Chương 136: Quyển 4 - Chương 28: Bí mật
Miêu Gia và Thủy Ánh Dao không coi chiến đấu trong nước vào đâu, chỉ cần một câu chú bế khí đơn giản là có thể ở trong nước một thời gian dài, thậm chí còn có thể nói chuyện bình thường. Nhưng vấn đề lớn nhất không phải là hô hấp, mà là áp lực.
Áp lực nước là một loại lực cản vật lý. Không giống như áp lực từ một đối thủ có thực lực mạnh mẽ, áp lực nước thực sự tồn tại và lúc nào cũng cảm nhận được. Ở dưới nước, tốc độ, sức mạnh và một số chiêu thức bị ảnh hưởng. Tầm mắt cũng sai lệch vì sự khúc xạ ánh sáng.
Cho nên trận quyết đấu sẽ ngập tràn biến số... "Trước khi đánh, ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện." Miêu Gia nói.
Vẻ mặt Thủy Ánh Dao vẫn lạnh như băng: "Ta cảm thấy ngươi không có gì hay để nói." "Thật ra thì có... về chuyện năm năm trước..." Thủy Ánh Dao cắt đứt hắn: "Ta đã biết toàn bộ." Câu này khiến Miêu Gia ngây ngẩn cả người. Hắn mở to đôi mắt trống rỗng, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh lần giao thủ vào mấy tháng trước ở thành phố S, và lần nói chuyện sau đó. ... "Hôm nay ta không còn hứng đánh với ngươi nữa. Ripper, ta sẽ tới tìm ngươi lần nữa để đoạt lại những thứ vốn thuộc về ta." "Cắt... Ngươi thật đúng là một phụ nữ bốc đồng. Cũng đã năm năm rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chấp nhất danh xưng Miêu Gia của ta sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi đã có danh xưng của một thành phố khác, hình như gọi là Thiên Phong. Không chừng ngươi đơn thuần chỉ muốn kiếm cớ để dây dưa với ta mà thôi." "Ta không muốn thua dưới tay ngươi, không hơn." ... "Thì ra là vậy. Lúc đó, ngươi đã biết chân tướng." Giờ Miêu Gia mới hiểu tại sao Thủy Ánh Dao bỏ đi năm năm rồi lại đột ngột quay về. "Chẳng lẽ ngươi tưởng có thể gạt ta mãi mãi?" "Nếu ngươi đã biết thì chúng ta có cần phải đánh nữa không? Hay ngươi hận lý do của ta?" Thủy Ánh Dao mỉm cười, nhưng đó là nụ cười lạnh lẽo. Trong mắt nàng có cả oán hận xen lẫn khổ sở: "Ngươi gạt ta." "À, khi đó ta chỉ muốn tốt cho ngươi..." "Ngươi cho rằng ta không chịu nổi sự thật, cho nên ngươi làm giả sự thật. Nhưng ta vẫn không chịu nổi vì mất ngươi." "Ha ha! Lời này mà ngươi cũng nói ra được. Ta cảm thấy hơi xấu hổ rồi đó..." "Nhiều năm trôi qua, ngươi mới nghĩ đến việc nói cho ta biết sự thật, bởi vì ngươi cảm thấy lúc này ta đã có thể đón nhận." "Ừ, chủ yếu là vì ta không muốn đánh với ngươi..." "Rốt cuộc ngươi là gì của ta? Ta không phải đồ vật của ngươi. Sao ngươi lại quyết định ta phải biết cái gì, phải quên cái gì, nên nhận cái gì." Miêu Gia không nói. Hắn từng suy nghĩ đến câu hỏi này nhưng không có đáp án.
Thủy Ánh Dao nói tiếp: "Ngươi gạt ta, rồi lại bảo vệ ta. Chẳng lẽ vì vậy mà ta không nên hận ngươi và mặc kệ ngươi sắp xếp?" "Cái đó..." "Ngươi không cần giải thích, giữa ta và ngươi đã không còn bí mật gì nữa. Mấy tháng trước, ta đã nói ta không muốn thua ngươi, chỉ vậy thôi." Quả thật Miêu Gia không thể nói lời nào được nữa, bởi vì Thủy Ánh Dao đã tấn công.
Nàng không tháo cương châm trên tóc xuống. Ở dưới nước, mái tóc dài xõa ra sẽ ảnh hưởng đến hành động, cho nên nàng trực tiếp huyễn hóa linh hồn của nàng thành binh khí.
Giữa các ngón trên tay Thủy Ánh Dao xuất hiện tám chiếc cương châm dài, mỗi chiếc đều lóng lánh ánh sáng xanh. Vũ khí của nàng giống hệt vũ khí của Miêu Gia.
Miêu Gia biết trận chiến này không thể tránh được. Thế là tay hắn lóe ánh sáng đỏ, dao phẫu thuật nhanh chóng trượt ra. "Sao hai người này vẫn chưa đánh? Cứ tập trung nhìn thẳng đau mắt thấy mồ." Vương Hủ đem bếp nướng đến bên bờ để tiện cho việc lấy đồ ăn trên bếp.
Ninh Phong nhìn xuống đáy hồ mà không hề chớp mắt: "Mới vừa rồi hình như nói chuyện gì đó, nhưng do quá xa và có nước ngăn cách nên chỉ có thể thấy miệng động đậy thôi." "Oáp!" Vương hủ ngáp một cái rồi nói: "Các ngươi nói xem trận này ai thắng?" "Có lẽ Thủy tỷ tỷ sẽ thắng. Ta nghe Trịnh bá bá trong nhà nói dù nằm trong Thập Điện Diêm Vương nhưng nàng vẫn thuộc nhóm mạnh." Trịnh bá bá Ninh Phong nhắc tới là một người thuộc tứ đại cao thủ Cầm Kỳ Thư Họa, Huy Hào Như Vân —— Trịnh Bích. Người này thua trong nháy mắt giao thủ với Thủy Ánh Dao nên sau đó hết lòng đề cao đối thủ, làm vậy có thể gỡ gạc chút mặt mũi...
Đoạn Phi nói: "Ta cũng hy vọng Thủy tiền bối có thể thắng." Hắn nói xong, hai giây sau lại bổ sung thêm: "Bởi vì ta rất ghét gã Ripper này..." Vương Hủ vỗ vai hắn: "Ta hiểu mà..." Ở trong nước, mỗi lần Miêu Gia hắt hơi thì đòn trảm của Thủy Ánh Dao lại tới.
Lúc này, hắn đang tập trung cao độ để chống đỡ đòn tấn công của đối phương. Chiến đấu dưới nước trầy trật hơn so với tưởng tượng của hắn. Cho dù là một bước lùi đơn giản cũng cảm nhận được lực đẩy và lực cản khổng lồ. "Không đúng! Sao nàng vẫn còn nhanh đến thế." Miêu Gia không giải thích được tại sao Thủy Ánh Dao trông như không bị áp lực ảnh hưởng. Phải biết rằng đây là hiện tượng vật lý không thể chống lại, giống như lực hút của trái đất. Miêu Gia biết năng lực linh hồn của nàng không thể nào làm được điều này.
Nhưng thực tế đang diễn ra như thế. Tốc độ của Miêu Gia lại bị bắt kịp, thậm chí là vượt qua. Hai người so chiêu để thăm dò, kết quả Miêu Gia rơi vào hoàn cảnh bất lợi. "Ngươi cảm thấy kỳ lạ sao?" Thủy Ánh Dao đột nhiên hỏi.
Miêu Gia sửng sốt. Thường thì hắn là người phát hiện phương thức, thói quen chiến đấu và cả suy tính của đối phương. Nhưng lần này, hắn trở thành người bị nhìn thấu. "Ngươi là vậy, luôn cho rằng mình đúng. Sở dĩ ngươi không muốn đánh nhau với ta vì ngươi cảm thấy ta không thể thắng được ngươi!" Thủy Ánh Dao lên giọng.
Miêu Gia nói: "Ngươi trưởng thành rồi..." "Ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao ta nhanh hơn ngươi, đó là vì... ta cố gắng nhiều hơn ngươi, ta muốn thắng hơn ngươi, ta mạnh mẽ hơn ngươi!" Đây là giải thích hợp lý nhất và cũng là sự thật khó chấp nhận được, nhưng Miêu Gia không thể không chấp nhận. Sự thật là sự thật, phủ nhận thực lực của đối phương chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ khi tiếp nhận thực tế rồi từ đó nghĩ ra đối sách mới là con đường đúng đắn duy nhất.
Thủy Ánh Dao ném cương châm trong tay, vẻn vẹn một cương châm.
Miêu Gia biết giờ phút này trận quyết đấu mới chính thức bắt đầu.
Vai trái của hắn bị đâm trúng. Ánh sáng xanh xuyên thấu qua cơ thể hắn. Hắn không thấy đau, vết thương cũng không chảy máu. "Đoạn!" Thủy Ánh Dao thì thầm.
Tay trái Miêu Gia rũ xuống như mất hết sức lực. Bốn lưỡi dao giải phẫu chìm xuống. Hắn không né được chiêu này nhưng có thể hóa giải năng lực linh hồn của Thủy Ánh Dao. "Trở Về!" Tay phải che vai trái, Miêu Gia vừa né vừa khôi phục tri giác của cho cánh tay này.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn đã thấy Thủy Ánh Dao đến trước mặt mình. Mặt nàng gần như dính vào hắn. Tốc độ đó khiến hắn chấn động.
Kế tiếp, hắn không kịp nhận ra tứ chi bị ánh sáng xanh xuyên thấu...
Bình luận truyện