Quỷ Dạ Xoa

Quyển 2 - Chương 17



“Thả tôi ra! Đồ khốn! Buông ra.” Anh ôm cô, bay vùn vụt qua cả thành phố, đáp xuống trên ban công nhà mình, sải bước đi vào trong nhà, vào phòng tắm rộng lớn.”Thả tôi xuống!” Cô tức giận hét lên.

Anh không buông tay, chỉ ôm cô vào trong lòng, xả nước ấm.

Dòng nước ấm áp từ vòi sen tuôn ra, xối lên đầu lên mặt hai người, rửa trôi máu trên người anh, nhưng không thể rửa trôi dòng nước mắt không ngừng trào ra từ đôi mắt cô.

“Thả tôi ra!” Cô đưa tay đẩy anh, lại đẩy không nổi, anh vững chãi giống như tường đồng vách sắt.

“Không.” Anh ôm cô thật chặt, nhân lúc cô còn yếu, nhân lúc cô không có nhiều sức lực phản kháng. “Anh xin lỗi, anh rất xin lỗi, anh không cố ý… “

“Tránh ra! Tôi không muốn nghe!” Anh nói được một nửa, thì cô đưa tay bịt tai, đau khổ gào thét. Nhưng giọng anh xuyên qua hai tay, không ngừng truyền đến. Anh ôm lấy cô, cùng cô đứng dưới vòi hoa sen, vội vã giải thích bên tai cô: “Anh chỉ muốn được ở bên em, anh chỉ muốn bảo vệ en, anh chỉ muốn có sức mạnh để bảo vệ em!”

“Anh đã quên tôi!” Cô oán giận chỉ trích, “Anh đã quên!”

Người anh cứng đờ, cố nhịn đau, khàn khàn giải thích: “Anh chưa bao giờ muốn quên em! Anh không biết sẽ biến thành như vậy, anh không biết sẽ quên em, nếu như anh biết, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý giúp nữ pháp sư trộm sách. Anh chỉ có mình em, chỉ còn mình em mà thôi… Mất em rồi, có được sức mạnh để làm gì?”

Không cần, cô không muốn tin, cô không muốn lại tin một lần nữa.

Nhiều buồn, nhiều đau, nhiều khổ, tràn ngập tim cô.

Nước mắt không ngừng rơi.

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Cô nhắm mắt lại, đẩy anh, khóc nói: “Anh tránh ra, tránh ra! Một mình tôi sống rất tốt, rõ ràng một mình tôi vẫn có thể sống tốt! Tôi không cần anh! Anh có nghe không? Tôi không cần anh!!!”

Anh ôm cô gào khóc nghẹn ngào, sợ hãi nói ra khao khát trong lòng: “Nhưng anh cần! Anh cần em!”

Cô sững sờ, nhắm chặt hai mắt, càng bịt chặt tai nhưng vẫn không ngăn được giọng anh.

“Anh cần em… Van xin em, đừng đẩy anh ra, hãy cho anh thêm một cơ hội, hãy nghe anh nói… ” Anh ôm lấy cô gái mình yêu đang run rẩy không ngừng trong ngực, cầu khẩn, từ bỏ tất cả kiêu ngạo và tự tôn, “Em là người duy nhất anh quan tâm, người duy nhất anh muốn có, anh nguyện đánh đổi tất cả để có em! Nhưng khi ấy anh không có gì cả, không có gì cả, anh thậm chí không thể bảo vệ em… ” Anh khàn khàn nói bên tai cô: “Em bảo anh đi, cho nên anh đi, chỉ có những ký ức ở bên em mới giúp anh sống sót trong vực sâu u tối kia. Nếu như anh biết cái giá phải trả để có được sức mạnh là mất đi trí nhớ về khoảng thời gian ở bên em thì anh tuyệt đối sẽ không đồng ý… Chứ đừng nói chi … “

Anh nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống: “Chứ đừng nói đến… Làm tổn thương em… “

Giọng anh nhỏ gần không thể nghe thấy, nhưng cô lại nghe rất rõ ràng.

Cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của anh, nghe thấy đau đớn trong giọng anh.

Rõ ràng có nước ấm đang xối xuống nhưng cô vẫn biết người đàn ông kề sát bên tai mình đang khóc. Nước mắt của anh còn nóng hơn nước, nhỏ lên bàn tay cô, lên vai cô nhỏ, nóng như vàng nung.

“Xin lỗi… Đã quên em… Anh không cố ý, anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương em… Anh chưa bao giờ muốn quên… Nhưng anh không dám đối mặt… Không muốn tin…”

Anh không thể phát ra thành tiếng, không trọn vẹn thành câu, không thể nào biểu đạt sự hối hận khi tự tay cướp đi sự sống của cô.

“Em chết… Là tại anh… ” Nhớ lại chuyện đó gần như lăng trì anh, anh ôm lấy người con gái mình yêu, đau đớn tan nát cõi lòng, khàn giọng thổ lộ: “Đau lắm… Đau lắm… Anh không thể chịu nổi… Anh yêu em… Em là báu vật duy nhất của anh… Sao anh lại quên em… Sao có thể tự tay cướp đi tính mạng em… Sao có thể ngu xuẩn lạnh lùng như thế… ” Đau đớn tỏa ra từ anh rõ ràng đến thế. Cô không muốn nghe, nhưng không thể nào không nghe; cô không muốn cảm nhận, nhưng không thể nào trốn tránh. Anh hít một hơi thật sâu, run giọng thừa nhận, “Anh không dám thừa sai lầm lầm của mình… Cho nên trốn tránh… Cho nên lại quên… “

Đau đớn ấy rung chuyển tim cô.

Cô run rẩy, khóc không thành tiếng, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu mở mắt.

Anh nghẹn ngào nói nhỏ bên ai cô: “Em nói không sai, anh rất muốn chết, vẫn muốn chết, lại không chết được… Những năm qua, anh cho rằng mình có tất cả nhưng lại sống không có ý nghĩa, anh không biết mình thiếu cái gì, trong lòng anh có một lỗ hổng, anh cố gắng lấp đầy nó, nhưng không được. Anh tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được, khắp nơi đều không tìm được. Đến khi anh gặp lại em lần nữa… Gặp em, anh mới phát hiện, anh luôn tìm kiếm, là em… “

Không, cô muốn tin nữa, cô không tin!

Cô đã từng tin, nhưng anh nói dối cô, phản bội sự tin tưởng của cô, còn quên cô.

Cô bỏ ngoài tai tất cả những gì anh nói, nhưng vẫn đau đến mức không thể nổi, chỉ có vừa khóc vừa cầu khẩn, “Buông tôi ra, xin anh, thả tôi…”

“Anh không thể.” Tim anh thắt lại, bởi vì nước mắt và những gì cô nói, bị đâm vào được máu tươi chảy không ngừng.”Anh không thể… Xin lỗi… Anh không thể mất em… “

Anh ôm lấy cô vẫn đang nức nở nghẹn ngào, cầu khẩn: “Anh yêu em, thực xin lỗi… Em muốn hận anh cũng được, nhưng đừng đi… Đừng rời khỏi anh… Đừng rời khỏi anh… “

Cô khóc đến không thở nổi, không tài nào chịu nổi tình cảm mãnh liệt kích động trong lòng. Ngay sau đó, trước mắt cô bỗng tối sầm, ngất đi, nhưng giọng nói hoảng sợ của anh vẫn cứ văng vẳng, không chịu buông tha trái tim cô

Trăng sáng trên cao soi sáng màn đêm lạnh lẽo. Ban đêm ở thành phố không nhìn thấy được sao, chỉ có ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng.

Khi tỉnh lại, cô vẫn cứ ngỡ đây chỉ là một cơn ác mộng.

Cô mặc đồ ngủ, tóc đã gội, cơ thể thoải mái, hai tay sạch sẽ không có vết máu.

Nhưng người đàn ông cùng cô nằm ở trên giường, nhìn cô, trong mắt bao hàm xin lỗi và sợ hãi.

Sự thật tàn khốc rõ ràng đến thế, giống bị cái xác nằm trong hòm tiêu bản, rõ ràng đến chân tơ kẽ tóc.

Rất muốn giả vờ như tất cả chỉ là ác mộng. Nếu như có thể quên… Nếu như có thể quên… Cô nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi. Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, khàn giọng lặp lại: “Anh xin lỗi…”

Cô siết chặt chăn, đau lòng không thôi, chỉ có thể xoay người trốn tránh, rúc vào trong chăn.

“Đi ra ngoài… ” Cô đau đớn yêu cầu, “Anh không cho tôi đi, ít nhất hãy để tôi yên lặng một mình…”

Anh im lặng, không nhúc nhích, nhưng nỗi đau của anh dường như lan tỏa trong không khí, lặng lẽ bám lấy cô, làm cô cũng đau.

Cô càng cuộn chặt người lại, kháng cự.

Cô hận anh, hận tên ích kỷ này, cô tự nói với mình, nước mắt lại không ngừng rơi.

Cô tiếp tục cuộn người nằm trên giường, muốn quên, muốn trốn tránh.

Nhưng anh luôn đứng đó, nhắc nhở cô, dù im ắng lặng lẽ, những lời anh nói vẫn cứ văng vẳng trong phòng.

Cô hận anh.

Cô không ngừng tự nói với mình, lại biết rõ…

Bởi vì yêu, cho nên mới hận.

Kiếp trước, cô đã yêu anh, yêu một yêu quái. Cô tin tưởng anh, hi vọng anh được sống. Vốn cho rằng anh đã được tự do, thế nhưng anh lại quên, quên mất cô. Những lời hới của anh cũng như hư ảo. Kiếp trước, cô chết trong tay anh, oán hận vô tận làm cô khép kín trái tim mình, không bao giờ tin tưởng lời hứa của người khác nữa.

Ai biết, luân hồi chuyển thế, tu chưa tới, lại quay về tay anh, lại chìm vào lưới tình rối rắm này.

Nhưng cô không muốn, không muốn lặp lại một lần nữa.

Cô không muốn tin nữa, cô không tin tình yêu, cô không cần tình yêu!

***

p.s: Còn 3 chương. Hết bộ này sẽ cho 1 sói ca nữa của má Hắc lên sàn. Đang có 2 anh, phân vân quá =v=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện