Quý Nữ Khó Cầu

Chương 70: Vương gia ghen



Editor: Nhok Tinh Nghịch

"Miệng tiểu nha đầu còn rất độc." Trác Thất nói. Lần đầu tiên trong đời bị ghét bỏ, cảm giác này thật chẳng có gì đặc biệt.

Hàn Nhạn ngồi đối diện với y: "Ngươi thiếu ta một mạng, một vết thương, còn có một bình thuốc nữa."

Ánh mắt Trác Thất dừng trên vết máu nhỏ giọt trên cánh tay nàng, nhớ tới cảnh nàng rút cây trâm trên đầu ra, gọn gàng linh hoạt rạch một vết, nhìn mà y sợ hết hồn. Nàng lại còn như không có việc gì mà tìm băng quấn lại thật chặt. Chính bởi vì như thế nên mới giải thích được mùi máu chưa tan đi trong phòng.

"Ngươi không nên làm thế." Y nói: "Đối xử với mình có phần quá ác độc."

Hàn Nhạn chẳng hề để ý mà cười khẽ: "Dù không có ngươi thì hôm nay bọn họ cũng sẽ không chịu để yên. Ngoài mặt là ta bị thiệt thòi, tự chịu một vết thương nhưng bọn họ cũng đừng nghĩ có thứ tốt. Có thể coi là tính kế ta nhưng lại bị lột da trước."

Khóe môi Trác Thất nhếch lên đầy tà khí: "Ngươi thật thú vị. Bây giờ càng ngày càng không rời được ngươi rồi."

Hàn Nhạn cũng nói: "Ta cứu ngươi thì ngươi nhất định phải trả giá thật lớn."

"Trả cái gì?" Trác Thất cố ý trêu chọc nàng: "Lấy thân báo đáp hả?"

Hàn Nhạn nhếch môi: "Vậy thì khỏi cần. Chỉ cần sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta là tốt rồi." Người này quá mức rắc rối, thân phận cũng không bình thường. Hôm nay nếu có liên quan gì tới y, sợ là chỉ có thể tăng thêm phiền não.

Trác Thất nhìn nàng chăm chú: "Ngoài điều kiện này thì ta đồng ý với tất cả các điều kiện khác."

Hàn Nhạn nhìn y chằm chằm, y cười ha hả, nói với Hàn Nhạn: "Tiểu nha đầu, ta không nợ ngươi nhân tình. Nếu sau này có cơ hội thì chắc chắn sẽ báo đáp ngươi," Dứt lời, đứng dậy: "Hôm nay ngươi bị thương vì ta cũng coi như sẽ để lại vết sẹo. Nếu vị hôn phu Vương gia của ngươi vì thế mà ghét bỏ ngươi, không muốn ngươi," Người Trác Thất lui tới bên cửa sổ, cười mập mờ với Hàn Nhạn: "Ta sẽ cưới nàng, báo ân cứu mạng." Dứt lời, thân thể chợt lóe lên, trong phòng chỉ còn lại mình Hàn Nhạn.

Hàn Nhạn nhíu mày, đang định thu dọn đống bừa bãi trên bàn thì thấy bên cạnh ly trà có một miếng sắt. Nàng cầm lên, thấy hơi nặng. Chữ bên trên nàng không hiểu, đoán là người nọ để lại thì chắc hẳn là vật vô cùng có giá trị. Ngón tay nàng lần tới một chỗ nhô ra ở chân giường, ấn mạnh một cái, ván giường nhấc lên, lộ ra một cái hố sâu không thấy đáy.

Đây cũng là nơi vừa nãy Trác Thất ẩn thân. Sau khi sống lại, Hàn Nhạn sợ Thanh Thu uyển có cơ sở ngầm của Chu thị nên trước đó vài ngày đã đổi ít tiền ở Giang Ngọc lâu, sợ để trên người không an toàn nên tốn hai ngày hai đêm để làm một không gian bí mật dưới giường. Vừa rồi người nọ cũng quân tử, ít nhất tiền bạc bên trong không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hàn Nhạn lấy ra một cái bao nhỏ từ dưới đáy, đặt tấm thẻ bằng sắt vào chung với ngân phiếu mới trả giường lại vị trí cũ. Lăn qua lăn lại một lúc như vậy, nàng đã thấy hơi mệt. Nhưng trời đã sáng choang, không thể quay về giường ngủ được. Nàng bảo Cấp Lam dời chiếc ghế mây tới trong viện, sáng sớm tinh mơ, nằm nhắm mắt nghỉ một chút dưới ánh mặt trời một lát.

Cũng không biết chợp mắt bao lâu, chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh như băng vỗ vỗ đầu mình, Hàn Nhạn mở to mắt. Nàng thấy Phó Vân Tịch đứng trước mặt mình, nhìn mình từ trên cao.

Dạo này hắn mặc áo khoác màu xanh, bên trong là trường bào bằng gấm màu xanh da trời thêm mây chìm, anh tuấn uy vũ hơn trước nhưng vẻ mặt lại hơi u ám.

Đầu tiên là Hàn Nhạn sửng sốt, quay sang nhìn thì không thấy bóng dáng Cấp Lam, kỳ quái mà nói: "Sao huynh lại tới đây?"

Phó Vân Tịch chỉ nhìn nàng chằm chằm: "Sáng nay mới nghe nói đêm qua thích khách tới Trang phủ, ta tới thăm vương phi."

Hai chữ "Vương phi" phát ra từ miệng hắn khiến Hàn Nhạn bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, thầm nghĩ tay chân Phó Vân Tịch thật nhanh. Chuyện vừa xảy ra được một lát mà bây giờ hắn đã tới rồi. Chắc bọn Cấp Lam đã bị hắn cho lui rồi. Hắn quang minh chính đại đi vào hay lẻn vào?

"Huynh vào từ cửa chính à?" Hàn Nhạn hỏi hắn.

Phó Vân Tịch bị nàng hỏi mà hơi buồn cười, mặt trầm xuống: "Chẳng lẽ bổn vương mà phải đi cửa sau à?"

"Ta không có ý đó..." Hàn Nhạn vội vàng phủ nhận: "Chẳng qua là huynh vào từ cửa chính, sợ là rất nhiều người thấy..."

"Thấy thì sao?" Không chờ nàng nói xong, Phó Vân Tịch đã cắt ngang: "Hôm nay nàng là vương phi của Huyền Thanh vương, bổn vương tới thăm phi tử của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Hàn Nhạn bị lời hắn chặn lại á khẩu không trả lời được, chỉ đành nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, Phó Vân Tịch làm như vậy, trong mắt người khác chính là Huyền Thanh vương thương yêu vương phi của mình. Cho nên vừa nghe chuyện trong phủ vương phi có thích khách thì sáng sớm ngày hôm sau đã chạy tới, dường như để tăng uy cho nàng, tuyên bố rõ ràng địa vị của nàng trong lòng Huyền Thanh vương. Sau này có ai còn muốn ăn hiếp nàng thì phải nhìn mặt mũi Huyền Thanh vương, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Người này làm việc luôn chu đáo. Hàn Nhạn nghĩ một chút, thật không biết lời của mình đã chọc tới sự kiêu ngạo của hắn. Nàng chỉ hỏi: "Huynh tới làm gì? Vốn chẳng có chuyện gì cả."

Phó Vân Tịch thấy nàng mím chặt môi, lâu sau mới ném cho nàng một bình nhỏ bằng bạch ngọc. Hàn Nhạn vội vàng nhận lấy: "Đây là gì?"

Phó Vân Tịch bước từng bước một tới gần nàng, níu cánh tay của nàng lại. Hàn Nhạn sợ hết hồn, chỉ thấy hắn xắn tay áo nàng lên, sắc mặt lạnh lùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào băng vải trên vết thương.

Hàn Nhạn thấy hắn biểu hiện như thế, biết hắn là muốn nhìn vết thương của mình nhưng vẫn thấy xấu hổ, rụt lại sau: "Không có gì đẹp đâu."

"Đừng nhúc nhích!" Phó Vân Tịch khẽ nói: "Trang Sĩ Dương không mời đại phu cho nàng!"

Trang Sĩ Dương đúng là không e ngại vết thương trên tay Hàn Nhạn khiến nàng phải tự tìm băng, bôi chút thuốc rồi quấn lại, chỉ nghĩ là đã khép lại rồi. Hôm nay nghe giọng điệu của Phó Vân Tịch không tốt thì thấy trong lòng ấm áp, an ủi hắn: "Không phải vết thương lớn, không cần phải phiền đại phu."

Phó Vân Tịch ngồi xuống ghế đá bên cạnh Hàn Nhạn, vẻ mặt bình tĩnh, xé băng vải của Hàn Nhạn ra, tự lấy ra một đoạn băng khác quấn lên, là đang quấn lại vết thương cho nàng lần nữa.

Đường đường là Huyền Thanh vương mà lại băng bó cho một tiểu nha đầu. Hàn Nhạn cảm thấy không ổn, liền từ chối: "Để tự ta làm."

Phó Vân Tịch nói: "Ngậm miệng." Hắn liếc Hàn Nhạn, đôi mắt phượng thâm thúy lúc này tản ra chút ý lạnh khiến Hàn Nhạn không dám nhìn. Nàng đoán tâm tình hắn không tốt nhưng sao hắn lại tức giận? Người bị đau là nàng mà?

Tuy sắc mặt Phó Vân Tịch khí nhìn nhưng động tác rất dịu dàng. Hàn Nhạn không cảm thấy đau đớn chút nào. Thấy bộ dạng thành thạo của hắn, nàng không nhịn được mà nói: "Thủ pháp này của vương gia thật thành thạo."

Lâu sau không nghe thấy Phó Vân Tịch trả lời, nàng còn tưởng rằng hắn đang trong cơn giận nên không muốn để ý tới mình thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn truyền tới: "Trước đây lúc trong quân đội, hễ bị thương thì đều tự mình băng bó."

Hàn Nhạn không tin: "Chẳng phải có đại phu đi theo sao? Sao còn phải tự mình băng?"

Phó Vân Tịch hờ hững nói: "Không tin được."

Ba chữ "Không tin được" này nghe thì nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Hàn Nhạn có thể cảm giác được nó rất nặng. Nghe nói vị Huyền Thanh vương này từ mười bốn tuổi đã mặc giáp ra trận, có thể tưởng tượng thiếu niên mười bốn tuổi phải đối mặt với chất vấn, chỗ đó còn là chiến trường, không được ai tín nhiệm cũng không tín nhiệm người khác. Vậy nên hắn bất đắc dĩ phải tìm đường sống trong hoàn cảnh này, cần phải trả cái giá rất lớn. Có phải có một đoạn đường trước mặt sau lưng đều có địch nên mới tạo ra tính tình lạnh lùng hờ hững hôm nay của Phó Vân Tịch?

Hàn Nhạn đang im lặng suy nghĩ thì Phó Vân Tịch đã rửa sạch vết thương cho nàng, rắc thuốc lên, băng bó kỹ lại lần nữa. Hắn quấn chặt vết thương của Hàn Nhạn, không cho nó lộ ra chút nào. Hàn Nhạn đang định cảm ơn hắn thì Phó Vân Tịch đã nhìn nàng, nói: "Vì sao lại làm mình bị thương?"

Hàn Nhạn sửng sốt, lại không biết trả lời thế nào. Phó Vân Tịch hành động như vậy là do quanh năm ngây ngốc trong quân đội, vết thương này có thể lừa được người khác chứ không qua mắt hắn được. Vừa nhìn hắn đã biết không phải là do ngã xuống mà bị thương, mà là cố ý rạch ra, nhưng lúc này phải nói với hắn thế nào đây?

"Ta đưa trâm cho nàng không phải để nàng lấy ra làm mình bị thương." Hắn nói, trong đồng tử thâm trầm u ám như muốn cuốn Hàn Nhạn vào đó, rồi lại không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Ngay cả chuyện này cũng nhìn ra, Hàn Nhạn thầm kêu to không tốt trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười, nói: "Tình hình lúc đó khẩn cấp..."

"Nếu nàng có thể đưa danh hiệu Huyền Thanh vương phi ra, sao không đưa ra ngay từ đầu?" Phó Vân Tịch lạnh giọng nói: "Lại phải làm mình bị thương để chứng minh sự trong sạch."

Mặt Hàn Nhạn đỏ lên, lúc đó mình đưa danh hiệu Huyền Thanh vương phi ra cũng vì dùng nó rất tốt mà thôi. Bây giờ nghe những lời này của hắn như thể mình cậy vào danh vương phi này mà làm xằng làm bậy vậy. Trong lòng nàng hơi mất tự nhiên nhưng vẫn bướng bỉnh nói: "Ta chưa xuất giá, đương nhiên không được coi là vương phi chính thức. Sao có thể chỗ nào cũng lấy danh hiệu Huyền Thanh vương phi ra khiến người ta chê cười chứ."

Phó Vân Tịch nghe nàng nói thế thì híp đôi mắt phượng lại, cười như không cười, nói: "Nàng đang nhắc nhở bổn vương sớm thành hôn với nàng?"

Hàn Nhạn quay sang nhìn hắn chằm chằm. Sao người này lại có thể lý giải lung tung ý của người khác thế chứ? Nàng cứng đờ, nói: "Vương gia lo lắng quá rồi."

Im lặng hồi lâu, hai người không nói gì, một lát sau, Phó Vân Tịch mới nói: "Thích khách hôm qua là người Tây Nhung."

Hàn Nhạn cả kinh: "Tây Nhung?" Thảo nào hôm qua nhìn liền biết bộ dáng người kia không phải người Trung Nguyên. Nhưng lúc này tình hình giữa Tây Nhung và Đại Tông đang như nước với lửa, sao người này còn dám một mình lẻn vào hoàng cung ám sát Hoàng thượng? Nghĩ tới việc đêm qua mình còn cứu người kia một mạng, trong lòng cảm thấy hơi bất an. Nàng lại nhìn Phó Vân Tịch, chắc chắn hắn đã biết đêm qua xảy ra chuyện gì, cũng biết mìnhdღđ๖ۣۜZL☆q๖ۣۜZđgiúp thích khách thoát đi. Thấy thần sắc hắn âm trầm lạnh lẽo, Hàn Nhạn thầm nghĩ chẳng lẽ cho là nàng cùng một phe với thích khách kia? Nàng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định giải thích rõ ràng với Phó Vân Tịch một chút: "Ta không biết người đó là người Tây Nhung. Lúc đó y kề đao lên cổ ta. Nếu ta không giúp y thì y sẽ gây bất lợi cho ta. Cho nên mới..."

"Lúc đó hắn nấp ở đâu?" Không đợi nàng nói xong, Phó Vân Tịch đã cắt ngang lời nàng.

Hàn Nhạn không ngờ hắn sẽ hỏi như thế, nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Phòng của nàng?" Phó Vân Tịch khẽ nhíu mày, giọng điệu hơi chứa sự nguy hiểm không dễ dàng phát hiện ra.

Hàn Nhạn chớp mắt mấy cái, gật đầu.

Lời còn chưa dứt thì nàng chợt thấy môi mình ấm áp, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang phóng to trước mắt mình. Thấy bộ dáng trợn mắt há hốc miệng của nàng, Phó Vân Tịch mới hơi lùi lại, giọng chứa mấy phần cảnh cáo: "Nàng là vương phi của bổn vương!"

Hàn Nhạn đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ. Sao Phó Vân Tịch lại hôn mình? Lại thấy vẻ mặt người nọ hơi dịu lại, thả thứ gì đó trong tay xuống, phẩy tay áo bỏ đi.

Đợi Phó Vân Tịch đi rồi Hàn Nhạn mới đi tới, thấy đó là mấy bình thuốc cao giúp xóa sẹo, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Nhớ tới nụ hôn bất ngờ vừa rồi, gò má nàng hơi nóng lên.

Tựa như bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hôm nay hắn lại lạ như thế, bộ dáng toàn thân và trong lòng không tốt. Nàng còn tưởng là hắn nghi ngờ mình cố ý giúp thích khách, bây giờ mới hiểu hắn giận vì mình ở chung một phòng với thích khách kia. Lòng người này quá hẹp hòi! Nhưng...Hàn Nhạn nắm chặt bình thuốc trên tay: "Hắn đang...ghen?"

Editor: Nhok tinh nghịch

Lại nói về Phó Vân Tịch. Khi hắn rời khỏi Trang phủ thì đi ngay về phía hoàng cung. Hôm nay Thái hậu triệu kiến hắn nên không tiện ở lại Trang phủ quá lâu.

Điện Thải Phượng.

Thái hậu nghiêng người dựa vào tháp, cho hai cung nữ mặc cung trang đang đấm lưng cho mình lui. Trần quý phi ngồi bên cạnh nói chuyện với bà thì nghe thấy công công bên ngoài báo: "Huyền Thanh vương đến ——"

Phó Vân Tịch đi vào đại điện, hơi khom người quỳ xuống, trầm giọng nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

"Đứng lên đi." Thái hậu vẫy vẫy tay với hắn: "Vân Tịch, đã mấy ngày rồi không gặp con."

Đồng tử Phó Vân Tịch thâm trầm: "Nhi thần bất hiếu, làm mẫu hậu lo lắng." Tuy nói thế nhưng giọng điệu lại không có cảm giác lo lắng chút nào.

Trần quý phi cúi đầu ngồi bên cạnh một cách quy củ nhưng bờ môi nhếch lên nụ cười không rõ ý tứ.

"Vân Tịch này, nghe nói con muốn lấy Trang tiểu thư làm thê hả?" Thái hậu híp mắt, từ từ nhấp một ngụm trà.

"Vâng ạ." Phó Vân Tịch rõ ràng không muốn dây dưa, trả lời rất ngắn gọn.

"Trước kia ai gia còn định chỉ hôn cho nha đầu Trang gia với Thế tử của Vệ vương. Hôn nay lại bị con nhanh chân đoạt trước." Bà vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phó Vân Tịch nhưng không thấy được biểu tình mà mình muốn thấy. Phó Vân Tịch nói: "Hoàng thượng đã chỉ hôn cho thiên kim Hữu thừa tướng cho Vệ thế tử, chắc chắn đó cũng là một mối nhân duyên mỹ mãn."

"Ha ha," Thái hậu như nghe được chuyện cười: "Chẳng phải mối nhân duyên này là do con xin Hoàng thượng thúc đẩy sao?"

Phó Vân Tịch nói: "Nhi thần cũng thấy Lý cô nương một lòng say mê Vệ thế tử."

Thái hậu chạm phải cái đinh mềm, quyết định không nói lòng vòng với hắn nữa: "Sao con lại muốn lấy tứ tiểu thư Trang phủ?"

"Tài danh của Trang tiểu thư lan xa, nhi thần vô cùng quý mến. Mẫu phi thấy lý do này thế nào?" Hắn nói.

Thái hậu cũng không nhìn hắn mà chuyển sang Trần quý phi bên cạnh: "Ai gia già rồi nên nghe không hiểu quý mến hay không quý mến gì. Trần quý phi, chi bằng con nói một chút xem Trang tứ cô nương kia là hạng người gì?"

Trần quý phi cung kính nói: "Trang tứ tiểu thư là người có số khổ, năm ngoài vừa mất mẫu thân lại không được phụ thân thương yêu. Thậm chí nàng còn bị cơ thiếp trong phủ hiếp đáp, nhìn thật đáng thương."

Lời này rõ là đang đau lòng cho Hàn Nhạn cũng ngầm chỉ địa vị của Hàn Nhạn. Nàng không được yêu thương, tuy chiếm địa vị đích nữ trong phủ nhưng cũng không được mọi người chào đón. Cô nương như thế mà làm Huyền Thanh vương phi thì thật không tốt.

Quả nhiên, Thái hậu nghe xong thì thở dài một tiếng: "Người có số khổ như vậy, Vân Tịch cần phải đối xử thật tốt với nó." Lời nói xoay chuyển: "Nhưng từ nhỏ nó đã chịu khổ, sau này qua cửa sợ rằng sẽ mệt mỏi. Ai gia chỉ cho con mấy vị trắc phi tiểu thiếp để giúp cô nương nhà họ Trang, cũng tốt cho nó."

Phó Vân Tịch thản nhiên nói: "Mẫu phi có điều không biết. Nhi thần đã lập lời thề ngay trước mặt văn võ cả triều là kiếp này chỉ cưới một mình Trang cô nương."

"Gì?" Thái hậu lấy làm kinh hãi: "Chuyện này sao có thể? Từ trước tới nay không hề có quy củ như thế. Con cháu hoàng thất sao chỉ có một chính phi? Khai chi tán diệp là trách nhiệm của con, sao có thể hành động theo cảm tính được? Ai gia không đồng ý."

"Mẫu hậu," Trần quý phi dịu dàng nói: "Là Trang tứ tiểu thư kia tự nói ra. Ngày đó cha con Vệ vương tới Trang phủ cầu hôn, Trang cô nương đã nói: Người mà nàng phải gả kiếp này chỉ có thể cưới một mình nàng. Thế này mới khiến Vệ vương bỏ suy nghĩ trong đầu đi."

Thái hậu trừng mắt, giận dữ nói: "Hay cho một đố phụ! Nữ tử thì phải khoan dung độ lượng, tuân thủ tam tòng tứ đức mới tốt. Nó lại làm ngược lại! Nói ra yêu cầu hoang đường như vậy, sau này qua cửa còn kiêu căng thế nào nữa? Vân Tịch, ai gia không cho phép con lấy nữ tử thế này. Lập tức hủy hôn với nó đi."

"Mẫu hậu nói đùa." Phó Vân Tịch vẫn bình tĩnh không gợn sóng: "Hoàng thượng đã chuẩn hôn sự này ngay trước mặt bá quan văn võ, sao có thể thay đổi được? Hôm nay nàng cũng đã chắc chắn là vương phi của Huyền Thanh vương con rồi."

Trần quý phi che miệng cười ha ha: "Thảo nào ai cũng nói vương gia là quân tử. Muốn làm theo ý mẫu hậu thì có gì khó đâu? Chỉ cần vương gia đưa ra một phong thư từ hôn, lập tức bỏ nàng ta thì hôn sự này không được tính nữa rồi. Hoàng thượng chỉ nói là tứ hôn chứ có nói là không được bỏ vợ đâu."

Thái hậu gật đầu đầy hài lòng: "Đúng thế, Vân Tịch, con lập tức đưa một phong thư từ hôn, còn nhiều cô nương tốt trong kinh thành lắm, ai gia sẽ chỉ một hôn sự tốt cho con."

"Xin hỏi mẫu hậu Trang cô nương đã phạm vào tội gì mà nhi thần phải bỏ nàng?" Phó Vân Tịch nhếch mày, hỏi.

"Nó phạm vào điều ghen tỵ trong thất xuất!" Trong mắt Thái hậu lóe lên chút sương mù âm u: "Nữ tử ghen tỵ bực này sao có thể muốn được!"

"Nếu nói đời này chỉ cưới mình nàng là phạm vào ghen tỵ thì sợ rằng không hay lắm," Phó Vân Tịch chậm rãi nói: "Bởi vì nhi thần cam tâm tình nguyện chỉ cưng chiều một mình nàng."

Lời này vừa ra thì nụ cười của Trần quý phi hơi cứng lại, nhìn Phó Vân Tịch bằng ánh mắt không thể tin được. Theo nàng, nam nhân là động vật thay đổi thất thường, không phải là mèo không ăn vụng thịt, nếu chỉ giữ lấy một nữ nhân là điều vạn vạn không thể. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ lén tìm không ít nữ nhân, huống chi bản thân Phó Vân Tịch cực kỳ xuất chúng, sợ số thiên kim vội vàng muốn nhào lên người hắn không ít. Một nam nhân như vậy sao lại cam tâm tình nguyện cả đời chỉ săn sóc một nữ nhân chứ?

"Vương gia đừng nói đùa." Nghĩ tới đây, Trần quý ohi đoán là Phí Vân Tịch đang giả vờ từ chối: "Với điều kiện của vương gia, sao cả đời chỉ lấy một chính phi? Vả lại Trang cô nương kia đúng là không được coi là xuất chúng. Nếu vương gia bằng lòng thì dạng cô nương nào trên đời này chẳng có..."

"Thế tử phi của bổn vương chỉ có một." Phó Vân Tịch liếc nàng ta, ý lạnh trong cái nhìn kia khiến Trần quý phi không kiềm được mà run lên. Thậm chí hắn không muốn xưng "Nhi thần" trước mặt Thái hậu, chỉ nghe hắn nói: "Hôn sự này hoàng thượng đã chuẩn rồi. Chẳng lẽ còn có ai lớn hơn Hoàng thượng?" Ánh mắt của hắn chứa ý vị sâu xa quét qua hai người Thái hậu và Trần quý phi, giọng chứa thâm ý: "Nếu có người nào muốn nhòm ngó vị trí Thế tử phi này, bổn vương giết không tha."

Mặt Thái hậu trầm xuống, nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mặt. Hắn ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ngất, vẻ mặt lạnh lùng chứa sát ý và khí lạnh, tựa như tất cả lời của hắn không thể làm trái, nếu không nhất định sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ. Không biết từ lúc nào vị hoàng tử này bắt đầu xa lánh mình, vẻ kiêu ngạo này không hề được thu lại, tựa như là đang cố ý. Hắn...Rốt cuộc là muốn làm gì?

Thái hậu thu hồi suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười trên mặt: "Ai gia chỉ đau lòng cho con. Con đó, từ nhỏ đã là người có chủ ý, nhưng chuyện lấy vợ không phải chuyện nhỏ. Con..."

"Nhi thần đã lớn rồi," Hắn nói: "Mẫu hậu có thể buông tay được rồi." Thái hậu cả kinh, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, chỉ thấy Phó Vân Tịch chắp tay với bà: "Hoàng thượng còn có việc triệu kiến nhi thần, nhi thần cáo lui trước." Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Hai người trong điện Thải Phượng im lặng rất lâu. Thái hậu nheo mắt, biểu tình khác hẳn với vẻ từ ái mệt mỏi lúc trước, vẻ mặt trở nên tàn nhẫn ác độc tới đáng sợ, uể oải nói với Trần quý phi: "Con nhìn đi, nuôi sói lớn, không giữ lại được nữa rồi."

Trần quý phi cúi đầu: "Vậy thì...Ta phải trừ cỏ tận gốc thôi."

Lại nói về Phó Vân Tịch, sau khi trở về Huyền Thanh vương phủ, Thành Lỗi thấy hắn thì trêu ghẹo: "Đi gặp tiểu vương phi của huynh à?"

Phó Vân Tịch không quan tâm tới hắn, bước thẳng vào thư phòng. Thành Lỗi cảm thấy thần sắc hắn khác thường, bước vào theo, thấy Phó Vân Tịch đang dặn dò Mộc Nham: "Tìm hai thị vệ canh giữ ở Trang phủ, ngầm bảo vệ vương phi." Suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Phái hai người canh chừng người trong cung."

Mộc Nham lĩnh mệnh rời đi, Thành Lỗi nghi ngờ nói: "Huynh mới từ trong cung về?"

Phó Vân Tịch nói: "Thái hậu không ngồi yên nữa."

Thần sắc Thành Lỗi nghiêm túc: "Mấy năm nay huynh vẫn luôn phái người theo dõi Thái hậu, rốt cuộc nguyên nhân là gì?"

"Đệ sẽ biết nhanh thôi." Hắn cũng không ngẩng đầu lên.

"Vân Tịch, Thái hậu phản đối huynh cưới Trang cô nương à?" Thành Lỗi nhìn hắn: "Đệ cũng nghe nói chuyện lúc trước Thái hậu muốn chỉ Trang cô nương cho Vệ Như Phong. Nói cũng thấy lạ. Trang cô nương trông rất bình thường, sao Thái hậu lại để ý thế? Người huynh phái đi có nghe ngóng được gì không?" Phó Vân Tịch lắc đầu: "Hình như đã bị giết người diệt khẩu. Hôm nay bà ta phản đối càng khiến ta nghi ngờ."

Thành Lỗi nhìn hắn như có điều suy nghĩ: "Huynh vì nàng nên trở mặt với Thái hậu, vậy thì có lợi gì?" Thấy Phó Vân Tịch không nói lời nào thì nói tiếp: "Còn nữa, huynh và nàng chỉ gặp nhau vài lần mà thôi. Huynh như đang giúp đỡ, lại nảy sinh ý nghĩ cưới nàng làm vương phi. Không nói đến chuyện năm nay nàng mới chỉ mười ba tuổi, chỉ là một cô bé mà thôi. Nàng có đặc biệt hơn nữa cũng không khiến huynh vừa gặp đã yêu. Huynh cũng không phải loại người quá kích động, nói cưới là cưới. Đệ thật không hiểu."

Đúng là Phó Vân Tịch cực kỳ lạnh lùng. Năm đó trong quân doanh có người hầu đưa nhiều loại nữ nhân thiên kiều bá bị tới để giải sầu. Trong đó có người quyến rũ lẳng lơ, có người ngây thơ hồn nhiên, có người thanh cao cao ngạo, có người hào khí ngất trời. Những cô nương này kiếm được không biết bao nhiêu bạc, nghe thấy danh tiếng của Phó Vân Tịch thì đương nhiên là ào ào nhào lên. Thiếu niên tuấn mỹ trẻ tuổi, tài năng xuất chúng, anh dũng vô địch trên chiến trường, tự có sức quyến rũ dồi dào. Nhưng trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ đó, hắn nhìn cũng không nhìn những nữ nhân kia một cái. Lúc đó Thành Lỗi chỉ có thể phục sát đất định lực của hắn.

Nhưng bây giờ hắn lại vì một tiểu nha đầu chỉ gặp vài lần mà phá giới hạn nhiều lần. Có lúc nhìn hắn thật giống như thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian bỗng biến thành người bình thường có thất tình lục dục. Hắn sẽ mỉm cười, sẽ tức giận, sẽ vì nàng mà khiến mọi người trên triều đình mở to mắt, sẽ vì nàng mà trở mặt với Thái hậu.

Có đáng không?

Phó Vân Tịch lắc đầu, cười khẽ, nói: "Không phải ta gặp nàng lần đầu tiên ở cung yến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện