Quý Nữ Yêu Kiều
Chương 160: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hòa Linh tậ trung tinh thần xem tư liệu về Mẫn Nhất Phàm, Lục Hàn tới cũng không có phát hiện. Lục Hàn đứng ở sau lưng nàng, tỉnh táo nhìn xem Hòa Linh, Hòa Linh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Hàn, vỗ ngực nói: "Làm sao huynh đã tới?"
Lục Hàn mỉm cười, nói: "Nhìn cái gì chứ? Mẫn Nhất Phàm?" Nhướng mày, trong lời nói giọng nói tràn đầy đều là ghét bỏ. Hòa Linh gật đầu mỉm cười, "Đúng nha, Mẫn Nhất Phàm. Ta phát giác, Mẫn Nhất Phàm thật đúng là một người tài ba, có điều người này có chút không bình thường!"
Lục Hàn yên lặng nhìn trời, chậm rãi nói: "Nàng nói, đầu năm nay không có chút bệnh tâm thần, người nào không biết xấu hổ đi ra ngoài lăn lộn a!"
Hòa Linh thế nhưng cảm thấy, quả nhiên có mấy phần đạo lý. Nàng vỗ tư liệu về Mẫn Nhất Phàm nói: "Huynh nói ngược lại có chút đạo lý, chẳng qua ta xem tư liệu về Mẫn Nhất Phàm phát hiện y thật là một người đĩnh ngưu, bình tĩnh mà xem xét, Bắc Tề thật đúng là không có người thăng quan nhanh như vậy!"
Hòa Linh chống cằm, khuôn mặt nhỏ rơi vào trầm tư, Lục Hàn vội vàng một tay lấy tư liệu về Mẫn Nhất Phàm lôi ra ngoài, nghiêm túc nói: "Hài tử, không nên nhìn đồ không tốt."
Hòa Linh ồ lên một tiếng, giễu cợt Lục Hàn: "Cái gì là đồ không tốt? Sẽ không phải là huynh ghen tỵ y chứ?" Hòa Linh thật cảm thấy mình đoán đúng rồi, nàng cười híp mắt, "Thì ra là Lục Hàn cũng là một quỷ hẹp hòi."
Lục Hàn nghiêm túc nói: "Ta quỷ hẹp hòi sao? Ta chính là không thích hắn, càng thêm không thích nàng thảo luận về y. Vì không biết cái gì??, thấy nàng con mắt lóe sáng sáng, ta có chút sợ." Lục Hàn hết sức trực bạch, "Ta sợ nàng thích y, tất cả thích, đều là từ cảm thấy hứng thú bắt đầu, ta hết sức hiểu rõ tâm tình như vậy." Nếu như không phải là đối với Tiểu Linh Đang cảm thấy hứng thú, quan hệ của bọn họ, cũng sẽ không từ từ đi tới bước này.
Hòa Linh cười yếu ớt: "Vậy sao? Nhưng ta ngược lại thật ra cảm thấy, ta sẽ không thích Mẫn Nhất Phàm, khá hơn nữa đều sẽ không thích, nếu như huynh hoài nghi, chỉ có thể nói rõ, huynh còn không thế nào hiểu ta."
Lục Hàn suy nghĩ một chút, không biết sao? Ngược lại cũng không hẳn vậy, nhưng là nếu như nói hết sức hiểu rõ Sở Hòa Linh, giống như cũng không phải. Nhưng mà không hiểu biết một người cũng không phải là tiêu chuẩn thích một người, nghĩ tới đây, Lục Hàn nghiêm túc: "Nếu như không hiểu rõ nàng còn thích nàng, có phải nói rõ ta là một nam nhân hết sức đáng tin hay không? Ta xem, cho tới bây giờ đều không phải là những thứ kia giả."
Hòa Linh hì hì bất ngờ mỉm cười ra ngoài, nàng cải chính nói: "Phải nói, huynh là một chỉ biết nhìn bề ngoài, nếu như không phải chỉ nhìn bề ngoài, tại sao sẽ ở không biết một người thời điểm chỉ thích một người chứ? Hơn nữa, đừng bảo là yêu thích ta, Lục Hàn, chúng ta nhưng được ban cho cưới, còn chưa có quan hệ tốt đến có thể tâm sự với nhau nha?"
Hòa Linh chính là không hiểu phong tình như vậy, Lục Hàn lơ đễnh cười yếu ớt: "Tình cảm là bồi dưỡng, ta tin tưởng nàng nếu có thể đồng ý đã nói lên, trong lòng của nàng, ta cùng người khác vẫn là không giống như vậy."
Hòa Linh gật đầu, hết sức thành khẩn: "Đúng nha, dĩ nhiên là không giống như vậy, bởi vì huynh vẫn tính là không quá ngu xuẩn."
Lục Hàn: "......" Ta nên cao hứng không? Không! Coi là! Quá! Ngu!
"Có điều nói thật, lần này Mẫn Nhất Phàm, ta cảm thấy được khả năng lớn hơn là thử dò xét." Nàng chậm rãi nói.
Điểm này Lục Hàn vô cùng rõ ràng, Thôi Ngọc dạ thám hoàng cung bị phát hiện, bọn họ nhất định phải chọn lựa một chút các biện pháp, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, khả nghi nhất nhất định là bọn họ.
"Thật ra thì lão hoàng đế đối với ta cũng có một chút thử dò xét, ta lấp liếm cho qua rồi. Ta nghĩ, Mẫn Nhất Phàm bên này thử dò xét mới là trọng điểm, những người khác ngược lại cũng không phải. Dù sao, chỉ có Mẫn Nhất Phàm có thể nhìn ra võ công lộ số, ta biểu hiện như thế nào, y mới có thể nhất nói ra kết quả."
Hòa Linh gật đầu.
Mà cùng lúc đó, Mẫn Nhất Phàm rất nhanh vào cung, vì vậy lần trước có người dạ thám, hiện tại trong cung đề phòng sâm nghiêm rất nhiều, y đi tới Ngự Thư Phòng, chỉ thấy Mộc Dịch cũng ở đây, hai người một đen một trắng, một tả một hữu đứng ở nơi đó, lão hoàng đế nhìn Mẫn Nhất Phàm, cũng nghe không ra cá háo hức phập phồng: "Nghe nói ngươi ngủ với nàng dâu của lão đại." Đây là trần thuật, không phải câu hỏi.
Mẫn Nhất Phàm cười như không cười liếc nhìn Mộc Dịch, chậm rãi nói, "Đưa tới cửa, không ngủ ngu sao mà không ngủ, có điều lão đại cũng quá không khỏi chuyện. Bất quá là một nữ nhân thôi."
"Nữ nhân kia, vừa vặn là đại vương phi, không phải là không để cho ngươi làm những chuyện này, tóm lại bận tâm chút thể diện. Hơn nữa hiện tại sứ đoàn Bắc Tề cũng ở đây, quá mức khó coi, tóm lại không tốt." Hoàng đế nói. Có điều thật cũng không tức giận.
Mẫn Nhất Phàm không muốn tiếp tục cái đề tài này, nói: "Nếu như cảm thấy khó coi, liền đổi chính, nhiều nữ nhân mà! Tội gì lo lắng cho một ít chuyện như vậy. Hơn nữa, bọn họ Bắc Tề cũng không hữu hảo thì thế nào? Cái hoàng cung nào không có một vài chuyện bẩn thỉu? Đừng nói người khác, nói cái này Lục Hàn, y đường đường một Túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia, còn không phải thích nam hài môi hồng răng trắng sao? Nhưng y là có vị hôn thê, mặc dù cái đó Sở gia Ngũ Tiểu Thư danh tiếng không tốt chút nào, nhưng tóm lại cũng là nữ. Y như vậy ở Nam Chiếu liền công khai cùng Trình Phong Thám Hoa Lang này, ngài có thể nói y là người tốt lành gì? Tinh khiết hữu nghị? Gạt quỷ hả!"
Hoàng đế suy nghĩ một chút, đúng là cái đạo lý nhu vậy, vuốt cằm nói: "Nói thì nói thế, nhưng tóm lại không dễ nghe, ngươi hơi thu liễm một chút! Lần này tới, tình huống như thế nào?"
Mẫn Nhất Phàm nghiêm túc, hình như chỉ có lúc nói chính sự y mới thật sự nghiêm túc, nếu như nói cái khác, khóe miệng luôn chứa đựng nụ cười trào phúng, hết sức cà nhỗng. Dĩ nhiên, còn không phải là hoàn toàn cà lơ phất phơ, còn có rất nhiều ngang ngược càn rỡ ở trong đó, dáng vẻ giống như cái gì cũng không để ý.
"Trình Phong bên cạnh có hai thị vệ, một là thị vệ của mình, người này võ nghệ rất cao, dĩ nhiên, so với ta kém mấy phần. Còn có một là thị vệ của Lục Hàn, người này tên là Bất Nhị, người này võ nghệ cũng không yếu. Thật ra thì nếu như ta trước đây đánh hau với thị vệ của Trình Phong, mặc dù không thể lập tức thắng y, nhưng từ từ đi ngược lại cũng có thể nhìn ra y thuộc môn phái gì, nhưng Trình Phong tâm cơ vẫn thật nhiều, y rất nhanh liền để cho Bất Nhị cũng lên, hai người bọn họ hai đánh một, ta không có phần thắng. Hơn nữa hai người đồng thời tiến công, võ nghệ rõ ràng cho thấy thu hồi mấy phần, ta không thể nhìn ra y là xuất từ phái gì. Nhưng mà ta lại khẳng định, y không phải người
Hòa Linh tậ trung tinh thần xem tư liệu về Mẫn Nhất Phàm, Lục Hàn tới cũng không có phát hiện. Lục Hàn đứng ở sau lưng nàng, tỉnh táo nhìn xem Hòa Linh, Hòa Linh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Hàn, vỗ ngực nói: "Làm sao huynh đã tới?"
Lục Hàn mỉm cười, nói: "Nhìn cái gì chứ? Mẫn Nhất Phàm?" Nhướng mày, trong lời nói giọng nói tràn đầy đều là ghét bỏ. Hòa Linh gật đầu mỉm cười, "Đúng nha, Mẫn Nhất Phàm. Ta phát giác, Mẫn Nhất Phàm thật đúng là một người tài ba, có điều người này có chút không bình thường!"
Lục Hàn yên lặng nhìn trời, chậm rãi nói: "Nàng nói, đầu năm nay không có chút bệnh tâm thần, người nào không biết xấu hổ đi ra ngoài lăn lộn a!"
Hòa Linh thế nhưng cảm thấy, quả nhiên có mấy phần đạo lý. Nàng vỗ tư liệu về Mẫn Nhất Phàm nói: "Huynh nói ngược lại có chút đạo lý, chẳng qua ta xem tư liệu về Mẫn Nhất Phàm phát hiện y thật là một người đĩnh ngưu, bình tĩnh mà xem xét, Bắc Tề thật đúng là không có người thăng quan nhanh như vậy!"
Hòa Linh chống cằm, khuôn mặt nhỏ rơi vào trầm tư, Lục Hàn vội vàng một tay lấy tư liệu về Mẫn Nhất Phàm lôi ra ngoài, nghiêm túc nói: "Hài tử, không nên nhìn đồ không tốt."
Hòa Linh ồ lên một tiếng, giễu cợt Lục Hàn: "Cái gì là đồ không tốt? Sẽ không phải là huynh ghen tỵ y chứ?" Hòa Linh thật cảm thấy mình đoán đúng rồi, nàng cười híp mắt, "Thì ra là Lục Hàn cũng là một quỷ hẹp hòi."
Lục Hàn nghiêm túc nói: "Ta quỷ hẹp hòi sao? Ta chính là không thích hắn, càng thêm không thích nàng thảo luận về y. Vì không biết cái gì??, thấy nàng con mắt lóe sáng sáng, ta có chút sợ." Lục Hàn hết sức trực bạch, "Ta sợ nàng thích y, tất cả thích, đều là từ cảm thấy hứng thú bắt đầu, ta hết sức hiểu rõ tâm tình như vậy." Nếu như không phải là đối với Tiểu Linh Đang cảm thấy hứng thú, quan hệ của bọn họ, cũng sẽ không từ từ đi tới bước này.
Hòa Linh cười yếu ớt: "Vậy sao? Nhưng ta ngược lại thật ra cảm thấy, ta sẽ không thích Mẫn Nhất Phàm, khá hơn nữa đều sẽ không thích, nếu như huynh hoài nghi, chỉ có thể nói rõ, huynh còn không thế nào hiểu ta."
Lục Hàn suy nghĩ một chút, không biết sao? Ngược lại cũng không hẳn vậy, nhưng là nếu như nói hết sức hiểu rõ Sở Hòa Linh, giống như cũng không phải. Nhưng mà không hiểu biết một người cũng không phải là tiêu chuẩn thích một người, nghĩ tới đây, Lục Hàn nghiêm túc: "Nếu như không hiểu rõ nàng còn thích nàng, có phải nói rõ ta là một nam nhân hết sức đáng tin hay không? Ta xem, cho tới bây giờ đều không phải là những thứ kia giả."
Hòa Linh hì hì bất ngờ mỉm cười ra ngoài, nàng cải chính nói: "Phải nói, huynh là một chỉ biết nhìn bề ngoài, nếu như không phải chỉ nhìn bề ngoài, tại sao sẽ ở không biết một người thời điểm chỉ thích một người chứ? Hơn nữa, đừng bảo là yêu thích ta, Lục Hàn, chúng ta nhưng được ban cho cưới, còn chưa có quan hệ tốt đến có thể tâm sự với nhau nha?"
Hòa Linh chính là không hiểu phong tình như vậy, Lục Hàn lơ đễnh cười yếu ớt: "Tình cảm là bồi dưỡng, ta tin tưởng nàng nếu có thể đồng ý đã nói lên, trong lòng của nàng, ta cùng người khác vẫn là không giống như vậy."
Hòa Linh gật đầu, hết sức thành khẩn: "Đúng nha, dĩ nhiên là không giống như vậy, bởi vì huynh vẫn tính là không quá ngu xuẩn."
Lục Hàn: "......" Ta nên cao hứng không? Không! Coi là! Quá! Ngu!
"Có điều nói thật, lần này Mẫn Nhất Phàm, ta cảm thấy được khả năng lớn hơn là thử dò xét." Nàng chậm rãi nói.
Điểm này Lục Hàn vô cùng rõ ràng, Thôi Ngọc dạ thám hoàng cung bị phát hiện, bọn họ nhất định phải chọn lựa một chút các biện pháp, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, khả nghi nhất nhất định là bọn họ.
"Thật ra thì lão hoàng đế đối với ta cũng có một chút thử dò xét, ta lấp liếm cho qua rồi. Ta nghĩ, Mẫn Nhất Phàm bên này thử dò xét mới là trọng điểm, những người khác ngược lại cũng không phải. Dù sao, chỉ có Mẫn Nhất Phàm có thể nhìn ra võ công lộ số, ta biểu hiện như thế nào, y mới có thể nhất nói ra kết quả."
Hòa Linh gật đầu.
Mà cùng lúc đó, Mẫn Nhất Phàm rất nhanh vào cung, vì vậy lần trước có người dạ thám, hiện tại trong cung đề phòng sâm nghiêm rất nhiều, y đi tới Ngự Thư Phòng, chỉ thấy Mộc Dịch cũng ở đây, hai người một đen một trắng, một tả một hữu đứng ở nơi đó, lão hoàng đế nhìn Mẫn Nhất Phàm, cũng nghe không ra cá háo hức phập phồng: "Nghe nói ngươi ngủ với nàng dâu của lão đại." Đây là trần thuật, không phải câu hỏi.
Mẫn Nhất Phàm cười như không cười liếc nhìn Mộc Dịch, chậm rãi nói, "Đưa tới cửa, không ngủ ngu sao mà không ngủ, có điều lão đại cũng quá không khỏi chuyện. Bất quá là một nữ nhân thôi."
"Nữ nhân kia, vừa vặn là đại vương phi, không phải là không để cho ngươi làm những chuyện này, tóm lại bận tâm chút thể diện. Hơn nữa hiện tại sứ đoàn Bắc Tề cũng ở đây, quá mức khó coi, tóm lại không tốt." Hoàng đế nói. Có điều thật cũng không tức giận.
Mẫn Nhất Phàm không muốn tiếp tục cái đề tài này, nói: "Nếu như cảm thấy khó coi, liền đổi chính, nhiều nữ nhân mà! Tội gì lo lắng cho một ít chuyện như vậy. Hơn nữa, bọn họ Bắc Tề cũng không hữu hảo thì thế nào? Cái hoàng cung nào không có một vài chuyện bẩn thỉu? Đừng nói người khác, nói cái này Lục Hàn, y đường đường một Túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia, còn không phải thích nam hài môi hồng răng trắng sao? Nhưng y là có vị hôn thê, mặc dù cái đó Sở gia Ngũ Tiểu Thư danh tiếng không tốt chút nào, nhưng tóm lại cũng là nữ. Y như vậy ở Nam Chiếu liền công khai cùng Trình Phong Thám Hoa Lang này, ngài có thể nói y là người tốt lành gì? Tinh khiết hữu nghị? Gạt quỷ hả!"
Hoàng đế suy nghĩ một chút, đúng là cái đạo lý nhu vậy, vuốt cằm nói: "Nói thì nói thế, nhưng tóm lại không dễ nghe, ngươi hơi thu liễm một chút! Lần này tới, tình huống như thế nào?"
Mẫn Nhất Phàm nghiêm túc, hình như chỉ có lúc nói chính sự y mới thật sự nghiêm túc, nếu như nói cái khác, khóe miệng luôn chứa đựng nụ cười trào phúng, hết sức cà nhỗng. Dĩ nhiên, còn không phải là hoàn toàn cà lơ phất phơ, còn có rất nhiều ngang ngược càn rỡ ở trong đó, dáng vẻ giống như cái gì cũng không để ý.
"Trình Phong bên cạnh có hai thị vệ, một là thị vệ của mình, người này võ nghệ rất cao, dĩ nhiên, so với ta kém mấy phần. Còn có một là thị vệ của Lục Hàn, người này tên là Bất Nhị, người này võ nghệ cũng không yếu. Thật ra thì nếu như ta trước đây đánh hau với thị vệ của Trình Phong, mặc dù không thể lập tức thắng y, nhưng từ từ đi ngược lại cũng có thể nhìn ra y thuộc môn phái gì, nhưng Trình Phong tâm cơ vẫn thật nhiều, y rất nhanh liền để cho Bất Nhị cũng lên, hai người bọn họ hai đánh một, ta không có phần thắng. Hơn nữa hai người đồng thời tiến công, võ nghệ rõ ràng cho thấy thu hồi mấy phần, ta không thể nhìn ra y là xuất từ phái gì. Nhưng mà ta lại khẳng định, y không phải người
Bình luận truyện