Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 366
Lạc Thanh Hàn muốn giơ tay lấy cuốn sách.
Tiêu Hề Hề giơ tay ra trước "Để ta để ta! Lỡ cuốn sách này có bôi độc thì sao? Ta bách độc bất xâm, để ta thử cho!"
Nàng cầm cuốn sách lên, mở ra để trước mặt Thái tử.
Trang đầu tiên có mấy câu, đại khái là tuy Thẩm gia suy tàn, nhưng gia chủ Thẩm gia vẫn tuân theo giáo huấn của tổ tiên truyền lại, mỗi khi gặp người hoạn nạn, Thẩm gia sẽ quyên góp tiền tài, giúp đỡ người nghèo.
Cuốn sách này ghi lại tên của những người từng được Thẩm gia giúp đỡ, cũng như câu chuyện của bọn họ.
Tiêu Hề Hề thất vọng "Không phải là bí kiếp võ công."
Lạc Thanh Hàn không hề thất vọng mà ngược lại còn hứng thú.
Hắn cầm cuốn sách cẩn thận lật xem.
Tiêu Hề Hề quay đi nghiên cứu hộp gỗ màu đen.
Kết quả nghiên cứu làm nàng ngạc nhiên.
Hộp gỗ này thoạt nhìn bề ngoài chỉ là một hộp gỗ bình thường được chế tác tinh xảo, nhưng bên trong ẩn chứa cơ quan cực kỳ tinh vi.
Nếu có người cố dùng sức phá hộp gỗ, cơ quan trong hộp sẽ kích hoạt. Không chỉ những người ở gần hộp gỗ bị ám tiễn tấn công, mà cả cuốn sách trong hộp gỗ cũng tức thì bị hủy.
Tiêu Hề Hề cẩn thận tháo mũi tên kim loại nhỏ ra để nhìn kỹ hơn.
Theo kinh nghiệm của nàng, mũi tên chắc chắn đã tẩm độc.
Chậc chậc, chiêu này cũng lợi hại nha!
May mà họ dùng chìa khóa mở hộp gỗ, nếu không mũi tên độc này đã lao về phía họ rồi.
Cuốn sách không nhiều trang, Lạc Thanh Hàn đọc xong rất nhanh.
Tiêu Hề Hề cho hắn xem mũi tên độc, giải thích cơ quan bên trong một lần.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Có thể đặt mũi tên độc trở về không?"
Tiêu Hề Hề đặt mũi tên độc về chỗ cũ.
Lạc Thanh Hàn tìm một tờ giấy trắng vẽ một bức tranh.
Tiêu Hề Hề cúi xuống nhìn, thấy hắn vẽ vài nét đã thành một tấm bản đồ.
"Điện hạ vẽ gì vậy?"
"Bản đồ kho báu."
Lạc Thanh Hàn gấp bản đồ lại, đặt vào trong hộp gỗ.
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Người định dùng bản đồ kho báu giả dụ người khác vào bẫy?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Phòng khi dùng đến thôi."
Hắn đóng hộp gỗ dùng khóa đồng khóa lại, bẻ chìa khóa làm đôi.
Hắn ném chìa khóa gãy và cuốn sách vào lò than.
Ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy cuốn sách.
Chỉ trong chốc lát, cuốn sách đã bị đốt thành tro.
Tiêu Hề Hề hỏi "Sao người lại đốt chứ?"
Lạc Thanh Hàn "Thứ đồ này không thể giữ, nhất định phải hủy, dù gì ta cũng nhớ hết nội dung trong sách rồi, có hay không cũng không quan trọng."
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Thái tử chỉ mới đọc một lần, thế mà đã nhớ hết nội dung trong cuốn sách.
Hắn xem qua là nhớ!
Không hổ danh là học bá, trí nhớ đỉnh vãi.
Học tra Tiêu Hề Hề khâm phục sát đất.
Lạc Thanh Hàn bảo Thường công công giấu hộp gỗ màu đen, cũng không nói gì khác.
Thường công công lập tức làm theo lệnh của Tháu tử, tìm một nơi bí mật giấu hộp gỗ màu đen.
Bữa trưa hôm nay có thêm mấy món, toàn món thịt yêu thích của Tiêu Hề Hề.
Miệng nàng toàn dầu mỡ, cảm thấy mỹ mãn.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của Cừu Thịnh, lăng mộ xây dựng rất thuận lợi.
Một tháng sau.
Lăng mộ chính thức hoàn thành.
Lạc Thanh Hàn cho người mời hòa thượng có tiếng ở địa phương đến đặt tro cốt của Thẩm chiêu nghi và các đồ tùy táng khác vào lăng mộ, các hòa thượng cử hành lễ tế ngoài lăng mộ, đọc kinh ba ngày để an ủi linh hồn của Thẩm chiêu nghi trên trời.
Lần này Thái tử đặc biệt tới quận Trần Lưu là vì đưa tro cốt của Thẩm chiêu nghi về quê, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn chuẩn bị lên đường về kinh.
Nhưng lúc này, bệnh tình của Trần Lưu vương chợt trở nặng hơn.
Cừu Viễn, Cừu Lỗi và Cừu Thịnh bị gọi gấp về vương phủ.
Ba người vây quanh bên giường, thấy Trần Lưu vương hấp hối trên giường, khóe miệng còn sót một ít máu, do vừa nãy ông mới ho ra máu.
Đại phu bắt mạch cho Trần Lưu vương, vẻ mặt ngưng trọng.
Đại phu hỏi "Vương gia gần đây có ăn gì không?"
Quản gia trả lời thật "Vương gia gần đây ăn không ngon, mỗi ngày chỉ ăn một bát cháo nhỏ và uống thuốc thôi."
Đại phu "Bã thuốc còn không?"
"Còn, bã thuốc hôm nay chưa đổ, ta gọi người mang tới."
Kế đó hạ nhân bưng một bát bã thuốc vào.
Đại phu cẩn thận kiểm tra bã thuốc, sắc mặt ngày càng khó coi.
"Thuốc này có vấn đề."
Mọi người có mặt sững sờ.
Cừu Lỗi lên tiếng trước "Thuốc này có vấn đề gì?"
Đại phu nói "Số thảo dược thoạt nhìn toàn là thuốc bổ, nhưng thân thể vương gia hiện tại rất yếu, không chịu nổi lượng thuốc bổ nhiều như vậy. Hơn nữa trong đó còn có hai loại thảo dược khắc chế bệnh tình của vương gia. Sau khi uống thuốc này, chẳng những bệnh tình của vương gia không cải thiện mà còn trầm trọng hơn, nếu vương gia uống thêm hai bát thuốc này nữa, e là vương gia sẽ mất mạng."
Cừu Lỗi lập tức nổi giận "Thuốc này là ai bốc? Ai muốn hại phụ vương?!"
Cừu Viễn trầm giọng nói "Đệ bình tĩnh một chút."
Cừu Lỗi không thể bình tĩnh được, y túm cổ áo quản gia, ép hỏi "Thuốc này rốt cuộc do ai bốc?"
Quản gia vội nói "Thuốc là lấy trong kho của vương phủ chúng ta, nhưng đơn thuốc là do thái y kê, chúng tôi không biết gì, chúng tôi chỉ dựa vào đơn thuốc mà bốc thuốc thôi."
Cừu Viễn nói "Lúc thái y kê đơn, Thái tử đích thân kiểm tra đơn thuốc, sau khi xác định đơn thuốc không có vấn đề gì mới sai người bốc thuốc. Nếu đơn thuốc có vấn đề, tại sao Thái tử không nói gì?"
Cừu Lỗi "Ý ngươi là, Thái tử muốn hại phụ vương?"
Cừu Thịnh lo lắng nói "Thái tử và phụ vương không thù không oán, tại sao lại hại phụ vương? Chuyện này hẳn là có hiểu lầm, trước khi tra rõ mọi chuyện, hai huynh đừng nói bậy!"
Cừu Viễn dùng ánh mắt như nhìn kẻ phản bội liếc y "Ngươi bị Thái tử mua chuộc rồi, bây giờ ngươi là con chó do Thái tử nuôi, dù Thái tử làm gì, ngươi cũng luôn đứng về phía hắn."
Cừu Thịnh ra sức bào chữa "Đệ chỉ thấy chuyện này rất kỳ lạ, chúng ta nên tra rõ rồi mới nhận định!"
Cừu Lỗi cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, tức giận nói "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp gọi Thái tử tới, đối chất rõ ràng không phải là được rồi sao?"
Cừu Viễn nói "Thái tử không phải người bình thường, dù đệ đi mời, hắn cũng chưa chắc tới."
Cừu Lỗi hung tợn nói "Đây là quận Trần Lưu, là địa bàn của chúng ta, hắn không muốn cũng phải tới!"
Sau khi gầm lên câu này, y vội vàng lao ra ngoài.
Cừu Thịnh sợ Cừu Lỗi làm chuyện bốc đồng, muốn đuổi theo khuyên can, nhưng Cừu Viễn cho người ngăn y lại.
Cừu Viễn cười như có như không nhìn y.
"Tam đệ, để tránh hiềm nghi, chuyện này đệ không nên xen vào."
Cừu Thịnh tức giận trừng mắt nhìn gã "Hai huynh rốt cuộc muốn làm gì?!"
"Đến lúc đó thì đệ sẽ biết."
Cừu Viễn vẫy tay, hai hộ vệ cưỡng ép kéo Cừu Thịnh đi.
Tiêu Hề Hề giơ tay ra trước "Để ta để ta! Lỡ cuốn sách này có bôi độc thì sao? Ta bách độc bất xâm, để ta thử cho!"
Nàng cầm cuốn sách lên, mở ra để trước mặt Thái tử.
Trang đầu tiên có mấy câu, đại khái là tuy Thẩm gia suy tàn, nhưng gia chủ Thẩm gia vẫn tuân theo giáo huấn của tổ tiên truyền lại, mỗi khi gặp người hoạn nạn, Thẩm gia sẽ quyên góp tiền tài, giúp đỡ người nghèo.
Cuốn sách này ghi lại tên của những người từng được Thẩm gia giúp đỡ, cũng như câu chuyện của bọn họ.
Tiêu Hề Hề thất vọng "Không phải là bí kiếp võ công."
Lạc Thanh Hàn không hề thất vọng mà ngược lại còn hứng thú.
Hắn cầm cuốn sách cẩn thận lật xem.
Tiêu Hề Hề quay đi nghiên cứu hộp gỗ màu đen.
Kết quả nghiên cứu làm nàng ngạc nhiên.
Hộp gỗ này thoạt nhìn bề ngoài chỉ là một hộp gỗ bình thường được chế tác tinh xảo, nhưng bên trong ẩn chứa cơ quan cực kỳ tinh vi.
Nếu có người cố dùng sức phá hộp gỗ, cơ quan trong hộp sẽ kích hoạt. Không chỉ những người ở gần hộp gỗ bị ám tiễn tấn công, mà cả cuốn sách trong hộp gỗ cũng tức thì bị hủy.
Tiêu Hề Hề cẩn thận tháo mũi tên kim loại nhỏ ra để nhìn kỹ hơn.
Theo kinh nghiệm của nàng, mũi tên chắc chắn đã tẩm độc.
Chậc chậc, chiêu này cũng lợi hại nha!
May mà họ dùng chìa khóa mở hộp gỗ, nếu không mũi tên độc này đã lao về phía họ rồi.
Cuốn sách không nhiều trang, Lạc Thanh Hàn đọc xong rất nhanh.
Tiêu Hề Hề cho hắn xem mũi tên độc, giải thích cơ quan bên trong một lần.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Có thể đặt mũi tên độc trở về không?"
Tiêu Hề Hề đặt mũi tên độc về chỗ cũ.
Lạc Thanh Hàn tìm một tờ giấy trắng vẽ một bức tranh.
Tiêu Hề Hề cúi xuống nhìn, thấy hắn vẽ vài nét đã thành một tấm bản đồ.
"Điện hạ vẽ gì vậy?"
"Bản đồ kho báu."
Lạc Thanh Hàn gấp bản đồ lại, đặt vào trong hộp gỗ.
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Người định dùng bản đồ kho báu giả dụ người khác vào bẫy?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Phòng khi dùng đến thôi."
Hắn đóng hộp gỗ dùng khóa đồng khóa lại, bẻ chìa khóa làm đôi.
Hắn ném chìa khóa gãy và cuốn sách vào lò than.
Ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy cuốn sách.
Chỉ trong chốc lát, cuốn sách đã bị đốt thành tro.
Tiêu Hề Hề hỏi "Sao người lại đốt chứ?"
Lạc Thanh Hàn "Thứ đồ này không thể giữ, nhất định phải hủy, dù gì ta cũng nhớ hết nội dung trong sách rồi, có hay không cũng không quan trọng."
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Thái tử chỉ mới đọc một lần, thế mà đã nhớ hết nội dung trong cuốn sách.
Hắn xem qua là nhớ!
Không hổ danh là học bá, trí nhớ đỉnh vãi.
Học tra Tiêu Hề Hề khâm phục sát đất.
Lạc Thanh Hàn bảo Thường công công giấu hộp gỗ màu đen, cũng không nói gì khác.
Thường công công lập tức làm theo lệnh của Tháu tử, tìm một nơi bí mật giấu hộp gỗ màu đen.
Bữa trưa hôm nay có thêm mấy món, toàn món thịt yêu thích của Tiêu Hề Hề.
Miệng nàng toàn dầu mỡ, cảm thấy mỹ mãn.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của Cừu Thịnh, lăng mộ xây dựng rất thuận lợi.
Một tháng sau.
Lăng mộ chính thức hoàn thành.
Lạc Thanh Hàn cho người mời hòa thượng có tiếng ở địa phương đến đặt tro cốt của Thẩm chiêu nghi và các đồ tùy táng khác vào lăng mộ, các hòa thượng cử hành lễ tế ngoài lăng mộ, đọc kinh ba ngày để an ủi linh hồn của Thẩm chiêu nghi trên trời.
Lần này Thái tử đặc biệt tới quận Trần Lưu là vì đưa tro cốt của Thẩm chiêu nghi về quê, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn chuẩn bị lên đường về kinh.
Nhưng lúc này, bệnh tình của Trần Lưu vương chợt trở nặng hơn.
Cừu Viễn, Cừu Lỗi và Cừu Thịnh bị gọi gấp về vương phủ.
Ba người vây quanh bên giường, thấy Trần Lưu vương hấp hối trên giường, khóe miệng còn sót một ít máu, do vừa nãy ông mới ho ra máu.
Đại phu bắt mạch cho Trần Lưu vương, vẻ mặt ngưng trọng.
Đại phu hỏi "Vương gia gần đây có ăn gì không?"
Quản gia trả lời thật "Vương gia gần đây ăn không ngon, mỗi ngày chỉ ăn một bát cháo nhỏ và uống thuốc thôi."
Đại phu "Bã thuốc còn không?"
"Còn, bã thuốc hôm nay chưa đổ, ta gọi người mang tới."
Kế đó hạ nhân bưng một bát bã thuốc vào.
Đại phu cẩn thận kiểm tra bã thuốc, sắc mặt ngày càng khó coi.
"Thuốc này có vấn đề."
Mọi người có mặt sững sờ.
Cừu Lỗi lên tiếng trước "Thuốc này có vấn đề gì?"
Đại phu nói "Số thảo dược thoạt nhìn toàn là thuốc bổ, nhưng thân thể vương gia hiện tại rất yếu, không chịu nổi lượng thuốc bổ nhiều như vậy. Hơn nữa trong đó còn có hai loại thảo dược khắc chế bệnh tình của vương gia. Sau khi uống thuốc này, chẳng những bệnh tình của vương gia không cải thiện mà còn trầm trọng hơn, nếu vương gia uống thêm hai bát thuốc này nữa, e là vương gia sẽ mất mạng."
Cừu Lỗi lập tức nổi giận "Thuốc này là ai bốc? Ai muốn hại phụ vương?!"
Cừu Viễn trầm giọng nói "Đệ bình tĩnh một chút."
Cừu Lỗi không thể bình tĩnh được, y túm cổ áo quản gia, ép hỏi "Thuốc này rốt cuộc do ai bốc?"
Quản gia vội nói "Thuốc là lấy trong kho của vương phủ chúng ta, nhưng đơn thuốc là do thái y kê, chúng tôi không biết gì, chúng tôi chỉ dựa vào đơn thuốc mà bốc thuốc thôi."
Cừu Viễn nói "Lúc thái y kê đơn, Thái tử đích thân kiểm tra đơn thuốc, sau khi xác định đơn thuốc không có vấn đề gì mới sai người bốc thuốc. Nếu đơn thuốc có vấn đề, tại sao Thái tử không nói gì?"
Cừu Lỗi "Ý ngươi là, Thái tử muốn hại phụ vương?"
Cừu Thịnh lo lắng nói "Thái tử và phụ vương không thù không oán, tại sao lại hại phụ vương? Chuyện này hẳn là có hiểu lầm, trước khi tra rõ mọi chuyện, hai huynh đừng nói bậy!"
Cừu Viễn dùng ánh mắt như nhìn kẻ phản bội liếc y "Ngươi bị Thái tử mua chuộc rồi, bây giờ ngươi là con chó do Thái tử nuôi, dù Thái tử làm gì, ngươi cũng luôn đứng về phía hắn."
Cừu Thịnh ra sức bào chữa "Đệ chỉ thấy chuyện này rất kỳ lạ, chúng ta nên tra rõ rồi mới nhận định!"
Cừu Lỗi cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, tức giận nói "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp gọi Thái tử tới, đối chất rõ ràng không phải là được rồi sao?"
Cừu Viễn nói "Thái tử không phải người bình thường, dù đệ đi mời, hắn cũng chưa chắc tới."
Cừu Lỗi hung tợn nói "Đây là quận Trần Lưu, là địa bàn của chúng ta, hắn không muốn cũng phải tới!"
Sau khi gầm lên câu này, y vội vàng lao ra ngoài.
Cừu Thịnh sợ Cừu Lỗi làm chuyện bốc đồng, muốn đuổi theo khuyên can, nhưng Cừu Viễn cho người ngăn y lại.
Cừu Viễn cười như có như không nhìn y.
"Tam đệ, để tránh hiềm nghi, chuyện này đệ không nên xen vào."
Cừu Thịnh tức giận trừng mắt nhìn gã "Hai huynh rốt cuộc muốn làm gì?!"
"Đến lúc đó thì đệ sẽ biết."
Cừu Viễn vẫy tay, hai hộ vệ cưỡng ép kéo Cừu Thịnh đi.
Bình luận truyện