Quỷ Sông
Quyển 1 - Chương 9: Ảo Giác
Tôi tròn bự mắt nhìn Lưu Thành chằm chằm, những lời anh ta nói có gì đó không đúng cho lắm, rõ ràng mấy ngày trước tôi còn gặp Nguyễn Thành Hiên, trong khi nạn nhân thứ hai chết cách nay cũng hơn ba ngày rồi. Sao có thể được.
"Phúc Phúc, cậu làm sao vậy?".
Lưu Thành lo lắng hỏi, tôi thờ người ra, miệng vô thức lảm nhảm "Nguyễn Thành Hiên chết thiệt rồi sao?".
"Phải, chính mắt tôi đã nhìn thấy mà đa".
Lưu Thành tuy khá ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, nhưng cũng thành thật trả lời. Nếu lời anh ta là thiệt, thì rốt cuộc cái người tôi gặp mấy bữa nay là ai? Mà nhắc tới đây mới nhớ. Từ khi phát hiện ra nạn nhân thứ hai, tánh khí cùng hành động của Nguyễn Thành Hiên thay đổi rất nhiều. Nhất là ánh mắt, vậy cuối cùng chuyện này là sao?.
"Phúc Phúc, cậu ổn không?".
Hình như nhìn thấy tôi có điều bất ổn, Lưu Thành khẽ hỏi. Tôi khẽ lắc đầu, liền nói "Vậy bây giờ xác ảnh ở đâu?".
"Thì ở nhà xác đó".
Câu nói này có gì đó không hợp lý cho lắm, rõ ràng tôi vừa từ nhà xác về, ở đó chỉ có cái xác của Phan Chánh Bạch thôi, không có cái thứ hai. Vậy làm sao mà xác của Nguyễn Thành Hiên ở đó được.
Tôi ngạc nhiên hỏi Lưu Thành những thứ vừa nghĩ. Anh ta cười khẩy, trả lời "Chắc là đã được an táng rồi, coi bộ mấy người cảnh cảnh sát sợ xác chết bốc mùi thúi đây mà".
Lưu Thành nói chuyện rất thản nhiên, lời nói cũng rất có lý. Tôi ngay lập tức gật đầu đồng ý, rồi hỏi thêm "Vậy bây giờ, có phải xác anh Hiên được an táng tại khu nghĩa địa của thôn không?".
Nghe tôi hỏi, Lưu Thành vội lắc đầu, trầm tư đáp "Không đâu, nghe nói cậu ta được chôn ở gần bờ sông đó đa".
"Sao lại chôn ở đó?".
Tôi ngơ ngác hỏi, việc chôn người dân chết trong thôn ở gần bờ sông chưa từng xảy ra bao giờ, tại sao khi Nguyễn Thành Hiên chết, lại phải chôn ở đó.
"Cái chuyện này".
Lưu Thành có chút e ngại, anh ta nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp bằng giọng thì thào "Tôi nghe người khác nói, ai mà bị Quỷ Sông giết chết, nhất định phải chôn ở bờ sông, để làm vật tế cho nó, nếu không nó sẽ giết nhiều hơn nữa".
Nghe câu nói này, tôi không khỏi ngạc nhiên cùng mắc cười, liền nói "Thì đã chôn ở đó rồi, sao nạn nhân thứ ba vẫn xuất hiện, mấy cái người này, chôn người chết ở gần bờ sông, bộ không sợ đất sụp, thi thể bị lộ thiên sao?".
Nghe câu nói có chút tức giận của tôi, Lưu Thành ầm ừ vài tiếng, rồi ra giọng khuyên nhủ "Cậu cũng đừng có trách mọi người, dù sao đi nữa, họ cũng muốn yên lòng mà thôi".
Tôi gật đầu đồng ý cho qua, rồi suy ngẫm, có lẽ tôi nên tới đó coi thử thực hư ra sao, để có thể chắc chắn Nguyễn Thành Hiên đã chết, đồng thời xác định kẻ tôi gặp mấy ngày nay không phải là người. Liền nói "Vậy, bây giờ anh đưa tôi tới đó được không? dù sao đi nữa cũng là hàng xóm với nhau, tôi muốn thắp một nén nhang cho ảnh".
Lưu Thành không chần chừ mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó, tôi theo sự hướng dẫn của anh ta vào một con đường nằm ẩn sâu bên trong một vườn hoang.
Đoạn đường đi khá lạ, có vẻ như là chen lấn vào những bụi cây gai, vườn tược hay thậm chí là những cụm rừng nhỏ ven sông. Tuy tôi sống ở đây chưa lâu, nhưng hầu hết những con đường của thôn tôi đều biết, còn con đường này rất lạ, tôi chưa từng đi qua bao giờ.
"Nè, tụi mình đi có đúng hay không? Con đường này lạ quá?".
Rốt cuộc, tôi vẫn không chịu nổi sự nghi ngờ, liền lên tiếng hỏi. Lưu Thành cười khẩy, nói "Đừng lo, đây là đường tắt, đi đường này sẽ nhanh hơn nhiều đó đa".
Anh ta nói một cách rất bình thản, khiến cho tôi cảm thấy có lý, nên chẳng hỏi thêm gì nữa.
Đi khoảng độ mười phút, thì đột ngột Lưu Thành dừng lại. Anh ta ra vẻ quái lạ quay lại nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
"Làm sao vậy? Sao không đi tiếp?".
Tôi khó hiểu hỏi, Lưu Thành không trả lời, anh ta chỉ lắc đầu vài cái rồi tiếp tục đi. Nhìn thấy hành động kỳ lạ này của anh ta, trong lòng tôi vô thức nổi lên một trận lo lắng.
Sau khi ra khỏi khu vực vườn hoang, trong ánh sáng mờ nhạt còn lại của ánh chiều tà, tôi có thể nhìn thấy xa xa là một khúc sông Hậu, gần đó là vài cây đước và những bụi cỏ khá cao mọc um tùm trên mặt đất.
Lưu Thành tiến về phía trước vài bước rồi dừng lại, tôi cũng vội bước tới chỗ anh ta, khẽ hỏi "Mộ của anh Hiên ở đâu?".
"Đằng kia".
Vừa nói, anh ta vừa tiến về phía bờ sông. Thấy vậy, tôi liền bước theo.
Nhưng mà khi tới nơi, tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài một dải đất dài trơ trọi ven sông. Một cái gò đất cao cũng không có, nói gì là mộ chôn ai.
"Có thấy mộ ai đâu? Anh có nhớ lộn không vậy đa?".
Tôi nghi hoặc vừa hỏi vừa nhìn dáo dác xung quanh. Lưu Thành ở phía sau đột ngột cười lớn, nói "Không có đâu, làm gì mà nhớ lộn được chứ".
"Vậy mộ nằm ở đâu?".
Tôi ngạc nhiên quay lại hỏi. Chỉ thấy Lưu Thành nhếch mép cười, anh ta đưa ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta như vậy, nên có chút hoang mang. Khiến cho chân tôi vô thức lùi về sau.
"Sao lại lùi về sao?".
Lưu Thành khẽ hỏi, giọng nói có chút ám chỉ điều gì đó, ngữ điệu hết sức lạnh lẽo. Tôi vô thức nuốt nước miếng, cố gắng lấy lại bình tĩnh để trả lời "Đâu có, tôi đang tìm mộ thôi".
"Tìm mộ?".
Anh ta hỏi lớn, tôi vội gật đầu. Không biết hành động đó của tôi có gì khác lạ, mà ngay lập tức khiến cho anh ta cười giòn giã. Sau đó, trầm giọng nói "Để tôi chỉ cậu".
Nói rồi, anh ta nhanh như chớp tiến lại gần chỗ tôi. Lúc này, trong ánh sáng yếu ớt còn lại của ánh chiều, hình ảnh của Lưu Thành dần dần thay đổi, những giọt nước mắt tuôn chảy khắp người anh ta, đồng thời làm ướt hết quần áo. Đôi mắt chuyển sang màu trắng dã, xung quanh tỏ ra mùi vị lạnh lẽo.
Cảm thấy mọi chuyện đã trở nên quá sức tưởng tượng, tình hình này không thể trở tay kịp nữa. Trong khi đó, đầu óc tôi rối tung cả lên, không rõ mọi chuyện là sao?.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi bị hụt chân, làm cả người rớt xuống nước. Âm thanh có vật rơi xuống nước vang lên khá lớn.
Trong màn nước đục ngầu, tôi mơ hồ nhìn thấy phía bên trên, chính là chỗ Lưu Thành đứng lúc nãy, xuất hiện một cái xác chết đang bị phân hủy, cùng một người nào đó.
Phía trên ấy, hình như họ đang nói chuyện gì với nhau, trông có vẻ phấn khởi lắm.
Tôi định trồi lên mặt nước, nhưng mà không thể ngờ, chân tôi lại vướng vào rễ của cây đước. Càng kỳ lạ hơn nữa, chính là cho dù có cố gắng thoát ra cỡ nào cũng không thể được, tựa như nó khóa chặt chân tôi vào đó rồi.
Trong đầu tôi hiện tại chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Vì vậy, tôi dùng hết sức bình sinh của mình, cọ quậy tay chân nhằm tạo thế, đẩy cơ thể lên trên.
Những bọt nước liên tục nổi lên trên mặt nước, làn nước đục ngầu chẳng thấy rõ ràng thứ gì. Hơi thở của tôi hình như đang cạn kiệt dần.
Trong thời khắc sanh tử cận kề, tôi mơ hồ nhìn thấy cái gì đó, ẩn ẩn hiện hiện trong làn nước, hình như là một người nào đó.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi ngay lập tức vươn tay tới chỗ người đó. Còn chưa kịp chạm vào, thì tôi đột nhiên nhận ra người kia chính là một cái xác chết trôi.
Làn da trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền lại, da dẻ bong tróc, mái tóc ngắn nhưng rối tung trong nước.
Ngay lập tức tôi rút tay mình lại. Không ngờ cái xác chết kia mở bự đôi mắt trắng dã ra nhìn chằm chằm vào tôi. Khiến cho tôi thoáng cái hoang mang, chẳng biết mình nên làm gì.
Tiếp đó, nó mở cái miệng đầy dịch huyết bên trong ra, dòng máu hòa vào nước, khiến nước ngay lập tức hóa đỏ.
Chứng kiến cảnh tượng kinh dị đó, những dây thần kinh trong đầu tôi như thể căng ra hết cỡ. Tôi như thể phát điên lên, không ngừng giãy giụa trong làn nước đục ngầu.
Không biết có phải do lực của tôi mạnh quá hay không, mà cái rễ cây vướng phải chân tôi bị bung ra.
Nắm bắt cơ hội, tôi vội vàng trồi lên mặt nước, nhưng lại không ngờ bị thứ kia nắm lấy chân, kéo mạnh trở lại.
Tôi vừa mới hớp được một ngụm không khí, đã bị kéo trở vào trong nước. Lúc này, trước mắt tôi cái xác chết kia kinh dị vô cùng, một hàm răng mọc xiêu vẹo đang nhe ra, máu trào ra đỏ một vùng.
Tôi cắn chặt môi, lấy hết sức lực dồn vào cái chân không bị nó nắm, đạp thiệt mạnh vào nó. Một miếng da bong tróc bị rớt ra, một ít dịch huyết trào ra.
Ngay lập tức, nó điên cuồng giãy giụa, rồi đưa ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm tôi. Không suy nghĩ nhiều, tôi đạp cho nó thêm vài cái nữa, rồi nhanh tay quớ lấy một thanh cây trong nước, đâm vào người nó.
Máu phun ra từ vết thương kia, chỉ có điều mùi vị của nó vô cùng hôi thúi. Miệng của nó mở bự ra, như thể kêu gào, đồng thời máu trong họng trào ra từng đợt.
Tuy có chút hoang mang, nhưng tôi đã lấy lại tinh thần ngay lập tức. Sau đó, dùng thanh cây đâm mạnh vào bàn tay đang nắm vào chân tôi của nó.
Trong thoáng chốc, nó đã buông ra. Nắm bắt cơ hội, tôi liền trồi lên mặt nước. Sau đó nhanh chóng bơi vào bờ.
Chỉ là vừa chạm tới bờ, tôi lại bị nó kéo xuống nước thêm một lần nữa, cho dù tôi đã cố gắng bám trụ vào mấy rễ cây đước.
Trong làn nước đục ngầu, tôi mơ hồ nhìn thấy nó rất hung tợn. Da dẻ bong tróc hết cả lên, mái tóc rối tung, cái miệng há bự trào ra dịch huyết, trên người da thịt bắt đầu nức nẻ. Cộng thêm xung quanh bao phủ bởi màu đỏ của máu.
Khung cảnh quá khủng khiếp, tôi không còn biết làm gì ngoài cố gắng giãy giụa, mong sao có thể thoát ra được.
"Cạch".
Nó tức giận, quăng tôi vào một thân cây đước chìm dưới nước. Đầu tôi va chạm vào đó, nên có chút choáng váng.
Chưa dừng ở đó, nó lại quăng tôi vào đám rễ cây, khiến cho da trên người tôi bị trầy xước.
Tôi tức giận cực độ, cầm lấy một nhánh rễ gần đó định đâm vào nó. Ai ngờ, nó đã nhanh hơn, đập mạnh tôi vào một bờ đá ven sông.
"Phúc Phúc, cậu làm sao vậy?".
Lưu Thành lo lắng hỏi, tôi thờ người ra, miệng vô thức lảm nhảm "Nguyễn Thành Hiên chết thiệt rồi sao?".
"Phải, chính mắt tôi đã nhìn thấy mà đa".
Lưu Thành tuy khá ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, nhưng cũng thành thật trả lời. Nếu lời anh ta là thiệt, thì rốt cuộc cái người tôi gặp mấy bữa nay là ai? Mà nhắc tới đây mới nhớ. Từ khi phát hiện ra nạn nhân thứ hai, tánh khí cùng hành động của Nguyễn Thành Hiên thay đổi rất nhiều. Nhất là ánh mắt, vậy cuối cùng chuyện này là sao?.
"Phúc Phúc, cậu ổn không?".
Hình như nhìn thấy tôi có điều bất ổn, Lưu Thành khẽ hỏi. Tôi khẽ lắc đầu, liền nói "Vậy bây giờ xác ảnh ở đâu?".
"Thì ở nhà xác đó".
Câu nói này có gì đó không hợp lý cho lắm, rõ ràng tôi vừa từ nhà xác về, ở đó chỉ có cái xác của Phan Chánh Bạch thôi, không có cái thứ hai. Vậy làm sao mà xác của Nguyễn Thành Hiên ở đó được.
Tôi ngạc nhiên hỏi Lưu Thành những thứ vừa nghĩ. Anh ta cười khẩy, trả lời "Chắc là đã được an táng rồi, coi bộ mấy người cảnh cảnh sát sợ xác chết bốc mùi thúi đây mà".
Lưu Thành nói chuyện rất thản nhiên, lời nói cũng rất có lý. Tôi ngay lập tức gật đầu đồng ý, rồi hỏi thêm "Vậy bây giờ, có phải xác anh Hiên được an táng tại khu nghĩa địa của thôn không?".
Nghe tôi hỏi, Lưu Thành vội lắc đầu, trầm tư đáp "Không đâu, nghe nói cậu ta được chôn ở gần bờ sông đó đa".
"Sao lại chôn ở đó?".
Tôi ngơ ngác hỏi, việc chôn người dân chết trong thôn ở gần bờ sông chưa từng xảy ra bao giờ, tại sao khi Nguyễn Thành Hiên chết, lại phải chôn ở đó.
"Cái chuyện này".
Lưu Thành có chút e ngại, anh ta nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp bằng giọng thì thào "Tôi nghe người khác nói, ai mà bị Quỷ Sông giết chết, nhất định phải chôn ở bờ sông, để làm vật tế cho nó, nếu không nó sẽ giết nhiều hơn nữa".
Nghe câu nói này, tôi không khỏi ngạc nhiên cùng mắc cười, liền nói "Thì đã chôn ở đó rồi, sao nạn nhân thứ ba vẫn xuất hiện, mấy cái người này, chôn người chết ở gần bờ sông, bộ không sợ đất sụp, thi thể bị lộ thiên sao?".
Nghe câu nói có chút tức giận của tôi, Lưu Thành ầm ừ vài tiếng, rồi ra giọng khuyên nhủ "Cậu cũng đừng có trách mọi người, dù sao đi nữa, họ cũng muốn yên lòng mà thôi".
Tôi gật đầu đồng ý cho qua, rồi suy ngẫm, có lẽ tôi nên tới đó coi thử thực hư ra sao, để có thể chắc chắn Nguyễn Thành Hiên đã chết, đồng thời xác định kẻ tôi gặp mấy ngày nay không phải là người. Liền nói "Vậy, bây giờ anh đưa tôi tới đó được không? dù sao đi nữa cũng là hàng xóm với nhau, tôi muốn thắp một nén nhang cho ảnh".
Lưu Thành không chần chừ mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó, tôi theo sự hướng dẫn của anh ta vào một con đường nằm ẩn sâu bên trong một vườn hoang.
Đoạn đường đi khá lạ, có vẻ như là chen lấn vào những bụi cây gai, vườn tược hay thậm chí là những cụm rừng nhỏ ven sông. Tuy tôi sống ở đây chưa lâu, nhưng hầu hết những con đường của thôn tôi đều biết, còn con đường này rất lạ, tôi chưa từng đi qua bao giờ.
"Nè, tụi mình đi có đúng hay không? Con đường này lạ quá?".
Rốt cuộc, tôi vẫn không chịu nổi sự nghi ngờ, liền lên tiếng hỏi. Lưu Thành cười khẩy, nói "Đừng lo, đây là đường tắt, đi đường này sẽ nhanh hơn nhiều đó đa".
Anh ta nói một cách rất bình thản, khiến cho tôi cảm thấy có lý, nên chẳng hỏi thêm gì nữa.
Đi khoảng độ mười phút, thì đột ngột Lưu Thành dừng lại. Anh ta ra vẻ quái lạ quay lại nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
"Làm sao vậy? Sao không đi tiếp?".
Tôi khó hiểu hỏi, Lưu Thành không trả lời, anh ta chỉ lắc đầu vài cái rồi tiếp tục đi. Nhìn thấy hành động kỳ lạ này của anh ta, trong lòng tôi vô thức nổi lên một trận lo lắng.
Sau khi ra khỏi khu vực vườn hoang, trong ánh sáng mờ nhạt còn lại của ánh chiều tà, tôi có thể nhìn thấy xa xa là một khúc sông Hậu, gần đó là vài cây đước và những bụi cỏ khá cao mọc um tùm trên mặt đất.
Lưu Thành tiến về phía trước vài bước rồi dừng lại, tôi cũng vội bước tới chỗ anh ta, khẽ hỏi "Mộ của anh Hiên ở đâu?".
"Đằng kia".
Vừa nói, anh ta vừa tiến về phía bờ sông. Thấy vậy, tôi liền bước theo.
Nhưng mà khi tới nơi, tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài một dải đất dài trơ trọi ven sông. Một cái gò đất cao cũng không có, nói gì là mộ chôn ai.
"Có thấy mộ ai đâu? Anh có nhớ lộn không vậy đa?".
Tôi nghi hoặc vừa hỏi vừa nhìn dáo dác xung quanh. Lưu Thành ở phía sau đột ngột cười lớn, nói "Không có đâu, làm gì mà nhớ lộn được chứ".
"Vậy mộ nằm ở đâu?".
Tôi ngạc nhiên quay lại hỏi. Chỉ thấy Lưu Thành nhếch mép cười, anh ta đưa ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta như vậy, nên có chút hoang mang. Khiến cho chân tôi vô thức lùi về sau.
"Sao lại lùi về sao?".
Lưu Thành khẽ hỏi, giọng nói có chút ám chỉ điều gì đó, ngữ điệu hết sức lạnh lẽo. Tôi vô thức nuốt nước miếng, cố gắng lấy lại bình tĩnh để trả lời "Đâu có, tôi đang tìm mộ thôi".
"Tìm mộ?".
Anh ta hỏi lớn, tôi vội gật đầu. Không biết hành động đó của tôi có gì khác lạ, mà ngay lập tức khiến cho anh ta cười giòn giã. Sau đó, trầm giọng nói "Để tôi chỉ cậu".
Nói rồi, anh ta nhanh như chớp tiến lại gần chỗ tôi. Lúc này, trong ánh sáng yếu ớt còn lại của ánh chiều, hình ảnh của Lưu Thành dần dần thay đổi, những giọt nước mắt tuôn chảy khắp người anh ta, đồng thời làm ướt hết quần áo. Đôi mắt chuyển sang màu trắng dã, xung quanh tỏ ra mùi vị lạnh lẽo.
Cảm thấy mọi chuyện đã trở nên quá sức tưởng tượng, tình hình này không thể trở tay kịp nữa. Trong khi đó, đầu óc tôi rối tung cả lên, không rõ mọi chuyện là sao?.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi bị hụt chân, làm cả người rớt xuống nước. Âm thanh có vật rơi xuống nước vang lên khá lớn.
Trong màn nước đục ngầu, tôi mơ hồ nhìn thấy phía bên trên, chính là chỗ Lưu Thành đứng lúc nãy, xuất hiện một cái xác chết đang bị phân hủy, cùng một người nào đó.
Phía trên ấy, hình như họ đang nói chuyện gì với nhau, trông có vẻ phấn khởi lắm.
Tôi định trồi lên mặt nước, nhưng mà không thể ngờ, chân tôi lại vướng vào rễ của cây đước. Càng kỳ lạ hơn nữa, chính là cho dù có cố gắng thoát ra cỡ nào cũng không thể được, tựa như nó khóa chặt chân tôi vào đó rồi.
Trong đầu tôi hiện tại chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Vì vậy, tôi dùng hết sức bình sinh của mình, cọ quậy tay chân nhằm tạo thế, đẩy cơ thể lên trên.
Những bọt nước liên tục nổi lên trên mặt nước, làn nước đục ngầu chẳng thấy rõ ràng thứ gì. Hơi thở của tôi hình như đang cạn kiệt dần.
Trong thời khắc sanh tử cận kề, tôi mơ hồ nhìn thấy cái gì đó, ẩn ẩn hiện hiện trong làn nước, hình như là một người nào đó.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi ngay lập tức vươn tay tới chỗ người đó. Còn chưa kịp chạm vào, thì tôi đột nhiên nhận ra người kia chính là một cái xác chết trôi.
Làn da trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền lại, da dẻ bong tróc, mái tóc ngắn nhưng rối tung trong nước.
Ngay lập tức tôi rút tay mình lại. Không ngờ cái xác chết kia mở bự đôi mắt trắng dã ra nhìn chằm chằm vào tôi. Khiến cho tôi thoáng cái hoang mang, chẳng biết mình nên làm gì.
Tiếp đó, nó mở cái miệng đầy dịch huyết bên trong ra, dòng máu hòa vào nước, khiến nước ngay lập tức hóa đỏ.
Chứng kiến cảnh tượng kinh dị đó, những dây thần kinh trong đầu tôi như thể căng ra hết cỡ. Tôi như thể phát điên lên, không ngừng giãy giụa trong làn nước đục ngầu.
Không biết có phải do lực của tôi mạnh quá hay không, mà cái rễ cây vướng phải chân tôi bị bung ra.
Nắm bắt cơ hội, tôi vội vàng trồi lên mặt nước, nhưng lại không ngờ bị thứ kia nắm lấy chân, kéo mạnh trở lại.
Tôi vừa mới hớp được một ngụm không khí, đã bị kéo trở vào trong nước. Lúc này, trước mắt tôi cái xác chết kia kinh dị vô cùng, một hàm răng mọc xiêu vẹo đang nhe ra, máu trào ra đỏ một vùng.
Tôi cắn chặt môi, lấy hết sức lực dồn vào cái chân không bị nó nắm, đạp thiệt mạnh vào nó. Một miếng da bong tróc bị rớt ra, một ít dịch huyết trào ra.
Ngay lập tức, nó điên cuồng giãy giụa, rồi đưa ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm tôi. Không suy nghĩ nhiều, tôi đạp cho nó thêm vài cái nữa, rồi nhanh tay quớ lấy một thanh cây trong nước, đâm vào người nó.
Máu phun ra từ vết thương kia, chỉ có điều mùi vị của nó vô cùng hôi thúi. Miệng của nó mở bự ra, như thể kêu gào, đồng thời máu trong họng trào ra từng đợt.
Tuy có chút hoang mang, nhưng tôi đã lấy lại tinh thần ngay lập tức. Sau đó, dùng thanh cây đâm mạnh vào bàn tay đang nắm vào chân tôi của nó.
Trong thoáng chốc, nó đã buông ra. Nắm bắt cơ hội, tôi liền trồi lên mặt nước. Sau đó nhanh chóng bơi vào bờ.
Chỉ là vừa chạm tới bờ, tôi lại bị nó kéo xuống nước thêm một lần nữa, cho dù tôi đã cố gắng bám trụ vào mấy rễ cây đước.
Trong làn nước đục ngầu, tôi mơ hồ nhìn thấy nó rất hung tợn. Da dẻ bong tróc hết cả lên, mái tóc rối tung, cái miệng há bự trào ra dịch huyết, trên người da thịt bắt đầu nức nẻ. Cộng thêm xung quanh bao phủ bởi màu đỏ của máu.
Khung cảnh quá khủng khiếp, tôi không còn biết làm gì ngoài cố gắng giãy giụa, mong sao có thể thoát ra được.
"Cạch".
Nó tức giận, quăng tôi vào một thân cây đước chìm dưới nước. Đầu tôi va chạm vào đó, nên có chút choáng váng.
Chưa dừng ở đó, nó lại quăng tôi vào đám rễ cây, khiến cho da trên người tôi bị trầy xước.
Tôi tức giận cực độ, cầm lấy một nhánh rễ gần đó định đâm vào nó. Ai ngờ, nó đã nhanh hơn, đập mạnh tôi vào một bờ đá ven sông.
Bình luận truyện