Quỷ Sự Vô Tận

Chương 24: Tiểu khóc nương (8)



Buổi tối gió lạnh thổi qua, không trung lập lòe vài ngôi sao ảm đạm.

Dương Nguyên Nhất mặc áo tay dài không cảm thấy lạnh, cậu và Ngụy Duyên Khanh hợp sức cạy nắp cống thoát nước, vốn cho là sẽ rất khó khăn, ai ngờ lại dễ dàng.

Ngụy Duyên Khanh vịn miệng hầm xuống dưới: "Ban ngày có thợ kiểm tra khai thông, cậu xuống nhớ kéo rào lên."

"Được." Dương Nguyên Nhất quả thực thấy rào chắn lối vào màu vàng ở trong góc, lúc nãy không thấy. Cậu suy đoán hẳn là ban sáng thợ làm việc không cẩn thận để sót lại. Vì vậy cậu kéo rào lên, tránh đạp hụt rơi xuống dưới. Sau khi làm xong tất cả, cậu liền theo miệng hầm xuống dưới.

Cống thoát nước cách miệng hầm chừng năm sáu mét, bên dưới cao chừng hai mét rưỡi, rộng ba mét, ở giữa là cống rãnh rộng một mét, bên trong toàn là nước bẩn. Ở hai bên tường cứ cách một khoảng thì có một cái nắp cống đổ nước bẩn, mùi tanh tưởi bay đến.

Dương Nguyên Nhất che mũi, bị mùi tanh hun đến không mở mắt nổi. Một lát sau, cậu cảm giác có người tới gần, vì vậy liền mở mắt ra thì thấy Ngụy Duyên Khanh đang đứng trước mặt.

Ngụy Duyên Khanh đã sớm đeo khẩu trang, trong tay còn cầm một cái khẩu trang khác: "May là tôi mang theo hai cái —— trốn cái gì? Chưa dùng qua đâu."

Dương Nguyên Nhất chẳng qua là cảm thấy hơi ngượng ngùng, ánh mắt có chút lúng túng, tùy ý nhìn thoáng qua liền phát hiện trên khẩu trang chỉ có hình Tiểu Mã. Phong cách hình vẽ có cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt, có hai con mắt ở mặt bên. Cậu nhìn khẩu trang trên mặt Ngụy Duyên Khanh, Peppa màu hồng, đã hiểu.

Ngụy Duyên Khanh mang khẩu trang hơi híp mắt, Tiểu Mã và Peppa là thanh mai trúc mã.

"Đi thôi."

Khẩu trang quả thực cản được mùi hôi, làm người có thể chịu đựng mùi trong cống thoát nước. Ngụy Duyên Khanh cầm đèn pin đi ở phía trước, Dương Nguyên Nhất theo sau, càng đi vào bên trong thì càng âm u, rác trong nước bẩn cũng càng ngày càng nhiều.

Cậu nhìn xung quanh, thấy Ngụy Duyên Khanh nhìn không chớp mắt, tò mò nên hỏi: "Không phải khóc nữ bám lấy Trịnh tiên sinh sao? Vì sao không ở cạnh hắn ôm cây đợi thỏ?"

Đêm qua khóc nữ xuất hiện hai lần, cô ta vội vàng muốn giết chết Trịnh tiên sinh và La Khiết Nhụy. Như vậy đêm nay cũng sẽ gặp cô ta, nhưng Ngụy Duyên Khanh tự mình đến cống thoát nước tìm kiếm khóc nữ, giải quyết cô ta.

Ngụy Duyên Khanh: "Đồ bạc trên người tôi bị phá hủy, cô ta không dám xuất hiện."

Dương Nguyên Nhất không phát hiện dấu vết của đồ bạc trên người Ngụy Duyên Khanh, nhưng cậu có nghi ngờ lớn hơn: "Vì sao?"

"Dị văn thích tạo sợ hãi, nhưng đồng thời cũng sợ bất cứ vật gì sẽ làm bọn chúng sợ hãi. Dị văn tàn sát lẫn nhau, thua sẽ bị cắn nuốt, mà dị văn chiến thắng thông qua cắn nuốt dị văn trở nên cường đại hơn. Cho nên dị văn có thể cảm ứng được dị văn cường đại, khi nhận thấy nguy hiểm sẽ trốn." Ngụy Duyên Khanh dừng chân, nghiêng đầu nhìn về nắp cống ở đối diện.

Dương Nguyên Nhất nhìn theo anh, trong lòng đang phân tích lời Ngụy Duyên Khanh nói. Bên trong có hai tin tức chủ yếu, khi Ngụy Duyên Khanh không có đồ bạc áp chế sẽ làm dị văn sản sinh sợ hãi, Ngụy Duyên Khanh là một dị văn cường đại.

Bỗng nhiên cậu nghe thấy âm thanh ồn ào, ánh mắt không tự chủ nhìn nắp cống, đi về phía trước vài bước, thấy trong nắp cống có một bóng đen run lẩy bẩy. Cậu kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"

Nhìn như là động vật, một con chó rất lớn đã trưởng thành.

Ngụy Duyên Khanh: "Nghe qua tin đồn về cống thoát nước thành phố chưa?"

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: "Chưa nghe."

Ngụy Duyên Khanh: "Quái vật cống thoát nước, chúng nó sống trong cống thoát nước, ăn rác thành phố mà lớn. Dáng như heo, cũng bị ngộ nhận là heo cống thoát nước. Lá gan rất nhỏ, không dám giết người, chỉ thông qua dọa người tạo thành sợ hãi. Cho nên không có tiêu diệt tụi nó."

Nói xong, anh tiếp tục đi về phía trước. Nhưng khi anh nói chuyện, quái vật trong cống càng xao động bất an, có thể nhận ra tâm tình sợ hãi trong tiếng hừ hừ của nó. Khi nó phát hiện không còn đường trốn liền đâm đầu vào vách tường, trực tiếp làm bản thân ngất xỉu.

Ngụy Duyên Khanh: "Nhìn đi, tôi đã nói chúng nó rất nhát gan."

Dương Nguyên Nhất: "....." Rõ ràng là bị anh dọa sợ.

Ngụy Duyên Khanh khoan thai đi về phía trước, càng đi vào trong càng nhìn thấy nhiều loại rác, bao gồm cả xác chó mèo. Tiếng bước chân vang lên trong cống thoát nước trống trải, thậm chí còn có tiếng vọng. Trừ tiếng bước chân ra thì chính là tiếng nước, âm thanh gặm nhắm rác của chuột, lại càng vắng vẻ.

Bỗng bên tai Dương Nguyên Nhất vang lên tiếng gió thổi. Cậu vốn không suy nghĩ gì, chỉ là đi thêm hai ba mét đột nhiên nghĩ đến cống thoát nước có tiếng gió thổi từ đâu ra. Cậu dừng bước, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy một bóng đen đang leo trèo phía trên lối đi như con thằn lằn. Cậu đột ngột quay đầu lại, nhưng không thấy thứ gì, sạch sẽ giống như lúc nãy chỉ là ảo ảnh.

Dương Nguyên Nhất hoài nghi nhìn một vòng, xoay người thì thấy Ngụy Duyên Khanh đang nhìn cậu. Ngụy Duyên Khanh ngoắc cậu đi qua, chờ cậu đi tới trước mặt liền tháo nhẫn bạc khảm đá quý trên ngón trái cậu xuống, tự mang vào tay mình.

Trong nháy mắt, bằng mắt thường có thể thấy nhẫn bạc xuất hiện vô số vết nứt, thậm chí Dương Nguyên Nhất có thể nghe thấy tiếng nhẫn rạn nứt. Lốm đốm chấm đen nhanh chóng lan đầy nhẫn bạc, như sắt loang lổ rỉ sét. Mấy giây sau, vết nứt và đốm đen ngừng lan, nhẫn trở nên xấu xí cũ kỹ nhưng miễn cưỡng duy trì.

Con ngươi Dương Nguyên Nhất co rút, cậu tới gần Ngụy Duyên Khanh, trong một khắc tháo nhẫn xuống liền cảm nhận được khủng bố cực đại vô hình bao phủ đỉnh đầu. Giống như một cự thú ẩn trong bóng đêm đột nhiên mở mắt há miệng to như bồn máu, lại phảng phất như một giọt mực rơi vào đại dương, cảm giác khủng bố rền vang tản ra nhuộm đen toàn bộ biển khơi.

Cho đến khi Ngụy Duyên Khanh đeo nhẫn lại, Dương Nguyên Nhất giật giật người cứng ngắc mới phát hiện lưng mình hơi ướt, mồ hôi lạnh túa đầy trán. Cậu gằn giọng, hơi hơi run rẩy hỏi: "Rốt cuộc anh... Là cái gì?"

Ngụy Duyên Khanh liếc cậu, trong mắt ẩn giấu vực sâu không thấy đáy, lạnh lùng, tàn khốc, tối tăm, cắn nuốt sinh mệnh. Anh bỗng nhiên cười khẽ, nói: "Cậu đoán xem."

Dương Nguyên Nhất nuốt nước bọt: "Khủng bố."

Dị văn đánh số 001 trong Sổ dị văn đô thị, câu nói đầu tiên viết trong trang bìa: "Khủng bố" như hình với bóng.

Bản chất dị văn chính là khủng bố, bất luận là sau khi dị văn cụ tượng hóa thành quái vật, hay là con người, động vật, phàm là sinh mệnh đều sợ hãi khủng bố. Cho nên khủng bố mới là dị văn cường đại nhất, vĩnh viễn không thể tiêu diệt, cũng không thể bị bắt.

Bởi vì sinh mệnh không thể chống cự khủng bố.

Ngụy Duyên Khanh mỉm cười càng sâu, giơ tay nhéo nhéo vành tai Dương Nguyên Nhất, dịu dàng nói: "Bây giờ em sợ tôi, chờ em lớn lên sẽ không sợ nữa."

Nghe vậy Dương Nguyên Nhất nhíu mày: "Năm nay tôi 24 rồi." Ngụ ý đã lớn.

"Thành niên không phải là lớn lên." Ngụy Duyên Khanh vẫn mỉm cười, giống như nghe đứa trẻ ấu trĩ lên tiếng mà lộ ra dung túng, cưng chiều: "Nguyên Nguyên, em còn nhỏ."

Câu nói sau cùng rất khẽ, cho dù ở cống thoát nước vắng vẻ, Dương Nguyên Nhất cũng không nghe rõ. Khi cậu muốn hỏi kỹ lại thì thấy bóng đen đột nhiên xuất hiện, cậu nhanh chóng đuổi theo bóng đen kia, lần này thấy rõ.

—— nửa người cô ta chôn dưới nước bẩn, mặc váy đen rách nát, tóc dài mượt mà ướt sũng, cao chừng hai mét, khung xương rất lớn. Tròng mắt toàn là màu trắng, gắt gao nhìn chằm chằm hai người. Hầu kết run nhè nhẹ, phảng phất như một giây sau sẽ khóc thảm.

"Quả nhiên xuất hiện." Dương Nguyên Nhất chắp tay sau lưng, mò mẫm lấy baton, cảnh giác nhìn khóc nữ.

Tựa hồ là đồ đạc luyện chế đặc biệt có thể ngăn cản hơi thở khủng bố của Ngụy Duyên Khanh, dẫn đến khóc nữ vốn trốn không chịu ra ngoài đã đường hoàng xuất hiện trước mặt hai người.

Khóc nữ khẽ nhếch miệng, phát ra tiếng khóc liên tục không ngớt. Dương Nguyên Nhất hình dung không ra âm thanh này, chỉ cảm thấy đầu đau không chịu nổi, tâm phiền ý muộn. Tiếng khóc quấy nhiễu làm đầu cậu đau nhức không ngừng, sản sinh ảo giác. Trong ảo giác xuất hiện vô số bóng đen, tất cả đều là phụ nữ quay sang khóc thút thít với cậu, điều này làm Dương Nguyên Nhất càng phiền muộn, đầu đau muốn nứt ra.

Cho dù cậu bịt tai lại, tiếng khóc vẫn phảng phất như bám trên màng nhĩ, trái lại càng lúc càng lớn, như sâu chui vào sọ não. Dương Nguyên Nhất nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn những người phụ nữ xung quanh, đột nhiên sản sinh cảm giác muốn giết sạch bọn họ, tâm tình bạo ngược muốn đập bể đầu mình.

Ngay khi cậu mò lấy baton sau lưng thì một đôi tay mang theo hơi lạnh trời thu phủ lên, che tai cậu lại. Dương Nguyên Nhất không hề phòng bị sợ run người, nghe được giọng Ngụy Duyên Khanh mang theo ý cười: "Vẫn còn quá nhỏ."

Dương Nguyên Nhất không biết ý tứ trong lời nói của anh, cũng may đã không nghe tiếng khóc phiền lòng nữa. Cậu vẫy baton ra, chăm chú nhìn khóc nữ cách đó hai ba mét.

Đối phương thừa dịp cậu mê man nhảy đến trước mặt, ý đồ bóp cổ. Khi cô ta phát hiện Ngụy Duyên Khanh ở sau lưng Dương Nguyên Nhất thì rùng mình một cái, rồi lại có chút nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một người.

Khóc nữ ngừng khóc, đột nhiên hung hăng nhào về phía Dương Nguyên Nhất. Ngụy Duyên Khanh buông tay lui về phía sau, Dương Nguyên Nhất vọt tới phía trước, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Dương Nguyên Nhất cúi người tránh khỏi bàn tay của khóc nữ đang nhào tới, bước chân nổi gió nhanh như chớp giật, phần eo còn uốn thành độ cong cực khó đến trước mặt khóc nữ, dùng baton đặc chế đập mạnh vào bụng cô ta.

Hai bên va chạm phát ra âm thanh khiến kẻ khác ê răng. Toàn bộ thân hình cao lớn của khóc nữ bị đánh vào nước bẩn, một lúc lâu sau mới đứng lên, phần eo lộ ra ngoài mặt nước cho thấy xương sườn bị gãy.

Khóc nữ phát ra tiếng la tức giận, bám vào nước bò qua, bị thương nhưng không ảnh hưởng tốc độ. Dương Nguyên Nhất lui về phía sau, liên tục đánh trúng khóc nữ, cô ta bị hoảng sợ muốn trốn đi, nhưng mà bị chặn đường.

Dương Nguyên Nhất hơi cong gối, nén hơi chờ đợi.

Khóc nữ trốn dưới nước bẩn, dường như phát hiện Dương Nguyên Nhất kiêng kỵ nước bẩn, vì vậy cô ta không tùy tiện phát động công kích.

Ngụy Duyên Khanh đứng dựa tường, đèn pin không lúc nào không soi trên người khóc nữ. Vốn mục tiêu của khóc nữ là anh, lại không biết vì sao kiêng kỵ cực độ, không dám tiến lên công kích. Có khả năng lớn là Ngụy Duyên Khanh mang nhẫn tiết lộ hơi thở khủng bố trên người anh, khiến khóc nữ kiêng kỵ theo bản năng.

Ngụy Duyên Khanh tay kẹp điếu thuốc, kéo khẩu trang xuống hút một hơi, nhìn eo Dương Nguyên Nhất trong lúc cậu đang chiến đấu. Trong con ngươi mù mịt, bộc phát âm trầm.

Hiện tại hai bên giằng co, mà Dương Nguyên Nhất đang nhìn chằm chằm khóc nữ trong nước bẩn, từ chối xuống dưới.

Ngụy Duyên Khanh dập thuốc, một lần nữa đeo khẩu trang bảo Dương Nguyên Nhất sang đây, đến nơi tương đối cao ngồi xổm xuống. Dương Nguyên Nhất không hiểu, Ngụy Duyên Khanh liền nói: "Sắp đến lúc mở nắp cống rồi, đến lúc đó nước bẩn tràn vào sẽ nhấn chìm khóc nữ."

Anh đè vai Dương Nguyên Nhất, lẳng lặng nhìn khóc nữ tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng không lâu sau liền nghe tiếng nước ào ào mà đến, giống như long môn rộng mở khiến thác lũ trút xuống.

Khóc nữ chạy trốn bị nước bẩn ập tới không ngừng giãy giụa. Trong dị văn, khóc nữ là oán phụ bị chết đuối, đương nhiên sợ nước. Nhưng cô ta lại theo nước mà sinh, bình thường xuất hiện ở hồ nước lớn như vậy. Có thể nói là lúc nào cũng bị vây trong sợ hãi và nguy hiểm.

Khóc nữ muốn bò lên bờ, nhưng Ngụy Duyên Khanh đè đầu cô ta, bất luận khóc nữ giãy giụa như thế nào, tay anh đều không chút lung lay.

Cuối cùng khóc nữ kiệt sức, Ngụy Duyên Khanh lôi cô ta lên, bảo Dương Nguyên Nhất đánh gãy tay chân cô ta, sau đó kéo ra ngoài.

Dương Nguyên Nhất tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc này rốt cuộc sáng tỏ đánh giá của Vương Tiểu Hồng đối với Ngụy Duyên Khanh: Tàn khốc, khủng bố.

***

Tác giả có lời muốn nói

PS: Bản thân sếp Ngụy là dị văn khủng bố, mà kỳ thực nói cho cùng dị văn đều rất tàn khốc khủng bố, không có quá nhiều tình cảm, hơn nữa ở trước mặt Nguyên Nguyên biểu hiện khá vô hại.

Ngụy lão đại: Tôi là dị văn không có tình cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện