Chương 7
" Em sao thế, Sarah ? Đừng sợ, có anh ở đây rồi, không ai có thể làm hại em nữa. Hãy đi cùng anh. "
Phó Tư Huyên bắt lấy hai tay cô, ánh mắt anh ta toát lên vẻ lo lắng, giọng nói cũng theo đó mà mềm mỏng hơn không ít. Thẩm Thuần Hi cúi đầu nhìn chú cừu lông đen đứng bên chân mình. Ánh mắt nó điềm tĩnh, không mảy may gợn sóng, không như tâm tình cô lúc này. Hai chân Thẩm Thuần Hi vẫn chôn tại chỗ, cô nói với Phó Tư Huyên: " Anh đột nhiên xuất hiện như thế này, em cảm thấy không chân thực. Phó Tư Huyên, em cảm thấy đây không phải là Phó Tư Huyên mà em biết. " Phó Tư Huyên ánh mắt thiết tha, đôi lông mày nhíu lại. Anh ta nói với Thẩm Thuần Hi: " Không, Sarah, anh đã lo lắng biết bao. Anh đã tốn biết bao sức lực mới lại tìm thấy em. Thật may quá em không hề gì. Ở đây không an toàn, chúng ta nên đi ngay. ." Không hiểu sao Thẩm Thuần Hi cảm thấy không kiên nhẫn với những lời trần thuật của anh ta. Cô nhíu chặt chân mày, hai tay dùng sức nắm lại, muốn vùng ra khỏi bàn tay của Phó Tư Huyên. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Thuần Hi đột nhiên nghe được một âm thanh mà cô hằng chờ đợi.
Anh bước đến từ trong sương mù. Thẩm Thuần Hi có thể thấy bóng dáng cao lớn của anh đang sải bước lại gần đây. Hai tay anh thong thả bỏ vào túi quần. Áo choàng lớn của anh lay động theo từng nhịp thở của gió. Khuôn mặt anh chìm trong mờ sương nhưng Thẩm Thuần Hi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt anh, ngạo mạn và nóng bỏng. Tang Sách ngậm một điếu thuốc, khói thuốc vấn vương quanh khuôn mặt anh, che đi vài phần vết máu loang lổ. Thẩm Thuần Hi không biết nên vui hay nên buồn vì sự hiện diện của anh nữa. Nhưng chắc chắn rằng ngay lúc này đây cô đã không còn sợ hãi và bất an nữa. Tang Sách chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để cô cảm thấy an tâm.
Phó Tư Huyên đứng thẳng người, đẩy cô ra sau lưng anh ta. Thẩm Thuần Hi chợt nghe giọng anh ta cợt nhả, một loại ngữ khí Thẩm Thuần Hi chưa bao giờ nghe thấy ở Phó Tư Huyên.
Jason ? Thẩm Thuần Hi sửng sốt, ai là Jason ? Thẩm Thuần Hi còn chưa kịp nghĩ xong đã nghe ba tiếng súng đoàng đoàng đoàng nổ dứt khoát bên tại. Phó Tư Huyên trong tay cầm một khẩu súng ngắn, họng súng vẫn còn tán khói nhàn nhạt. Ba phát súng vừa rồi anh ta bắn về phía Tang Sách nhưng chỉ là bắn vu vơ, anh ta không có ý định gϊếŧ Tang Sách ngay lúc này. Thẩm Thuần Hi như chết đứng tại chỗ, cô muốn gọi Phó Tư Huyên. Cô muốn hét vào mặt anh ta, rằng: Anh đang làm gì thế, khốn nạn !
Tang Sách kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Anh vừa nhìn Phó Tư Huyên vừa nhả khói, giọng anh không mang theo bất kì độ ấm nào: " Đã đến lúc ngả bài rồi, Jacob. Tao không còn kiên nhẫn được nữa. "
" Anh thật táo bạo, anh dám dùng chính tên của mình đặt cho "hắn". "
Tang Sách vẫn đứng ở sau lằn ranh giới phía bên kia, nghiền ngẫm quan sát cô và Phó Tư Huyên. Phó Tư Huyên hơi ngẩng đầu nhìn Tang Sách rồi mới trả lời cô: " Hắn đã nói với em như vậy à ? Em tin hắn sao ? Tôi thất vọng quá Sarah, em không tin tôi mà lại tin lời một kẻ gϊếŧ người hàng loạt sao ? "
Thẩm Thuần Hi ngay lúc này không hề cảm thấy sợ hãi hay nao núng, vì cô biết Tang Sách đang đứng sau lưng mình. Cô không do dự mà trả lời ngay lập tức: " Đúng, anh ấy đã gϊếŧ người. Nhưng anh ấy không giống anh, không phải là một kẻ biếи ŧɦái ăn thịt đồng loại. Phó Tư Huyên anh mới là người khiến tôi cảm thấy thất vọng. Bây giờ tôi cảm thấy mình quá ngu ngốc khi đã tin anh. Những thông tin mà anh cung cấp cho cấp trên, sự che đậy của anh khi lục soát hiện trường, sự biến mất của anh vào mỗi thứ bảy, những suy luận khiến người khác đi lệch hướng hay ngay cả những món ăn . . những món ăn anh nấu vào mỗi cuối tuần . ." Thẩm Thuần Hi đột nhiên không thể nào nói tiếp được nữa. Cô quỳ gục xuống mặt đất, dạ dày mãnh liệt co rút từng đợt. Một cảm giác buồn nôn chạy vọt lên não. Cô muốn nôn ra hết toàn bộ những thứ đã ăn vào từ trước đến nay. Một cảm giác ớn lạnh ghê tởm bò dọc sống lưng cô khiến cô không cách nào đứng thẳng người mà cho Phó Tư Huyên một phát đạn vào đầu.
