Chương 179: Chương 179
Sáng sớm.
Sáng sớm Hòa Linh liền nghe tiếng chim bên ngoài hót, nàng lật người, không vui, người nào nuôi a, thật là muốn cho làm thành kho tàu, để nó tiếp tục hót.
Éc.
.
.
.
.
.
Hòa Linh vuốt vuốt mặt của mình, thứ gì một mực trên mặt nàng trượt qua trượt lại, thật là phiền!
Hòa Linh lật người, ngủ tiếp, chỉ là cảm giác đột nhiên Thái Sơn áp đỉnh, nàng lập tức cảm giác thở không được, nàng một hơi bị nghẹn tỉnh, vừa muốn kêu gào, xác định tư thế Lục Hàn ngủ cực kém đem chân khoác lên trên người của nàng, Hòa Linh nhất thời liền nổi giận, "Lục Hàn Mộc, ngươi cho ta, đứng lên!"
Dùng sức đẩy y, Lục Hàn vốn là đang ngủ ngon giấc đang nằm mông cưới vợ, nàng dâu chân chính liền nóng nảy, Hòa Linh đẩy y: "Huynh thật phiền, mình nặng thành cái dạng gì rồi, còn dùng cái chân thối của huynh đè ta, thật là phiền!"
Lục Hàn vuốt mắt, có một trong nháy mắt mơ hồ, có điều rất nhanh, y rốt cuộc phản ứng lại, ngơ ngác ngồi dậy, hòa hoãn 1 hồi lâu, mê hoặc quay đầu lại nhìn Hòa Linh, chỉ thấy ánh mắt của Tiểu Linh Đang trừng giống như là Đồng Lăng lớn.
Y nở nụ cười, nói: "Thì ra là nàng."
Hòa Linh âm sâm sâm, "Không phải là ta, còn có thể là ai!"
Lục Hàn: "Ta quên ngày hôm qua thành thân, lại nói.
.
.
.
.
."
"A.
.
.
.
.
." Hòa Linh đột nhiên liền thét chói tai, Lục Hàn xoa lỗ tai của mình, không thể tin nhìn Hòa Linh: "Nàng đang làm gì vậy a!"
Hòa Linh tức giận: "Mau dậy đi, hôm nay phải đi nhà chính kính trà đó a, giờ gì, trời ơi!"
Mặc dù trong ngày thường thế nào cũng không đáng kể, nhưng ngày này luôn là bất đồng, nếu như xử lý không tốt, tóm lại phải không thỏa đáng.
Hòa Linh dùng sức túm Lục Hàn: "Mau dậy đi, chúng ta đi thỉnh an."
Hai người lập tức luống cuống tay chân, Hòa Linh cũng không có dọn dẹp gì, chỉ trang phục đơn giản một phen liền cùng Lục Hàn cùng nhau ra cửa, Hòa Linh không biết đường, Lục Hàn dắt nàng, mỉm cười: "Nàng tội gì hốt hoảng như vậy, nàng nên biết, mẫu thân ta rất ưa thích nàng, cho nên nàng cũng không cần nghĩ quá nhiều."
Hòa Linh hừ một tiếng: "Không nghĩ tới quá nhiều? Mấu chốt không phải là ta có muốn hay không quá nhiều, là nương của huynh có thể nghĩ quá nhiều hay không.
Trong ngày thường như thế nào còn chưa tính, dù sao hôm nay là ngày kính trà, ý nghĩa khác.
Loại người đầu óc như huynh, chắc là sẽ không suy nghĩ ra, huynh nhanh lên một chút!"
Quả nhiên, chờ đến nhà chính, chỉ thấy mọi người cũng đã chờ ở nơi đây, Túc thành hậu cùng Vinh Hoa trưởng công chúa ngược lại vẻ mặt không sao cả, bọn họ không có nói gì, những trưởng bối khác ngược lại cũng không dễ dàng nói gì.
Hòa Linh cùng Lục Hàn quỳ xuống, đếm từ số một kính trà, kính trà xong, cười yếu ớt đứng ở một bên.
Trưởng công chúa nhìn Lục Hàn đi lấy điểm tâm trên bàn, trừng y.
Lục Hàn vô tội cười, chỉ chỉ Hòa Linh, "Nàng đã đậy trễ, con chưa ăn điểm tâm!"
Hòa Linh một hơi thiếu chút nữa lên không nổi, bị Lục Hàn người này tức giận, nàng phình má.
Trưởng công chúa trợn mắt nhìn Lục Hàn một cái: "Chớ giả bộ, trong phủ này người nào không biết, ngươi mới là cái đó sẽ không dậy sớm, buổi tối tinh thần tốt còn giống là một dạ miêu, buổi sáng bình thường sẽ không, hiện tại ngược lại sẽ hướng trên người vợ của ngươi đổ thừa.
Nhìn hài tử uất ức."
Hòa Linh gật đầu liên tục không ngừng, trong chớp nhoáng này đã cảm thấy, trưởng công chúa thật tốt quá, thật là nhìn rõ mọi việc, mặc dù hai người là cùng nhau, nhưng Lục Hàn hướng trên người nàng ném bô cũng là không tốt.
Tất cả mọi người nở nụ cười, lại không nói mọi người đều biết tính tình của Lục Hàn, chính là không biết, thấy Sở Hòa Linh một ít xem liền phồng dậy quai hàm, cũng biết là một chuyện gì xảy ra!
Trưởng công chúa nói: "Ta đã cho các ngươi chuẩn bị tốt xe ngựa, một lát các ngươi dùng ít thứ, sau đó vào cung cùng hoàng thượng thỉnh an."
Lục Hàn nụ cười lập tức liễm xuống mấy phần, "Biết."
Trưởng công chúa đẩy y một cái: "Đây là cái vẻ mặt gì, mang theo vợ của ngươi mà đi ăn một chút gì thôi."
Trưởng công chúa mặc dù là lợi hại, nhưng ngược lại không có làm khó bọn họ, hơn nữa hình như bộ dạng ứng xử rất tốt, thật ra thì điểm này Hòa Linh cũng dự liệu được, nàng vẫn luôn cảm thấy, trưởng công chúa chung sống tốt, bình thường cô nương tính tình như vậy, đều là không kiểu cách.
Hòa Linh cùng Lục Hàn đi tới thiên sảnh, quả nhiên là chuẩn bị ăn, Hòa Linh cảm khái: "Trưởng công chúa thật là hiểu rất rõ đứa con trai này." Lời nói chứa đầy hàm ý.
Lục Hàn liếc nàng, "Đã nói giống như chào buổi sáng."
Hòa Linh cười hì hì: "Nhưng.
.
.
.
.
.
Thanh danh của ta tốt!"
Cũng không biết là không phải trưởng công chúa cố ý gây nên, trong sảnh không có nha hoàn gì, Hòa Linh múc thêm một chén cháo nữa, suy nghĩ một chút, đưa cho Lục Hàn: "Ừ."
Lục Hàn bật cười: "Đến một nha đầu thông minh chết tiệt thật."
Hòa Linh cười lạnh một tiếng, lại tự múc cho mình một chén, nhìn nàng sau khi ăn xong lại múc nữa, Lục Hàn hẳn là cảm thấy, sáng nay điểm tâm hình như đặc biệt ngon, nếu không, nàng làm sao sẽ ăn nhanh như vậy.
Lục Hàn vốn là ăn không nhiều lắm, có điều nhờ Hòa Linh lôi kéo ngược lại ăn nhiều hơn, chờ trưởng công chúa tới đây, thế nhưng xem một chút thấy cháo cơ hồ có lẽ đã không còn.
Hòa Linh đặc biệt thích uống cháo, đặc biệt là loại này tăng thêm rất nhiều liệu, nàng ăn thật là vui, hẳn là cũng kéo theo Lục Hàn.
"Hai người các ngươi.
.
.
.
.
." Trưởng công chúa muốn nói ăn nhiều chút, nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở vào, không nói thêm gì, không có để nha hoàn ở chỗ này cũng không phải vì không cho tân nương tử sắc mặt, mà là hi vọng Lục Hàn có thể đơn độc cùng nàng nói một chút chuyện trong cung, dù sao, nếu như vào cung luôn có không ít quy tắc, nhưng nhìn hiện tại, hai người này rõ ràng không nói gì, chưa nói thì cũng thôi đi, hình như còn ăn không tệ, bà yên lặng thở dài, chỉ có cảm giác mình bị đánh thẳng vào.
Có điều, Hàn Mộc có thể ăn nhiều một chút, vẫn là tốt!
Trưởng công chúa nói: "Ta nghĩ nghĩ, cùng các ngươi vào cung."
Thật ra như vậy thì cũng có thể giúp đỡ bọn họ một chút, Hòa Linh nghe, mỉm cười gật đầu, tiến tới khoác lên cánh tay của trưởng công chúa: "Mẫu thân, người có thể đi cùng chúng con."
Lục Hàn không biết mihf có phải bị ảo giác hay không, y luôn cảm thấy, Sở Hòa Linh sau khi kết hôn hoạt bát mấy phần, hình như như trước kia không giống nhau.
Cũng không phải nói có cái gì Đại Biến Hóa, thật là trong tính cách cũng là rõ rành rành.
Mọi người cũng không có trì hoãn quá lâu, rất nhanh liền ngồi lên xe ngựa rồi vào cung, Hòa Linh đi theo trưởng công chúa, Lục Hàn nhíu mày nói: "Tiểu vuốt mông ngựa."
Hòa Linh phát giác, Lục Hàn gần đây cực kỳ ghét, luôn bới móc a! Có điều nàng còn lâu mới để ý tới người này! Cùng trưởng công chúa bên cạnh tự thoại, "Mẫu thân, đây là lần thứ hai con vào cung."
Lục Hàn bật cười: "Tiểu Phiến Tử*, rõ ràng không phải."
(*Tiểu Phiến Tử: kẻ nói dối nhỏ)
Hòa Linh nghiêm túc: "Sở Hòa Linh vốn chính là lần thứ hai vào cung, Trình Phong là Trình Phong, Sở Hòa Linh là Sở Hòa Linh, ngày hôm qua bọn họ đồng loạt xuất hiện, còn có thể nói là một người sao?"
Nói đến ngày hôm qua, cũng thật là dọa trưởng công chúa giật mình, không cẩn thận suy nghĩ một chút, bọn họ có cái trù mưu gì.
Hòa Linh cũng nhớ tới cái này, giải thích: "Hư hư thật thật, đối với mình cũng an toàn.
Chúng ta luôn không thể hoàn toàn đều tin tưởng người khác."
Trưởng công chúa hiểu.
Xe ngựa rất nhanh liền vào cung, Hòa Linh đi theo bên người Lục Hàn cùng trưởng công chúa, hết sức khéo léo.
Hoàng thượng đã biết bọn họ trở lại, nghe được, đưa bọn họ gọi đi vào, mấy người đều quỳ xuống thỉnh an, được gọi dậy sau lại được ban ngồi.
Hòa Linh một thân áo đỏ thẫm, búi tóc của phụ nhân, nhưng mặt mũi còn có vẻ tuổi rất nhỏ, nhưng mà có điều cùng ở bên cạnh Lục Hàn, một là Thanh Nhã Quý công tử, một người là người đang lúc Phú Quý hoa, không còn so với người nào xứng đôi hơn rồi.
Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá hai người, chậm rãi gật đầu.
"Hai người các ngươi, ngược lại cũng xứng đôi."
Lục Hàn mỉm cười cầm tay Hòa Linh, "Chúng nhi thần dĩ nhiên là xứng đôi."
Hoàng đế nở nụ cười.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Túc phi tới đây hướng thỉnh an ngài." Lý công công nghe được tiểu thái giám bẩm báo, vội vàng bẩm với Hoàng đế.
Hoàng đế khẽ cau mày: "Nàng thế nào lúc này đã tới, để cho nàng đi vào đi!"
Túc Hạ nghe nói Lục Hàn mang theo tân hôn tiểu nương tử Sở Hòa Linh vào cung thỉnh an, chính là lập tức đã tới, mặc dù biết hoàng thượng có thể không vui, nhưng nàng chính là muốn xem một chút cái Sở Hòa Linh là bộ dáng gì, trước xa xa thấy một lần, chỉ cảm thấy là một Mỹ Nhân, nhưng Túc Hạ tổng là cảm thấy, nàng chưa thấy được là có thể hoàn toàn so qua mình, vì vậy nhất định phải tới đây gặp nàng một lần.
Túc Hạ vào cửa, tươi cười rạng rỡ, "Nô tì bái kiến hoàng thượng." Lại xoay người, "Gặp qua trưởng công chúa."
Lục Hàn lạnh lùng ngồi ở đó, cũng không nói lời nào, chớ nói chi là lễ ra mắt.
Hòa Linh biết được theo thân phận, mình nên thỉnh an, nhưng Lục Hàn đều không động, nàng cũng không có đạo lý mình tấu lên trên, vì vậy chính là một bộ dạng đơn thuần không hiểu chuyện.
Túc Hạ cắn môi, nhìn về phía hoàng thượng, hoàng thượng nói: "Ngươi đi ngồi đi!"
Túc Hạ vội vàng ngồi vào bên cạnh hoàng thượng, "Nô tì nghe nói Tiểu Hầu gia cùng tân nương tử đã tới, chính là muốn tới xem một chút tân nương tử là hình dáng gì, ta từ nhỏ đã ở tại Nam Chiếu, đối với phong thổ Bắc Tề cũng không quá hiểu, vì vậy tò mò một chút." Nói xong, dáng vẻ hình như có chút xấu hổ.
Hoàng đế mỉm cười nói: "Thật ra thì cùng Nam Chiếu các ngươi cũng không có cái gì khác."
Túc Hạ quan sát Sở Hòa Linh, Sở Hòa Linh tinh sảo hai má Túc Hạ chính là không vui không thừa nhận cũng không được, người ta tăng thêm một bậc, nhưng nghĩ đến tin tức về Lục Hàn, lại cảm thấy có chút ác ý.
Đẹp hơn nữa thì như thế nào, gả cho Lục Hàn, chưa chắc sẽ được hạnh phúc, mặc dù nàng từ trên dung mạo không tìm được cái gì tự tin, nhưng lại từ trên hôn sự tìm được tự tin, ngay sau đó mỉm cười nói: "Sở tiểu thư thật là đẹp mắt! Lục Tiểu Hầu
.
Bình luận truyện