Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 92: Trẫm muốn tắm rửa.



Tạ Khuynh theo Cao Tấn một đường từ ngoại điện vào nội điện, bước chân của Cao Tấn cũng có chút vô lực.

[ mấy ngày nay người này thật sự không uống giọt nước nào a? ]

[ quá xằng bậy rồi. ]

Cao Tấn vào điện, ngồi xuống cạnh bàn tròn. Tạ Khuynh nhìn xung quanh một vòng, đặt hộp thức ăn lên bàn. Thấy hắn không ngăn cản, liền đi vào góc phòng đốt hai ngọn đèn cung đình lên, sau đó mở hộp thức ăn ra, lấy từng món bày lên bàn.

Tạ Khuynh nhìn cả bàn đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy bụng mình hơi đói:

[ hắn có ăn không nhỉ? ]

[ không ăn thì ta ăn. ]

[ bôn ba trên đường suốt hai ngày, hôm nay lại vội vàng tiến cung, giữa trưa chỉ gặm nửa cái màn thầu... ]

[ bị điên chắc? Thật là số khổ, còn phạm tiện! ]

Tạ Khuynh đặt thìa vào chén cháo, sau đó để trước mặt Cao Tấn. Hắn nhìn thoáng qua, không nhúc nhích, Tạ Khuynh nghĩ vừa rồi mình nhắc tới 'Quý phi' hắn chút phản ứng, thế là khuyên nhủ:

"Bệ hạ, tốt xấu gì ngài cũng ăn một chút đi. Quý phi dưới suối vàng có biết, cũng không muốn Bệ hạ tự tổn hại long thể như vậy đâu."

[ phi phi phi, thật xúi quẩy! ]

[ may mà ta không tên Tạ Nhiễm! ]

Cao Tấn chớp chớp đôi mắt hàn đàm, nhìn về hướng Tạ Khuynh, khàn khàn nói:

"Làm sao trẫm biết ngươi có hạ độc hay không?"

Tạ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ:

[ đúng nha! Làm sao ta lại quên tật xấu của con hàng này chứ! ]

[ mấy ngày nay hắn không ăn cơm, đừng nói là vì không có người thử độc nha? ]

[ quá đơn giản không phải sao? ]

Tạ Khuynh nuốt nước miếng, kích động hỏi Cao Tấn:

"Bệ hạ, vậy nô tài giúp ngài thử độc?"

Cao Tấn gật đầu.

Tạ Khuynh âm thầm hò reo, ngay trước mặt Cao Tấn múc một thìa cháo thật lớn đưa vào miệng mình, đắc ý ăn, sau đó trấn tĩnh nói với Cao Tấn:

"Bệ hạ, nô tài đã thử, không có độc."

Cao Tấn nhìn sang chén cháo vừa bị nàng 'thử' một ngụm mà hao đi gần phân nửa. Tạ Khuynh hơi ngượng ngùng, thấy Cao Tấn vẫn không nhúc nhích, sợ hắn không muốn dùng chung muỗng với mình, đang định đề xuất việc đổi muỗng với hắn thì Cao Tấn bưng chén cháo lên.

Tay phải thong thả cầm cây muỗng, mu bàn tay hơi chuyển động, vừa đủ để Tạ Khuynh nhìn thấy mấy vết thương khô cạn máu chưa băng bó trên tay. Không biết có phải động tác múc cháo chạm tới vết thương hay không, mà Cao Tấn đang cầm muỗng chuẩn bị ăn lại thất bại từ bỏ, có vẻ không định ăn nữa.

[ đừng nha! ]

[ có chút vết thương như thế mà cũng đau đến bỏ ăn? ]

[ đừng có yếu ớt nha vậy có được không? ]

Cao Tấn cụp mắt không nói, đem vết thương giơ lên trước mặt quan sát, còn thuận tiện vẩy vẩy ống tay áo lên, lộ ra những vết thương khác trên cánh tay. Hắn cũng không nói gì, chỉ dùng ngón tay sờ nhẹ lên vết thương rồi nhíu mày lại, nhìn như rất đau.

Tạ Khuynh nhớ Khương ma ma có nói rằng mười mấy thị vệ vào điện muốn tiếp cận Cao Tấn, nhưng đều bị hắn đánh ra ngoài, vết thương kia có lẽ là chịu khi đó.

Tính cả mấy vết thương vừa rồi trên mu bàn tay hắn thì cũng bốn năm chỗ. Mặc dù không phải tổn thương nặng nhưng cũng chảy không ít máu, nửa tay áσ ɭóŧ đều nhuộm đỏ hết rồi.

Tạ Khuynh nhìn mấy vết thương kia, chung quy không đành lòng, nói:

"Bệ hạ, nếu không... Nô tài đút ngài đi."

Cao Tấn dứt khoát phủ ống tay áo xuống, hai tay buông thõng tự nhiên đặt lên đùi, mặc dù không đáp lời nhưng cũng không cự tuyệt.

Bằng hiểu biết của Tạ Khuynh đối với Cao Tấn, hắn im lặng chính là ngầm đồng ý.

Nhận mệnh bưng chén cháo lên, Tạ Khuynh đút từng muỗng, Cao Tấn cũng hết sức phối hợp, nàng đưa cháo đến liền há miệng ăn. Dù trình độ đút cơm của Tạ Khuynh gà mờ, chỉ lo đút tới tấp không biết lau miệng thì hắn cũng mặc kệ.

Rất nhanh Cao Tấn đã ăn xong nửa chén cháo. Trong hộp thức ăn còn mấy món khác. Tạ Khuynh đưa bánh phù dung tới bên miệng Cao Tấn. Hắn lạnh lùng nhìn, lại không há miệng. Tạ Khuynh hiểu ý, bẻ nửa bên ăn thử, rồi mới đút nửa còn lại cho Cao Tấn. Ngay cả Tạ Khuynh còn cảm thấy cử chỉ này có chút mê hoặc, nhưng con hàng Cao Tấn kia thế mà lại ăn không ngần ngại.

[ con hàng này hiện tại đầu óc không rõ ràng mà tâm phòng bị còn nặng như thế. ]

[ được thôi. Hắn cũng không sai, ăn đồ thừa còn hơn bị độc chết. ]

Hộp thức ăn nhiều món như thế, rất nhanh đã bị hai người chia nhau ăn sạch sẽ. Tạ Khuynh còn có chút chưa thõa mãn, bất quá cũng xem như có cái lấp bụng rồi.

Vừa thu dọn bàn thức ăn vừa lặng lẽ nhìn Cao Tấn, ánh mắt nàng lưu luyến trên mấy chỗ nhuốm máu.

[ vết thương còn chưa xử lý. ]

[ da dày thịt béo cũng không thể chà đạp như vậy. ]

Lúc nàng nhìn Cao Tấn thì hắn cũng đang nhìn nàng. Chờ Tạ Khuynh phát giác được, lập tức chột dạ né tránh, nhanh tay thu thập xong chén đĩa, chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ vừa muốn rút lui, liền bị Cao Tấn nắm lấy cổ tay. Tạ Khuynh không rõ nguyên do, hỏi:

"Bệ hạ còn gì phân phó?"

Ánh đèn lờ mờ càng làm nổi bật hai tròng mắt u ám của Cao Tấn, phảng phất như vừa chớp nhoáng qua cảm xúc gì đó khó diễn tả bằng lời.

"Trẫm muốn tắm rửa." Cao Tấn nói.

Tạ Khuynh sửng sốt, lát sau phản ứng lại mới nói:

"Vâng, nô tài đi nói với Lý Tổng quản ngay."

Cao Tấn buông tay Tạ Khuynh, đứng dậy đi vào trong, lưu lại một câu:

"Ngươi đến hầu hạ."

Tạ Khuynh: ...

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh cầm hộp thức ăn trống rỗng mở cửa điện, bình an vô sự ra ngoài, có thể nói là làm tất cả mọi người ngoài điện trợn mắt trắng.

Trương Khiêm cùng Lý Tổng quản ở phía xa chờ đồng thời nhìn nhau, nghi hoặc đi tới. Trương Khiêm đánh giá tiểu thái giám này, khó có thể tin hỏi:

"Ngươi không bị thương?"

Tạ Khuynh lắc đầu.

Lý Tổng quản tiếp nhận hộp cơm trong tay nàng, hỏi:

"Để ngươi vào đưa ngự thiện, khuyên Bệ hạ ăn, sao ngươi lại trực tiếp ra..."

Lý Tổng quản chỉ nói một nửa đã cảm thấy trọng lượng hộp thức ăn không đúng. Hắn mở nắp ra, đập vào mắt toàn là bát đĩa, không còn thức ăn. Hắn kinh ngạc hỏi Tạ Khuynh:

"Bệ hạ... Ăn hết?"

Tạ Khuynh gật đầu:

"Vâng, ăn."

Lý Tổng quản cảm thấy có vấn đề:

"Lúc nãy không phải Bệ hạ còn muốn gϊếŧ ngươi sao? Giờ lại ăn?"

Tạ Khuynh đã sớm có chuẩn bị:

"Lúc đầu Bệ hạ không muốn ăn, còn muốn gϊếŧ nô tài. Sau đó nô tài nhắc tới Quý phi nương nương, Bệ hạ liền dừng tay."

Lý Tổng quản nghi hoặc không thôi:

"Quý phi... Nương nương?"

Hắn đứng ngây ra não bổ nửa ngày, bỗng nhiên đấm vào lòng bàn tay, bừng tỉnh đại ngộ:

"Đúng đúng đúng, trách không được! Bệ hạ mấy ngày nay khác thường, chỉ sợ đều là vì Quý phi mà ra, dù sao..."

Dù sao Quý phi nương nương cũng là trước mắt bao ngươi 'chết' dưới tay Bệ hạ. Lý Tổng quản âm thầm nghĩ, chỉ sợ mấy ngày này Bệ hạ điên cuồng, đều có liên quan đến cái chết của Quý phi.

Tạ Khuynh không hiểu:

"Dù sao cái gì?"

Lý Tổng quản trừng mắt nhìn nàng một cái, cảnh cáo:

"Không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Tạ Khuynh âm thầm viết tên hắn vào sổ đen.

"Vâng. Nô tài nhớ kĩ." Tạ Khuynh rũ mắt nói, truyền đạt lại phân phó của Cao Tấn:

"Đúng rồi, Lý Tổng quản, Bệ hạ nói muốn tắm rửa."

Lý Tổng quản kinh ngạc, sau đó không dám chậm trễ chút nào:

"Chậc, sao ngươi không nói sớm! Người đâu! Mau tới đây, chuẩn bị nước nóng!"

Bên kia Lý Tổng quản bận rộn một phen, Tạ Khuynh bên này đứng ở cửa đại điện chờ đợi. Lý Tổng quản thấy nàng còn không đi, hỏi:

"Nhặt được cái mạng còn không đi mau? Chờ ăn tết hả?"

Tạ Khuynh lần nữa viết tên vị Lý Tổng quản này vào sổ ghi nợ, còn in đậm gạch chân.

Mặt ngoài kinh sợ trả lời:

"Hồi Lý Tổng quản, Bệ hạ nói... Để nô tài đi vào hầu hạ tắm rửa."

"Cái gì?" Lý Tổng quản đang định an bài người của mình vào điện hầu hạ, nghe vậy giật mình: "Muốn ngươi hầu hạ?"

Tạ Khuynh gật đầu:

"Vâng. Bệ hạ còn nói, cầm thêm chút kim sang dược gì đó trị thương vào, lại mang thêm chút trái cây điểm tâm."

Lý Tổng quản đầy mặt nghi ngờ nhìn Tạ Khuynh, tựa hồ khó mà tin tưởng. Chẳng qua rất nhanh đã có thanh âm từ trong điện truyền ra đánh vỡ hoài nghi của Lý Tổng quản:

"Tiểu thái giám đưa cơm đâu? Gọi hắn vào đây!"

Tạ Khuynh bất đắc dĩ cười khổ nhìn Lý Tổng quản, vẻ mặt kia như đang nói:

Nhìn đi, ta không có nói láo!

Lý Tổng quản chỉ cảm thấy không tài nào hiểu nổi*, nghĩ nát óc cũng không ra tiểu thái giám mặt vừa rỗ vừa bớt kia có cái gì mà Bệ hạ coi trọng.

(Nguyên văn: Trượng Nhị mạc bất trứ đầu não = Sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Nguồn: Minhdu Wordpress.)

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Đập cửa được mà cầm muỗng ăn cháo không được.

Sự thật chỉ có một?

Khổ nhục kế!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện