Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 354
Thị nữ đến nhắc nhở yến tiệc sắp kết thúc, Triệu mỹ nhân lưu luyến không nỡ tạm biệt Sở Cơ.
Sở Cơ đích thân tiễn nàng rời viện, dặn đi dặn lại.
"Sau này có thời gian thì đến chơi nhé."
Triệu mỹ nhân mỉm cười nói được.
Lúc này yến tiệc đã đến hồi kết, mọi người lần lượt cáo từ rời đi, Thái tử cũng dẫn Tiêu trắc phi rời Đồng Hỉ các.
Triệu mỹ nhân theo đội ngũ rời vương phủ.
Bọn họ ngồi xe ngựa đến hành cung.
Đêm đó, bọn họ nghỉ ngơi trong hành cung.
Tẩm điện lớn nhất trong hành cung dành cho Hoàng đế, lúc này không có Hoàng đế, Lạc Thanh Hàn là Thái tử có thể ở đó.
Lạc Thanh Hàn vẫn tránh tẩm điện đó, chọn Hóa Tiên cư nhỏ hơn một chút bên cạnh.
Tiêu Hề Hề cũng ở Hóa Tiên cư.
Hành lý của họ sớm đã được chuyển vào hành cung.
Trong hành cung có suối nước nóng, nước nóng được dẫn từ trên núi xuống, để xây dựng nó, Trần Lưu vương đã tốn rất nhiều công sức.
Suối nước nóng này cũng phân cấp bậc, hồ lớn ở giữa dành riêng cho Hoàng đế, hồ nhỏ hơn một chút bên cạnh dành riêng cho Thái tử, còn lại là hồ dành riêng cho các hoàng tử và đại thần.
Còn hồ của các phi tần nằm ở một phòng khác.
Tiêu Hề Hề chạy sang phòng bên cạnh, cởi y phục bước vào hồ.
Nàng ngâm cả người vào nước nóng, cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều nở ra.
Nàng nhắm mắt, phát ra tiếng cảm thán thoải mái.
Trong phòng bên cạnh, nhóm người Thái tử, Đại hoàng tử, Tiêu Lăng Phong, Triệu Hiền cũng đang tắm.
Bọn họ ở trong hồ của riêng mình, tách biệt rõ ràng với nhau.
Lạc Dạ Thần nhìn hồ của Thái tử, trong lòng thấy chua chát, làm Thái tử thật tốt, cả hồ tắm cũng lớn hơn mình!
Nam nhân mà, lúc tắm khó tránh khỏi nói vài câu đùa tục.
Lạc Dạ Thần lôi kéo Tiêu Lăng Phong và Triệu Hiền đùa tục, Tiêu Lăng Phong và Triệu Hiền hơi đắn đo về Thái tử, sợ Thái tử không chấp nhận được những lời khó nghe này, không dám tiếp lời của Đại hoàng tử.
Sau đó thấy Thái tử vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, như không để bụng những lời tục tĩu của bọn họ, bọn họ dần dần thả lỏng, bắt đầu trò chuyện cùng Đại hoàng tử.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, Thái tử đột nhiên hỏi một câu.
"Các người thấy ta xấu không?"
Cả ba người ngẩn ra.
Lạc Dạ Thần không vui "Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi muốn khoe khoang vẻ ngoài của mình với ta sao? Nam nhân muốn đẹp để làm gì? Đẹp cũng đâu thể xem như cơm ăn được!"
Vị chua trong lời nói suýt nữa khiến người ta chua chết.
Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong nhìn nhau.
Tiêu Lăng Phong thăm dò hỏi "Sao Thái tử Điện hạ lại có nghi vấn như vậy?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Tiêu Lăng Phong nói chắc chắn "Thái tử Điện hạ trời sinh anh tuấn phi phàm, tuyệt đối không liên quan gì đến chữ xấu!"
Triệu Hiền nửa đùa nửa thật nói "Điện hạ tướng mạo nghiêm trang, khí chất phi phàm, mạt tướng chưa từng thấy nam nhân nào đẹp hơn người, nếu người mà xấu thì mạt tướng há chẳng phải không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa?"
Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.
Hắn cũng thấy mình trông khá ổn, nhưng tại sao Tiêu Hề Hề lại thấy hắn xấu?
Chẳng lẽ thẩm mỹ của nàng có vấn đề?
Thấy mọi người nịnh bợ Thái tử, Lạc Dạ Thần càng cảm thấy chua chát, không khỏi nhỏ giọng bức bách "Tất cả đều là đàn ông, thay vì so sánh ngoại hình, không bằng so sánh kích thước của tiểu đệ."
Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong nhìn y với ánh mắt khó diễn tả.
Đại hoàng tử, cầu xin người im miệng đi!
