Chương 3
Đối với đa số đoàn phim mà nói, những trường hợp tai nạn xảy ra đối với những diễn viên không nổi như Trần Đào, cũng sẽ không ảnh hưởng tới quá trình quay của đoàn.
Tuy nhiên, đoàn phim "Giáo hoa kinh hồn dạ" kì này dừng quay một ngày nên đạo diễn giao mọi việc cho phó đạo diễn và trợ lý đạo diễn, tự mình đi Hàng Châu.
Lúc bước vào đoàn phim, Hề Gia đã nghe rất nhiều lời xì xào bàn tán:
"Loại con ông cháu cha kia đúng là không thể nào tin tưởng được, vừa xảy ra chuyện đã chạy mất dạng.
Phim này vốn dĩ là cản hắn mấy lần rồi, bây giờ thì hay rồi, danh chính ngôn thuận kêu anh Cường tới quay thôi."
"Đạo diễn Vương hình như đang tìm kiếm cao nhân nào đó.
Không phải thì thà thì thầm cả ngày sao? Lần này Tiểu Trần xảy ra chuyện, hắn cứ khẳng định là có quỷ, nhất định phải kiếm đại sư nào đó đến bắt quỷ.
Đúng là suy nghĩ của kẻ có tiền, khó hiểu quá đi."
Hề Gia đi theo phó đạo diễn đến phòng phục trang, thay quần áo nhanh chóng rồi đi ra đóng phim.
Ba cảnh tính ra diễn không nhiều lắm, không có đạo diễn Vương ở đây, phó đạo diễn quay xong rất nhanh.
Sau khi Hề Gia thay quần áo xong, đạo diễn đi tới bất đắc dĩ nói: "Hôm nay trời cũng không còn sớm nữa, đường buổi tối cũng không dễ đi.
Trong đoàn cũng không ai đi đến huyện.
Hề Gia, dù gì anh cũng tự mình đi đến bệnh viện, hay là chờ ngày mai đoàn phim có phim trống rồi hãy đi?"
Người thanh niên tuấn tú khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh Cường, vậy ngày mai tôi đi."
Phó đạo diễn nói với Hề Gia vài câu, đưa cậu chìa khóa khách sạn rồi đi làm việc khác tiếp.
Cầm chùm chìa khóa xong, Hề Gia không về khách sạn ở trên núi liền.
Cậu ngẩng đầu nhìn rừng cây xung quanh, hoàng hôn ánh chiều tà từ bóng cây theo kẻ hở mà rót xuống mặt đất, gió thổi lá cây xào xạc.
Trong khu rừng sa mộc cao hàng chục mét này, cây cao như bao quanh trời đất, che chở cả đoàn phim dưới tán cây rậm rạp.
Vào lúc này, những cây sa mộc sừng sững trên bầu trời giống như con người, còn những nhân viên bận rộn trên trường quay đã trở thành những viên sỏi nhỏ.
Những cây sa mộc bị gió mạnh trên cao thổi ngã, cúi đầu nhìn xuống đoàn người giống như kiến.
Rừng sa mộc
Hề Gia sờ vào dây chuyền trên cổ, thứ trước đây là viên ngọc bích màu huyết dụ, từ hôm qua đã trở thành một khối đa diện 18 mặt bằng đồng.
Ngọc bích huyết dụ không thể hoàn toàn che giấu âm khí của Hề Gia, oán khí lệ quỷ đều có thể cảm nhận được cậu.
Vậy mà viên Vô Tướng Thanh Lê này có thể hoàn toàn chặn được âm khí của cậu, từ hôm qua đến nay không có quỷ nào nhận ra sự tồn tại của cậu, mà bản thân Hề Gia cũng hiếm khi thấy âm khí rải rác trôi dạt.
Nhưng hôm nay, cậu nhẹ nhàng tháo sợi dây trên cổ mình.
Khoảnh khắc đa diện rời khỏi Hề Gia, bùm!
Trời đất thay đổi trong nháy mắt, hoàng hôn chưa buông xuống nhưng ánh sáng đã không thấy nữa.
Khí đen mù mịt vây quanh đoàn phim từ bốn phía, khí đen xuyên qua các nhân viên đoàn phim, quện thành khói đặc, rất khó tiêu tan.
Sắc mặt Hề Gia trở nên tái nhợt, cậu cầm khối đa diện đồng trong tay rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Quan sát hồi lâu, ánh mắt cậu co lại, sắc bén quét qua phòng nghỉ ngơi ở đó không xa.
Ngay sau đó, cậu lạnh lùng bước đến.
Mọi người trong đoàn phim dường như không để ý đến khí đen xung quanh mình, bốn tháng nữa phim ra rạp, công việc cũng gấp rút hơn, nào để ý đến một diễn viên đóng vai quần chúng.
Hề Gia bước từng bước đến phòng nghỉ dầy đặc khí đen, vừa định đẩy cửa, một giọng nam hơi lớn tiếng vang lên: "Ê, cậu làm gì đó? Đây là phòng nghỉ của anh Dương.
Cậu có việc gì không? Sao lại vào đây?"
Người thanh niên trẻ tuổi chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông trung niên gầy gò nhỏ con.
Một lúc sau, cậu cười hỏi: "Anh Dương? Là Dương Thiệu Thành hã?"
"Tất nhiên là anh Dương rồi, còn ai vào đây nữa."
Dương Thiệu Thành, sao nam hạng hai trong nước, diễn viên phim "Đêm học đường"
Sân bay Tiêu Sơn, phòng chờ VIP, một nam thanh niên hơn 20 tuổi đi tới đi lui trong phòng chờ.
Hắn mặc một chiếc áo gilê và quần tây đơn giản, tóc tai bù xù, quầng thâm dày đặc, làm sao trông hắn giống một kẻ thức khuya ba ngày chơi game trong quán cà phê Internet thế? Nhưng nhân viên sân bay đã kính cẩn đứng đợi bên cạnh, khi người thanh niên đi đi lại lại cáu kỉnh, họ nín thở không dám làm phiền.
Năm phút sau, người thanh niên ngẩng đầu hỏi: "Máy bay chưa tới nữa hã?"
Nhân viên phục vụ vội vàng nói: "Thiếu gia, ba phút nữa ạ."
"Ba phút? Còn ba phút nữa?! Má, sớm biết đã không tới cái nơi kinh khủng này để quay phim kinh dị rồi.
Tôi bị gì vậy trời, khi không lại dính vô thứ nhàm chán này, tốt hơn là đi cá cược một lần cho rồi."
Không sai, người này chính là đạo diễn Vương-không-đáng-tin-cậy.
Đợi thêm 15 phút nữa, một thanh niên cao lớn mặc áo thun trắng xuất hiện ở cửa phòng VIP, vẻ mặt Vương đạo diễn liền vui mừng, chạy nhanh đi đón: "Bùi đại sư! Bùi đại sư, ngài rốt cuộc cũng tới! Mau mau, ngài có thể xem giúp có con quỷ nào trên người tôi không? Nó có theo tôi không?"
Người được xưng là Bùi đại sư bị đạo diễn Vương kéo vào phòng riêng, anh ta kéo kính râm xuống lộ một đôi mắt to.
Tuy là mắt một mí nhưng đôi mắt rất to, lại mang theo ý cười hoạt bát, nhìn đạo diễn Vương từ trên xuống dưới một hồi lâu mới xua tay nói: "Vương thiếu, cậu khỏe mạnh là do khóa trường sinh của sư thúc ta phù hộ.
Tiểu quỷ nào mà lại dám trên người cậu?"
Đạo diễn Vương thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới hậm hực nói: "Tôi không có vấn đề gì nên hai ngày này để tôi mời khách đi, dẫn Bùi đại sư dạo chơi Hàng Châu mấy ngày.
Tôi không thèm quay cái bộ phim rẻ rách đó nữa, gì vậy trời, làm tôi mất 1500 vạn."
Bùi đại sư nhướng mày: "Vương thiếu chắc chắn trong đoàn phim có quỷ sao?"
Đạo diễn Vương khẳng định: "Tối qua, khóa trường sinh của tôi nóng đến mức tay tôi không cầm được.
Chẳng phải Triệu đại sư đã nói rằng nếu có ma quỷ ở gần tôi, khóa này sẽ trở nên nóng sao.
Càng nóng thì càng lợi hại.
Chắc là ma quỷ ghê lắm, tối hôm qua tay tôi suýt bị cháy đấy!"
Nhìn bộ dáng nhát như chuột nhắt của đạo diễn Vương, Bùi đại sư không khỏi mắc cười.
Anh ta đeo kính râm lại, che đi ánh nhìn tỏ vẻ khinh thường, cười như không cười, nói: "Sư thúc bảo ta từ thủ đô đến đây, chẳng phải giải quyết chuyện cho Vương thiếu đây sao? Đi thôi, nói như nào cũng là dự án đầu tư cả ngàn vạn, là tâm huyết của cậu, nếu thực sự có quỷ, bắt được chả phải tốt sao?"
Vừa nghe đối phương nói vậy, Vương đạo hai mắt sáng ngời: "Tốt quá! Tối nay chúng ta hãy ở Hàng Châu một đêm, sáng mai đi Bình Hồ.
Mọi việc phụ thuộc vào đại sư."
Cùng lúc đó, ở đoàn phim, Hề Gia lặng lẽ đứng trước phòng của Dương Thiệu Thành.
Cậu sớm biết nam diễn viên này sau vụ của Trần Đào tối hôm qua đến nay không có ở đoàn phim.
Hắn đang ở trong khách sạn trên huyện.
Đạo diễn Vương không có ở đây, không ai trong đoàn có thể tác động đến hắn.
Khi hoàng hôn buông xuống sau sườn núi phía tây, trong rừng sâu, vang lên một trận nức nở như gió đêm than khóc.
Dường như đó là tiếng khóc lóc thảm thiết của người phụ nữ, tiếng khóc hòa với gió núi càng làm cho gió đêm càng thêm u ám, cũng khiến cho nhân viên vừa nói "Vương Đạo thì thà thì thầm cả ngày" siết chặt quần áo, sợ hãi nuốt nước bọt một cái.
Sau tai nạn tối hôm qua, đoàn làm phim không muốn quay vào một đêm lạnh lẽo và đáng sợ như vậy nữa.
Nhân viên bắt đầu thu dọn đồ đạc, không ai thèm để ý cái người diễn viên không tên tuổi đang đứng ở cửa phòng nghỉ kia, cũng không ai để ý tới ở màn đêm buông xuống, Hề Gia giơ tay phải lên, gập năm ngón tay vào lòng bàn tay.
Đôi mắt cậu co rụt lại, trong đôi mắt lạnh lùng không có chút sức sống, khí tức đỏ như máu quay quanh đầu ngón tay, một chưởng đấm vào chiếc cửa cứng kia!
Ầm!
Khí đen đang vây quanh đoàn phim đường kính mấy trăm mét lập tức rung chuyển ba tấc về hướng đông nam!
Khí đen bay tán loạn trong đoàn phim cũng không có gì biến hóa quá lớn, chỉ là hơi mờ mờ đi mất phần, mà ở chỗ phòng nghỉ của Dương Thiệu Thành, một đoàn khí đen cao nửa người nhanh chóng thoát khỏi đó và bay về hướng đông nam.
Hề Gia đeo viên Vô Tướng Thanh Lê trở lại vào cổ, đi về hướng đông nam.
Đi chưa được mấy bước thì phó đạo diễn hét lên: "Này, Hề Gia anh đi đâu vậy? Chúng ta trở về khách sạn thôi!"
Hề Gia vừa đi về hướng đông nam, vừa quay lại cười nói: "Anh Cường, tôi để quên đồ ở phim trường, để quay lại lấy."
Không đợi Anh Cường nói thêm, người thanh niên thanh tú và tao nhã đã biến mất giữa những cây sa mộc.
Gió thổi dữ dội, mọi người trong đoàn khăn gói quần áo, tăng tốc thu dọn đồ đạc.
Những ngọn cây cao bị gió thổi bay về phía trước và phía sau, khi hàng ngàn chiếc lá va vào nhau, khu rừng sâu này dường như là một con quái thú to lớn, há to miệng đen chực chờ như muốn nuốt chửng những con người này vào bụng.
Một số người nhát gan trong đoàn phim vì sợ hãi mà hét lên, mà ở phía đông nam, dòng khí đen trong gió chậm rãi biến thành hình người.
Sắc mặt nữ quỷ trắng bệch bay nhanh về phía trước, giữa bụng nàng mở ra một cái khe, khí đen đậm đặc theo đó từ trong tuôn ra ngoài.
Nữ quỷ chạy như điên về phía trước, giống như ở đằng sau có đại họa đang theo nó, đó là Hề Gia đang đuổi theo.
Đột nhiên, một viên đá màu xanh đen đập vào lưng nữ quỷ với tốc độ rất nhanh.
Khi viên đá trúng vào ma nữ, nó kêu thảm thiết một tiếng, sau lưng bị đốt cháy một lỗ, "viên đá đen" Vô Tướng Thanh Lê cũng lặng lẽ rơi xuống đất, lăn hai vòng đến chân Hề Gia.
Hề Gia cúi người nhặ tVô Tướng Thanh Lê, ai ngờ viên xúc xắc đồng thau hướng bên cạnh quay một vòng.
Hề Gia sửng sốt duỗi tay nhặt lên, đem viên xúc xắc nhặt trở về.
Một ý nghĩ kì lạ chợt lóe lên:....Phải chăng pháp bảo của Diệp đại sư cũng có linh tính?
Hề Gia ngẩng đầu lên, nhìn hình dạng như có như không của nữ quỷ.
Thấy nữ quỷ run rẫy nhìn người thanh niên trước mặt với vẻ sợ hãi.
Ả tiếp tục lùi về phía sau, nhưng phần lưng bị bỏng bởi Vô Tướng Thanh Lê cứ bị rỉ ra màu đen, khiến ả gần như không thể tiếp tục đứng vững.
Hề Gia cẩn trọng nhìn vào vết khâu may trên bụng của nữ quỷ hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: "Khó sinh mà chết?"
Nghe xong, nữ quỷ đột nhiên cười điên khùng: "Khó sinh? Là hắn! Là hắn bắt sống con ta từ trong bụng! Là hắn! Là hắn! Dương Thiệu Thành! Ta sẽ giết hắn, Dương Thiệu Thành!!! "
Hề Gia nhìn nữ quỷ cẩn trọng: "Ngươi tự sát à?"
Nữ quỷ ảm đạm mở miệng, máu nhuộm đen hàm răng: "Tự sát? Là hắn giết ta, hắn không cho ta đường sống, đều là hắn, hắn bức ta đi vào đường chết!"
Hề Gia rũ mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tìm hắn báo thù, sao lại khiến bạn ta ngã xuống vách núi?"
"Hắn dương khí quá nặng, ở bên cạnh hắn cả ngày cũng không giết được hắn, làm sao để giết được Dương Thiệu Thành! Tất cả là lỗi của hắn, tất cả là do Dương Thiệu Thành! Ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết hắn!"
Đeo Vô Tướng Thanh Lê nhỏ lên cổ, Hề Gia thờ ơ nhìn nữ quỷ điên cuồng trước mặt, hờ hững nói: "Ngươi với Dương Thiệu Thành có việc gì, ta không quan tâm, nhưng ngươi đã đụng tới Trần Đào...!thì nó đã liên quan đến ta."
"Ngươi rốt cuộc là ai? Sao âm khí lại nặng đến vậy? Ngươi chết như thế nào? Có uất ất gì..." Nữ quỷ đột nhiên dừng lại, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Hề Gia, ngạc nhiên: "Ngươi là người?"
Hề Gia vừa vận động xương cốt vừa đi về phía trước: "Đúng, ta là người."
Huyết sắc âm khí từ cơ thể người thanh niên thon gầy trẻ tuổi trào ra, âm khí kinh hãi khiến cho gió tứ phía sợ hãi vang lên lần nữa, nữ quỷ run rẩy muốn chạy trốn nhưng khi nghe được câu "Ta là người", ả nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên vọt tới: "Ăn ngươi, ta nhất định có thể giết hắn! Chỉ cần ăn được ngươi! Ta muốn ăn ngươi, ta...a a a a a a a a!"
Miệng đầy máu của nữ quỷ bị đánh tan thành từng mảnh, hai má bị xé rách da thịt, khi rơi trên mặt đất cũng không còn chút máu, chỉ là một đám hắc khí.
Nắm đấm trực diện và bạo lực này khiến nữ quỷ hoàn toàn mất bình tĩnh, cả hồn ma ngã nhào xuống đất, chưa kịp hoàn hồn thì lại bị một đấm tàn nhẫn đập xuống."
Nữ quỷ gầm lên, năng lượng đen kịt trong bụng cuồn cuộn trào ra, ngưng tụ trên không trung đầu của một con quỷ sơ sinh.
Quỷ sơ sinh la hét và định cắn Hề Gia, cậu dừng lại và nhìn lên nó, khi đối phương tiếp cận, tay phải của cậu nắm thành quyền và đập mạnh!
Mười phút sau, anh Cường cũng đợi được Hề Gia.
Khi nhìn thấy người thanh niên này, anh Cường bước tới và nói: "Sao anh đi lâu vậy? Có bị gì không? Khu thắng cảnh Bình Hồ này về đêm thật là kỳ quái.
Vừa rồi anh có nghe thấy gió thổi không? Giống như tiếng một người phụ nữ đang khóc quá.
Nghe Tiểu Trần nói hai người là bạn tốt của nhau, đừng để bị lạc đó, nếu không tôi không biết giải thích với Tiểu Trần thế nào đâu."
Hề Gia gật đầu xin lỗi, nhẹ giọng nói: "Làm anh lo lắng rồi, anh Cường."
Hai người vừa đi ra ngoài, anh Cường vừa nói: "Tìm thấy đồ chưa?"
Hề Gia giật mình, một lúc sau mới định thần lại: "Ừ, tôi tìm được rồi."
Anh Cường nói: "Tìm thấy là tốt rồi.
Sáng mai tôi sẽ chở anh đến huyện.
Tối nay Tiểu Trần có tỉnh một lần, giờ ngủ lại rồi.
Không có gì nghiêm trọng đâu, đừng lo lắng."
Hề Gia khẽ "Ừm" một tiếng và không nói nhiều.
Sáng hôm sau, anh Cường lái xe đưa Hề Gia đến bệnh viện huyện, khi đó Trần Đào đã tỉnh lại.
Rõ ràng là một bệnh nhân bị gãy vài chiếc xương sườn cùng một chân, vậy mà khi thấy Hề Gia, Trần Đào đã mở to mắt hạnh phúc và liên tục nói: "Anh Gia, tôi mong cậu lắm đấy.
Cuối cùng cũng có người có thể trò chuyện để tôi bớt buồn chán rồi."
Hề Gia: "..."
Buổi trưa, anh Cường quay lại đoàn phim, chỉ còn lại Hề Gia ngồi cạnh giường bệnh, nói chuyện với người bạn thân nhất của mình cho đỡ buồn chán.
Nhắc tới buổi tối hôm đó, Trần Đào trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Tôi hình như đã nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy trắng rất xinh đẹp.
Cô ấy ngồi xổm ở đó và không hiểu sao cô ấy cứ khóc không ngừng.
Tôi không giống cậu, tôi cũng biết thương hoa tiếc ngọc, gặp người đẹp khóc, chắc chắn phải đến an ủi chút rồi.
Đâu biết lúc còn chưa đi tới đã bị rớt xuống vách núi.
Làm sao có thể như vậy chứ? Tôi thấy rõ phía trước là một người đẹp ngồi trước mặt mình, mà lúc sau lại trở thành một vách đá?"
Sau khi kể chuyện trên trời dưới đất cả ngày, Hề Gia cũng không còn tinh thần nữa, cậu cúi xuống nhìn hình Túng Túng rồi nói tào lao vài câu.
Trần Đào nuốt nước miếng một cái: "Anh Gia, ý anh là...!Tôi gặp quỷ hã?"
Động tác lật tấm ảnh đột nhiên dừng lại, Hề Gia ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bạn mình, vẻ mặt thoải mái nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Tôi nghĩ chính là anh bị ám ảnh đó nên nhìn lầm.
Trên đời này làm gì có quỷ, sau khi thành lập quốc gia, yêu ma quỷ quái bị cấm, anh không biết sao?"
"Trên đời này làm gì có quỷ?" Một tiếng cười trầm thấp vang lên từ cửa phòng bệnh.
Hề Gia và Trần Đào cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên cao, gầy và ăn mặc thời trang đang đứng dựa vào cửa phòng, mỉm cười nhìn họ.
Nhìn thấy hai người nhìn về phía mình, hắn nhấc ngón tay kéo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt cười: "Anh mặc áo trắng kia, nếu tôi nói bây giờ có đứa nhỏ đang ngồi trên đùi anh, anh tin không?"
Hề Gia mặc áo trắng cười nhẹ, lộ ra một nụ cười thuần khiết: "Tôi không tin.".
Bình luận truyện