Quý Nữ Khó Cầu
Chương 31: Kết hợp lại gây khó khăn
Thân thể Hàn Nhạn cứng đờ, lập tức một mực cúi đầu, trong lòng cầu
nguyện Huyền Thanh Vương không nhận ra nàng, chẳng qua chỉ là mình hoa
mắt.
Bên tai truyền tới tiếng cười trầm thấp của Hoàng Thượng: "Thành tướng quân, hôm nay khanh có công đẩy lùi quân địch, khiến cho Tây Nhung bị tổn thất nặng nề, giương cao uy danh của Đại Tông ta, quả thật là nên trọng thưởng, Trẫm liền ban thưởng có khanh một vạn lượng hoàng kim, ba ngàn mẫu ruộng tốt, một trăm cửa hàng, năm mươi mét đất. Khanh còn muốn được ban thưởng thứ gì, cứ nói với Trẫm, Trẫm làm chủ cho khanh!"
Lần ban thưởng này, nghe vào trong tai mọi người, quả thực là có chút giật mình. Thành Lỗi chỉ mới hai mươi tuổi, đã được phong chứ đại tướng quân, bây giờ lại được ban thưởng rất nhiều thứ, thật sự là làm cho người ta đỏ mắt.
Mà Hoàng Thượng lại cảm thấy, Thành tướng quân và Phó Vân Tịch là bạn tốt, lòng trung thành có trời đất chứng giám, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đều là mãnh tướng hiếm có, ngày sau nhất định thành nhân tài bất phàm. Chẳng qua hiện tại tuổi còn trẻ, chức quan không thể tăng thêm được nữa, nếu không các thế lực trong triều sẽ không được cân bằng. Là một Đế Vương, làm việc tất nhiên phải biết bày mưu tính kế. Mới vừa rồi mặc dù ban thưởng không tệ, nhưng cũng chỉ là chút bạc, là một quan võ, quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, bạc là thứ vô dụng nhất. Vì để bồi thường, hắn mới thuận thế nói Thành Lỗi nếu còn muốn cái gì khác thì cứ nói.
Thành Lỗi cúi gập người rất cung kính, giọng nói âm vang có lực: "Mạt tướng tạ ơn Hoàng Thượng yêu mến, không dám mong muốn gì hơn."
Hoàng Thượng hài lòng mỉm cười, phất tay nói: "Được rồi, khanh và Vân Tịch vào chỗ ngồi đi, dạ tiệc cũng nên bắt đầu rồi, các vị ái khanh hôm nay nhớ phải uống nhiều thêm vài chén."
Hai vị thần tử lập tức lui ra ngồi vào vị trí bên cạnh, đây đều là vị trí đầu não ngồi ngay phía dưới Hoàng Thượng, Vệ vương Vệ Tĩnh ngồi ở bên phải Thành tướng quân, giờ phút này sắc mặt hết sức khó coi, nhìn dáng vẻ đường quan rộng mở của Thành Lỗi ngồi ở ngay bên cạnh, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Sắc mặt của quần thần ủng hộ phái Vệ Vương cũng khó coi hệt như nhau, Trang Sĩ Dương chính là một người trong số đó, sắc mặt của ông vô cùng lạnh nhạt, trong lòng càng thêm không cam lòng. Tên Thành Lỗi kia cũng chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, bây giờ lại trở thành người tâm phúc ở trước mặt Hoàng Thượng, sau này phái Huyền Thanh Vương sẽ càng thêm đắc ý, con đường làm quan của mình sợ rằng cũng sẽ không mấy thuận lợi.
Trang Hàn Minh nhìn sắc mặt âm u khó đoán của phụ thân mình, trong lòng dường như cũng hiểu rõ vài phần. Nhưng mà hắn vốn dĩ cũng không mấy thân thiết với phụ thân của mình, ngược lại đối với vị đại tướng quân Thành Lỗi kia, trong lòng hắn lại vô cùng kính nể và muốn lấy đó làm gương noi theo. Hiện tại phụ thân cả ngày để cho hắn ở Quốc Tử Giám chăm chỉ học tập, nhưng ai biết lòng hắn không hề đặt ở chỗ này, nam tử hán đại trượng phu phải kiến công lập nghiệp trên chiến trường, mới gọi là đại anh hùng chân chính. Nghĩ tới đây lại không nhịn được nhìn về phía Thành đại tướng quân kia, thấy hắn mặt mày đoan chính lỗi lạc, động tác lại có khí chất kiên cường chính trực của người trong quân đội, bất giác càng thêm thở dài.
Hàn Nhạn từ lúc bắt đầu tiệc cho đến giờ vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức mâu thuẫn. Trước đó nàng cho rằng người nàng gặp trong rừng mai kia có thân phận cao quý, liền đoán là vị hoàng tử nào đó. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại là Huyền Thanh Vương, như thế thì rất tốt rồi, người nào không biết Huyền Thanh Vương và Hoàng Thượng huynh đệ tình thâm, nàng tiến vào nơi không nên tiến vào như vậy, thấy chuyện không nên dính vào, chuyện liên quan đến bí mật hoàng gia, Huyền Thanh Vương đương nhiên là đứng về phía Hoàng Thượng, sợ là mình sẽ gặp nguy hiểm rồi!
Hơn nữa, trước còn may mắn, nếu như thật sự chạy không thoát, mình sẽ cầu khẩn một phen, có thể đối phương sẽ mềm lòng chỉ xem mình là một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ mà bỏ qua, nhưng hiện tại vừa vặn, vị Huyền Thanh Vương này lại là một người đồng tính, sợ là rất chán ghét nữ tử. Mình còn làm ra hành động bất kính với hắn, hiện tại Hàn Nhạn chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, từ sau khi sống lại đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác không biết phải làm sao.
Sớm biết người nọ là Huyền Thanh Vương, sợ là nàng tình nguyện bị phát hiện, cũng sẽ không to gan làm ra chuyện như vậy !
Trong lúc nàng vừa hối hận vừa lo lắng, Đặng Thiền ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng khẽ động, nhỏ giọng nói: "Ngươi không phải là thật sự nhìn trúng vị kia rồi đấy chứ? Nhìn một chút là được rồi, thân phận của ngài ấy, người như chúng ta tuyệt đối không nên nghĩ tới."
Huyền Thanh Vương quyền khuynh thiên hạ, bản thân vừa sinh ra đã là người ưu tú, đừng nói nàng là dòng chính nữ của một đại thần tam phẩm, cho dù là kết đôi với Quận chúa, cũng là dư sức .
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Ta sao có thể không biết, ngươi đừng trêu ghẹo ta, nhưng mà ta thấy ngươi và vị Thành đại tướng quân kia cũng rất xứng đôi, dòng dõi cũng tương xứng, không bằng. . ."
Da mặt Đặng Thiền đỏ bừng lên: "Ít đem ta ra trêu ghẹo đi." Giữa lông mày lộ ra dáng vẻ mềm mại yêu kiều của người con gái.
Hàn Nhạn nhìn nàng ấy trong lòng khẽ động, kiếp trước Đặng Thiền gả cho một vị quan lại trong Hàn Lâm Viện, lại rơi vào kết cục tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn, kiếp này, nàng có thể giúp nàng ấy thay đổi loại số mạng này hay không? Đặng Thiền rõ ràng cũng có ý với vị Thành đại tướng quân kia, hai nhà cũng xem như là môn đăng hộ đối. Mới vừa rồi Hàn Nhạn đã quan sát vị Thành Lỗi kia, hành động rõ ràng quang minh chính đại, hẳn là một người có tính cách tốt. Tính ra, kiếp này còn một năm nữa Đặng Thương Thư sẽ bị giáng chức, mình có thể thay đổi được gì không?
Hàn Nhạn mải suy nghĩ đến nỗi ngẩn người, Đặng Thiền đẩy nàng một cái: "Ngẩn người cái gì vậy, nào nếm thử những món ăn này đi, đồ do đầu bếp trong cung làm ra quả nhiên không hề tầm thường."
Lúc này Hàn Nhạn mới gạt bỏ suy tư trong lòng, cầm chiếc đũa lên nếm thử một miếng bánh ngọt, bỗng nhiên cảm thấy hương thơm lan tỏa trong miệng, mặt mày không nhịn được khẽ cong lên.
"Ta không nói sai đúng không", Đặng Thiền thấy Hàn Nhạn nở nụ cười, thì gắp một chiếc bánh thạch anh hạt sen ngọc châu cho nàng, phía trên rắc hạt vừng óng ánh trong suốt, hương thơm đậm đà, hình dáng đáng yêu, Hàn Nhạn vừa thấy cũng không nhịn được cảm thấy vui mừng trong lòng.
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường: "Bộ dáng tham ăn như vậy, không biết còn tưởng rằng là hạ nhân của nhà nào, cười thành bộ dáng gì không biết! Quả nhiên là thân phận gì thì sẽ có loại giáo dục đó!"
Hàn Nhạn ngẩn ra, liền nhìn thấy Lý Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, khóe miệng giễu cợt nhếch lên, một đôi mắt khinh thường nhìn nàng chằm chằm.
Bàn tiệc của nam nữ quyến phân chia khá rõ ràng, các phu nhân và các tiểu thư tách ra ngồi riêng, các quan đại thần và trẻ em cũng tách ra ngồi riêng. Chỗ ngồi của các vị tiểu thư lại không giống với các nam quyến ở bên kia, mà phần lớn là những người thường ngày thân thiết với nhau ngồi chung một chỗ. Hàn Nhạn từ sau khi mẫu thân bị bệnh thì không tiếp xúc với các tiểu thư ở bên ngoài nữa, đương nhiên không có bằng hữu nào cả. Cho nên chỉ có Đặng Thiền ngồi ở bên cạnh, mà trên bàn của các tiểu thư, xem ra thân phận của vị Lý Giai Kỳ này là cao nhất, lúc trước Hàn Nhạn bị gây khó dễ, mấy vị tiểu thư kia cũng hùa theo phụ họa, cũng không có trách mắng. Giờ phút này nàng ta nói một lời này, những thiên kim tiểu thư khác cũng rối rít nhìn qua phía bên này, ánh mắt khinh bỉ coi thường.
Bỏ đá xuống giếng, là bản tính tự nhiên của con người. Huống chi Lý Giai Kỳ còn có thân phận là thiên kim của Hữu Tướng, sợ là nàng có lý, cũng sẽ bị vị thiên kim tiểu thư này nói thành vô lý.
Lại thấy Trang Ngữ Sơn sợ hãi mở miệng: "Lý cô nương đừng nên nói như vậy, Nhạn Nhi muội muội tuổi còn nhỏ, có thể cùng mọi người cùng nhau tham gia buổi tiệc cũng là cơ hội rất hiếm có, có lẽ là thật sự rất vui mừng."
Một câu nói này bề ngoài thì nhìn giống như là đang giải vây giúp nàng, kỳ thật là đang nói Hàn Nhạn nàng ỷ vào việc tuổi còn nhỏ không hề có phép tắc, còn nói nàng trong ngày thường ít có cơ hội như vậy, thật sự là một nữ nhi không được sủng ái.
Ám chỉ như vậy, xem Trang Hàn Nhạn nàng là người ngu sao?
Lý Giai Kỳ quả thật cũng rất vui mừng, con ngươi nhìn chằm chằm Hàn Nhạn càng lộ ra thái độ khiêu khích.
Hàn Nhạn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trang Ngữ Sơn, nụ cười trên mặt không giảm, sắc mặt không có một tia dao động. Đặng Thiền vốn dĩ muốn thay nàng nói chuyện, nhưng thấy dáng vẻ này của Hàn Nhạn, trong bụng so đo, nên cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi ở một bên xem
Bên tai truyền tới tiếng cười trầm thấp của Hoàng Thượng: "Thành tướng quân, hôm nay khanh có công đẩy lùi quân địch, khiến cho Tây Nhung bị tổn thất nặng nề, giương cao uy danh của Đại Tông ta, quả thật là nên trọng thưởng, Trẫm liền ban thưởng có khanh một vạn lượng hoàng kim, ba ngàn mẫu ruộng tốt, một trăm cửa hàng, năm mươi mét đất. Khanh còn muốn được ban thưởng thứ gì, cứ nói với Trẫm, Trẫm làm chủ cho khanh!"
Lần ban thưởng này, nghe vào trong tai mọi người, quả thực là có chút giật mình. Thành Lỗi chỉ mới hai mươi tuổi, đã được phong chứ đại tướng quân, bây giờ lại được ban thưởng rất nhiều thứ, thật sự là làm cho người ta đỏ mắt.
Mà Hoàng Thượng lại cảm thấy, Thành tướng quân và Phó Vân Tịch là bạn tốt, lòng trung thành có trời đất chứng giám, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đều là mãnh tướng hiếm có, ngày sau nhất định thành nhân tài bất phàm. Chẳng qua hiện tại tuổi còn trẻ, chức quan không thể tăng thêm được nữa, nếu không các thế lực trong triều sẽ không được cân bằng. Là một Đế Vương, làm việc tất nhiên phải biết bày mưu tính kế. Mới vừa rồi mặc dù ban thưởng không tệ, nhưng cũng chỉ là chút bạc, là một quan võ, quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, bạc là thứ vô dụng nhất. Vì để bồi thường, hắn mới thuận thế nói Thành Lỗi nếu còn muốn cái gì khác thì cứ nói.
Thành Lỗi cúi gập người rất cung kính, giọng nói âm vang có lực: "Mạt tướng tạ ơn Hoàng Thượng yêu mến, không dám mong muốn gì hơn."
Hoàng Thượng hài lòng mỉm cười, phất tay nói: "Được rồi, khanh và Vân Tịch vào chỗ ngồi đi, dạ tiệc cũng nên bắt đầu rồi, các vị ái khanh hôm nay nhớ phải uống nhiều thêm vài chén."
Hai vị thần tử lập tức lui ra ngồi vào vị trí bên cạnh, đây đều là vị trí đầu não ngồi ngay phía dưới Hoàng Thượng, Vệ vương Vệ Tĩnh ngồi ở bên phải Thành tướng quân, giờ phút này sắc mặt hết sức khó coi, nhìn dáng vẻ đường quan rộng mở của Thành Lỗi ngồi ở ngay bên cạnh, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Sắc mặt của quần thần ủng hộ phái Vệ Vương cũng khó coi hệt như nhau, Trang Sĩ Dương chính là một người trong số đó, sắc mặt của ông vô cùng lạnh nhạt, trong lòng càng thêm không cam lòng. Tên Thành Lỗi kia cũng chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, bây giờ lại trở thành người tâm phúc ở trước mặt Hoàng Thượng, sau này phái Huyền Thanh Vương sẽ càng thêm đắc ý, con đường làm quan của mình sợ rằng cũng sẽ không mấy thuận lợi.
Trang Hàn Minh nhìn sắc mặt âm u khó đoán của phụ thân mình, trong lòng dường như cũng hiểu rõ vài phần. Nhưng mà hắn vốn dĩ cũng không mấy thân thiết với phụ thân của mình, ngược lại đối với vị đại tướng quân Thành Lỗi kia, trong lòng hắn lại vô cùng kính nể và muốn lấy đó làm gương noi theo. Hiện tại phụ thân cả ngày để cho hắn ở Quốc Tử Giám chăm chỉ học tập, nhưng ai biết lòng hắn không hề đặt ở chỗ này, nam tử hán đại trượng phu phải kiến công lập nghiệp trên chiến trường, mới gọi là đại anh hùng chân chính. Nghĩ tới đây lại không nhịn được nhìn về phía Thành đại tướng quân kia, thấy hắn mặt mày đoan chính lỗi lạc, động tác lại có khí chất kiên cường chính trực của người trong quân đội, bất giác càng thêm thở dài.
Hàn Nhạn từ lúc bắt đầu tiệc cho đến giờ vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức mâu thuẫn. Trước đó nàng cho rằng người nàng gặp trong rừng mai kia có thân phận cao quý, liền đoán là vị hoàng tử nào đó. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại là Huyền Thanh Vương, như thế thì rất tốt rồi, người nào không biết Huyền Thanh Vương và Hoàng Thượng huynh đệ tình thâm, nàng tiến vào nơi không nên tiến vào như vậy, thấy chuyện không nên dính vào, chuyện liên quan đến bí mật hoàng gia, Huyền Thanh Vương đương nhiên là đứng về phía Hoàng Thượng, sợ là mình sẽ gặp nguy hiểm rồi!
Hơn nữa, trước còn may mắn, nếu như thật sự chạy không thoát, mình sẽ cầu khẩn một phen, có thể đối phương sẽ mềm lòng chỉ xem mình là một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ mà bỏ qua, nhưng hiện tại vừa vặn, vị Huyền Thanh Vương này lại là một người đồng tính, sợ là rất chán ghét nữ tử. Mình còn làm ra hành động bất kính với hắn, hiện tại Hàn Nhạn chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, từ sau khi sống lại đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác không biết phải làm sao.
Sớm biết người nọ là Huyền Thanh Vương, sợ là nàng tình nguyện bị phát hiện, cũng sẽ không to gan làm ra chuyện như vậy !
Trong lúc nàng vừa hối hận vừa lo lắng, Đặng Thiền ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng khẽ động, nhỏ giọng nói: "Ngươi không phải là thật sự nhìn trúng vị kia rồi đấy chứ? Nhìn một chút là được rồi, thân phận của ngài ấy, người như chúng ta tuyệt đối không nên nghĩ tới."
Huyền Thanh Vương quyền khuynh thiên hạ, bản thân vừa sinh ra đã là người ưu tú, đừng nói nàng là dòng chính nữ của một đại thần tam phẩm, cho dù là kết đôi với Quận chúa, cũng là dư sức .
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Ta sao có thể không biết, ngươi đừng trêu ghẹo ta, nhưng mà ta thấy ngươi và vị Thành đại tướng quân kia cũng rất xứng đôi, dòng dõi cũng tương xứng, không bằng. . ."
Da mặt Đặng Thiền đỏ bừng lên: "Ít đem ta ra trêu ghẹo đi." Giữa lông mày lộ ra dáng vẻ mềm mại yêu kiều của người con gái.
Hàn Nhạn nhìn nàng ấy trong lòng khẽ động, kiếp trước Đặng Thiền gả cho một vị quan lại trong Hàn Lâm Viện, lại rơi vào kết cục tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn, kiếp này, nàng có thể giúp nàng ấy thay đổi loại số mạng này hay không? Đặng Thiền rõ ràng cũng có ý với vị Thành đại tướng quân kia, hai nhà cũng xem như là môn đăng hộ đối. Mới vừa rồi Hàn Nhạn đã quan sát vị Thành Lỗi kia, hành động rõ ràng quang minh chính đại, hẳn là một người có tính cách tốt. Tính ra, kiếp này còn một năm nữa Đặng Thương Thư sẽ bị giáng chức, mình có thể thay đổi được gì không?
Hàn Nhạn mải suy nghĩ đến nỗi ngẩn người, Đặng Thiền đẩy nàng một cái: "Ngẩn người cái gì vậy, nào nếm thử những món ăn này đi, đồ do đầu bếp trong cung làm ra quả nhiên không hề tầm thường."
Lúc này Hàn Nhạn mới gạt bỏ suy tư trong lòng, cầm chiếc đũa lên nếm thử một miếng bánh ngọt, bỗng nhiên cảm thấy hương thơm lan tỏa trong miệng, mặt mày không nhịn được khẽ cong lên.
"Ta không nói sai đúng không", Đặng Thiền thấy Hàn Nhạn nở nụ cười, thì gắp một chiếc bánh thạch anh hạt sen ngọc châu cho nàng, phía trên rắc hạt vừng óng ánh trong suốt, hương thơm đậm đà, hình dáng đáng yêu, Hàn Nhạn vừa thấy cũng không nhịn được cảm thấy vui mừng trong lòng.
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường: "Bộ dáng tham ăn như vậy, không biết còn tưởng rằng là hạ nhân của nhà nào, cười thành bộ dáng gì không biết! Quả nhiên là thân phận gì thì sẽ có loại giáo dục đó!"
Hàn Nhạn ngẩn ra, liền nhìn thấy Lý Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, khóe miệng giễu cợt nhếch lên, một đôi mắt khinh thường nhìn nàng chằm chằm.
Bàn tiệc của nam nữ quyến phân chia khá rõ ràng, các phu nhân và các tiểu thư tách ra ngồi riêng, các quan đại thần và trẻ em cũng tách ra ngồi riêng. Chỗ ngồi của các vị tiểu thư lại không giống với các nam quyến ở bên kia, mà phần lớn là những người thường ngày thân thiết với nhau ngồi chung một chỗ. Hàn Nhạn từ sau khi mẫu thân bị bệnh thì không tiếp xúc với các tiểu thư ở bên ngoài nữa, đương nhiên không có bằng hữu nào cả. Cho nên chỉ có Đặng Thiền ngồi ở bên cạnh, mà trên bàn của các tiểu thư, xem ra thân phận của vị Lý Giai Kỳ này là cao nhất, lúc trước Hàn Nhạn bị gây khó dễ, mấy vị tiểu thư kia cũng hùa theo phụ họa, cũng không có trách mắng. Giờ phút này nàng ta nói một lời này, những thiên kim tiểu thư khác cũng rối rít nhìn qua phía bên này, ánh mắt khinh bỉ coi thường.
Bỏ đá xuống giếng, là bản tính tự nhiên của con người. Huống chi Lý Giai Kỳ còn có thân phận là thiên kim của Hữu Tướng, sợ là nàng có lý, cũng sẽ bị vị thiên kim tiểu thư này nói thành vô lý.
Lại thấy Trang Ngữ Sơn sợ hãi mở miệng: "Lý cô nương đừng nên nói như vậy, Nhạn Nhi muội muội tuổi còn nhỏ, có thể cùng mọi người cùng nhau tham gia buổi tiệc cũng là cơ hội rất hiếm có, có lẽ là thật sự rất vui mừng."
Một câu nói này bề ngoài thì nhìn giống như là đang giải vây giúp nàng, kỳ thật là đang nói Hàn Nhạn nàng ỷ vào việc tuổi còn nhỏ không hề có phép tắc, còn nói nàng trong ngày thường ít có cơ hội như vậy, thật sự là một nữ nhi không được sủng ái.
Ám chỉ như vậy, xem Trang Hàn Nhạn nàng là người ngu sao?
Lý Giai Kỳ quả thật cũng rất vui mừng, con ngươi nhìn chằm chằm Hàn Nhạn càng lộ ra thái độ khiêu khích.
Hàn Nhạn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trang Ngữ Sơn, nụ cười trên mặt không giảm, sắc mặt không có một tia dao động. Đặng Thiền vốn dĩ muốn thay nàng nói chuyện, nhưng thấy dáng vẻ này của Hàn Nhạn, trong bụng so đo, nên cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi ở một bên xem
Bình luận truyện