Quý Nữ Khó Cầu

Chương 73: Khăn tay Tứ Xuyên của Đường Môn



Editor: SunniePham

Hàn Nhạn rút cây trâm trên đầu xuống, đồng thời trong lòng cũng hy vọng cách này sẽ ổn. Lúc trước nàng ở trong phủ xem xét nó, nhìn thấy cây trâm này không phải là vật bình thường. Ban đêm sẽ chiếu ra ánh sáng rực rỡ, đồng thời còn có một mùi hương thoang thoảng. Thân phận của Phó Vân Tịch đầy cao quý, hiếm khi đưa đồ tốt cho mình, có lẻ là tính vật gì đó không chừng. Cho nên nàng mới lấy nó ra.

Chưởng quầy sau khi nhìn thấy cây trâm thì chết lặng ngay tại chỗ, không thể tin được mà nhìn nàng, "Cái này..."

"Thì ra là Vương phi." Phía sau truyền tới tiếng cười khẽ, Hàn Nhạn quay đầu lại nhìn. Thấy Giang Ngọc Lâu cả người đều là trang sức đầy xa hoa đang phe phẩy quạt đi tới. Sau đó ôm quyền hành lễ với nàng: "Vương phi, chúng ta lại gặp nhau rồi." Nói xong thì quay qua chào chưởng quầy một tiếng, lão chưởng quầy hiểu ý lập tức lui ra. Trong phòng chỉ còn lại ba người Hàn Nhạn và Giang Ngọc Lâu.

Hàn Nhạn cũng không dài dòng với hắn, trực tiếp ném khăn tay trong tay áo của mình cho hắn, rồi nói: "Giang công tử có biết vật này không?"

Giang Ngọc Lâu tiếp nhận khăn tay, sau đó đưa tay kéo, rồi cẩn thận nhìn nội dung trên đó. Cuối cùng thì nhíu mày nói: "Đây là gấm của Tứ Xuyên."

Gấm Tứ Xuyên? Hàn Nhạn ngẩn người: "Cái đó so với loại gấm thông thường của Tứ Xuyên hình như không giống lắm."

"Không sai." Giang Ngọc Lâu suy nghĩ rồi nhìn nàng: "Đây là gấm Tứ Xuyên được đặc biệt ngâm qua thuốc đông y của Đường Môn. Còn được gọi là 'thiên quan cẩm' (*)"

(*Thiên quang cẩm: Ánh mặt trời rực rỡ)

Mặc du Hàn Nhạn biết nhiều kiến thức hơn so với các nữ tử ở khuê phòng khác, nhưng mà những lời này của Giang Ngọc Lâu thì làm cho nàng hoàn toàn không hiểu. Đường Mông, thiên quang cẩm, từ lúc được sống lại cho tới giờ nàng chưa bao giờ nghe qua mấy từ này. Sớm đã biết rõ kiến thức của Giang Ngọc Lâu rộng rãi, lần này tìm hắn quả thực là không hề sai tí nào.

Giang Ngọc Lâu nhìn thấy dáng vẻ của nàng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Ra hiệu bảo nàng ngồi xuống, sau đó tự mình rót trà cho nàng, lúc này mới vẫy vẫy quạt, không nhanh không chậm mà nói ra những lời êm tai.

Thiên hạ đều biết Đường Môn Tứ Xuyên chuyên dùng độc. Gia tộc Đường Môn là một môn phái trên giang hồ, nổi tiếng về ám khí. Rất thuần thục về việc dùng ám khí và độc dược, gia tộc này đã hành tẩu trên giang hồ mấy trăm năm. Đường Môn giỏi về thiết kế, phát minh và sử dụng các loại ám khí và độc dược. Sức mạnh của nó làm cho người khác kinh ngạc. Đệ tử của Đường Môn rất ít khi đi lại ở trên giang hồ, còn Đường Gia Bảo thì được ám khí che kín, cơ quan trùng điệp ở bốn phía. Muốn đi vào thì vô cùng khó khăn, cho nên tuy là thanh danh của Đường Môn đồn xa, nhưng mà từ đầu tới cuối luôn là một cái lồng được che kính lại vô cùng kì bí. Người của Đường Môn đã ít đi lại trên giang hồ, hành sự lại còn vô cùng lạ lùng, gặp chuyện bình thường sẽ không ra tay.

Đệ tử Đường Môn hành sự lạ lùng, hành động mơ hồ, làm cho người khác có cảm giác nữa chính nữa tà. Võ lâm chính đạo, đại gia tộc đều không quan trọng đối với người của Đường Môn, bọn họ chỉ sinh hoạt trong thế giới của mình. Không muốn kết giao với danh môn chính phái, cũng không vụn trộm làm bạn với tà ma ngoại đạo. Nhưng trong chốn giang hồ rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều sợ hãi ám khí và độc dược không ai địch lại của Đường Môn. Lại thêm một đều khổ nữa là không ai có thể nhìn trộm được diện mạo thật của một trong hai trang chủ của Đường Môn. Cho nên phần lớn nhân sĩ võ lâm cho rằng Đường Môn là môn phái tà ác trên giang hồ. Mặc dù tôn trọng nhưng không thể gần gũi. Đệ tử của Đường Môn cũng không bình phẩm hay so đo gì với thế nhân, chỉ một mình hành tẩu giang hồ.

Còn khăn tay vuông trong tay Hàn Nhạn đúng là đã ngâm qua nước thuốc. Đó là loại gấm Tứ Xuyên đặc biệt, được gọi là 'thiên quan cẩm'. Bởi vì năm đó tính tình nữ tử Đường Môn luôn cao ngạo, muốn vật phẩm bên cạnh mình phải là độc nhất vô nhị. Thiên quan cẩm so với gấm Tứ Xuyên thì bền hơn, màu sắc cũng sáng bóng hơn gấm Tứ Xuyên. Vì vậy vật này đã trở thành vật các nữ quyến của Đường Môn sử dụng. Sau này trở thành một loại dấu hiệu riêng của Đường Môn.

Hàn Nhạn khó hiểu nói: "Thế thì con bò cạp trên khăn có ý nghĩ gì?"

Giang Ngọc Lâu cười nhẹ một tiếng: "Tại hạ không biết, nhưng mà nó có thể là một loại dấu hiện của Đường Môn. Con bò cạp dẫn đọc, Đường Môn am hiểu về dùng độc."

"Nói như vậy, thì chủ nhân của khăn tay này chính là người của Đường Môn." Hàn Nhạn suy nghĩ một lát, rồi nói với Giang Ngọc Lâu: "Giang công tử hành tẩu trên giang hồ đã từng nghe qua Đường Môn có người nào họ Kiều không?"

Giang Ngọc Lâu cười to: "Người Đường Môn dĩ nhiên là họ Đường. Làm sao lại có họ Kiều?" Nhìn thấy Hàn Nhạn vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn nhịn không được mà sờ sờ mũi của mình: "Ta chừa từng lừa ngươi. Thật sự là ta chưa từng nghe qua người của Đường Môn có người họ Kiều."

Hàn Nhạn cúi đầu, chuyện tình ngày càng trở nên phức tạp. Chuyện này vậy mà lại liên lụy tới người trong giang hồ, nếu A Bích là nha hoàn cận thân của mẫu thân, mẫu thân lại có quan hệ với Hầu Vương. Tấm khăn này có thể là manh mối của mẫu thân và Đông Hầu Vương, nhưng mà tấm khăn này lại là vật của Đường Môn Tứ Xuyên. Chẳng lẻ, nàng phải đi Tứ Xuyên một chuyến sao? Chuyện này dĩ nhiên là không có khả năng, không cần nói tới việc Trang Sĩ Dương không cho phép, chỉ cần nói tới việc núi cao sông dài thôi, nàng phải đi như thế nào? Nhớ đi nhớ lại, chuyện này càng lúc càng không có manh mối, không nhịn được mà thở dài.

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói quen thuộc vừa lạnh lùng vừa trong trẻo vang lên bên tai, Hàn Nhạn còn tưởng rằng mình nghe lầm. Vừa ngẩn đầu lên thì thấy Phó Vân Tịch đang đứa ngay rèm che cửa, hờ hững nhìn nàng.

Nụ cười của Giang Ngọc Lâu trở nên cứng đờ: "Vân Tịch, là phu nhân của ngươi tìm ta. Không phải là ta gạt ngươi cố ý tìm nàng đâu." Nói xong thì hắn liền đứng lên, tai cầm thành quyền rồi ho nhẹ hai tiếng: "Ta đi trước đây. Hai người từ từ tán gẫu."

Hàn Nhạn đỡ trán, đây là cửa hàng của hắn nhưng mà tại sao lại giống như nàng và Phó Vân Tịch mới là chủ nhân vậy, còn Giang Ngọc Lâu thì lại là khách. Nhưng mà vừa nghe qua lời nói của Giang Ngọc Lâu, hình như quan hệ của hắn và Phó Vân Tịch vô cùng thân thiết. Sau đó nàng ngẩng đầu lên nói: "Quan hệ của Vương gia và Giang công tử, so với người bình thường thì hình như rất tốt."

Phó Vân Tịch nói: "Hắn từng giúp đỡ ta."

Hàn Nhạn cảm thấy không được tự nhiên: "Người không cần giải thích với ta. Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Phó Vân Tịch không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, chỉ đi tới bên cạnh nàng rồi hỏi: "Có muốn trốn ra ngoài chơi một chút không?"

Hàn Nhạn mở to hai mắt: "Trốn?"

Phó Vân Tịch xoay người sai bảo: "Mộc Phong, Mộc Nham."

Lập tức có hai thị vệ xuất hiện ở phía sau: "Có thuộc hạ."

Phó Vân Tịch nắm lấy tay của Hàn Nhạn: "Nha hoàn của ngươi cứ giao cho bọn họ. Đi thôi."

Bất thình lình Hàn Nhạn bị chàng dẫn đi, có chút ngẩn người. Tay của chàng vừa thon dài vừa lạnh lẽo, lại bao trọn bàn tay của mình, tuy là vẫn lạnh như băng nhưng lại có một tia ấm áp trong đó.

Phó Vân Tịch nắm tay của nàng đi ra ngoài, bên trong chuồng ngựa có buộc một con ngựa đen. Màu lông của con ngựa sáng bóng, đôi mắt cao ngạo vô cùng. Khi nhìn thấy Phó Vân Tịch thì phát ra tiếng phì phì trong mũi, còn dùng đầu của mình cọ cọ lên người Phó Vân Tịch. Hàn Nhạn nhìn thấy điều mới lạ, muốn vươn tay ra sờ nó nhưng không ngờ con ngựa lại nghiêng đầu tránh tay của Hàn Nhạn đang muốn vuốt ve nó, hí dài một tiếng, làm cho Hàn Nhạn hoảng sợ.

"Chiến Trần." Phó Vân Tịch gọi một tiếng, con ngựa liền ngoan ngoãn cúi đầu, móng trước đá đá về trước. Phó Vân Tịch nắm lấy tay của Hàn Nhạn, dạy này từ từ vuốt ve con ngựa từ bờm lông rồi dọc dài xuống dưới. Con ngựa đen được vuốt vẻ thì rất thoải mái, tất cả sự kinh rẽ đều buông lỏng, cũng không còn cảnh giác gì với Hàn Nhạn.

"Nói gọi là Chiến Trần sao?" Hàn Nhạn cười hỏi: "Tên rất êm tai."

Phó Vân Tịch vừa buộc dây cương vừa nói: "Nó được nhặt ở trên chiến trường, được nuôi dưỡng cho tới bây giờ. Nó là một con ngựa tốt."

Dường như Chiến Trần cũng hiểu rõ Phó Vân Tịch đang khen ngợi mình, chóp mũi thở ra âm thanh trầm thấp, càng dịu dàng đáng yêu hơn.

"Chỉ là..." Hàn Nhạn nghiêng đầu nhìn chàng, "Người dẫn ta tới đây làm gì?"

Phó Vân Tịch nghiêng người nhảy lên người, rồi duỗi tay về phía nàng. Không đợi Hàn Nhạn phản ứng lại thì một tay của chàng đã nắm lấy eo, một tay kéo tay của nàng, ôm cả người nàng kéo lên ngựa.

Việc làm thản nhiên này của Phó Vân Tịch làm cho nàng nhảy dựng lên!

Hàn Nhạn vỗ vỗ vào ngực của mình, tức giận nói: "Tóm lại là người muốn làm gì!"

Phó Vân Tịch chỉ cười không nói gì, vẻ mặt của chàng từ trước tới nay luôn lạnh lùng, y chang như một khối băng. Toàn thân tản ra hơi thở làm cho người ta tuy tôn trọng nhưng không thể gần gũi. Bây giờ chàng lại cười to rất thoải mái, vẻ mặt phong lưu làm cho người khác nói không nên lời. Dường như chàng đã thay đổi thành một người khác.

"Người... Này!" Không đợi cho Hàn Nhạn nói xong, thì chàng đã vung roi ngựa lên. Con ngựa chạy như bay ra ngoài, cả người Hàn Nhạn hơi ngã về phía sau, thì ngay lặp tức tiếp xúc với lồng ngực của Phó Vân Tịch. Làm cho nàng hoảng sợ, đôi má đỏ ửng lên, quên mất lời muốn nói.

Bị một tuấn mỹ nam ôm trong ngực, còn cùng nhau cưỡi ngựa. Cho dù là ở kiếp trước nàng cũng không dám nghĩ tới chuyện này. Sinh mệnh của nàng kiếp trước đã bị giam cầm trong một cái phủ nho nhỏ. Nàng chưa bao giờ đi ra khỏi nơi giam cầm, để nhìn ra thế giới bên ngoài. Nhưng mà kiếp này, nàng sẽ không bỏ phí cơ hội được sống lại, những điều bọn họ tổn thương nàng thì nhất định nàng sẽ cố gắng hết sức trả lại cho bọn họ. Còn nàng cũng đang trải qua những ngày tháng tốt đẹp! Trong lòng ngực truyền tới một cảm giác thoải mái, làm cho nàng quên hết buồn bực về chuyện tình của A Bích nhiều ngày qua. Nàng lại giống như một tiểu hài tử, cất tiếng cười to đầy sảng khoái.

Phó Vân Tịch nghe thấy tiếng cười của nàng liền cúi đầu xuống. Vừa vặn nhìn thấy hai búi tóc của nàng đang để ở trước ngực của mình, đôi mắt cong và như nước hồ thu giờ phút này đang nheo lại, không giống như đôi mắt lạnh bạc rét xấu thương và trào phúng của ngày thường. Nàng phát ra sự nhiệt tình và cảm giác thỏa mãn, khóe miệng và đôi má tròn tròn có cái lúm đồng tiền. Lông mi dài run nhè nhẹ như cách bướm, làm cho người ta nhìn thấy liền sinh ra lòng yêu thích.

Bởi vì quan tâm nàng mà mềm lòng mới muốn nạp nàng làm phi, dường như chàng có chút rung động, kể cả ánh mắt của mình trở nên nhu hòa mà cả chính mình cũng không biết. Bước chân của con ngựa chậm lại, chàng mím môi, một lúc sau thì phun ra một chữ: "Ngốc!"

Những lời khác thì nàng không có nghe thấy, nhưng lời này thì lại nghe được. Nàng quay đầu lại không hài lòng mà trừng mắt liếc nhìn Phó Vân Tịch, sau đó mới tức giận nói: "Người mới là đồ ngốc đó!"

Khóe miệng của Phó Vân Tịch cong lên đầy vui vẻ, cũng không nói gì. Con ngựa chạy một lúc thì dừng lại trên núi ở Thành Đông.

Hàn Nhạn nhìn thấy mặt đất non xanh nước biết, xung quanh vô cùng tĩnh mịch. Nhịn không được mà khen ngợi: "Chỗ này thật tốt."

Phó Vân Tịch nhìn nàng nói: "Ngươi chưa từng tới đây sao?"

Tới đây? Hàn Nhạn sửng sốt rồi mới lắc đầu: "Hình như đã tới đây rồi, chỉ là không nhớ rõ thôi."

Kiếp trước nàng luôn tuân theo khuôn phép, từ sau năm tuổi thì rất ít khi ra khỏi phủ. Ở trong phủ chuyên tâm học tập nữ đức, nữ giới.Sau khi xảy ra chuyện của sơn tặc, thì nàng càng sống trong những ngày u tối. Đối với sự nhớ nhung trước khi chỉ còn lại mẫu thân và Minh nhi. Kiếp này thì chuyện của kiếp trước hoàn toàn không tồn tại, lại càng không hề nhớ lại.

Vẻ mặt của Phó Vân Tịch không thay đổi, nhìn thản nhiên 'ừ' một tiếng. Nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy hình như vẻ mặt của chàng có thay đổi, nhưng cũng không hiểu rõ nguyên nhân là gì. Nàng ngồi xuống bên cạnh khe suối, rồi ngắt lấy một cái lá cây tự nhiên chơi đùa với nước.

Phó Vân Tịch đi tới cạnh khe suối, nhớ lại chuyện cũ, năm đó chàng thả một con cá nhỏ rất rực rỡ xuống khe suối, giờ đây con cá đã không có tung tích chỉ có khe suối trong như gương như cũ. Cảnh vật bốn phía cũng không có thay đổi gì, nhưng mà người thì lại thay đổi.

"Ta đã trở về" Chàng nói.

Hàn Nhạn cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Người nói cái gì?"

Phó Vân Tịch nhìn nàng hỏi: "Vì sao hôm nay lại đi tìm Giang Ngọc Lâu?"

Hàn Nhạn suy nghĩ một lát, thay vì để Giang Ngọc Lâu nói cho chàng nghe, chi bằng để nàng nói luôn. Chỉ là chính mình phải suy nghĩ coi lấy tấm khăn đó ở đâu ra, chỉ có thể nói là của người cũ. Nàng hỏi: "Người có cách nào giúp ta điều tra xem Đường Môn của Tứ Xuyên có người nào họ Kiều không?"

"Chuyện này không khó?" Phó Vân Tịch đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Mấy ngày này ngươi đừng ra khỏi cửa."

Hàn Nhạn nhìn chàng hỏi lại: "Vì sao?"

"Người Tây Nhung đã trà trộn vào kinh thành." Nét mặt của Phó Vân Tịch cực kỳ nghiêm túc: "E là bọn chúng sẽ có hàng động gì. Bây giờ trong Kinh Thành ngày hay đêm đều không ai toàn. Nếu như ngươi ra khỏi cửa, e là sẽ gặp nguy hiểm."

Hàn Nhạn chăm chú nhìn chàng: "Mấy người ở Trang phủ là do người an bài sao?"

Nàng đã sớm chú ý, mấy ngày nay hình như có người giám thị nhất cử nhất động của nàng. Nhưng lại không có hành động đặc biệt gì, vậy mà nàng lại tự nhiên nghĩ tới Phó Vân Tịch, có khi nào là người chàng phái tới.Bây giờ chính miệng Phó Vân Tịch thừa nhận, thì nàng lại không biết nói gì cho phải. Đành phải lúng ta lúng túng cúi đầu: "Cảm ơn."

"Vương phi của ta không cần khách sáo." Chàng đặc biệt nói chầm chậm hai từ 'vương phi', dường như đang nhắc nhở cái gì đó. Hàn Nhạn quay đầu lại, đôi mắt dừng lại ở khuôn mặt tuấn mỹ, dung nhan không giống người phàm này: "Tại sao lại đối xử tốt với ta đến vậy?"

Vấn đề này nàng đã giấu rất lâu trong lòng rồi, nhưng lại không dám hỏi. Nàng đang lo lắng hay do dự cái gì. Bây giờ hôn sự của nàng và chàng đều đã định, người này tương lai sẽ trở thành phu quân của chính mình. Nếu là phu thê với nhau vậy thì cần phải thẳng thắng mà nói chuyện.

Phó Vân Tịch vỗ vỗ đầu của nàng, giống như là đang an ủi một con vật nhỏ: "Ngu ngốc."

Sau đó thì chàng không nói gì nữa. Nàng bị người này nhiều lần nói ngốc, ngu xuẩn, ngu dốt, mặc dù đã nói nhiều lần nhưng Hàn Nhạn vẫn không chấp nhận. Chỉ là chàng vẫn chưa nói tại sao lại làm như vậy, nhưng Hàn Nhạn cũng không hỏi nữa, ngược lại thì trong lòng lại thở phào.

Có lẽ thời gian sẽ cho nàng biết chân tướng, có thể đây là chuyện tốt, làm cho nàng không cảm thấy mơ hồ.

Ở bên kia của núi rừng, có một nam tử mặc quần áo màu đen, dáng người cao lớn, đang khoanh tay đứng nhìn.

"Ca ca." Phía sau có một vị nữ tử mặc quần áo màu vàng đi tới. Nữ tử này cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt ngập nước đầy quyến rũ làm cho người khác phải kinh ngạc. Dáng người yểu điệu đầy hấp dẫn, tuy là màu da hơi đen, nhưng ngũ quan lại vô cùng xinh đẹp.Quần áo màu vàng của nàng vô cùng mỏng, ở ngày đông thế này mà có thể chịu được cái lạnh như thế. Làn da để lộ ra ngoài được quấn thêm một con rắn nhỏ, nữ tử này toàn thân đều lộ ra một ánh sáng đầy mê người. Giống như là một bữa ăn thượng hạng, làm cho người khác nhịn không được mà muốn nhào lên cắn một ngụm.

"Ca ca, lúc nào thì chúng ta sẽ hành động." Âm thanh của nữ tử cũng vô cùng dịu dàng, khi lọt vào lỗ tai dường như có một ma lực nào đó. Làm cho người khác cảm thấy hấp dẫn nhịn không được mà phải nhìn nàng.

"Y Lâm Na, huynh đã nói với muội nhiều lần rồi, không được hành động thiếu suy nghĩ." Nam tử kia xoay người lại, đôi mắt màu xanh giống như là một con sói đơn độc, vừa cuồng vọng vừa dã tâm, điều này đã hiện rõ ràng ở trên mặt. Người này chính là Trắc Thất.

Nữ tử kia chạy tới bên cạnh kéo tay của hắn, cọ xát vào làm nũng : "Y Lâm Na cũng chỉ là muốn mau nhìn thấy chàng. Ca ca nói, chỉ cần tới Đại Tông là có thể nhìn thấy chàng rồi."

Trác Thất nói: "Y Lâm Na, muội tốt nhất nên nhớ kỹ điều này. Hắn ta là người của địch quốc." Giọng điệu của hắn có chút không hiền làng gì, còn mang theo một chút cảnh cáo.

Nữ tử nghe xong ý tứ trong lời nói của hắn thì vội vàng đảm bảo: "Ca ca, muội hứa sẽ ngoan ngoãn. Chỉ cần chúng ta thắng thì huynh phải hứa với Lâm Na là sẽ không giết chàng. Muội muốn dẫn chàng về Tây Nhung làm phu quân của muội."

Trác Bảy cười lạnh: "Năm Phó Vân Tịch mười bốn tuổi đã dùng một vạn tướng sĩ của hắn đánh mười vạn lính của ta. Tính tình thâm sâu khó lường, không phải là người dễ đối phó. Muốn bắt hắn làm tù binh e là không dễ dàng gì."

Nữ tử đó bĩu môi, không hài lòng nói: "Nhất định ca ca sẽ không thua. Lâm Na chỉ thích chàng, chỉ muốn gả cho chàng." Vừa nói nàng vừa nghĩ đến vẻ mặt thiếu niên tuấn mỹ của bảy năm về trước trên chiến trường.Dáng vẻ hờ hững, gương mặt lạnh lùng, đứng trước thiên quân vạn mã mà vẫn ung dung thản nhiên như cũ. Nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Nhung, nam tử ở đó nhiệt tình như lửa, có không ít người luôn nịnh bợ nàng, nhưng mà nàng lại nhìn trúng tướng lãnh của địch quốc. Chàng là nam nhân tốt đẹp nhất trong lòng của nàng, đã nhiều năm rồi không nhìn thấy chàng, nhưng mà nàng chưa từng quên chàng. Trác Thất đã đồng ý, nếu như lần này hành sự thuận lợi, bắt được Phó Vân Tịch làm tù binh thình huynh ấy sẽ cho nàng dẫn chàng về Tây Nhung làm phò mã của mình.

"Y Lâm Na, đừng lúng quá sâu. Hắn ta đã có Vương phi rồi." Thấy nữ tử ngẩn người ra, Trác Thất tàn nhẫn cắt đứt vọng tưởng của nàng.

Y Lâm Na mất hứng nói: "Chỉ là một nữ nhân không được sủng ái. Nghe nói năm nay ả ta còn chưa tới tuổi cập kê, đến cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu." Trong mắt nàng hiện lên một vẻ kinh thường, "Chàng sẽ không thích một tiểu nha đầu. Nữ nhân Đại Tông đều làm từ nước, đụng một tí là nước mắt liền rơi xuống. Người như chàng thì phải ở cùng một chỗ với nữ tử Tây Nhung. Có chí khí, có hào phóng, giống như là một con chim ưng, nhưng vậy mới xứng." Nàng sờ sờ con rắn nhỏ ở trên cánh tay, "Một bông hoa nhỏ ở trong nhà kính, thật sự là làm cho người khác không ưa vào mắt."

"Nàng ta không phải là bông hoa trong nhà kính." Trác Thất nghĩ tới khuông mặt nhỏ thanh tú nhưng lại không hợp tuổi tác, bên môi khẽ cười: "Nàng ta là một con rắn độc."

"Rắn độc?" Y Lâm Na không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, "Còn muội thì sẽ độc chết ả ta."

Trác Thất đang muốn nói chuyện thì nghe thấy có tiếng ngựa sảy truyền tới, cả người lập tức đứng thẳng dậy, vội vàng kéo Y Lâm Na vào trốn sau lùm cây.

Con ngựa ngừng lại, hai người cùng nhau bước xuống. dNhìn gần lại thì thấy một nam một nữ, nữ tử rất giống một đứa bé, nắm lấy tay nam tử đi về phía này.

"Là nàng?" Trác Thất hơi ngẩn người, sao đó cười to: "Thật thú vị."

"Ca ca?" Y Lâm Na bị giữ chặt đang muốn đứng dậy: "Huynh làm gì vậy?"

Hắn ta nói: "Lâm Na, phò mã trong lòng của muội tới rồi kìa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện