Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Chương 287: Sinh nhật
Tam gia vừa cút, Tạ tổng quản cũng vội cút đi, vừa đi ra sân đã thấy Tam gia chắp tay sau lưng đứng ở dưới bóng cây.
Rõ ràng là đang chờ hắn.
Hắn vui vẻ chạy tới: “Tam gia, có gì phân phó ạ?”
“Hai bà cháu Trần đại nương vẫn để trong bếp nhỏ, trước kia làm gì thì bây giờ làm chuyện đó, coi như không có chuyện gì.”
Tạ tổng quản: "…”
“Trong phòng phu nhân, và Liễu di nương, phải người âm thầm quan sát, xem ai ra khỏi phủ, ai đi nhà xí, ai nói gì với ai, mỗi ngày đều qua đây nói cho ta nghe.”
“Tam gia, chuyện này…”
"Tạ Tiểu Hoa đừng nói với ta chuyện này chuyện kia, ngươi làm quản gia nhiều năm như vậy, ngay cả mấy cái tai mắt này cũng không có...”
Khóe môi Tạ Tri Phi cong lên, lạnh lẽo nở nụ cười.
Con người Tam gia, Tạ Tiểu Hoa nhìn từ nhỏ đến lớn, lúc nào náo loạn chơi đùa, lúc nào nghiêm túc trong lòng hắn đều biết rõ.
“Yên tâm Tam gia, việc này lão nô chắc chắn làm thỏa đáng.”
“Phía bên La di nương cũng thêm tai mắt cho ta, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi, đừng nhìn nàng không lên tiếng không hờn dỗi, chúng ta cũng phải đề phòng vào.”
“Vâng!”
“Còn có một người, ở trong phủ ngươi giúp ta theo dõi, ra khỏi cửa ngươi không cần lo.” Ánh mắt Tạ Tri Phi cứng rắn, lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Ngươi hẳn là biết ta nói ai rồi nhỉ!”
Chắc chắn biết rồi, không phải là Nhị gia sao?
Chút linh chi vụn là hắn cho Liễu di nương đó.
“Tam gia yên tâm, lão nô biết.”
Tạ Tri Phi xác nhận mình không bỏ sót chỗ nào, lúc này mới vỗ vỗ vai Tạ tổng quản.
“Tiểu Hoa à, Tạ phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chủ tớ hai người chúng ta liên thủ bắt được tiểu nhân làm ác, sau này chờ ngươi trăm năm sau có ý niệm gì mà gì thì Yến cô nương sẽ xem cho người, để quan tài ngươi yên tâm khép lại.”
Tạ Tiểu Hoa: "…” Tam gia, ngươi có thể trông chút điều tốt cho ta được không?
Tạ Tiểu Hoa nào biết, trong lòng Tam gia mong ai cũng tốt.
Người chỉ có một cái đầu, một đôi tay, không mọc ra ba đầu sáu tay, chỉ có phụ thân thuận buồm xuôi gió, Tạ gia an an ổn ổn, phu nhân bình thường, hắn mới có tâm tư vạch trần bí ẩn của Yến Tam Hợp.
Pháp sự phía trước, đã bắt đầu náo nhiệt.
Trước cống đài, mười tám hòa thượng mặc áo cà sa, ngồi trên bồ đoàn niệm kinh.
Tiểu Bùi gia mặc một bộ trường sam màu đỏ, ngẩng đầu đứng ở dưới bóng cây, vẻ mặt kiêu ngạo giống như con gà trống vừa đấu thắng.
Hắn vì sao lại vào Tăng Lục Ti chứ, chẳng phải chỉ vì chút này sao, làm pháp sự cho huynh đệ nhà mình, một không cần mời người, hai không cần tốn tiền.
Tạ Tri Phi hích cằm với hắn xem như chào hỏi, sau đó đi tới phía hòa thượng bên kia, vén áo quỳ xuống đất.
Đọc xong một quyển kinh thư, tiếng mõ gõ vang, hắn khom lưng dập đầu ba cái.
Cái dập đầu này bắt đầu từ bây giờ, và phải dập đến khi mặt trời lặn, ước chừng phải dập cả ngày.
Tiểu Bùi gia nhìn Tạ Tri Phi dập đầu từng cái, cứ cảm thấy hôm nay dập đầu rất thực tế, dáng vẻ chắp tay cùng bị nhiễm trong kinh kệ từ bi.
Chỉ có trong lòng Tạ Tri Phi biết, hắn không có từ bi, chỉ có thành kính.
“Bồ Tát à! Ta nguyện ý dùng thời gian ta có thêm ở đời này, đổi lấy manh mối của vụ án Trịnh gia, đổi lấy Hoài Hữu có thể vui vẻ khỏe mạnh về sau.”
……
Bởi vì chuyện nhà bếp nhỏ, tiệc sinh nhật Tam gia cũng ăn uống qua loa.
Phu nhân Ngô thị cáo bệnh không ra ngoài;
Nhị gia nói có bên ngoài có việc bận, chỉ cho người đưa tới quà chúc thọ.
Tạ Uyển Xu ngồi ở trong đại phòng, để ý biểu cảm trên mặt mỗi người, trong lòng bất ổn như đánh trống.
Tạ Đạo Chi dùng vài miếng, rồi mang theo trưởng tử đến ngoại viện tiếp tăng nhân dùng cơm, tăng nhân đêm nay ở lại Tạ phủ.
Khi người nhà vừa đi, Tam gia và Tiểu Bùi gia liếc nhau, lấy cớ muốn đi ra ngoài tiêu khiển liền chuồn mất.
Hai người đi thẳng đến phường Khai Quỹ.
Trên thuyền phường của phường Khai Quỹ, Mai Nương đã đứng chờ sẵn.
Chờ hai vị gia lên thuyền, người lái thuyền lập tức nhổ neo chèo đến nửa đường, dừng lại ở bến tàu một chút giống như trước.
Triệu Diệc Thời lên thuyền, phía sau chỉ mang theo Thẩm Trùng.
Chủ tớ hai người đi vào trong thuyền, Triệu Diệc Thời ngồi xuống, Mai Nương tự tay bưng trà rót rượu, chén rượu giơ lên, tiệc sinh nhật Tam gia mới chính thức bắt đầu.
Mấy chén rượu vào bụng, đôi mắt Tam gia giống như nhiễm hoa đào, mơ hồ ửng hồng.
Hắn mở tay ra đưa lên bàn.
Triệu Diệc Thời và Bùi Tiếu ngoan ngoãn lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, đặt trên tay hắn.
Người là người tuấn tú nhất, nhã nhặn nhất, thế nhưng lại thứ đồ t hô tục nhất.
Thật hiếm có!
Bùi Tiếu nói với Hoàng Kỳ, Thẩm Trùng, Mai Nương: "Còn không mau đưa tiền riêng giấu một năm cho Tam gia.”
Tạ Tri Phi liếc mắt: “Xem ngươi nói kìa, giống như ta không phải đến mừng thọ mà ta đến đòi nợ ấy.”
Triệu Diệc Thời nhấp một ngụm rượu: "Ừ, cũng y như thế.”
Hắn nói như vậy, chủ nợ dứt khoát ngoắc ngoắc tay: “Đến đây đi, tất cả lấy ra, năm này Tam gia sống có tốt hay không, có dễ chịu hay không, phải dựa vào chư vị rồi.”
Mai Nương sảng khoái nhất, không nói hai lời, trực tiếp đập một thỏi vàng lên bàn.
Thẩm Trùng cũng dứt khoát, một tấm ngân phiếu bay qua.
Chỉ có Hoàng Kỳ, cầm ngân phiếu mà tay chân run rẩy, ánh mắt lưu luyến không buông, Tiểu Bùi gia tức giận đá một cước: "Có thể cho gia người chút mặt mũi không?”
Hoàng Kỳ liếc liếc hắn, thầm nghĩ ta không giống với người khác, chỉ tranh bánh bao, không tranh mặt mũi.
Tạ Tri Phi cầm một đống bạc, ngay cả rượu cũng không có tâm tư uống, tự mình nghiêng đầu đếm trước, sau đó lấy ra mấy tờ ngân phiếu, đặt xuống trước mặt Bùi Tiếu.
Tiểu Bùi gia không hiểu hoảng hốt: “Ngươi làm gì vậy?”
Tạ Tri Phi thản nhiên: “Bán biệt viện trong thành của ngươi cho ta.”
Tiểu Bùi gia kinh ngạc: “Ngươi muốn biệt viện làm gì?”
Triệu Diệc Thời bổ sung một câu: "Kim ốc tàng kiều?”
Tạ Tri Phi dùng vẻ mặt "kệ ta” đáng ăn đòn nói: “Bùi Minh Đình, ngươi nói đi, bán hay không bán?”
“Đệt, đây là thái độ mua hàng của người sao, đây rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn!” Tiểu Bùi gia nổi giận.
Tạ Tri Phi khoanh tay, cười híp mắt nhìn hắn.
Ánh mắt cực kỳ thâm tình, sự chân thành kia khiến Hoàng Kỳ phía sau Tiểu Bùi gia cũng nổi cả da gà, trong lòng tự nhủ Tam gia nếu như muốn quyến rũ người khác, đừng nói nữ nhân, nam nhân cũng chống đỡ không được!
"Bán, bán, bán!” Tiểu Bùi gia bại trận, không cam lòng, giãy dụa bổ sung một câu: "Con bà nó kiếp trước ta tạo nghiệp gì không biết.”
Tam gia không hề áy náy, xoay người, cười híp mắt nhìn về phía Triệu Diệc Thời.
Triệu Diệc Thời theo bản năng dựa về phía sau, muốn tránh xa người này một chút.
Vô dụng thôi!
Da mặt Tam gia Lý Bất Ngôn còn phải thán phục, hắn móc ra mấy tấm ngân phiếu, đặt xuống trước mặt Triệu Diệc Thời.
“Hoài Nhân, ta muốn làm tổng chỉ huy sứ của Ngũ Thành Binh Mã Ti.”
Cổ họng Triệu Diệc Thời khẽ động, nửa ngày mới cắn ra mấy chữ: "Đây mới là ăn cướp trắng trợn!”
“Ngươi nói đi, có cướp cho ta hay không!” Vẻ mặt Tạ Tri Phi đáng thương: "Ai dà, sinh nhật quỷ đoản mệnh mà, cứ qua một năm lại bớt một năm.”
Cái gì gọi là đâm tim?
Đây chính là đâm tim.
Trái tim Triệu Diệc Thời bị một câu này của hắn đâm một lỗ thủng lớn, cả giận nói: "Tổng chỉ huy sứ thì tổng chỉ huy sứ, ngươi đang yên đang lành nguyền rủa mình làm cái gì?”
“Hắn là đồ súc sinh.” Bùi Minh Đình nghẹn một bụng nước đắng muốn đổ ra ngoài.
"Hoài Nhân, ngươi không biết đâu, súc sinh này đêm qua trời mưa lớn như vậy, thế mà hắn lại chạy tới bốn con hẻm...”
Tạ Tri Phi nghe Tiểu Bùi gia nói dông dài, thì bưng chén rượu lên, giơ về phía chỗ không người.
“Hoài Tả, Hoài Hữu, sinh nhật vui vẻ!”
Rõ ràng là đang chờ hắn.
Hắn vui vẻ chạy tới: “Tam gia, có gì phân phó ạ?”
“Hai bà cháu Trần đại nương vẫn để trong bếp nhỏ, trước kia làm gì thì bây giờ làm chuyện đó, coi như không có chuyện gì.”
Tạ tổng quản: "…”
“Trong phòng phu nhân, và Liễu di nương, phải người âm thầm quan sát, xem ai ra khỏi phủ, ai đi nhà xí, ai nói gì với ai, mỗi ngày đều qua đây nói cho ta nghe.”
“Tam gia, chuyện này…”
"Tạ Tiểu Hoa đừng nói với ta chuyện này chuyện kia, ngươi làm quản gia nhiều năm như vậy, ngay cả mấy cái tai mắt này cũng không có...”
Khóe môi Tạ Tri Phi cong lên, lạnh lẽo nở nụ cười.
Con người Tam gia, Tạ Tiểu Hoa nhìn từ nhỏ đến lớn, lúc nào náo loạn chơi đùa, lúc nào nghiêm túc trong lòng hắn đều biết rõ.
“Yên tâm Tam gia, việc này lão nô chắc chắn làm thỏa đáng.”
“Phía bên La di nương cũng thêm tai mắt cho ta, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi, đừng nhìn nàng không lên tiếng không hờn dỗi, chúng ta cũng phải đề phòng vào.”
“Vâng!”
“Còn có một người, ở trong phủ ngươi giúp ta theo dõi, ra khỏi cửa ngươi không cần lo.” Ánh mắt Tạ Tri Phi cứng rắn, lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Ngươi hẳn là biết ta nói ai rồi nhỉ!”
Chắc chắn biết rồi, không phải là Nhị gia sao?
Chút linh chi vụn là hắn cho Liễu di nương đó.
“Tam gia yên tâm, lão nô biết.”
Tạ Tri Phi xác nhận mình không bỏ sót chỗ nào, lúc này mới vỗ vỗ vai Tạ tổng quản.
“Tiểu Hoa à, Tạ phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chủ tớ hai người chúng ta liên thủ bắt được tiểu nhân làm ác, sau này chờ ngươi trăm năm sau có ý niệm gì mà gì thì Yến cô nương sẽ xem cho người, để quan tài ngươi yên tâm khép lại.”
Tạ Tiểu Hoa: "…” Tam gia, ngươi có thể trông chút điều tốt cho ta được không?
Tạ Tiểu Hoa nào biết, trong lòng Tam gia mong ai cũng tốt.
Người chỉ có một cái đầu, một đôi tay, không mọc ra ba đầu sáu tay, chỉ có phụ thân thuận buồm xuôi gió, Tạ gia an an ổn ổn, phu nhân bình thường, hắn mới có tâm tư vạch trần bí ẩn của Yến Tam Hợp.
Pháp sự phía trước, đã bắt đầu náo nhiệt.
Trước cống đài, mười tám hòa thượng mặc áo cà sa, ngồi trên bồ đoàn niệm kinh.
Tiểu Bùi gia mặc một bộ trường sam màu đỏ, ngẩng đầu đứng ở dưới bóng cây, vẻ mặt kiêu ngạo giống như con gà trống vừa đấu thắng.
Hắn vì sao lại vào Tăng Lục Ti chứ, chẳng phải chỉ vì chút này sao, làm pháp sự cho huynh đệ nhà mình, một không cần mời người, hai không cần tốn tiền.
Tạ Tri Phi hích cằm với hắn xem như chào hỏi, sau đó đi tới phía hòa thượng bên kia, vén áo quỳ xuống đất.
Đọc xong một quyển kinh thư, tiếng mõ gõ vang, hắn khom lưng dập đầu ba cái.
Cái dập đầu này bắt đầu từ bây giờ, và phải dập đến khi mặt trời lặn, ước chừng phải dập cả ngày.
Tiểu Bùi gia nhìn Tạ Tri Phi dập đầu từng cái, cứ cảm thấy hôm nay dập đầu rất thực tế, dáng vẻ chắp tay cùng bị nhiễm trong kinh kệ từ bi.
Chỉ có trong lòng Tạ Tri Phi biết, hắn không có từ bi, chỉ có thành kính.
“Bồ Tát à! Ta nguyện ý dùng thời gian ta có thêm ở đời này, đổi lấy manh mối của vụ án Trịnh gia, đổi lấy Hoài Hữu có thể vui vẻ khỏe mạnh về sau.”
……
Bởi vì chuyện nhà bếp nhỏ, tiệc sinh nhật Tam gia cũng ăn uống qua loa.
Phu nhân Ngô thị cáo bệnh không ra ngoài;
Nhị gia nói có bên ngoài có việc bận, chỉ cho người đưa tới quà chúc thọ.
Tạ Uyển Xu ngồi ở trong đại phòng, để ý biểu cảm trên mặt mỗi người, trong lòng bất ổn như đánh trống.
Tạ Đạo Chi dùng vài miếng, rồi mang theo trưởng tử đến ngoại viện tiếp tăng nhân dùng cơm, tăng nhân đêm nay ở lại Tạ phủ.
Khi người nhà vừa đi, Tam gia và Tiểu Bùi gia liếc nhau, lấy cớ muốn đi ra ngoài tiêu khiển liền chuồn mất.
Hai người đi thẳng đến phường Khai Quỹ.
Trên thuyền phường của phường Khai Quỹ, Mai Nương đã đứng chờ sẵn.
Chờ hai vị gia lên thuyền, người lái thuyền lập tức nhổ neo chèo đến nửa đường, dừng lại ở bến tàu một chút giống như trước.
Triệu Diệc Thời lên thuyền, phía sau chỉ mang theo Thẩm Trùng.
Chủ tớ hai người đi vào trong thuyền, Triệu Diệc Thời ngồi xuống, Mai Nương tự tay bưng trà rót rượu, chén rượu giơ lên, tiệc sinh nhật Tam gia mới chính thức bắt đầu.
Mấy chén rượu vào bụng, đôi mắt Tam gia giống như nhiễm hoa đào, mơ hồ ửng hồng.
Hắn mở tay ra đưa lên bàn.
Triệu Diệc Thời và Bùi Tiếu ngoan ngoãn lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, đặt trên tay hắn.
Người là người tuấn tú nhất, nhã nhặn nhất, thế nhưng lại thứ đồ t hô tục nhất.
Thật hiếm có!
Bùi Tiếu nói với Hoàng Kỳ, Thẩm Trùng, Mai Nương: "Còn không mau đưa tiền riêng giấu một năm cho Tam gia.”
Tạ Tri Phi liếc mắt: “Xem ngươi nói kìa, giống như ta không phải đến mừng thọ mà ta đến đòi nợ ấy.”
Triệu Diệc Thời nhấp một ngụm rượu: "Ừ, cũng y như thế.”
Hắn nói như vậy, chủ nợ dứt khoát ngoắc ngoắc tay: “Đến đây đi, tất cả lấy ra, năm này Tam gia sống có tốt hay không, có dễ chịu hay không, phải dựa vào chư vị rồi.”
Mai Nương sảng khoái nhất, không nói hai lời, trực tiếp đập một thỏi vàng lên bàn.
Thẩm Trùng cũng dứt khoát, một tấm ngân phiếu bay qua.
Chỉ có Hoàng Kỳ, cầm ngân phiếu mà tay chân run rẩy, ánh mắt lưu luyến không buông, Tiểu Bùi gia tức giận đá một cước: "Có thể cho gia người chút mặt mũi không?”
Hoàng Kỳ liếc liếc hắn, thầm nghĩ ta không giống với người khác, chỉ tranh bánh bao, không tranh mặt mũi.
Tạ Tri Phi cầm một đống bạc, ngay cả rượu cũng không có tâm tư uống, tự mình nghiêng đầu đếm trước, sau đó lấy ra mấy tờ ngân phiếu, đặt xuống trước mặt Bùi Tiếu.
Tiểu Bùi gia không hiểu hoảng hốt: “Ngươi làm gì vậy?”
Tạ Tri Phi thản nhiên: “Bán biệt viện trong thành của ngươi cho ta.”
Tiểu Bùi gia kinh ngạc: “Ngươi muốn biệt viện làm gì?”
Triệu Diệc Thời bổ sung một câu: "Kim ốc tàng kiều?”
Tạ Tri Phi dùng vẻ mặt "kệ ta” đáng ăn đòn nói: “Bùi Minh Đình, ngươi nói đi, bán hay không bán?”
“Đệt, đây là thái độ mua hàng của người sao, đây rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn!” Tiểu Bùi gia nổi giận.
Tạ Tri Phi khoanh tay, cười híp mắt nhìn hắn.
Ánh mắt cực kỳ thâm tình, sự chân thành kia khiến Hoàng Kỳ phía sau Tiểu Bùi gia cũng nổi cả da gà, trong lòng tự nhủ Tam gia nếu như muốn quyến rũ người khác, đừng nói nữ nhân, nam nhân cũng chống đỡ không được!
"Bán, bán, bán!” Tiểu Bùi gia bại trận, không cam lòng, giãy dụa bổ sung một câu: "Con bà nó kiếp trước ta tạo nghiệp gì không biết.”
Tam gia không hề áy náy, xoay người, cười híp mắt nhìn về phía Triệu Diệc Thời.
Triệu Diệc Thời theo bản năng dựa về phía sau, muốn tránh xa người này một chút.
Vô dụng thôi!
Da mặt Tam gia Lý Bất Ngôn còn phải thán phục, hắn móc ra mấy tấm ngân phiếu, đặt xuống trước mặt Triệu Diệc Thời.
“Hoài Nhân, ta muốn làm tổng chỉ huy sứ của Ngũ Thành Binh Mã Ti.”
Cổ họng Triệu Diệc Thời khẽ động, nửa ngày mới cắn ra mấy chữ: "Đây mới là ăn cướp trắng trợn!”
“Ngươi nói đi, có cướp cho ta hay không!” Vẻ mặt Tạ Tri Phi đáng thương: "Ai dà, sinh nhật quỷ đoản mệnh mà, cứ qua một năm lại bớt một năm.”
Cái gì gọi là đâm tim?
Đây chính là đâm tim.
Trái tim Triệu Diệc Thời bị một câu này của hắn đâm một lỗ thủng lớn, cả giận nói: "Tổng chỉ huy sứ thì tổng chỉ huy sứ, ngươi đang yên đang lành nguyền rủa mình làm cái gì?”
“Hắn là đồ súc sinh.” Bùi Minh Đình nghẹn một bụng nước đắng muốn đổ ra ngoài.
"Hoài Nhân, ngươi không biết đâu, súc sinh này đêm qua trời mưa lớn như vậy, thế mà hắn lại chạy tới bốn con hẻm...”
Tạ Tri Phi nghe Tiểu Bùi gia nói dông dài, thì bưng chén rượu lên, giơ về phía chỗ không người.
“Hoài Tả, Hoài Hữu, sinh nhật vui vẻ!”
Bình luận truyện