Chương 62: Cái miệng quạ đen.
Tạ Khuynh lại ăn bù một đống đồ ăn, ưỡn cái bụng no căng ra khỏi Thiên Hương lâu.
Lúc đi trên đường nàng mang theo mũ có rèm, xem bên này một chút, ghé bên kia một chút, sau đó vào một tiệm may quần áo.
Cao Tấn đi xa xa phía sau, nhìn thoáng qua biển hiệu 'Thiên Y Các', liền trốn vào ngõ nhỏ đối diện hơi chếch, đợi khoảng một khắc đồng hồ, Tạ Khuynh từ hiệu may đi ra.
Nàng mua một thân nam trang, hôm nay để tiện xuất cung, nàng búi một kiểu tóc cực kỳ đơn giản, chắc là đã sớm tính toán đổi tranh phục, cởi nữ trang, cột lên một sợi dây cột tóc của thư sinh, tay cầm thêm một cây quạt xếp, dán người tuấn đĩnh kia, thật đúng là một tiểu công tử mặt trắng bước ra từ gia đình giàu sang phú quý như những quyển sách phong lưu hay kể.
Sợ bị phát hiện, Cao Tấn chưa đuổi theo ngay.
Ngay lúc này, Tô Biệt Hạc tìm được hắn:
"Bệ hạ, nghe được."
Cao Tấn gật đầu, liếc mắt nhìn bóng lưng Tạ Khuynh đã đi xa một cái.
"Đi."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh đem tay nải gửi ở hiệu may, đổi một thân nam trang, nghênh ngang phe phẩy cây quạt hướng ra ngoài thành mà đi.
Ngoài thành có một con đường có thể dẫn thẳng tới Tây đại doanh, là con đường mà Tạ Đạc muốn hồi Tây đại doanh nhất định phải đi qua, con đường này dành cho người của quân bộ, thương dân bách tính bình thường sẽ không đi, bình thường trên đường không có ai, vắng lặng, an an tĩnh tĩnh.
Tạ Khuynh tính toán lúc lão Tạ ra cửa thì Tạ Đạc vừa trở về, sau đó tắm rửa thay quần áo ăn cơm lại nghỉ ngơi một chút, ước chừng qua buổi trưa sẽ đi ngang nơi này hồi Tây đại doanh.
Tạ Khuynh thoải mái nhàn nhã, nghỉ chân ở một tòa lương đình gần đó, đợi khoảng hai khắc, rốt cục nghe thấy xa xa truyền tới tiếng vó ngựa lộc cộc.
Người trên ngựa tuổi trẻ khí thịnh, mặt mũi bầm dập, không phải Tạ Đạc thì còn ai.
Lúc ngựa sắp chạy ngang lương đình, Tạ Khuynh một bên phẩy quạt, một bên tiện tay bắn mấy khối đá lúc nãy nhặt chung quanh đình, một viên giữa cổ ngựa, một viên giữa chân trước, khống chế tốt lực đạo, không đến mức làm ngựa bị thương, nhưng vẫn có thể thành công làm nó dừng lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí vang, con ngựa Tạ Đạc cưỡi bỗng dưng ngẩng đầu đứng lên, hai móng trước giơ cao, may mắn công phu Tạ Đạc cũng không tệ lắm, kịp thời giữ chặt dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, bằng không nhất định phải ngã.
Tạ Đạc trấn an ngựa xong, đương nhiên biết ngựa đột nhiên phát cuồng cùng người ăn mặc thư sinh trong lương đình ven đường có quan hệ, chỉ thấy kẻ đó đứng trên bậc thang đình nghỉ mát, thong dong phẩy quạt, tự tại nhàn nhã.
Tạ Đạc giận sôi, căn bản chưa kịp nhìn mặt liền xoay người xuống ngựa, giận đùng đùng vừa đi tới vừa mắng:
"Ngươi là ngươi nào? Muốn chết..... À....."
Tạ Đạc đi đến trước đình nghỉ mát, chính thức đối diện với người trong lương đình, bao nhiêu phẫn nộ đều im bặt, thay vào đó là sợ hãi hít vào một hơi, vết thương trên mặt trên người chưa khỏi hẳn lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
"Sao, sao lại là ngươi?" Tạ Đạc vô thức lụi lại một bước.
Tạ Khuynh khép quạt, vẫy tay với Tạ Đạc, kêu hắn tới nói chuyện.
Thân thể Tạ Đạc cứng đờ, đừng nói đi qua đó, cả người hắn như bị điểm huyệt, động đậy còn không được, có thể thấy lần trước Tạ Khuynh động thủ với hắn mang tới bóng ma lớn bao nhiêu.
"Chậc! Lại đây! Muốn ta xuống mời ngươi sao?"
Tạ Khuynh hét lớn một tiếng, Tạ Đạc quyết đoán giải huyệt, ba bước thành hai chạy tới, ngoài mạnh trong yếu đáp lời:
"Kêu, kêu cái gì mà kêu? Ta, ta, ta không tới chắc!"
"Hừ."
Tạ Khuynh cười lạnh, Tạ Đạc liền làm ra động tác phòng ngự, vô thức lùi về sau, ngoài miệng vẫn ngơ ngác tìm mặt mũi:
"Ngươi, ngươi, ngươi còn dám động thủ với ta, ta, ta nói sao cũng sẽ không tha cho ngươi! Đến, đến, lúc đó ngươi, ngươi cũng đừng trách ta!"
Tạ Khuynh: ...
Nàng xem như đã mở mang tầm mắt cái gì là 'dùng ngữ khí hèn nhát nhất nói câu mạnh mẽ nhất', nhìn tiểu tử này từ trên xuống dưới, vẫn như cũ cảm thấy chỗ nào cũng ngứa mắt.
"Cái gì ngươi ngươi ta ta, có thể vuốt phẳng cái lưỡi ngươi trước rồi mới nói chuyện hay không?" Tạ Khuynh học theo bộ dạng của hắn lắp bắp hai câu, còn cố tình làm cái biểu cảm xấu xí trêu Tạ Đạc.
"Ngươi!"
Dáng vẻ kiêu ngạo phách lối này làm Tạ Đạc hận đến ngứa răng, lại không dám động thủ với nàng, chỉ có thể đem tức giận nghẹn ứ nén vào bụng.
"Ngươi làm Giám quân hai đại doanh Đông - Tây, bản án nữ tử kia thế nào rồi?" Tạ Khuynh ngồi xuống băng ghế đá trong lương đình, bắt chéo hai chân, vừa phẩy quạt vừa hỏi.
Bộ dáng thảnh thơi kia làm mắt Tạ Đạc lần thứ hai nhức nhối, rốt cục kiên cường được một lần:
"Ai cần ngươi lo!"
Chỉ nghe 'phanh', Tạ Khuynh nhấc chân tùy tiện cho một cước, băng ghế đẽo ra từ đá theo tiếng vang ùng ục lăn xuống bậc thang đình nghỉ mát.
Nhìn chiếc ghế đá bị lăn ra khỏi đình sau đó trực tiếp vỡ ra, Tạ Đạc trừng mắt hít vào, cảm thấy cái gáy quật cường của mình bị vận mệnh vô hình bóp chặt.
Phảng phất như có đôi tay cường hãn nắm cổ gắn đưa tới trước mặt Tạ Khuynh đang nhàn nhã phẩy quạt, quy củ tự thuật:
"Lần đầu tiên ta làm giám quân, có rất nhiều người không phối hợp, ta biết là ai, nhưng không ai dám đứng ra làm chứng."
Tạ Khuynh nghe cảm thấy rất hợp lý, Tạ Đạc không lí do từ một giáo úy nho nhỏ, lắc mình biến thành một Giám quân, tuy nói trên đầu hắn có một danh hiệu siêu cấp quân nhị đại, nhưng trong quân đội chỉ nhìn năng lực và công lao, tác dụng của danh hiệu kỳ thật cũng không lớn lắm.
"Con trai Vương Thái úy nhiều lần cùng ngươi gây gổ xung đột, hắn cũng tham dự án nữ tử bị gϊếŧ kia?" Tạ Khuynh hỏi.
"Hắn không tham dự giαи ɖâʍ, mà tham dự vứt xác." Tạ Đạc nói.
"Ngươi làm sao biết?" Tạ Khuynh hỏi.
Tạ Đạc chép miệng, dùng giọng khinh thường trả lời:
"Nghe nói sau đó, đám con ông cháu cha kia gây án xong, không cho là nhục ngược lại cho là vinh, đem ra làm đề tài nói chuyện trào phúng lúc thể dục buổi sáng."
Tạ Khuynh nói: "Nếu làm đề tài nói chuyện, vậy hẳn là rất nhiều người biết. Thế mà không có một kẻ nào dám đứng ra xác nhận? Có phải ngươi bình thường nhân duyên quá kém?"
Tạ Đạc tức muốn điên, hít sâu hai cái, cố nhẫn nại giải thích:
"Chính vì bọn họ coi là đề tài nói chuyện phiếm, mới không dễ phân rõ chứng cứ, loại chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, phiên bản mỗi người nghe được đều không giống."
Tạ Khuynh bán tín bán nghi nhìn Tạ Đạc, Tạ Đạc có chút luống cuống, khoát tay nói:
"Được rồi được rồi, ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, ta rút quân về doanh."
Nói xong, Tạ Đạc liền muốn quay người rời đi, ai biết vừa mới chuyển thân, sau lưng lại truyền tới 'Phanh' một tiếng, một cái băng ghế đá khác bên chân Tạ Đạc ùng ục lăn xuống bậc thang, vỡ thành hai mảnh.
Chỉ nghe sau lưng truyền đến thanh âm tựa như ác quỷ Địa Ngục:
"Ta có cho ngươi đi sao?"
Tạ Đạc căng da đầu, lấy hết dũng khí quay người chất vấn: "Ngươi, ngươi đến cùng muốn thế nào?"
Tạ Khuynh đưa quạt giấy ra sau lưng, dạo bước đến trước mặt Tạ Đạc, mặt lạnh như băng sương nhìn chằm chằm hắn, chằm chằm đến mức sống lưng Tạ Đạc cũng bắt đầu phát lạnh, nhịn không được dò xét cảnh vật chung quanh, yên tĩnh, hoang vu. . .
Nàng muốn ở chỗ này diệt khẩu Tạ Đạc, đoán chừng ai cũng đoán không ra là nàng làm.
Tạ Khuynh từng bước ép sát tới, Tạ Đạc từng bước lùi về sau, rốt cục bị Tạ Khuynh ép cho lưng dựa vào cột đình, không thể lùi thêm. Từ sau ngày sợ vỡ mật đó, Tạ Đạc xem như triệt để bại, dù gương mặt này có tám chính phần như thân tỷ tỷ hắn, nhưng hắn nhận ra rõ ràng khác biệt giữa hai người.
Thời điểm chân hắn run muốn quỳ xuống, Tạ Khuynh nhoẻn miệng cười, dùng cây quạt đập lên mặt Tạ Đạc:
"Mang ta đi quân danh mở mang một chút."
Lưng Tạ Đạc dán thẳng tắp vào cột đình, nghe vậy sửng sốt: "Cái gì?"
Tạ Khuynh lui ra phía sau hai bước, cho hắn không gian, nhắc lại một lần:
"Ta nói, mang ta đi đại doanh của các ngươi."
Tạ Đạc không rõ lắm: "Ngươi, ngươi đi quân doanh làm gì?"
"Ta chưa từng đi." Tạ Khuynh đáp đúng lẽ thường đương nhiên.
Tạ Đạc sụp đổ: "Ngươi chưa từng đi . . . Cũng không được a! Trong doanh địa không cho nữ nhân vào."
Tạ Khuynh chỉ chỉ vào bộ y phục mình đang mặc, lại từ túi trong tay áo xuất ra hai cái ria mép, trước mặt Tạ Đạc dán lên vùng da trên môi mình:
"Ta là tiểu thúc Tạ Ngũ của ngươi, không phải nữ nhi."
Tạ Khuynh vừa mở miệng, thế mà lại là một giọng nam trong sáng, Tạ Đạc nghe thấy ngây người, nháy mắt hoài nghi trong bụng nàng có phải là có cái nam nhân.
"Ngươi, ngươi giọng nói này. . ." Tạ Đạc hỏi.
"Khẩu kỹ a." Tạ Khuynh nói.
Tạ Đạc cái hiểu cái không gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu:
"Không được không được, vẫn không được, nếu cha biết ta nhất định phải chết."
Tạ Khuynh giống như cười mà không phải cười nhìn hắn:
"Nếu là không được, ngươi bây giờ khả năng nhất định phải chết."
Tạ Đạc: . . .
Tạ Khuynh còn nói: "Được rồi, ta cam đoan sẽ không gây phiền toái cho ngươi. Lại nói, ta vừa gặp mặt lão Tạ ở Thiên Hương lâu, hắn biết ta muốn tới tìm ngươi."
Tạ Đạc có chút không thể tin được: "Cha, biết?"
Tạ Khuynh không chút nào cảm thấy chột dạ, nghiêm túc nhẹ gật đầu: "Biết a. Hắn hiện tại muốn đi Thái úy phủ tìm Vương Uy, nếu không đã đi cùng với ta rồi."
Di hoa tiếp mộc kỹ xảo nói dối Tạ Khuynh đã luyện từ nhỏ, không biết có bao nhiêu lô hỏa thuần thanh.
(Di hoa tiếp mộc: dời hoa ghép cây, đổi trắng thay đen.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò hoàn toàn màu xanh, tay nghề rất cao, kỹ thuật cực kỳ điêu luyện.)
Tạ Đạc nghe Tạ Khuynh lời lẽ tự nhiên nói ra việc hắn đánh Vương Uy, còn biết cha đi Thái úy phủ, lúc hắn ra cửa, người gác cổng xác thực nói phụ thân từ bên ngoài trở về, đổi thân y phục, đi hướng Thái úy phủ.
Đủ loại sự tình trùng hợp đánh mất tám phần nghi ngờ trong lòng Tạ Đạc.
"Vậy thì được. Nhưng ngươi đến quân doanh tuyệt đối đừng gây chuyện, nhìn một cái liền đi." Tạ Đạc phân phó.
Tạ Khuynh sảng khoái gật đầu: "Biết biết."
Tạ Đạc điều chỉnh khí tức, đi xuống bậc thang tới trước ngựa của mình, nói với Tạ Khuynh vẫn đang đứng tại chỗ:
"Lên ngựa."
Tạ Khuynh lắc đầu, nói: "Ta muốn ngồi xe ngựa."
Tạ Đạc tức giận: "Già mồm cái gì? Ta hiện tại đi đâu tìm xe ngựa cho ngươi?"
Tạ Khuynh dùng cây quạt chỉ chỉ hướng cửa thành:
"Ngươi cưỡi ngựa đi vào trong thành thuê cỗ xe ngựa, rất nhanh. Ta ở chỗ này chờ ngươi."
Tạ Đạc quả thực muốn bị Tạ Khuynh làm cho tức chết, muốn nhảy dựng lên phản kháng, nhưng sau khi trông thấy Tạ Khuynh ngồi bên cạnh cái bàn đá ước lượng mấy khối đá trên bàn, lửa giận bị dập tắt, trở mình lên ngựa đi về thành.
Tạ Khuynh nhìn bóng dáng hắn rời đi, cúi đầu nhìn bàn tay đỏ rực của mình một chút, thầm nghĩ:
Hừ, ngươi đánh tay ta! Ta giày vò con của ngươi!
Bất quá, có cỗ xe ngựa tới lúc về thành sẽ thuận tiện hơn chút, nàng còn phải chạy về cung trước chạng vạng tối.
Tạ Đạc rất nhanh liền từ trong thành trở về, sau lưng quả thật kéo theo một cỗ xe ngựa thanh bồng, Tạ Khuynh cũng không chọn ba nhặt bốn, lên xe ngựa, đi theo Tạ Đạc hướng tới ngoại ô kinh thành Tây đại doanh.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Lộ trình tới Tây đại doanh ở ngoại ô kinh thành ước chừng gần nửa canh giờ.
Đến đó rồi, Tạ Khuynh để đánh xe đưa xe ngựa dừng ở bên ngoài doanh địa, cho hắn thêm hai lượng bạc, để hắn chờ ở bên ngoài.
Tạ Đạc cũng xuống ngựa, bồi Tạ Khuynh cùng đi vào quân doanh, các binh sĩ thủ vệ hành lễ với Tạ Đạc, nhìn về phía Tạ Khuynh, hỏi Tạ Đạc:
"Giám quân, vị này là?"
Tạ Đạc vội ho một tiếng: "Tiểu thúc nhà ta, hắn theo ta tiến doanh, tránh ra."
Nếu là lúc trước, bọn thủ vệ khẳng định còn phải kiểm tra một phen, nhưng Tạ Đạc bây giờ thăng làm giám quân, nhảy lên thành người đứng thứ hai trong quân doanh, bọn thủ vệ cũng không dám đắc tội, nhanh chóng cho hắn qua.
Tạ Khuynh một bên phẩy quạt một bên ngẩng đầu vào doanh, nàng đi lại thong dong, thần sắc tự nhiên, lúc ngang qua thủ vệ nói câu 'Làm phiền' kia càng là trầm thấp có từ tính, bọn thủ vệ không chút nào hoài nghi.
Sau khi tiến vào doanh địa, Tạ Khuynh liền tự động đi đến trước người Tạ Đạc, dù sao nàng hiện tại là tiểu thúc Tạ Đạc, bối phận cao cũng nên đi trước.
Tạ Đạc nguyên lai tưởng rằng đến địa bàn của hắn rồi thì sẽ không bị Tạ Khuynh nắm mũi dẫn đi, hoặc là nói, nàng khẳng định sẽ khiêm tốn một chút, ai nghĩ tới, đến quân doanh xong nàng quả thực giống hổ nhập sơn lâm, cá về biển cả, càng thuận buồm xuôi gió.
Mình đi theo phía sau nàng, vẫn như cái tiểu đệ.
Tạ Khuynh ung dung không vội gật đầu thi lễ cùng một đội tuần tra quan binh, sau đó hỏi Tạ Đạc: "Doanh trướng của giám quân ở đâu a?"
Tạ Đạc chỉ chỉ doanh trước cách đó không xa, Tạ Khuynh gật gật đầu đang muốn đi qua, liền gặp mấy nam nhân mình trần đâm đầu đi tới, người cầm đầu kia khôi ngô cao lớn, cơ bắp xoắn xuýt đáng sợ, lộ ngực mà không thèm để ý chút nào, quần áo treo trên vai, mồ hôi nhễ nhại, đám người này giống như du côn vừa đánh nhau, đi đường tận tình nói đùa, mặt mày hớn hở, làm người nhìn thẳng hoảng hốt nơi này thật sự là quân doanh, mà không phải bang hội của mấy băng đảng du côn.
Bọn hắn đi tới, loáng thoáng nghe được vài câu, đơn giản chính là mấy câu 'Coi như tiểu tử kia xui xẻo' 'Muốn đánh hắn thật lâu rồi' kiểu vậy.
Những người kia trông thấy Tạ Đạc, tiếng cười giảm nhạt, thần sắc kiêu căng lên, Tạ Khuynh nhìn hoa văn của nhuyễn giáp bọn hắn cầm trong tay, tối đa cũng chỉ là giáo úy, trông thấy Tạ Đạc đã thăng làm tam phẩm Giám quân thế mà không có chút ý tứ muốn hành lễ nào.
Tạ Đạc cũng nhìn thấy bọn họ, nắm đấm lập tức siết chặt, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng.
Tạ Khuynh thấy hắn bất động, nhẹ giọng hỏi hắn:
"Quân pháp trong Tây đại doanh, cho phép binh sĩ quần áo không chỉnh tề hành tẩu trong doanh sao?"
Tạ Đạc không cao hứng đáp: "Làm sao có thể."
Tạ Khuynh gõ một quạt lên người Tạ Đạc:
"Vậy sao ngươi không quản? Ngươi không phải Giám quân sao?"
Mi tâm Tạ Đạc nhàu đến mức có thể kẹp con ruồi chết, hai mắt phát trầm, nhìn trừng trừng những người kia.
Tạ Đạc không có chủ động truy cứu những người kia, ngược lại những người kia lại tới khiêu khích hắn, giả vờ giả vịt chắp tay với Tạ Đạc, lời nói lại âm dương quái khí:
"Nha, đây không phải Giám quân đại nhân của chúng ta sao? Chúng ta có phải là nên quỳ xuống hành lễ với giám quân đại nhân a?"
Nói chuyện chính là một tên trẻ tuổi không khác Tạ Đạc lắm, cử chỉ lỗ mãng, ngôn ngữ ngạo mạn, người bên cạnh lại khúm núm với hắn, nịnh nọt a dua, dùng đầu gối nghĩ cũng biết nhất định là thiếu gia thế gia nào đó đưa tới trong quân ăn chơi kiếm sống.
"Bành Chử! Ngươi tôn trọng ta một chút đi, cho là ta không dám động tới ngươi sao?" Tạ Đạc nghiêm nghị chất vấn.
Lời vừa nói ra, đám thiếu gia ăn chơi lấy Bành Chử cầm đầu lại cười vang, Bành Chử tiến lên mặt đối mặt cùng Tạ Đạc khiêu khích nói:
"Nói mồm thì tính bản lĩnh gì. Có gan ngươi đụng đến ta a. Ngươi dám sao!"
Tạ Đạc tức giận đến mức trán nổi gân xanh, lại thật sự là một cử động nhỏ cũng không dám, Bàn Chử thấy hắn dạng này, càng thêm phách lối, cùng đám người sau lưng hắn cười quay lưng rời đi.
Ai biết vừa quay đầu, liền có một chân đạp đến, đem cả người hắn đều đạp bay ra ngoài thật xa, mạnh mẽ rơi xuống đất, lún thành cái hố cạn.
Tạ Đạc ngây ngốc đứng nhìn, hắn lúc nãy cứ như vậy trơ mắt nhìn Bành Chử cường tráng như trâu ở trước mặt hắn nhẹ nhàng bị đạp bay.
Hắn từng giao thủ với Bành Chử, biết khí lực của hắn phi thường lớn, vậy mà cứ thế bị đạp bay. . . Bay. . .
Mà tên đại ma vương đem người trực tiếp đạp bay kia đứng ngay bên cạnh hắn, phủi phủi giày chẳng hề để ý.
"Hắn kêu ngươi động đến hắn thử một chút. Thử một chút thì thử một chút, cũng chỉ có thế thôi!" Tạ Khuynh nói.
Tạ Đạc nuốt một ngụm nước bọt, đối với thực lực của đại ma vương lại có nhận thức thêm một bậc.
Đám hoàn khố tử đệ nâng Bành Tử dậy, chỉ thấy hắn máu mũi chảy ngang, trong miệng chắc cũng không tốt nổi, ngậm miệng nửa ngày, phun ra một cái răng hàm đầy máu, lập tức giận điên chỉ vào Tạ Khuynh:
"Ngươi mẹ nó là thứ gì? Ngươi không phải người Tây đại doanh! Tạ Đạc, ngươi tư mang ngoại nhân tiến doanh, cố tình vi phạm, ta muốn đi tố cáo ngươi với chủ soái!"
Chủ soái Tây đại doanh là Quảng Bình hầu, cũng là cữu cữu Bành Chử.
Đám thiếu gia ăn chơi sau lưng Bành Chử cũng tiếp sức, nhao nhao la hét ầm ĩ muốn đem Tạ Khuynh giải đi cáo chủ soái. Tạ Đạc đương nhiên không để bọn hắn mang Tạ Khuynh, thế là tranh chấp.
Ngọc Viên nhận được tin tức nói Tạ Đạc trở về, ra khỏi doanh trướng tìm hắn, gặp đúng lúc Tạ Đạc cùng đám Bành Chử nổi lên tranh chấp, vội vàng tới khuyên can.
"Ai nha, đều chớ ồn ào. Chủ soái hôm nay không có trong doanh, cố ý phân phó không cho phép nháo sự, các ngươi không thể yên tĩnh chút hả." Ngọc Viên khuyên, quay người nói với Tạ Đạc:
"Đừng làm rộn, còn ngại trong doanh gần đây không đủ bận sao."
Tạ Đạc giận dữ, bọn Bành Chử cũng biết gần đây doanh địa xác thực không yên ổn, quả thật không nên làm lớn chuyện, một đám người đẩy đẩy nhau ồn ào rời đi.
Người gây chuyện đi, Tạ Đạc cùng Ngọc Viên đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đoàn người đi tới doanh trướng của Tạ Đạc.
Tạ Khuynh tiến vào, Ngọc Viên hỏi: "Tạ Đạc, vị này là?"
Tạ Đạc đang do dự trả lời thế nào, liền nghe Tạ Khuynh dùng thanh âm của nam nhân trả lời:
"Ta là tiểu thúc của Tạ Đạc, các ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu thúc."
Ngọc Viên nghe xong, nhìn Tạ Khuynh từ đầu đến chân, trêu ghẹo nói:
"Ta thấy niên kỷ của ngươi cũng không lớn hơn bọn ta bao nhiêu."
Tạ Khuynh không khách khí ngồi xuống: "Quan tâm niên kỷ làm gì, chia theo bối phận."
"Nhưng ta đã từng gặp qua thúc thúc của Tạ Đạc, không giống lắm." Ngọc Viên cùng Tạ Đạc là bằng hữu, tự nhỏ xuất nhập phủ tướng quân, đối với mấy miệng người của phủ tướng quân rất quen thuộc.
Tạ Khuynh không chút nào chột dạ, tiếp tục nói bừa: "Đường."
(Đường này là đường thúc nhé. Là thúc thúc bên nội. Trái với biểu thúc là thúc thúc bên ngoại.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Đạc sợ nàng càng nói càng kỳ cục, rót chén trà đưa tới:
"Đừng nói nữa, uống trà."
Tạ Khuynh tiếp nhận chén trà, nhún vai, ấn xuống xúc động muốn cùng những tiểu bằng hữu này tiếp tục kể chuyện xưa.
"Tiểu thúc, cước vừa rồi của ngài đá thật đẹp. Lần đầu tiên ta thấy có người đá Bành Chử như vậy đó." Ngọc Viên là người cởi mở, rất nhanh liền tiếp nhận thiết lập Tạ Khuynh là thúc thúc của Tạ Đạc, vui sướng bắt chuyện.
Tạ Khuynh cảm thấy bằng hữu này của Tạ Đạc thế mà hào phóng, cùng tính tình nhăn nhăn nhó nhó kia của Tạ Đạc không biết làm sao chơi cùng được.
"Tên Bành Chử kia là ai? Hắn suốt ngày khiêu khích Tạ Đạc sao?" Tạ Khuynh dùng giọng nam hỏi.
Ngọc Viên đang muốn nói chuyện, Tạ Đạc giành nói:
"Hắn chính là một trong những thủ phạm của án nữ tử kia."
Tạ Khuynh có chút ngoài ý muốn: "Hắn? Một trong?"
Tạ Đạc gật đầu: "Ừm, chuyện này nói đến cùng chính là Bành Chử cùng Đào Bân làm nghiệt, nữ tử kia bị bọn hắn bắt về doanh địa, người cũng là bọn hắn giαи ɖâʍ, cũng bởi vì không có chứng cứ, chỉ có thể nhìn bọn hắn ung dung ngoài vòng pháp luật, đáng hận!"
"Hai người này lai lịch gì?" Tạ Khuynh hỏi.
"Bành Chử là thế tử Huỳnh Dương hầu, Đào Bân là thế tử Quảng Bình hầu, hai người bọn họ là biểu huynh đệ, đều là cầm thú như nhau." Ngọc Viên đầy lòng căm giận nói.
Tạ Khuynh cuối cùng cũng rõ bản án này xảy ra chuyện gì.
Trách không được Binh bộ Thượng thư Điền Hữu Vi cũng không dám động đến bọn hắn, Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ bây giờ đều như như mặt trời ban trưa huân quý phủ đệ, phạm tội còn là thế tử hai nhà này, nếu bắt bọn hắn, chỉ sợ hai phủ này không bỏ qua.
Điền Hữu Vi không có bối cảnh, không có gia thế, đương nhiên không dám đắc tội.
"Việc này. . ."
Lời của Tạ Đạc bị thanh âm từ ngoài trướng truyền vào cắt ngang:
"Giám quân, ngài mau đi ra tiếp giá, Bệ hạ đột nhiên giá lâm, chủ soái không ở trong doanh."
"Phụt -- "
Tạ Khuynh vừa uống ngụm trà vào miệng cứ như vậy phun ra.
Mà nàng cũng không kịp lau miệng, liền sững sờ nhìn ra hướng ngoài doanh trướng, có phải nàng nghe lầm không, ai tới?
Mà Tạ Đạc cũng đầy mặt nghi hoặc, thậm chí nhìn về phía Tạ Khuynh, muốn trực tiếp thu được tình báo 'vì sao Bệ hạ đột nhiên giá lâm' từ nàng. Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của Tạ Khuynh, hắn mới kịp phản ứng lại.
Vội vã vọt tới bên cạnh Tạ Khuynh, im lặng dùng khẩu hình hỏi nàng:
"Chuyện gì xảy ra? Bệ hạ tới tìm ngươi?"
Tạ Khuynh khóc không ra nước mắt:
[ đừng a! Nín cái miệng quạ đen của ngươi ngay ]
Bình luận truyện