào ghế. Giờ thì cô chỉ mặc có áo lót và váy lót đứng trước mặt anh, cảm nhận rõ bờ vai và cánh tay ở trần, và sự thực là ngực cô hiện lên rõ ràng sau lớp vải cotton mềm mỏng.
Anh tiến tới trước 1 bước, đủ gần để cô có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ người anh. Cô cố tránh đi nhưng lại bị dồn về phía tủ quần áo.
Khóe miệng anh cong lên giễu cợt hành động của cô. “Cái váy lót,” anh nhắc nhở.
Cô tháo dây buộc và kéo 1 trong những lớp váy đầu tiên qua đầu. Anh thất vọng nhìn chằm chằm vào những lớp váy giống hệt nhau bên dưới. Cô nhanh chóng thả rơi lớp váy xuống dưới chân, mắt nhắm chặt vì xấu hổ. Bây giờ thì cô chỉ còn mặc có quần đùi và áo lót, 1 luồng hơi nóng lan khắp khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Thậm chí ngay cả trong 2 đêm khủng khiếp khi McLain cố kết thúc đêm tân hôn của họ, hắn ta cũng không khăng khăng đòi nhìn cô cởi quần áo trước mặt hắn. Nhưng đứng trước mặt cô bây giờ không phải là McLain mà là Jake. Cô thẫn thờ nhìn thẳng vào vòm ngực trần, bờ vai săn chắc, làn da mịn lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Đám lông xoăn sậm màu bao phủ vòm ngực, nổi bật 2 điểm màu nâu nhỏ bé. Kỳ quặc là trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng đàn ông cũng có cái thứ xinh xắn đó, và nhìn thấy anh như vậy khiến cô ý thức rõ ràng hơn về trạng thái bán khỏa thân của anh bây giờ.
Jake cứng người chống lại ham muốn mãnh liệt khi nhìn thấy bờ ngực tròn của cô ẩn hiện sau lớp vải cotton. Lạy chúa, cô ấy thật đẹp, làn da trắng gần như trong suốt, toàn bộ đều là những đường cong quyến rũ. “Giờ là áo lót.” m thanh khàn đục cất lên.
Mặt cô lại trở nên trắng bệch 1 lần nữa, tự đông giơ 2 tay lên che trước ngực. “Không, em không muốn.” Nhưng giọng nói của cô lại run run, và Jake thì đã gần như không thể kiểm soát được nữa. Anh vươn tới giật tung chiếc áo ra khỏi người cô, vứt sang 1 bên. Tâm trí của anh chỉ tập trung vào Victoria, vào bộ ngực căng tròn trắng trẻo của cô và điểm nhạy cảm nhỏ nhắn màu nâu hồng. Anh muốn trừng phạt cô vì những lo lắng và đau khổ mà cô đã gây ra cho anh khi cô chạy trốn, nhưng sự kiên nhẫn và mong muốn trả thù đã lấn lướt tất cả. Giờ đây anh chỉ muốn cô hài lòng nằm trong vòng tay mình.
Victoria co rúm lại khi bị anh lột trần. Ngay cả McLain cũng chưa từng khẳng định hắn muốn nhìn thấy cô trần truồng. Cô cố gắng che tay trước ngực 1 lần nữa nhưng Jake đã túm lấy cổ tay cô và giữ chặt 2 tay cô ở bên cạnh eo để anh có thể nhàn nhã ngắm nhìn cô.
“Đừng lẩn tránh anh.” Hơi nóng sục sôi trong anh, khiến toàn thân anh căng cứng đến mức run rẩy, giờ thì anh sẽ có được cô. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác khao khát đến nhường này, loại ham muốn mãnh liệt chỉ với cô chứ không phải với bất kỳ ai khác. “Anh sẽ ngắm nhìn từng phân trên cơ thể em trước khi anh kết thúc điều này.”
“Tại sao anh lại làm vậy với em?” cô thốt lên, giọt nước mắt chua xót lấp lánh nơi khóe mắt. Cô chớp mắt, cố xua tan chúng, không muốn anh phát hiện ra cô đang khóc. “Em đã làm gì không phải với anh?”
“Em hiểu nhầm rồi,” giọng anh thậm chí còn trầm hơn trước. “Anh không trừng phạt em. Anh muốn em và em cũng muốn anh. Giờ là lúc chúng ta chia sẻ điều đó.” Anh thả 1 tay cô ra và vuốt ve nhẹ nhàng eo cô, cảm nhận làn da mịn màng qua đầu ngón tay. “Em sẽ sớm thích điều mà anh sắp làm thôi.”
Cô nhìn anh hoài nghi. “Anh điên rồi!”
Sự nghi ngờ của cô đã nói với anh tất cả. Anh mỉm cười, vòng 2 tay ôm sát cô vào người. “Nhìn này em yêu. Anh không phải là McLain. Anh sẽ yêu em đến khi cả 2 ta phát điên.”
Sự minh mẫn bị cuốn phăng bởi sự sợ hãi, choáng váng, bối rối, và tức giận, chỉ có 1 chút phản kháng yếu ớt, khiến lời lẽ cô thốt ra đầy tuyệt vọng. “Nhưng anh … anh không nên nhìn em như vậy!”
“Tại sao không?” anh thì thầm, cọ cọ đầu vào tai cô. “Em thật xinh xắn và mềm mại. Cả 2 chúng ta đều sẽ sớm không cần đến quần áo nữa, và nếu em chỉ thích nhìn anh bằng 1 nửa anh thích nhìn em thôi, thì chúng ta sẽ không bao giờ cần mặc quần áo lại nữa.”
Cô run rẩy trước ý tưởng được nằm cạnh anh mà không có quần áo; ý nghĩ đó quá xa lạ trước sự dạy dỗ cô được học khiến tâm trí cô tê liệt, không thể tưởng tượng ra được bất cứ điều gì. Cô thấy mừng vì ít nhất cô vẫn còn đang mặc quần lót, mặc dù cô sợ rằng nó cũng chẳng ở lại bên cô lâu được.
“Hôn anh đi,” anh thấp giọng quyễn rũ cô, nhưng cô không thể. Anh nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh. “Hôn anh đi,” anh thì thầm nhắc lại, bao phủ môi cô bằng nụ hôn của anh.
Victoria bị nhấc bổng lên trong vòng tay rắn chắc của anh, ngón chân cô gần như không chạm sàn. Miệng anh bao phủ lấy cô, khiến cô cảm thấy choáng váng. Vì đang lơ lửng nên cô phải cố báo chặt vào vai anh. Cảm giác ngứa ngáy khi phần ngực rậm rạp của anh cọ vào bộ ngực nhạy cảm của cô khiến cô khó thở. Khi cô thở khó nhọc vì thiếu không khí, lưỡi anh đã nhẹ nhàng lách vào trong miệng cô, nhẹ nhàng thâm nhập từng ngóc ngách nhỏ nhất giúp cô dễ dàng chấp thuận anh. Bất chấp nỗi sợ hãi của cô, hương vị nồng nhiệt của anh cũng đã khá quen thuộc, mùi hương trên làn da nóng bỏng của anh từ tốn giày vò cô khiến cô muốn áp mặt vào vai anh mà thưởng thức thật lâu mùi hương đó.
Một cảm giác ấm áp dữ dội dâng trào trong cô, khiến cô cảm thấy đờ đẫn. Cô quay mặt đi nhưng lại bị anh hôn vào cổ. “Đúng rồi, em yêu,” anh thầm thì, trượt 1 tay xuống hông cô và ôm cô ép sát vào phần căng cứng của mình.
Cô tiếp tục thở hổn hển và rên rỉ đứt quãng với ý muốn phản kháng lại. Anh không thể làm vậy với cô, cô không thể chấp nhận cách này được, cứ như là cô muốn anh tiếp tục hôn cô, như là cô muốn anh tiến tới hơn nữa. Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng cũng bức bối vô cùng, khiến cô muốn anh tiếp tục cái việc mà cô cho là ghê tởm khi McLain đã cố thử với cô. Cơn choáng váng vì hành động không đúng mực của cô khiến cô thấy lúng túng, hành động đó làm bật ra tiếng rên rỉ từ tận sâu trong cổ họng của anh.
Anh ôm cô bằng 1 tay., tay còn lại luồn ra phía sau lưng tháo dây buộc quần của cô. Khi tháo được dây buộc rồi, anh túm lấy lớp vải mềm mại mà kéo mạnh xuống, hoàn toàn lột trần cô. Victoria kêu lên 1 tiếng, cong người chống lại cái ôm cứng rắn của anh, nhưng lại chỉ cần ôm cô chặt hơn và nhấc cô lên cao, để chiếc quần rơi xuống chân cô, nằm trên sàn nhà.
Anh bế cô lên tay và mang cô đi về phía chiếc giường. Lần đầu tiên cô ra sức đánh lại anh, điên cuồng muốn thoát ra. Cô cảm thấy bối rối khi bị lột trần, sức mạnh kinh người và ham muốn không thể kiềm chế được của anh khiến cô như mất đi ý thức chống cự.
Cô ra sức đấm đá, mong muốn được thoát thân, được tránh xa khỏi chiếc giường đó. Anh dễ dàng khuất phục cô, túm chặt 2 tay cô và giữ phía trên đầu, khóa 2 chân cô lại bằng chính chân của mình.
“Thư giãn nào,” anh nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô. “Đừng sợ em yêu, em không có lý do gì để phải sợ hãi cả. Anh sẽ không làm đau em đâu.” Giọng nói trầm ấm của anh đã mang lại cho cô sự bình tĩnh, rồi anh cúi đầu hôn nhẹ lên vùng da nhạy cảm giữa cổ và vai cô.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào làn da trần trụi của cô khiến cô giật mình, tiếng nức nở rời rạc lại vang lên lần nữa. Anh ôm cô trong tay, tự hỏi tại sao cô lại sợ hãi như vậy. Chắc chắn là cô biết anh sẽ không làm đau cô. Nhưng có lẽ những trải nghiệm trước đây của cô cùng McLain không dễ chịu như anh vẫn nghĩ, có lẽ cô thực sự đã trải qua điều tồi tệ nhất. Cơ thể anh tha thiết mong anh mau chóng cởi bỏ quần áo và chiếm lấy cô, nhưng sự thỏa mãn thể xác không phải tất cả điều anh muốn. Victoria là 1 quý cô, nhưng cô cũng là 1 người phụ nữ biết đam mê và anh muốn cô trao cho anh niềm đam mê đó. Anh muốn cô thuộc về anh, cơ thể cô khát khao tiếp nhận anh chứ không phải là xua đuổi anh; anh cũng muốn cảm nhận cái ôm siết mềm mại của cô nữa.
“Victoria. Nhìn anh này em yêu. Đừng giãy giụa nữa và nhìn anh đi.”
“Buông em ra,” cô cố nén tiếng nức nở.
“Không. Anh sẽ không buông em ra đâu.” Anh nắm lấy cổ tay cô bằng 1 tay, tay còn lại nâng cằm cô lên. Anh thấy mắt cô đong đầy nước mắt, nhưng cô lại kiềm chế không khóc. Anh hôn lên trán cô thầm cảm kích sự kiêu hãnh của cô, sau đó đôi môi rời xuống 1 bên má. “Em không phải sợ,” anh nhẹ nhàng lặp lại, và hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Xin đừng, xin anh đừng làm vậy với em.” Lời nói được thốt ra, và cô lờ mờ nhận ra rằng cô đang cầu xin anh. Cô đã thề cô sẽ không làm vậy, nhưng thực tế khắc nghiệt của việc bị lột sạch quần áo đã tước đoạt luôn lòng tự trọng của cô. Cô sẽ quỳ xuống nếu việc đó có thể ngăn được anh không làm tổn thương và làm nhục cô như vậy. “Em sẽ rời đi. Em hứa em sẽ làm vậy. Chúng em sẽ đi ngay vào sáng mai nếu anh muốn …”
“Sao anh lại muốn vậy chứ?” anh thì thầm, khóe miệng anh cong lên thích thú. Anh cúi xuống và nhẹ nhàng cọ cọ ngực anh vào bộ ngực trần của cô.
Sự tiếp xúc nhẹ nhàng tác động dữ dội vào làn da nhạy cảm của cô. Cô hít vào thật nhanh, tâm trí cô như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Đầu ngực cô săn lại như có lửa đốt. Anh lặp lại hành động đó lần nữa, lực tác động tăng thêm 1 chút, luồng nhiệt nóng trong cô bắt đầu lấn át nỗi sợ hãi.
Anh hôn cô, dùng lưỡi tách miệng cô ra, hôn cô từ từ, chậm rãi có chủ đích – không chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Cô phát ra những tiếng rên khe khẽ nhằm phản kháng nhưng anh vẫn tiếp tục cho đến khi môi cô sưng lên, đến khi anh cảm thấy cơ thể cô không còn chống cự lại anh nữa mà bắt đầu hưởng ứng lại anh.
Cô không hề muốn điều đó; cô muốn chống cự lại, chỉ để nhận ra bản thân cô đã bị khuất phục bởi cảm xúc của bản thân. Ngay từ lúc đầu cô đã yêu anh. Ngay cả khi biết anh không hề yêu cô, anh chỉ lợi dụng cô trong kế hoạch trả thù McLain, cô vẫn không thể ngăn được cảm xúc ấm áp khi anh chạm vào cô. Cô không thể ngăn bản thân mình không chào đón cuộc tấn công nhỏ của anh bằng chính lưỡi của mình và mặc cho mùi vị của anh thấm sâu vào trong.
Anh vuốt ve thật chậm từ cằm đến cổ, xuôi xuống ngực cô. Cô giật mình, choáng váng vì cảm giác lần đầu tiên có 1 người đàn ông chạm vào bờ ngực trần trụi của mình. Tay anh như thiêu đốt cô, cảm giác căng thẳng ở ngực ngày càng tăng.
Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cái chậm rãi xoa vòng quanh rồi ấn nhẹ lên điểm hồng hồng khiến cô phải bật ra tiếng rên rỉ. Cô thử rời khỏi nụ hôn của anh nhưng chỉ khiến anh hôn cô sâu hơn, giữ chặt lấy cô thêm trong khi anh chuyển sự tập trung của mình sang phần ngực phía bên kia của cô.
Cô bắt đầu run rẩy nhưng không còn sợ nữa.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên và nhìn xuống bộ ngực trắng trẻo, mềm mại cùng 2 điểm nhạy cảm đã cứng lên của cô. Những ngón tay rám nắng của anh hoàn toàn tương phản với làn da mỏng manh của cô. “Em đẹp quá,” anh nói, và vùi đầu vào ngực cô.
Miệng anh như thiêu đốt ngực cô. Victoria kêu lên, âm thanh tắc nghẹn trong cổ họng. Cảm giác mới mẻ bao phủ lấy cô, và cô cong người chống lại cảm giác đó, nhưng lại bị chân tay anh giữ chặt lại. Cô chưa bao giờ hình dung anh sẽ dùng miệng của mình giống thế này, không bao giờ nghĩ tới cảm giác bức bách ẩm ướt hay cảm giác tê tê khi anh hút mạnh lấy cô. Lưỡi anh liếm láp và xoay tròn quanh đầu ngực của cô, thiêu cháy cô, lan tỏa xuống phần bí mật giữa 2 chân cô. Cô rên rỉ, cảm thấy những chuyển động đáng xấu hổ của hông cô nhưng không thể làm gì để ngăn chặn nó.
“Đúng vậy, em yêu,” anh thì thầm. “Hãy để anh cảm nhận chuyển động của em.” Anh tiếp tục đùa nghịch với phần ngực khác của cô, đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của cô. Tiếng nức nở của cô khiến anh run rẩy vì nhu cầu bức bách.
Anh trượt tay dọc xuống bụng và ấn nhẹ vào giữa 2 chân cô.
Sự choáng váng lấn át khoái cảm cô vừa có. “Không,” cô run rẩy khóc. “Lạy Chúa, không!” Hông cô cong lên cố thoát khỏi anh.
Jake giữ chặt cô lại, ngăn cô phản kháng bằng những nụ hôn dài, dữ dội. Cô gắng sức chống lại anh, nhưng anh vẫn tiếp tục hôn cô cho đến khi sự chống cự của cô qua đi. Khi cô mệt lả vì kiệt sức, anh mới chịu buông cô ra.
“Em thật tuyệt em yêu. Thả lỏng ra nào, hãy để anh chạm vào em.”
“Không, không được, anh không nên làm vậy …” Cô nhớ lại sự đau đớn mà McLain đã gây ra khi hắn chọc mấy ngón tay thô ráp vào trong cô, cô thực sự sợ hãi ký ức đó.
“Được chứ em yêu,” anh ngắt lời cô bằng 1 giọng trầm ấm. Mắt anh bừng cháy vì ham muốn nhưng cũng rất dịu dàng. “Anh muốn chạm vào em, cảm nhận sự ẩm ướt mềm mại của em.”
Co run lên vì lo sợ. “Anh sẽ không làm đau em chứ?” Cô muốn anh chạm vào cô. Cơ thể cô không biết xấu hổ cứ nhức nhối vì khao khát anh, nhưng ký ức đêm tân hôn trước kia vẫn ngăn cản cô.
Mặt anh thoáng đông cứng lại. “Không, anh sẽ không làm đau em,” anh hứa, và cay đắng ước rằng McLain sống lại để anh có thể giết hắn 1 lần nữa vì dám cả gan làm tổn thương người phụ nữ này. “Thả lỏng nào Victoria.”
Cuối cùng cô cũng thả lỏng 2 chân để anh có thể luồn những ngón tay vào trong. Anh nhẹ nhàng vuốt ve giữa 2 chân cô. Victoria lại run rẩy 1 lần nữa, ý thức sâu sắc sự ẩm ướt đáng xấu hổ của mình. Nhưng không giống như McLain, cô ngạc nhiên nghĩ. Anh không làm đau cô; anh cọ xát qua lại, khám phá mọi ngóc ngách nhạy cảm của cô, và anh thở khó nhọc như thể chạm vào cô mang lại khoái cảm vượt xa sức chịu đựng của anh.
“Em sẽ thích việc này,” anh nói, chà xát ngón cái vào điểm nhạy cảm của cô. Một khoái cảm quyệt vời, quá mạnh tới mức nó dường như gây đau đớn, bắn xuyên vào cơ thể cô. Cô rên rỉ, không ý thức được rằng chân mình đang mở ra rộng hơn khi cô đau đớn dưới tay anh.
Anh tiếp tục dùng ngón tay cái, nhấp nháp những âm thanh nho nhỏ phát ra từ cổ họng cô, yêu cách cô chuyển động hông. Mùi hương của cơ thể cô ngày một nóng hơn, hào hứng hơn. Giờ trong cô có cảm giác hào hứng tới lo lắng, cái cảm giác anh đã thấy được ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, đang cháy bùng lên cao hơn để hợp với anh.Sớm, rất sớm thôi, cô sẽ là của anh. Cô ẩm ướt, anh nghĩ đủ ấm ướt rồi, nhưng để chắc chắn anh dùng một ngón tay chầm chậm trượt vào trong cô.
Victoria đông cứng người lại khi cảm thấy cơ thể cô bị xâm chiếm, bất ngờ dịch chuyển vì nỗi đau, nhưng thay vì vậy cơn đau nặng nề cháy bỏng bên càng mãnh liệt hơn. Không,
Cô giữ hơi thở mình bình tĩnh và lắng nghe. Khi cô nghe thấy tiếng kim loại mảnh vang lên phía bên trái mình, cô vội dùng cả 2 tay để lên đạn. Cô hít vội 2 hơi thở sâu và nhanh để lấy lại bình tĩnh, rồi cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn quanh tảng đá.
Cô đã nhìn thấy hắn khi hắn thay đổi vị trí, trèo lên 1 mặt khác của tảng đá. Tim cô như nhảy ra ngoài và cô vội vàng bắn về phía hắn. Viên đạn đập vào 1 góc của tảng đá ngay gần đầu hắn, kéo theo 1 loạt mảnh vụn. Hắn vụt biến mất phía sau những tảng đá và cô không thể nhìn thấy hắn nữa, nhưng cô biết cô không bắn trúng hắn.
Hắn đã ở đúng vị trí khi cô bắn hắn, và giờ thì hắn đã biết cô có súng. Cô trèo lên cao hơn, bấu chặt tay vào đá nóng. 1 con thằn lằn nhìn cô chăm chăm qua đôi mắt tròn nhỏ, sau đó lao vào 1 khe tối và ẩm để tự vệ. Cô ước cô có thể chui vào đó cùng nó.
Có lẽ là, trong khi hắn đang trèo lên, thì cô có thể trèo xuống. nếu cô có thể trốn được hắn và quay lại chỗ những con ngựa, cô sẽ mang theo chúng và bỏ hắn lại đó.
Cô nằm sấp xuống và cảnh giác nhìn xuống phía dưới tìm kiếm bất kỳ chuyển động nào, sau đó bắt đầu bò ngược trở lại. Những tảng đá làm rách váy của cô và cứa vào lòng bàn tay cô nhiều hơn, nhưng cô hầu như không để ý tới.
Cô cho rằng cô phải nắm bắt cơ hội này. Những con ngựa đã ở trong tầm nhìn và cô bắt đầu hy vọng. Sau đó cô nghe thấy tiếng sột soạt từ đằng sau, cô chỉ nhận ra điều đó khi những bàn tay thô lỗ túm lấy eo cô và nhấc cô lên, cô quá hoảng sợ đến mức không thể hét lên được. Người đàn ông kẹp chặt lấy 2 tay cô khiến cô tê cứng, và hắn dễ dàng giật lấy khẩu súng của cô. Tuyệt vọng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bịt kín của gã đang muốn giết cô.
“Đồ ngốc chết tiệt,” hắn lầm bầm đe dọa, giật mạnh cái khăn che mặt xuống. “Em đang cố giết ai vậy hả – anh, em hay con ngựa của em?”
Victoria kinh ngạc nhìn hắn. Ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu cô, và cô nghĩ có lẽ cô đã gặp ảo giác. Nhưng anh vẫn túm chặt lấy cổ tay cô đau điếng và đôi mắt xanh lấp lánh nhìn cô từ sau vành mũ đen. Cô không nghĩ cô sẽ lại còn được nhìn thấy đôi mắt xanh ấy 1 lần nữa … “Jake?” Cô thì thầm hoài nghi. “Em không nghĩ đó là anh … Em nghĩ … Em nghĩ anh là Sarratt.”
Nét mặt anh vô cảm khi anh cúi nhìn cô, 1 khoảng im lặng bao chùm họ, đủ để khiến cô cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mắt anh tàn nhẫn và giá lạnh.
“Anh là Sarratt.” Anh nói.
Anh lôi cô về phía những tảng đá. “Ngồi xuống và đừng có di chuyển. Anh sẽ ra xem lũ ngựa. Nếu em dám bỏ đi, em sẽ phải hối hận về việc đó.” Anh nói bằng 1 tông giọng trơn tru khiến cô không nghi ngờ điều đó.
Cô ngồi luôn xuống đất và nhìn anh tháo yên ngựa, sau đó dẫn bọn chúng đi vòng ra chỗ khác. Cô không nhận ra con ngựa anh đang cưỡi, chi tiết này khiến cô cắn chặt môi. Nếu anh cưỡi con ngựa của mình, cô sẽ nhận ra anh. Liệu cô có còn chạy trốn khỏi anh không? Nếu không, liệu đó có phải 1 sai lầm? Anh là Sarratt, chính anh đã nói vậy, và cô vẫn không biết anh muốn gì ở cô.
Gypsy quá mệt để có thể đi tiếp. Jake – nếu đó thực sự là tên của anh – đang cho những chú ngựa uống chút nước ít ỏi của họ và buộc chúng lại chỗ chúng có thể kiếm được vào cái cây chứa nước mọc trong bóng râm của phiến đá.
Victoria cảm thấy kiệt sức, hơn cả khi Emma nói rằng anh đã bỏ đi. Đó là sự khác biệt lạ lùng, nhưng sau đó cô cảm thấy đau đớn vì mất mát, bị phản bội lại niềm tin của cô. Giờ thì cô cảm thấy sợ hãi bì sự phản bội còn đáng sợ hơn trước kia. Không đơn giản là anh không đáp lại sự quan tâm của cô, mà là anh có thể sẽ sử dụng cô như 1 ả đàn bà nhằm trả thù. Liệu anh có đơn giản là hy vọng thỏa mãn sự thèm khát được trả thù bằng việc cắm sừng McLain? Anh sẽ làm gì với cô? Cô cố nghĩ ra điều gì đó để nói với anh, nhưng tâm trí cô trống rỗng, có lẽ đúng là vậy. Cô chỉ có thể ngồi đó và nhìn anh.
Bản thân Jake cũng quá tức giận nên anh cũng không lên tiếng. Không chỉ bởi cô không nghe lời anh ngồi yên trong nhà, mà còn do cô đã kéo cả những người khác vào nguy hiểm. Cô đã bỏ ngựa lại mà chạy, rồi bắn vào anh. Việc ở 1 mình khiến anh nổi giận nhưng anh không muốn lại gần cô cho đến khi anh có thể kiểm soát bản thân mình. Cô trông có vẻ kiệt sức và choáng váng. Mất 1 lúc anh mới đủ bình tĩnh để tiến về phía cô, cầm theo bình nước. Cô chắc hẳn cũng đang khát như anh vậy.
Cô không để ý đến anh, thậm chí cả khi anh đứng ngay đằng trước cô, chạm vào cô bằng đôi bốt bám đầy bụi. Cô giữ chặt mình, nhưng không có gì xảy ra; anh tiếp tục yên lặng đứng trước cô; nhìn cô mà chẳng nói lấy 1 lời.
Cuối cùng cô phá vỡ im lặng. “Anh đã tấn công trang trại tối qua có phải không?”
Jake mở nắp bình nước và đẩy nó vào tay cô. “Đúng vậy. Anh và em trai anh mang theo vài người nữa đã giành lại trang trại.” Anh dừng lại, cẩn thận nhìn cô khi anh nói tiếp, “McLain đã bị giết.”
Victoria không có bất kỳ phản ứng nào bởi vì cô vẫn cảm thấy tê liệt. Cô nghiêng bình nước và uống. Thật tỉnh táo, mặc dù nước hơi ấm.
Jake lấy lại bình nước và uống. Anh đậy lại nắp và chùi miệng bằng tay áo, nhìn cô 1 lúc. “Anh nói, chồng em đã bị giết.”
Cô vẫn không nhìn anh. “Em nghe thấy rồi.”
“Em không quan tâm ư?”
“Em không thương tiếc gì hắn, nhưng em không thể – em không thể vui mừng khi ai đó bị giết.” cô đáp lời.
“Juana đã giết hắn. Hắn đã cưỡng bức cô bé.”
Victoria chợt do dự, tự hỏi phải chăng cô đã nói dối. Có lẽ cô đã vui mừng vì hắn bị giết. Hắn là 1 gã đốn mạt. Liệu có hình phạt nào xứng đáng hơn việc đó?
“Ben và anh điều hành trang trại từ bây giờ.”
1 thoáng hứng thú hiện lên trên mặt cô và cô ngẩng đầu nhìn anh. Cô đã không thực sự hiểu anh nói gì trước đó. “Vậy là em trai anh vẫn còn sống.” giọng nói cô có 1 chút trống rỗng. “Em mừng là vậy.” Cô nhìn về phía những con ngựa, trán cô hơi nhăn lại và cô hỏi 1 câu hỏi mà cô thực sự không muốn nghe câu trả lời. “Những người khác đâu?”
“Anh để họ đi theo Emma và Celia.”
“Họ …” Cô nuốt xuống, và thử nói lại. “Họ sẽ không làm đau chúng chứ?”
“Không nếu em em không có làm điều gì ngu ngốc. Như là nổ súng.”
Victoria chợt rùng mình, bởi vì Emma chắc chắn sẽ nổ súng.
Jake chống chân vào tảng đá bên cạnh cô và đặt tay lên trên gối. “Tại sao em lại đổi ngựa với Celia?”
“Gypsy không thể đi tiếp. Em nghĩ Celia sẽ có nhiều cơ hội trốn thoát hơn nếu con bé cưỡi Sophie.”
Anh không nói gì nữa, chỉ đứng đó và nhìn cô. Cô thì cú nhìn chăm chăm xuống đất; cô cảm thấy lạnh lẽo từ sâu tận bên trong đến mức không thể chịu đựng nổi. Nếu có chuyện gì xảy ra với Emma và Celia, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình – thừa nhận rằng, dĩ nhiên, Jake đã không giết cô. Nhưng nếu anh có làm vậy, cô viện lý do, thì anh đã hoàn thành từ lâu rồi.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh. “Anh định làm gì với em?”
Anh mỉm cười, không hoàn toàn là 1 nụ cười hài lòng. Làm tình với em cho đến khi cả 2 ta đều không thể đi được nữa, anh nghĩ giữa sự pha trộn của tức giận và ham muốn, sinh ra từ sự lo lắng của anh và sự sợ hãi của cô. Dùng bạo lực để cưỡng ép cô là chuyện dễ dàng nhưng anh sẽ không cảm thấy thoải mái cho đến khi cô khá hơn và tin tưởng anh, đến khi cô an toàn trong tay anh. Tuy nhiên từ lúc này anh vẫn không dám chạm vào cô. Thay vì vậy anh nói to, “Anh sẽ đưa em về trang trại sau khi mấy con ngựa đã nghỉ ngơi đủ.”
Cô quá sợ hãi để có thể hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Emma nhìn thấy có 4 người đàn ông đang đuổi theo họ khi cô liều lĩnh liếc nhìn qua vai. Celia đã không chăm sóc Sophie tốt. Nó dường như không hài lòng khi để cô bé cưỡi lên mình nên chỉ di chuyển với tốc độ vừa phải, đủ để cơ thể nó không phải hoạt động quá nhiều. Kết quả là 4 người kia nhanh chóng bắt kịp họ. Emma đau khổ xem xét các lựa chọn của cô 1 cách rõ ràng. Cô có thể ở lại với Celia hoặc là cứu cô bé, nhưng cô không thể làm được cả 2 việc đó. Đối với Emma, thực sự không có lựa chọn nào khả dĩ. Cô ghìm cương con ngựa thiến của mình lại để đi cùng con Sophie và vật lộn trầy trật với khẩu súng trường bên hông. Cưỡi ngựa song song như thế này không phải là biện pháp tốt nhất khi nổ súng và phát súng đầu tiên của cô đi chệch hướng.
Ben bật lên tiếng chửi rủa và cúi rạp người ôm lấy cổ con ngựa anh đang cưỡi, ép con vật đó phi nhanh hơn. Nó cũng khá mệt rồi, nhưng những con ngựa khác đã ở trong tầm nhìn, do vậy nó lại lao tới. Luis cũng phi ngựa lao lên bên cạnh anh. Ben bám theo cô nàng đã liều lĩnh bắn họ, còn Luis thì đuổi theo cô bé đang ngồi lọt thỏm trong yên ngựa.
Việc đó thật chẳng dễ dàng gì. Cô nàng tóc đen lại nổ súng 1 lần nữa và lần bắn này gần 1 cách đáng sợ. Cô gái còn lại bằng cách nào đó đã bám chặt vào yên cương và con ngựa cái to lớn cô đang cưỡi đột ngột tăng tốc. Ben thúc ngựa phi về phía bên phải của khẩu súng, tránh khỏi đường đạn của cô. Ngựa của anh tăng tốc nhịp nhàng cùng chuyển động của anh, móng guốc nện xuống mặt đất, hơi thở nóng hổi; anh thúc ngựa phi nhanh hơn về phía trước, mong muốn rút ngắn khoảng cách giữa 2 con ngựa. Anh tiến sát con ngựa thiến từng chút từng chút một.
Ben liếc nhìn thấy Luis gần túm được dây cương của con ngựa cái to lớn. Cô bé tóc vàng hét lên và bắt đầu thút thít, còn cô nàng kia thì cố xoay hướng khẩu súng, hiển nhiên không thể tin tài thiện xạ của cô có thể bắn trúng Luis đang đứng ngay bên cạnh.
Ben lao tới tóm lấy eo của Emma, nhấc cô sang ngựa của mình.
Emma cong người giãy giụa, điên cuồng cố thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ của hắn, nhưng cô lại rơi khỏi yên ngựa của mình. Cô quay ngược lại phía sau, cào cấu vào mặt, vào đầu hắn, bất cứ chỗ nào cô có thể với tới. Cô cứ đu đưa trong không khí như vậy, chưa rơi xuống là nhờ hắn đang ôm chặt lấy phần eo của cô, cô gần như không có khả năng chống đỡ và trong sự tuyệt vọng cô bắt đầu đá vào chân hắn và mạng sườn của con ngựa. Con vật đó thở phì phò và chồm lên, cô nghe thấy hắn chửi rủa khi cả 2 bọn họ nhảy xuống ngựa, cuốn theo bụi đất mịt mù.
Emma tiếp tục đấm đá hòng thoát thân. Hắn túm lấy chân cô và lôi cô trở lại, và khi cô đá hắn lần nữa thì hắn liền đè lên cô, giữ chặt cô bằng chính trọng lượng cơ thể mình. Hắn vừa thở dốc vừa nguyền rủa liên tục, từ ngữ thô thiển theo hơi thở chui hết vào tai cô. Hắn dùng chính bắp đùi săn chắc của mình để khống chế đôi chân đang quẫy đạp của cô, rồi túm lấy tay cô, khóa lại ở trên đầu.
“Để cô ấy yên! Buông cô ấy ra!”
Ben ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô bé tóc vàng lao về phía anh, nhưng Luis đã túm được cô từ phía sau và khóa chặt 2 cổ tay, vòng ra phía trước ôm lấy cô ngăn không cho cô vùng ra được. Khi biết mình không phải để tâm đến cô bé đó nữa, Ben tập trung sự chú ý của mình vào cô nàng đanh đá đang nằm dưới anh.
Emma cố gắng chống chọi lại sức mạnh đang đè nặng lên cô bằng cách quẫy đạp không ngừng, thậm chí cố hất đầu lên để đập vào mặt anh. Cô đã quá hoảng sợ để có thể nghĩ thông suốt điều gì, nhưng cô sẽ không đầu hàng; điều đó chống lại mọi bản năng của cô.
Người đàn ông kia không đánh cô hay cố làm đau cô bằng bất cứ cách gì. Anh ta chỉ giữ cô như vậy và để mặc cô vật lộn 1 mình. Đã lâu lắm rồi Ben không gần gũi đàn bà, và cơ thể nữ tính mềm mại đang vùng vẫy bên dưới đã thu hút sự chú ý của anh. Toàn bộ máu của cơ thể dồn lại tập trung ở giữa 2 chân của anh, khiến cái nam tính đấy cứng lại và nhô cao. Theo bản năng, anh di chuyển thân mình để nó nằm giữa chân cô; khi cô cong người chống lại sức ép của cái vật căng cứng của anh tỳ lên phần mềm mại của cô.
Emma rùng mình, vội vàng nằm im, đôi mắt nâu mở to trên khuôn mặt tái nhợt đầy bụi bặm. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông đang nằm phía trên cô, choáng váng trước cảm nhận của cô về sự thay đổi của cơ thể anh. Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với đàn ông trước đây, giờ thì sự giằng co giữa họ đã chuyển thành sự hấp dẫn thể xác, cô hoảng sợ trong im lặng.
Mặc dù cô biết những người khác chỉ đứng cách đấy vài bước chân, nhưng thật kỳ lạ cô vẫn có cảm giác 2 người bọn họ chỉ có 1 mình. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi của anh, hơi thở gấp gáp đầy nam tính của anh phả vào mặt cô. Qua hơi thở cô biết rằng cơ thể cô cũng đang phản ứng tương tự trước anh.
Cô nhận thấy mắt anh có màu nâu nhạt, lông mi và lông màu lại có màu đen. Anh chuyển động 1 lần nữa khiến cho 2 cơ thể áp sát vào nhau hơn.
Ở ngay gần đó, cô nghe thấy tiếng Celia nức nở. Emma nghiêng đầu nhìn và hình ảnh con bé đang bị 1 người khác giữ lại đã phá vỡ sự hấp dẫn thể xác trong cô. Cô cảm thấy máu dồn hết lên mặt của mình.
“Xin anh,” cô nói bằng 1 giọng khá kiềm chế. “Buông tôi ra.”
Ben chống 1 khuỷu tay lên, tay còn lại vẫn giữ chặt tay cô dưới đất. “Tôi có phải đè cô xuống lần nữa không?” anh thở nặng nhọc nói.
“Không.”
Anh kéo cô lên, và giúp cô đứng vững. Emma giơ tay ra, Luis mỉm cười hiểu ý và thả Celia ra, con bé vội nhào vào ôm chị, sợ hãi xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ben cúi xuống nhặt mũ rơi dưới đất, đập đập vào quần, tung ra 1 đám bụi mờ mịt. Anh cảm thấy khó thở, mặc dù tình trạng căng cứng đã dịu bớt nhưng vùng thắt lưng của anh vẫn nhức nhối không yên.
Emma vuốt mái tóc rối bù của Celia và nhìn những người đàn ông đứng quanh họ. “Các người sẽ làm gì chúng tôi?” cô hỏi, bản năng mách bảo cô rằng anh chàng vừa đè cô xuống là kẻ cầm đầu.
“Đưa các cô quay lại trang trại,” anh nói.
Emma cúi đầu, che giấu nỗi sợ hãi của chính mình trong khi tiếp tục trấn an Celia. Cô đã kiệt sức chỉ muốn được nghỉ ngơi, nhưng lòng kiêu hãnh bắt cô ngẩng cao đầu, không được bộc lộ sự yếu đuối trước kẻ thù.
Ben nhìn về phía mặt trời, ước lượng thời gian. “Chúng ta sẽ để lũ ngựa nghỉ ngơi 1 lát trước khi quay trở về. Chúng ta sẽ không về tới trang trại vào tối nay, nhưng chúng ta chắc sẽ gặp Jake cùng bà McLain trên đường về.”
Emma ngẩng vội đầu lên. “Jake ư?” cô hỏi, nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ. Có phải Jake Roper đã quay lại giúp họ sau tất cả mọi chuyện? Nhưng cô không dám hy vọng, vì Jake là 1 cái tên khá phổ biến. Cho đến lúc đó Emma đã quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì về Victoria với hy vọng cô có thể chạy thoát.
“Jacob Sarratt,” Ben nói. “Anh trai tôi. Còn tôi là Ben Sarratt.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt dần trắng bệch, bởi vì Victoria đã đoán đúng.
“Thế còn ông chủ?”
Ben đi tới tháo dây cương của Sophie và nhìn ngang qua vai Emma. “Chết rồi,” anh nói.
Lúc đó đã là buổi chiều muộn khi bọn họ nhìn thấy 2 người cưỡi ngựa đang đến gần. Ben lầm bầm hài lòng, mừng vì Jake đã tìm được người góa phụ mà không gặp bất cứ rắc rối nào. Kế hoạch sở hữu hợp pháp trang trại bằng cách kết hôn với cô ta sẽ không thể thực hiện được nếu cô ta biến mất. Ben nhìn họ tiến lại gần, rất tò mò về người phụ nữ mà Jake muốn kết hôn.
Emma cuối cùng cũng nhận ra Victoria và nức nở lao về phía trước, nhưng cô chợt khựng lại khi nhận ra người đàn ông đang cưỡi ngựa đi cạnh chị họ cô. Cô nhìn Ben hoài nghi, và sau đó là Jake. Jake Roper hay Jake Sarratt? Mọi chuyện dần sáng tỏ. Lạy Chúa, ngay từ đầu anh ta đã đùa giỡn xem họ như những con ngốc!
Khi họ dừng lại để dựng trại Victoria không chờ bất cứ ai giúp cô trèo xuống. Nhấc chân ra khỏi bàn đạp, cô nhảy xuống và bị trượt chân, nhưng ngay lập tức đứng dậy trước khi Jake kịp đỡ lấy cô.
“Emma? Celia?”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, Emma vội vã tiến tới. “Bọn em đều ổn. Celia bị căng cơ và hơi đau, nhưng bọn em đều không bị thương. Còn … còn chị ….”
“Chỉ mệt thôi,” Victoria nói, vai cô sụp xuống. Cô cho phép bản thân tỏ ra yếu đuối trong giây lát. Ngẩng cao đầu, cô nói, “Chị cho là em đã biết mọi chuyện?”
“Về ông chủ ư? Vâng, em biết rồi.”
“Thế còn về nhà Sarratt?” Khuôn mặt của Victoria không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“Em cũng biết rồi.”
Chẳng còn điều gì cần đề cập tới nữa. Tất cả bọn họ đều an toàn, ít nhất là cho đến lúc này. Họ thậm chí không thể đoán được điều gì đang chờ họ phía trước.
Victoria lặng lẽ ngồi bên cạnh Emma. Một trong những người đàn ông – người được gọi là Wylie – bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Victoria chỉ nhúc nhích khi nhận lấy phần ăn của họ.
Jake im lặng đến đáng sợ, còn Ben thì nhìn Victoria chăm chú. Cô không biết rằng anh ta đang thầm ngưỡng mộ sự bình tĩnh, điềm đạm và cả vẻ đẹp rực rỡ ẩn sau khuôn mặt bụi bặm của cô. Thậm chí anh cũng đánh giá cao thực tế rằng rõ ràng cô là nguyên nhân khiến Jake rơi vào tâm trạng tồi tệ, bởi vì trước đây chưa từng có người phụ nữ nào có thể vượt qua bức tường phòng vệ của anh.
Họ ăn xong lúc hoàng hôn và đi ngủ ngay sau đó. Vicrotia quá mệt để phản đối việc Jake đặt túi ngủ của anh cạnh chăn của cô, mặc dù cô cũng thắc mắc không biết anh ta nghĩ gì mà lại làm vậy. Cô biết cô không đủ sức để quan tâm đến việc đó và cô co tròn lại ngủ trước khi Jake kịp cởi xong đôi giày của anh.
Khi họ về đến trang trại ngày hôm sau, Victoria vẫn không biết Jake có ý gì với họ. nếu anh ta định giết họ, chắc chắn là anh ta đã thực hiện việc đó rồi và sẽ vứt xác họ lại chỗ bãi đá. Thay vào đó anh mang họ giao cho Carmita, người đang mừng phát khóc chạy ra khỏi nhà và giang rộng tay đón họ.
Dấu hiệu của trận chiến có ở khắp nơi, từ vô số những gương mặt mới đến những vết lõm trên các bức tường gạch. Một vài cửa sổ bị vỡ và vài cái lỗ đạn rải rác trên cửa chính. Nhưng vẫn có vài thứ không hề thay đổi. Carmita vẫn lo lắng như 1 bà mẹ, còn Angelina Garcia vẫn đi lang thang khắp nơi.
Mấy người phụ nữ mệt mỏi kéo nhau đi lên cầu thang, Carmita nhặng xị lên quanh họ trong khi Lola và Juana bắt đầu đun nóng 1 lượng lớn nước để họ tắm. Celia vô cùng khổ sở khi leo cầu thang, con bé vẫn rất đau; họ quyết định rằng sẽ để cô bé tắm đầu tiên vì nước nóng sẽ giúp ích cho mấy cơ bắp của cô bé. Carmita cũng giúp giải quyết tình trạng này bằng 1 lượng lớn dầu xoa bóp, mặc dù Celia xấu hổ khi phải miễn cưỡng để trần từ hông trở xuống.
Ai ai cũng bận rộn, và Victoria cũng chỉ biết có 1 việc đó là làm việc nhà. Cô chìm đắm trong công việc để giữ bản thân không bộc lộ sự sợ hãi và bất ổn, bởi vì cô vẫn không biết rõ việc gì đã xảy ra và cũng không dám hỏi. Phòng của ông chủ đã được dọn dẹp sạch sẽ như thể hắn ta chưa từng ở đó; thậm chí đồ đạc cũng đã biến mất.
Thật khó xác định phương hướng khi mở cánh cửa thông giữa 2 phòng và nhìn vào căn phòng trống rỗng đó. Không có ai thương xót cho cái chết của chồng cô, và mọi dấu vết của hắn ta đã biến mất. Dường như không ai muốn nhắc đến việc đó. Cô tự hỏi không biết McLain có thực sự bị bắn chết trong phòng này không. Cô quay lại phòng mình và nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Khi đến lượt cô đi tắm, cô đóng tất cả các cánh cửa lại và ngâm mình vào bồn nước nóng 1 lúc lâu, cảm nhận làn nước ấm thấm vào từng phần da thịt của mình. Cô gội sạch mái tóc, mỉm cười thỏa mãn khi lại được gột sạch bụi bẩn, sau đó thư thái chải tóc cho khô. Tuy nhiên cuối cùng thì cô cũng phải thoát khỏi ý muốn chần chừ thêm nữa mà thay quần áo và xuống nhà ăn tối.
Bữa ăn diễn ra thật xa lạ. Celia ăn ở trong phòng, 4 người còn lại thì ngồi ăn trong im lặng vì những lý do riêng của họ. Emma, thường mang phong thái tự tin như Mẹ bề trên, lại trông nhợt nhạt và vài lần liếc nhìn Victoria khi cô ngẩng đầu lên khi ăn. Jake không có vẻ giận dữ, nhưng tuy nhiên biểu hiện của anh thì lại rất tệ. Anh và Ben không hề nói chuyện, mà cứ lặng lẽ ngồi ăn. Bụng cô như thắt lại vì căng thẳng nên cô cũng chỉ ăn được vài miếng.
Ngay sau đó 2 người đàn ông đi vào thư viện và đóng cửa lại.
Ngay khi bọn họ vừa rời đi, Emma quay trở lại với chính mình. “Em sẽ về phòng.” Cô thành thực nói. “Em sẽ đọc 1 chút trước khi ngủ, nhưng ít nhất em cũng được thư giãn.”
Victoria gật đầu, cô cũng căng thẳng như Emma vậy. “Đó là 1 kế hoạch hợp lý. Chị cũng có 1 số việc cần làm, sẽ mất 1 giờ hoặc lâu hơn.”
Như 1 thỏa hiệp, họ cùng đi lên cầu thang. Victoria ngồi khâu những khuy áo bị mất và vá các vết rách, công việc nhàm chán giúp cô cân bằng lại trước thực tế. Có nhiều việc giống như trước kia, nhưng tận sâu bên trong thì đã thay đổi. Bỏ mặc sự bất an đang dày vò tâm trí, cô quyết định kết thúc công việc khâu vá. McLain và Garnet đều đã không còn, nhưng cuộc sống của cô còn bấp bênh hơn trước kia rất nhiều.
Ít nhất cô cũng đủ bình tĩnh để đi ngủ. Cô nhấc váy lên để cởi giày và tất, sau đó đi chân trần đến trước gương để gỡ kẹp tóc.
Cô đang giơ tay lấy xuống chiếc cặp cuối cùng thì cửa phòng bật mở và Jake bước vào. Cô hoảng sợ gặng hỏi, “Anh đang làm gì ở đây?”
Thay vì trả lời, anh bình tĩnh khóa cửa và cất chìa vào túi. Trong khi cô vẫn còn đang bàng hoàng, anh đi tới cánh cửa thông giữa 2 phòng và lặp lại hành động tương tự. Rồi sau đó thản nhiên cởi giày và áo như thể anh vẫn làm thế trước mặt cô mỗi ngày. Phần thân trên của anh rắn chắc với những múi cơ bám sát xương sườn và vòng eo thanh mảnh.Ánh mắt cô mê hoặc nhìn chằm chằm vào anh. Cảm giác ấm áp xa lạ cuốn lấy cô, hướng ánh nhìn của cô lên trên.
Cô dường như đông cứng, đôi mắt mở to khi cô nhìn vào gương mặt anh. Vẻ mặt vô cảm như ngày đầu cô gặp anh, và cô chợt nhận ra rằng đoạn kết mối hận thù của anh đã đến. Cô hoàn toàn là 1 con ngốc khi đứng trước anh; thật tệ là giờ đây cô lại đang yêu anh. Sự đam mê đó đang len lỏi trong cô, sự đau đớn quyện chặt cùng sự sợ hãi; cô chưa bao giờ biết cảm giác yêu 1 người lại có thể vừa yêu thương vừa khiếp sợ đến vậy, nhưng cô cũng chưa bao giờ yêu người nào mà lại chỉ muốn đem cô ra để trả thù như vậy.
“Đến đây,” anh bình tĩnh nói.
Tim cô đập mạnh và trong khoảng khắc nỗi sợ hãi đơn thuần ép cô phải phục tùng. Nhưng sau đó cô thẳng lưng và nâng cằm lên nhìn anh. “Anh nghĩ em sẽ cho phép anh cưỡng bức em ư? Không. Em không đồng ý.”
Anh nhún vai và đôi môi dường như cong lên mang ý cười. “Điều đó không tạo nên 1 kết quả khác đâu,” anh nói, tiến gần đến đứng ngay trước mặt cô. “Cho dù em quyết định như thế nào, thì anh vẫn sẽ cho em được lựa chọn. Cởi quần áo của em ra, hoặc anh sẽ giúp em làm việc đó, và anh sẽ không nâng niu chúng đâu. Đó là lựa chọn của em,” anh lặp lại, “nhưng quần áo của em sẽ không còn lành lặn nếu chúng rơi vào tay anh.”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh màu xanh lá của anh, cố đọc được ẩn ý phía sau chúng, nhưng biểu hiện của anh rất khó đoán. “Em sẽ không thể nói gì để thuyết phục anh để em được ở 1 mình đúng không?”
“Không. Trên thực tế anh đã quyết định có được em ngay từ cái nhìn đầu tiên, và điều đó vẫn không thay đổi. Mặc dù vậy em có thể thử thay đổi suy nghĩ của anh, nếu em muốn.”
Cô quyết định không thể, bởi vì cô cho rằng cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin, và lòng tự trọng của cô không cho phép điều đó.
“Em có thể hét lên nếu em muốn,” anh nhấn mạnh. “Việc đó sẽ không có tác dụng gì đâu. Sẽ chỉ làm phiền Emma và Celia thôi, bởi vì họ không thể giúp gì cho em được. Vậy quyết định của em là gì? Em có chịu cởi quần áo không?” Anh nhướn lông mày nhìn cô, tỏ vẻ khinh thường trước sự hèn nhát của cô, cô run rẩy tay chạm vào hàng nút áo ngoài màu trắng của cô. Dường như cô không có sự lựa chọn nào khác.
Cô chưa bao giờ cởi đồ trước mặt 1 người đàn ông, chưa bao giờ mơ đến việc cô phải thực hiện việc đó như 1 kiểu trình diễn. Cô cởi hàng nút ở phía trước, sau đó rờ rẫm cởi đến chỗ tay áo cho đến khi anh mất kiên nhẫn, “Cởi nó ra.”
Mấy chiếc cúc ở eo khiến cô loay hoay mãi không cởi đươc, còn anh thì không đủ kiên nhẫn mà đẩy tay cô ra, tự mình cởi phăng lớp váy ngoài. Chiếc váy tuột dần ra khỏi hông cô nhưng được giữ lại nhờ chiếc váy lót. Cô cởi hẳn chiếc váy ra, để lại trên ghế.
“Giờ đến chân váy,” anh ra lệnh.
Cơn run rẩy thoáng qua khi cô nhấc váy qua đầu và để nó vào ghế. Giờ thì cô chỉ mặc có áo lót và váy lót đứng trước mặt anh, cảm nhận rõ bờ vai và cánh tay ở trần, và sự thực là ngực cô hiện lên rõ ràng sau lớp vải cotton mềm mỏng.
Anh tiến tới trước 1 bước, đủ gần để cô có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ người anh. Cô cố tránh đi nhưng lại bị dồn về phía tủ quần áo.
Khóe miệng anh cong lên giễu cợt hành động của cô. “Cái váy lót,” anh nhắc nhở.
Cô tháo dây buộc và kéo 1 trong những lớp váy đầu tiên qua đầu. Anh thất vọng nhìn chằm chằm vào những lớp váy giống hệt nhau bên dưới. Cô nhanh chóng thả rơi lớp váy xuống dưới chân, mắt nhắm chặt vì xấu hổ. Bây giờ thì cô chỉ còn mặc có quần đùi và áo lót, 1 luồng hơi nóng lan khắp khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Thậm chí ngay cả trong 2 đêm khủng khiếp khi McLain cố kết thúc đêm tân hôn của họ, hắn ta cũng không khăng khăng đòi nhìn cô cởi quần áo trước mặt hắn. Nhưng đứng trước mặt cô bây giờ không phải là McLain mà là Jake. Cô thẫn thờ nhìn thẳng vào vòm ngực trần, bờ vai săn chắc, làn da mịn lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Đám lông xoăn sậm màu bao phủ vòm ngực, nổi bật 2 điểm màu nâu nhỏ bé. Kỳ quặc là trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng đàn ông cũng có cái thứ xinh xắn đó, và nhìn thấy anh như vậy khiến cô ý thức rõ ràng hơn về trạng thái bán khỏa thân của anh bây giờ.
Jake cứng người chống lại ham muốn mãnh liệt khi nhìn thấy bờ ngực tròn của cô ẩn hiện sau lớp vải cotton. Lạy chúa, cô ấy thật đẹp, làn da trắng gần như trong suốt, toàn bộ đều là những đường cong quyến rũ. “Giờ là áo lót.” m thanh khàn đục cất lên.
Mặt cô lại trở nên trắng bệch 1 lần nữa, tự đông giơ 2 tay lên che trước ngực. “Không, em không muốn.” Nhưng giọng nói của cô lại run run, và Jake thì đã gần như không thể kiểm soát được nữa. Anh vươn tới giật tung chiếc áo ra khỏi người cô, vứt sang 1 bên. Tâm trí của anh chỉ tập trung vào Victoria, vào bộ ngực căng tròn trắng trẻo của cô và điểm nhạy cảm nhỏ nhắn màu nâu hồng. Anh muốn trừng phạt cô vì những lo lắng và đau khổ mà cô đã gây ra cho anh khi cô chạy trốn, nhưng sự kiên nhẫn và mong muốn trả thù đã lấn lướt tất cả. Giờ đây anh chỉ muốn cô hài lòng nằm trong vòng tay mình.
Victoria co rúm lại khi bị anh lột trần. Ngay cả McLain cũng chưa từng khẳng định hắn muốn nhìn thấy cô trần truồng. Cô cố gắng che tay trước ngực 1 lần nữa nhưng Jake đã túm lấy cổ tay cô và giữ chặt 2 tay cô ở bên cạnh eo để anh có thể nhàn nhã ngắm nhìn cô.
“Đừng lẩn tránh anh.” Hơi nóng sục sôi trong anh, khiến toàn thân anh căng cứng đến mức run rẩy, giờ thì anh sẽ có được cô. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác khao khát đến nhường này, loại ham muốn mãnh liệt chỉ với cô chứ không phải với bất kỳ ai khác. “Anh sẽ ngắm nhìn từng phân trên cơ thể em trước khi anh kết thúc điều này.”
“Tại sao anh lại làm vậy với em?” cô thốt lên, giọt nước mắt chua xót lấp lánh nơi khóe mắt. Cô chớp mắt, cố xua tan chúng, không muốn anh phát hiện ra cô đang khóc. “Em đã làm gì không phải với anh?”
“Em hiểu nhầm rồi,” giọng anh thậm chí còn trầm hơn trước. “Anh không trừng phạt em. Anh muốn em và em cũng muốn anh. Giờ là lúc chúng ta chia sẻ điều đó.” Anh thả 1 tay cô ra và vuốt ve nhẹ nhàng eo cô, cảm nhận làn da mịn màng qua đầu ngón tay. “Em sẽ sớm thích điều mà anh sắp làm thôi.”
Cô nhìn anh hoài nghi. “Anh điên rồi!”
Sự nghi ngờ của cô đã nói với anh tất cả. Anh mỉm cười, vòng 2 tay ôm sát cô vào người. “Nhìn này em yêu. Anh không phải là McLain. Anh sẽ yêu em đến khi cả 2 ta phát điên.”
Sự minh mẫn bị cuốn phăng bởi sự sợ hãi, choáng váng, bối rối, và tức giận, chỉ có 1 chút phản kháng yếu ớt, khiến lời lẽ cô thốt ra đầy tuyệt vọng. “Nhưng anh … anh không nên nhìn em như vậy!”
“Tại sao không?” anh thì thầm, cọ cọ đầu vào tai cô. “Em thật xinh xắn và mềm mại. Cả 2 chúng ta đều sẽ sớm không cần đến quần áo nữa, và nếu em chỉ thích nhìn anh bằng 1 nửa anh thích nhìn em thôi, thì chúng ta sẽ không bao giờ cần mặc quần áo lại nữa.”
Cô run rẩy trước ý tưởng được nằm cạnh anh mà không có quần áo; ý nghĩ đó quá xa lạ trước sự dạy dỗ cô được học khiến tâm trí cô tê liệt, không thể tưởng tượng ra được bất cứ điều gì. Cô thấy mừng vì ít nhất cô vẫn còn đang mặc quần lót, mặc dù cô sợ rằng nó cũng chẳng ở lại bên cô lâu được.
“Hôn anh đi,” anh thấp giọng quyễn rũ cô, nhưng cô không thể. Anh nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh. “Hôn anh đi,” anh thì thầm nhắc lại, bao phủ môi cô bằng nụ hôn của anh.
Victoria bị nhấc bổng lên trong vòng tay rắn chắc của anh, ngón chân cô gần như không chạm sàn. Miệng anh bao phủ lấy cô, khiến cô cảm thấy choáng váng. Vì đang lơ lửng nên cô phải cố báo chặt vào vai anh. Cảm giác ngứa ngáy khi phần ngực rậm rạp của anh cọ vào bộ ngực nhạy cảm của cô khiến cô khó thở. Khi cô thở khó nhọc vì thiếu không khí, lưỡi anh đã nhẹ nhàng lách vào trong miệng cô, nhẹ nhàng thâm nhập từng ngóc ngách nhỏ nhất giúp cô dễ dàng chấp thuận anh. Bất chấp nỗi sợ hãi của cô, hương vị nồng nhiệt của anh cũng đã khá quen thuộc, mùi hương trên làn da nóng bỏng của anh từ tốn giày vò cô khiến cô muốn áp mặt vào vai anh mà thưởng thức thật lâu mùi hương đó.
Một cảm giác ấm áp dữ dội dâng trào trong cô, khiến cô cảm thấy đờ đẫn. Cô quay mặt đi nhưng lại bị anh hôn vào cổ. “Đúng rồi, em yêu,” anh thầm thì, trượt 1 tay xuống hông cô và ôm cô ép sát vào phần căng cứng của mình.
Cô tiếp tục thở hổn hển và rên rỉ đứt quãng với ý muốn phản kháng lại. Anh không thể làm vậy với cô, cô không thể chấp nhận cách này được, cứ như là cô muốn anh tiếp tục hôn cô, như là cô muốn anh tiến tới hơn nữa. Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng cũng bức bối vô cùng, khiến cô muốn anh tiếp tục cái việc mà cô cho là ghê tởm khi McLain đã cố thử với cô. Cơn choáng váng vì hành động không đúng mực của cô khiến cô thấy lúng túng, hành động đó làm bật ra tiếng rên rỉ từ tận sâu trong cổ họng của anh.
Anh ôm cô bằng 1 tay., tay còn lại luồn ra phía sau lưng tháo dây buộc quần của cô. Khi tháo được dây buộc rồi, anh túm lấy lớp vải mềm mại mà kéo mạnh xuống, hoàn toàn lột trần cô. Victoria kêu lên 1 tiếng, cong người chống lại cái ôm cứng rắn của anh, nhưng lại chỉ cần ôm cô chặt hơn và nhấc cô lên cao, để chiếc quần rơi xuống chân cô, nằm trên sàn nhà.
Anh bế cô lên tay và mang cô đi về phía chiếc giường. Lần đầu tiên cô ra sức đánh lại anh, điên cuồng muốn thoát ra. Cô cảm thấy bối rối khi bị lột trần, sức mạnh kinh người và ham muốn không thể kiềm chế được của anh khiến cô như mất đi ý thức chống cự.
Cô ra sức đấm đá, mong muốn được thoát thân, được tránh xa khỏi chiếc giường đó. Anh dễ dàng khuất phục cô, túm chặt 2 tay cô và giữ phía trên đầu, khóa 2 chân cô lại bằng chính chân của mình.
“Thư giãn nào,” anh nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô. “Đừng sợ em yêu, em không có lý do gì để phải sợ hãi cả. Anh sẽ không làm đau em đâu.” Giọng nói trầm ấm của anh đã mang lại cho cô sự bình tĩnh, rồi anh cúi đầu hôn nhẹ lên vùng da nhạy cảm giữa cổ và vai cô.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào làn da trần trụi của cô khiến cô giật mình, tiếng nức nở rời rạc lại vang lên lần nữa. Anh ôm cô trong tay, tự hỏi tại sao cô lại sợ hãi như vậy. Chắc chắn là cô biết anh sẽ không làm đau cô. Nhưng có lẽ những trải nghiệm trước đây của cô cùng McLain không dễ chịu như anh vẫn nghĩ, có lẽ cô thực sự đã trải qua điều tồi tệ nhất. Cơ thể anh tha thiết mong anh mau chóng cởi bỏ quần áo và chiếm lấy cô, nhưng sự thỏa mãn thể xác không phải tất cả điều anh muốn. Victoria là 1 quý cô, nhưng cô cũng là 1 người phụ nữ biết đam mê và anh muốn cô trao cho anh niềm đam mê đó. Anh muốn cô thuộc về anh, cơ thể cô khát khao tiếp nhận anh chứ không phải là xua đuổi anh; anh cũng muốn cảm nhận cái ôm siết mềm mại của cô nữa.
“Victoria. Nhìn anh này em yêu. Đừng giãy giụa nữa và nhìn anh đi.”
“Buông em ra,” cô cố nén tiếng nức nở.
“Không. Anh sẽ không buông em ra đâu.” Anh nắm lấy cổ tay cô bằng 1 tay, tay còn lại nâng cằm cô lên. Anh thấy mắt cô đong đầy nước mắt, nhưng cô lại kiềm chế không khóc. Anh hôn lên trán cô thầm cảm kích sự kiêu hãnh của cô, sau đó đôi môi rời xuống 1 bên má. “Em không phải sợ,” anh nhẹ nhàng lặp lại, và hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Xin đừng, xin anh đừng làm vậy với em.” Lời nói được thốt ra, và cô lờ mờ nhận ra rằng cô đang cầu xin anh. Cô đã thề cô sẽ không làm vậy, nhưng thực tế khắc nghiệt của việc bị lột sạch quần áo đã tước đoạt luôn lòng tự trọng của cô. Cô sẽ quỳ xuống nếu việc đó có thể ngăn được anh không làm tổn thương và làm nhục cô như vậy. “Em sẽ rời đi. Em hứa em sẽ làm vậy. Chúng em sẽ đi ngay vào sáng mai nếu anh muốn …”
“Sao anh lại muốn vậy chứ?” anh thì thầm, khóe miệng anh cong lên thích thú. Anh cúi xuống và nhẹ nhàng cọ cọ ngực anh vào bộ ngực trần của cô.
Sự tiếp xúc nhẹ nhàng tác động dữ dội vào làn da nhạy cảm của cô. Cô hít vào thật nhanh, tâm trí cô như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Đầu ngực cô săn lại như có lửa đốt. Anh lặp lại hành động đó lần nữa, lực tác động tăng thêm 1 chút, luồng nhiệt nóng trong cô bắt đầu lấn át nỗi sợ hãi.
Anh hôn cô, dùng lưỡi tách miệng cô ra, hôn cô từ từ, chậm rãi có chủ đích – không chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Cô phát ra những tiếng rên khe khẽ nhằm phản kháng nhưng anh vẫn tiếp tục cho đến khi môi cô sưng lên, đến khi anh cảm thấy cơ thể cô không còn chống cự lại anh nữa mà bắt đầu hưởng ứng lại anh.
Cô không hề muốn điều đó; cô muốn chống cự lại, chỉ để nhận ra bản thân cô đã bị khuất phục bởi cảm xúc của bản thân. Ngay từ lúc đầu cô đã yêu anh. Ngay cả khi biết anh không hề yêu cô, anh chỉ lợi dụng cô trong kế hoạch trả thù McLain, cô vẫn không thể ngăn được cảm xúc ấm áp khi anh chạm vào cô. Cô không thể ngăn bản thân mình không chào đón cuộc tấn công nhỏ của anh bằng chính lưỡi của mình và mặc cho mùi vị của anh thấm sâu vào trong.
Anh vuốt ve thật chậm từ cằm đến cổ, xuôi xuống ngực cô. Cô giật mình, choáng váng vì cảm giác lần đầu tiên có 1 người đàn ông chạm vào bờ ngực trần trụi của mình. Tay anh như thiêu đốt cô, cảm giác căng thẳng ở ngực ngày càng tăng.
Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cái chậm rãi xoa vòng quanh rồi ấn nhẹ lên điểm hồng hồng khiến cô phải bật ra tiếng rên rỉ. Cô thử rời khỏi nụ hôn của anh nhưng chỉ khiến anh hôn cô sâu hơn, giữ chặt lấy cô thêm trong khi anh chuyển sự tập trung của mình sang phần ngực phía bên kia của cô.
Cô bắt đầu run rẩy nhưng không còn sợ nữa.
Cô quyết định không thể, bởi vì cô cho rằng cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin, và lòng tự trọng của cô không cho phép điều đó.
“Em có thể hét lên nếu em muốn,” anh nhấn mạnh. “Việc đó sẽ không có tác dụng gì đâu. Sẽ chỉ làm phiền Emma và Celia thôi, bởi vì họ không thể giúp gì cho em được. Vậy quyết định của em là gì? Em có chịu cởi quần áo không?” Anh nhướn lông mày nhìn cô, tỏ vẻ khinh thường trước sự hèn nhát của cô, cô run rẩy tay chạm vào hàng nút áo ngoài màu trắng của cô. Dường như cô không có sự lựa chọn nào khác.
Cô chưa bao giờ cởi đồ trước mặt 1 người đàn ông, chưa bao giờ mơ đến việc cô phải thực hiện việc đó như 1 kiểu trình diễn. Cô cởi hàng nút ở phía trước, sau đó rờ rẫm cởi đến chỗ tay áo cho đến khi anh mất kiên nhẫn, “Cởi nó ra.”
Mấy chiếc cúc ở eo khiến cô loay hoay mãi không cởi đươc, còn anh thì không đủ kiên nhẫn mà đẩy tay cô ra, tự mình cởi phăng lớp váy ngoài. Chiếc váy tuột dần ra khỏi hông cô nhưng được giữ lại nhờ chiếc váy lót. Cô cởi hẳn chiếc váy ra, để lại trên ghế.
“Giờ đến chân váy,” anh ra lệnh.
Cơn run rẩy thoáng qua khi cô nhấc váy qua đầu và để nó vào ghế. Giờ thì cô chỉ mặc có áo lót và váy lót đứng trước mặt anh, cảm nhận rõ bờ vai và cánh tay ở trần, và sự thực là ngực cô hiện lên rõ ràng sau lớp vải cotton mềm mỏng.
Anh tiến tới trước 1 bước, đủ gần để cô có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ người anh. Cô cố tránh đi nhưng lại bị dồn về phía tủ quần áo.
Khóe miệng anh cong lên giễu cợt hành động của cô. “Cái váy lót,” anh nhắc nhở.
Cô tháo dây buộc và kéo 1 trong những lớp váy đầu tiên qua đầu. Anh thất vọng nhìn chằm chằm vào những lớp váy giống hệt nhau bên dưới. Cô nhanh chóng thả rơi lớp váy xuống dưới chân, mắt nhắm chặt vì xấu hổ. Bây giờ thì cô chỉ còn mặc có quần đùi và áo lót, 1 luồng hơi nóng lan khắp khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Thậm chí ngay cả trong 2 đêm khủng khiếp khi McLain cố kết thúc đêm tân hôn của họ, hắn ta cũng không khăng khăng đòi nhìn cô cởi quần áo trước mặt hắn. Nhưng đứng trước mặt cô bây giờ không phải là McLain mà là Jake. Cô thẫn thờ nhìn thẳng vào vòm ngực trần, bờ vai săn chắc, làn da mịn lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Đám lông xoăn sậm màu bao phủ vòm ngực, nổi bật 2 điểm màu nâu nhỏ bé. Kỳ quặc là trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng đàn ông cũng có cái thứ xinh xắn đó, và nhìn thấy anh như vậy khiến cô ý thức rõ ràng hơn về trạng thái bán khỏa thân của anh bây giờ.
Jake cứng người chống lại ham muốn mãnh liệt khi nhìn thấy bờ ngực tròn của cô ẩn hiện sau lớp vải cotton. Lạy chúa, cô ấy thật đẹp, làn da trắng gần như trong suốt, toàn bộ đều là những đường cong quyến rũ. “Giờ là áo lót.” m thanh khàn đục cất lên.
Mặt cô lại trở nên trắng bệch 1 lần nữa, tự đông giơ 2 tay lên che trước ngực. “Không, em không muốn.” Nhưng giọng nói của cô lại run run, và Jake thì đã gần như không thể kiểm soát được nữa. Anh vươn tới giật tung chiếc áo ra khỏi người cô, vứt sang 1 bên. Tâm trí của anh chỉ tập trung vào Victoria, vào bộ ngực căng tròn trắng trẻo của cô và điểm nhạy cảm nhỏ nhắn màu nâu hồng. Anh muốn trừng phạt cô vì những lo lắng và đau khổ mà cô đã gây ra cho anh khi cô chạy trốn, nhưng sự kiên nhẫn và mong muốn trả thù đã lấn lướt tất cả. Giờ đây anh chỉ muốn cô hài lòng nằm trong vòng tay mình.
Victoria co rúm lại khi bị anh lột trần. Ngay cả McLain cũng chưa từng khẳng định hắn muốn nhìn thấy cô trần truồng. Cô cố gắng che tay trước ngực 1 lần nữa nhưng Jake đã túm lấy cổ tay cô và giữ chặt 2 tay cô ở bên cạnh eo để anh có thể nhàn nhã ngắm nhìn cô.
“Đừng lẩn tránh anh.” Hơi nóng sục sôi trong anh, khiến toàn thân anh căng cứng đến mức run rẩy, giờ thì anh sẽ có được cô. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác khao khát đến nhường này, loại ham muốn mãnh liệt chỉ với cô chứ không phải với bất kỳ ai khác. “Anh sẽ ngắm nhìn từng phân trên cơ thể em trước khi anh kết thúc điều này.”
“Tại sao anh lại làm vậy với em?” cô thốt lên, giọt nước mắt chua xót lấp lánh nơi khóe mắt. Cô chớp mắt, cố xua tan chúng, không muốn anh phát hiện ra cô đang khóc. “Em đã làm gì không phải với anh?”
“Em hiểu nhầm rồi,” giọng anh thậm chí còn trầm hơn trước. “Anh không trừng phạt em. Anh muốn em và em cũng muốn anh. Giờ là lúc chúng ta chia sẻ điều đó.” Anh thả 1 tay cô ra và vuốt ve nhẹ nhàng eo cô, cảm nhận làn da mịn màng qua đầu ngón tay. “Em sẽ sớm thích điều mà anh sắp làm thôi.”
Cô nhìn anh hoài nghi. “Anh điên rồi!”
Sự nghi ngờ của cô đã nói với anh tất cả. Anh mỉm cười, vòng 2 tay ôm sát cô vào người. “Nhìn này em yêu. Anh không phải là McLain. Anh sẽ yêu em đến khi cả 2 ta phát điên.”
Sự minh mẫn bị cuốn phăng bởi sự sợ hãi, choáng váng, bối rối, và tức giận, chỉ có 1 chút phản kháng yếu ớt, khiến lời lẽ cô thốt ra đầy tuyệt vọng. “Nhưng anh … anh không nên nhìn em như vậy!”
“Tại sao không?” anh thì thầm, cọ cọ đầu vào tai cô. “Em thật xinh xắn và mềm mại. Cả 2 chúng ta đều sẽ sớm không cần đến quần áo nữa, và nếu em chỉ thích nhìn anh bằng 1 nửa anh thích nhìn em thôi, thì chúng ta sẽ không bao giờ cần mặc quần áo lại nữa.”
Cô run rẩy trước ý tưởng được nằm cạnh anh mà không có quần áo; ý nghĩ đó quá xa lạ trước sự dạy dỗ cô được học khiến tâm trí cô tê liệt, không thể tưởng tượng ra được bất cứ điều gì. Cô thấy mừng vì ít nhất cô vẫn còn đang mặc quần lót, mặc dù cô sợ rằng nó cũng chẳng ở lại bên cô lâu được.
“Hôn anh đi,” anh thấp giọng quyễn rũ cô, nhưng cô không thể. Anh nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh. “Hôn anh đi,” anh thì thầm nhắc lại, bao phủ môi cô bằng nụ hôn của anh.
Victoria bị nhấc bổng lên trong vòng tay rắn chắc của anh, ngón chân cô gần như không chạm sàn. Miệng anh bao phủ lấy cô, khiến cô cảm thấy choáng váng. Vì đang lơ lửng nên cô phải cố báo chặt vào vai anh. Cảm giác ngứa ngáy khi phần ngực rậm rạp của anh cọ vào bộ ngực nhạy cảm của cô khiến cô khó thở. Khi cô thở khó nhọc vì thiếu không khí, lưỡi anh đã nhẹ nhàng lách vào trong miệng cô, nhẹ nhàng thâm nhập từng ngóc ngách nhỏ nhất giúp cô dễ dàng chấp thuận anh. Bất chấp nỗi sợ hãi của cô, hương vị nồng nhiệt của anh cũng đã khá quen thuộc, mùi hương trên làn da nóng bỏng của anh từ tốn giày vò cô khiến cô muốn áp mặt vào vai anh mà thưởng thức thật lâu mùi hương đó.
Một cảm giác ấm áp dữ dội dâng trào trong cô, khiến cô cảm thấy đờ đẫn. Cô quay mặt đi nhưng lại bị anh hôn vào cổ. “Đúng rồi, em yêu,” anh thầm thì, trượt 1 tay xuống hông cô và ôm cô ép sát vào phần căng cứng của mình.
Cô tiếp tục thở hổn hển và rên rỉ đứt quãng với ý muốn phản kháng lại. Anh không thể làm vậy với cô, cô không thể chấp nhận cách này được, cứ như là cô muốn anh tiếp tục hôn cô, như là cô muốn anh tiến tới hơn nữa. Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng cũng bức bối vô cùng, khiến cô muốn anh tiếp tục cái việc mà cô cho là ghê tởm khi McLain đã cố thử với cô. Cơn choáng váng vì hành động không đúng mực của cô khiến cô thấy lúng túng, hành động đó làm bật ra tiếng rên rỉ từ tận sâu trong cổ họng của anh.
Anh ôm cô bằng 1 tay., tay còn lại luồn ra phía sau lưng tháo dây buộc quần của cô. Khi tháo được dây buộc rồi, anh túm lấy lớp vải mềm mại mà kéo mạnh xuống, hoàn toàn lột trần cô. Victoria kêu lên 1 tiếng, cong người chống lại cái ôm cứng rắn của anh, nhưng lại chỉ cần ôm cô chặt hơn và nhấc cô lên cao, để chiếc quần rơi xuống chân cô, nằm trên sàn nhà.
Anh bế cô lên tay và mang cô đi về phía chiếc giường. Lần đầu tiên cô ra sức đánh lại anh, điên cuồng muốn thoát ra. Cô cảm thấy bối rối khi bị lột trần, sức mạnh kinh người và ham muốn không thể kiềm chế được của anh khiến cô như mất đi ý thức chống cự.
Cô ra sức đấm đá, mong muốn được thoát thân, được tránh xa khỏi chiếc giường đó. Anh dễ dàng khuất phục cô, túm chặt 2 tay cô và giữ phía trên đầu, khóa 2 chân cô lại bằng chính chân của mình.
“Thư giãn nào,” anh nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô. “Đừng sợ em yêu, em không có lý do gì để phải sợ hãi cả. Anh sẽ không làm đau em đâu.” Giọng nói trầm ấm của anh đã mang lại cho cô sự bình tĩnh, rồi anh cúi đầu hôn nhẹ lên vùng da nhạy cảm giữa cổ và vai cô.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào làn da trần trụi của cô khiến cô giật mình, tiếng nức nở rời rạc lại vang lên lần nữa. Anh ôm cô trong tay, tự hỏi tại sao cô lại sợ hãi như vậy. Chắc chắn là cô biết anh sẽ không làm đau cô. Nhưng có lẽ những trải nghiệm trước đây của cô cùng McLain không dễ chịu như anh vẫn nghĩ, có lẽ cô thực sự đã trải qua điều tồi tệ nhất. Cơ thể anh tha thiết mong anh mau chóng cởi bỏ quần áo và chiếm lấy cô, nhưng sự thỏa mãn thể xác không phải tất cả điều anh muốn. Victoria là 1 quý cô, nhưng cô cũng là 1 người phụ nữ biết đam mê và anh muốn cô trao cho anh niềm đam mê đó. Anh muốn cô thuộc về anh, cơ thể cô khát khao tiếp nhận anh chứ không phải là xua đuổi anh; anh cũng muốn cảm nhận cái ôm siết mềm mại của cô nữa.
“Victoria. Nhìn anh này em yêu. Đừng giãy giụa nữa và nhìn anh đi.”
“Buông em ra,” cô cố nén tiếng nức nở.
“Không. Anh sẽ không buông em ra đâu.” Anh nắm lấy cổ tay cô bằng 1 tay, tay còn lại nâng cằm cô lên. Anh thấy mắt cô đong đầy nước mắt, nhưng cô lại kiềm chế không khóc. Anh hôn lên trán cô thầm cảm kích sự kiêu hãnh của cô, sau đó đôi môi rời xuống 1 bên má. “Em không phải sợ,” anh nhẹ nhàng lặp lại, và hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Xin đừng, xin anh đừng làm vậy với em.” Lời nói được thốt ra, và cô lờ mờ nhận ra rằng cô đang cầu xin anh. Cô đã thề cô sẽ không làm vậy, nhưng thực tế khắc nghiệt của việc bị lột sạch quần áo đã tước đoạt luôn lòng tự trọng của cô. Cô sẽ quỳ xuống nếu việc đó có thể ngăn được anh không làm tổn thương và làm nhục cô như vậy. “Em sẽ rời đi. Em hứa em sẽ làm vậy. Chúng em sẽ đi ngay vào sáng mai nếu anh muốn …”
“Sao anh lại muốn vậy chứ?” anh thì thầm, khóe miệng anh cong lên thích thú. Anh cúi xuống và nhẹ nhàng cọ cọ ngực anh vào bộ ngực trần của cô.
Sự tiếp xúc nhẹ nhàng tác động dữ dội vào làn da nhạy cảm của cô. Cô hít vào thật nhanh, tâm trí cô như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Đầu ngực cô săn lại như có lửa đốt. Anh lặp lại hành động đó lần nữa, lực tác động tăng thêm 1 chút, luồng nhiệt nóng trong cô bắt đầu lấn át nỗi sợ hãi.
Anh hôn cô, dùng lưỡi tách miệng cô ra, hôn cô từ từ, chậm rãi có chủ đích – không chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Cô phát ra những tiếng rên khe khẽ nhằm phản kháng nhưng anh vẫn tiếp tục cho đến khi môi cô sưng lên, đến khi anh cảm thấy cơ thể cô không còn chống cự lại anh nữa mà bắt đầu hưởng ứng lại anh.
Cô không hề muốn điều đó; cô muốn chống cự lại, chỉ để nhận ra bản thân cô đã bị khuất phục bởi cảm xúc của bản thân. Ngay từ lúc đầu cô đã yêu anh. Ngay cả khi biết anh không hề yêu cô, anh chỉ lợi dụng cô trong kế hoạch trả thù McLain, cô vẫn không thể ngăn được cảm xúc ấm áp khi anh chạm vào cô. Cô không thể ngăn bản thân mình không chào đón cuộc tấn công nhỏ của anh bằng chính lưỡi của mình và mặc cho mùi vị của anh thấm sâu vào trong.
Anh vuốt ve thật chậm từ cằm đến cổ, xuôi xuống ngực cô. Cô giật mình, choáng váng vì cảm giác lần đầu tiên có 1 người đàn ông chạm vào bờ ngực trần trụi của mình. Tay anh như thiêu đốt cô, cảm giác căng thẳng ở ngực ngày càng tăng.
Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cái chậm rãi xoa vòng quanh rồi ấn nhẹ lên điểm hồng hồng khiến cô phải bật ra tiếng rên rỉ. Cô thử rời khỏi nụ hôn của anh nhưng chỉ khiến anh hôn cô sâu hơn, giữ chặt lấy cô thêm trong khi anh chuyển sự tập trung của mình sang phần ngực phía bên kia của cô.
Cô bắt đầu run rẩy nhưng không còn sợ nữa.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên và nhìn xuống bộ ngực trắng trẻo, mềm mại cùng 2 điểm nhạy cảm đã cứng lên của cô. Những ngón tay rám nắng của anh hoàn toàn tương phản với làn da mỏng manh của cô. “Em đẹp quá,” anh nói, và vùi đầu vào ngực cô.
Miệng anh như thiêu đốt ngực cô. Victoria kêu lên, âm thanh tắc nghẹn trong cổ họng. Cảm giác mới mẻ bao phủ lấy cô, và cô cong người chống lại cảm giác đó, nhưng lại bị chân tay anh giữ chặt lại. Cô chưa bao giờ hình dung anh sẽ dùng miệng của mình giống thế này, không bao giờ nghĩ tới cảm giác bức bách ẩm ướt hay cảm giác tê tê khi anh hút mạnh lấy cô. Lưỡi anh liếm láp và xoay tròn quanh đầu ngực của cô, thiêu cháy cô, lan tỏa xuống phần bí mật giữa 2 chân cô. Cô rên rỉ, cảm thấy những chuyển động đáng xấu hổ của hông cô nhưng không thể làm gì để ngăn chặn nó.
“Đúng vậy, em yêu,” anh thì thầm. “Hãy để anh cảm nhận chuyển động của em.” Anh tiếp tục đùa nghịch với phần ngực khác của cô, đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của cô. Tiếng nức nở của cô khiến anh run rẩy vì nhu cầu bức bách.
Anh trượt tay dọc xuống bụng và ấn nhẹ vào giữa 2 chân cô.
Sự choáng váng lấn át khoái cảm cô vừa có. “Không,” cô run rẩy khóc. “Lạy Chúa, không!” Hông cô cong lên cố thoát khỏi anh.
Jake giữ chặt cô lại, ngăn cô phản kháng bằng những nụ hôn dài, dữ dội. Cô gắng sức chống lại anh, nhưng anh vẫn tiếp tục hôn cô cho đến khi sự chống cự của cô qua đi. Khi cô mệt lả vì kiệt sức, anh mới chịu buông cô ra.
“Em thật tuyệt em yêu. Thả lỏng ra nào, hãy để anh chạm vào em.”
“Không, không được, anh không nên làm vậy …” Cô nhớ lại sự đau đớn mà McLain đã gây ra khi hắn chọc mấy ngón tay thô ráp vào trong cô, cô thực sự sợ hãi ký ức đó.
“Được chứ em yêu,” anh ngắt lời cô bằng 1 giọng trầm ấm. Mắt anh bừng cháy vì ham muốn nhưng cũng rất dịu dàng. “Anh muốn chạm vào em, cảm nhận sự ẩm ướt mềm mại của em.”
Co run lên vì lo sợ. “Anh sẽ không làm đau em chứ?” Cô muốn anh chạm vào cô. Cơ thể cô không biết xấu hổ cứ nhức nhối vì khao khát anh, nhưng ký ức đêm tân hôn trước kia vẫn ngăn cản cô.
Mặt anh thoáng đông cứng lại. “Không, anh sẽ không làm đau em,” anh hứa, và cay đắng ước rằng McLain sống lại để anh có thể giết hắn 1 lần nữa vì dám cả gan làm tổn thương người phụ nữ này. “Thả lỏng nào Victoria.”
Cuối cùng cô cũng thả lỏng 2 chân để anh có thể luồn những ngón tay vào trong. Anh nhẹ nhàng vuốt ve giữa 2 chân cô. Victoria lại run rẩy 1 lần nữa, ý thức sâu sắc sự ẩm ướt đáng xấu hổ của mình. Nhưng không giống như McLain, cô ngạc nhiên nghĩ. Anh không làm đau cô; anh cọ xát qua lại, khám phá mọi ngóc ngách nhạy cảm của cô, và anh thở khó nhọc như thể chạm vào cô mang lại khoái cảm vượt xa sức chịu đựng của anh.
“Em sẽ thích việc này,” anh nói, chà xát ngón cái vào điểm nhạy cảm của cô. Một khoái cảm quyệt vời, quá mạnh tới mức nó dường như gây đau đớn, bắn xuyên vào cơ thể cô. Cô rên rỉ, không ý thức được rằng chân mình đang mở ra rộng hơn khi cô đau đớn dưới tay anh.
Anh tiếp tục dùng ngón tay cái, nhấp nháp những âm thanh nho nhỏ phát ra từ cổ họng cô, yêu cách cô chuyển động hông. Mùi hương của cơ thể cô ngày một nóng hơn, hào hứng hơn. Giờ trong cô có cảm giác hào hứng tới lo lắng, cái cảm giác anh đã thấy được ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, đang cháy bùng lên cao hơn để hợp với anh.Sớm, rất sớm thôi, cô sẽ là của anh. Cô ẩm ướt, anh nghĩ đủ ấm ướt rồi, nhưng để chắc chắn anh dùng một ngón tay chầm chậm trượt vào trong cô.
Victoria đông cứng người lại khi cảm thấy cơ thể cô bị xâm chiếm, bất ngờ dịch chuyển vì nỗi đau, nhưng thay vì vậy cơn đau nặng nề cháy bỏng bên càng mãnh liệt hơn. Không,
Bình luận truyện