Chương 21
Giữa trưa, Lộ Vô Quy và Trang Hiểu Sanh cùng nhau ăn cơm trưa ở quán cơm công ty xong liền trở về văn phòng của Trang Hiểu Sanh. Trang Hiểu Sanh đặt đồng hồ báo thức, ngủ trưa trên ghế sô pha tại văn phòng của chị. Lộ Vô Quy không có thói quen ngủ ban ngày, Trang Hiểu Sanh lại không cho nàng ra văn phòng, một mình nàng ngay tại ghế sô pha bên cạnh khoanh chân ngồi thiền. Lúc gần đến hai giờ, sau khi chuông điện thoại của Trang Hiểu Sanh báo vang đánh thức Trang Hiểu Sanh, Lộ Vô Quy lại được Trang Hiểu Sanh đưa đi Sở sự vụ Phong thủy lầu trên. Trang Hiểu Sanh bảo nàng năm giờ xuống lầu, các nàng hội hợp ở đại sảnh.
Buổi chiều người đến Sở sự vụ Phong thủy nhiều hơn một chút so với buổi trưa, có một người gọi là "Thường đại sư" chính là đi làm ở Sở sự vụ, là giúp người xem phong thủy, sau khi đến liền tiến vào văn phòng treo cửa bảng của hắn. Quầy tiếp tân lần lượt nhận được hai nhóm người đến văn phòng của Thường đại sư, từ lúc bọn họ nói chuyện với nhau Lộ Vô Quy nghe ra bọn họ đều là đến xin Thường đại sư xem phong thủy, một nhóm là khai trương công ty, một nhóm là gần đây không quá như ý muốn nên mời Thường đại sư đi vào nhà xem.
Lúc bốn giờ hơn, lại tới thêm một đại thúc hơn bốn mươi tuổi mặc đường trang họa tiết có hoa văn mây, đại thúc đó tiến vào văn phòng không lâu, thì có một đôi nam nữ dẫn theo một bé trai chừng mười tuổi đi vào. Bé trai kia vừa đi vào liền vừa khóc vừa nháo, vồ cào liên tục tựa như bị trúng tà, làm phiền lòng đến Lộ Vô Quy đang rảnh rỗi phát chán ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở trên bàn trà. Nàng quay đầu nhìn về phía bé trai, thì thấy được bé trai này khí đen đầy đầu, khí đen đó in ở trên mặt khiến cho sắc mặt xanh lét như quỷ. Bé trai đó ầm ĩ rất dữ dội, một nam một nữ cùng dẫn nhóc đến đều giữ không được nhóc.
Đại thúc mặc đường trang họa tiết mây đi ra từ văn phòng, đôi vợ chồng dẫn theo bé trai tựa như nhìn thấy cứu tinh gọi to Khưu đại sư.
Khưu đại sư đi qua, hoàn thành một thủ ấn trấn tà vỗ vào trên trán bé trai. Thủ ấn trấn tà đánh lên, khí đen trên đầu bé trai liền phai nhạt rất nhiều, sắc mặt thì càng thêm khó coi, xanh hơn cả quỷ mặt xanh.
Người đàn ông dẫn bé trai tới liền nói: "Khưu đại sư, con trai tôi ban ngày không nháo, cũng không biết là bị sao vậy, vừa đến cửa liền bắt đầu ồn ào rồi."
Khưu đại sư nói: "Đứa nhỏ này bị quỷ nhập vào người, đến nơi này đương nhiên phải ồn ào. Ôm nó đến phòng làm việc của tôi, tôi xem xem cho nó."
Lộ Vô Quy nhìn thấy sắc mặt của bé trai đó hung ác dữ tợn, nhịn không được nói: "Nó bị quỷ mặt xanh nhập vào người, lúc này ông dùng trấn tà ấn áp nó, nó sẽ chết đấy." Nàng vừa nói xong, sắc mặt của người phụ nữ dẫn bé trai tới liền thay đổi, mở miệng mắng: "Cái con bé bịp bợm, mày ít nói lung tung nguyền rủa con tao, có ai nói như mày sao?"
Lộ Vô Quy bị cô ta mắng có chút xấu hổ.
Người đàn ông ôm bé trai kêu một tiếng: "Vợ! Anh thấy đó như là vị tiểu tiên sinh." Lại nhìn về phía Khưu đại sư.
Khưu đại sư nhíu mày, như ảo thuật lấy ra một cây bút lông dính mực chu sa, vẽ ra một nét vào cái trán của bé trai.
Lộ Vô Quy trông thấy một nét này quẹt xuống, kim quang ẩn hiện lóe lên, sắc mặt nhóc nhất thời dịu lại, bầm xanh trên sắc mặt cũng biến mất, chỉ có khí đen nhàn nhạt lượn lờ ở trên trán. Đương nhiên, đây chỉ là khá hơn trước kia, bây giờ nhìn vẫn không tốt lắm.
Người phụ nữ kia lập tức không còn tiếng động.
Người đàn ông áy náy gật đầu một cái với Lộ Vô Quy, nói: "Thật xin lỗi nhé."
Lộ Vô Quy không để ý hắn, tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền.
Nàng ở đây, hai người đi theo Khưu đại sư tiến vào văn phòng chưa được vài phút, chợt nghe thấy Khưu đại sư nói: "Đúng là quỷ mặt xanh! Vậy thì hơi khó xử lý rồi."
Người đàn ông kia nói: "Đại sư, vậy... vậy làm sao... đại sư, ngài cứu con của tôi, tiền dễ bàn."
Khưu đại sư nói: "Đây không phải chuyện tiền nong, quỷ mặt xanh là con quỷ còn phải lợi hại hơn so với ác quỷ hồng y, tuy rằng con quỷ trên con trai của anh không sánh bằng quỷ nhiếp thanh, nhưng cũng gần bằng vậy."
Nàng lại nghe thấy một trận khẩn cầu của đôi vợ chồng đó, sau đó Khưu đại sư nói cho bọn họ biết phải lập đàn. Đôi vợ chồng đó lại xin Khưu đại sư lập đàn bây giờ, Khưu đại sư lại nói ban ngày không được, hơn nữa, ông còn cần liên hệ một người trợ giúp, ông nói cho đôi vợ chồng kia, giờ ông đã phong bế quỷ mặt xanh, có thể áp chế đến giờ Tý tối nay, trước giờ Tý, ông sẽ mang người tới nhà bọn họ. Đôi vợ chồng đó không chịu đi, nói xe của bọn họ ngay tại dưới lầu, chờ sau khi Khưu đại sư liên hệ được người, cùng đi, còn nói bọn họ chờ Khưu đại sư ngay bên ngoài đại sảnh, tóm lại chính là muốn mặt dày mày dạn ỷ lại Khưu đại sư.
Khưu đại sư dường như là người tính tình tốt, khuyên can đủ đường cũng không đi, liền để cho bọn họ ra bên ngoài chờ đợi.
Đôi vợ chồng đó liền ôm đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh Lộ Vô Quy.
Sau khi người phụ nữ đó đi ra, dáng dấp vô cùng chấp hành ngồi vào bên cạnh Lộ Vô Quy, gọi: "Tiểu tiên sinh."
Lộ Vô Quy ghét nhiệt trên người cô ta, xê dịch sang bên cạnh.
Người phụ nữ này lại giở trò vô lại mạnh mẽ chen đến bên cạnh Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu tiên sinh, vừa rồi tôi không nhìn ra ngài là cao nhân, đắc tội, thực xin lỗi."
Người ta nói xin lỗi, Lộ Vô Quy sẽ không so đo với cô ta, mở mắt ra nhìn cô ta một cái, nói: "Cô đừng chen chúc tôi."
Người phụ nữ lại xê dịch sang bên cạnh một chút, cách Lộ Vô Quy không đến nửa thước.
Lộ Vô Quy nói: "Cách xa một thước."
Người phụ nữ lại xê dịch sang bên cạnh một chút.
Người đàn ông còn nói thêm: "Cao nhân chính là có tức giận."
Người phụ nữ ngồi cách xa bên cạnh Lộ Vô Quy một thước vẫn nói mãi không ngừng, nói con trai của cô ta rất ngoan, nói con trai của cô ta thế này bọn họ rất lo lắng, còn nói hỏi thăm tới được nơi này như thế nào, nói vài câu lại khóc lên.
Lộ Vô Quy bị cô ta làm phiền không chịu được, ngay cả ngồi thiền cũng không ngồi được, vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn cô ta, nói: "Cô đừng khóc, đến tối một lá bùa đuổi ra quỷ mặt xanh từ trong thân thể của con trai cô, lại một thước đập chết thì ổn rồi." Nàng nói xong lời này thì nhìn thấy cửa văn phòng của Khưu đại sư mở ra, sau khi Khưu đại sư đi ra ngoài liền ngồi ở đối diện nàng, nói: "Tiểu Lộ à, việc lần này cháu giúp ông một tay."
Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vi đã từng nói cháu chỉ đi theo cô ấy làm nhiệm vụ, ông là tọa đường, cháu là chạy ngoại vụ, hai ta không phải một đường đâu, các ông không cần để ý cháu, cháu cũng không cần để ý các ông. Đây là Du Thanh Vi nói."
Khưu đại sư bị nghẹn họng một chút, nói: "Đây là ngoại vụ." Ông còn nói: "Buổi tối Du tổng không rảnh, để cháu làm công việc lần này với tôi."
Lộ Vô Quy vẫn nhớ rõ nàng chỉ cần đi theo Du Thanh Vi làm nhiệm vụ, không cần đi theo Khưu đại sư làm nhiệm vụ cùng người khác, nhắm mắt lại ngồi thiền không để ý tới ông.
Khưu đại sư bực bội nói: "Được, ông gọi điện thoại cho Du tổng, bảo cô ấy nói với cháu." Nói xong, liền gọi điện thoại cho Du Thanh Vi, nói đôi câu sau đó đưa điện thoại cho Lộ Vô Quy, để Lộ Vô Quy nghe.
Lộ Vô Quy nhận điện thoại, chợt nghe được Du Thanh Vi nói ở trong điện thoại: "Em đi theo Khưu lão làm chuyến ngoại vụ, có phí tăng ca, làm xong việc, thanh toán tại chỗ, phí tăng ca đưa cho em tại chỗ." Nàng nhớ tới Tả Tiểu Thứ nói cái gì cũng đừng nói, chỉ nói tiền, hỏi : "Phí tăng ca bao nhiêu?"
"Làm xong cho em phí tăng ca một vạn, không làm hoặc làm không xong đều trừ tiền lương của em."
Một vạn! Phí tăng ca còn cao hơn tiền lương! Lộ Vô Quy hỏi: "Chị không có gạt tôi?"
Du Thanh Vi nói: "Muốn gạt em cũng không gạt em việc này." Lời vừa dứt, lại tức giận hỏi: "Tôi đã lừa gạt em lúc nào?"
Giống như có, lại giống như không có, Lộ Vô Quy cũng không nói được, liền không có lên tiếng.
Du Thanh Vi liền cúp điện thoại.
Lộ Vô Quy trả lại điện thoại cho Khưu đại sư, nói: "Chị Hiểu Sanh nói buổi tối muốn mời cháu ăn bò bít tết, cháu đi ăn bò bít tết với chị Hiểu Sanh xong sẽ tăng ca." Nàng nói xong liền nhìn thấy một đôi ở bên cạnh đều có dáng vẻ cả người không khỏe. Nàng nhìn Khưu đại sư, nói: "Du Thanh Vi nói làm xong việc thanh toán tại chỗ, cho cháu một vạn phí tăng ca." Nàng nói xong liền nhìn thấy Khưu đại sư cũng là dáng vẻ cả người không khỏe.
Qua một lúc lâu, Khưu đại sư mới nói: "Đưa điện thoại di động của cháu cho ông, lưu số điện thoại tiện liên hệ."
Lộ Vô Quy mở khóa điện thoại di động của mình, đưa cho Khưu đại sư.
Khưu đại sư lưu số điện thoại của nàng, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ cộng thêm thở dài lắc đầu, lại gọi điện thoại cho một người là Tiểu Đường nói buổi tối muốn lập đàn tiến hành trừ một con quỷ mặt xanh, bảo hắn chuẩn bị cho tốt đồ vật đưa tới.
Lộ Vô Quy không hiểu hỏi: "Trừ quỷ mặt xanh còn phải chuẩn bị đồ sao?"
Khưu đại sư hít sâu một hơi, bộ dạng không thể nhịn được nữa, hỏi: "Không cần sao?"
Lộ Vô Quy trông thấy bộ dạng này của ông lại có chút không xác định, nàng suy nghĩ một hồi, giống như xác thực không cần chuẩn bị thêm cái gì mà, nói tiếp: "Không cần mà."
Người đàn ông ở bên cạnh vội vàng nói: "Vẫn là chuẩn bị thêm chút cho tốt, lo trước khỏi họa, lo trước khỏi họa."
Lộ Vô Quy nhìn vẻ mặt giống như muốn khóc của người đàn ông này. Nàng sợ người đàn ông này khóc, đành phải nói: "Vậy chuẩn bị đi."
Người phụ nữ lại lôi kéo ống tay áo của chồng cô ta, nhỏ giọng nói: "Chồng, dưới lầu có nhà hàng Tây, nếu không giờ chúng ta mời vị tiểu tiên sinh này đi ăn cơm đi."
Biểu cảm trên mặt cùng ngữ điệu khi người phụ nữ nói xong lời này lại khiến Lộ Vô Quy cảm thấy cô ta đặc biệt đáng thương.
Người đàn ông nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi xuống ăn cơm?"
Biểu cảm đó cũng rất đáng thương.
Sau khi Lộ Vô Quy ký hợp đồng cùng Du Thanh Vi bị chị Hiểu Sanh giáo dục, nhớ thật kỹ lời nói của chị Hiểu Sanh. Nàng liếc nhìn người đàn ông đó, liền gọi điện thoại cho chị Hiểu Sanh nói ra việc này. Nàng không nghe thấy Chị Hiểu Sanh nói chuyện, đoán chừng đang do dự, lại nói: "Du Thanh Vi nói cho em phí tăng ca một vạn." Nàng nói xong, nghe thấy chị Hiểu Sanh nhẹ nhàng mà nói: "Đi đi." Lại dặn dò nàng một câu: "Em sạc đầy pin điện thoại, đừng tắt máy."
Lộ Vô Quy nhìn xuống lượng pin của điện thoại, nói: "Điện thoại còn có 80% pin."
Người phụ nữ muốn trông coi con trai, người đàn ông dẫn nàng xuống lầu ăn bò bít tết.
Bò bít tết bỏ đi xương không có bao nhiêu thịt, Lộ Vô Quy ăn liên tục ba suất mới ăn no, tay nàng cầm lấy bò bít tết gặm đến mức dầu đầy tay đầy mặt đầy miệng.
Khi nàng gặm bò bít tết, người đàn ông ngồi ở đối diện nàng vẫn nhìn nàng không nói một câu nào, cực kỳ trầm mặc.
Gặm hết bò bít tết, nàng dùng khăn giấy lau sạch tay, mới nghe thấy người đàn ông này nói chuyện: "Tôi họ Chu, không biết tiểu tiên sinh họ gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Tôi họ Lộ." Chu tiên sinh mang nàng ăn xong bò bít tết, lại gọi một cốc nước trái cây lớn và bánh ngọt ăn thật ngon. Nàng cảm thấy Chu tiên sinh này rất tốt.
Khi nàng ăn xong bò bít tết trở lại Sở sự vụ Phong thủy, Chị Hiểu Sanh lên đây, cùng Chu tiên sinh tán gẫu mấy câu, lưu lại số điện thoại của nhau, chị Hiểu Sanh bảo nàng đi cùng Chu tiên sinh, còn nói buổi tối sẽ đi nhà Chu tiên sinh đón nàng về nhà.
Lộ Vô Quy cảm thấy con người Chu tiên sinh rất tốt, nàng không thể ăn chùa bò bít tết, bánh ngọt, nước trái cây của người ta, cảm thấy nên chuẩn bị ít đồ, liền nói với chị Hiểu Sanh muốn về nhà cầm thước phép. Nhắc tới thước phép, nàng mới nhớ lúc trước chính mình tìm thịt bò khô không tìm thấy balo của mình, lại hỏi chị Hiểu Sanh ba lô chứa pháp khí của nàng đi đâu rồi.
Chị Hiểu Sanh nói đặt ở trong tủ quần áo, hình như lo lắng, còn nói: "Em chờ chị tan tầm, chị trở về lấy với em."
Nàng đợi đến lúc chị Hiểu Sanh tan việc, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi gọi là Tiểu Đường mang theo một cái túi du lịch đến rồi, đưa túi du lịch cho Khưu đại sư. Nàng, chị Hiểu Sanh, Khưu đại sư cùng một nhà ba người của Chu tiên sinh lên một chiếc xe có cốp sau rất lớn đi nhà chị Hiểu Sanh.
Một mình chị Hiểu Sanh xuống xe đi lên lầu lấy ba lô của nàng, sau đó lại lên xe cùng bọn họ một xe.
Toàn bộ pháp khí của nàng ở trong ba lô, xấp lá bùa dày đặc cũng ở đó, nàng lấy ra lá bùa, đi tìm bùa đối phó với quỷ mặt xanh.
Lúc nàng cầm xấp bùa dày dặc lật ở trong tay, Khưu đại sư ngồi ở vị trí kế bên tài xế xoay người quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bùa trong tay nàng, con mắt đang tỏa ánh sáng, làm sợ nàng vội vàng lục ra ba tấm bùa Thiên Cương thần lôi nghe nói có thể bán tám mươi vạn trở lên giao cho chị Hiểu Sanh nhận, sau đó nàng lại trông thấy Khưu đại sư lộ ra bộ dạng "thất thần trong gió".
Lộ Vô Quy cảm thấy Khưu đại sư nhất định là coi trọng bùa của mình, nhưng nhìn thấy mình đưa cho chị Hiểu Sanh mà không đưa cho ông liền cả người cũng không khỏe. Nàng sợ Khưu đại sư lừa gạt mất bùa của nàng từ chị Hiểu Sanh, để cho an toàn, còn dặn dò chị Hiểu Sanh, nói: "Chị Hiểu Sanh, chị cất kỹ nó, cái này chính là bùa Thiên Cương thần lôi giá khởi đầu 80 vạn mà Du Thanh Vi nói, nổ mái nhà em thủng lỗ lớn, nổ Lão Tài hồn phi phách tán cũng không khởi thi nữa chính là cái này." Nàng suy nghĩ một chút, còn nói: "Em cảm thấy chúng ta có thể bán nó đổi căn phòng lớn để ở."
Chị Hiểu Sanh không nhận, bảo nàng giữ lại dùng.
Lộ Vô Quy nói: "Bùa này em biết vẽ, tuy rằng em vẽ không tốt được như ông, nhưng mà đủ em dùng. Em cảm thấy bán bùa ông vẽ khẳng định nhiều tiền hơn bùa em vẽ. Chỉ là mực vẽ bùa này không dễ phối, còn phải nhìn thời tiết mở đàn, rất phiền toái." Nàng nói xong phát hiện trong xe thật là an tĩnh, như là rơi cây kim trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Nàng khó hiểu nhìn nhìn mấy người trong xe, cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ.
Sau một lúc lâu, Chu thái thái đang ôm con trai thật chặt lại càng dùng sức ôm chặt con trai, cẩn thận từng li từng tí nói: "Lộ tiểu tiên sinh, bùa này quý trọng như vậy, không cần dùng cho con trai của tôi, ngài cất vào cẩn thận."
Lộ Vô Quy nói: "Tôi muốn bán nó mua căn phòng lớn. Con trai của cô không dùng được bùa này." Nàng nói xong thì nhìn thấy Chu thái thái thở phào nhẹ nhõm thật dài. Nàng nhịn không được liếc mắt Chu thái thái, thầm nói: "Vì kiếm phí tăng ca một vạn tệ mà tôi dùng hết bùa giá khởi đầu tám mươi vạn, cô cho là tôi ngốc à."
Bình luận truyện