Mười ngón tay Thẩm Thuần Hi túm lấy những ngọn cỏ khô dưới đất, bùn đất găm vào móng tay lạnh toát. Tầm mắt cô nhập nhoạng. Dịch dạ dày trắng đục tí tách trào ra từ khóe môi cô, nhỏ giọt trên mặt đất. Hai tai cô ù đặc, chỉ nghe loáng thoáng tiếng súng nổ giật sau lưng. Tang Sách . . ? Không, có nhiều hơn bốn người cùng đang bóp cò.
Phó Tư Huyên ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng ngón tay nâng cằm cô lên. Giọng anh ta loáng thoáng bên tai như âm thanh dội về từ địa ngục: " Em nhận ra muộn quá, Sarah. Tôi chưa bao giờ mua thịt thỏ, thịt bò thịt gấu hay bất kì loại thịt gì ở Maison. Nhân đây cũng nói cho em một bí mật, những món em ăn lần trước được chế biến từ phần đùi của người bạn thơ ấu của em, em nhớ không ? "
Hai mắt Thẩm Thuần Hi đỏ sọc, cô rít từng chữ qua kẽ răng: " . .Mai Dữ Tiếu ? "
Phó Tư Huyên vuốt ve gương mặt cô, trìu mến nói: " Không sai. Có lẽ em không còn nhận ra nhưng sau khi lớn lên cô ta đổi tên thành Mai Tư Hiên. "
Ngón tay anh ta như một con rắn bò trên mặt Thẩm Thuần Hi. Cô híp mắt nhìn anh ta, thì thào hỏi: " Sao lại là cô ấy ? Sao anh lại gϊếŧ cô ấy ? "
Phó Tư Huyên mỉm cười chát chúa, ngón tay anh ta phác họa hình dáng môi Thẩm Thuần Hi: " Em mau quên quá. Nhưng tôi thì không thể nào quên, Sarah, tôi không thể nào quên cái cách cô ta bắt nạt em khi còn ở cô nhi viện. Tôi rất giận dữ. "
Thẩm Thuần Hi bực bội, lông mày cô nhíu chặt, nói: " Đó chỉ là trò trẻ con lúc nhỏ ! "
Phó Tư Huyên đặt một nụ hôn lên trán cô, dịu dàng nói: " Không một ai, không ai được phép hỗn hào với công chúa của tôi hết. Cho dù đó chỉ là một chiếc lá tôi cũng phải băm nó thành trăm mảnh. "
Thẩm Thuần Hi ngay lập tức bị cảm giác ghê tởm cùng buồn nôn choáng ngợp. Dạ dạy co thắt mấy đợt nhưng lại không thể nôn ra thứ gì. Cô túm lấy cổ áo của Phó Tư Huyên nói: " Anh đang làm gì sau lưng tôi. Dừng lại, dừng lại ngay lập tức. "
Phó Tư Huyên xốc cô đứng lên, từ phía sau ôm eo cô, thì thào vào tai cô: " Em có thể nhìn xem. " Dừng một lát anh ta lại nói: " Cái cách mà tôi phanh thây kẻ cả gan cướp em từ trong tay tôi. "
Thẩm Thuần Hi ngay lập tức nhắm mắt lại, trái tim cô nức nở từng hồi. Chuyện gì thế này ? Người mà cô coi như thân nhân suốt mười mấy năm qua trong phút chốc lại biến thành tên sát nhân ăn thịt người, còn muốn gϊếŧ người ngay trước mắt cô. Còn cô, cô cũng đã từng ăn thịt người. . cô cũng là tên biếи ŧɦái ăn thịt người khiến người khác ghê tởm ư ?
Sương mù hơi tản ra. Mùi máu tanh nồng nặc khắp cánh đồng, xác người nằm rải rác trên mặt đất. Phó Tư Huyên đảo mắt qua một lượt, đột nhiên phát ra một câu chửi thề. Thẩm Thuần Hi cũng cảm nhận được biến hóa của Phó Tư Huyên, cô chậm chạp mở mắt ra. Sương mù đã tan hẳn, cô thu tất thảy rõ ràng vào tầm mắt.
Tang Sách đứng đó, một mình ở phía bên kia. Khuôn mặt anh dính đầy máu và cát. Dưới chân anh rải rác xác người. Trong tay anh nắm chặt một lưỡi dao màu đỏ. Máu theo ngón tay anh nhỏ giọt tí tách. Ánh mắt anh nhìn Phó Tư Huyên lạnh buốt, khẩu súng ngắn của anh vẫn còn đeo bên hông. Tang Sách dường như không còn đủ kiên nhẫn nữa. Anh nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay rồi đơn giản nói với Phó Tư Huyên: " Mau lên, tôi và cô ấy cần dùng bữa tối lúc 7 giờ. "
Bình luận truyện