Quỷ Sự Vô Tận
Chương 16: Liệt Phùng Nữ (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Nguyên Nhất đi ra ngoài, thấy Thẩm Tiểu Nguyệt bị một bàn tay màu xanh xám bóp cổ kéo vào trong vách tường.
Thẩm Tiểu Nguyệt trợn trắng mắt, đầu chôn trong ngực, tứ chi dần vặn vẹo, nếu như muộn vài giây phỏng chừng cổ của cô sẽ bị bẻ gẫy.
Cổ họng cô phát ra như âm thanh như cái bễ* bị vỡ, phần phật phần phật, đến gần mới nghe rõ tiếng của cô: "Cứu... Cứu tôi."
(Cái bễ: Ống thổi khí)
Dương Nguyên Nhất xòe tay ra, nói với Vương Tiểu Hồng: "Cho anh mượn dao."
Vương Tiểu Hồng ném con Ballistic Knife cho cậu, cậu không quay đầu lại chính xác chụp lấy dao vọt tới trước mặt Thẩm Tiểu Nguyệt, đè vai của cô xuống, thân dao trắng bạc lóe hàn quang, đâm vào cánh tay màu xám xanh một cách nhanh – chuẩn – độc.
Trong vách tường phát ra tiếng la của dã thú bị tấn công, thế nhưng nhất quyết không chịu buông tay. Liệt Phùng Nữ quyết tâm muốn giết chết Thẩm Tiểu Nguyệt, dù cho cánh tay bị đâm lủng một lỗ.
Dương Nguyên Nhất đè vai Thẩm Tiểu Nguyệt không để cô bị bắt vào trong vách tường, nhưng Liệt Phùng Nữ vô cùng khỏe, ngay cả cậu cũng bị kéo về phía tường. Trên mặt đất xuất hiện vết kéo lê rất sâu, Dương Nguyên Nhất rũ mi nhìn lướt, vừa nhìn về phía Thẩm Tiểu Nguyệt thì thấy khóe miệng cô ta rỉ một đường máu, phỏng chừng qua không bao lâu nữa, đầu của Thẩm Tiểu Nguyệt sẽ bị kéo rớt.
Dương Nguyên Nhất buông tay, Ballistic Knife lại đâm vào trong vách tường. Ballistic Knife không còn lưỡi chỉ còn cán dao, bên trong vách tường lần thứ hai phát ra tiếng la càng đau đớn phẫn nộ. Cũng may cái tay bóp cổ Thẩm Tiểu Nguyệt đã thu về, mà một phần cổ của Thẩm Tiểu Nguyệt bị khảm vào vách tường không thể động đậy.
Vương Tiểu Hồng cạy tường ra, Thẩm tiên sinh lập tức ôm lấy Thẩm Tiểu Nguyệt đang hoảng sợ, không ngừng an ủi. Hai cha con cô ôm đầu khóc rống, nhưng nội tâm ba người ở đây không hề dao động.
Vương Tiểu Hồng hỏi: "Chạy rồi sao?"
Dương Nguyên Nhất đề phòng, lúc này cảnh giác cao độ. Cậu gọi Vương Tiểu Hồng tới gần tường thăm dò, đồng thời báo cho Thẩm Hào và cặp cha con Thẩm tiên sinh: "Còn chưa chạy, có lẽ chúng ta đã chọc giận nó."
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, tường xung quanh đồng loạt phát ra âm thanh "răng rắc", vô số khe lớn nhỏ cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Mỗi cái khe đen như mực dường như đều có thể ẩn giấu Liệt Phùng Nữ, nó đang ở bên trong dùng ánh mắt đỏ như máu giám thị năm người ở đây.
Thẩm Hào lẩm bẩm nói: "Hiện tại không cần mồi, có thể giải quyết trực tiếp không?"
Dương Nguyên Nhất rất tiếc nuối nói cho hắn biết: "Không thể. Đồ để ở trong phòng chúng tôi, phải mang tới đây mới được." Dịch tẩy rửa có thể gấp dị văn, hạt thủy tinh cùng với súy côn của cậu, tất cả đều không mang theo. "Quay về lấy."
Cửa chính đủ cho ba người đi qua, chỉ cần không tới gần tường, dùng tốc độ cực nhanh là có thể chạy khỏi nơi này. Khá phiền toái là đường tắt trong Thiên Công Từ chiếm đa số, tường cao phân cách. Mỗi một con đường tắt lại khá chật hẹp, trên cơ bản chỉ có thể cho hai người trưởng thành sóng vai đi qua. Càng tệ hơn là Thẩm tiên sinh sắp xếp phòng của bọn họ cách nơi này quá xa, bọn họ cần đi qua vô số đường tắt chật hẹp.
Thẩm tiên sinh và Thẩm Tiểu Nguyệt hiểu trên đường có nguy hiểm, lập tức từ chối đồng hành.
Dương Nguyên Nhất nhíu mày: "Các người không sợ?"
Thẩm tiên sinh nói: "Chúng tôi có thể trốn trong tủ gỗ."
Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Đi." Tuy rằng hai người bọn họ rất sợ chết, càng không tính là người tốt, nhưng đi cùng quả thực sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ. Cậu không chỉ phải để ý Liệt Phùng Nữ đánh lén, còn phải bảo vệ an nguy của hai người. Nghĩ như vậy quả thực để bọn họ ở đây thì tốt hơn.
Thẩm tiên sinh và Thẩm Tiểu Nguyệt dìu nhau muốn về phòng, trốn trong tủ gỗ. Nhưng khi hai người vừa đi qua cánh cửa, Thẩm tiên sinh tới gần một bên vách tường thì đột nhiên trên vách xuất hiện cái khe, cánh tay màu xanh xám túm lấy vai Thẩm tiên sinh, trong lúc mọi người đang bất ngờ thì kéo ông ta vào trong vách tường.
Những người còn lại muốn cứu ông nhưng đã không kịp, mà ở lúc then chốt Thẩm tiên sinh sợ liên lụy Thẩm Tiểu Nguyệt, một tay đẩy cô ra, dẫn đến ông vốn ốm yếu vô lực hoàn toàn bị kéo vào trong vách tường, chỉ để lại một chân bên ngoài.
Trong tình huống này dù xé tường kéo Thẩm tiên sinh ra, ông cũng không sống được. Cái khe chỉ to bằng cánh tay người lớn, mạnh mẽ kéo một người cao một mét bảy vào trong, đương nhiên chỉ có kết quả gãy xương toàn thân, tứ chi vặn vẹo hoặc gãy từng khúc. Mọi người ở đây cũng nghe rõ tiếng xương cốt bị bẻ gãy, nghe đến ê răng.
Thẩm Tiểu Nguyệt thở dốc, không phát ra được tiếng nào, trên mặt đong đầy nước mắt. Đồng tử của cô dần tan rã, vừa đảo mắt liền hôn mê. Ba mẹ đều dùng cách thức giống nhau chết trước mặt mình, quả thực tạo thành đả kích rất lớn với cô.
Thẩm Hào ôm Thẩm Tiểu Nguyệt, đặt cô vào trong tủ gỗ. Vẻ mặt hắn phức tạp nói với hai người Dương Nguyên Nhất: "Kỳ thật chị ấy rất đáng thương. Sau khi mẹ chết, tôi bị đưa ra khỏi Thẩm gia, tiếp nhận trị liệu tâm lý, mất mấy năm mới thoát khỏi bóng ma đêm đó. Chị ấy nhìn thấy tử trạng của mẹ mình, còn ở lại Thiên Công Từ, không ai quan tâm tâm lý dần trở nên bất thường của chị."
Cho nên có đôi khi Thẩm Tiểu Nguyệt sẽ phát bệnh, điên điên khùng khùng, thần kinh bất thường. Thẩm Hào không có thiện cảm với cô là vì đối phương đã từng lợi dụng tình yêu thương của người lớn, giao người lớn cho Liệt Phùng Nữ. Mà bây giờ Thẩm Tiểu Nguyệt bị đại kích thích lần thứ hai, có lẽ đã sụp đổ rồi.
Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc, nói: "Đi thôi."
Vương Tiểu Hồng và Thẩm Hào hộ tống Dương Nguyên Nhất, cẩn thận nhanh chóng đi qua vô số đường tắt. Mỗi khi đi qua một con đường tắt, trên tường cao đều thấy vô số cái khe, trong khe đen kịt sâu không thấy đáy.
Dương Nguyên Nhất mở hành lý, lấy ra dịch tẩy rửa và súy côn. Dùng lực vẫy súy côn ra, bôi dịch tẩy rửa lên thân súy côn. Đóng vali rồi kéo đến giữa bàn, cậu quay đầu nói với Vương Tiểu Hồng: "Mồi, nhờ em."
Vương Tiểu Hồng thủ thế "OK", cực kỳ tự tin: "Yên tâm."
Thẩm Hào: Rốt cuộc cái kinh nghiệm gì sẽ làm một người tràn ngập tự tin cùng kiêu ngạo đối với chuyện làm mồi?!
Vương Tiểu Hồng đứng ở nơi trống trải, xung quanh đều là tường cao. Đây là đàn tế cầu thần bình thường ở Thiên Công Từ, rộng rãi, tường cao bao quanh, rất thích hợp để dẫn dụ Liệt Phùng Nữ.
Dương Nguyên Nhất và Thẩm Hào trốn trong tủ gỗ, xuyên qua lỗ thủng trên tủ gỗ quan sát tình huống bên ngoài.
Thẩm Hào hỏi: "Thật sự có thể dẫn ra Liệt Phùng Nữ?"
Dương Nguyên Nhất: "Chờ xem."
Thẩm Hào không hỏi nữa, Vương Tiểu Hồng đứng hồi lâu, gió lạnh đập vào mặt, đỉnh đầu có hơi rét rét. Hắn sờ sờ một mép tóc trụi lủi, vừa khổ sở vừa bi thương: "Rớt mũ rồi."
"Răng rắc", "răng rắc", âm thanh đầu tiên kêu rất nhỏ lặng lẽ xuất hiện, sau đó vang lên thành từng đợt, giống như là tiếng xác của rất nhiều côn trùng đồng loạt vỡ ra. Vương Tiểu Hồng ngẩng đầu, thấy xung quanh tường cao xuất hiện chằng chịt khe hở. Nếu như nhìn thẳng vào khe hở sẽ phát hiện bên trong là vực sâu không nhìn thấy đáy, hắc ám, cô độc cùng với kinh khủng vô tận.
Vương Tiểu Hồng nuốt nước bọt, đi về phía trước vài mét, dừng lại quay đầu nhìn tủ gỗ. Bên trong tủ gỗ một người là con dâu nuôi từ bé của sếp, một người có thể là cố chủ còn sót lại có thể thanh toán khoản này, người nào cũng không thể ra đây mạo hiểm, chỉ có thể hy vọng bọn họ đáng tin cậy.
Không tự chủ bứt tóc đến mức mép tóc ở trước trán trọc lóc, Vương Tiểu Hồng lẩm bẩm: "Dị văn mà thôi, cũng không phải chưa từng thấy qua. Nó là dị văn, lẽ nào mình không phải? Mọi người đều là đồng tộc, cũng, cũng ăn không ngon."
Hắn lải nhải xong liền phát hiện mình đã đi tới chân tường, đối mặt với cái khe lớn cỡ cánh tay của đàn ông trưởng thành. Đưa mặt đến gần, nhắm mắt lại kiểm tra, chợt mở mắt rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, ba giây sau lại mở: "Không có? An toàn."
Nói xong, hắn lại đi tới một cái khe khác, lặp lại động tác vừa rồi.
Thẩm Hào trong tủ gỗ không còn gì để nói: "Hắn làm mồi nhử chính là như thế?"
Ánh mắt Dương Nguyên Nhất sâu không lường được: "Lần đầu tiên tôi thấy như vậy." Dùng thân thử hiểm, sống đến bây giờ không dễ dàng.
Vương Tiểu Hồng mở mắt ra, trong khe hở đen kịt không có gì cả. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đi tới một cái khe khác ở dưới. Lúc xoay người, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy một chấm đỏ như máu. Hắn trố mắt vài giây, tò mò nhìn lại cái khe vừa mới kiểm tra: "Không có?"
Mà ở nơi hắn không chú ý tới, một khối thịt nát màu tím đen như thức ăn lỏng từ trong khe phía dưới trợt ra, lặng lẽ rớt xuống mặt đất. Khối thịt nát màu tím đen giống như chất lỏng chậm rãi di động, leo lên quần Vương Tiểu Hồng, bò lên sau lưng hắn, lặng lẽ quấn một vòng quanh cổ hắn rồi bất thình lình siết chặt lại —— "Rốt cuộc dẫn ra rồi!"
Vương Tiểu Hồng túm lấy dây nịt nối liền thịt nát màu tím đen, thuận thế kéo dây nịt cùng Liệt Phùng Nữ trong vách tường chơi kéo co. Dị văn vô cùng khỏe, Vương Tiểu Hồng thân là dị văn không biết tên cùng kéo co với Liệt Phùng Nữ cũng không thua nó.
Liệt Phùng Nữ tức giận bò ra ngoài cái khe, nó phát hiện chỉ có một mình Vương Tiểu Hồng, không đủ làm nó sợ hãi. Nhưng khi nó hoàn toàn đi ra, Vương Tiểu Hồng vốn đang kéo hăng say không cẩn thận quay đầu lại nhìn, sức lực rơi rụng, chân tóc mấp máy, dồn khí đan điền, lực bạt sơn hà*, gào to hơn: "Cứu tôi với ——" nhấc chân chạy như điên.
(Lực bạt sơn hà: chỉ sức lực có thể nhấc cả một ngọn núi lớn, hình dung khí lực hoặc sức của một người rất mạnh)
Cuống rốn của Liệt Phùng Nữ còn quấn quanh cổ Vương Tiểu Hồng, tứ chi chấm đất bị hắn lôi đi nhanh như điện giật. Liệt Phùng Nữ bị kéo lê hai vòng cực kỳ phẫn nộ, nửa người dưới chui vào trong khe chợt quăng Vương Tiểu Hồng ngã xuống đất, nhanh chóng leo lên người hắn. Mở cái mồm vá đầy chỉ đen, bên trong một mảnh đen thui, hai cánh môi bị kéo căng làm lộ ra lỗ thủng làm người nhức nhối.
Nó tức giận đến mức muốn trực tiếp cắn chết Vương Tiểu Hồng, lúc chuẩn bị hạ miệng, một súy côn xuất hiện nhanh như ảo ảnh mang theo sức mạnh ngàn quân đập vào mặt nó, bằng mắt thường có thể thấy, nửa cái đầu hoàn toàn bị lún xuống, xương đều bị đánh nát. Một giây sau, cả người Liệt Phùng Nữ bay ra bốn năm thước.
Dương Nguyên Nhất tranh thủ nhìn Vương Tiểu Hồng, người kia nằm trên mặt đất bị Liệt Phùng Nữ tiếp xúc thân mật kích thích đến độ còn chưa khôi phục tâm linh bị tổn thương. Dương Nguyên Nhất co rút khóe môi, cầm súy côn vọt tới trước mặt Liệt Phùng Nữ, hướng về phía Liệt Phùng Nữ đang cố gắng đứng lên xiêu xiêu vẹo vẹo, đánh nát khớp xương tứ chi, cổ, đầu của nó.
Khi Thẩm Hào nâng Vương Tiểu Hồng đang choáng váng đứng dậy, liền nhìn thấy Liệt Phùng Nữ thảm không nỡ nhìn muốn lết lết, bất động nhưng còn bị túm lại đánh cho tơi bời. Hình ảnh quá bạo lực, dưới tình huống hắn không đành lòng nhìn dẫn đến khiếp sợ văn phòng thám tử tàn bạo. Thẩm Hào lặng lẽ hỏi: "Văn phòng các người... Tên gì?"
Vương Tiểu Hồng cũng bị sự bạo lực của Dương Nguyên Nhất dọa sợ, run rẩy trả lời: "Mo... Monster."
Thẩm Hào: Quả nhiên là quái vật.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dị văn không biết tên · Vương Tiểu Hồng: Dị văn di động thật đáng sợ.
Dương Nguyên Nhất đi ra ngoài, thấy Thẩm Tiểu Nguyệt bị một bàn tay màu xanh xám bóp cổ kéo vào trong vách tường.
Thẩm Tiểu Nguyệt trợn trắng mắt, đầu chôn trong ngực, tứ chi dần vặn vẹo, nếu như muộn vài giây phỏng chừng cổ của cô sẽ bị bẻ gẫy.
Cổ họng cô phát ra như âm thanh như cái bễ* bị vỡ, phần phật phần phật, đến gần mới nghe rõ tiếng của cô: "Cứu... Cứu tôi."
(Cái bễ: Ống thổi khí)
Dương Nguyên Nhất xòe tay ra, nói với Vương Tiểu Hồng: "Cho anh mượn dao."
Vương Tiểu Hồng ném con Ballistic Knife cho cậu, cậu không quay đầu lại chính xác chụp lấy dao vọt tới trước mặt Thẩm Tiểu Nguyệt, đè vai của cô xuống, thân dao trắng bạc lóe hàn quang, đâm vào cánh tay màu xám xanh một cách nhanh – chuẩn – độc.
Trong vách tường phát ra tiếng la của dã thú bị tấn công, thế nhưng nhất quyết không chịu buông tay. Liệt Phùng Nữ quyết tâm muốn giết chết Thẩm Tiểu Nguyệt, dù cho cánh tay bị đâm lủng một lỗ.
Dương Nguyên Nhất đè vai Thẩm Tiểu Nguyệt không để cô bị bắt vào trong vách tường, nhưng Liệt Phùng Nữ vô cùng khỏe, ngay cả cậu cũng bị kéo về phía tường. Trên mặt đất xuất hiện vết kéo lê rất sâu, Dương Nguyên Nhất rũ mi nhìn lướt, vừa nhìn về phía Thẩm Tiểu Nguyệt thì thấy khóe miệng cô ta rỉ một đường máu, phỏng chừng qua không bao lâu nữa, đầu của Thẩm Tiểu Nguyệt sẽ bị kéo rớt.
Dương Nguyên Nhất buông tay, Ballistic Knife lại đâm vào trong vách tường. Ballistic Knife không còn lưỡi chỉ còn cán dao, bên trong vách tường lần thứ hai phát ra tiếng la càng đau đớn phẫn nộ. Cũng may cái tay bóp cổ Thẩm Tiểu Nguyệt đã thu về, mà một phần cổ của Thẩm Tiểu Nguyệt bị khảm vào vách tường không thể động đậy.
Vương Tiểu Hồng cạy tường ra, Thẩm tiên sinh lập tức ôm lấy Thẩm Tiểu Nguyệt đang hoảng sợ, không ngừng an ủi. Hai cha con cô ôm đầu khóc rống, nhưng nội tâm ba người ở đây không hề dao động.
Vương Tiểu Hồng hỏi: "Chạy rồi sao?"
Dương Nguyên Nhất đề phòng, lúc này cảnh giác cao độ. Cậu gọi Vương Tiểu Hồng tới gần tường thăm dò, đồng thời báo cho Thẩm Hào và cặp cha con Thẩm tiên sinh: "Còn chưa chạy, có lẽ chúng ta đã chọc giận nó."
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, tường xung quanh đồng loạt phát ra âm thanh "răng rắc", vô số khe lớn nhỏ cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Mỗi cái khe đen như mực dường như đều có thể ẩn giấu Liệt Phùng Nữ, nó đang ở bên trong dùng ánh mắt đỏ như máu giám thị năm người ở đây.
Thẩm Hào lẩm bẩm nói: "Hiện tại không cần mồi, có thể giải quyết trực tiếp không?"
Dương Nguyên Nhất rất tiếc nuối nói cho hắn biết: "Không thể. Đồ để ở trong phòng chúng tôi, phải mang tới đây mới được." Dịch tẩy rửa có thể gấp dị văn, hạt thủy tinh cùng với súy côn của cậu, tất cả đều không mang theo. "Quay về lấy."
Cửa chính đủ cho ba người đi qua, chỉ cần không tới gần tường, dùng tốc độ cực nhanh là có thể chạy khỏi nơi này. Khá phiền toái là đường tắt trong Thiên Công Từ chiếm đa số, tường cao phân cách. Mỗi một con đường tắt lại khá chật hẹp, trên cơ bản chỉ có thể cho hai người trưởng thành sóng vai đi qua. Càng tệ hơn là Thẩm tiên sinh sắp xếp phòng của bọn họ cách nơi này quá xa, bọn họ cần đi qua vô số đường tắt chật hẹp.
Thẩm tiên sinh và Thẩm Tiểu Nguyệt hiểu trên đường có nguy hiểm, lập tức từ chối đồng hành.
Dương Nguyên Nhất nhíu mày: "Các người không sợ?"
Thẩm tiên sinh nói: "Chúng tôi có thể trốn trong tủ gỗ."
Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Đi." Tuy rằng hai người bọn họ rất sợ chết, càng không tính là người tốt, nhưng đi cùng quả thực sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ. Cậu không chỉ phải để ý Liệt Phùng Nữ đánh lén, còn phải bảo vệ an nguy của hai người. Nghĩ như vậy quả thực để bọn họ ở đây thì tốt hơn.
Thẩm tiên sinh và Thẩm Tiểu Nguyệt dìu nhau muốn về phòng, trốn trong tủ gỗ. Nhưng khi hai người vừa đi qua cánh cửa, Thẩm tiên sinh tới gần một bên vách tường thì đột nhiên trên vách xuất hiện cái khe, cánh tay màu xanh xám túm lấy vai Thẩm tiên sinh, trong lúc mọi người đang bất ngờ thì kéo ông ta vào trong vách tường.
Những người còn lại muốn cứu ông nhưng đã không kịp, mà ở lúc then chốt Thẩm tiên sinh sợ liên lụy Thẩm Tiểu Nguyệt, một tay đẩy cô ra, dẫn đến ông vốn ốm yếu vô lực hoàn toàn bị kéo vào trong vách tường, chỉ để lại một chân bên ngoài.
Trong tình huống này dù xé tường kéo Thẩm tiên sinh ra, ông cũng không sống được. Cái khe chỉ to bằng cánh tay người lớn, mạnh mẽ kéo một người cao một mét bảy vào trong, đương nhiên chỉ có kết quả gãy xương toàn thân, tứ chi vặn vẹo hoặc gãy từng khúc. Mọi người ở đây cũng nghe rõ tiếng xương cốt bị bẻ gãy, nghe đến ê răng.
Thẩm Tiểu Nguyệt thở dốc, không phát ra được tiếng nào, trên mặt đong đầy nước mắt. Đồng tử của cô dần tan rã, vừa đảo mắt liền hôn mê. Ba mẹ đều dùng cách thức giống nhau chết trước mặt mình, quả thực tạo thành đả kích rất lớn với cô.
Thẩm Hào ôm Thẩm Tiểu Nguyệt, đặt cô vào trong tủ gỗ. Vẻ mặt hắn phức tạp nói với hai người Dương Nguyên Nhất: "Kỳ thật chị ấy rất đáng thương. Sau khi mẹ chết, tôi bị đưa ra khỏi Thẩm gia, tiếp nhận trị liệu tâm lý, mất mấy năm mới thoát khỏi bóng ma đêm đó. Chị ấy nhìn thấy tử trạng của mẹ mình, còn ở lại Thiên Công Từ, không ai quan tâm tâm lý dần trở nên bất thường của chị."
Cho nên có đôi khi Thẩm Tiểu Nguyệt sẽ phát bệnh, điên điên khùng khùng, thần kinh bất thường. Thẩm Hào không có thiện cảm với cô là vì đối phương đã từng lợi dụng tình yêu thương của người lớn, giao người lớn cho Liệt Phùng Nữ. Mà bây giờ Thẩm Tiểu Nguyệt bị đại kích thích lần thứ hai, có lẽ đã sụp đổ rồi.
Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc, nói: "Đi thôi."
Vương Tiểu Hồng và Thẩm Hào hộ tống Dương Nguyên Nhất, cẩn thận nhanh chóng đi qua vô số đường tắt. Mỗi khi đi qua một con đường tắt, trên tường cao đều thấy vô số cái khe, trong khe đen kịt sâu không thấy đáy.
Dương Nguyên Nhất mở hành lý, lấy ra dịch tẩy rửa và súy côn. Dùng lực vẫy súy côn ra, bôi dịch tẩy rửa lên thân súy côn. Đóng vali rồi kéo đến giữa bàn, cậu quay đầu nói với Vương Tiểu Hồng: "Mồi, nhờ em."
Vương Tiểu Hồng thủ thế "OK", cực kỳ tự tin: "Yên tâm."
Thẩm Hào: Rốt cuộc cái kinh nghiệm gì sẽ làm một người tràn ngập tự tin cùng kiêu ngạo đối với chuyện làm mồi?!
Vương Tiểu Hồng đứng ở nơi trống trải, xung quanh đều là tường cao. Đây là đàn tế cầu thần bình thường ở Thiên Công Từ, rộng rãi, tường cao bao quanh, rất thích hợp để dẫn dụ Liệt Phùng Nữ.
Dương Nguyên Nhất và Thẩm Hào trốn trong tủ gỗ, xuyên qua lỗ thủng trên tủ gỗ quan sát tình huống bên ngoài.
Thẩm Hào hỏi: "Thật sự có thể dẫn ra Liệt Phùng Nữ?"
Dương Nguyên Nhất: "Chờ xem."
Thẩm Hào không hỏi nữa, Vương Tiểu Hồng đứng hồi lâu, gió lạnh đập vào mặt, đỉnh đầu có hơi rét rét. Hắn sờ sờ một mép tóc trụi lủi, vừa khổ sở vừa bi thương: "Rớt mũ rồi."
"Răng rắc", "răng rắc", âm thanh đầu tiên kêu rất nhỏ lặng lẽ xuất hiện, sau đó vang lên thành từng đợt, giống như là tiếng xác của rất nhiều côn trùng đồng loạt vỡ ra. Vương Tiểu Hồng ngẩng đầu, thấy xung quanh tường cao xuất hiện chằng chịt khe hở. Nếu như nhìn thẳng vào khe hở sẽ phát hiện bên trong là vực sâu không nhìn thấy đáy, hắc ám, cô độc cùng với kinh khủng vô tận.
Vương Tiểu Hồng nuốt nước bọt, đi về phía trước vài mét, dừng lại quay đầu nhìn tủ gỗ. Bên trong tủ gỗ một người là con dâu nuôi từ bé của sếp, một người có thể là cố chủ còn sót lại có thể thanh toán khoản này, người nào cũng không thể ra đây mạo hiểm, chỉ có thể hy vọng bọn họ đáng tin cậy.
Không tự chủ bứt tóc đến mức mép tóc ở trước trán trọc lóc, Vương Tiểu Hồng lẩm bẩm: "Dị văn mà thôi, cũng không phải chưa từng thấy qua. Nó là dị văn, lẽ nào mình không phải? Mọi người đều là đồng tộc, cũng, cũng ăn không ngon."
Hắn lải nhải xong liền phát hiện mình đã đi tới chân tường, đối mặt với cái khe lớn cỡ cánh tay của đàn ông trưởng thành. Đưa mặt đến gần, nhắm mắt lại kiểm tra, chợt mở mắt rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, ba giây sau lại mở: "Không có? An toàn."
Nói xong, hắn lại đi tới một cái khe khác, lặp lại động tác vừa rồi.
Thẩm Hào trong tủ gỗ không còn gì để nói: "Hắn làm mồi nhử chính là như thế?"
Ánh mắt Dương Nguyên Nhất sâu không lường được: "Lần đầu tiên tôi thấy như vậy." Dùng thân thử hiểm, sống đến bây giờ không dễ dàng.
Vương Tiểu Hồng mở mắt ra, trong khe hở đen kịt không có gì cả. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đi tới một cái khe khác ở dưới. Lúc xoay người, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy một chấm đỏ như máu. Hắn trố mắt vài giây, tò mò nhìn lại cái khe vừa mới kiểm tra: "Không có?"
Mà ở nơi hắn không chú ý tới, một khối thịt nát màu tím đen như thức ăn lỏng từ trong khe phía dưới trợt ra, lặng lẽ rớt xuống mặt đất. Khối thịt nát màu tím đen giống như chất lỏng chậm rãi di động, leo lên quần Vương Tiểu Hồng, bò lên sau lưng hắn, lặng lẽ quấn một vòng quanh cổ hắn rồi bất thình lình siết chặt lại —— "Rốt cuộc dẫn ra rồi!"
Vương Tiểu Hồng túm lấy dây nịt nối liền thịt nát màu tím đen, thuận thế kéo dây nịt cùng Liệt Phùng Nữ trong vách tường chơi kéo co. Dị văn vô cùng khỏe, Vương Tiểu Hồng thân là dị văn không biết tên cùng kéo co với Liệt Phùng Nữ cũng không thua nó.
Liệt Phùng Nữ tức giận bò ra ngoài cái khe, nó phát hiện chỉ có một mình Vương Tiểu Hồng, không đủ làm nó sợ hãi. Nhưng khi nó hoàn toàn đi ra, Vương Tiểu Hồng vốn đang kéo hăng say không cẩn thận quay đầu lại nhìn, sức lực rơi rụng, chân tóc mấp máy, dồn khí đan điền, lực bạt sơn hà*, gào to hơn: "Cứu tôi với ——" nhấc chân chạy như điên.
(Lực bạt sơn hà: chỉ sức lực có thể nhấc cả một ngọn núi lớn, hình dung khí lực hoặc sức của một người rất mạnh)
Cuống rốn của Liệt Phùng Nữ còn quấn quanh cổ Vương Tiểu Hồng, tứ chi chấm đất bị hắn lôi đi nhanh như điện giật. Liệt Phùng Nữ bị kéo lê hai vòng cực kỳ phẫn nộ, nửa người dưới chui vào trong khe chợt quăng Vương Tiểu Hồng ngã xuống đất, nhanh chóng leo lên người hắn. Mở cái mồm vá đầy chỉ đen, bên trong một mảnh đen thui, hai cánh môi bị kéo căng làm lộ ra lỗ thủng làm người nhức nhối.
Nó tức giận đến mức muốn trực tiếp cắn chết Vương Tiểu Hồng, lúc chuẩn bị hạ miệng, một súy côn xuất hiện nhanh như ảo ảnh mang theo sức mạnh ngàn quân đập vào mặt nó, bằng mắt thường có thể thấy, nửa cái đầu hoàn toàn bị lún xuống, xương đều bị đánh nát. Một giây sau, cả người Liệt Phùng Nữ bay ra bốn năm thước.
Dương Nguyên Nhất tranh thủ nhìn Vương Tiểu Hồng, người kia nằm trên mặt đất bị Liệt Phùng Nữ tiếp xúc thân mật kích thích đến độ còn chưa khôi phục tâm linh bị tổn thương. Dương Nguyên Nhất co rút khóe môi, cầm súy côn vọt tới trước mặt Liệt Phùng Nữ, hướng về phía Liệt Phùng Nữ đang cố gắng đứng lên xiêu xiêu vẹo vẹo, đánh nát khớp xương tứ chi, cổ, đầu của nó.
Khi Thẩm Hào nâng Vương Tiểu Hồng đang choáng váng đứng dậy, liền nhìn thấy Liệt Phùng Nữ thảm không nỡ nhìn muốn lết lết, bất động nhưng còn bị túm lại đánh cho tơi bời. Hình ảnh quá bạo lực, dưới tình huống hắn không đành lòng nhìn dẫn đến khiếp sợ văn phòng thám tử tàn bạo. Thẩm Hào lặng lẽ hỏi: "Văn phòng các người... Tên gì?"
Vương Tiểu Hồng cũng bị sự bạo lực của Dương Nguyên Nhất dọa sợ, run rẩy trả lời: "Mo... Monster."
Thẩm Hào: Quả nhiên là quái vật.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dị văn không biết tên · Vương Tiểu Hồng: Dị văn di động thật đáng sợ.
Bình luận truyện