Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 116: Phiên ngoại 5 – Hộ thực
(Bụi: “Hộ Thực” tức là giữ rịt đồ ăn của mình, không chia sẻ với người khác.)
“Nào, ngoan ngoãn mặc y phục vào.” Vạn Tư Tề chặn ở đầu giường, ngữ khí thản nhiên, nhưng quyết ý trong mắt lại ngoan cố như băng xuyên vĩnh cữu.
“Không!” Hoắc Cải ôm chăn che ngực, run rẩy lùi lại.
“Em đã hứa với anh là hôm nay sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của anh, dốc hết sức lực mà.” Vạn Tư Tề thở dài, từ trên cao nhìn xuống tiểu yêu quái đang giãy giụa ở bước đường cùng.
Hoắc Cải ngẩng cổ, bực tức phản bác: “Tôi là hứa hôm nay hỗ trợ anh, giúp anh làm lễ khai trương ổn thỏa, ai… Ai mà ngờ anh lại đưa ra cái chủ ý vớ vẩn này chứ!”
“Anh mở cửa tiệm gì ấy nhỉ?” Vạn Tư Tề nhướn mày cười cười, như tên chủ nhân xấu xa đang cầm cá dụ dỗ mèo con.
“Tiệm thú cưng… Vậy thì làm sao chứ!” Hoắc Cải lặng lẽ rụt về cuối giường thêm hai bước nữa.
Vạn Tư Tề híp mắt, chậm rãi nhếch khóe miệng: “Vậy em dám lấy tích phân tiểu thuyết của em chỉ rớt không tăng mà cược không, rằng yêu cầu của anh là vô lý, rằng chủ ý này là vớ vẩn?”
Cái kiểu thề này có vẻ hơi quá âm độc rồi, a này! Hoắc Cải hơi hơi há miệng, cuối cùng vẫn không dám lấy bảo bối tích phân mạo hiểm, làm mình làm mẩy miễn cưỡng cãi lại: “Tiểu sinh bán nghệ không bán thân!”
“Chẳng qua chỉ là thay một bộ đồ giúp anh khai trương cửa tiệm mà thôi, em có cần phải căm thù ghét bỏ đến mức đấy không?” Vạn Tư Tề bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Đù! Cái gì gọi là chỉ thay một bộ đồ thôi chứ!” Hoắc Cải hung hăng chỉ vào bộ trang phục xù lông ở đầu giường, giống như muốn dùng đạn chỉ thần thông chọc ra hai cái lỗ trên đó: “Tai, đuôi, móng vuốt cái gì cũng có, anh mẹ nó còn kèm theo vòng cổ. Vạn Tư Tề, anh đây là đang bán thú cưng hay là bán tôi hả?”
Vạn Tư Tề thành khẩn nói: “Yên tâm, anh chỉ là muốn đặt em ở cửa chính, làm vật cát tường của tiệm anh mà thôi, tuyệt đối sẽ không bán đứt em đi đâu. Để ngắm nhìn, để ngưỡng mộ, không chuyển phát, không buôn bán nhé tình yêu ”
Hoắc Cải cào tường đấm giường đập đầu: Mình rốt cuộc dại dột đến mức nào mới đi dạy Vạn Tư Tề dùng taobao chứ! Tên này không nhưng lén lút đặt mua bộ đồ mèo sau lưng mình, mà ngay cả cách nói chuyện của taobao cũng không thầy mà tự hiểu rồi!
(Bụi: Cách nói chuyện của taobao, một trang bán hàng online của Trung Quốc, chính là gặp ai cũng gọi tình yêu, thân ái… Nói chung là rất thân thiết.)
“Hơn nữa, em thậm chí có thể đóng giả hồ ly câu dẫn Đông Phương Vị Minh, tại sao lại không thể đóng giả mèo giúp anh một việc cỏn con chứ? Đây là bước đầu tiên để anh an thân lập nghiệp ở thế giới này đó.” Vạn Tư Tề ngữ khí nhàn nhạt, nhưng bên trong bao hàm thâm ý vô hạn.
Hoắc Cải lặng lẽ gào thét: Mày đưa mắt liếc trong phòng với mất hết mặt mũi trên đường lớn có thể giống nhau sao! Thì ra ngươi dồn nợ tính sổ về sau như thế này đây, cái đồ tra công! Oa oa oa…
Xem ra, chỉ có thể ra chiêu tất sát thôi!
Hoắc Cải chớp chớp đôi mắt long lanh rưng rưng nước, oán trách nhìn Vạn Tư Tề: “Nhưng mà… Thực sự rất mất mặt mà, ca ca”
“Cũng… Không phải không thể thương lượng.” Vạn Tư Tề đối diện với Hoắc Cải ác ý ra vẻ dễ thương, thỏa hiệp lần thứ 1001.
Hoắc Cải len lén nắm chặt tay: Oh yeah!
“Thế này nhé, anh cho em hai lựa chọn, mặc ở tiệm một ngày hoặc mặc trong nhà một tuần.” Vạn Tư Tề tốt bụng đưa ra các khả năng lựa chọn.
“Có cần thiết phải hung tàn như thế không, không mặc có được không, niisan” Hoắc Cải túm lấy móng vuốt sói của Vạn Tư Tề làm nũng.
“Không được, bộ này là anh cố công lựa chọn cho riêng em đấy.”
Vạn Tư Tề xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của Hoắc Cải, từ khi nhóc con này cắt tóc ngắn, cảm giác trên tay đúng là càng lúc càng tuyệt.
Vạn Tư Tề thỏa mãn thu hồi móng vuốt, hạ thông điệp: “Mặc trong tiệm hay mặc trong nhà, chọn một đi. Anh hoàn toàn không ngại “tận tay” mặc cho em, sau đó “bế em” đến cửa tiệm đâu.”
Ra vẻ dễ thương thất bại, Hoắc Cải quả đoán thu tay lại, trưng cái mặt nhăn nhó ra, đáp khô khốc: “Mặc ở nhà.”
“Lấy tích phân tiểu thuyết bảo đảm.” Vạn Tư Tề quang minh chính đại nghi ngờ sự thành thực giữ chữ tín của Hoắc Cải.
Răng hàm Hoắc Cải nghiến kêu ken két: “Lấy tích phân bảo đảm.”
“Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, mau mau thay quần áo rồi đi thôi.” Vạn Tư Tề đầy vẻ “tôi nhượng bộ em quá nhiều” hết sức nợ đòn, lấy một bộ áo sơ mi trắng cùng quần bò từ trong tủ ra đưa cho Hoắc Cải.
Hoắc Cải trừng mắt nhìn Vạn Tư Tề cũng trên sơ mi, dưới quần bò, hạ quyết tâm: Sau này nhất định phải viết một bộ Vạn Tư Tề mặc bộ đồ chó bị mình OOXX rồi lại XXOO! Đuôi nhất định phải là loại rung được nữa!
Chiếc chuông gió làm từ vỏ sò và lông vũ màu sắc sặc sỡ đong đưa theo làn gió ấm áp dưới tấm biển viết chữ “Trường tương thủ” (Bên nhau dài lâu). Ánh nắng chói chang ngày hạ chiếu vào cửa tiệm xuyên qua tấm cửa kính trong suốt, hợp cùng những tiếng mèo kêu chó sủa trầm bổng tạo thành một sự ngọt ngào vô cùng hấp dẫn. Mặt tiền sạch sẽ gọn gàng, giá cả ưu đãi thực tế, những con động vật nhỏ hoạt bát đáng yêu, nhân viên chăm chỉ kiên nhẫn, chủ tiệm phong thái thong dong, còn có vật cát tường bị chủ tiệm sai bảo đến xù lông, bạn còn có thể yêu cầu nhiều hơn thế chăng?
Cá tung tẩy những đợt sóng nhỏ trong bể nước sạch sẽ rùa thuận theo bể thủy tinh dạng cong ra sức bò lên, không cẩn thận một cái liền ngã chỏng vó chó con ngửa cổ lên, lượn qua lượn lại theo những lượt khách không ngừng tiến vào tiệm mèo con lười nhác ngáp dài, vung vẩy cái đuôi, cuộn thành một đống nhắm mắt dưỡng thần.
Đến tận khi buổi trưa nóng nực đến gần, tiệm mới dần yên tĩnh trở lại.
Hoắc Cải vuốt mồ hôi, coi như không thấy Vạn Tư Tề đang vùi đầu trước máy tính mua bổ sung hàng hóa qua mạng, hỏi hai nhân viên cửa tiệm đang bận rộn chăm sóc động vật: “Mấy đứa trưa nay muốn ăn gì, anh đi mua về cho.”
“Anh thuận tay mang về hai cái bánh mì là được.” Nhân viên A khách khí cười đáp, nói đùa, nếu như khiến ông anh mệt chết thì ông chủ lại chẳng xử lý bọn tui?
“Em cũng vậy, làm phiền anh Hoắc rồi.” Nhân viên B cũng là một tuấn kiệt, rất thức thời.
Hoắc Cải gật đầu, quay người định đi ra ngoài, chợt bị túm lại, quay đầu, quả nhiên là vậy, chính là Vạn Tư Tề vừa bị lơ đẹp.
“Sao thế?” Hoắc Cải đắc ý nhướn mày, muốn cơm trưa không, có muốn không hả? Muốn thì hãy cầu xin ta đi, mie ha ha!
Vạn Tư Tề nhíu mày, quét mắt nhìn sắc trời chói chang đến mức quá đáng bên ngoài, thần sắc vẫn tràn đầy vẻ lạnh lùng như mọi khi, khẩu khí kiên quyết: “Bên ngoài trời đang nắng chói chang, em không chịu nổi nắng nóng đâu, muốn ăn gì để anh mang về cho.”
Hoắc Cải sửng sốt một chút, sau đó liền cười đáp: “Được thôi, tôi muốn ăn lẩu bún, nhớ phải mang cả nồi lẩu về nha.”
Vạn Tư Tề hơi híp mắt lại, khẽ nhếch mép: “Được, cả ba thức đều phải tươi nguyên chứ gì, cho nhiều hành, không cho hạt tiêu phải không?”
“Ừ, hả…” Hoắc Cải không ngờ Vạn Tư Tề lại đồng ý dứt khoát như thế, trong chốc lát không biết phải phản ứng thế nào.
“Ngoan ngoãn ngồi trong tiệm chơi, anh đi mua lẩu về cho.” Vạn Tư Tề xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu người yêu tinh nghịch, vò cho tóc trên đầu thành cái tổ chim, mới cất bước ra khỏi cửa.
Hoắc Cải nhìn theo bóng dáng nhanh chóng lẫn vào dòng xe của Vạn Tư Tề, vừa vuốt lại lông vừa lẩm bẩm: “Anh đi mua thật à…”
“Anh Hoắc à, ông chủ tốt với anh thật nhỉ.” Nhân viên B nhịn không được cảm thán.
Hoắc Cải dương dương đắc ý nhếch khóe miệng: “Tất nhiên rồi, anh ta ăn cơm của tôi, dùng đồ tôi mua, ngay cả chỗ ở cũng là nhà của tôi, có thể không tốt với tôi được sao?”
Nhân viên hắc tuyến lặng lẽ quay đầu đi: Nhìn thế nào thì ông anh cũng giống như người được bao dưỡng hơn ấy!
Hoắc Cải nhìn vẻ mặt vặn vẹo từ chối chấp nhận hiện thực của nhân viên tiệm, không nói gì quay người đi, ngồi trước máy tính của Vạn Tư Tề, chuẩn bị tranh thủ dốc sức cho sự nghiệp nhục văn vĩ đại.
“Đinh đoong đinh đoong.”
Hoắc Cải liếc mắt nhìn một cái, Vạn Tư Tề không ngờ vẫn mở Wangwang, lập tức thù mới hận cũ đồng thời trào dâng trong lòng, nhích con trỏ, nhanh chóng nhấp mở. Một loạt lịch sử nói chuyện liền bày ra trước mắt không chút che giấu.
(Bụi: Wangwang phần mềm chat dành cho việc mua bán hàng online.)
Liều chết giữ con thú trong miệng: Chào, có đó không?
Miêu nương tối cao: Tất nhiên là có rùi!
Liều chết giữ con thú trong miệng: Bộ đồ chó con hàng vẫn chưa về sao?
Miêu nương tối cao: Sắp rồi, khi nào về tui sẽ thông báo anh liền mà.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Được rồi, vậy tôi off đây.
Miêu nương tối cao: Haizz… Đừng vội thế mà, tình yêu
Liều chết giữ con thú trong miệng: Sao thế?
Miêu nương tối cao: Bộ đồ mèo đó cục cưng nhà anh đã thử chưa, tui đã nói rồi, hiệu quả tuyệt nhất đó tuyệt đối xứng đáng với giá tiền cao nhất, anh thấy thế nào?
Liều chết giữ con thú trong miệng: Cậu ấy chưa mặc.
Miêu nương tối cao: Hàng đã về một tuần rồi mà anh vẫn chưa đắc thủ là thế nào, có cần người anh em đây dạy cho mấy chiêu không?
Liều chết giữ con thú trong miệng: Không cần, cậu ấy đã đồng ý mặc ở nhà một tuần cho tôi xem rồi.
Miêu nương tối cao: Lắc lư Cầu lộ ảnh, cầu được ngắm, cầu các kiểu cầu.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Bộ dáng giả mèo dễ thương của con thú nhỏ nhà tôi sao có thể để người khác nhìn thấy được.
Miêu nương tối cao: Anh cũng quá ăn độc rồi đó tình yêu! Ít nhất cũng phải để tui xem xem hiệu quả khi mặc lên người của bảo vật trấn tiệm nhà tui chút chứ.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Xin đọc lại một lượt nickname của tôi, cảm ơn.
Miêu nương tối cao: Đừng keo kiệt như thế mà, chỉ nhìn một chút thôi chỉ nhìn một chút thôi
Con chuột trong tay Hoắc Cải phát ra tiếng kêu răng rắc, đôi mắt cong lên một độ cong hung dữ, khuôn mặt trái xoan tinh tế trong chốc lát biến thành mặt bánh bao phồng to: Một ngày đổi lấy một tuần, một chiêu lấy lùi để tiến xuất sắc lắm Vạn Tư Tề! Uổng cho tiểu gia còn đang đắc ý rằng bán manh tất thắng chứ, thì ra mục đích của ngươi con mẹ nó chính là thế này!
Mười ngón lướt như bay, một hàng chữ đã xuất hiện trên màn hình.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Thực sự muốn xem ảnh sao?
Phía bên kia Wangwang rất nhanh liền trả lời.
Miêu nương tối cao: Đúng vậy đúng vậy, quỳ xuống xin được xem tình yêu à
Liều chết giữ con thú trong miệng: Vậy anh gửi ảnh của anh qua trước đi.
Miêu nương tối cao: Hả? Đại nhân ngài chẳng lẽ đối với tiểu nhân…
Liều chết giữ con thú trong miệng: Đúng vậy.
Miêu nương tối cao: Tình yêu đã học được cách nói đùa rồi đấy à? Đúng là không dễ dàng gì, nhớ lại ngày đầu tui chỉ thuận miệng gọi ca ca một tiếng liền bị anh cấm phát ngôn, thật đúng là hoài niệm quá đi, oa oa oa… Nói lại anh cần ảnh của tui làm kí zì vậy, anh từ trước đến nay không phải vẫn luôn giữ thái độ ngoài cục cưng nhà anh ra thì người trong thiên hạ đều là cặn bã hay sao?
Liều chết giữ con thú trong miệng: Tôi chuẩn bị in ảnh của anh ra thành ảnh đen trắng treo tường!
Miêu nương tối cao: …
Liều chết giữ con thú trong miệng: Còn nữa, bộ đồ chó đó tôi không cần nữa.
Miêu nương tối cao: Không phải chứ, đó là hàng nhập khẩu 100% mềm mại thoải mái anh đặc biệt nhờ tui đặt mà.
…
Miêu nương tối cao: Í… Người đâu rồi?
Miêu nương tối cao: Này này, đừng làm lơ tui thế chứ đại ca…
Miêu nương tối cao: Tui không đòi ảnh nữa mà không được sao, hu hu hu… đừng vứt bỏ tui mà.
Liều chết giữ con thú trong miệng đích thực ngàn hô vạn hoán vẫn không xuất hiện lúc này đang đứng mé ngoài quầy thu ngân, vô cùng thản định bày ra bộ mặt băng sơn. Còn Liều chết giữ con thú trong miệng thế thân thì đứng mé trong quầy thu ngân, vẻ mặt tức tối trừng mắt nhìn người nào đó một chút biểu hiện chột dạ cũng không thèm bày ra.
“Anh có gì muốn giải thích không?” Hoắc Cải mặt đầy vẻ muốn hỏi tội.
“Như em đã thấy.” Vạn Tư Tề quả là thản định đế, không giải thích.
Hoắc Cải đập bàn: “Trước hành vi chọc trứng kiểu này của mình, anh chỉ có thể đưa ra lời giải thích đơn giản thế thôi sao hả đồ khốn!”
“Phản ứng hiện tại của em phải chăng chính là đau trứng mà em vẫn hay nói?” Vạn Tư Tề vô tội hỏi ngược lại.
Hoắc Cải nước mắt giàn giụa, mình ngu đến mức nào mới đi phổ cập từ lóng trên mạng cho tên này chứ…
“Ăn lẩu trước đã, ăn no rồi mới có sức lực cãi nhau.” Vạn Tư Tề vỗ vỗ đầu Hoắc Cải, vuốt xuôi đám lông đang xù lên, dịu giọng nói.
Này này, cái giọng dỗ dành trẻ lên ba đấy của ngươi là thế nào hả đồ khốn! Hoắc Cải bực bội quay đầu đi, đến lúc này mới chú ý đến bạn lẩu từ nãy đến giờ vẫn luôn dùng mùi thơm để thể hiện cảm giác tồn tại của mình. Chiếc bàn vuông trong góc tiệm đặt một nồi lẩu ba thức tươi nguyên, nước canh trắng như tuyết sôi sùng sục, bốc khói trong nồi lẩu đùi gà, bát đũa bằng sứ trắng gọn gàng đặt một bên, đợi chủ nhân lâm hạnh.
Ồ, tên này không ngờ thực sự mang cả nồi lẩu về, nồi lẩu nóng như thế, hắn mang về bằng cách nào? Trong lúc nghi hoặc, nghi vấn trong lúc không hay biết đã thốt ra khỏi miệng.
Vạn Tư Tề tốt bụng đưa ra đáp án: “Anh mua một hộp gỗ thịt, sau đó đặt nồi lẩu vào trong, gọi taxi đi về.”
“Anh không chê phiền toái à.” Hoắc Cải lẩm bẩm, nhìn tóc mai đẫm mồ hôi của Vạn Tư Tề, giọng nói nhỏ dần.
“Sao anh lại có thể chê em được chứ?” Vạn Tư Tề thuần lương mỉm cười.
Hoắc Cải hắc tuyến, ý ở ngoài lời tức là gia chính là phiền toái sao? Có điều nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút kia, có vẻ mình cũng chẳng có lập trường mà biện hộ…
Hoắc Cải đang ở vào trạng thái đói bụng thể lực giảm đi một nửa cũng không tiếp tục giằng co lý lẽ nữa, trọng điểm là vô số kinh nghiệm lịch sử chứng minh cho dù y muốn cãi cũng không cãi thắng được, lặng lẽ lân la đến bàn, xử lý nồi lẩu.
Vạn Tư Tề thong thả ngồi về vị trí cũ, đánh chữ.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Vừa rồi là tiểu yêu quái nhà tôi nói chuyện, bộ đồ chó con khi nào có hàng nhớ thông báo cho tôi.
Miêu nương tối cao: … Các ngươi đôi gian phu *** phu này thay ca nhau đùa giỡn tui phải không.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Cẩn thận lời nói nhé, tôi không ngại thay đổi nhà cung ứng chút nào đâu.
Miêu nương tối cao: Anh quả nhiên vẫn không biết đùa… Oa oa oa
Việc buôn bán buổi chiều rất nhàn hạ, dù sao cũng rất ít có dân chúng bình thường nào dũng cảm đội nắng ra đường, Hoắc Cải ngồi xổm trong góc tiệm, chỉ huy chim đánh heo, sát khí tuôn dào dạt. Vạn Tư Tề nhàn nhã thong thả ngồi đối diện Hoắc Cải, thưởng thức bộ dạng oán hận của người nào đó, lén lút YY xem Hoắc Cải mặc bộ đồ mèo vào sẽ đáng yêu gợi cảm đến thế nào.
Hoắc Cải bị luồng mắt YY của Vạn Tư Tề nhìn khiến cho toàn bộ lông tóc trên đầu dựng đứng, không nhịn nổi nữa mà gầm lên: “Nhìn nữa, nhìn nữa tôi ăn luôn anh giờ!”
Vạn Tư Tề giang rộng vòng tay: “Trống trải cô đơn lạnh lẽo quá, xin mặc Người hái, tình yêu ạ.”
“Thứ anh phát ra không phải là cô đơn mà là xuân, tiếng anh gọi không phải là cô đơn mà là giường.” Hoắc Cải dùng khóe mắt khinh bỉ hắn: “Bạn Tư Tề à, lại nói bạn thế nào mà từ một mặt lạnh băng sơn công tiến hóa thành bộ dạng lưu manh hiện tại thế hả?”
Vạn Tư Tề ra vẻ rầu rĩ cúi đầu, hết sức đương nhiên đáp: “Haizz, anh không ngờ lại bị em dạy hư rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đó.”
Hoắc Cải câm lặng hỏi trời xanh…Chẳng lẽ đây chính là quả báo cho việc con phá hoại sự hài hòa của Thiên Triều sao, Mao gia gia? (Mao gia gia: Ừm khụ, những vị show ân ái xin tự trọng, tiểu đồng chí.)
(Bụi: Hài hòa từ này bắt nguồn từ chính sách xã hội hài hòa của chính phủ Trung Quốc, đồng thời với việc ngăn chặn những thông tin liên quan đến *** và bạo lực, cũng cưỡng chế ngăn chặn và loại trừ những tin tức không có lợi cho sự thống trị chuyên chính của Đảng cộng sản, với lý do là phá hoại sự ổn định hài hòa của xã hội. Theo số liệu của Lục Bối Hoa Lý hộ hàng – phần mềm làm sạch môi trường mạng, tránh thanh thiếu niên tiếp cận với các thông tin nhạy cảm, tin tức về chính trị gấp gần 6 lần tin tức về *** bạo lực. Trong phim ảnh nếu như xuất hiện các cảnh nhạy cảm, cũng sẽ bị “hài hòa”.
Mao gia gia có thể là Mao Trạch Đông.)
Thấy Hoắc Cải lúc này đã có tâm trạng trêu chọc mình, Vạn Tư Tề đoán chừng tà hỏa của y chắc cũng đã giảm đi kha khá rồi, thế là thăm dò đưa món chính lên: “Vẫn còn giận vì vụ y phục sao?”
Vạn Tư Tề không nhắc đến còn ngon lành, vừa nhắc đến Hoắc Cải liền nộ từ tim dâng, ác từ gan sinh, cái trán bóng loáng nảy lên từng cái từng cái gân xanh: “Chẳng qua chỉ là muốn tôi đóng giả súc vật cho anh xem thôi, anh lập mưu tính kế tôi như vậy có gì thú vị không? Hả!”
Đích thực rất thú vị, Vạn Tư Tề chọc chọc đám tóc dựng đứng của Hoắc Cải, có chút ngứa ngáy trong lòng: Thật muốn ôm nhóc con này vào lòng vuốt ve vò nhéo quá đi
Vạn Tư Tề sáng suốt nuốt xuống lời tim gan, vuốt ve đáp: “ Cũng giống như em cứ làm rồi làm sau đó hỏi anh cảm thấy thế nào vậy thôi, em cũng phải cho phép anh có một chút sở thích đặc biệt chứ phải không nào? Không phải em cũng từng nói rằng hai người sống cùng nhau chính là một quá trình giày vò lẫn nhau, chịu đựng lẫn nhau hay sao?”
Hoắc Cải hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý. Y thực ra không phải không thể chấp nhận việc mặc đồ động vật, điều khiến y tức giận chính là: Hoắc Cải y một ông tổ nghề lừa đảo, hôm nay không ngờ lại bị Vạn Tư Tề đùa giỡn xoay vòng quanh, cuối đời săn nhạn lại bị nhạn mổ mắt, sao có thể không thẹn quá hóa giận?
“Dù sao cũng chỉ là mặc trong nhà một chút, em cũng có thể thu thập tài liệu về phương diện này, sao em lại không thích làm chứ? Cũng không phải thực sự bắt em mặc rồi đứng trong tiệm làm vật cát tường.” Vạn Tư Tề tiếp tục vuốt lại lông cho con dã thú nhỏ.
“Hừ hừ, tôi lại dám mặc trong tiệm cho người ta nhìn ngắm đó, anh có dám không?” Hoắc Cải chầm chậm nhếch khóe môi, vẻ cười tràn ngập nét khiêu khích.
“Anh không dám.” Vạn Tư Tề mím môi, thành thật thừa nhận. Sau đó cẩn trọng hỏi: “Không phải em định làm thế thật đấy chứ?”
Hoắc Cải nhìn vẻ căng thẳng sẵn sàng ngăn cản của Vạn Tư Tề, không có ý tốt híp mắt lại: “Yên tâm, tôi không định mặc ra ngoài đâu, gia vẫn chưa muốn bị mất mặt.”
Có điều ấy mà… Hừ hừ! Hoắc Cải quyết định tối nay sẽ đi làm một việc muốn làm từ rất lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, ăn độc ấy hả? Vậy còn phải xem xem món ăn đó có chịu để một mình ngươi ăn hay không nữa! Gia hôm nay muốn đi bán sắc tướng, gia muốn báo thù xã hội!
(Bụi: Sắc tướng-vẻ đẹp bên ngoài)
Đã quyết định xong, vẻ giận dữ trên mặt Hoắc Cải cũng tan biến, trông như đã bình tĩnh lại: “Cơn giận của tôi vẫn chưa hết đâu! Anh trông tiệm một mình đi, tôi đi về đây, tôi cần bình tĩnh lại.”
Vạn Tư Tề không hề nghi ngờ, để y về nhà, bản thân ngồi trở lại trước quầy. Dù sao cho dù Hoắc Cải muốn đả kích báo thù thì cũng phải gây náo loạn với mình, dù thế nào thì cũng đều là tình thú, chẳng bằng phối hợp một chút.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Chú thích:
Lẩu bún:
Mặt trời từng chút từng chút bị vũ trụ kéo về phía chiếc giường làm bằng đại địa, chớp mắt đã đến chập tối.
Tiếng chìa khóa xoay chuyển vang lên, Vạn Tư Tề ngay sau đó liền bước vào phòng.
“Sao sớm vậy anh đã về rồi?” Hoắc Cải vội vàng đóng trang web đang xem lại.
Vạn Tư Tề đong đưa túi xách trong tay, đáp không vào vấn đề: “Anh mang gà rán Kentucky mà em thích về đây.”
“Đánh một gậy cho một miếng ăn, anh cho là đang huấn luyện thú sao?” Hoắc Cải miệng càu nhàu, nhưng lại nhanh như chớp ôm lấy túi đồ ăn vào lòng.
Vạn Tư Tề cười nói: “Chậm chút, anh cũng có tranh giành với em đâu. Quy tắc cũ phải không, phần nhân bánh trứng là của em, phần rìa là của anh, phần cánh nhiều thịt là của em, phần chóp cánh là của anh phần thịt đùi gà là của em, phần da là của anh thịt và bánh của hamburger là của em, xà lách là của anh. Coca là của em, đá là của anh. Anh nhớ vậy đã đúng chưa?”
Hoắc Cải bị Vạn Tư Tề dùng lời lẽ thẳng thắn không kiêng kỵ gì nói toạc chân tướng mình đàn áp bóc lột đối phương, hiếm hoi ngượng ngùng một chút, vẫy vẫy tay với Vạn Tư Tề nói: “Nào, cùng lại ăn đi.”
Vạn Tư Tề ưu nhã giải quyết hết những phần thừa thãi góc mép Hoắc Cải đào thải ra, lòng khấp khởi mong chờ tạo hình Hoắc Cải mặc bộ đồ mèo con vào chốc nữa.
Ăn uống no say, Vạn Tư Tề chân tay lanh lẹ thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, đang chuẩn bị mở miệng. “Arup cha cha adippydappydill la baritztandill lan den lan doe..” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, chặn đứng hành động tà ác của Vạn Tư Tề.
Hoắc Cải thản định giơ điện thoại lên, tắt chuông hẹn giờ đi, đặt gần bên tai, giả đò mở miệng nói: “Xin chào… Đúng rồi, là sách tôi đặt. Anh ở hãng chuyển phát nhanh nào thế… Ồ, chưa nghe qua bao giờ. Văn phòng của các anh ở chỗ nào… Ờ, được tôi đến ngay đây.”
“Em phải ra ngoài sao?” Sắc mặt Vạn Tư Tề có xu hướng đen lại.
“Đúng vậy, tôi muốn ra ngoài giải tỏa. Không được đi theo, chuyện mặc đồ thú chúng ta ngày mai nói tiếp.” Hoắc Cải không đợi Vạn Tư Tề trả lời đã rảo bước ra khỏi cửa, trong chớp mắt đã mất dạng.
Đường Tam Hoàn, đối diện công viên phía tây thành phố, một tòa kiến trúc ba tầng dạng cong hòa mình vào trong sắc đêm yên tĩnh. Hoắc Cải xuống xe, đứng trước tòa kiến trúc to lớn đó có chút hơi căng thẳng, ngửa đầu, ba chữ cái “K me” được những bóng đèn nối liền nhau nhuộm lên những màu sắc vừa mờ ám vừa mê loạn. Ánh đèn neon nhấp nháy trong sắc đêm, ngả ngớn tỏa sáng, giống như pháo hoa không bao giờ tắt. Đêm lạnh như nước.
Căn cứ vào tư liệu mà Hoắc Cải thu nhập được trên mạng cả buổi chiều, “K me” là gay bar lớn nhất trong thành phố. Có người nói “K me” có nghĩa là “kiss me”, lại có người nói “K me” có nghĩa là “kill me”. Hoắc Cải chỉ biết K ai đó có nghĩa là đánh người. Cho nên “K me” bị Hoắc Cải bi kịch mà hiểu thành “Đánh tui đi”, đồng thời suy diễn sâu xa rằng bar này rất có thể cung cấp dịch vụ cho sinh vật có thuộc tính S nào đó.
Hoắc Cải còn đang chần chừ, liền nhìn thấy từ xa xa một người đàn ông ăn mặc hết sức mát mẻ gợi cảm đi vào cửa quán bar. Hoắc Cải nhịn không được đánh giá một chút cách ăn mặc bảo thủ trên áo sơ mi dưới quần bò của mình, lại nhòm nhòm bảo vệ đang đứng trước cửa bar, sâu sắc cảm thấy bản thân chính là một học sinh trung học không cẩn thận đi lạc đến trước cửa gay bar, bảo vệ trừ phi bị mù mới để cho mình đi vào.
Hoắc Cải hít sâu một hơi, cởi vạt dưới áo sơ mi, buộc lên cao cao, lộ ra vòng eo con kiến mảnh mai trơn bóng, lại thả lỏng thắt lưng, lưng quần tụt xuống sâu, lộ ra đường viền của chiếc quần lót màu đen. Cuối cùng móc ra con dao nhỏ, rạch vài đường trên đùi, đầu gối của chiếc quần bò, chiếc quần bò bó sát liền bật ra một lỗ hổng hình thoi, làm nổi bật vùng da trắng như tuyết được bao bọc ở giữa, học sinh ngoan hiền chớp mắt liền biến thành thanh niên phản nghịch.
Hoắc Cải vững dạ hơn chút ít, lắc eo, rảo bước chân mèo đi vào cửa quán bar, thuận lợi tiến vào nội bộ quân địch.
Vừa vào đến đại sảnh, Hoắc Cải suýt chút nữa bị chấn trở lại cửa chính, âm nhạc đinh tai nhức óc kinh khủng khiếp! Ánh đèn nhấp nháy tứ phía! Bên trong tối om như mực! Có điều người không đông lắm, rất không xứng với danh hiệu quán bar số một thành phố.
Hoắc Cải nước dãi chảy dài nhìn hai ba tiểu miêu trên sàn nhảy, đây đều là những tài liệu sống động cả đó! Hoắc Cải len lén nuốt nước bọt, men theo sàn nhảy, ngồi xuống bên quầy bar cách đó không xa, nhòm anh chàng pha chế đang vui vẻ lau ly, trăn trở xem nên moi thông tin thế nào.
“Uống chút gì chứ?” Anh chàng pha chế ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười mỉm chuyên nghiệp.
“Hồng phấn giai nhân.” Hoắc Cải kiểm tra độ dày của túi tiền, rất vững dạ.
Anh chàng pha chế ngây ra một chút, Hồng phấn giai nhân (Pink lady) là rượu dành cho phụ nữ, lấy rượu gin làm nền, trộn cùng với nước chanh, nước đường thạch lựu, lòng trắng trứng, mùi vị thiên về ngọt, độ rượu không cao lắm, đàn ông rất hiếm người gọi. Nhưng khách hàng là thượng đế, anh pha chế vẫn cứ gật đầu, đi pha chế. Mỗi một tiểu thụ đều có một trái tim phụ nữ dịu dàng mà phải không nào?
Rất nhanh, một ly Hồng phấn giai nhân điểm anh đào trên đầu được đặt trước mặt Hoắc Cải, y khẽ nhấp một ngụm, nói: “Cũng được, anh hẳn rất ít khi pha chế loại này phải không?”
“Đúng là vậy.” Anh chàng pha chế gật đầu thừa nhận, nơi đây người đến đều là đàn ông, có ai đang yên đang lành lại đi gọi rượu nữ chứ. “Tôi pha chế Blood Mary rất tuyệt, cậu làm một ly chứ?”
Hoắc Cải ra sức lắc đầu, Blood Mary là rượu tiêu chuẩn dành cho phái mạnh, dùng vodka làm nền, không phải mạnh thường đâu. Nếu như là mình trước khi xuyên, mười ly cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại khoác tấm da rách nát này của Vạn Nhận Luân… Haizz, ngươi cho rằng vì sao mà ta lại đi gọi rượu dành cho phụ nữ chứ?
“Có hạt cười không?” Hoắc Cải lại nói: “Nếu như có mực khô thì cho một đĩa nhé.”
Thấy Hoắc Cải tiêu tiền dứt khoát như vậy, nụ cười của anh pha chế lại càng tươi tắn hơn, đưa đồ nhắm lên, chủ động bắt chuyện: “Đi một mình à?”
“Đúng vậy… chỗ này của các anh ít người nhỉ.” Hoắc Cải bắt đầu nhiệm vụ moi thông tin.
Anh chàng pha chế khóe miệng co rút: “Lúc này mới có 8h… Muốn náo nhiệt gì thì cũng phải đợi sau 9h cơ.”
“Chốc nữa có tiết mục gì thú vị không?” Hoắc Cải cúi đầu nhấp ngụm rượu, che giấu sự nghiệp dư của mình.
“Nhiều tiết mục, có nam đóng giả nữ, có ca hát, có nhảy múa. Đều là soái ca mãnh nam cả đó.” Anh chàng điều chế chợt hạ thấp giọng, nói: “Nhìn trúng ai thì tôi sẽ giúp cậu gửi giấy hẹn người ta.”
Hoắc Cải ngón trỏ khẽ gõ, suy nghĩ xem hẹn một soái ca ra tiến hành cuộc giao lưu thuần tinh thần được chăng? Đối diện trực tiếp với một chàng gay chính tông cơ mà, tài liệu mới mẻ nóng hổi biết bao.
Trông thấy Hoắc Cải có dấu hiệu dao động, anh chàng điều chế tiếp tục lôi kéo môi giới quan hệ không lành mạnh: “Cậu đẹp trai thế này, đảm bảo bọn họ cũng rất vui lòng gần gũi. Đi ra ngoài chơi ấy mà, vẫn nên tìm người có kinh nghiệm chơi tới bến mới thú vị đúng không nào?”
Hoắc Cải vỗ bàn một cái, hạ quyết tâm, quả quyết mở miệng: “Có thể hẹn một người ra nói chuyện trước được không? Xem xem cảm giác thế nào rồi tính tiếp.”
“Được chứ? Cậu thích gấu hay sói?” Anh chàng pha chế đôi mắt cong cong.
“Anh không ngờ lại trực tiếp loại bỏ hai lựa chọn “khỉ” và “yêu”.” Hoắc Cải khoe khoang thuật ngữ chuyên ngành mới học được, buồn bã che mặt: “Chẳng lẽ dáng vẻ tôi đúng tiêu chuẩn thụ đến thế sao?”
Biểu cảm của anh chàng pha chế lập tức vặn vẹo, công mà lại có mặt mũi đi gọi loại rượu như Hồng phấn giai nhân sao?! Anh chàng pha chế thở phì phò hai hơi mới khiến hô hấp trở lại như bình thường, niệm thầm trong đầu mười lần rằng khách hàng là Thượng đế, gian nan đáp: “Không phải vấn đề ở cậu… Chủ yếu là vì chỗ chúng tôi thụ đến khá nhiều, bình thường đều đến tìm công. Cậu nếu như muốn tìm thụ, chỗ chúng tôi cũng có tiểu gia đấy.”
“Tôi ở trên hay dưới đều được, có điều tôi thích sói hơn, tuổi tác càng lớn càng tốt ” Hoắc Cải cong khóe môi, cười đầy vẻ hủy hoại thuần phong mỹ tục. Tìm một con gấu cơ bắp y chịu không có nổi nha, chẳng may phát hiện ra mình là một tên chỉ tám chuyện chơi thôi, nhất thời nổi giận túm lấy tiểu gia cưỡng luôn thì làm thế nào? Ít nhất cũng phải tìm một tên có thể đánh thắng chứ phải không nào?
Rất nhanh, một soái ca đầu đinh áo ba lỗ được triệu hồi đến bên cạnh Hoắc Cải, cái cằm còn mang theo gợn râu hơi xanh xanh. Hoắc Cải nhìn anh công hai mắt lóe sáng, nét cười thấp thỏm: “Hi”
“Gọi anh là Roy được rồi, xưng hô em thế nào đây?” Roy ngồi xuống sát sàn sạt Hoắc Cải, cười rạng rỡ.
“Gọi em Tiểu Luân là được.” Mỗi lần làm chuyện xấu, trong đầu Hoắc Cải đều hiện lên cái tên xui xẻo này đầu tiên.
“Tiểu Luân lần đầu tiên đến đây chơi hả?” Roy sờ lên cái tay cầm ly của Hoắc Cải.
“Anh cũng muốn uống Hồng phấn giai nhân sao?” Hoắc Cải ngây thơ nhìn lại.
“…” Roy thực sự không mặt dày đến mức thừa nhận phẩm vị của bản thân đáng xấu hổ như vậy.
Bầu không khí có chút gượng gạo, Hoắc Cải cười cười, chuyển đề tài hỏi: “Anh muốn uống gì, em mời anh.”
Hoắc Cải chủ động để vặt, bầu không khí tất nhiên nhanh chóng sôi nổi trở lại, Roy làm động tác búng tay rất ngầu, gọi anh chàng pha chế: “Cho một chai Chivas.”
Hoắc Cải cười không nói, uống đi uống đi, sau đó ngoan ngoãn rượu vào thốt lời chân thành cho ta
Đông Phương Vị Minh nếu như biết Hoắc Cải dùng tài sản hắn cho để bao giai, không bắn cho y một mặt đầy máu không thôi.
Bàn tay chai sạn của Roy cầm lấy ly thủy tinh, khẽ giơ lên trước mặt Hoắc Cải: “Cảm ơn.”
Dịch rượu màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt trẻ trung có chút non nớt của Hoắc Cải, như thể một con cừu non thuần khiết chỉ trong chớp mắt sẽ bị người nuốt vào bụng. Ngón tay Roy khẽ lắc, bọt trắng du đãng từng vòng từng vòng trên dịch thể óng ánh, như thể đang tiến hành một nghi lễ cổ xưa thần thánh. Bóng của Hoắc Cải như bị hút vào trong ly, xoay tròn rồi chầm chậm chìm xuống.
Bị động tác của Roy lôi kéo, hai mắt của Hoắc Cải mê ly, thất thần trong phút chốc, trong đầu ngôn ngữ không suy nghĩ liền buột ra khỏi miệng: “Có cần thêm mì chính không?”
“…” Bia + Mì chính = Xuân dược, câu nói này Roy cũng biết thế nên hắn rất nhanh phản ứng lại, ưu nhã thu lại bàn tay vì câu nói kinh người của Hoắc Cải mà cứng đờ, lộ ra nụ cười hiểu rõ, nâng ly, ngửa cổ, dốc xuống, dịch thể đẹp đẽ trôi xuống cổ họng, khiến hầu kết di chuyển lên xuống, toát ra vẻ gợi cảm mờ ám.
Roy đặt ly xuống, nhướn mày mỉm cười: “Có em ở đây, anh cần thêm mì chính làm gì?”
Ý ngươi muốn biểu thị rằng gia là xuân dược hình người ấy hả? Hoắc Cải nhìn đôi mắt sói lóe sáng trong ánh đèn điện lập lòe, hối hận không thôi, câm bặt: Cái mồm nhanh nhảu này!
Người đẹp ở bên, lại được ám chỉ, Roy tất nhiên không khách sáo nữa, đôi tay to chớp mắt đã mò lên đùi Hoắc Cải, đồng thời có xu hướng càng sờ càng lên cao.
Hoắc Cải lại hít vào một hơi, rất vô sỉ mà sung sướng, cũng không thể trách Hoắc Cải không giữ gìn phẩm hạnh, chỉ có thể trách tấm da này của Vạn Nhận Luân quá đói khát. Hoắc Cải hết sức hoài nghi phải chăng tiểu huynh đệ nhà mình đã đầu hàng quân địch, nhịn không được cúi đầu xuống quan sát tình hình chiến sự, vẫn ổn… Nhà mình vẫn chưa giương cờ, có điều… Vì cái quần què gì mà khóa quần của con sắc lang đối diện lại mở rộng như thế, hơn nữa, bên trong hắn mặc hình như là quần chữ T thì phải, đó tuyệt đối là quần chữ T phải không! Lông lá đều lộ hết ra ngoài rồi đó có biết không, đôi mắt chó bằng hợp kim Titan của ta sắp bị lóa mù rồi nha!
Hoắc Cải nhịn không được vươn tay ra, một bước đến nơi, rờ đến giữa hai chân Roy. Thân hình Roy chợt khựng lại, sau đó cười *** tiện, giang rộng đùi ra, mặc Hoắc Cải làm. Hoắc Cải cũng không khách sáo, cầm lấy khuy khóa kéo dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai giúp hắn đóng lại khóa quần.
“…” Biểu cảm hiện tại của Roy…. Một lời khó nói hết.
Hoắc Cải lau lau móng vuốt ngay trên quần của Roy, thản định thu tay lại.
Biểu cảm của Roy càng thêm vặn vẹo.
Hoắc Cải quay đầu đi uống rượu, giả vờ không trông thấy gì hết.
Cái tay run run của Roy lại đặt trên khóa quần của mình, giống như có vẻ muốn kéo xuống.
Hoắc Cải không dám giả vờ tiếp, vội vàng ấn lại tay của Roy, mở miệng: “Em biết chim nhà anh to béo phốp pháp, là đại thiên sứ trong loài chim rồi, anh đừng thả ra nữa được không?”
Qua một chốc, Roy vẻ mặt vặn vẹo cuối cùng cũng nặn ra một câu từ kẽ răng: “Kẹp… Kẹp vào lông rồi…”
Hoắc Cải vội vàng rụt tay lại, mồ hôi nhỏ giọt: “Mời anh cứ tự nhiên…”
Roy gian nan nghiến răng nghiến lợi giải thoát lông ra khỏi kẽ khóa quần, thở dài một hơi, sắp khóc đến nơi rồi.
Hoắc Cải thăm dò giải tỏa bầu không khí gượng gạo này, mở miệng nói: “Anh nói xem có khéo không cơ chứ, hai ngày trước em mới đọc được câu này trên weibo – ôm chặt háng của mình, tôn trọng háng của người khác.”
Roy cuối cùng cũng khóc rồi.
Hoắc Cải nhìn vẻ nghẹn khuất mắt hổ ướt lệ của vị này, cuối cùng lương thiện phát hiện ra, chỉ vào Roy nói với anh chàng pha chế: “Cho anh ta một quả dưa chuột, không có dưa chuột thì mang xúc xích cũng được.”
Roy nước mắt giàn giụa: “Anh Luân, em quỳ xuống xin anh, chúng ta đổi đề tài khác đi có được không?”
“Được.” Hoắc Cải chột dạ gật đầu.
“Vậy dưa chuột và xúc xích còn cần nữa không?” Anh chàng pha chế kính nghiệp hỏi.
Roy trừng mắt tức giận nhìn, Hoắc Cải phất phất tay: “Không cần nữa, cảm ơn, lấy cho anh ta một túi khăn giấy đi.”
Roy nhận lấy khăn giấy bi phẫn lau nước mắt.
Hoắc Cải nhét tờ 100 tệ vào tay Roy, an ủi nói: “Cần bồi thường cái gì cứ tự đi mua nhé.”
Roy xót xa hít mũi: Dạo này kiếm tiền nào có dễ dàng đâu?!
Trải qua việc này, Roy không dám không tôn trọng háng của Hoắc Cải nữa, chân tay cũng ngoan ngoãn hơn, hai người nói chuyện càng lúc càng ăn ý, từ sở thích nói đến cuộc sống thường ngày, từ scandal các ngôi sao đến đạo cụ tình thú, đề tài của hai tên vốn có dụng tính trong lòng càng lúc càng sâu sắc, càng lúc càng không có giới hạn, rất có khí thế chỉ cần giờ lành đến liền đi thuê phòng ngay.
Thời gian trong lúc không hay biết đã đến 9h30, từ nãy đến giờ Vạn Tư Tề đã gọi hơn chục cú điện thoại, bị tin nhắn “12h về.”của Hoắc Cải gạt đi không chút lưu tình.
Trên sàn đã diễn xong hai tiết mục, thông tin Hoắc Cải cần đã moi được kha khá rồi, giơ tay rót cho đối tượng phỏng vấn xui xẻo một ly, giả vờ vô ý hỏi: “Tiết mục của anh khi nào bắt đầu?”
Dịch thể sóng sánh ánh lên sắc mê ly trong bóng tối mờ ảo, thiếu niên ngon miệng ở bên cạnh nở nụ cười mỉm thuần lương, Roy cảm thấy cổ họng vô cùng khô nóng, nâng ly, một ngụm uống cạn ly rượu, dịch thể mát lạnh quanh quẩn giữa đôi môi, mùi rượu thơm ngát tản ra trong miệng.
Roy thỏa mãn khà một tiếng, ghé sát Hoắc Cải, hơi thở mang mùi rượu thổi từng chữ từng chữ vào tai Hoắc Cải: “Còn 10 phút nữa là anh lên sàn rồi, ca khúc Lovage-Sex, hát cho em, chỉ riêng mình em thôi.”
Hoắc Cải chỉ cười không đáp, hiểu rồi, 10 phút nữa chính là thời cơ rút lui của ta.
Nhìn cảnh tượng quần ma loạn vũ trên sân khấu, Hoắc Cải vô thức sờ sờ điện thoại, Vạn Tư Tề từ lúc mình gửi tin nhắn liền không gọi thêm cuộc nào nữa, điều này không giống với tác phong thường ngày của hắn. Hoắc Cải cố gắng đè nén lại dự cảm không lành trong lòng, vực lại tinh thần, kéo kéo khóe miệng, nhỏ nhẹ hỏi: “Không biết anh thích tư thế nào, em mới vào giới chưa lâu, không biết nhiều lắm.”
Roy lần nữa lại bị Hoắc Cải dụ cho hồn phách bay bổng, ám ảnh tâm lý lông bị kẹp lúc trước đã sớm vứt lên chín tầng mây. Roy kéo lấy tấm thân nhỏ nhắn của Hoắc Cải ôm vào lòng, giọng nói gợi cảm đến mơ hồ: “Chúng ta có thể thử hết các tư thế… Bất kể là 69 hay là doggy, trực diện hay là ngồi trên anh đều thành thạo cả.”
“Anh đều thử hết rồi à? Cảm giác có gì khác nhau?” Hoắc Cải miễn cưỡng cười, đẩy ra thân thể càng lúc càng dán sát của Roy, chỉ còn nửa tiếng nữa là đại công cáo thành rồi, ta nhịn!
Roy thân là công, trong tình huống thụ không biết ngại ngùng xấu hổ gì thế này thì tất nhiên chỉ có thể càng hơn không biết xấu hổ hơn, lập tức liền bla bla kể về kinh nghiệm trên giường, thể nghiệm tự thân của mình. Tay chân tuy không dám có hành động gì quá trớn nhưng cũng không thành thật gì cho cam, vừa giới thiệu các tư thế vừa chỉ chỉ chọc chọc, sờ sờ mó mó người Hoắc Cải.
Hoắc Cải giữ vững đạo đức nghề nghiệp của một tác giả nhục văn, hiến thân vì sự nghiệp hài hòa, nhẫn nhịn hết tất cả, có điều nói thực thì bị sờ cũng khá thoải mái, đạo đức nghề nghiệp cũng chỉ là một phần thôi.
Mấy vị tráng sĩ mặc đồ nữ trên sàn đã diễn gần xong, Roy ôm lấy nửa vòng eo Hoắc Cải, cằm dán lên cần cổ y, cố ý hạ thấp giọng xuống để lời nói nhuộm lên vị trầm khàn mờ ám: “Đến lượt anh rồi, Lovage Sex, đảm bảo hát đến mức em phải cương lên, đừng chê cười nhé.”
“Em đợi.” Hoắc Cải cười đáp, thuận thế đẩy Roy ra, vừa vào quầy rượu, thân hình xoay chuyển, như thể đang chuẩn bị đi về phía sàn nhảy, trên thực tế hai chân đang không an phận tìm kiếm đường rút lui.
Đột nhiên, thân hình Hoắc Cải cứng đơ như khúc gỗ, Roy nghi hoặc chau mày: “Sao thế?”
Nhưng Hoắc Cải như bị yểm chú định thân vậy, chẳng nói chẳng rằng, cũng không cử động.
Lập tức phải lên sàn rồi, Roy cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể một bước ba lần quay đầu, bước về sau cánh gà.
Nếu như Hoắc Cải có thể nói thì y sẽ rầu như cha chết mẹ chết mà đáp lại Roy rằng: “Em bị bắt gian tại trận rồi, oa oa oa”. Thế nhưng Hoắc Cải đối diện với bóng người ngồi cách đó không xa, cả thở mạnh cũng không dám. Vạn Tư Tề làm thế nào mà tìm được đến nơi này, hắn ngồi đó nhìn bao lâu rồi, tại sao từ nãy đến giờ hắn vẫn một mực không chủ động ra mặt…
Bị đôi mắt băng hàn đó của Vạn Tư Tề lăng trì, Hoắc Cải chỉ cảm thấy không nhịn nổi run rẩy, y cũng không hiểu được bản thân đang sợ hãi điều gì, thế nhưng y hiện tại ngoại trừ run rẩy ra thì không thể làm nổi điều gì hết.
Vạn Tư Tề giơ tay lên, thong thả cởi từng cúc từng cúc một chiếc áo sơ mi được cài chặt chẽ, chỉ chừa lại một chiếc ở giữa, duy trì hiệu quả che chắn hờ hững. Dựng cổ áo lên, hung hăng vạch rộng cổ áo sang hai bên, lộ ra bộ ngực cơ múi rõ ràng. Phẩy vạt dưới, eo lưng rắn chắc như ẩn như hiện dưới vạt áo sơ mi.
Hoắc Cải nhìn ngây người, Vạn Tư Tề đang làm gì vậy, chuẩn bị sắc dụ mình về nhà sao? Hoắc Cải đoán không ra suy nghĩ của Vạn Tư Tề lúc này, cũng suy không được hành động tiếp theo của hắn, cho nên y chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, ngây người mặc cho tầm mắt bị Vạn Tư Tề dắt đi. Hoắc Cải nắm chặt tay, cảm giác không vui mơ hồ như con sâu ăn mòn xương tủy, khiến đốt ngón tay của y từng chút từng chút một biến thành màu ngọc.
Vạn Tư Tề đứng dậy từ trên sô pha, cười mà như không liếc nhìn Hoắc Cải, nhưng không hề bước về phía y, mà quay người đi về phía sàn nhảy đầy những yêu ma.
Vạn Tư Tề nhấc bước, nhưng lại đột ngột dừng lại, xoay vai, cúi người xuống, cổ áo rộng quá mức mở rộng, hai điểm hồng nâu trên ngực gần như khóa chặt lấy nhịp tim của Hoắc Cải. Vạn Tư Tề thì ngay cả một cái liếc mắt cũng lười bố thí cho Hoắc Cải, cầm lấy chai rượu vang đỏ được gọi nhưng chưa từng được thưởng thức qua trên bàn, giơ lên cao cao, thẳng lưng, nét cười khiêu khích, như dũng sĩ giơ cao ngọn chiến kỳ, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tràn đầy chiến ý lăng lệ khí thế.
Độ cong trên môi Vạn Tư Tề kéo theo đôi mày của Hoắc Cải, thế nên đôi mày y chau lại, trong mắt y giấu không được nét mê mang hoảng loạn, hắn sắp làm gì? Hắn muốn làm gì? Bộ não vốn đã quen với việc đưa ra âm mưu quỷ kế của Hoắc Cải giờ phút này hỗn độn vô cùng. Sự bất an trong lòng lại như thủy triều gào thét đập vào bờ không ngừng.
Cổ tay xoay chuyển, nước rượu màu đỏ tươi từ trên đỉnh đầu Vạn Tư Tề đổ xuống, mái tóc bị làm ướt, dưới ánh đèn màu hỗn tạp, ngay cả lọn tóc cũng nhuộm lên màu sắc diễm lệ của lưu ly. Mái tóc đen ướt sũng dán sát vào trán, gò má, giọt nước phản chiếu ánh đèn chậm rãi chảy qua lông mày đuôi mắt, làm ướt khuôn mặt, nhuộm tươi môi đỏ, chảy xuống dưới, liếm mút cần cổ, trượt qua xương quai xanh, thấm qua tấm áo, lặn mất dưới đường đai quần.
Trên sàn, giọng ca lười nhác mà khàn đặc của Roy xen lẫn với những tiếng thở dốc mờ ám trôi tới bên tai “I’m a man ……I’m a drug ……I’m a man……I’m your slave……”
Nơi nào đó từng đợt từng đợt căng dần, trước lúc Roy lên sàn đã nói muốn hát đến mức y phải cương lên, Hoắc Cải có chút quẫn bách phát hiện ra dục vọng của bản thân đang dần trở nên nóng bỏng và cứng rắn, nhưng Hoắc Cải không phân biệt được, đó rốt cuộc là do giọng ca quá mức phiến tình của Roy hay là do hình ảnh quá mức hương diễm trước mặt. Hơi thở gấp gáp đến run rẩy, đầu lưỡi vô thức chuyển động, chỉ có bản thân mới nghe được tiếng thì thầm phát ra từ cổ họng “I’m your slave……” Em là nô lệ của anh.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, đến khi dốc hết sạch cả chai rượu vang đỏ, Vạn Tư Tề mới dừng tay.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thân ảnh Vạn Tư Tề cũng không chân thực như thế, bộ ngực trần đầy ánh nước óng ánh, áo sơ mi ướt sũng ôm chặt lấy thân mình, chất vải màu trắng bị dịch rượu màu đỏ nhuộm thành tấm vải sa mỏng màu đỏ, phong cảnh dưới tấm áo được chủ nhân của nó hào phóng phơi bày không che đậy, bộ ngực rắn chắc cơ múi, eo lưng tinh tráng gọn gàng, cánh tay thon dài hữu lực, bờ mông tròn trịa vểnh cao, đùi thẳng đầy đặn, ngay cả đường cong hơi lõm chính giữa lưng cũng gợi cảm đến chết người. Mỗi một chi tiết đều đẹp đến hoàn hảo, như thể một bức tượng thần Hy Lạp cổ đại.
Sau khi Vạn Tư Tề xuyên thành mình đã làm thế nào mà dần dần trở thành bộ dạng hoàn mỹ thế này, Hoắc Cải đã không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ nữa. Một luồng lửa nghề nghiệp không rõ tên từ tận sâu linh hồn dâng lên, thiêu đốt Hoắc Cải cổ họng khô khốc, hàm răng ngứa ngáy, hơi thở hỗn loạn. Ra sức đè nén nỗi tức giận từng đợt từng đợt dâng lên từ trong tim, khuôn mặt y đỏ bừng: Vạn Tư Tề… Vạn Tư Tề hắn sao có thể làm thế! Đó là thân thể của ta! Hắn sao có thể để người khác nhìn! Đó đều là của ta! Của ta!
Tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dục vọng dâng trào không ngờ dập tắt sạch sẽ trong phút chốc, chỉ chừa lại nỗi bực bội vô hạn gào thét, tông dọc đâm ngang trong cơ thể. Chẳng cần biết hắn đang phân tích phán đoán tính toán những gì nữa, Hoắc Cải loạng choạng nhảy từ trên ghế xuống, đôi mày nhíu chặt, hai hàm răng nghiến, lỗ mãng đi về phía Vạn Tư Tề.
Thế nhưng Vạn Tư Tề dường như hoàn toàn không chú ý đến Hoắc Cải, vừa quay người liền chen vào sàn nhảy nhộn nhạo, hòa vào quang cảnh bê tha hoang đường kia. Hoắc Cải chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết chen lấn đuổi theo phía sau Vạn Tư Tề, chỉ muốn đuổi theo hắn, túm lấy hắn, khiến cho trong mắt hắn không còn như vậy nữa – hoàn toàn không có sự tồn tại của mình.
Đúng như lời anh chàng pha chế đó nói lúc đầu, đến “K Me” phần lớn là tiểu thụ. Cho nên rất nhanh Vạn Tư Tề liền bị vô số mỹ thụ vây lấy như chúng sao vây quanh mặt trăng. Người quá nhiều, sàn nhảy lại hẹp, mà Vạn Tư Tề lúc này lại quá mức mê người. Hoắc Cải chỉ đứng cách đó có năm bước chân, nhưng không cách nào tiếp cận được.
Trong mắt Vạn Tư Tề lúc này vẫn không có y, mà Hoắc Cải lúc này trong mắt chỉ có Vạn Tư Tề. Từng cảnh tượng khiến người khác huyết mạch bành trướng không ngừng khiêu khích thần kinh căng như dây đàn của Hoắc Cải.
Cái ĐM nhà ngươi tay đang sờ chỗ nào vậy hả! Tấm lưng đó là thứ ngươi có thể sờ vào sao? Ngươi thế được gọi là quấy rối *** đấy có biết không hả!
Còn ngươi nữa cái tên gay kia, ngươi đứng trước mặt anh trai ta cởi áo làm cái éo gì hả, dọa chết người ngươi có chịu trách nhiệm nổi không hả!
Này này cái tên bóng kia ngươi tự trọng chút đi, ngươi vặn mông cọ vào người vị đó nhà ta là muốn làm trò gì thế hả!
Cái đồ bê đê thối tha kia, tránh xa Vạn Tư Tề nhà ta ra một chút, ai cho phép ngươi cọ vào tay của hắn chứ!
Oa oa oa, không được đụng vào! Đùi của hắn chỉ có ta mới được sờ! Con thỏ thối thây kia cút đi cho ông!
Cổ họng mắc xương, da thịt cài gai, trong mắt vướng cát, Hoắc Cải giống y như một con chó bị người ta chiếm mất địa bàn, nhảy chồm chồm gào thét gầm rú, hận không thể cắn xé đám người xâm lược thành bã, nhưng y giờ này phút này vẫn không biết phải làm thế nào. Hoắc Cải mím môi, chợt thấy có chút ủy khuất, Vạn Tư Tề đồ tra công kia, không ngờ ngươi dám hồng hạnh xuất tường ngay trước mặt gia, cẩn thận sau khi gia về rồi sẽ giày vò chết…đám chó mèo của ngươi.
Là một kẻ kém cỏi lực chiến đấu chỉ có âm 5, tiểu thụ ghen tuông liền biểu lộ phẩm chất giận cá chém thớt tốt đẹp.
Chợt vai bị người ôm lấy. Ngươi là thằng nào, gia còn đang bận bắt gian biết không! Hoắc Cải nộ khí xung thiên quay đầu lại: “Roy?”
Roy đã biểu diễn xong, mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ thuê phòng mà thôi, tất nhiên không thể thả cho tiểu mỹ nhân Hoắc Cải lang thang trên sàn được. Roy cầm chặt lấy tay Hoắc Cải ấn lên ngực mình, cười tủm tỉm hỏi: “Ca khúc vừa rồi… Em nghe đã thấy cương chưa?”
Hoắc Cải bị ép sàm sỡ, thần sắc vô thức lộ ra có chút căng thẳng, khóe mắt khẽ liếc, liền bắt gặp đôi mắt thản nhiên của Vạn Tư Tề, hắn híp mắt lại, đôi mi khẽ chớp như thể phủi đi tất cả con người sự vật khung cảnh trong mắt, đáy mắt chẳng còn bất cứ vật gì, đặc biệt không có Hoắc Cải y.
Hoắc Cải càng tức giận, là một tiểu công đúng tiêu chuẩn, những lúc như này không phải là nên sải bước đi qua, một tay gạt phắt tên nam phụ, sau đó nộ khí xung thiên kéo gia vào phòng tối [beep — beep –] đến lúc hết giận mới thôi hay sao! Vạn Tư Tề, phản ứng quỷ dị của ngươi hiện tại có xứng với thân phận của ngươi không hả! Chẳng lẽ lúc trước cắm vào cúc hoa của tiểu gia không phải là một người sống mà là cái gậy mát xa sao hả!
“Cái người đang nhảy cùng người khác kia là bạn trai của em sao?” Roy không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn rất thông minh, lúc hắn lên sàn đã chú ý đến tình hình khác lạ bên này, rất rõ ràng, tiểu bảo bối và chồng y cãi nhau, mà chồng y đang có ý đồ trả thù tiểu bảo bối thông qua việc tán tỉnh tiểu thụ khác. Roy cười xấu xa, tình nhân cãi nhau hắn rất thích, chẳng phải đó chính là cơ hội của hắn hay sao?
Khóe miệng khẽ nhếch, độ cong hiếu sát giương lên, giọng nói Hoắc Cải trầm thấp: “Đúng vậy.”
“Sao hắn có thể làm vậy chứ!” Roy đầy vẻ bất bình thay.
“Đúng vậy!” Lời nói đè nén không nổi lửa giận, Hoắc Cải nghiến răng.
Roy cúi đầu xuống, bờ môi như có như không cọ qua tai y, cất lên tiếng dụ dỗ như ác ma: “ Nếu như lúc này em hôn anh, em nói xem hắn sẽ thế nào?” Nào, nào, hãy để phẫn nộ trào dâng, sau đó triệt để lao vào vòng tay anh đi!
Thân thể Hoắc Cải khựng lại, quay đầu nhìn Roy chằm chằm.
Im lặng chính là mời gọi, Roy hí hửng ghé môi lại, sau đó…bị Hoắc Cải giang tay gạt phắt.
“Tôi chẳng qua chỉ ngồi nói chuyện với anh một lúc, hắn đã chạy đi tán tỉnh người khác rồi, tôi nếu như còn đi hôn anh nữa, hắn lại không lên giường với người khác sao!” Hoắc Cải dùng ánh mắt chê ỏng chê eo đánh giá Roy, thẳng thắn nói: “Cho dù tôi có thể miễn cưỡng chịu đựng để anh cắn một cái, cũng tuyệt đối không chịu nổi hắn đi thuê phòng với người khác. Anh đừng vọng tưởng chen chân vào, tự đi kiếm chỗ khác chơi đi.”
Roy bị thái độ trở mặt không nhận quen biết này của Hoắc Cải khiến cho chết đứng tại chỗ, ngay cả lời nói cũng run rẩy: “Chịu đựng? Còn miễn cưỡng! Tôi… Tôi trong mắt em đáng ghét đến thế sao, một chút ưu điểm cũng không có?”
Hoắc Cải dùng tinh thần nhân đạo chủ nghĩa đẩy người xuống giếng không thả thêm đá, bắt đầu suy ngẫm: Người này, văn không bằng Trần Bách Chu, võ không bằng Vũ Vô Chính, mặt không bằng Vạn Tư Tề, thủ đoạn không bằng Đông Phương Vị Minh… Còn có ưu điểm gì chứ? Có rồi!
Hoắc Cải nắm tay trái đập vào lòng bàn tay phải, thành khẩn nói: “Mắt nhìn của anh không tồi.”
“…” Roy chết không nhắm mắt, ta nếu như thực sự có chút mắt nhìn thì nhất định sẽ không nhìn trúng tên tra thụ nhà ngươi!
Trong lúc nói chuyện, Vạn Tư Tề đã mang theo một tên tiểu thụ đi về phía sô pha, rất có dáng vẻ sắp kết tân hoan.
Hoắc Cải không còn để ý đáp lời Roy nữa, y quả đoán móc ra một trăm tệ, nhét vào trong tay Roy: “Anh có thể đi được rồi.”
Roy cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, bị tên tiểu tử trước mắt này hung hăng chà đạp, thế là hắn nắm chặt tờ tiền trong tay…hung hăng nhét vào túi quần — hắn cần dùng tiền để tu bổ lại linh hồn bị tổn thương.
“Việc chồng của em… Em định làm thế nào?” Trước khi đi, Roy rất muốn biết chồng của Tiểu Luân kẻ tiến gần đến thâm uyên hơn mình sẽ có kết cục thế nào.
Hoắc Cải nhìn hai sinh vật ngồi dán chặt lấy nhau trên sô pha, mi mắt cong cong, cười đến mức yêu khí ngập trời: “Đương nhiên là sải bước đi qua, một tay gạt phắt tên thụ làm nền, sau đó nộ khí xung thiên lôi tên đàn ông không giữ đạo làm chồng vào căn phòng tối [beep — beep–] đến khi hết giận mới thôi rồi.”
Roy lặng lẽ lui thân, thụ này quá mức hung tàn, nhân huynh ngươi hãy tự bảo trọng.
Hoắc Cải chen ra khỏi sàn nhảy, hai ba bước liền đi đến trước mặt Vạn Tư Tề. Vạn Tư Tề vẫn như cũ coi Hoắc Cải như vô hình, nghiêng nghiêng tựa vào sô pha, bộ dạng lạnh lùng lại lười nhác.
Tên thụ làm nền dán chặt lấy Vạn Tư Tề, một tay cầm chai rượu một tay cầm lọ muối, trong mắt chỉ thấy có Vạn Tư Tề, trên mặt tràn đầy ý cười giảo hoạt, giọng nói ngọt ngào: “Loại rượu mà em gọi này ấy à, phải thêm muối vào uống cùng, hơn nữa không phải thêm vào trong ly, mà là thêm vào…chỗ này!” Thụ làm nền quay đầu ngược hướng với Vạn Tư Tề, cần cổ trắng ngần lộ ra độ cong thon dài, giống như một con thú săn đang mời gọi hung thú cắn vào.
“Rắc muối vào xương quai xanh hoặc trên cổ, sau đó…” Thụ làm nền quay đầu lại, đầu lưỡi hồng nhuận chầm chậm liếm qua môi, cười đầy mờ ám mà gợi tình: “Liếm một ngụm muối, uống một ngụm rượu, hiểu chưa nào?”
Vạn Tư Tề hạ mắt xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Thụ làm nền dường như đã hoàn toàn quen với loại thái độ này của V
“Nào, ngoan ngoãn mặc y phục vào.” Vạn Tư Tề chặn ở đầu giường, ngữ khí thản nhiên, nhưng quyết ý trong mắt lại ngoan cố như băng xuyên vĩnh cữu.
“Không!” Hoắc Cải ôm chăn che ngực, run rẩy lùi lại.
“Em đã hứa với anh là hôm nay sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của anh, dốc hết sức lực mà.” Vạn Tư Tề thở dài, từ trên cao nhìn xuống tiểu yêu quái đang giãy giụa ở bước đường cùng.
Hoắc Cải ngẩng cổ, bực tức phản bác: “Tôi là hứa hôm nay hỗ trợ anh, giúp anh làm lễ khai trương ổn thỏa, ai… Ai mà ngờ anh lại đưa ra cái chủ ý vớ vẩn này chứ!”
“Anh mở cửa tiệm gì ấy nhỉ?” Vạn Tư Tề nhướn mày cười cười, như tên chủ nhân xấu xa đang cầm cá dụ dỗ mèo con.
“Tiệm thú cưng… Vậy thì làm sao chứ!” Hoắc Cải lặng lẽ rụt về cuối giường thêm hai bước nữa.
Vạn Tư Tề híp mắt, chậm rãi nhếch khóe miệng: “Vậy em dám lấy tích phân tiểu thuyết của em chỉ rớt không tăng mà cược không, rằng yêu cầu của anh là vô lý, rằng chủ ý này là vớ vẩn?”
Cái kiểu thề này có vẻ hơi quá âm độc rồi, a này! Hoắc Cải hơi hơi há miệng, cuối cùng vẫn không dám lấy bảo bối tích phân mạo hiểm, làm mình làm mẩy miễn cưỡng cãi lại: “Tiểu sinh bán nghệ không bán thân!”
“Chẳng qua chỉ là thay một bộ đồ giúp anh khai trương cửa tiệm mà thôi, em có cần phải căm thù ghét bỏ đến mức đấy không?” Vạn Tư Tề bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Đù! Cái gì gọi là chỉ thay một bộ đồ thôi chứ!” Hoắc Cải hung hăng chỉ vào bộ trang phục xù lông ở đầu giường, giống như muốn dùng đạn chỉ thần thông chọc ra hai cái lỗ trên đó: “Tai, đuôi, móng vuốt cái gì cũng có, anh mẹ nó còn kèm theo vòng cổ. Vạn Tư Tề, anh đây là đang bán thú cưng hay là bán tôi hả?”
Vạn Tư Tề thành khẩn nói: “Yên tâm, anh chỉ là muốn đặt em ở cửa chính, làm vật cát tường của tiệm anh mà thôi, tuyệt đối sẽ không bán đứt em đi đâu. Để ngắm nhìn, để ngưỡng mộ, không chuyển phát, không buôn bán nhé tình yêu ”
Hoắc Cải cào tường đấm giường đập đầu: Mình rốt cuộc dại dột đến mức nào mới đi dạy Vạn Tư Tề dùng taobao chứ! Tên này không nhưng lén lút đặt mua bộ đồ mèo sau lưng mình, mà ngay cả cách nói chuyện của taobao cũng không thầy mà tự hiểu rồi!
(Bụi: Cách nói chuyện của taobao, một trang bán hàng online của Trung Quốc, chính là gặp ai cũng gọi tình yêu, thân ái… Nói chung là rất thân thiết.)
“Hơn nữa, em thậm chí có thể đóng giả hồ ly câu dẫn Đông Phương Vị Minh, tại sao lại không thể đóng giả mèo giúp anh một việc cỏn con chứ? Đây là bước đầu tiên để anh an thân lập nghiệp ở thế giới này đó.” Vạn Tư Tề ngữ khí nhàn nhạt, nhưng bên trong bao hàm thâm ý vô hạn.
Hoắc Cải lặng lẽ gào thét: Mày đưa mắt liếc trong phòng với mất hết mặt mũi trên đường lớn có thể giống nhau sao! Thì ra ngươi dồn nợ tính sổ về sau như thế này đây, cái đồ tra công! Oa oa oa…
Xem ra, chỉ có thể ra chiêu tất sát thôi!
Hoắc Cải chớp chớp đôi mắt long lanh rưng rưng nước, oán trách nhìn Vạn Tư Tề: “Nhưng mà… Thực sự rất mất mặt mà, ca ca”
“Cũng… Không phải không thể thương lượng.” Vạn Tư Tề đối diện với Hoắc Cải ác ý ra vẻ dễ thương, thỏa hiệp lần thứ 1001.
Hoắc Cải len lén nắm chặt tay: Oh yeah!
“Thế này nhé, anh cho em hai lựa chọn, mặc ở tiệm một ngày hoặc mặc trong nhà một tuần.” Vạn Tư Tề tốt bụng đưa ra các khả năng lựa chọn.
“Có cần thiết phải hung tàn như thế không, không mặc có được không, niisan” Hoắc Cải túm lấy móng vuốt sói của Vạn Tư Tề làm nũng.
“Không được, bộ này là anh cố công lựa chọn cho riêng em đấy.”
Vạn Tư Tề xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của Hoắc Cải, từ khi nhóc con này cắt tóc ngắn, cảm giác trên tay đúng là càng lúc càng tuyệt.
Vạn Tư Tề thỏa mãn thu hồi móng vuốt, hạ thông điệp: “Mặc trong tiệm hay mặc trong nhà, chọn một đi. Anh hoàn toàn không ngại “tận tay” mặc cho em, sau đó “bế em” đến cửa tiệm đâu.”
Ra vẻ dễ thương thất bại, Hoắc Cải quả đoán thu tay lại, trưng cái mặt nhăn nhó ra, đáp khô khốc: “Mặc ở nhà.”
“Lấy tích phân tiểu thuyết bảo đảm.” Vạn Tư Tề quang minh chính đại nghi ngờ sự thành thực giữ chữ tín của Hoắc Cải.
Răng hàm Hoắc Cải nghiến kêu ken két: “Lấy tích phân bảo đảm.”
“Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, mau mau thay quần áo rồi đi thôi.” Vạn Tư Tề đầy vẻ “tôi nhượng bộ em quá nhiều” hết sức nợ đòn, lấy một bộ áo sơ mi trắng cùng quần bò từ trong tủ ra đưa cho Hoắc Cải.
Hoắc Cải trừng mắt nhìn Vạn Tư Tề cũng trên sơ mi, dưới quần bò, hạ quyết tâm: Sau này nhất định phải viết một bộ Vạn Tư Tề mặc bộ đồ chó bị mình OOXX rồi lại XXOO! Đuôi nhất định phải là loại rung được nữa!
Chiếc chuông gió làm từ vỏ sò và lông vũ màu sắc sặc sỡ đong đưa theo làn gió ấm áp dưới tấm biển viết chữ “Trường tương thủ” (Bên nhau dài lâu). Ánh nắng chói chang ngày hạ chiếu vào cửa tiệm xuyên qua tấm cửa kính trong suốt, hợp cùng những tiếng mèo kêu chó sủa trầm bổng tạo thành một sự ngọt ngào vô cùng hấp dẫn. Mặt tiền sạch sẽ gọn gàng, giá cả ưu đãi thực tế, những con động vật nhỏ hoạt bát đáng yêu, nhân viên chăm chỉ kiên nhẫn, chủ tiệm phong thái thong dong, còn có vật cát tường bị chủ tiệm sai bảo đến xù lông, bạn còn có thể yêu cầu nhiều hơn thế chăng?
Cá tung tẩy những đợt sóng nhỏ trong bể nước sạch sẽ rùa thuận theo bể thủy tinh dạng cong ra sức bò lên, không cẩn thận một cái liền ngã chỏng vó chó con ngửa cổ lên, lượn qua lượn lại theo những lượt khách không ngừng tiến vào tiệm mèo con lười nhác ngáp dài, vung vẩy cái đuôi, cuộn thành một đống nhắm mắt dưỡng thần.
Đến tận khi buổi trưa nóng nực đến gần, tiệm mới dần yên tĩnh trở lại.
Hoắc Cải vuốt mồ hôi, coi như không thấy Vạn Tư Tề đang vùi đầu trước máy tính mua bổ sung hàng hóa qua mạng, hỏi hai nhân viên cửa tiệm đang bận rộn chăm sóc động vật: “Mấy đứa trưa nay muốn ăn gì, anh đi mua về cho.”
“Anh thuận tay mang về hai cái bánh mì là được.” Nhân viên A khách khí cười đáp, nói đùa, nếu như khiến ông anh mệt chết thì ông chủ lại chẳng xử lý bọn tui?
“Em cũng vậy, làm phiền anh Hoắc rồi.” Nhân viên B cũng là một tuấn kiệt, rất thức thời.
Hoắc Cải gật đầu, quay người định đi ra ngoài, chợt bị túm lại, quay đầu, quả nhiên là vậy, chính là Vạn Tư Tề vừa bị lơ đẹp.
“Sao thế?” Hoắc Cải đắc ý nhướn mày, muốn cơm trưa không, có muốn không hả? Muốn thì hãy cầu xin ta đi, mie ha ha!
Vạn Tư Tề nhíu mày, quét mắt nhìn sắc trời chói chang đến mức quá đáng bên ngoài, thần sắc vẫn tràn đầy vẻ lạnh lùng như mọi khi, khẩu khí kiên quyết: “Bên ngoài trời đang nắng chói chang, em không chịu nổi nắng nóng đâu, muốn ăn gì để anh mang về cho.”
Hoắc Cải sửng sốt một chút, sau đó liền cười đáp: “Được thôi, tôi muốn ăn lẩu bún, nhớ phải mang cả nồi lẩu về nha.”
Vạn Tư Tề hơi híp mắt lại, khẽ nhếch mép: “Được, cả ba thức đều phải tươi nguyên chứ gì, cho nhiều hành, không cho hạt tiêu phải không?”
“Ừ, hả…” Hoắc Cải không ngờ Vạn Tư Tề lại đồng ý dứt khoát như thế, trong chốc lát không biết phải phản ứng thế nào.
“Ngoan ngoãn ngồi trong tiệm chơi, anh đi mua lẩu về cho.” Vạn Tư Tề xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu người yêu tinh nghịch, vò cho tóc trên đầu thành cái tổ chim, mới cất bước ra khỏi cửa.
Hoắc Cải nhìn theo bóng dáng nhanh chóng lẫn vào dòng xe của Vạn Tư Tề, vừa vuốt lại lông vừa lẩm bẩm: “Anh đi mua thật à…”
“Anh Hoắc à, ông chủ tốt với anh thật nhỉ.” Nhân viên B nhịn không được cảm thán.
Hoắc Cải dương dương đắc ý nhếch khóe miệng: “Tất nhiên rồi, anh ta ăn cơm của tôi, dùng đồ tôi mua, ngay cả chỗ ở cũng là nhà của tôi, có thể không tốt với tôi được sao?”
Nhân viên hắc tuyến lặng lẽ quay đầu đi: Nhìn thế nào thì ông anh cũng giống như người được bao dưỡng hơn ấy!
Hoắc Cải nhìn vẻ mặt vặn vẹo từ chối chấp nhận hiện thực của nhân viên tiệm, không nói gì quay người đi, ngồi trước máy tính của Vạn Tư Tề, chuẩn bị tranh thủ dốc sức cho sự nghiệp nhục văn vĩ đại.
“Đinh đoong đinh đoong.”
Hoắc Cải liếc mắt nhìn một cái, Vạn Tư Tề không ngờ vẫn mở Wangwang, lập tức thù mới hận cũ đồng thời trào dâng trong lòng, nhích con trỏ, nhanh chóng nhấp mở. Một loạt lịch sử nói chuyện liền bày ra trước mắt không chút che giấu.
(Bụi: Wangwang phần mềm chat dành cho việc mua bán hàng online.)
Liều chết giữ con thú trong miệng: Chào, có đó không?
Miêu nương tối cao: Tất nhiên là có rùi!
Liều chết giữ con thú trong miệng: Bộ đồ chó con hàng vẫn chưa về sao?
Miêu nương tối cao: Sắp rồi, khi nào về tui sẽ thông báo anh liền mà.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Được rồi, vậy tôi off đây.
Miêu nương tối cao: Haizz… Đừng vội thế mà, tình yêu
Liều chết giữ con thú trong miệng: Sao thế?
Miêu nương tối cao: Bộ đồ mèo đó cục cưng nhà anh đã thử chưa, tui đã nói rồi, hiệu quả tuyệt nhất đó tuyệt đối xứng đáng với giá tiền cao nhất, anh thấy thế nào?
Liều chết giữ con thú trong miệng: Cậu ấy chưa mặc.
Miêu nương tối cao: Hàng đã về một tuần rồi mà anh vẫn chưa đắc thủ là thế nào, có cần người anh em đây dạy cho mấy chiêu không?
Liều chết giữ con thú trong miệng: Không cần, cậu ấy đã đồng ý mặc ở nhà một tuần cho tôi xem rồi.
Miêu nương tối cao: Lắc lư Cầu lộ ảnh, cầu được ngắm, cầu các kiểu cầu.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Bộ dáng giả mèo dễ thương của con thú nhỏ nhà tôi sao có thể để người khác nhìn thấy được.
Miêu nương tối cao: Anh cũng quá ăn độc rồi đó tình yêu! Ít nhất cũng phải để tui xem xem hiệu quả khi mặc lên người của bảo vật trấn tiệm nhà tui chút chứ.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Xin đọc lại một lượt nickname của tôi, cảm ơn.
Miêu nương tối cao: Đừng keo kiệt như thế mà, chỉ nhìn một chút thôi chỉ nhìn một chút thôi
Con chuột trong tay Hoắc Cải phát ra tiếng kêu răng rắc, đôi mắt cong lên một độ cong hung dữ, khuôn mặt trái xoan tinh tế trong chốc lát biến thành mặt bánh bao phồng to: Một ngày đổi lấy một tuần, một chiêu lấy lùi để tiến xuất sắc lắm Vạn Tư Tề! Uổng cho tiểu gia còn đang đắc ý rằng bán manh tất thắng chứ, thì ra mục đích của ngươi con mẹ nó chính là thế này!
Mười ngón lướt như bay, một hàng chữ đã xuất hiện trên màn hình.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Thực sự muốn xem ảnh sao?
Phía bên kia Wangwang rất nhanh liền trả lời.
Miêu nương tối cao: Đúng vậy đúng vậy, quỳ xuống xin được xem tình yêu à
Liều chết giữ con thú trong miệng: Vậy anh gửi ảnh của anh qua trước đi.
Miêu nương tối cao: Hả? Đại nhân ngài chẳng lẽ đối với tiểu nhân…
Liều chết giữ con thú trong miệng: Đúng vậy.
Miêu nương tối cao: Tình yêu đã học được cách nói đùa rồi đấy à? Đúng là không dễ dàng gì, nhớ lại ngày đầu tui chỉ thuận miệng gọi ca ca một tiếng liền bị anh cấm phát ngôn, thật đúng là hoài niệm quá đi, oa oa oa… Nói lại anh cần ảnh của tui làm kí zì vậy, anh từ trước đến nay không phải vẫn luôn giữ thái độ ngoài cục cưng nhà anh ra thì người trong thiên hạ đều là cặn bã hay sao?
Liều chết giữ con thú trong miệng: Tôi chuẩn bị in ảnh của anh ra thành ảnh đen trắng treo tường!
Miêu nương tối cao: …
Liều chết giữ con thú trong miệng: Còn nữa, bộ đồ chó đó tôi không cần nữa.
Miêu nương tối cao: Không phải chứ, đó là hàng nhập khẩu 100% mềm mại thoải mái anh đặc biệt nhờ tui đặt mà.
…
Miêu nương tối cao: Í… Người đâu rồi?
Miêu nương tối cao: Này này, đừng làm lơ tui thế chứ đại ca…
Miêu nương tối cao: Tui không đòi ảnh nữa mà không được sao, hu hu hu… đừng vứt bỏ tui mà.
Liều chết giữ con thú trong miệng đích thực ngàn hô vạn hoán vẫn không xuất hiện lúc này đang đứng mé ngoài quầy thu ngân, vô cùng thản định bày ra bộ mặt băng sơn. Còn Liều chết giữ con thú trong miệng thế thân thì đứng mé trong quầy thu ngân, vẻ mặt tức tối trừng mắt nhìn người nào đó một chút biểu hiện chột dạ cũng không thèm bày ra.
“Anh có gì muốn giải thích không?” Hoắc Cải mặt đầy vẻ muốn hỏi tội.
“Như em đã thấy.” Vạn Tư Tề quả là thản định đế, không giải thích.
Hoắc Cải đập bàn: “Trước hành vi chọc trứng kiểu này của mình, anh chỉ có thể đưa ra lời giải thích đơn giản thế thôi sao hả đồ khốn!”
“Phản ứng hiện tại của em phải chăng chính là đau trứng mà em vẫn hay nói?” Vạn Tư Tề vô tội hỏi ngược lại.
Hoắc Cải nước mắt giàn giụa, mình ngu đến mức nào mới đi phổ cập từ lóng trên mạng cho tên này chứ…
“Ăn lẩu trước đã, ăn no rồi mới có sức lực cãi nhau.” Vạn Tư Tề vỗ vỗ đầu Hoắc Cải, vuốt xuôi đám lông đang xù lên, dịu giọng nói.
Này này, cái giọng dỗ dành trẻ lên ba đấy của ngươi là thế nào hả đồ khốn! Hoắc Cải bực bội quay đầu đi, đến lúc này mới chú ý đến bạn lẩu từ nãy đến giờ vẫn luôn dùng mùi thơm để thể hiện cảm giác tồn tại của mình. Chiếc bàn vuông trong góc tiệm đặt một nồi lẩu ba thức tươi nguyên, nước canh trắng như tuyết sôi sùng sục, bốc khói trong nồi lẩu đùi gà, bát đũa bằng sứ trắng gọn gàng đặt một bên, đợi chủ nhân lâm hạnh.
Ồ, tên này không ngờ thực sự mang cả nồi lẩu về, nồi lẩu nóng như thế, hắn mang về bằng cách nào? Trong lúc nghi hoặc, nghi vấn trong lúc không hay biết đã thốt ra khỏi miệng.
Vạn Tư Tề tốt bụng đưa ra đáp án: “Anh mua một hộp gỗ thịt, sau đó đặt nồi lẩu vào trong, gọi taxi đi về.”
“Anh không chê phiền toái à.” Hoắc Cải lẩm bẩm, nhìn tóc mai đẫm mồ hôi của Vạn Tư Tề, giọng nói nhỏ dần.
“Sao anh lại có thể chê em được chứ?” Vạn Tư Tề thuần lương mỉm cười.
Hoắc Cải hắc tuyến, ý ở ngoài lời tức là gia chính là phiền toái sao? Có điều nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút kia, có vẻ mình cũng chẳng có lập trường mà biện hộ…
Hoắc Cải đang ở vào trạng thái đói bụng thể lực giảm đi một nửa cũng không tiếp tục giằng co lý lẽ nữa, trọng điểm là vô số kinh nghiệm lịch sử chứng minh cho dù y muốn cãi cũng không cãi thắng được, lặng lẽ lân la đến bàn, xử lý nồi lẩu.
Vạn Tư Tề thong thả ngồi về vị trí cũ, đánh chữ.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Vừa rồi là tiểu yêu quái nhà tôi nói chuyện, bộ đồ chó con khi nào có hàng nhớ thông báo cho tôi.
Miêu nương tối cao: … Các ngươi đôi gian phu *** phu này thay ca nhau đùa giỡn tui phải không.
Liều chết giữ con thú trong miệng: Cẩn thận lời nói nhé, tôi không ngại thay đổi nhà cung ứng chút nào đâu.
Miêu nương tối cao: Anh quả nhiên vẫn không biết đùa… Oa oa oa
Việc buôn bán buổi chiều rất nhàn hạ, dù sao cũng rất ít có dân chúng bình thường nào dũng cảm đội nắng ra đường, Hoắc Cải ngồi xổm trong góc tiệm, chỉ huy chim đánh heo, sát khí tuôn dào dạt. Vạn Tư Tề nhàn nhã thong thả ngồi đối diện Hoắc Cải, thưởng thức bộ dạng oán hận của người nào đó, lén lút YY xem Hoắc Cải mặc bộ đồ mèo vào sẽ đáng yêu gợi cảm đến thế nào.
Hoắc Cải bị luồng mắt YY của Vạn Tư Tề nhìn khiến cho toàn bộ lông tóc trên đầu dựng đứng, không nhịn nổi nữa mà gầm lên: “Nhìn nữa, nhìn nữa tôi ăn luôn anh giờ!”
Vạn Tư Tề giang rộng vòng tay: “Trống trải cô đơn lạnh lẽo quá, xin mặc Người hái, tình yêu ạ.”
“Thứ anh phát ra không phải là cô đơn mà là xuân, tiếng anh gọi không phải là cô đơn mà là giường.” Hoắc Cải dùng khóe mắt khinh bỉ hắn: “Bạn Tư Tề à, lại nói bạn thế nào mà từ một mặt lạnh băng sơn công tiến hóa thành bộ dạng lưu manh hiện tại thế hả?”
Vạn Tư Tề ra vẻ rầu rĩ cúi đầu, hết sức đương nhiên đáp: “Haizz, anh không ngờ lại bị em dạy hư rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đó.”
Hoắc Cải câm lặng hỏi trời xanh…Chẳng lẽ đây chính là quả báo cho việc con phá hoại sự hài hòa của Thiên Triều sao, Mao gia gia? (Mao gia gia: Ừm khụ, những vị show ân ái xin tự trọng, tiểu đồng chí.)
(Bụi: Hài hòa từ này bắt nguồn từ chính sách xã hội hài hòa của chính phủ Trung Quốc, đồng thời với việc ngăn chặn những thông tin liên quan đến *** và bạo lực, cũng cưỡng chế ngăn chặn và loại trừ những tin tức không có lợi cho sự thống trị chuyên chính của Đảng cộng sản, với lý do là phá hoại sự ổn định hài hòa của xã hội. Theo số liệu của Lục Bối Hoa Lý hộ hàng – phần mềm làm sạch môi trường mạng, tránh thanh thiếu niên tiếp cận với các thông tin nhạy cảm, tin tức về chính trị gấp gần 6 lần tin tức về *** bạo lực. Trong phim ảnh nếu như xuất hiện các cảnh nhạy cảm, cũng sẽ bị “hài hòa”.
Mao gia gia có thể là Mao Trạch Đông.)
Thấy Hoắc Cải lúc này đã có tâm trạng trêu chọc mình, Vạn Tư Tề đoán chừng tà hỏa của y chắc cũng đã giảm đi kha khá rồi, thế là thăm dò đưa món chính lên: “Vẫn còn giận vì vụ y phục sao?”
Vạn Tư Tề không nhắc đến còn ngon lành, vừa nhắc đến Hoắc Cải liền nộ từ tim dâng, ác từ gan sinh, cái trán bóng loáng nảy lên từng cái từng cái gân xanh: “Chẳng qua chỉ là muốn tôi đóng giả súc vật cho anh xem thôi, anh lập mưu tính kế tôi như vậy có gì thú vị không? Hả!”
Đích thực rất thú vị, Vạn Tư Tề chọc chọc đám tóc dựng đứng của Hoắc Cải, có chút ngứa ngáy trong lòng: Thật muốn ôm nhóc con này vào lòng vuốt ve vò nhéo quá đi
Vạn Tư Tề sáng suốt nuốt xuống lời tim gan, vuốt ve đáp: “ Cũng giống như em cứ làm rồi làm sau đó hỏi anh cảm thấy thế nào vậy thôi, em cũng phải cho phép anh có một chút sở thích đặc biệt chứ phải không nào? Không phải em cũng từng nói rằng hai người sống cùng nhau chính là một quá trình giày vò lẫn nhau, chịu đựng lẫn nhau hay sao?”
Hoắc Cải hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý. Y thực ra không phải không thể chấp nhận việc mặc đồ động vật, điều khiến y tức giận chính là: Hoắc Cải y một ông tổ nghề lừa đảo, hôm nay không ngờ lại bị Vạn Tư Tề đùa giỡn xoay vòng quanh, cuối đời săn nhạn lại bị nhạn mổ mắt, sao có thể không thẹn quá hóa giận?
“Dù sao cũng chỉ là mặc trong nhà một chút, em cũng có thể thu thập tài liệu về phương diện này, sao em lại không thích làm chứ? Cũng không phải thực sự bắt em mặc rồi đứng trong tiệm làm vật cát tường.” Vạn Tư Tề tiếp tục vuốt lại lông cho con dã thú nhỏ.
“Hừ hừ, tôi lại dám mặc trong tiệm cho người ta nhìn ngắm đó, anh có dám không?” Hoắc Cải chầm chậm nhếch khóe môi, vẻ cười tràn ngập nét khiêu khích.
“Anh không dám.” Vạn Tư Tề mím môi, thành thật thừa nhận. Sau đó cẩn trọng hỏi: “Không phải em định làm thế thật đấy chứ?”
Hoắc Cải nhìn vẻ căng thẳng sẵn sàng ngăn cản của Vạn Tư Tề, không có ý tốt híp mắt lại: “Yên tâm, tôi không định mặc ra ngoài đâu, gia vẫn chưa muốn bị mất mặt.”
Có điều ấy mà… Hừ hừ! Hoắc Cải quyết định tối nay sẽ đi làm một việc muốn làm từ rất lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, ăn độc ấy hả? Vậy còn phải xem xem món ăn đó có chịu để một mình ngươi ăn hay không nữa! Gia hôm nay muốn đi bán sắc tướng, gia muốn báo thù xã hội!
(Bụi: Sắc tướng-vẻ đẹp bên ngoài)
Đã quyết định xong, vẻ giận dữ trên mặt Hoắc Cải cũng tan biến, trông như đã bình tĩnh lại: “Cơn giận của tôi vẫn chưa hết đâu! Anh trông tiệm một mình đi, tôi đi về đây, tôi cần bình tĩnh lại.”
Vạn Tư Tề không hề nghi ngờ, để y về nhà, bản thân ngồi trở lại trước quầy. Dù sao cho dù Hoắc Cải muốn đả kích báo thù thì cũng phải gây náo loạn với mình, dù thế nào thì cũng đều là tình thú, chẳng bằng phối hợp một chút.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Chú thích:
Lẩu bún:
Mặt trời từng chút từng chút bị vũ trụ kéo về phía chiếc giường làm bằng đại địa, chớp mắt đã đến chập tối.
Tiếng chìa khóa xoay chuyển vang lên, Vạn Tư Tề ngay sau đó liền bước vào phòng.
“Sao sớm vậy anh đã về rồi?” Hoắc Cải vội vàng đóng trang web đang xem lại.
Vạn Tư Tề đong đưa túi xách trong tay, đáp không vào vấn đề: “Anh mang gà rán Kentucky mà em thích về đây.”
“Đánh một gậy cho một miếng ăn, anh cho là đang huấn luyện thú sao?” Hoắc Cải miệng càu nhàu, nhưng lại nhanh như chớp ôm lấy túi đồ ăn vào lòng.
Vạn Tư Tề cười nói: “Chậm chút, anh cũng có tranh giành với em đâu. Quy tắc cũ phải không, phần nhân bánh trứng là của em, phần rìa là của anh, phần cánh nhiều thịt là của em, phần chóp cánh là của anh phần thịt đùi gà là của em, phần da là của anh thịt và bánh của hamburger là của em, xà lách là của anh. Coca là của em, đá là của anh. Anh nhớ vậy đã đúng chưa?”
Hoắc Cải bị Vạn Tư Tề dùng lời lẽ thẳng thắn không kiêng kỵ gì nói toạc chân tướng mình đàn áp bóc lột đối phương, hiếm hoi ngượng ngùng một chút, vẫy vẫy tay với Vạn Tư Tề nói: “Nào, cùng lại ăn đi.”
Vạn Tư Tề ưu nhã giải quyết hết những phần thừa thãi góc mép Hoắc Cải đào thải ra, lòng khấp khởi mong chờ tạo hình Hoắc Cải mặc bộ đồ mèo con vào chốc nữa.
Ăn uống no say, Vạn Tư Tề chân tay lanh lẹ thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, đang chuẩn bị mở miệng. “Arup cha cha adippydappydill la baritztandill lan den lan doe..” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, chặn đứng hành động tà ác của Vạn Tư Tề.
Hoắc Cải thản định giơ điện thoại lên, tắt chuông hẹn giờ đi, đặt gần bên tai, giả đò mở miệng nói: “Xin chào… Đúng rồi, là sách tôi đặt. Anh ở hãng chuyển phát nhanh nào thế… Ồ, chưa nghe qua bao giờ. Văn phòng của các anh ở chỗ nào… Ờ, được tôi đến ngay đây.”
“Em phải ra ngoài sao?” Sắc mặt Vạn Tư Tề có xu hướng đen lại.
“Đúng vậy, tôi muốn ra ngoài giải tỏa. Không được đi theo, chuyện mặc đồ thú chúng ta ngày mai nói tiếp.” Hoắc Cải không đợi Vạn Tư Tề trả lời đã rảo bước ra khỏi cửa, trong chớp mắt đã mất dạng.
Đường Tam Hoàn, đối diện công viên phía tây thành phố, một tòa kiến trúc ba tầng dạng cong hòa mình vào trong sắc đêm yên tĩnh. Hoắc Cải xuống xe, đứng trước tòa kiến trúc to lớn đó có chút hơi căng thẳng, ngửa đầu, ba chữ cái “K me” được những bóng đèn nối liền nhau nhuộm lên những màu sắc vừa mờ ám vừa mê loạn. Ánh đèn neon nhấp nháy trong sắc đêm, ngả ngớn tỏa sáng, giống như pháo hoa không bao giờ tắt. Đêm lạnh như nước.
Căn cứ vào tư liệu mà Hoắc Cải thu nhập được trên mạng cả buổi chiều, “K me” là gay bar lớn nhất trong thành phố. Có người nói “K me” có nghĩa là “kiss me”, lại có người nói “K me” có nghĩa là “kill me”. Hoắc Cải chỉ biết K ai đó có nghĩa là đánh người. Cho nên “K me” bị Hoắc Cải bi kịch mà hiểu thành “Đánh tui đi”, đồng thời suy diễn sâu xa rằng bar này rất có thể cung cấp dịch vụ cho sinh vật có thuộc tính S nào đó.
Hoắc Cải còn đang chần chừ, liền nhìn thấy từ xa xa một người đàn ông ăn mặc hết sức mát mẻ gợi cảm đi vào cửa quán bar. Hoắc Cải nhịn không được đánh giá một chút cách ăn mặc bảo thủ trên áo sơ mi dưới quần bò của mình, lại nhòm nhòm bảo vệ đang đứng trước cửa bar, sâu sắc cảm thấy bản thân chính là một học sinh trung học không cẩn thận đi lạc đến trước cửa gay bar, bảo vệ trừ phi bị mù mới để cho mình đi vào.
Hoắc Cải hít sâu một hơi, cởi vạt dưới áo sơ mi, buộc lên cao cao, lộ ra vòng eo con kiến mảnh mai trơn bóng, lại thả lỏng thắt lưng, lưng quần tụt xuống sâu, lộ ra đường viền của chiếc quần lót màu đen. Cuối cùng móc ra con dao nhỏ, rạch vài đường trên đùi, đầu gối của chiếc quần bò, chiếc quần bò bó sát liền bật ra một lỗ hổng hình thoi, làm nổi bật vùng da trắng như tuyết được bao bọc ở giữa, học sinh ngoan hiền chớp mắt liền biến thành thanh niên phản nghịch.
Hoắc Cải vững dạ hơn chút ít, lắc eo, rảo bước chân mèo đi vào cửa quán bar, thuận lợi tiến vào nội bộ quân địch.
Vừa vào đến đại sảnh, Hoắc Cải suýt chút nữa bị chấn trở lại cửa chính, âm nhạc đinh tai nhức óc kinh khủng khiếp! Ánh đèn nhấp nháy tứ phía! Bên trong tối om như mực! Có điều người không đông lắm, rất không xứng với danh hiệu quán bar số một thành phố.
Hoắc Cải nước dãi chảy dài nhìn hai ba tiểu miêu trên sàn nhảy, đây đều là những tài liệu sống động cả đó! Hoắc Cải len lén nuốt nước bọt, men theo sàn nhảy, ngồi xuống bên quầy bar cách đó không xa, nhòm anh chàng pha chế đang vui vẻ lau ly, trăn trở xem nên moi thông tin thế nào.
“Uống chút gì chứ?” Anh chàng pha chế ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười mỉm chuyên nghiệp.
“Hồng phấn giai nhân.” Hoắc Cải kiểm tra độ dày của túi tiền, rất vững dạ.
Anh chàng pha chế ngây ra một chút, Hồng phấn giai nhân (Pink lady) là rượu dành cho phụ nữ, lấy rượu gin làm nền, trộn cùng với nước chanh, nước đường thạch lựu, lòng trắng trứng, mùi vị thiên về ngọt, độ rượu không cao lắm, đàn ông rất hiếm người gọi. Nhưng khách hàng là thượng đế, anh pha chế vẫn cứ gật đầu, đi pha chế. Mỗi một tiểu thụ đều có một trái tim phụ nữ dịu dàng mà phải không nào?
Rất nhanh, một ly Hồng phấn giai nhân điểm anh đào trên đầu được đặt trước mặt Hoắc Cải, y khẽ nhấp một ngụm, nói: “Cũng được, anh hẳn rất ít khi pha chế loại này phải không?”
“Đúng là vậy.” Anh chàng pha chế gật đầu thừa nhận, nơi đây người đến đều là đàn ông, có ai đang yên đang lành lại đi gọi rượu nữ chứ. “Tôi pha chế Blood Mary rất tuyệt, cậu làm một ly chứ?”
Hoắc Cải ra sức lắc đầu, Blood Mary là rượu tiêu chuẩn dành cho phái mạnh, dùng vodka làm nền, không phải mạnh thường đâu. Nếu như là mình trước khi xuyên, mười ly cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại khoác tấm da rách nát này của Vạn Nhận Luân… Haizz, ngươi cho rằng vì sao mà ta lại đi gọi rượu dành cho phụ nữ chứ?
“Có hạt cười không?” Hoắc Cải lại nói: “Nếu như có mực khô thì cho một đĩa nhé.”
Thấy Hoắc Cải tiêu tiền dứt khoát như vậy, nụ cười của anh pha chế lại càng tươi tắn hơn, đưa đồ nhắm lên, chủ động bắt chuyện: “Đi một mình à?”
“Đúng vậy… chỗ này của các anh ít người nhỉ.” Hoắc Cải bắt đầu nhiệm vụ moi thông tin.
Anh chàng pha chế khóe miệng co rút: “Lúc này mới có 8h… Muốn náo nhiệt gì thì cũng phải đợi sau 9h cơ.”
“Chốc nữa có tiết mục gì thú vị không?” Hoắc Cải cúi đầu nhấp ngụm rượu, che giấu sự nghiệp dư của mình.
“Nhiều tiết mục, có nam đóng giả nữ, có ca hát, có nhảy múa. Đều là soái ca mãnh nam cả đó.” Anh chàng điều chế chợt hạ thấp giọng, nói: “Nhìn trúng ai thì tôi sẽ giúp cậu gửi giấy hẹn người ta.”
Hoắc Cải ngón trỏ khẽ gõ, suy nghĩ xem hẹn một soái ca ra tiến hành cuộc giao lưu thuần tinh thần được chăng? Đối diện trực tiếp với một chàng gay chính tông cơ mà, tài liệu mới mẻ nóng hổi biết bao.
Trông thấy Hoắc Cải có dấu hiệu dao động, anh chàng điều chế tiếp tục lôi kéo môi giới quan hệ không lành mạnh: “Cậu đẹp trai thế này, đảm bảo bọn họ cũng rất vui lòng gần gũi. Đi ra ngoài chơi ấy mà, vẫn nên tìm người có kinh nghiệm chơi tới bến mới thú vị đúng không nào?”
Hoắc Cải vỗ bàn một cái, hạ quyết tâm, quả quyết mở miệng: “Có thể hẹn một người ra nói chuyện trước được không? Xem xem cảm giác thế nào rồi tính tiếp.”
“Được chứ? Cậu thích gấu hay sói?” Anh chàng pha chế đôi mắt cong cong.
“Anh không ngờ lại trực tiếp loại bỏ hai lựa chọn “khỉ” và “yêu”.” Hoắc Cải khoe khoang thuật ngữ chuyên ngành mới học được, buồn bã che mặt: “Chẳng lẽ dáng vẻ tôi đúng tiêu chuẩn thụ đến thế sao?”
Biểu cảm của anh chàng pha chế lập tức vặn vẹo, công mà lại có mặt mũi đi gọi loại rượu như Hồng phấn giai nhân sao?! Anh chàng pha chế thở phì phò hai hơi mới khiến hô hấp trở lại như bình thường, niệm thầm trong đầu mười lần rằng khách hàng là Thượng đế, gian nan đáp: “Không phải vấn đề ở cậu… Chủ yếu là vì chỗ chúng tôi thụ đến khá nhiều, bình thường đều đến tìm công. Cậu nếu như muốn tìm thụ, chỗ chúng tôi cũng có tiểu gia đấy.”
“Tôi ở trên hay dưới đều được, có điều tôi thích sói hơn, tuổi tác càng lớn càng tốt ” Hoắc Cải cong khóe môi, cười đầy vẻ hủy hoại thuần phong mỹ tục. Tìm một con gấu cơ bắp y chịu không có nổi nha, chẳng may phát hiện ra mình là một tên chỉ tám chuyện chơi thôi, nhất thời nổi giận túm lấy tiểu gia cưỡng luôn thì làm thế nào? Ít nhất cũng phải tìm một tên có thể đánh thắng chứ phải không nào?
Rất nhanh, một soái ca đầu đinh áo ba lỗ được triệu hồi đến bên cạnh Hoắc Cải, cái cằm còn mang theo gợn râu hơi xanh xanh. Hoắc Cải nhìn anh công hai mắt lóe sáng, nét cười thấp thỏm: “Hi”
“Gọi anh là Roy được rồi, xưng hô em thế nào đây?” Roy ngồi xuống sát sàn sạt Hoắc Cải, cười rạng rỡ.
“Gọi em Tiểu Luân là được.” Mỗi lần làm chuyện xấu, trong đầu Hoắc Cải đều hiện lên cái tên xui xẻo này đầu tiên.
“Tiểu Luân lần đầu tiên đến đây chơi hả?” Roy sờ lên cái tay cầm ly của Hoắc Cải.
“Anh cũng muốn uống Hồng phấn giai nhân sao?” Hoắc Cải ngây thơ nhìn lại.
“…” Roy thực sự không mặt dày đến mức thừa nhận phẩm vị của bản thân đáng xấu hổ như vậy.
Bầu không khí có chút gượng gạo, Hoắc Cải cười cười, chuyển đề tài hỏi: “Anh muốn uống gì, em mời anh.”
Hoắc Cải chủ động để vặt, bầu không khí tất nhiên nhanh chóng sôi nổi trở lại, Roy làm động tác búng tay rất ngầu, gọi anh chàng pha chế: “Cho một chai Chivas.”
Hoắc Cải cười không nói, uống đi uống đi, sau đó ngoan ngoãn rượu vào thốt lời chân thành cho ta
Đông Phương Vị Minh nếu như biết Hoắc Cải dùng tài sản hắn cho để bao giai, không bắn cho y một mặt đầy máu không thôi.
Bàn tay chai sạn của Roy cầm lấy ly thủy tinh, khẽ giơ lên trước mặt Hoắc Cải: “Cảm ơn.”
Dịch rượu màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt trẻ trung có chút non nớt của Hoắc Cải, như thể một con cừu non thuần khiết chỉ trong chớp mắt sẽ bị người nuốt vào bụng. Ngón tay Roy khẽ lắc, bọt trắng du đãng từng vòng từng vòng trên dịch thể óng ánh, như thể đang tiến hành một nghi lễ cổ xưa thần thánh. Bóng của Hoắc Cải như bị hút vào trong ly, xoay tròn rồi chầm chậm chìm xuống.
Bị động tác của Roy lôi kéo, hai mắt của Hoắc Cải mê ly, thất thần trong phút chốc, trong đầu ngôn ngữ không suy nghĩ liền buột ra khỏi miệng: “Có cần thêm mì chính không?”
“…” Bia + Mì chính = Xuân dược, câu nói này Roy cũng biết thế nên hắn rất nhanh phản ứng lại, ưu nhã thu lại bàn tay vì câu nói kinh người của Hoắc Cải mà cứng đờ, lộ ra nụ cười hiểu rõ, nâng ly, ngửa cổ, dốc xuống, dịch thể đẹp đẽ trôi xuống cổ họng, khiến hầu kết di chuyển lên xuống, toát ra vẻ gợi cảm mờ ám.
Roy đặt ly xuống, nhướn mày mỉm cười: “Có em ở đây, anh cần thêm mì chính làm gì?”
Ý ngươi muốn biểu thị rằng gia là xuân dược hình người ấy hả? Hoắc Cải nhìn đôi mắt sói lóe sáng trong ánh đèn điện lập lòe, hối hận không thôi, câm bặt: Cái mồm nhanh nhảu này!
Người đẹp ở bên, lại được ám chỉ, Roy tất nhiên không khách sáo nữa, đôi tay to chớp mắt đã mò lên đùi Hoắc Cải, đồng thời có xu hướng càng sờ càng lên cao.
Hoắc Cải lại hít vào một hơi, rất vô sỉ mà sung sướng, cũng không thể trách Hoắc Cải không giữ gìn phẩm hạnh, chỉ có thể trách tấm da này của Vạn Nhận Luân quá đói khát. Hoắc Cải hết sức hoài nghi phải chăng tiểu huynh đệ nhà mình đã đầu hàng quân địch, nhịn không được cúi đầu xuống quan sát tình hình chiến sự, vẫn ổn… Nhà mình vẫn chưa giương cờ, có điều… Vì cái quần què gì mà khóa quần của con sắc lang đối diện lại mở rộng như thế, hơn nữa, bên trong hắn mặc hình như là quần chữ T thì phải, đó tuyệt đối là quần chữ T phải không! Lông lá đều lộ hết ra ngoài rồi đó có biết không, đôi mắt chó bằng hợp kim Titan của ta sắp bị lóa mù rồi nha!
Hoắc Cải nhịn không được vươn tay ra, một bước đến nơi, rờ đến giữa hai chân Roy. Thân hình Roy chợt khựng lại, sau đó cười *** tiện, giang rộng đùi ra, mặc Hoắc Cải làm. Hoắc Cải cũng không khách sáo, cầm lấy khuy khóa kéo dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai giúp hắn đóng lại khóa quần.
“…” Biểu cảm hiện tại của Roy…. Một lời khó nói hết.
Hoắc Cải lau lau móng vuốt ngay trên quần của Roy, thản định thu tay lại.
Biểu cảm của Roy càng thêm vặn vẹo.
Hoắc Cải quay đầu đi uống rượu, giả vờ không trông thấy gì hết.
Cái tay run run của Roy lại đặt trên khóa quần của mình, giống như có vẻ muốn kéo xuống.
Hoắc Cải không dám giả vờ tiếp, vội vàng ấn lại tay của Roy, mở miệng: “Em biết chim nhà anh to béo phốp pháp, là đại thiên sứ trong loài chim rồi, anh đừng thả ra nữa được không?”
Qua một chốc, Roy vẻ mặt vặn vẹo cuối cùng cũng nặn ra một câu từ kẽ răng: “Kẹp… Kẹp vào lông rồi…”
Hoắc Cải vội vàng rụt tay lại, mồ hôi nhỏ giọt: “Mời anh cứ tự nhiên…”
Roy gian nan nghiến răng nghiến lợi giải thoát lông ra khỏi kẽ khóa quần, thở dài một hơi, sắp khóc đến nơi rồi.
Hoắc Cải thăm dò giải tỏa bầu không khí gượng gạo này, mở miệng nói: “Anh nói xem có khéo không cơ chứ, hai ngày trước em mới đọc được câu này trên weibo – ôm chặt háng của mình, tôn trọng háng của người khác.”
Roy cuối cùng cũng khóc rồi.
Hoắc Cải nhìn vẻ nghẹn khuất mắt hổ ướt lệ của vị này, cuối cùng lương thiện phát hiện ra, chỉ vào Roy nói với anh chàng pha chế: “Cho anh ta một quả dưa chuột, không có dưa chuột thì mang xúc xích cũng được.”
Roy nước mắt giàn giụa: “Anh Luân, em quỳ xuống xin anh, chúng ta đổi đề tài khác đi có được không?”
“Được.” Hoắc Cải chột dạ gật đầu.
“Vậy dưa chuột và xúc xích còn cần nữa không?” Anh chàng pha chế kính nghiệp hỏi.
Roy trừng mắt tức giận nhìn, Hoắc Cải phất phất tay: “Không cần nữa, cảm ơn, lấy cho anh ta một túi khăn giấy đi.”
Roy nhận lấy khăn giấy bi phẫn lau nước mắt.
Hoắc Cải nhét tờ 100 tệ vào tay Roy, an ủi nói: “Cần bồi thường cái gì cứ tự đi mua nhé.”
Roy xót xa hít mũi: Dạo này kiếm tiền nào có dễ dàng đâu?!
Trải qua việc này, Roy không dám không tôn trọng háng của Hoắc Cải nữa, chân tay cũng ngoan ngoãn hơn, hai người nói chuyện càng lúc càng ăn ý, từ sở thích nói đến cuộc sống thường ngày, từ scandal các ngôi sao đến đạo cụ tình thú, đề tài của hai tên vốn có dụng tính trong lòng càng lúc càng sâu sắc, càng lúc càng không có giới hạn, rất có khí thế chỉ cần giờ lành đến liền đi thuê phòng ngay.
Thời gian trong lúc không hay biết đã đến 9h30, từ nãy đến giờ Vạn Tư Tề đã gọi hơn chục cú điện thoại, bị tin nhắn “12h về.”của Hoắc Cải gạt đi không chút lưu tình.
Trên sàn đã diễn xong hai tiết mục, thông tin Hoắc Cải cần đã moi được kha khá rồi, giơ tay rót cho đối tượng phỏng vấn xui xẻo một ly, giả vờ vô ý hỏi: “Tiết mục của anh khi nào bắt đầu?”
Dịch thể sóng sánh ánh lên sắc mê ly trong bóng tối mờ ảo, thiếu niên ngon miệng ở bên cạnh nở nụ cười mỉm thuần lương, Roy cảm thấy cổ họng vô cùng khô nóng, nâng ly, một ngụm uống cạn ly rượu, dịch thể mát lạnh quanh quẩn giữa đôi môi, mùi rượu thơm ngát tản ra trong miệng.
Roy thỏa mãn khà một tiếng, ghé sát Hoắc Cải, hơi thở mang mùi rượu thổi từng chữ từng chữ vào tai Hoắc Cải: “Còn 10 phút nữa là anh lên sàn rồi, ca khúc Lovage-Sex, hát cho em, chỉ riêng mình em thôi.”
Hoắc Cải chỉ cười không đáp, hiểu rồi, 10 phút nữa chính là thời cơ rút lui của ta.
Nhìn cảnh tượng quần ma loạn vũ trên sân khấu, Hoắc Cải vô thức sờ sờ điện thoại, Vạn Tư Tề từ lúc mình gửi tin nhắn liền không gọi thêm cuộc nào nữa, điều này không giống với tác phong thường ngày của hắn. Hoắc Cải cố gắng đè nén lại dự cảm không lành trong lòng, vực lại tinh thần, kéo kéo khóe miệng, nhỏ nhẹ hỏi: “Không biết anh thích tư thế nào, em mới vào giới chưa lâu, không biết nhiều lắm.”
Roy lần nữa lại bị Hoắc Cải dụ cho hồn phách bay bổng, ám ảnh tâm lý lông bị kẹp lúc trước đã sớm vứt lên chín tầng mây. Roy kéo lấy tấm thân nhỏ nhắn của Hoắc Cải ôm vào lòng, giọng nói gợi cảm đến mơ hồ: “Chúng ta có thể thử hết các tư thế… Bất kể là 69 hay là doggy, trực diện hay là ngồi trên anh đều thành thạo cả.”
“Anh đều thử hết rồi à? Cảm giác có gì khác nhau?” Hoắc Cải miễn cưỡng cười, đẩy ra thân thể càng lúc càng dán sát của Roy, chỉ còn nửa tiếng nữa là đại công cáo thành rồi, ta nhịn!
Roy thân là công, trong tình huống thụ không biết ngại ngùng xấu hổ gì thế này thì tất nhiên chỉ có thể càng hơn không biết xấu hổ hơn, lập tức liền bla bla kể về kinh nghiệm trên giường, thể nghiệm tự thân của mình. Tay chân tuy không dám có hành động gì quá trớn nhưng cũng không thành thật gì cho cam, vừa giới thiệu các tư thế vừa chỉ chỉ chọc chọc, sờ sờ mó mó người Hoắc Cải.
Hoắc Cải giữ vững đạo đức nghề nghiệp của một tác giả nhục văn, hiến thân vì sự nghiệp hài hòa, nhẫn nhịn hết tất cả, có điều nói thực thì bị sờ cũng khá thoải mái, đạo đức nghề nghiệp cũng chỉ là một phần thôi.
Mấy vị tráng sĩ mặc đồ nữ trên sàn đã diễn gần xong, Roy ôm lấy nửa vòng eo Hoắc Cải, cằm dán lên cần cổ y, cố ý hạ thấp giọng xuống để lời nói nhuộm lên vị trầm khàn mờ ám: “Đến lượt anh rồi, Lovage Sex, đảm bảo hát đến mức em phải cương lên, đừng chê cười nhé.”
“Em đợi.” Hoắc Cải cười đáp, thuận thế đẩy Roy ra, vừa vào quầy rượu, thân hình xoay chuyển, như thể đang chuẩn bị đi về phía sàn nhảy, trên thực tế hai chân đang không an phận tìm kiếm đường rút lui.
Đột nhiên, thân hình Hoắc Cải cứng đơ như khúc gỗ, Roy nghi hoặc chau mày: “Sao thế?”
Nhưng Hoắc Cải như bị yểm chú định thân vậy, chẳng nói chẳng rằng, cũng không cử động.
Lập tức phải lên sàn rồi, Roy cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể một bước ba lần quay đầu, bước về sau cánh gà.
Nếu như Hoắc Cải có thể nói thì y sẽ rầu như cha chết mẹ chết mà đáp lại Roy rằng: “Em bị bắt gian tại trận rồi, oa oa oa”. Thế nhưng Hoắc Cải đối diện với bóng người ngồi cách đó không xa, cả thở mạnh cũng không dám. Vạn Tư Tề làm thế nào mà tìm được đến nơi này, hắn ngồi đó nhìn bao lâu rồi, tại sao từ nãy đến giờ hắn vẫn một mực không chủ động ra mặt…
Bị đôi mắt băng hàn đó của Vạn Tư Tề lăng trì, Hoắc Cải chỉ cảm thấy không nhịn nổi run rẩy, y cũng không hiểu được bản thân đang sợ hãi điều gì, thế nhưng y hiện tại ngoại trừ run rẩy ra thì không thể làm nổi điều gì hết.
Vạn Tư Tề giơ tay lên, thong thả cởi từng cúc từng cúc một chiếc áo sơ mi được cài chặt chẽ, chỉ chừa lại một chiếc ở giữa, duy trì hiệu quả che chắn hờ hững. Dựng cổ áo lên, hung hăng vạch rộng cổ áo sang hai bên, lộ ra bộ ngực cơ múi rõ ràng. Phẩy vạt dưới, eo lưng rắn chắc như ẩn như hiện dưới vạt áo sơ mi.
Hoắc Cải nhìn ngây người, Vạn Tư Tề đang làm gì vậy, chuẩn bị sắc dụ mình về nhà sao? Hoắc Cải đoán không ra suy nghĩ của Vạn Tư Tề lúc này, cũng suy không được hành động tiếp theo của hắn, cho nên y chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, ngây người mặc cho tầm mắt bị Vạn Tư Tề dắt đi. Hoắc Cải nắm chặt tay, cảm giác không vui mơ hồ như con sâu ăn mòn xương tủy, khiến đốt ngón tay của y từng chút từng chút một biến thành màu ngọc.
Vạn Tư Tề đứng dậy từ trên sô pha, cười mà như không liếc nhìn Hoắc Cải, nhưng không hề bước về phía y, mà quay người đi về phía sàn nhảy đầy những yêu ma.
Vạn Tư Tề nhấc bước, nhưng lại đột ngột dừng lại, xoay vai, cúi người xuống, cổ áo rộng quá mức mở rộng, hai điểm hồng nâu trên ngực gần như khóa chặt lấy nhịp tim của Hoắc Cải. Vạn Tư Tề thì ngay cả một cái liếc mắt cũng lười bố thí cho Hoắc Cải, cầm lấy chai rượu vang đỏ được gọi nhưng chưa từng được thưởng thức qua trên bàn, giơ lên cao cao, thẳng lưng, nét cười khiêu khích, như dũng sĩ giơ cao ngọn chiến kỳ, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tràn đầy chiến ý lăng lệ khí thế.
Độ cong trên môi Vạn Tư Tề kéo theo đôi mày của Hoắc Cải, thế nên đôi mày y chau lại, trong mắt y giấu không được nét mê mang hoảng loạn, hắn sắp làm gì? Hắn muốn làm gì? Bộ não vốn đã quen với việc đưa ra âm mưu quỷ kế của Hoắc Cải giờ phút này hỗn độn vô cùng. Sự bất an trong lòng lại như thủy triều gào thét đập vào bờ không ngừng.
Cổ tay xoay chuyển, nước rượu màu đỏ tươi từ trên đỉnh đầu Vạn Tư Tề đổ xuống, mái tóc bị làm ướt, dưới ánh đèn màu hỗn tạp, ngay cả lọn tóc cũng nhuộm lên màu sắc diễm lệ của lưu ly. Mái tóc đen ướt sũng dán sát vào trán, gò má, giọt nước phản chiếu ánh đèn chậm rãi chảy qua lông mày đuôi mắt, làm ướt khuôn mặt, nhuộm tươi môi đỏ, chảy xuống dưới, liếm mút cần cổ, trượt qua xương quai xanh, thấm qua tấm áo, lặn mất dưới đường đai quần.
Trên sàn, giọng ca lười nhác mà khàn đặc của Roy xen lẫn với những tiếng thở dốc mờ ám trôi tới bên tai “I’m a man ……I’m a drug ……I’m a man……I’m your slave……”
Nơi nào đó từng đợt từng đợt căng dần, trước lúc Roy lên sàn đã nói muốn hát đến mức y phải cương lên, Hoắc Cải có chút quẫn bách phát hiện ra dục vọng của bản thân đang dần trở nên nóng bỏng và cứng rắn, nhưng Hoắc Cải không phân biệt được, đó rốt cuộc là do giọng ca quá mức phiến tình của Roy hay là do hình ảnh quá mức hương diễm trước mặt. Hơi thở gấp gáp đến run rẩy, đầu lưỡi vô thức chuyển động, chỉ có bản thân mới nghe được tiếng thì thầm phát ra từ cổ họng “I’m your slave……” Em là nô lệ của anh.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, đến khi dốc hết sạch cả chai rượu vang đỏ, Vạn Tư Tề mới dừng tay.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thân ảnh Vạn Tư Tề cũng không chân thực như thế, bộ ngực trần đầy ánh nước óng ánh, áo sơ mi ướt sũng ôm chặt lấy thân mình, chất vải màu trắng bị dịch rượu màu đỏ nhuộm thành tấm vải sa mỏng màu đỏ, phong cảnh dưới tấm áo được chủ nhân của nó hào phóng phơi bày không che đậy, bộ ngực rắn chắc cơ múi, eo lưng tinh tráng gọn gàng, cánh tay thon dài hữu lực, bờ mông tròn trịa vểnh cao, đùi thẳng đầy đặn, ngay cả đường cong hơi lõm chính giữa lưng cũng gợi cảm đến chết người. Mỗi một chi tiết đều đẹp đến hoàn hảo, như thể một bức tượng thần Hy Lạp cổ đại.
Sau khi Vạn Tư Tề xuyên thành mình đã làm thế nào mà dần dần trở thành bộ dạng hoàn mỹ thế này, Hoắc Cải đã không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ nữa. Một luồng lửa nghề nghiệp không rõ tên từ tận sâu linh hồn dâng lên, thiêu đốt Hoắc Cải cổ họng khô khốc, hàm răng ngứa ngáy, hơi thở hỗn loạn. Ra sức đè nén nỗi tức giận từng đợt từng đợt dâng lên từ trong tim, khuôn mặt y đỏ bừng: Vạn Tư Tề… Vạn Tư Tề hắn sao có thể làm thế! Đó là thân thể của ta! Hắn sao có thể để người khác nhìn! Đó đều là của ta! Của ta!
Tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dục vọng dâng trào không ngờ dập tắt sạch sẽ trong phút chốc, chỉ chừa lại nỗi bực bội vô hạn gào thét, tông dọc đâm ngang trong cơ thể. Chẳng cần biết hắn đang phân tích phán đoán tính toán những gì nữa, Hoắc Cải loạng choạng nhảy từ trên ghế xuống, đôi mày nhíu chặt, hai hàm răng nghiến, lỗ mãng đi về phía Vạn Tư Tề.
Thế nhưng Vạn Tư Tề dường như hoàn toàn không chú ý đến Hoắc Cải, vừa quay người liền chen vào sàn nhảy nhộn nhạo, hòa vào quang cảnh bê tha hoang đường kia. Hoắc Cải chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết chen lấn đuổi theo phía sau Vạn Tư Tề, chỉ muốn đuổi theo hắn, túm lấy hắn, khiến cho trong mắt hắn không còn như vậy nữa – hoàn toàn không có sự tồn tại của mình.
Đúng như lời anh chàng pha chế đó nói lúc đầu, đến “K Me” phần lớn là tiểu thụ. Cho nên rất nhanh Vạn Tư Tề liền bị vô số mỹ thụ vây lấy như chúng sao vây quanh mặt trăng. Người quá nhiều, sàn nhảy lại hẹp, mà Vạn Tư Tề lúc này lại quá mức mê người. Hoắc Cải chỉ đứng cách đó có năm bước chân, nhưng không cách nào tiếp cận được.
Trong mắt Vạn Tư Tề lúc này vẫn không có y, mà Hoắc Cải lúc này trong mắt chỉ có Vạn Tư Tề. Từng cảnh tượng khiến người khác huyết mạch bành trướng không ngừng khiêu khích thần kinh căng như dây đàn của Hoắc Cải.
Cái ĐM nhà ngươi tay đang sờ chỗ nào vậy hả! Tấm lưng đó là thứ ngươi có thể sờ vào sao? Ngươi thế được gọi là quấy rối *** đấy có biết không hả!
Còn ngươi nữa cái tên gay kia, ngươi đứng trước mặt anh trai ta cởi áo làm cái éo gì hả, dọa chết người ngươi có chịu trách nhiệm nổi không hả!
Này này cái tên bóng kia ngươi tự trọng chút đi, ngươi vặn mông cọ vào người vị đó nhà ta là muốn làm trò gì thế hả!
Cái đồ bê đê thối tha kia, tránh xa Vạn Tư Tề nhà ta ra một chút, ai cho phép ngươi cọ vào tay của hắn chứ!
Oa oa oa, không được đụng vào! Đùi của hắn chỉ có ta mới được sờ! Con thỏ thối thây kia cút đi cho ông!
Cổ họng mắc xương, da thịt cài gai, trong mắt vướng cát, Hoắc Cải giống y như một con chó bị người ta chiếm mất địa bàn, nhảy chồm chồm gào thét gầm rú, hận không thể cắn xé đám người xâm lược thành bã, nhưng y giờ này phút này vẫn không biết phải làm thế nào. Hoắc Cải mím môi, chợt thấy có chút ủy khuất, Vạn Tư Tề đồ tra công kia, không ngờ ngươi dám hồng hạnh xuất tường ngay trước mặt gia, cẩn thận sau khi gia về rồi sẽ giày vò chết…đám chó mèo của ngươi.
Là một kẻ kém cỏi lực chiến đấu chỉ có âm 5, tiểu thụ ghen tuông liền biểu lộ phẩm chất giận cá chém thớt tốt đẹp.
Chợt vai bị người ôm lấy. Ngươi là thằng nào, gia còn đang bận bắt gian biết không! Hoắc Cải nộ khí xung thiên quay đầu lại: “Roy?”
Roy đã biểu diễn xong, mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ thuê phòng mà thôi, tất nhiên không thể thả cho tiểu mỹ nhân Hoắc Cải lang thang trên sàn được. Roy cầm chặt lấy tay Hoắc Cải ấn lên ngực mình, cười tủm tỉm hỏi: “Ca khúc vừa rồi… Em nghe đã thấy cương chưa?”
Hoắc Cải bị ép sàm sỡ, thần sắc vô thức lộ ra có chút căng thẳng, khóe mắt khẽ liếc, liền bắt gặp đôi mắt thản nhiên của Vạn Tư Tề, hắn híp mắt lại, đôi mi khẽ chớp như thể phủi đi tất cả con người sự vật khung cảnh trong mắt, đáy mắt chẳng còn bất cứ vật gì, đặc biệt không có Hoắc Cải y.
Hoắc Cải càng tức giận, là một tiểu công đúng tiêu chuẩn, những lúc như này không phải là nên sải bước đi qua, một tay gạt phắt tên nam phụ, sau đó nộ khí xung thiên kéo gia vào phòng tối [beep — beep –] đến lúc hết giận mới thôi hay sao! Vạn Tư Tề, phản ứng quỷ dị của ngươi hiện tại có xứng với thân phận của ngươi không hả! Chẳng lẽ lúc trước cắm vào cúc hoa của tiểu gia không phải là một người sống mà là cái gậy mát xa sao hả!
“Cái người đang nhảy cùng người khác kia là bạn trai của em sao?” Roy không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn rất thông minh, lúc hắn lên sàn đã chú ý đến tình hình khác lạ bên này, rất rõ ràng, tiểu bảo bối và chồng y cãi nhau, mà chồng y đang có ý đồ trả thù tiểu bảo bối thông qua việc tán tỉnh tiểu thụ khác. Roy cười xấu xa, tình nhân cãi nhau hắn rất thích, chẳng phải đó chính là cơ hội của hắn hay sao?
Khóe miệng khẽ nhếch, độ cong hiếu sát giương lên, giọng nói Hoắc Cải trầm thấp: “Đúng vậy.”
“Sao hắn có thể làm vậy chứ!” Roy đầy vẻ bất bình thay.
“Đúng vậy!” Lời nói đè nén không nổi lửa giận, Hoắc Cải nghiến răng.
Roy cúi đầu xuống, bờ môi như có như không cọ qua tai y, cất lên tiếng dụ dỗ như ác ma: “ Nếu như lúc này em hôn anh, em nói xem hắn sẽ thế nào?” Nào, nào, hãy để phẫn nộ trào dâng, sau đó triệt để lao vào vòng tay anh đi!
Thân thể Hoắc Cải khựng lại, quay đầu nhìn Roy chằm chằm.
Im lặng chính là mời gọi, Roy hí hửng ghé môi lại, sau đó…bị Hoắc Cải giang tay gạt phắt.
“Tôi chẳng qua chỉ ngồi nói chuyện với anh một lúc, hắn đã chạy đi tán tỉnh người khác rồi, tôi nếu như còn đi hôn anh nữa, hắn lại không lên giường với người khác sao!” Hoắc Cải dùng ánh mắt chê ỏng chê eo đánh giá Roy, thẳng thắn nói: “Cho dù tôi có thể miễn cưỡng chịu đựng để anh cắn một cái, cũng tuyệt đối không chịu nổi hắn đi thuê phòng với người khác. Anh đừng vọng tưởng chen chân vào, tự đi kiếm chỗ khác chơi đi.”
Roy bị thái độ trở mặt không nhận quen biết này của Hoắc Cải khiến cho chết đứng tại chỗ, ngay cả lời nói cũng run rẩy: “Chịu đựng? Còn miễn cưỡng! Tôi… Tôi trong mắt em đáng ghét đến thế sao, một chút ưu điểm cũng không có?”
Hoắc Cải dùng tinh thần nhân đạo chủ nghĩa đẩy người xuống giếng không thả thêm đá, bắt đầu suy ngẫm: Người này, văn không bằng Trần Bách Chu, võ không bằng Vũ Vô Chính, mặt không bằng Vạn Tư Tề, thủ đoạn không bằng Đông Phương Vị Minh… Còn có ưu điểm gì chứ? Có rồi!
Hoắc Cải nắm tay trái đập vào lòng bàn tay phải, thành khẩn nói: “Mắt nhìn của anh không tồi.”
“…” Roy chết không nhắm mắt, ta nếu như thực sự có chút mắt nhìn thì nhất định sẽ không nhìn trúng tên tra thụ nhà ngươi!
Trong lúc nói chuyện, Vạn Tư Tề đã mang theo một tên tiểu thụ đi về phía sô pha, rất có dáng vẻ sắp kết tân hoan.
Hoắc Cải không còn để ý đáp lời Roy nữa, y quả đoán móc ra một trăm tệ, nhét vào trong tay Roy: “Anh có thể đi được rồi.”
Roy cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, bị tên tiểu tử trước mắt này hung hăng chà đạp, thế là hắn nắm chặt tờ tiền trong tay…hung hăng nhét vào túi quần — hắn cần dùng tiền để tu bổ lại linh hồn bị tổn thương.
“Việc chồng của em… Em định làm thế nào?” Trước khi đi, Roy rất muốn biết chồng của Tiểu Luân kẻ tiến gần đến thâm uyên hơn mình sẽ có kết cục thế nào.
Hoắc Cải nhìn hai sinh vật ngồi dán chặt lấy nhau trên sô pha, mi mắt cong cong, cười đến mức yêu khí ngập trời: “Đương nhiên là sải bước đi qua, một tay gạt phắt tên thụ làm nền, sau đó nộ khí xung thiên lôi tên đàn ông không giữ đạo làm chồng vào căn phòng tối [beep — beep–] đến khi hết giận mới thôi rồi.”
Roy lặng lẽ lui thân, thụ này quá mức hung tàn, nhân huynh ngươi hãy tự bảo trọng.
Hoắc Cải chen ra khỏi sàn nhảy, hai ba bước liền đi đến trước mặt Vạn Tư Tề. Vạn Tư Tề vẫn như cũ coi Hoắc Cải như vô hình, nghiêng nghiêng tựa vào sô pha, bộ dạng lạnh lùng lại lười nhác.
Tên thụ làm nền dán chặt lấy Vạn Tư Tề, một tay cầm chai rượu một tay cầm lọ muối, trong mắt chỉ thấy có Vạn Tư Tề, trên mặt tràn đầy ý cười giảo hoạt, giọng nói ngọt ngào: “Loại rượu mà em gọi này ấy à, phải thêm muối vào uống cùng, hơn nữa không phải thêm vào trong ly, mà là thêm vào…chỗ này!” Thụ làm nền quay đầu ngược hướng với Vạn Tư Tề, cần cổ trắng ngần lộ ra độ cong thon dài, giống như một con thú săn đang mời gọi hung thú cắn vào.
“Rắc muối vào xương quai xanh hoặc trên cổ, sau đó…” Thụ làm nền quay đầu lại, đầu lưỡi hồng nhuận chầm chậm liếm qua môi, cười đầy mờ ám mà gợi tình: “Liếm một ngụm muối, uống một ngụm rượu, hiểu chưa nào?”
Vạn Tư Tề hạ mắt xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Thụ làm nền dường như đã hoàn toàn quen với loại thái độ này của V
Bình luận truyện