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lạc Dạ Thần, không nói gì liền đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi hồ nước.
Lạc Dạ Thần nhân cơ hội liếc hắn một cái, sau đó không khỏi chửi thầm trong lòng.
Thế mà lão tử lại thua!
Rõ ràng y mới là đại ca, tại sao kích thước của tiểu đệ còn nhỏ hơn của hắn?!
Ông trời phụ ta!
......
Lạc Thanh Hàn mặc y phục vào, trực tiếp đi qua cửa hông, vào phòng tắm bên cạnh.
Chỉ có Tiêu Hề Hề đang tắm trong phòng này.
Nàng đang ngâm mình trong nước, tựa lưng vào thành bể, mặt ngửa lên, trên trán đắp một chiếc khăn ướt nhỏ.
Nước nóng dễ chịu đến nỗi nàng không kiềm được mà ngủ mất.
Lạc Thanh Hàn đi đến phía sau nàng, từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ này vừa hay nhìn thấy làn da trắng nõn trên ngực nàng, cùng với thân hình uyển chuyển của nàng thấp thoáng trong nước.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc.
Mãi đến khi cửa bên cạnh truyền đến tiếng rời đi của đám người Đại hoàng tử, Lạc Thanh Hàn mới mở miệng, giọng trong trẻo lạnh lùng.
"Nếu còn tiếp tục ngâm, da của nàng sẽ nhăn đó."
Tiêu Hề Hề mở mắt, thấy Thái tử Điện hạ đang đứng phía sau nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Hề Hề sửng sốt một lúc, sau đó tỉnh táo lại, nhảy vào bồn tắm chỉ để lộ đầu.
"Điện hạ tới lúc nào vậy? Sao không lên tiếng chứ?!"
Lạc Thanh Hàn "Là do nàng ngâm quá nhập tâm, thậm chí có người vào phòng cũng không biết, may người vào là ta, nếu là nam nhân khác, xem nàng làm thế nào."
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, người và nam nhân khác có gì khác biệt?
Nàng khoanh tay trước ngực, cằm chìm trong nước, khi nói môi dưới có thể chạm vào nước nóng.
"Điện hạ có thể ra ngoài một lát không? Thần thiếp muốn thay y phục."
Lạc Thanh Hàn "Nàng nhìn ta cả rồi, ta nhìn nàng thì có vấn đề gì?"
Tiêu Hề Hề choáng váng trước lời nói mặt dày vô sỉ của hắn.
Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng "Đâu phải thần thiếp chủ động nhìn người chứ, là người cứ nhất quyết bảo thần thiếp hầu hạ người tắm rửa thay y phục, thật ra thần thiếp cũng không muốn nhìn người lắm."
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Nàng chính là ví dụ điển hình của việc được lợi còn lắm nhọt."
Tiêu Hề Hề "......"
Nàng được lợi gì? Nàng lắm nhọt gì chứ?
Từng chữ Điện hạ nói nàng hiểu, nhưng liên kết với nhau thì sao nàng lại không hiểu gì hết?
Lạc Thanh Hàn "Dáng người của ta lẽ nào không đẹp sao?"
Tiêu Hề Hề "Rất... rất đẹp."
Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng thấy đẹp, có nghĩa là nàng rất hài lòng với dáng người của ta, không phải nàng được lợi rồi sao?"
Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Tiêu Hề Hề khó khăn nói "Thần thiếp có thể trả tiền."
Lạc Thanh Hàn "......"
Lạc Thanh Hàn tức giận bật cười "Nàng nghĩ ta là loại người gì? Thế mà nàng còn muốn trả tiền?"
Tiêu Hề Hề bị nụ cười của hắn dọa sợ, nàng bất giác lùi lại, rụt rè nói "Không, không phải người nói thần thiếp chiếm lợi của người sao? Chỉ cần trả tiền thì thần thiếp không chiếm lợi nữa."
"Hóa ra trong mắt nàng, ta là hàng hóa có thể dùng tiền mua bán."
"Thần thiếp không có, thần thiếp không có, người đừng hiểu lầm!"
Đối mặt với Tiêu Hề Hề liên tục phủ nhận, Lạc Thanh Hàn chỉ cười lạnh "Tối nay nàng thể hiện rất xuất sắc, đầu tiên chế giễu ta xấu, bây giờ còn xem ta là hàng hóa có thể mua bán, nàng ngày càng giỏi rồi, nàng qua đây."
Cả người Thái tử hiện giờ tỏa ra một luồng khí nguy hiểm, Tiêu Hề Hề làm sao dám qua đó? Qua đó chẳng phải là tìm chết sao?!
Nàng vội lùi ra sau "Điện hạ, chúng ta đều là người văn minh, có chuyện gì thì cứ nói tử tế, đừng động tay động chân."
Sở Cơ đích thân tiễn nàng rời viện, dặn đi dặn lại.
"Sau này có thời gian thì đến chơi nhé."
Triệu mỹ nhân mỉm cười nói được.
Lúc này yến tiệc đã đến hồi kết, mọi người lần lượt cáo từ rời đi, Thái tử cũng dẫn Tiêu trắc phi rời Đồng Hỉ các.
Triệu mỹ nhân theo đội ngũ rời vương phủ.
Bọn họ ngồi xe ngựa đến hành cung.
Đêm đó, bọn họ nghỉ ngơi trong hành cung.
Tẩm điện lớn nhất trong hành cung dành cho Hoàng đế, lúc này không có Hoàng đế, Lạc Thanh Hàn là Thái tử có thể ở đó.
Lạc Thanh Hàn vẫn tránh tẩm điện đó, chọn Hóa Tiên cư nhỏ hơn một chút bên cạnh.
Tiêu Hề Hề cũng ở Hóa Tiên cư.
Hành lý của họ sớm đã được chuyển vào hành cung.
Trong hành cung có suối nước nóng, nước nóng được dẫn từ trên núi xuống, để xây dựng nó, Trần Lưu vương đã tốn rất nhiều công sức.
Suối nước nóng này cũng phân cấp bậc, hồ lớn ở giữa dành riêng cho Hoàng đế, hồ nhỏ hơn một chút bên cạnh dành riêng cho Thái tử, còn lại là hồ dành riêng cho các hoàng tử và đại thần.
Còn hồ của các phi tần nằm ở một phòng khác.
Tiêu Hề Hề chạy sang phòng bên cạnh, cởi y phục bước vào hồ.
Nàng ngâm cả người vào nước nóng, cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều nở ra.
Nàng nhắm mắt, phát ra tiếng cảm thán thoải mái.
Trong phòng bên cạnh, nhóm người Thái tử, Đại hoàng tử, Tiêu Lăng Phong, Triệu Hiền cũng đang tắm.
Bọn họ ở trong hồ của riêng mình, tách biệt rõ ràng với nhau.
Lạc Dạ Thần nhìn hồ của Thái tử, trong lòng thấy chua chát, làm Thái tử thật tốt, cả hồ tắm cũng lớn hơn mình!
Nam nhân mà, lúc tắm khó tránh khỏi nói vài câu đùa tục.
Lạc Dạ Thần lôi kéo Tiêu Lăng Phong và Triệu Hiền đùa tục, Tiêu Lăng Phong và Triệu Hiền hơi đắn đo về Thái tử, sợ Thái tử không chấp nhận được những lời khó nghe này, không dám tiếp lời của Đại hoàng tử.
Sau đó thấy Thái tử vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, như không để bụng những lời tục tĩu của bọn họ, bọn họ dần dần thả lỏng, bắt đầu trò chuyện cùng Đại hoàng tử.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, Thái tử đột nhiên hỏi một câu.
"Các người thấy ta xấu không?"
Cả ba người ngẩn ra.
Lạc Dạ Thần không vui "Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi muốn khoe khoang vẻ ngoài của mình với ta sao? Nam nhân muốn đẹp để làm gì? Đẹp cũng đâu thể xem như cơm ăn được!"
Vị chua trong lời nói suýt nữa khiến người ta chua chết.
Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong nhìn nhau.
Tiêu Lăng Phong thăm dò hỏi "Sao Thái tử Điện hạ lại có nghi vấn như vậy?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Tiêu Lăng Phong nói chắc chắn "Thái tử Điện hạ trời sinh anh tuấn phi phàm, tuyệt đối không liên quan gì đến chữ xấu!"
Triệu Hiền nửa đùa nửa thật nói "Điện hạ tướng mạo nghiêm trang, khí chất phi phàm, mạt tướng chưa từng thấy nam nhân nào đẹp hơn người, nếu người mà xấu thì mạt tướng há chẳng phải không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa?"
Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.
Hắn cũng thấy mình trông khá ổn, nhưng tại sao Tiêu Hề Hề lại thấy hắn xấu?
Chẳng lẽ thẩm mỹ của nàng có vấn đề?
Thấy mọi người nịnh bợ Thái tử, Lạc Dạ Thần càng cảm thấy chua chát, không khỏi nhỏ giọng bức bách "Tất cả đều là đàn ông, thay vì so sánh ngoại hình, không bằng so sánh kích thước của tiểu đệ."
Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong nhìn y với ánh mắt khó diễn tả.
Đại hoàng tử, cầu xin người im miệng đi!
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lạc Dạ Thần, không nói gì liền đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi hồ nước.
Lạc Dạ Thần nhân cơ hội liếc hắn một cái, sau đó không khỏi chửi thầm trong lòng.
Thế mà lão tử lại thua!
Rõ ràng y mới là đại ca, tại sao kích thước của tiểu đệ còn nhỏ hơn của hắn?!
Ông trời phụ ta!
......
Lạc Thanh Hàn mặc y phục vào, trực tiếp đi qua cửa hông, vào phòng tắm bên cạnh.
Chỉ có Tiêu Hề Hề đang tắm trong phòng này.
Nàng đang ngâm mình trong nước, tựa lưng vào thành bể, mặt ngửa lên, trên trán đắp một chiếc khăn ướt nhỏ.
Nước nóng dễ chịu đến nỗi nàng không kiềm được mà ngủ mất.
Lạc Thanh Hàn đi đến phía sau nàng, từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ này vừa hay nhìn thấy làn da trắng nõn trên ngực nàng, cùng với thân hình uyển chuyển của nàng thấp thoáng trong nước.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc.
Mãi đến khi cửa bên cạnh truyền đến tiếng rời đi của đám người Đại hoàng tử, Lạc Thanh Hàn mới mở miệng, giọng trong trẻo lạnh lùng.
"Nếu còn tiếp tục ngâm, da của nàng sẽ nhăn đó."
Tiêu Hề Hề mở mắt, thấy Thái tử Điện hạ đang đứng phía sau nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Hề Hề sửng sốt một lúc, sau đó tỉnh táo lại, nhảy vào bồn tắm chỉ để lộ đầu.
"Điện hạ tới lúc nào vậy? Sao không lên tiếng chứ?!"
Lạc Thanh Hàn "Là do nàng ngâm quá nhập tâm, thậm chí có người vào phòng cũng không biết, may người vào là ta, nếu là nam nhân khác, xem nàng làm thế nào."
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, người và nam nhân khác có gì khác biệt?
Nàng khoanh tay trước ngực, cằm chìm trong nước, khi nói môi dưới có thể chạm vào nước nóng.
"Điện hạ có thể ra ngoài một lát không? Thần thiếp muốn thay y phục."
Lạc Thanh Hàn "Nàng nhìn ta cả rồi, ta nhìn nàng thì có vấn đề gì?"
Tiêu Hề Hề choáng váng trước lời nói mặt dày vô sỉ của hắn.
Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng "Đâu phải thần thiếp chủ động nhìn người chứ, là người cứ nhất quyết bảo thần thiếp hầu hạ người tắm rửa thay y phục, thật ra thần thiếp cũng không muốn nhìn người lắm."
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Nàng chính là ví dụ điển hình của việc được lợi còn lắm nhọt."
Tiêu Hề Hề "......"
Nàng được lợi gì? Nàng lắm nhọt gì chứ?
Từng chữ Điện hạ nói nàng hiểu, nhưng liên kết với nhau thì sao nàng lại không hiểu gì hết?
Lạc Thanh Hàn "Dáng người của ta lẽ nào không đẹp sao?"
Tiêu Hề Hề "Rất... rất đẹp."
Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng thấy đẹp, có nghĩa là nàng rất hài lòng với dáng người của ta, không phải nàng được lợi rồi sao?"
Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Tiêu Hề Hề khó khăn nói "Thần thiếp có thể trả tiền."
Lạc Thanh Hàn "......"
Lạc Thanh Hàn tức giận bật cười "Nàng nghĩ ta là loại người gì? Thế mà nàng còn muốn trả tiền?"
Tiêu Hề Hề bị nụ cười của hắn dọa sợ, nàng bất giác lùi lại, rụt rè nói "Không, không phải người nói thần thiếp chiếm lợi của người sao? Chỉ cần trả tiền thì thần thiếp không chiếm lợi nữa."
"Hóa ra trong mắt nàng, ta là hàng hóa có thể dùng tiền mua bán."
"Thần thiếp không có, thần thiếp không có, người đừng hiểu lầm!"
Đối mặt với Tiêu Hề Hề liên tục phủ nhận, Lạc Thanh Hàn chỉ cười lạnh "Tối nay nàng thể hiện rất xuất sắc, đầu tiên chế giễu ta xấu, bây giờ còn xem ta là hàng hóa có thể mua bán, nàng ngày càng giỏi rồi, nàng qua đây."
Cả người Thái tử hiện giờ tỏa ra một luồng khí nguy hiểm, Tiêu Hề Hề làm sao dám qua đó? Qua đó chẳng phải là tìm chết sao?!
Nàng vội lùi ra sau "Điện hạ, chúng ta đều là người văn minh, có chuyện gì thì cứ nói tử tế, đừng động tay động chân."
Bình luận truyện