Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 47: Không ngờ lại rút lui



Ngực chấn động mạnh, dòng chảy ấm áp từng chút một tràn ra, nhấn chìm toàn bộ linh hồn của Hoắc Cải, y cảm thấy tâm tư ngưng kết trong chú ấn đang cuồn cuộn như thủy triều, thì ra lượng lớn oán hận đó đã biến mất hơn phân nửa. Hoắc Cải cảm thấy nước mắt không chịu khống chế cứ điên cuồng trào ra, y cách một màn nước nhìn nam nhân diễm lệ đến ngạo mạn trước mắt, thẫn thờ thở dài.

Vạn Nhận Luân chịu đựng nỗi đau ngày một kinh khủng hơn, ngoan ngoãn làm vật thí nghiệm của Đông Phương Vị Minh. Toàn thân thương tích, đến cuối cùng vẫn không đổi lấy được chút thương tiếc nào của Đông Phương Vị Minh. Điều y tâm tâm niệm niệm muốn có chẳng qua chỉ là chút không đành lòng từ Đông Phương Vị Minh.

Hoắc Cải chớp chớp mắt, nước mắt lạnh băng kéo một vệt nước lấp lánh trên gò má, như thể vạch ra ranh giới. Thoát khỏi sự thao túng của những cảm xúc còn sót lại trên chú ấn, Hoắc Cải trong lòng khinh bỉ Vạn Nhận Luân một tràng: thân thể ngay cả bản thân mình cũng không biết trân trọng, thì sao có thể hy vọng người khác sẽ trân trọng được chứ, nói ngươi chết chẳng có chút ý nghĩa nào ngươi còn không thừa nhận.

“Sao lại càng khóc dữ hơn vậy?” Đông Phương Vị Minh phòng ngừa chu đáo, trước tiên nhìn lại tư thế hiện tại, tốt, không đè lên vết thương. Đông Phương Vị Minh ngẩng đầu, ngắm nhìn Hoắc Cải đang giàn giụa nước mắt, trong lòng nhịn không được kỳ vọng—— Đây là cảm động trước thâm tình của gia, phải không, phải không?

Hoắc Cải thả lỏng bàn tay nắm chủy thủ, bình tĩnh suy sét xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao mà chớp mắt một cái Đông Phương Vị Minh từ cầm thú biến thành tình thánh rồi.

‘Lần thứ nhất giải chú, là bởi vì mình diễn màn sắc dụ bị trói buộc. Lần thứ hai giải chú, là vì bản thân mang thương thế ra trận, ôm lấy Đông Phương Vị Minh giả vờ yếu đuối. Lần thứ ba giải chú, là vì đã khiêu khích được liên tưởng về ** của Đông Phương Vị Minh, đồng thời còn ra vẻ ngoan ngoãn bày tỏ cảm ơn. Đây là lần thứ tư, là vì sợ hãi, nước mắt và còn có việc mặc cho người trừng phạt? Bốn lần này đều có xúc phát điểm là… địa vị khống chế của Đông Phương Vị Minh và tư thái phục tùng của mình.

Tay Hoắc Cải từng chút một trượt về bên cạnh đùi, ngón tay trỏ khẽ động đậy.

‘Đông Phương Vị Minh đúng là không phụ đạo đức nghề nghiệp quỷ súc của hắn, tình yêu cho đi vĩnh viễn là sự bố thí của kẻ trên cao đối với kẻ dưới chân. Nói cách khác, Đông Phương Vị Minh vô cùng cảnh giác, chỉ khi chiếm hữu ưu thế tuyệt đối mới tiết lộ chân tình. Nhưng bên cạnh hắn chắc hẳn có vô số thụ phù hợp điều kiện này hơn mình nhiều chứ nhỉ? Cho nên nói, nhất định còn có cái gì đó khác, đóng vai trò quan trọng trong đây.

Hoắc Cải hạ thấp mi mắt, hơi khẽ nghiêng đầu, bộ dạng không được tự nhiên, co co rụt rụt, che đi tất cả suy nghĩ trùng trùng trong đáy mắt.

‘Mức độ tiêu tán chú ấn của lần này vượt qua tổng tất cả những lần trước, mà trước đó, bản thân mình chỉ làm có duy nhất một chuyện… là vạch trần. Vạch trần âm mưu của Đông Phương Vị Minh, cũng đồng thời vạch trần tính toán của mình. Cho nên mới nói, sát chiêu hạ gục tên Boss Đông Phương Vị Minh này tên là: sự khuất phục của kẻ mạnh, sự ngu muội của kẻ thông minh, sự y thuận của kẻ phản đồ?’

Hoắc Cải nhấc tay áo, lau đi nước mắt trên gò má.

‘Tên Boss thích bị ngược này, cái cuộc đời khổ sở này, chẳng lẽ mình phải biến hình từ văn nhã quân tử thụ thành giảo hoạt khó tính thụ sao? Thôi được rồi, dù sao chú ấn cũng đã tiêu tán hơn nửa, chỉ cách cửa một bước chân nữa thôi: chính là cô phụ một tấm chân tình của tên si mê cường thụ này, hiện giờ mình đang ở trên địa bàn của Đông Phương Vị Minh, vẫn nên ngoan ngoãn một chút mới tốt. Đợi đến khi vết thương khỏi rồi, tìm cơ hội bước một bước cuối cùng vậy.’

Sau khi đã ngầm quyết định qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân xong, Hoắc Cải, đã biến hình thành giảo hoạt khó tính thụ, cắn môi, giương đôi mắt long lanh long lanh nhìn Đông Phương Vị Minh: “Phàm chuyện gì cũng có giá của nó, đã bị ngươi bắt quả tang rồi ta cũng chẳng còn gì để nói, ngươi muốn gì cứ nói thẳng ra đi.”

Ta muốn vuốt ve thân thể ngươi, ta muốn cắn nuốt đôi môi ngươi, ta muốn chiếm hữu tất cả của ngươi…

Đương nhiên, những lời này Đông Phương Vị Minh chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi. Thế nên tên này rất thuần lương mà bưng bát thuốc lên: “Ngươi đã biết rõ ta sẽ không làm khó ngươi, hà tất phải bày ra bộ dạng đó. Nào, uống thuốc trước đi rồi bôi thuốc.”

Đúng, ngươi đây không phải làm khó, mà chỉ là tiếp tục ngược đãi mà thôi. Hoắc Cải làm ra vẻ anh dũng tựu nghĩa coi thuốc như rượu tiễn đưa một hơi uống cạn.

Đông Phương Vị Minh cười, đưa mứt đến. Hoắc Cải nhét thẳng vào mồm, nhai nuốt nhồm nhoàm, tướng ăn rất hung hăng, như thế trong miệng đang nhai không phải là mứt mà là huyết nhục của ai đó.

Đông Phương Vị Minh thấp giọng than thở: “Ngươi thế này không được đâu, nếu như vẫn muốn tu thành chính quả với người tình lang đó của ngươi thì phải chú ý tướng ăn uống một chút mới được.”

“Ngươi…” Hoắc Cải kinh ngạc nhìn Đông Phương Vị Minh. Đầu tên này bị cửa kẹp rồi hay sao, sao câu này nghe rất có ý “Chúc hai người yêu nhau được ở bên nhau mãi mãi” vậy? Việc ngươi nên làm rõ ràng phải là “Nguyền rủa hai người yêu nhau xa nhau mãi mãi” mới đúng chứ?

Ngón tay thon tài mà mạnh mẽ của Đông Phương Vị Minh men theo đường nét khuôn mặt nhẵn nhụi trắng mịn của Hoắc Cải vuốt ve, trong ánh mắt dâng lên nhu tình chân thành: “Ngươi đã vô tâm, ta có làm thế nào cũng không thể khiến ngươi yêu ta được. Nếu cứ cưỡng cầu, chỉ có kết thành hận thù mà thôi. Ta ngoài buông tay ra còn có thể làm gì được nữa? Hiện tại giữa ngươi và ta đã có khoảng cách, điều ta mong muốn chẳng qua chỉ là có thể ở bên cạnh ngươi, cho dù là với thân phận thầy dạy ngươi, tác thành cho ngươi và người đó, cũng được. Ta chỉ hận rằng đã không sớm suy nghĩ thấu đáo, vốn chúng ta có thể là bằng hữu.”

Những lời này của Đông Phương Vị Minh khiến Hoắc Cải bị đả kích thiếu chút nữa thất vọng ngã gục: Huynh đệ, ngươi có chút tự giác của quỷ súc đi có được không, lời thoại của trung khuyển công thực sự không phù hợp với ngươi chút nào a! Vừa cho ta chút hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ ngươi liền tuyên bố rút lui, chẳng phải là đùa giỡn ý dân hay sao?

Hoắc Cải mắt sáng long lanh nhìn Đông Phương Vị Minh, dùng ánh mắt truyền đạt thành ý —— Tiểu Minh, xung động là ma quỷ, bỏ qua cơ hội này là không còn cơ hội khác đâu, ít nhất ngươi cũng phải phấn đấu một trận chứ, kỳ thực ta rất dễ theo đuổi, kiên trì là có thể thắng lợi nha!

Đông Phương Vị Minh hiểu rõ than thở: “Những lời ta nói trước đó đều là thật lòng, ngươi tin thì tốt, không tin thì thôi vậy, dần dần rồi ngươi sẽ hiểu rõ thôi.”

Việc đã đến nước này, Hoắc Cải chỉ có thể đè xuống xúc động ôm lấy chân của Đông Phương Vị Minh cầu hắn theo đuổi, mặt đầy vẻ vui mừng, nghẹn ngào nói: “Huynh nếu như đã không còn quyết tâm hủy hoại nhân duyên của đệ nữa, Nhận Luân đệ tất nhiên sẽ còn coi Đông Phương huynh là bằng hữu.”

“Được, ngày mai ta liền đưa đệ về nhà.” Đông Phương Vị Minh trên mặt đầy vẻ ta thực không nỡ nhưng ta không thể không trả lại tự do cho ngươi.

Ý ta không phải vậy a a a! Hoắc Cải trong lòng thê lương cất giọng hát—— Thực ra em không muốn đi, thực ra em muốn ở lại (1)

“Ta đã dạy nhãn thức, nhĩ thức, tị thức cho đệ, tối nay, ta sẽ nói hết cho đệ về thiệt thức (lưỡi) và thân thức (thân thể). Dù sao ngày mai sau khi từ biệt, đệ cũng không còn gặp lại ta nữa, ta coi như cũng hoàn thành lời đã hứa với đệ lúc ban đầu.” Đông Phương Vị Minh không đợi Hoắc Cải nói gì thêm, liền ngồi quy quy củ củ một bên, bắt đầu giảng giải.

“Thiệt thức lấy mùi vị để phân biệt trái tim, phải biết rằng từ trước tới nay việc ăn uống và sắc dục vốn là một thể, một cái là đói khát của thân thể, cái kia là đói khát của trái tim. Hai người triền miên, chỉ là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, cũng tương tự như việc nhai nuốt thức ăn vậy. Do vậy, thiệt thức và thân dục quan hệ chặt chẽ với nhau.”

Đông Phương Vị Minh vươn tay ra, quệt qua môi Hoắc Cải một cái, chấm lấy vệt thuốc còn vương, đôi môi đầy đặn mở ra, đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi liếm lên đầu ngón tay vừa quệt đi vệt thuốc, mời gọi nguy hiểm, phong tình thối nát. Ngón tay lấp lánh ánh nước, ẩm ướt, ấm nóng mà nhu nhuyễn.

“Nói cho ta biết… đệ nghĩ được gì rồi?” Giọng Đông Phương Vị Minh khàn khàn, nỉ non dụ hống.

‘Ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết ta nghĩ được gì: Đổ chocolate lên ** của tiểu thụ, tiểu công liền ngậm lấy; quệt bơ lên hai đầu ** của tiểu thụ, tiểu công liền mút lấy; bôi mật ong trong cúc hoa của tiểu thụ, tiểu công liền liếm vào; nhét chuối vào miệng tiểu thụ; tiểu công liên tiếp đâm vào!’

Hoắc Cải lặng lẽ giấu đi tiểu kịch trường thiệt thức đặc sắc trong đầu, mặt đầy vẻ nghiêm trang chính khí: “Thuốc rất đắng?”

Đông Phương Vị Minh thân mình cứng đờ, bùi ngùi thở dài: “Đệ thực sự quá mức thuần khiết rồi, rất nhiều thứ đệ không hiểu, không cách nào lĩnh hội được.”

Hoắc Cải vô số tội chớp chớp mắt, vô sỉ thừa nhận, gia quả thực quá mức không thuần khiết.

“Chính như đệ thấy ta nếm thuốc mà nghĩ đến vị đắng, đấy chỉ là ký ức trên đầu lưỡi đệ. Ngẫm nghĩ một chút, miệng của đệ, môi của đệ, lưỡi của đệ, có thể khiến người đó nhớ đến cái gì, có thể hồi tưởng lại mùi vị thế nào. Lúc người đó nhìn thức ăn mà nhớ đến đệ thì chính là lúc đệ đã đạt được mục đích.” Nhìn thuốc mà muốn thuốc, Đông Phương Vị Minh buồn rầu mà phỏng đoán bản thân trong lòng người ta chỉ sợ thực sự chẳng có chút mị lực nào. Không ngờ rằng, đó chỉ là hư cấu.

Đông Phương Vị Minh nhấc vại thuốc lên, nói: “Bôi thuốc nhé.”

Hoắc Cải giờ mới nhớ ra, bản thân vẫn còn hình phạt chưa thi hành, lập tức buồn tê tái. Hoắc Cải kéo quần xuống, bắt đầu nằm ngay đơ trên giường… Hu hu hu, sau này không dám viết ngược văn trong phòng chưa khóa cửa nữa.

Màn đêm sâu thẳm, giường chiếu lộn xộn, thiếu niên xích lõa hai chân, còn có những vết thương đỏ tươi.

Giờ này khắc này, Đông Phương Vị Minh không thể không thừa nhận, buổi sáng Vạn Nhận Luân mắng mình chỉ thấy sắc không thấy vết thương thực ra không hề oan uổng. Thân thể thiếu niên trước mắt, giống như một làn khói trộn lẫn chất độc, mỗi một lần tiến lại gần, mỗi một lần hít thở đều khiến độc tính gia tăng, cuối cùng hóa thân thành một dã thú không chút lý trí.

“Đừng có nằm ngay đơ như cái phản, tuy nói cực thanh mới là cực diễm, nhưng nước trong thì không có cá. Cái đệ cần làm được là nét phong tình tự nhiên, chứ không phải là phong tình một cách khó hiểu.” Đông Phương Vị Minh thâm tâm cảm thấy bộ dạng mặc cho ngài hái của đối phương, mình vẫn giữ bình tĩnh thực sự không phù hợp, nếu như bị đôi mắt xa lạ và cảnh giác đó nhìn thì còn tốt hơn một chút.

Hoắc Cải bất đắc dĩ nửa nằm, vạt dưới tiết khố thuận theo động tác, tinh tế trượt trên bắp đùi tròn lẳn, đong đưa đầy ám muội trên cơ thể mềm dẻo.

Đông Phương Vị Minh đè nén hô hấp đang dần trở nên nặng nề của mình, cảm thấy rất có khả năng bản thân đã ra một chủ ý hết sức tồi tệ.

Thò tay vào vại thuốc, Đông Phương Vị Minh cố hết sức tập trung ánh mắt của mình vào miệng vại tối om. Khô khan mở miệng: “Thiệt thức tuy rất dễ ngầm ra hiệu với người khác, nhưng cũng rất dễ để lộ dấu vết. Mà ngược lại thân thức lại dễ dàng hơn. Da thịt kề cận, nói thì có vẻ chặt chẽ khắng khít, nhưng quan hệ hòa hợp gắn bó mới được tính là thân thức, chỉ cọ qua vai thì chẳng tính làm gì. Điều đệ muốn, dùng đạo của thân thức càng dễ đạt được hơn.”

Hoắc Cải ngắm nghía bộ dạng quần áo không chỉnh tề của mình, lại nhòm nhòm dáng vẻ dạy học nghiêm chỉnh của Đông Phương Vị Minh, cực kỳ buồn phiền. Tiểu Minh, ngươi không cần ta nữa sao, ngươi thực sự không cần ta nữa sao, cảnh tượng hoạt sắc sinh hương đến mức này ở ngay trước mắt ngươi mà ngươi lại có thể không động lòng chút nào sao?

Thế nên Hoắc Cải đang cực kỳ cảm thấy bất mãn trước mị lực của bản thân, tiếp tục muốn dụ hoặc người nào đó trở về chính đạo mà bắt đầu chuẩn bị làm chuyện xấu.

Ngón tay vén vạt dưới lộn xộn lộ thêm chút nữa, đầu ngón tay vuốt ve men theo những vết thương, khe khẽ hít vào, lúc thở ra trộn lẫn những tiếng rên rỉ như kêu đau, sự mỏng manh dễ vỡ lôi kéo người ta chà đạp, đau đớn dấy lên lòng thương xót, tình cảnh như vậy, thực sự thực sự rất khiến người ta muốn phạm tội.

Đông Phương Vị Minh bị thu hút bởi tiếng hít thở bất thường, tầm mắt vừa chuyển liền không thể thu lại được, miệng lưỡi khô khốc, nội hỏa hừng hực, yêu tinh biến hình ngày ba lần này, đây chẳng phải rắp tâm giày vò người ta sao? Ức hiếp người quá đáng rồi!

“Đông Phương, huynh có thể mang chút nước nóng đến được không, thuốc lúc trước khô rồi, bôi lên chân có chút khó chịu.” Giọng nói cố ý mềm mại, dịu dàng đến lạ lùng, như thể dây leo bò lên thân tùng, mềm dẻo mà yêu dã.

“Được.” Đông Phương Vị Minh thản định gật đầu, híp mắt thầm nghĩ: Tiểu tử này nhất định lại giở ngón cũ để thăm dò mình đây mà. Lần này tuyệt đối phải vững vàng, vững vàng!

Đông Phương Vị Minh không chút do dự quay người đi lấy nước. Để lại một mình Hoắc Cải tại chỗ bi phẫn ôm đầu, chất vấn sức hút của bản thân với Đông Phương Vị Minh rốt cuộc đã tồi tệ đến mức nào rồi.

Đông Phương Vị Minh thấp ướt khăn nhung, vắn khô, gấp gọn, nhè nhẹ ấn lên chân Hoắc Cải, cẩn trọng lau, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Thân thể của con người có thể cảm nhận rất nhiều, ấm lạnh, cứng mềm, thô to và tinh tế… cảm xúc khác nhau thì suy tưởng bị khơi lên cũng có điểm khác biệt. Không cần nhất định phải đụng chạm đến những chỗ mẫn cảm mới có thể khơi gợi hứng thú, tại những nơi bình thường, chỉ cần đụng chạm đúng cách, cũng có thể đạt được mục đích.”

Hoắc Cải nhìn tên đang lau không chút run tay trước mặt, bất luận thế nào cũng không thể hiểu nổi, sao mà chớp mắt một cái tên tình lang này liền trở thành thân nương (mẹ) rồi, không chừa chút dục niệm nào với mình.

“Có chút khô, lau hơi đau, huynh có thể thấm ướt thêm chút nữa rồi lại tiếp tục không?” Hoắc Cải trưng ra vẻ mặt thuần khiết, phun ra câu khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.

Đông Phương Vị Minh bao nhiêu năm dọc ngang trong cõi, ám thị trong câu nói của Hoắc Cải hiểu hết không sót chút gì, toàn bộ hóa thành những cảnh tượng kiều diểm đủ kiểu trong đầu. Hít sâu một hơi, bình tĩnh, gia phải duy trì bình tĩnh.

Đông Phương Vị Minh thấm ướt khăn nhung, lại lần nữa ấn lên. Cách một tầng khăn ướt mỏng manh, Đông Phương Vị Minh có thể cảm nhận rõ ràng những vân da chìm nổi trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài ngẫu nhiên trượt qua, da thịt tiếp xúc, cảm giác hưng phấn trên đầu ngón tay truyền thẳng đến tim —— “Thịch, thịch, thịch”, đó là những rung động và điên cuồng không thể để người khác biết. Bên tai là tiếng rên rỉ như có như không của người trong lòng, khoái cảm ẩn mật thiêu đốt trong cơ thể, tình cảnh trước mắt bị xông đến mức mơ hồ khô kiệt.

“Đệ bình thường ở cùng người đó, những lần tiếp xúc chẳng qua chỉ là những cái linh tinh vụn vặt lộ ở bên ngoài y phục, cho dù chỉ là một phần nhỏ như vậy, cũng có thể làm nên việc lớn. Cứng như móng tay, trong lúc cào gãi, có thể sinh ra ngứa ngáy; mềm như bụng ngón tay, trong lúc chà xát, có thể sinh ra êm đềm; rộng như lòng bàn tay, trong lúc xoa nhẹ, có thể sinh ra tê dại; tinh tế như sợi tóc, trong lúc trượt qua, có thể sinh ra ngứa ngáy.” Đông Phương Vị Minh gần như phải tận dụng tất cả lý trí mới có thế đè nén giọng nói không lộ ra chút khát cầu nào. Người mà mình muốn cách bản thân bằng một tầng khăn mỏng đến đáng thương, từ đầu ngón tay đến đầu lưỡi đều chộn rộn.

Hoắc Cải rên rỉ suốt một lúc lâu, vẫn không thấy thành quả, trong lòng cứ như có gì chặn lại, nghẹn cứng. Nếu như Đông Phương Vị Minh thực sự không chút hứng thú nào với mình về phương diện đó thì nhiệm vụ này sao có thể tiếp tục được. Rõ ràng tình yêu của Đông Phương Vị Minh đối với mình là thật không phải sao, chẳng lẽ cảnh giới cao nhất của yêu đến cực điểm chính là ngươi hạnh phúc là ta hạnh phúc, lùi một bước biển rộng trời cao? Đông Phương Vị Minh là quỷ súc không phải thánh mẫu! Cho dù có buông tay được rồi cũng không thể nào nhanh chóng đến vậy chứ, chẳng lẽ vừa rồi đi ra, tên này cho người cắt phăng bộ phận quan trọng nào rồi?

“Được rồi, đạo thân thức bao gồm những điều đó, ta biết đệ tránh ta như tránh rắn, chỉ sợ ta đụng chạm. Thuốc này đệ tự bôi lấy đi. Ngày mai đệ ngủ dậy, ta liền đưa đệ về nhà.” Đông Phương Vị Minh một tay nắm lấy khăn, một tay cầm thau đồng, nhanh chóng gọn ghẽ, xoay người đi thẳng.

Hoắc Cải nhìn theo bóng lưng không chút lưu luyến của Đông Phương Vị Minh mà đau đầu. Chẳng lẽ mình thực sự làm quá đà rồi, cho nên Đông Phương Vị Minh mới nản lòng thoái chí đến mức không chút lưu luyến, ngay cả cơ hội lợi dụng chính đại quang minh như thế cũng không thèm? Tên này sao có thể không chịu nổi giày vò đến vậy, dạo này ngay cả kiều hoa cũng cầu giẫm đạp cầu làm nhục rồi, Tiểu Minh ngươi thân là quỷ súc sao có thể mới chịu chút đả kích liền khóc lóc về nhà tìm mẹ, chiêu cuối cùng còn chưa ra, ngươi đã chạy mất tiêu rồi, bảo ta làm sao mà chịu nổi đây.

Đông Phương Vị Minh ở bên ngoài phòng dựa vào hiên, há miệng thở hổn hển, cũng may chạy nhanh, nếu không đã lộ vết tích rồi. Không khí lạnh lẽo giúp hô hấp nỏng rực dần bình phục trở lại, Đông Phương Vị Minh nhìn bóng người trong phòng hắt lên cửa sổ, không ngừng cười khổ: Dù rằng không nỡ, vẫn chỉ có thể để người đi, ai khiến điều mà bản thân khao khát không phải là một đêm, mà là cả đời chứ.

Hoắc Cải nhè nhẹ bôi thuốc, suy sét cục diện bế tắc hiện tại, dựa vào hình tượng hiện tại thể hiện, không thể mở miệng xin ở lại, cũng không thể tỏ ra gần gũi. Cũng chính là nói, trong thời gian dưỡng thương một tháng, không còn cách nào có thể câu dẫn Đông Phương Vị Minh.

Đông Phương Vị Minh tên này vốn có mới nới cũ, một tháng trôi qua, tình cảm vốn bị gác qua một bên nếu như xử lý không tốt sẽ không còn lại chút gì. Phải nghĩ cách dụ hắn trở lại mới được. Lúc đầu sao mình lại tuyệt tình đến thế chứ? Bây giờ không còn cơ hội vãn hồi rồi. Không, nói cho cùng phải trách tên Đông Phương Vị Minh này quá dễ bị tổn thương, gặp khó khăn liền rụt vòi, thật chẳng ra dáng nam tử hán gì cả!

Hoắc Cải trằn trọc suốt một đêm, lúc tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau. Hoắc Cải cô độc ăn bữa ăn cuối cùng không biết là bữa trưa hay bữa tối, sau đó được người cung cung kính kính đưa lên xe ngựa, trên xe đã trải sẵn thảm nhung, hộp tử đàn, y phục, vại thuốc, đơn thuốc sắp chỉnh tề trên chiếc bàn thấp trên xe, còn có một số thứ như bếp đun trà, hộp đựng rượu, đồ làm bếp trên đường. Có hai đại hán đánh xe, đều mặc quần gấm áo ngắn, tất lụa hài gấm, rất có khí phái.

Chỉ là đến tận lúc ra khỏi cổng, Đông Phương Vị Minh cũng không hề xuất hiện tiễn lên đường. Hoắc Cải không thể khổ sở hơn được nữa, hết rồi, một khi sắp giải phóng mà cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần phải nỗ lực lại từ đầu.

Cùng lúc ấy, trên đỉnh lầu Tú Bị Các, có người bày hũ rượu la liệt khắp phòng, muốn biết xem, phải uống đến lúc nào mới có được chút say. Không còn đau lòng khó nhịn thế này nữa.

“Gia, đến nơi rồi.” Một người đánh xe vào sân gọi người, người còn lại cung kính vén rèm.

Hoắc Cải nhìn ra ngoài qua khe rèm, chỉ thấy tường trắng ngói xanh, đúng là trạch viện nhà mình.

“C-rục c-rục c-rục…” Từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.

Người đánh xe chau mày: “Người này sao lại phóng ngựa như điên giữa đường lớn vậy, nếu như đâm vào nhau thì sao.”

“Ai lại thiếu ý thức vậy a.” Hoắc Cải chỉ nghe âm thanh cũng có thể cảm giác được con ngựa đó chạy nhanh đến mức nào.

“Không ổn, con ngựa đó lao qua phía này rồi!” Người đánh xe kinh hô một tiếng.

“Chết tiệt.” Hoắc Cải nước mắt giàn giụa, chẳng lẽ mình sau khi bị cướp là gặp tai nạn xe cộ sao, cái thế giới quỷ súc này! Ngài đừng có ngược thân mãi thế, chuyển sang ngược tâm đi được không?

Ngựa hí dài, dường như dừng lại ngay sát xe. Người đánh xe quan sát toàn bộ quá trình sắc mặt trắng bệch.

“Cưỡi ngựa có cần phải gấp đến thế không?” Hoắc Cải hoảng hồn còn chưa bình tĩnh chầm chậm nhích ra cửa xe, thò đầu ra ngoài. Muốn nhìn xem cái tên hỗn đản thiếu ý thức đó là ai.

“Cần, ai bảo đệ ta đêm không về nhà.” Vạn Tư Tề dắt ngựa đứng bên xe, trong mắt đầy tơ máu,  toàn thân lấm đầy bụi, trên mặt đầy vẻ bất thiện.

Hoắc Cải tiếp tục nước mắt giàn giụa, trời chiều lòng người, không ngược thân, chuyển ngược tâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện