Quý Nữ Khó Cầu
Chương 7: Bái sư Trạng Nguyên
Hàn Nhạn đi theo sau Tiểu Lý, trong lúc vô tình thấy được hai gò má của Cấp Lam đỏ bừng, ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi mới hiểu được thì ra là do người thanh niên mặc bộ quần áo màu đỏ lúc nãy. Chỉ có Thu Hồng vẫn hoàn toàn bình tĩnh, có lẽ nàng không có hứng thú. Sau khi dừng lại một lát, nàng mới hỏi Tiểu Lý: "Xin hỏi tiểu đệ, vị công tử vừa rồi đến đây làm gì vậy?"
Tiểu Lý vẫn còn tự trách vì chuyện khi nãy, không ngờ đột nhiên gặp phải đoàn người của công chúa Vân Nghê, khiến cục diện trở nên rất xấu hổ. Thấy Hàn Nhạn có ý muốn biết, tiểu đồng vội vàng trả lời: "Đó là nam nhi của tả tướng. Ngài ấy cũng học võ tại đây."
Nam nhi của tả tướng, dường như Hàn Nhạnnhớ lại truyện gì đó. Bởi vì kiếp trước để được gả cho Vệ Như Phong, Trang Sĩ Dương đã bắt nàng học thuộc hết tất cả các mối quan hệ trong triều đình. Nàng vốn không để tâm lắm đến những việc này, tuy vậy lại có chút ấn tượng với vị tả tướng đó.
Tả tướng Hách Liên Vô Minh dưới gối chỉ có một đứa nam nhi là Hách Liên Dục. Do Sở phu nhân sinh ra, từ nhỏ tướng mạo đã rất tuấn tú có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Lấy được vô số trái tim của bao thiếu nữ ở kinh thành này, Hách Liên Dục vừa tuấn tú vừa phong lưu, hành sự luôn không có phép tắc, khiến người khác vừa yêu vừa hận.
Người không có phép tắc như vậy mà cũng có thể được đến võ quán học võ, xem ra võ quán Thuận Xương thật sự có bản lĩnh hơn nàng tưởng.
Võ quán này rất rộng, vật dụng bài trí khá đơn giản, được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Sử dụng hai màu chủ đạo là đen và trắng, ngói lợp màu xanh, tường màu xám. Nhìn trông rất kiên cố.
Đi vào cửa phải vòng qua một bồn hoa lớn, đột nhiên ánh mắt của Hàn Nhạn sáng bừng lên, mắt nhìn chằm chằm vào mảnh đất trống phía trước, ở đó đang phát ra tiếng đánh nhau khá lớn, chắc hẳn là các học viên đang luyện tập võ.
Hàn Nhạn cúi đầu đi theo Tiểu Lý băng qua một hàng lang dài, chỉ có điều nàng nhìn không chớp mắt. Vòng thêm mấy vòng, rồi đi lên một bậc thang cao, cuối cùng cũng thấy một gian phòng lớn trước mặt.
Tiểu Lý dẫn các nàng đi vào, cung kính thưa đáp: "Sư phụ, có mấy vị cô nương này muốn tới tìm thầy dạy võ."
Hàn Nhạn nhìn người đang ngồi ngay ngắn ở giữa phòng, đó là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, hai gò má đỏ hồng, đang nhắm mắt lại. Tay cầm một viên bi bằng sắt. Đầu mùa đông thời tiết đã lạnh thấu xương, nhưng mà ông lão này chỉ mặc một bộ quần áo đơn sơ, trông tinh thần rất khỏe mạnh, khí khái anh hùng.
Nghe thấy lời của Tiểu Lý, ông lão mở mắt ra, nhìn thẳng về phía Hàn Nhạn.
Hạn Nhạn hơi cúi đầu, không tránh ánh mắt của ông lão, chỉ bình tĩnh hành lễ, mở miệng nói: "Dân nữ bái kiến Dương đại nhân."
Dương Kỳ nheo mắt lại, ông đã lớn tuổi như vậy, gặp qua không ít người nhưng không ai có gan lớn như đứa nữ tử ở trước mặt. Dưới ánh nhìn của ông mà có thể ung dung như vậy, thật khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa đối phương chỉ là một cô bé.
Mọi chuyện thật nằm ngoài dự kiến của ông.
"Ta đã từ quan lâu rồi, hai chữ đại nhân này, lão phu e là không gánh vác nổi." Một lát sau, ông mở miệng nói.
"Là dân nữ không đúng thưa Dương lão tiền bối." Hàn Nhạn rất hiểu đúng sai.
Trong mắt Dương Kỳ hiện lên tia kinh ngạc mà không ai phát giác được, ông có chút giật mình. Ông lăn tròn cục bi sắt trong tay mình, nói: "Ngươi nói, ngươi đến đây tìm thầy dạy võ?"
Hàn Nhạn cung kính trả lời: "Vâng ạ!"
"Là đến thay người nào?" Dương Kỳ nhìn thấy rõ ràng, ở trước mặt ông có ba người, nhưng mà thái độ của hai người còn lại đối với tiểu nha đầu này rất cung kính. Ông nhìn người bao lâu nay, chỉ cần liếc qua là biết tiểu nha đầu này là chủ tử của hai người còn lại. Nhìn cách ăn mặc của các nàng, xem ra không muốn cho người khác phát hiện ra thân phận của mình. Nàng cố ý che giấu thân phận của mình, xem ra thân phận của tiểu nha đầu này không thấp. Huống chi khí chất của nàng lại ung dung như vậy, không hề giống như là con dân nhà nghèo được bồi dưỡng thành tài. Thiên kim tiểu thư của nhà giàu tìm đến võ quán, không lẽ lại tự mình đi kiếm thầy dạy võ.
"Dân nữ cả gan xin được học võ."
Lời vừa nói ra, ngay cả Cấp Lam và Thu Hồng đều sửng sốt. Dương Kỳ cũng kinh ngạc, nhất thời giận đến tái mặt: "Cô nương đang trêu trọc lão phu sao? Con gái làm sao lại đòi học võ?"
Dù sao Dương Kỳ cũng từng là Võ Trạng Nguyên, trên người cũng có vài phần khí chất uy nghiêm. Nhất là lúc này, lông mày của ông nhíu lại khiến mọi người đều kinh sợ. Khó trách tại sao Tiểu Lý lại sợ ông đến như vậy. Đáng tiếc điều này đối với Hàn Nhạn không hề có tác dụng, bởi vì nàng trong sạch, mình với Dương Kỳ không có tồn tại lợi ích gì, nên nàng không hề thấy sợ.
Tiểu Lý lúc trước luôn cười khanh khách, còn bây giờ thì đầu đã toát đầy mồ hôi. Một giọng nói trong trẻo, cung kính hỏi lại: "Xin hỏi Dương lão tiền bối, võ quán này có quy định không thu nhận con gái vào học sao?"
Dương Kỳ ngẩn ra, giương mắt nhìn lại, thấy thiếu nữ trước mặt hai mắt sáng ngời, không hề e ngại điều gì, tựa như bản thân đang đối mặt với một người bạn cũ lâu năm. Không đợi ông tiếp tục nói, nàng lên tiếng: "Dân nữ đã sớm nghe nói. Võ quán Thuận Xương tốt nhất, nổi tiếng nhất ở Đại Tông này. Dân nữ cảm thấy, sở dĩ võ quán trường thịnh không suy, là vì võ quán có điểm độc đáo riêng biệt mà không nơi nào. Mà điểm độc đáo này chính là tuyệt đối phải công bằng."
Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp: "Mọi người đều biết, võ quán Thuận Xương nhận học trò thì những học trò đó đều phải đến học tại võ quán, bất luận người đó là ai, con nhà quyền quý hay con nhà nghèo. Điều này tạo sự bình đẳng cho các học trò. Dân nữ cho rằng, người đưa ra quy định này nhất định phải là người chính trực phân minh, phẩm chất cao thượng."
Trong lòng Dương Kỳ đầy chấn động, ông vốn là một người nghèo hèn, khi còn nhỏ may mắn gặp được cao nhân, được người dạy dỗ. Nhà ông vốn đã nghèo khổ, vì để thay đổi tình trạng này, ông cố gắng khổ luyện thành tài, rốt cục đến một ngày so tài cùng người khác trên sàn đấu, đoạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên.
Ông xuất thân bần hàn, nên hiểu rõ có rất nhiều người muốn học nhưng không được.Vì thế, ngay từ lúc nhỏ ông đã luôn mơ ước đến một ngày, mình có thể mở một võ quán Thuận Xương này. Nhìn những học trò tập võ ở nơi này, ông như thấy được bản thân năm đó.Chính là chuyện này ít người nào biết được, không ngờ đến ngày hôm nay, lại có một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình biết bao nhiêu tuổi có thể nói toạc ra hết.
"Nếu có công bằng cho giàu nghèo, tại sao nam nữ lại không thể? Chẳng lẽ Dương lão tiền bối cho rằng, thân phận nữ nhi còn ti tiện hơn thân phận hào môn sao? Nếu vậy tiền bối xem Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu như thế nào?"
Lấy Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu ra để lý luận. Tuy rất vớ vẩn nhưng mà Hàn Nhạn nói đúng. Nếu không đáp ứng cho nữ nhi học võ thì có nghĩa trong lòng ông đã xem nữ nhi còn ti tiện hơn hào môn thế gia. Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu là người tôn quý, nói như vậy khác nào Dương Kỳ bất kính với Hoàng Thất. Ông đột nhiên hiểu ra, những lời này ngay chính ông cũng không thể phản bácđược.
Im lặng một lúc lâu, Dương Kỳ đột nhiên cười to: "Đúng là một nha đầu miệng lưỡi bén nhọn."
Hàn Nhạn vẫn duy trì tư thế cũ: "Dân nữ chỉ muốn tìm một thầy dạy võ cho chính mình thôi. Nếu như mạo phạm đến lão tiền bối, đúng là dân nữ không đúng. Xin lão tiền bối tha tội."
Dương Kỳ nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng nhìn qua chỉ mới chừng mười một, mười hai tuổi, lại có thể đứng vững vàng dưới sức ép của ông mà nói chuyện, thái độ không kiêu không nịnh, biết tiến biết lùi. Đã hiểu rõ mới không cưỡng cầu, hiểu được thời cơ liền mềm giọng xuống.Đúng là rất có cơ trí, nếu thêm một thời gian nữa nhất định sẽ là người rất xuất sắc. Nếu tiểu nha đầu này là nam nhi, ông nhất định sẽ thu nhận làm đồ đệ, nhưng mà thật quá đáng tiếc.
Ông thở dài: "Ngươi nói cũng có lý, đáng tiếc ở võ quán của lão phu, tất cả học trò đều là nam nhi. Nếu ngươi muốn học võ, chỉ sợ lúc vào võ quán, phải xen lẫn trong đám nam nhi thật sự không tốt lắm. Nếu bị đồn ra ngoài, thanh danh cũng sẽ bị hủy,"
Lời này nói đúng không sai, cho dù Hàn Nhạn có gan lớn đến đâu, cũng không dám cùng một đám nam nhi suốt ngày ở chung một chỗ. Nếu bị truyền ra ngoài, đừng nói là chính mình. Không chừng mặt mũi của cả nhà đều bị hủy.
Dương Kỳ nói không hề sai, võ quán Thuận Xương đều là nam nhi, mặc dù có công chúa Vân Nghê, cũng là vì quan hệ giữa Hoàng Thượng và Dương Kỳ. Cùng lắm là đến võ quán chơi đùa, sư phụ trong võ quán cũng chỉ dạy một vài chiêu thức cho vui. Không phải là nữ nhi học võ một cách nghiêm chỉnh.
"Dân nữ không phải là ép buộc người, chỉ thuận miệng nói ra. Mọi người đều biết, vật hiếm mới là quý, làm việc gì trước tiên phải làm cho đúng. Võ quán Thuận Xương vì sự bình đẳng nên mới độc đáo, nếu bây giờ xuất hiện sự bình đẳng giữa nam và nữ, cái này đối với võ quán chỉ tốt chứ không hại." Hàn Nhạn nhắc nhở: "Tiền bối cũng biết, xuất thân từ nhà quyền quý không chỉ có nam nhi mà còn có nữ nhi."
Ánh mắt của Dương Kỳ lóe sáng, trừng mắt nhìn Hàn Nhạn nói: "Ngươi đang uy hiếp lão phu?"
"Dân nữ không dám." Hàn Nhạn bình tĩnh nói: "Chỉ là giả thiết thôi. Lão tiền bối cũng biết, nữ nhi học võ cũng là để phòng thân.Cho nên cũng không cần võ công quá cao. Cũng giống như lão tiền bối vậy, không phải là không biết dùng nhân tài. Nói không chừng, võ quán này ở kinh thành sẽ là võ quán duy nhất có nữ nhi học võ, như vậy cũng rất náo nhiệt."
Hàn Nhạn nhìn lướt qua Dương Kỳ, rồi nói ra một câu như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà: "Nếu chuyện này thành công, danh tiếng của lão tiền bối sẽ ngày càng vang xa. Mà trong kinh thành này, nói không chừng nữ nhi của các nhà quyền quý đền đến đây học võ."
Dương Kỳ nóng giận hỏi: "Thật ra ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thu Hồng và Cấp Lam sợ ông lão nhìn giống hung thần này sẽ làm tổn thương tiểu thư, vội vàng tiến lên che chắn cho Hàn Nhạn ở phía sau.
Hàn Nhạn nhìn chằm chằm Dương Kỳ, nói: "Hôm nay dân nữ tới đây, không phải vì nóng lòng nhất thời tìm người học võ. Chỉ là đưa ra đề nghị cho lão tiền bối, nếu võ quán có riêng một nơi để dạy nữ nhi học võ thì tốt rồi. Với tên tuổi của lão tiền bối, nhóm người quan lại quyền quý cũng sẽ có kiêng kỵ mà không dám đụng vào."
Dương Kỳ giật mình, trước kia ông cũng có nghĩ đến việc này nhưng mà chỉ để ở trong đầu. Ông cũng có cao ngạo của chính mình, nếu để cho võ quán khác làm điều này, có thể khiến ông không khỏi tiếc nuối. Nhưng nếu đểchính tay ông làm, tuy rằng có chút nguy hiểm nhưng một khi thành công, thì thanh danh của võ quán sẽ càng tốt, điều này cũng không phải xấu.
"Đề nghị này của ngươi rất to gan." Dương Kỳ bình ổn tâm tình của mình: "Nhưng mà vẫn có thể xem xét được. Vậy ngươi muốn gì nào?"
Nha đầu này, rõ ràng là có chuẩn bị sẵn, thiện hạ không ăn cơm vô ích, nếu đưa ra ý kiến cho ông, nhất định là nàng có điều muốn nói.
Hạn Nhạn vui vẻ trong lòng, khẽ nói: "Rất đơn giản, chỉ cần võ quán nhận nữ nhi vào học. Tiểu nữ cũng muốn vào học ở võ quán."
Dương kỳ cảm thấy không đúng: "Chỉ có như vậy?"
Hàn Nhạn lắc đầu: "Còn có tiểu đệ, tiểu nữ thỉnh cầu lão tiền bối tự mình dạy bảo."
Dương Kỳ giận quá hóa cười: "Vớ vẩn! Kiếp này lão phu chỉ nhận một đồ đệ, tỷ muội các ngươi có tư cách gì mà làm đồ đệ của ta?"
Hàn Nhạn biết mình có chút trèo cao, con nhà quyền quý trong kinh thành nhiều như vậy, nhưng mà Dương Kỳ vẫn chưa dạy dỗ bất kỳ ai. Minh Nhi không có chỗ nào đặc biệt, làm sao để cho vị Võ Trạng Nguyên này liếc mắt tới?
Nàng thở dài: "Dân nữ không dám gây khó khăn, chỉ là tình thế bắt đắc dĩ. Chuyện tiểu đệ học võ không thể để cho người ngoài biết, không thể để tiểu đệ ngang nhiên đi vào võ quán, nên chỉ có thể xin lão tiền bối lén thu nhận."
Lời vừa nói ra, Hàn Nhạn lại phiền muộn, Võ quán Thuận Xương là nơi có thầy giáo tốt nhất, Minh Nhi chỉ có thể lén học võ không thể ngang nhiên đi vào võ quán. Điều này thật khiến người khác đau đầu.
Ngoài dự đoán của mọi người. Một lúc sau, Hàn Nhạn nghe được giọng bình tĩnh của Dương Kỳ: "Ngươi dẫn tiểu đệ ngươi tới đây, lão phu muốn xem nó có tư cách làm học trò của ta không."
Hàn Nhạn ngạc nhiên, nghe thấy lời này lập tức mừng rỡ vô cùng: "Lão tiền bối đồng ý?"
"Cũng chưa chắc, mặc dù nó có thể làm học trò của lão phu. Nhưng mà lão phu cũng muốn coi nó có xứng không đã. Cả đời này lão phu không muốn nợ ai, đây coi như là báo đáp cho ý kiến của ngươi." Dương Kỳ nhìn cục bi sắt trên tay mình, chính ông cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, đồng ý với tiểu nha đầu này.
Hàn Nhạn cực kỳ cảm kích, lập tức cúi người hành lễ: "Đa tạ Dương lão tiền bối."
Tiểu Lý vẫn còn tự trách vì chuyện khi nãy, không ngờ đột nhiên gặp phải đoàn người của công chúa Vân Nghê, khiến cục diện trở nên rất xấu hổ. Thấy Hàn Nhạn có ý muốn biết, tiểu đồng vội vàng trả lời: "Đó là nam nhi của tả tướng. Ngài ấy cũng học võ tại đây."
Nam nhi của tả tướng, dường như Hàn Nhạnnhớ lại truyện gì đó. Bởi vì kiếp trước để được gả cho Vệ Như Phong, Trang Sĩ Dương đã bắt nàng học thuộc hết tất cả các mối quan hệ trong triều đình. Nàng vốn không để tâm lắm đến những việc này, tuy vậy lại có chút ấn tượng với vị tả tướng đó.
Tả tướng Hách Liên Vô Minh dưới gối chỉ có một đứa nam nhi là Hách Liên Dục. Do Sở phu nhân sinh ra, từ nhỏ tướng mạo đã rất tuấn tú có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Lấy được vô số trái tim của bao thiếu nữ ở kinh thành này, Hách Liên Dục vừa tuấn tú vừa phong lưu, hành sự luôn không có phép tắc, khiến người khác vừa yêu vừa hận.
Người không có phép tắc như vậy mà cũng có thể được đến võ quán học võ, xem ra võ quán Thuận Xương thật sự có bản lĩnh hơn nàng tưởng.
Võ quán này rất rộng, vật dụng bài trí khá đơn giản, được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Sử dụng hai màu chủ đạo là đen và trắng, ngói lợp màu xanh, tường màu xám. Nhìn trông rất kiên cố.
Đi vào cửa phải vòng qua một bồn hoa lớn, đột nhiên ánh mắt của Hàn Nhạn sáng bừng lên, mắt nhìn chằm chằm vào mảnh đất trống phía trước, ở đó đang phát ra tiếng đánh nhau khá lớn, chắc hẳn là các học viên đang luyện tập võ.
Hàn Nhạn cúi đầu đi theo Tiểu Lý băng qua một hàng lang dài, chỉ có điều nàng nhìn không chớp mắt. Vòng thêm mấy vòng, rồi đi lên một bậc thang cao, cuối cùng cũng thấy một gian phòng lớn trước mặt.
Tiểu Lý dẫn các nàng đi vào, cung kính thưa đáp: "Sư phụ, có mấy vị cô nương này muốn tới tìm thầy dạy võ."
Hàn Nhạn nhìn người đang ngồi ngay ngắn ở giữa phòng, đó là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, hai gò má đỏ hồng, đang nhắm mắt lại. Tay cầm một viên bi bằng sắt. Đầu mùa đông thời tiết đã lạnh thấu xương, nhưng mà ông lão này chỉ mặc một bộ quần áo đơn sơ, trông tinh thần rất khỏe mạnh, khí khái anh hùng.
Nghe thấy lời của Tiểu Lý, ông lão mở mắt ra, nhìn thẳng về phía Hàn Nhạn.
Hạn Nhạn hơi cúi đầu, không tránh ánh mắt của ông lão, chỉ bình tĩnh hành lễ, mở miệng nói: "Dân nữ bái kiến Dương đại nhân."
Dương Kỳ nheo mắt lại, ông đã lớn tuổi như vậy, gặp qua không ít người nhưng không ai có gan lớn như đứa nữ tử ở trước mặt. Dưới ánh nhìn của ông mà có thể ung dung như vậy, thật khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa đối phương chỉ là một cô bé.
Mọi chuyện thật nằm ngoài dự kiến của ông.
"Ta đã từ quan lâu rồi, hai chữ đại nhân này, lão phu e là không gánh vác nổi." Một lát sau, ông mở miệng nói.
"Là dân nữ không đúng thưa Dương lão tiền bối." Hàn Nhạn rất hiểu đúng sai.
Trong mắt Dương Kỳ hiện lên tia kinh ngạc mà không ai phát giác được, ông có chút giật mình. Ông lăn tròn cục bi sắt trong tay mình, nói: "Ngươi nói, ngươi đến đây tìm thầy dạy võ?"
Hàn Nhạn cung kính trả lời: "Vâng ạ!"
"Là đến thay người nào?" Dương Kỳ nhìn thấy rõ ràng, ở trước mặt ông có ba người, nhưng mà thái độ của hai người còn lại đối với tiểu nha đầu này rất cung kính. Ông nhìn người bao lâu nay, chỉ cần liếc qua là biết tiểu nha đầu này là chủ tử của hai người còn lại. Nhìn cách ăn mặc của các nàng, xem ra không muốn cho người khác phát hiện ra thân phận của mình. Nàng cố ý che giấu thân phận của mình, xem ra thân phận của tiểu nha đầu này không thấp. Huống chi khí chất của nàng lại ung dung như vậy, không hề giống như là con dân nhà nghèo được bồi dưỡng thành tài. Thiên kim tiểu thư của nhà giàu tìm đến võ quán, không lẽ lại tự mình đi kiếm thầy dạy võ.
"Dân nữ cả gan xin được học võ."
Lời vừa nói ra, ngay cả Cấp Lam và Thu Hồng đều sửng sốt. Dương Kỳ cũng kinh ngạc, nhất thời giận đến tái mặt: "Cô nương đang trêu trọc lão phu sao? Con gái làm sao lại đòi học võ?"
Dù sao Dương Kỳ cũng từng là Võ Trạng Nguyên, trên người cũng có vài phần khí chất uy nghiêm. Nhất là lúc này, lông mày của ông nhíu lại khiến mọi người đều kinh sợ. Khó trách tại sao Tiểu Lý lại sợ ông đến như vậy. Đáng tiếc điều này đối với Hàn Nhạn không hề có tác dụng, bởi vì nàng trong sạch, mình với Dương Kỳ không có tồn tại lợi ích gì, nên nàng không hề thấy sợ.
Tiểu Lý lúc trước luôn cười khanh khách, còn bây giờ thì đầu đã toát đầy mồ hôi. Một giọng nói trong trẻo, cung kính hỏi lại: "Xin hỏi Dương lão tiền bối, võ quán này có quy định không thu nhận con gái vào học sao?"
Dương Kỳ ngẩn ra, giương mắt nhìn lại, thấy thiếu nữ trước mặt hai mắt sáng ngời, không hề e ngại điều gì, tựa như bản thân đang đối mặt với một người bạn cũ lâu năm. Không đợi ông tiếp tục nói, nàng lên tiếng: "Dân nữ đã sớm nghe nói. Võ quán Thuận Xương tốt nhất, nổi tiếng nhất ở Đại Tông này. Dân nữ cảm thấy, sở dĩ võ quán trường thịnh không suy, là vì võ quán có điểm độc đáo riêng biệt mà không nơi nào. Mà điểm độc đáo này chính là tuyệt đối phải công bằng."
Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp: "Mọi người đều biết, võ quán Thuận Xương nhận học trò thì những học trò đó đều phải đến học tại võ quán, bất luận người đó là ai, con nhà quyền quý hay con nhà nghèo. Điều này tạo sự bình đẳng cho các học trò. Dân nữ cho rằng, người đưa ra quy định này nhất định phải là người chính trực phân minh, phẩm chất cao thượng."
Trong lòng Dương Kỳ đầy chấn động, ông vốn là một người nghèo hèn, khi còn nhỏ may mắn gặp được cao nhân, được người dạy dỗ. Nhà ông vốn đã nghèo khổ, vì để thay đổi tình trạng này, ông cố gắng khổ luyện thành tài, rốt cục đến một ngày so tài cùng người khác trên sàn đấu, đoạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên.
Ông xuất thân bần hàn, nên hiểu rõ có rất nhiều người muốn học nhưng không được.Vì thế, ngay từ lúc nhỏ ông đã luôn mơ ước đến một ngày, mình có thể mở một võ quán Thuận Xương này. Nhìn những học trò tập võ ở nơi này, ông như thấy được bản thân năm đó.Chính là chuyện này ít người nào biết được, không ngờ đến ngày hôm nay, lại có một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình biết bao nhiêu tuổi có thể nói toạc ra hết.
"Nếu có công bằng cho giàu nghèo, tại sao nam nữ lại không thể? Chẳng lẽ Dương lão tiền bối cho rằng, thân phận nữ nhi còn ti tiện hơn thân phận hào môn sao? Nếu vậy tiền bối xem Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu như thế nào?"
Lấy Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu ra để lý luận. Tuy rất vớ vẩn nhưng mà Hàn Nhạn nói đúng. Nếu không đáp ứng cho nữ nhi học võ thì có nghĩa trong lòng ông đã xem nữ nhi còn ti tiện hơn hào môn thế gia. Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu là người tôn quý, nói như vậy khác nào Dương Kỳ bất kính với Hoàng Thất. Ông đột nhiên hiểu ra, những lời này ngay chính ông cũng không thể phản bácđược.
Im lặng một lúc lâu, Dương Kỳ đột nhiên cười to: "Đúng là một nha đầu miệng lưỡi bén nhọn."
Hàn Nhạn vẫn duy trì tư thế cũ: "Dân nữ chỉ muốn tìm một thầy dạy võ cho chính mình thôi. Nếu như mạo phạm đến lão tiền bối, đúng là dân nữ không đúng. Xin lão tiền bối tha tội."
Dương Kỳ nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng nhìn qua chỉ mới chừng mười một, mười hai tuổi, lại có thể đứng vững vàng dưới sức ép của ông mà nói chuyện, thái độ không kiêu không nịnh, biết tiến biết lùi. Đã hiểu rõ mới không cưỡng cầu, hiểu được thời cơ liền mềm giọng xuống.Đúng là rất có cơ trí, nếu thêm một thời gian nữa nhất định sẽ là người rất xuất sắc. Nếu tiểu nha đầu này là nam nhi, ông nhất định sẽ thu nhận làm đồ đệ, nhưng mà thật quá đáng tiếc.
Ông thở dài: "Ngươi nói cũng có lý, đáng tiếc ở võ quán của lão phu, tất cả học trò đều là nam nhi. Nếu ngươi muốn học võ, chỉ sợ lúc vào võ quán, phải xen lẫn trong đám nam nhi thật sự không tốt lắm. Nếu bị đồn ra ngoài, thanh danh cũng sẽ bị hủy,"
Lời này nói đúng không sai, cho dù Hàn Nhạn có gan lớn đến đâu, cũng không dám cùng một đám nam nhi suốt ngày ở chung một chỗ. Nếu bị truyền ra ngoài, đừng nói là chính mình. Không chừng mặt mũi của cả nhà đều bị hủy.
Dương Kỳ nói không hề sai, võ quán Thuận Xương đều là nam nhi, mặc dù có công chúa Vân Nghê, cũng là vì quan hệ giữa Hoàng Thượng và Dương Kỳ. Cùng lắm là đến võ quán chơi đùa, sư phụ trong võ quán cũng chỉ dạy một vài chiêu thức cho vui. Không phải là nữ nhi học võ một cách nghiêm chỉnh.
"Dân nữ không phải là ép buộc người, chỉ thuận miệng nói ra. Mọi người đều biết, vật hiếm mới là quý, làm việc gì trước tiên phải làm cho đúng. Võ quán Thuận Xương vì sự bình đẳng nên mới độc đáo, nếu bây giờ xuất hiện sự bình đẳng giữa nam và nữ, cái này đối với võ quán chỉ tốt chứ không hại." Hàn Nhạn nhắc nhở: "Tiền bối cũng biết, xuất thân từ nhà quyền quý không chỉ có nam nhi mà còn có nữ nhi."
Ánh mắt của Dương Kỳ lóe sáng, trừng mắt nhìn Hàn Nhạn nói: "Ngươi đang uy hiếp lão phu?"
"Dân nữ không dám." Hàn Nhạn bình tĩnh nói: "Chỉ là giả thiết thôi. Lão tiền bối cũng biết, nữ nhi học võ cũng là để phòng thân.Cho nên cũng không cần võ công quá cao. Cũng giống như lão tiền bối vậy, không phải là không biết dùng nhân tài. Nói không chừng, võ quán này ở kinh thành sẽ là võ quán duy nhất có nữ nhi học võ, như vậy cũng rất náo nhiệt."
Hàn Nhạn nhìn lướt qua Dương Kỳ, rồi nói ra một câu như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà: "Nếu chuyện này thành công, danh tiếng của lão tiền bối sẽ ngày càng vang xa. Mà trong kinh thành này, nói không chừng nữ nhi của các nhà quyền quý đền đến đây học võ."
Dương Kỳ nóng giận hỏi: "Thật ra ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thu Hồng và Cấp Lam sợ ông lão nhìn giống hung thần này sẽ làm tổn thương tiểu thư, vội vàng tiến lên che chắn cho Hàn Nhạn ở phía sau.
Hàn Nhạn nhìn chằm chằm Dương Kỳ, nói: "Hôm nay dân nữ tới đây, không phải vì nóng lòng nhất thời tìm người học võ. Chỉ là đưa ra đề nghị cho lão tiền bối, nếu võ quán có riêng một nơi để dạy nữ nhi học võ thì tốt rồi. Với tên tuổi của lão tiền bối, nhóm người quan lại quyền quý cũng sẽ có kiêng kỵ mà không dám đụng vào."
Dương Kỳ giật mình, trước kia ông cũng có nghĩ đến việc này nhưng mà chỉ để ở trong đầu. Ông cũng có cao ngạo của chính mình, nếu để cho võ quán khác làm điều này, có thể khiến ông không khỏi tiếc nuối. Nhưng nếu đểchính tay ông làm, tuy rằng có chút nguy hiểm nhưng một khi thành công, thì thanh danh của võ quán sẽ càng tốt, điều này cũng không phải xấu.
"Đề nghị này của ngươi rất to gan." Dương Kỳ bình ổn tâm tình của mình: "Nhưng mà vẫn có thể xem xét được. Vậy ngươi muốn gì nào?"
Nha đầu này, rõ ràng là có chuẩn bị sẵn, thiện hạ không ăn cơm vô ích, nếu đưa ra ý kiến cho ông, nhất định là nàng có điều muốn nói.
Hạn Nhạn vui vẻ trong lòng, khẽ nói: "Rất đơn giản, chỉ cần võ quán nhận nữ nhi vào học. Tiểu nữ cũng muốn vào học ở võ quán."
Dương kỳ cảm thấy không đúng: "Chỉ có như vậy?"
Hàn Nhạn lắc đầu: "Còn có tiểu đệ, tiểu nữ thỉnh cầu lão tiền bối tự mình dạy bảo."
Dương Kỳ giận quá hóa cười: "Vớ vẩn! Kiếp này lão phu chỉ nhận một đồ đệ, tỷ muội các ngươi có tư cách gì mà làm đồ đệ của ta?"
Hàn Nhạn biết mình có chút trèo cao, con nhà quyền quý trong kinh thành nhiều như vậy, nhưng mà Dương Kỳ vẫn chưa dạy dỗ bất kỳ ai. Minh Nhi không có chỗ nào đặc biệt, làm sao để cho vị Võ Trạng Nguyên này liếc mắt tới?
Nàng thở dài: "Dân nữ không dám gây khó khăn, chỉ là tình thế bắt đắc dĩ. Chuyện tiểu đệ học võ không thể để cho người ngoài biết, không thể để tiểu đệ ngang nhiên đi vào võ quán, nên chỉ có thể xin lão tiền bối lén thu nhận."
Lời vừa nói ra, Hàn Nhạn lại phiền muộn, Võ quán Thuận Xương là nơi có thầy giáo tốt nhất, Minh Nhi chỉ có thể lén học võ không thể ngang nhiên đi vào võ quán. Điều này thật khiến người khác đau đầu.
Ngoài dự đoán của mọi người. Một lúc sau, Hàn Nhạn nghe được giọng bình tĩnh của Dương Kỳ: "Ngươi dẫn tiểu đệ ngươi tới đây, lão phu muốn xem nó có tư cách làm học trò của ta không."
Hàn Nhạn ngạc nhiên, nghe thấy lời này lập tức mừng rỡ vô cùng: "Lão tiền bối đồng ý?"
"Cũng chưa chắc, mặc dù nó có thể làm học trò của lão phu. Nhưng mà lão phu cũng muốn coi nó có xứng không đã. Cả đời này lão phu không muốn nợ ai, đây coi như là báo đáp cho ý kiến của ngươi." Dương Kỳ nhìn cục bi sắt trên tay mình, chính ông cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, đồng ý với tiểu nha đầu này.
Hàn Nhạn cực kỳ cảm kích, lập tức cúi người hành lễ: "Đa tạ Dương lão tiền bối."
Bình luận truyện