Quý Nữ Khó Cầu
Chương 20: Dạ yến (1) trong cung
Ba ngày sau, trời vừa mới tản sáng. Hàn Nhạn đã bị Trần ma ma gọi dậy.
Nhìn thấy sắc trời bên ngoài còn sớm, Hàn Nhạn lưu luyến chiếc chăn ấm áp, sau đó mới từ từ chui ra, giọng nói lớ ngớ còn ngái ngủ: "Cho ta ngủ thêm một chút, giờ này còn rất sớm để thỉnh an mà..."
Trần ma ma vội la lên: "Tiểu thư ơi! Người quên hôm nay trong cung có yến tiệc sao? Người mau thức dậy, chải đầu, rửa mặt đi."
Nghe đến hai từ "yến tiệc", Hàn Nhạn mới tỉnh táo lại, dụi dụi mắt. Nhưng sau đó lại chui vào chăn, miệng than thở nói: "Không có gì để chuẩn bị."
Trần ma ma nhất quyết không buông tha: "Tiểu thư đừng nói như vậy, yến tiệc này rất quan trọng, các tiểu thư tôn quý đều sẽ đi sớm. Tiểu thư cũng phải vậy, để còn lưu lại danh tiếng tốt chứ." (SunniePham - )
Nàng thực sự quên mất điều này. Hàn Nhạn nghĩ mình cũng không thể qua loa, tuy nhiên vẫn kì kèo mè nheo từ trên giường bò xuống.
Cấp Lam và Thu Hồng sớm đã chuẩn bị chỉ còn chờ nàng thức dậy, khi nhìn thấy nàng đi tới. Hai người liền bước lên hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó đưa tay nàng lên lò sưởi hơ cho ấm. Hàn Nhạn ngủ gà ngủ gật ở trước bàn trang điểm, khiến cho Cấp Lam ở phía sau không thể chải tóc bình thường được.
"Tiểu thư, người muốn chải kiểu tóc nào?"
Hàn Nhạn nói: "Ngày thường ta thường chải kiểu nào thì giờ làm kiểu đó đi."
Cấp Lam nóng nảy nói: "Như vậy thì không được. Yến tiệc trong cung sao có thể qua loa được. Tiểu thư, hay là chải kiểu Phi Tiên nhé?"
Hàn Nhạn dở khóc dở cười nói: "Ta không có đi ca hát khiêu vũ, em chải kiểu cầu kỳ đó để làm gì? Yến tiệc lần này là để mừng việc đại thắng ở Tây Bắc. Ta mà quá huênh hoang ngược lại sẽ khiến người khác không thích."
"Nhưng mà tiểu thư..." Cấp Lam không phục nói: "Ngày hôm qua, mẫu tử Chu thị đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Nghe nói họ còn đi tới Như Ý lâu để đặt trang sức và quần áo nữa. Tiểu thư ăn mặc đơn giản như vậy khác nào khiến cho họ càng thêm nổi bật."
Hàn Nhạn cười nói: "Họ càng ăn mặc tỉ mỉ, chúng ta càng ăn mặc đơn giản. Chẳng phải họ muốn chứng minh địa vị của mình ở Trang phủ sao? Nhưng mà di nương và thứ nữ lại ăn mặc còn đẹp hơn cả con gái của chính thê, người thông minh tự động sẽ biết phải làm thế nào." (SunniePham - )
Cấp Lam lúc đầu ngây người ra, sau đó hé miệng cười rộ lên: "Tiểu thư thật thông minh. Nô tỳ đúng là ngốc mà."
Thu Hồng đứng bên cạnh cũng mở miệng nói: "Yến tiệc này đối với tiểu thư danh môn khêu tú mà nói chỉ là chuyện vô cùng bình thường. Chỉ có những người từ trước tới nay chưa từng thấy qua cảnh đời, mới làm quá lên. Đúng là ngu muội."
Hàn Nhạn không trầm mặc như thường này, mà đầu tiên là ngạc nhiên sau đó nở nụ cười nói: "Em ngày càng to gan nhỉ. Dù sao họ cũng là chủ tử ở trong phủ. Nếu bị người khác biết được, em sẽ phải nếm mùi đau khổ đó."
Thu Hồng cúi đầu xới than ở trong lò sưởi, "Nô tỳ chỉ nghĩ cho tiểu thư thôi."
Hàn Nhạn cười tít mắt, cũng không nói lời nào nữa.
Cuối cùng, Cấp Lam đành búi cho Hàn Nhạn hai búi tóc như ngày thường. Nàng vốn dĩ đã phát dục muộn, bây giờ ăn mặc như vậy càng nhìn giống hệt một đứa bé. Nhưng mà lại trông rất đáng yêu, nhìn sao cũng rất hợp. Hàn Nhạn cảm thấy cung đình là nơi rất nguy hiểm, chính vì vậy nàng mới biến mình thành một đứa bé. Điều này sẽ không làm nàng bị chú ý quá nhiều, như vậy sẽ ít gặp phiền phức. Huống chi, nếu Chu thị dám ở trong cung gây chuyện với nàng, nàng có thể dựa vào cách ăn mặc này này thu phục lòng đồng tình của mọi người.
Tuy Cấp Lam cũng đồng ý với nàng, nhưng vẫn không cam lòng. Cho nên bên cạnh hai búi tóc, nàng ta còn cài thêm một vài món trang sức tinh xảo lung linh. Hàn Nhạn tuy không thích những món trang sức nặng nề này, nhưng mà yến tiệc trong cung cũng không thể sơ xài quá. Vì thế nàng để mặc Cấp Lam lấy đôi hoa tai hình con bướm trong hộp nữ trang đeo lên cho nàng. Đôi hoa tai óng ánh càng tôn lên làn da trắng hồng của nàng. (SunniePham - )
Đầu tóc đã chuẩn bị xong, nhưng đến việc chọn quần áo thì càng đau đầu hơn. Hàn Nhạn không nghĩ ra phải mặc gì, nàng không muốn ăn mặc quá phô trương nhưng cũng không thể ăn mặc quá sơ xài. Cuối cùng nàng chọn chiếc áo bông màu mật ong, áo khoác ngoài thì chọn áo thêu hoa hồng hai màu, váy màu mùa thu. Nhìn không quá nổi bật, nhưng lại rất hoạt bát đáng yêu. Thêm một chiếc vòng cổ bằng chuỗi ngọc, khiến cho nàng trở nên xinh đẹp.
Cấp Lam đứng bên cạnh, ngắm nghía một hồi, rốt cuộc cũng tươi cười khen ngợi: "Tiểu thư, người đẹp lắm."
Hàn Nhạn lúc này mới mở to mắt nhìn vào trong gương.
Trong gương phản chiếu lên một cô bé da trắng như tuyết, tóc dài đen huyền mềm mại được bới thành hai búi tóc. Phía dưới tóc mai là một đôi mắt đen long lanh, chóp mũi bởi vì rét lạnh mà trở nên đỏ ửng. Đôi môi hồng hồng, hàm răng trắng tinh, nhìn trông nhỏ nhắn đáng yêu.
Trần ma ma đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Hàn Nhạn liền kinh ngạc. Sau đó thì cười tít mắt, nói: "Tiểu thư nhà chúng ta đúng thật là một mỹ nhân. Tuy rằng ăn mặc rất đơn giản, nhưng vẫn đẹp vô cùng. Làm cho người khác càng nhìn càng thích." Giọng nói của Trần ma ma ngập tràn vui vẻ, không hề kinh ngạc về quần áo mà Hàn Nhạn đã chọn.
Hàn Nhạn thì cố ý cong miệng lên, giọng đầy bất mãn nói: "Tại sao đã vài năm rồi, mà ta vẫn không hề có thay đổi gì hết?"
Trần ma ma liền nở nụ cười, "Tiểu thư đừng lo lắng, chẳng qua là người phát triển hơi chậm thôi. Ma ma khẳng định, tương lai người sẽ rất giống phu nhân, trở thành một người quốc sắc thiên hương. Đẹp hơn Trang Ngữ Sơn gấp trăm lần."
Tuy chỉ là lời nói dối, nhưng cũng khiến Hàn Nhạn vui vẻ. Nhớ đến mẫu tử Chu thị, sau đó nói với mọi người: "Chúng ta đến xem Chu di nương. Ta e rằng, hiện giờ họ đang vội vàng chuẩn bị."
Cấp Lam cười tươi, lấy chiếc áo choàng da sóc khoác lên người Hàn Nhạn, rồi nói: "Vâng, thưa tiểu thư."
Khi Hàn Nhạn vừa đi tới Củng Đồng Uyển, mới bước vào đã nghe thấy âm thanh của Chu thị và Trang Ngữ Sơn: "Cái này không được, trông quá bủn xỉn. Mau đem cây trâm được khảm Hồng Ngọc tới đây cho ta." (SunniePham - )
Nha hoàn đứng bên ngoài đang muốn thông báo, thì Hàn Nhạn vẫy tay, ý bảo lui xuống. Sau đó nàng cười tít mắt dẫn theo Cấp Lam và Thu Hồng bước vào trong phòng. Giọng nói đầy ngọt ngào: "Chu di nương!"
Chu thị đang mặc đồ cho Trang Ngữ Sơn, nghe thấy giọng nói của Hàn Nhạn liền kinh sợ. xoay người lại, nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn, đúng là có đẹp hơn ngày thường một chút. Trang Ngữ Sơn từ xa đã nhìn thấy Hàn Nhạn, môi hồng răng trắng, gương mặt tươi cười đáng yêu. Trong đáy lòng của nàng liền hiện lên một sự ghen tị, nhưng mà khi nhìn thấy quần áo của Hàn Nhạn, thì nàng lập tức đắc ý.
Chu thị cười nói: "Hôm nay Tứ tiểu thư dậy thật sớm nhỉ?"
Hàn Nhạn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Chu thị. Hôm nay Chu thị mặc chiếc áo màu tím (2), trên áo được thêu chỉ vàng. Đầu cắm đầy châu ngọc, mã não. Tuy bà là một người đẹp, nhưng Hàn Nhạn chỉ cảm thấy bà ta toàn thân lấp lánh, trông rất huênh hoang. Nhất thời nàng nở một nụ cười đầy châm biếm. Chu thị tự biến mình thành một trưởng giả học làm sang, đầu cắm đầy vàng bạc châu báo. Chỉ sợ đến lúc dự tiệc, sẽ có trò hay để coi rồi.
Hàn Nhạn cười ôn hòa, ngây thơ nói: "Quần áo của Chu di nương thật là đẹp. Nhưng mà chúng ta đi dự yến tiệc trong cung, di nương ăn mặc như vậy có quá phô trương không?"
Chu thị vốn dĩ đã không hài lòng với bộ dạng hiện giờ, sau khi nghe Hàn Nhạn nói xong, càng thấy bất mãn. Bà nhìn Hàn Nhạn mặc quần áo không hề đẹp đẽ gì, liền cho rằng Hàn Nhạn chỉ vì ghen tị nên mới nói vậy. Sau khi đánh giá Hàn Nhạn kỹ càng, mới trả lời đầy ôn nhu: "Dù sao cũng là yến tiệc trong cung. Nếu ăn mặc quá bình thường, thì sẽ làm mất mặt Trang phủ."
Hàn Nhạn cười lạnh trong lòng, thể diện của Trang phủ có thể để cho một thiếp thất đại diện sao? Thật là nực cười, bà tự coi mình là chủ tử à.
Cấp Lam vừa muốn mở miệng, Hàn Nhạn đã nắm lấy tay áo của nàng, cười nói: "Di nương nói vậy cũng đúng."
Nàng cũng đã nhắc nhở rồi nha, nếu như Chu thị bị bẽ mặt tại yến tiệc. Sau này Trang Sĩ Dương mà có truy cứu, cũng không dính líu tới nàng.
"Tứ tiểu thư thấy ta mặc vậy có đẹp không?" Giọng nói đầy êm tai vang lên, Hàn Nhạn giương mắt nhìn, đồng tử (3) bỗng co rút lại.
Chú thích:
1. Dạ yến: Yến tiệc tổ chức vào ban đêm
2. Chiếc áo màu tím: Nó giống như hình bên dưới
3. Đồng tử: con ngươi
Nhìn thấy sắc trời bên ngoài còn sớm, Hàn Nhạn lưu luyến chiếc chăn ấm áp, sau đó mới từ từ chui ra, giọng nói lớ ngớ còn ngái ngủ: "Cho ta ngủ thêm một chút, giờ này còn rất sớm để thỉnh an mà..."
Trần ma ma vội la lên: "Tiểu thư ơi! Người quên hôm nay trong cung có yến tiệc sao? Người mau thức dậy, chải đầu, rửa mặt đi."
Nghe đến hai từ "yến tiệc", Hàn Nhạn mới tỉnh táo lại, dụi dụi mắt. Nhưng sau đó lại chui vào chăn, miệng than thở nói: "Không có gì để chuẩn bị."
Trần ma ma nhất quyết không buông tha: "Tiểu thư đừng nói như vậy, yến tiệc này rất quan trọng, các tiểu thư tôn quý đều sẽ đi sớm. Tiểu thư cũng phải vậy, để còn lưu lại danh tiếng tốt chứ." (SunniePham - )
Nàng thực sự quên mất điều này. Hàn Nhạn nghĩ mình cũng không thể qua loa, tuy nhiên vẫn kì kèo mè nheo từ trên giường bò xuống.
Cấp Lam và Thu Hồng sớm đã chuẩn bị chỉ còn chờ nàng thức dậy, khi nhìn thấy nàng đi tới. Hai người liền bước lên hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó đưa tay nàng lên lò sưởi hơ cho ấm. Hàn Nhạn ngủ gà ngủ gật ở trước bàn trang điểm, khiến cho Cấp Lam ở phía sau không thể chải tóc bình thường được.
"Tiểu thư, người muốn chải kiểu tóc nào?"
Hàn Nhạn nói: "Ngày thường ta thường chải kiểu nào thì giờ làm kiểu đó đi."
Cấp Lam nóng nảy nói: "Như vậy thì không được. Yến tiệc trong cung sao có thể qua loa được. Tiểu thư, hay là chải kiểu Phi Tiên nhé?"
Hàn Nhạn dở khóc dở cười nói: "Ta không có đi ca hát khiêu vũ, em chải kiểu cầu kỳ đó để làm gì? Yến tiệc lần này là để mừng việc đại thắng ở Tây Bắc. Ta mà quá huênh hoang ngược lại sẽ khiến người khác không thích."
"Nhưng mà tiểu thư..." Cấp Lam không phục nói: "Ngày hôm qua, mẫu tử Chu thị đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Nghe nói họ còn đi tới Như Ý lâu để đặt trang sức và quần áo nữa. Tiểu thư ăn mặc đơn giản như vậy khác nào khiến cho họ càng thêm nổi bật."
Hàn Nhạn cười nói: "Họ càng ăn mặc tỉ mỉ, chúng ta càng ăn mặc đơn giản. Chẳng phải họ muốn chứng minh địa vị của mình ở Trang phủ sao? Nhưng mà di nương và thứ nữ lại ăn mặc còn đẹp hơn cả con gái của chính thê, người thông minh tự động sẽ biết phải làm thế nào." (SunniePham - )
Cấp Lam lúc đầu ngây người ra, sau đó hé miệng cười rộ lên: "Tiểu thư thật thông minh. Nô tỳ đúng là ngốc mà."
Thu Hồng đứng bên cạnh cũng mở miệng nói: "Yến tiệc này đối với tiểu thư danh môn khêu tú mà nói chỉ là chuyện vô cùng bình thường. Chỉ có những người từ trước tới nay chưa từng thấy qua cảnh đời, mới làm quá lên. Đúng là ngu muội."
Hàn Nhạn không trầm mặc như thường này, mà đầu tiên là ngạc nhiên sau đó nở nụ cười nói: "Em ngày càng to gan nhỉ. Dù sao họ cũng là chủ tử ở trong phủ. Nếu bị người khác biết được, em sẽ phải nếm mùi đau khổ đó."
Thu Hồng cúi đầu xới than ở trong lò sưởi, "Nô tỳ chỉ nghĩ cho tiểu thư thôi."
Hàn Nhạn cười tít mắt, cũng không nói lời nào nữa.
Cuối cùng, Cấp Lam đành búi cho Hàn Nhạn hai búi tóc như ngày thường. Nàng vốn dĩ đã phát dục muộn, bây giờ ăn mặc như vậy càng nhìn giống hệt một đứa bé. Nhưng mà lại trông rất đáng yêu, nhìn sao cũng rất hợp. Hàn Nhạn cảm thấy cung đình là nơi rất nguy hiểm, chính vì vậy nàng mới biến mình thành một đứa bé. Điều này sẽ không làm nàng bị chú ý quá nhiều, như vậy sẽ ít gặp phiền phức. Huống chi, nếu Chu thị dám ở trong cung gây chuyện với nàng, nàng có thể dựa vào cách ăn mặc này này thu phục lòng đồng tình của mọi người.
Tuy Cấp Lam cũng đồng ý với nàng, nhưng vẫn không cam lòng. Cho nên bên cạnh hai búi tóc, nàng ta còn cài thêm một vài món trang sức tinh xảo lung linh. Hàn Nhạn tuy không thích những món trang sức nặng nề này, nhưng mà yến tiệc trong cung cũng không thể sơ xài quá. Vì thế nàng để mặc Cấp Lam lấy đôi hoa tai hình con bướm trong hộp nữ trang đeo lên cho nàng. Đôi hoa tai óng ánh càng tôn lên làn da trắng hồng của nàng. (SunniePham - )
Đầu tóc đã chuẩn bị xong, nhưng đến việc chọn quần áo thì càng đau đầu hơn. Hàn Nhạn không nghĩ ra phải mặc gì, nàng không muốn ăn mặc quá phô trương nhưng cũng không thể ăn mặc quá sơ xài. Cuối cùng nàng chọn chiếc áo bông màu mật ong, áo khoác ngoài thì chọn áo thêu hoa hồng hai màu, váy màu mùa thu. Nhìn không quá nổi bật, nhưng lại rất hoạt bát đáng yêu. Thêm một chiếc vòng cổ bằng chuỗi ngọc, khiến cho nàng trở nên xinh đẹp.
Cấp Lam đứng bên cạnh, ngắm nghía một hồi, rốt cuộc cũng tươi cười khen ngợi: "Tiểu thư, người đẹp lắm."
Hàn Nhạn lúc này mới mở to mắt nhìn vào trong gương.
Trong gương phản chiếu lên một cô bé da trắng như tuyết, tóc dài đen huyền mềm mại được bới thành hai búi tóc. Phía dưới tóc mai là một đôi mắt đen long lanh, chóp mũi bởi vì rét lạnh mà trở nên đỏ ửng. Đôi môi hồng hồng, hàm răng trắng tinh, nhìn trông nhỏ nhắn đáng yêu.
Trần ma ma đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Hàn Nhạn liền kinh ngạc. Sau đó thì cười tít mắt, nói: "Tiểu thư nhà chúng ta đúng thật là một mỹ nhân. Tuy rằng ăn mặc rất đơn giản, nhưng vẫn đẹp vô cùng. Làm cho người khác càng nhìn càng thích." Giọng nói của Trần ma ma ngập tràn vui vẻ, không hề kinh ngạc về quần áo mà Hàn Nhạn đã chọn.
Hàn Nhạn thì cố ý cong miệng lên, giọng đầy bất mãn nói: "Tại sao đã vài năm rồi, mà ta vẫn không hề có thay đổi gì hết?"
Trần ma ma liền nở nụ cười, "Tiểu thư đừng lo lắng, chẳng qua là người phát triển hơi chậm thôi. Ma ma khẳng định, tương lai người sẽ rất giống phu nhân, trở thành một người quốc sắc thiên hương. Đẹp hơn Trang Ngữ Sơn gấp trăm lần."
Tuy chỉ là lời nói dối, nhưng cũng khiến Hàn Nhạn vui vẻ. Nhớ đến mẫu tử Chu thị, sau đó nói với mọi người: "Chúng ta đến xem Chu di nương. Ta e rằng, hiện giờ họ đang vội vàng chuẩn bị."
Cấp Lam cười tươi, lấy chiếc áo choàng da sóc khoác lên người Hàn Nhạn, rồi nói: "Vâng, thưa tiểu thư."
Khi Hàn Nhạn vừa đi tới Củng Đồng Uyển, mới bước vào đã nghe thấy âm thanh của Chu thị và Trang Ngữ Sơn: "Cái này không được, trông quá bủn xỉn. Mau đem cây trâm được khảm Hồng Ngọc tới đây cho ta." (SunniePham - )
Nha hoàn đứng bên ngoài đang muốn thông báo, thì Hàn Nhạn vẫy tay, ý bảo lui xuống. Sau đó nàng cười tít mắt dẫn theo Cấp Lam và Thu Hồng bước vào trong phòng. Giọng nói đầy ngọt ngào: "Chu di nương!"
Chu thị đang mặc đồ cho Trang Ngữ Sơn, nghe thấy giọng nói của Hàn Nhạn liền kinh sợ. xoay người lại, nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn, đúng là có đẹp hơn ngày thường một chút. Trang Ngữ Sơn từ xa đã nhìn thấy Hàn Nhạn, môi hồng răng trắng, gương mặt tươi cười đáng yêu. Trong đáy lòng của nàng liền hiện lên một sự ghen tị, nhưng mà khi nhìn thấy quần áo của Hàn Nhạn, thì nàng lập tức đắc ý.
Chu thị cười nói: "Hôm nay Tứ tiểu thư dậy thật sớm nhỉ?"
Hàn Nhạn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Chu thị. Hôm nay Chu thị mặc chiếc áo màu tím (2), trên áo được thêu chỉ vàng. Đầu cắm đầy châu ngọc, mã não. Tuy bà là một người đẹp, nhưng Hàn Nhạn chỉ cảm thấy bà ta toàn thân lấp lánh, trông rất huênh hoang. Nhất thời nàng nở một nụ cười đầy châm biếm. Chu thị tự biến mình thành một trưởng giả học làm sang, đầu cắm đầy vàng bạc châu báo. Chỉ sợ đến lúc dự tiệc, sẽ có trò hay để coi rồi.
Hàn Nhạn cười ôn hòa, ngây thơ nói: "Quần áo của Chu di nương thật là đẹp. Nhưng mà chúng ta đi dự yến tiệc trong cung, di nương ăn mặc như vậy có quá phô trương không?"
Chu thị vốn dĩ đã không hài lòng với bộ dạng hiện giờ, sau khi nghe Hàn Nhạn nói xong, càng thấy bất mãn. Bà nhìn Hàn Nhạn mặc quần áo không hề đẹp đẽ gì, liền cho rằng Hàn Nhạn chỉ vì ghen tị nên mới nói vậy. Sau khi đánh giá Hàn Nhạn kỹ càng, mới trả lời đầy ôn nhu: "Dù sao cũng là yến tiệc trong cung. Nếu ăn mặc quá bình thường, thì sẽ làm mất mặt Trang phủ."
Hàn Nhạn cười lạnh trong lòng, thể diện của Trang phủ có thể để cho một thiếp thất đại diện sao? Thật là nực cười, bà tự coi mình là chủ tử à.
Cấp Lam vừa muốn mở miệng, Hàn Nhạn đã nắm lấy tay áo của nàng, cười nói: "Di nương nói vậy cũng đúng."
Nàng cũng đã nhắc nhở rồi nha, nếu như Chu thị bị bẽ mặt tại yến tiệc. Sau này Trang Sĩ Dương mà có truy cứu, cũng không dính líu tới nàng.
"Tứ tiểu thư thấy ta mặc vậy có đẹp không?" Giọng nói đầy êm tai vang lên, Hàn Nhạn giương mắt nhìn, đồng tử (3) bỗng co rút lại.
Chú thích:
1. Dạ yến: Yến tiệc tổ chức vào ban đêm
2. Chiếc áo màu tím: Nó giống như hình bên dưới
3. Đồng tử: con ngươi
Bình luận truyện