Chương 719: Hồ Ly
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 719: Hồ ly
Một đêm khuya, Đổng Thừa Phong như thường lệ bước vào tẩm điện.
Điều kỳ lạ là, lão hồ ly không có ở bên trong.
Tiêu Trạch bảo hắn đợi ở chỗ cũ.
Vì tò mò, hắn đặt cây đàn xuống, lén lút đi theo chưa được vài bước, Tiêu Trạch đã quay người lại, suýt thì hù chết hắn.
"Thái tử đang lễ Phật trong Phật đường, ngươi theo đến làm gì?"
Phản ứng đầu tiên của Đổng Thừa Phong là: "Quý như thái tử cũng tin Phật ư?"
Phản ứng thứ hai của Đổng Thừa Phong là: "Người khác xin hắn phù hộ mới đúng."
Tiêu Trạch nhìn hắn, như nhìn một kẻ ngốc, hỏi: "Vì sao muốn hắn phù hộ?"
"Công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý, phu thê hòa hợp, con cháu đầy nhà, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an!"
Tiêu Trạch: "..."
Đổng Thừa Phong nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, chỉ vào bên trong: "Ta ở ngoài xem, không vào trong, ta lớn chừng này rồi còn chưa từng nhìn thấy Phật đường bao giờ."
Vừa dứt lời, bên trong vang lên giọng nói của Triệu hồ ly: "Cho hắn vào."
"Ngài kêu ngươi vào trong."
Đổng Thừa Phong nhún vai, không để ý đến nét mặt rạn vứt của Tiêu Trạch, cố tình đụng vai hắn khi đi ngang qua, nghiêm trang bước vào Phật đường.
Phật đường gì chữ, rõ ràng chỉ là một căn phòng bình thường, đến Bồ Tát cũng chẳng có.
Trên bức tượng giữa phòng có treo hai chữ viết theo lối chữ Thảo: Nhân Hiếu.
Dưới cuộn giấy, có một lư hương và ba đ ĩa hoa quả, trong lư hương cắm ba nén hương, Triệu hồ ly mặc áo mỏng, ngồi xếp bằng ngay ngắn bất động trên bồ đoàn.
Đổng Thừa Phong thầm mắng một câu "thật là rảnh háng", đang định quay đầu đi thì thấy Triệu hồ ly vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hắn ngồi xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai chữ kia và Triệu hồ ly, trong lòng nghĩ ngươi nghĩ cách tính kế ta, không xứng với hai chữ Nhân Hiếu được, nên phải chăm chỉ tu luyện chứ gì.
Ngồi một lúc, thấy tên hồ ly kia cứ nhắm mắt mãi, hắn hít một hơi, từ từ cúi xuống, sau đó dùng tay đỡ đầu.
Triệu hồ ly nhướng mắt nhìn hắn, rất điềm nhiên nói: "Mệt rồi à."
"Mệt ở đâu?"
"Trong lòng đó!"
"Muốn rời đi?"
"Sao ngươi biết?"
Đổng Thừa Phong ngồi dậy, nghiêng đầu qua: "Nếu đã biết rồi, ta cũng không nói nhảm, chúng ta thương lượng xem có thể thả ta đi không."
"Vì sao?"
"Ngươi không thấy phủ thái tử của ngươi giống như nhà lao hay sao? Chẳng có gì thú vị, ta sắp đoản mệnh đến nơi rồi!"
Triệu hồ ly không nói gì, duỗi tay ra: "Thật không, ngươi chịu chặt đứt ba ngón tay."
"A Trạch, chặt ba ngón tay hắn."
"Ấy ấy ấy..."
Đổng Thừa Phong vội rụt tay lại: "Lời ta vừa nói, sao tính là thật được!"
Triệu hồ ly lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn chỉ có thể cắn răng nói: "Ba năm đổi ba ngón tay, quỷ cũng biết phải chọn gì nữa là người!"
"Con người ấy à..." Triệu hồ ly mặt không chút biểu tình, nói: "Đều biết cân bằng giữa lợi và hại."
Đổng Thừa Phong hơi nâng cằm: "Yến Tam Hợp, ngươi có biết chỉ vì câu nói của hắn, mà ta mất ngủ ba ngày liền không."
"Vì sao?"
"Ta đột nhiên cảm thấy hắn nói rất đúng!"
"Đúng ở đâu?"
"Ngươi xem nhé...." Đổng Thừa Phong: "Sư phụ muốn mua ta, ta thật ra có thể từ chối, trốn lên núi mấy ngày thì ai có thể tìm được ta, nhưng ta lại ngoan ngoãn chấp nhận, đó vì sao?"
Yến Tam Hợp: "Vì ngươi ý thức được, theo sư phụ sẽ tốt hơn là theo cha nương ngươi."
Đổng Thừa Phong đập bàn: "Đúng là như thế."
Đàm tri phủ cho hắn chọn giữa chặt ba ngón tay và làm con rể.
Làm con rể của tri phủ đại nhân dễ dàng như vậy sao?
Nói trắng ra là ăn bám, luồn cúi cả đời, hắn cân nhắc lợi hại, đương nhiên chọn chặt ba ngón tay.
Đường đường là nam nhi có phẩm giá, phải có chút mặt mũi chứ!
Nhưng Triệu hồ ly vừa nhắc đến ba năm đổi ba ngón tay, hắn bèn đồng ý không do dự.
Vì sao?
Cân nhắc lợi hại, hắn đương nhiên muốn giữ ngón tay của mình.
Nhưng ba năm, chỉ chớp mắt đã qua.
"Ta đột nhiên hiểu được, bản năng của con người là tìm lợi tránh hại, căn bản không cần dùng não cũng nghĩ ra được, đến một người không sợ trời, không sợ đất như ta cũng như thế."
Đổng Thừa Phong cười tự giễu, nói chậm lại.
"Ba ngày sau, ta nhìn Triệu hồ ly bằng ánh măt khác, trong lòng nghĩ người này không hổ là thái tử, hiểu biết nhiều, suy nghĩ sâu sắc, việc gì cũng hiểu thấu."
Yến Tam Hợp cười: "Sau đó ngươi an phận yên tâm ở lại phủ thái tử, không giở trò quỷ nữa."
"Nha đầu à, lại bị ngươi đoán trúng rồi."
Đổng Thừa Phong thở dài:
"Hắn dùng một văn tiền nhốt ta vào lồ ng, dùng một câu nói khiến ta chấp nhận, lúc này ta mới phát hiện, Tiêu Trạch là gì chứ, lão hồ ly mới là kẻ lợi hại nhất, là một kẻ giết người vô hình!"
Yến Tam Hợp: "So với ngươi, đương nhiên là giỏi giang rồi; nhưng so với thiên tử bây giờ thì vẫn còn kém lắm."
Thiên tử hôm nay chỉ cần dùng một chữ "giết", đã có thể khiến Đổng Thừa Phong ngoan ngoãn chịu tội, căn bản không cần phí lời với một kẻ thấp cổ bé họng.
Đổng Thừa Phong có hơi kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp, đạo lý này mình mãi sau này mới hiểu ra được, mà nàng lúc này đã thấu rõ.
Thật thông minh!
Đánh không lại, nhường không xong, Đổng Thừa Phong chỉ có thể an phận ở lại.
Vì cuộc sống thực sự quá nhàm chán, nên hắn bèn đưa ra yêu cầu với lão hồ ly, cho hai nữ tử dung mạo như hoa đến hầu hạ hắn, tiểu quan nhân mềm mại cũng được.
Lão hồ ly không biết tại sao lại đồng ý.
Ngày thứ hai, Tiêu Trạch dẫn người vào trong viện, là một nam, một nữ, hắn vừa nhìn thấy tư sắc đã ứa nước miếng.
Người làm ấm giường đã có, hắn mặt dày xin lão hồ ly rượu, lão hồ ly cũng đồng ý.
Rượu ngon trên tay, người đẹp trong lòng, ngày tháng bỗng nhiên tươi đẹp hơn.
Một khi người được nhuận khí, sắc mặt cũng tốt hơn.
Khí sắc tốt, tâm tình sẽ tốt, đánh đàn cũng hay hơn.
Nhưng phần đắc ý này chỉ kéo dài được ba tháng, một câu nói của lão hồ ly, lại làm hắn mất ngủ ba ngày ba đêm.
Tết Trùng Dương hôm đó, hắn bước vào tẩm điện, phát hiện Tiêu Ngọc và Thái Bình đang hầu hạ lão hồ ly dùng cơm.
Lão hồ ly vẫy tay với hắn, bảo hắn đợi một lát.
Đổng Thừa Phong ở trong phủ thái tử nửa năm, sớm biết rõ thói quen sinh hoạt của lão hồ ly, lúc này mới dùng cơm, nhất định là vừa từ cung trở về.
Hắn hơi tò mò, xem đường đường là thiên tử thì ăn gì, mới ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn một cái, hắn choáng váng.
Một bát cháo trắng, hai đ ĩa rau.
Hắn nghĩ: Không đến nỗi vậy chứ, cho dù là sợ khó tiêu thiều có thể ăn đơn giản một chút, chứ sao có thể thanh đạm đến mức như này.
Nhân lúc Tiêu Ngọc rót trà cho thái tử, hắn bụm miệng hỏi: "Bình thường vào bữa tối, hắn đều ăn những thứ này à?"
Tiêu Ngọc khá thân với hắn, cũng không giấu diếm: "Đều ăn như thế này."
"Thái tử phi và thế tử, cũng ăn mấy món giống hắn ư?"
Tiêu Ngọc liếc hắn với ánh mắt "ngươi có ngốc không vậy", cũng không thèm trả lời mà bỏ đi.
Đổng Thừa Phong một khi trong lòng có nghi hoặc, sẽ không nhịn được, đợi lão hồ ly ăn xong, thay y phục, nằm trên giường, hắn mạnh dạn hỏi một câu:
"Sao lại ăn uống đạm bạc như thế, điện hạ là thái tử đương triều cơ mà!"
Lão hồ ly không ngờ hắn lại mở miệng nói chuyện, hơi giật mình, nói: "Kẻ cả ngày ăn no, ngoài đầu óc đầy mỡ ra, thì còn có thể chứa được cái gì nữa?"
Đổng Thừa Phong thầm nghĩ, lão hồ ly đang ám chỉ mắng mình ngu ngốc đây mà.
Những đứa trẻ hoang dã sinh ra trên thảo nguyên, đều dùng bát lớn uống rượu, ăn miếng thịt to. Năm đó, còn nguyên nhân khác mà sư phụ muốn đuổi hắn đi là vì hắn ăn quá nhiều.
Đêm hôm đó, người đẹp nằm trong lòng hắn cũng chẳng còn tư vị gì nữa.
Ông đây ăn nhiều chút thì làm sao?
Ông đây chỉ muốn chơi đàn, muốn ru ngươi ngủ, những thứ khác căn bản không cần thêm;
Con người khi còn sống, phải tận hưởng hoan lạc, đến ăn cũng phải khắc nghiệt với bản thân như thế thì sống còn nghĩa lý gì nữa.
Ngày thứ hai thức ăn được mang đến, Đổng Thừa Phong nghĩ đến bốn chữ "đầu óc đầy mỡ", không cách nào động đũa được.
Một bữa ăn, chỉ ăn no một nửa.
Đúng là thấy quỷ, ngày hôm đó tinh thần hắn rất tốt, nghiên cứu cầm phổ cả một buổi chiều.
Bình luận truyện