Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 54: Chỗ nào đó đau khôn cùng
Hoắc Cải nước mắt giàn giụa: “Đệ cảm thấy vết thương thực sự không nghiêm trọng, tin đệ đi, đệ sẽ không đem nửa đời sau của bản thân ra đùa đâu.”
“Đệ thông hiểu việc đời sao?” Vạn Tư Tề cúi đầu nhìn y, một mực nhìn sâu vào hai mắt Hoắc Cải.
Hoắc Cải im lặng không nói nhìn lại, ánh mắt xoắn xuýt đó gần như muốn kết thành một cái nơ bướm giữa không trung. Y có thể nói gì? Hoắc Cải đúng là có thông hiểu, nhưng Vạn Nhận Luân lại là một tiểu bạch chính thống, nếu như y hiểu, điều đó chỉ sáng tỏ một chuyện, đó chính là giữa y và Vạn Tề Ly, còn có Đông Phương Vị Minh, thực sự có chút chuyện không thể không nói.
“Nếu như đệ đã không hiểu, vậy sao đệ biết được sẽ không có chuyện gì?” Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải không nói gì, lại hỏi.
“Dù sao đệ vẫn biết!” Hoắc Cải nắm lấy tấm chăn dưới giường, mà nắm đến phát cuồng, y không thể nói dựa vào thiết lập của mình, thứ chịu đựng nhiều giày vò nhất của Vạn Nhận Luân ngoại trừ cúc hoa còn có hoàng qua (dưa chuột), cho dù có bị khuyên vàng xuyên, dây thừng buộc, kim bạc đâm đều chẳng sao hết, nói gì đến việc bị cẩu giẫm một nhát.
Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, nhẹ giọng nói: “Đừng tùy tiện.”
Nói xong, Vạn Tư Tề đã khom người cởi thắt lưng của Hoắc Cải.
“Buông ra.” Hoắc Cải vì quá xấu hổ mà tức giận đưa ra thủ đoạn cuối cùng. Vạn Tư Tề đã quản quá rộng, nếu như ngay cả quyền tự chủ cuối cùng này cũng không cách nào giữ được, vậy thì sau này bản thân sao có thể tiếp tục hành sự khi mà bất cứ lúc nào Vạn Tư Tề cũng có thể tùy ý nhúng tay vào.
Vạn Tư Tề cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo bên cổ, hơi ngạc nhiên, sau đó coi như không nhìn thấy gì đặt tay lên tiết khố của Hoắc Cải.
Hoắc Cải nắm lấy chủy thủ, nhất thời, tiến không được, lùi không xong. Y vốn tưởng làm như vậy, Vạn Tư Tề nhất định sẽ vô cùng tức giận, phất tay áo mà đi. Ai ngờ được, Vạn Tư Tề lại không chút phản ứng, phải làm gì vẫn tiếp tục làm nấy!
“Đây là thân thể của ta, liên quan gì đến ngươi? Vạn Tư Tề, ngươi quản quá nhiều rồi!” Hoắc Cải đã hết cách, lời nói không chút kiêng kỵ.
Vạn Tư Tề cởi dây quần ra, dùng giọng nói đạm mạc của riêng mình chầm chậm nói “Tham Lang là chó của ta, nó làm đệ bị thương, cho nên liên quan đến ta. Còn nữa, đệ nên gọi ta là đại ca, nếu như ta còn nghe thấy đệ gọi thẳng tên ta, ta sẽ đánh vào mông đệ đấy.”
“…….” Đối diện với tên điên đến mức bị chủy thủ kề cổ vẫn ngạo mạn như cũ Vạn Tư Tề, Hoắc Cải cuối cùng cũng phải khuất phục, y cất chủy thủ vào trong tay áo, mặc Vạn Tư Tề muốn làm gì thì làm.
Đều là đàn ông con trai, có gì to tát đâu… Bổn cha kế không, không thèm để bụng!
Dưới thân chợt lạnh, sau đó cái nấm nhỏ được ngón tay thon dài của Vạn Tư Tề nhấc lên. Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, Hoắc Cải lúc này vẫn tự nhiên nảy sinh xúc động muốn lập tức kéo quần ôm mặt nước mắt bay bay mà chạy.
“Bình thường nó vẫn là màu này chứ?” Vạn Tư Tề vừa chăm chú quan sát vừa nghiêm túc hỏi.
“Ừm.” Hoắc Cải sắc mặt đỏ bừng.
“Ta còn tưởng nó bị Tham Lang đạp nên thành ra màu này…” Vạn Tư Tề cảm thán.
“@#¥%&a;*~” Tấm chăn đơn dưới móng vuốt của Hoắc Cải đã sắp bị vò nhàu nhĩ.
“Bình thường nó cũng bằng cỡ này chứ?” Vạn Tư Tề dùng đốt ngón tay đo đạc kích thước một chút, tiếp tục nghiêm túc hỏi.
“Ừm.” Hoắc Cải sắc mặt đỏ rực.
“Thế thì tốt, nếu như bị Tham Lang đạp sưng lên vẫn có kích thước như vậy, vậy thì đệ thực sự cần gặp đại phu.” Vạn Tư Tề yên tâm cảm thán.
“@#¥%&a;*~” Móng vuốt của Hoắc Cải lại nắm chắc lấy chủy thủ! Đây là lỗi của gia sao? Ngươi có thấy hoàng qua của nhược thụ nào hùng tráng uy vũ lại hung dữ như mãnh thú chưa? Tiêu chuẩn cần thiết của một thụ chính là phấn nộn nhỏ nhắn a! Đừng có dùng tầm nhìn hạn hẹp của trực nam mà vọng đoán thế giới** vô biên của bọn ta chứ hỗn đản.
“Vẫn còn đau sao?” Đầu ngón tay cẩn trọng trượt từ gốc lên đến đỉnh, như thể vuốt dọc lông an ủi.
“Ôi, đừng động vào~” Giọng nói buột ra khỏi miệng giống như gói bằng mật, mềm mềm ngậy ngậy, âm kéo dài mang theo rung động nhè nhẹ, dụ dỗ người ta chỉ muốn nuốt vào miệng, nếm thử mùi vị ngọt ngào trong đó.
Hoắc Cải kéo chăn qua, che kín khuôn mặt mình, xấu hổ quá! Lúc đầu tại sao bản thân lại thiết lập thân thể của Vạn Nhận Luân thành một tấm thân thụ cực phẩm siêu cấp mẫn cảm chứ? Căn bản chính là da của tiểu bạch thụ, cốt của d*m đãng thụ mà! Gia không muốn sống nữa, ai hảo tâm tài trợ một bàn tiệc kiểu Hoa, để gia ăn no mà chết đi!
“Ngoài đau ra còn có cảm giác nào khác không?” Vạn Tư Tề vẫn dáng vẻ nghiêm túc, nếu như bỏ qua đôi tai đã đỏ bừng.
Hoắc Cải nói như đinh đóng cột: “Không có!”
Vạn Tư Tề bất động thanh sắc thở phào một tiếng, thu tay lại. “Xem ra không có vấn đề gì, chỗ ta có ít thuốc tiêu sưng, đệ tự bôi được không?”
“Không sao cả, tuyệt đối không sao cả!” Hoắc Cải như được đại xá, nhanh chóng kéo vạt áo, giấu nấm nhỏ đi.
Vạn Tư Tề tìm kiếm một hồi, sau khi dùng xà phòng rửa sạch hai tay Hoắc Cải, nhét một bình nhỏ vào tay y, sau đó quay người, thành thực đợi Hoắc Cải tự làm lấy.
Hoắc Cải thở phào một hơi dài, chấm chút cao thuốc, chạm vào tiểu Hoắc Cải đã chịu đủ chà đạp.
Khoảnh khắc cao thuốc tiếp xúc với da, y như bị điện giật, cảm giác nóng rát thuận theo nơi tiếp xúc nhanh chóng xộc thẳng lên đầu mút dây thần kinh, nóng bỏng đến nỗi Hoắc Cải không kịp trở tay.
“Ưm a~” Hoắc Cải vội vàng cắn chặt lấy môi, để tránh lại phát ra âm thanh nào không phù hợp. Mà Vạn Tư Tề quay lưng lại với y, lúc này hai tai đã đỏ như son.
Hoắc Cải cũng chẳng quan tâm dịu dàng hay không nữa, trực tiếp đổ cao thuốc ra lòng bàn tay, tán ra, sau đó, bất ngờ đem cả bàn tay nắm lấy.
“Ối.” Hoắc Cải bị sự nóng rát của thuốc kích thích đến mức đau đớn kêu thành tiếng, trước mắt đột nhiên trắng xóa, rầm một cái ngã ra trên giường, hai chân vẫn không nhịn được khe khẽ co giật.
Đây chính là dục tốc bất đạt mà người ta vẫn nói, đây chính là bi kịch sinh mệnh không thể chịu đựng được mà người ta vẫn nói, đây chính là hậu quả của việc thượng đế cho anh đi cửa chính anh cứ nhất quyết trèo cửa sổ mà người ta vẫn nói.
“Sao thế?” Vạn Tư Tề nghe thấy tiếng kêu, vội vàng hỏi. Đáp lại hắn là tiếng hít khí nhẫn nhịn của Hoắc Cải.
Lúc này Hoắc Cải chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn về một chỗ, mỗi một tấc da thịt đều trướng đến nóng bỏng, nước mắt trào ra trong khóe nhòa đi tầm nhìn, hai tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù.
Vạn Tư Tề quay người lại, chỉ thấy người nào đó vắt ngang trên giường, mặt đỏ lựng, hô hấp gấp gáp, mồ hôi dầm dề, người cuộn lại thành con tôm, một tay cầm chặt bình sứ, đốt ngón tay vì nắm chặt quá mà trắng bệch, một tay vươn đến giữa chân dường như đang nắm lấy chỗ nào đó, nhưng bởi vì bị chân kẹp lấy mà không nhìn rõ.
Vạn Tư Tề nhìn tạo hình của Hoắc Cải, sâu sắc nhận thấy rằng, nếu như tay phải và tay trái của người nào đó nắm chặt như nhau, vậy thì, bảo bối của tiểu đệ nhà mình có thể sẽ từ hoàng qua nhỏ triệt để trở thành hoàng qua ép rồi……
Vạn Tư Tề không chút do dự khom người, tách hai chân Hoắc Cải ra, nhẹ nhàng mà nhanh chóng giải thoát cho hoàng qua đang nguy trong gang tấc dưới ngủ chỉ sơn của Hoắc Cải. Vẫn may, chỉ là bôi quá nhiều thuốc mà thôi.
Vạn Tư Tề vốn có phẩm chất đạo đức tốt đẹp thích giúp đỡ người khác, dùng cả mười ngón tay, bắt đầu khắc phục hậu quả cho tên ngốc nào đó đến việc bôi thuốc cũng làm không xong.
Cả lòng bàn tay nắm lấy, sau đó nhè nhẹ trượt xuống, vuốt cho cao thuốc tán đều. Cảm giác trong lòng bàn tay ẩm ướt nóng rực mà trơn trượt, xúc cảm tuyệt đối không thể nói là tuyệt vời, nhưng rất kỳ diệu, có gì đó từ lòng bàn tay xộc lên, chảy xuôi theo mạch máu, vi diệu thấm vào hồn phách, vì thế mà hồn vía lên mây, bay bổng như say.
Ngón tay hơi chai, chầm chậm trượt trên nền mềm mại, tán cao thuốc thêm đều, chỗ dày xoa ra, chỗ mỏng đắp vào, từng tấc từng tấc một vuốt đi, tỉ mỉ không sót một chỗ nào, từng chút từng chút một vuốt lại, thân mật không chút giấu giếm. Trong lòng “thình thịch” như trống dồn, máu nóng gào thét cuồn cuộn dồn vào một chỗ như muốn vỡ tung, như đổ xuống vực sâu, phấn khởi trong sự cấm kỵ.
Mà trong quá trình gian tình bắn ra tứ phía này, tên ngốc tự lấy dây buộc mình nào đó một mực vùi đầu vào trong chăn, phát huy triệt để tinh thần đà điểu ‘ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì hết’.
“Xong rồi.” Vạn Tư Tề cất lọ thuốc đi, giọng nói có chút trầm thấp.
Hoắc Cải dùng tốc độ khủng bố gần như có thể để lại tàn ảnh, trong khoảnh khắc, hoàn thành một loạt hành động từ kéo quần lên đến thắt dây đai.
Vạn Tư Tề lấy ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt Hoắc Cải. Tên họ Hoắc nào đó vẻ mặt hệt như hận không thể lập tức đào một cái hố trên mặt đất sau đó chui vào. “Đệ rất khó chịu sao?”
Hoắc Cải không để ý đến hắn, y cần chút thời gian, để khôi phục trái tim nhỏ bé đã chịu đủ kinh hãi của mình.
Vạn Tư Tề trầm ngâm một lúc, nghĩ ra một ý tưởng rất hay: “Nếu như đệ thực sự cảm thấy không thoải mái, ta có thể để đệ nhìn lại.”
Hoắc Cải kéo khăn tay qua, lau đi vệt nước mắt còn vương, nức nở một chút: “Không cần.”
“Hết thời gian không phục vụ đâu.” Giọng nói của Vạn Tư Tề mang theo chút cảm xúc hiếm có.
“Thực sự không – cần – đâu!” Hoắc Cải nhấn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta biết mà.”
Giọng điệu đúng như ta đã nghĩ, cho nên ta chỉ thuận miệng nói ra vậy thôi của Vạn Tư Tề thực sự quá mức rõ ràng, kích cho Hoắc Cải hận không thể một tay giật lại lọ thuốc, sau đó nhét vào trong cúc hoa của hắn.
“Đúng rồi, đệ đã từng tự tiết chưa?” (tự tiết: thẩm… =.=)
Hoắc Cải đang còn ác ý tưởng tượng ra hình ảnh cúc hoa của Vạn Tư Tề bị thuốc tàn phá, bất ngờ nghe thấy một câu như vậy. Giật mình một cái, không hiểu, tức giận nhìn Vạn Tư Tề.
“Ý của ta là, đợi khi nào chỗ đó của đệ không đau nữa, đệ tốt nhất thử xem cái đó còn dùng tốt như lúc trước hay không, nếu như không tốt, tốt nhất là đi khám đại phu sớm hơn một chút.” Vạn Tư Tề vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn kiến nghị.
Hoắc Cải đã 囧 đến mức chỉ chừa lại chút sức quỳ trên mặt đất thở dốc, yếu ớt nói: “Đệ hiểu rồi. Đại ca, huynh có thể đừng nói chuyện này nữa được không?”
“Chúng ta nói chuyện đệ thi cử nhân vậy.” Vạn Tư Tề hiểu ý chuyển chủ đề từ xích đạo trực tiếp ngoặt sang bắc cực.
“…….”
Vạn Tư Tề: “Cách thi Hương chỉ còn ba tháng, mà đệ trong một tháng chỉ sợ không thể đi Khôn thành được phải không? Xa Học viện Cam Đường, không có tiên sinh, đệ định xử lý chuyện học của đệ thế nào?”
Hoắc Cải chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc nói: “Đệ thi là Minh Toán, tiên sinh bình thường đều để đệ tự học, mà các sách liên quan đến Minh Toán trong học viện đệ đã đọc được phần lớn rồi, đi đến học viện hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Những ngày còn lại đệ ở nhà ôn tập là được rồi.”
“Lần thi Hương này đệ nắm chắc bao nhiêu phần?” Vạn Tư Tề lại hỏi.
Hoắc Cải nhìn thái độ tích cực đó của Vạn Tư Tề, trong lòng có chút lúng túng.
Đối với Hoắc Cải, qua được viện thí (thi vào học viện), đạt được công danh tú tài, có thể coi là đại công cáo thành. Y thực ra không chút ham muốn gì đối với danh cử nhân, dù sao nếu như thi trúng cử nhân rất có thể sẽ bị phân giữ một chức quan. Hoắc Cải tin chắc rằng y có một vận khí vĩnh viễn không bao giờ lỡ mất: đó chính là xui xẻo, ghét của nào trời trao của nấy, vận mệnh đã định là như vậy. Vừa nghĩ đến việc bản thân mang theo cái danh tri huyện trong nha môn tương ái tương sát với đám công, Hoắc Cải liền cảm thấy tiền đồ như chìm xuống nước, u ám chẳng chút xán lạn.
Hơn nữa, dựa vào lối mòn **, quan trường như tiệm bán thịt, trên đỉnh là uy bức lợi dụ, phía dưới là hổ thị đam đam (nhìn chăm chăm như hổ đói), nơi tất cả quan viên quyết tử chiến chỉ có một, đó chính là – – giường! Cử nhân đã được, “thám hoa” còn bao xa? Cho Hoắc Cải mười cái gan, y cũng chẳng dám bày ra phong thái dụ thụ của y trong cái tiệm bán thịt đó. (Bụi: thám hoa, tác giả cố ý để trong ngoặc kép, các fan gơ phải hiểu theo ý khác nhe.)
Thế nhưng, Hoắc Cải cũng chẳng có gan nói thẳng với Vạn Tư Tề là “Người anh em à, cử nhân đối với ta là cái kẹo ngọt đến chết người a, liếm qua thì được chứ nhất định không thể nuốt.” Trên thế gian này, làm gì có chuyện không làm mà hưởng, tiểu công đối tốt với tiểu thụ đó không phải đã có thịt đền bù hay sao. Hoắc Cải hiểu rõ, hiện giờ Vạn Tư Tề chăm lo cho mình mọi bề, quá bán vẫn là muốn nhờ vào cái phúc sĩ đồ sau này của mình, nếu như bản thân không có chút giá trị gì về mặt này, quan hệ hợp tác của cả hai nói không chừng sẽ thay đổi. Mà nếu như bản thân vì ngược công mà làm tổn hại đến đầu tư chính trị của Vạn Tư Tề, vậy thì hành động từ nay về sau của mình chỉ sợ cũng chẳng được tự do như thế nữa.
Điều ba của nguyên tắc sinh tồn trong thế giới quỷ súc: vĩnh viễn đừng để bản thân ngoại trừ mỹ sắc ra không có giá trị nào khác, bởi vì ngược thân tồn tại chính là để khai thác trọn vẹn giá trị của mỹ sắc.
Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải thật lâu không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lét lúc trắng bệch, rõ ràng tên này chẳng thể kỳ vọng gì ở kỳ thi Hương lần này rồi, trên mặt cũng chẳng thể hiện chút gì là thất vọng, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như đệ đã không nắm chắc kỳ thi Hương lần này, vậy thì những ngày còn lại đệ có dồn sức lực hay không chắc rằng cũng chắng có gì khác. Đúng không?”
Hoắc Cải lặng lẽ gật đầu.
Vạn Tư Tề khe khẽ gật đầu: “Cuối tháng Nam, kinh thành có mở đại hội đấu trà, đệ đi cùng ta chứ?”
Hoắc Cải tuy chưa từng viết về đấu trà trong “Tiện thụ Vạn Nhận Luân”, nhưng vẫn biết chút ít về đấu trà. Đấu trà, chính là thi thố xem trà của nhà ai ngon hơn, còn gọi là đấu mính, mính chiến (mính: nõn trà, trà), là nhã thú của những người giàu thời cổ đại khi quá nhàn rỗi. Hơn nữa, đấu trà có một quy định đặc biệt “thời thượng dỏm”, đó chính là người tham gia nhất định phải là văn nhân nhã sĩ. Nghĩ lại Vạn Tư Tề đến Khôn thành, chắc hẳn là để mua trà thăm trà, chuẩn bị tiến quân vào thị trường trà lá. Đợt này cùng mình về Mông thành, chỉ sợ là chuẩn bị hành trang đợi ngày xuất phát, hảo trà đã có, chỉ thiếu văn nhân mà thôi.
Có thể phát huy chút quang và nhiệt cho chủ nhà, Hoắc Cải tất nhiên không có lý nào tiêu cực đình công, ngoan ngoan gật đầu nói: “Được, có điều tiểu đệ không biết nhiều lắm về trà đạo, cần có người chỉ giáo một phen.”
“Không lo, lên đường ta sẽ tìm người dạy đệ.” Vạn Tư Tề vươn tay ra, xoa xoa đầu Hoắc Cải theo thói quen.
Hoắc Cải thân thể chợt cứng lại “Đại ca, tay đó của huynh hình như chưa rửa…”
Vạn Tư Tề coi như không có việc gì thu tay lại: “Ừm, ta vẫn còn vài thứ cần ra ngoài chuẩn bị, sẽ để đệ một mình trong phủ hai ngày, ta hy vọng đệ có thể hứa với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hoắc Cải cũng nghiêm túc theo.
Vạn Tư Tề ung dung nói: “Ta biết đệ nhất định phải tìm Tham Lang báo mối thù ngày hôm nay, ta hy vọng đệ đến lúc đó có thể kiềm chế một chút.”
Hoắc Cải mỉm cười, vẻ mặt thuần lương vô tội: “Đệ là người vô cùng hiền lành, sao có thể làm chuyện nhỏ nhen thế chứ?”
“Nếu như đệ thực sự tự giác như vậy ta liền không phải lo lắng rồi.” Vạn Tư Tề vươn tay ra, phản xạ có điều kiện lại định xoa xoa đầu người nào đó, kết quả giơ được một nửa đành phải thu tay lại dưới ánh mắt như muốn giết người của ai đó.
“So với việc kỳ vọng đệ tự giác, huynh kỳ vọng đệ đoạn tuyệt với nhân loại có vẻ thực tế hơn đấy.” Hoắc Cải nhún vai: “Yên tâm, đệ nhiều lắm là ôm nó lăn đồi vài vòng thôi, sẽ không lấy cái mạng chó của nó đâu.”
Hai người thâm tình nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Vạn Tư Tề khẽ than một tiếng nói: “Cứ như vậy đi, trời cũng đã muộn, đệ nên về phòng rồi.”
“Đại ca, ngủ ngon.” Hoắc Cải liền đẩy cửa mà ra.
“Ngủ ngon.” Vạn Tư Tề đứng bên giường, chăm chú nhìn bóng lưng Hoắc Cải càng lúc càng xa mà thì thầm.
Trời sáng, Vạn Tư Tề chân trước ra khỏi cửa, Hoắc Cải chân sau liền chạy ra hậu viện, Tham Lang lại không đâu tìm ra như thể đã biến mất. Hoắc Cải sau khi dò hỏi một loạt, cuối cùng cũng đã xác nhận được Tham Lang đã được chủ nhân của nó mang đi cùng.
Hoắc Cải tiểu cẩu cào tường gầm gừ: “Vạn Tư Tề cái tên hỗn đản gian ngoan xảo quyệt, tối hôm qua người dặn dò ta nương tay căn bản chính là để ta có ảo giác ta chỉ có thể động thủ vào hai ngày sau, an toàn kéo dài qua tối qua có phải không hả, hả! Hu hu hu, lão tử lại bị lừa rồi…”
Nghe nói, Tam thiếu gia Vạn gia vô cùng lưu luyến huynh trưởng, ngày li biệt, nhốt bản thân trong phòng lặng lẽ khóc thầm đến tận lúc trăng treo trên đầu. Bằng chứng chính là vết ẩm ướt khắp bàn.
Ừm, còn về chân tướng ấy à, đại khái chỉ có cái bàn ngấm nước viết tiểu thuyết cao H và vị tác giả ** nào đó cặm cụi viết lách cả một ngày, tâm lý rốt cuộc cũng cân bằng trở lại biết mà thôi.
“Đệ thông hiểu việc đời sao?” Vạn Tư Tề cúi đầu nhìn y, một mực nhìn sâu vào hai mắt Hoắc Cải.
Hoắc Cải im lặng không nói nhìn lại, ánh mắt xoắn xuýt đó gần như muốn kết thành một cái nơ bướm giữa không trung. Y có thể nói gì? Hoắc Cải đúng là có thông hiểu, nhưng Vạn Nhận Luân lại là một tiểu bạch chính thống, nếu như y hiểu, điều đó chỉ sáng tỏ một chuyện, đó chính là giữa y và Vạn Tề Ly, còn có Đông Phương Vị Minh, thực sự có chút chuyện không thể không nói.
“Nếu như đệ đã không hiểu, vậy sao đệ biết được sẽ không có chuyện gì?” Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải không nói gì, lại hỏi.
“Dù sao đệ vẫn biết!” Hoắc Cải nắm lấy tấm chăn dưới giường, mà nắm đến phát cuồng, y không thể nói dựa vào thiết lập của mình, thứ chịu đựng nhiều giày vò nhất của Vạn Nhận Luân ngoại trừ cúc hoa còn có hoàng qua (dưa chuột), cho dù có bị khuyên vàng xuyên, dây thừng buộc, kim bạc đâm đều chẳng sao hết, nói gì đến việc bị cẩu giẫm một nhát.
Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, nhẹ giọng nói: “Đừng tùy tiện.”
Nói xong, Vạn Tư Tề đã khom người cởi thắt lưng của Hoắc Cải.
“Buông ra.” Hoắc Cải vì quá xấu hổ mà tức giận đưa ra thủ đoạn cuối cùng. Vạn Tư Tề đã quản quá rộng, nếu như ngay cả quyền tự chủ cuối cùng này cũng không cách nào giữ được, vậy thì sau này bản thân sao có thể tiếp tục hành sự khi mà bất cứ lúc nào Vạn Tư Tề cũng có thể tùy ý nhúng tay vào.
Vạn Tư Tề cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo bên cổ, hơi ngạc nhiên, sau đó coi như không nhìn thấy gì đặt tay lên tiết khố của Hoắc Cải.
Hoắc Cải nắm lấy chủy thủ, nhất thời, tiến không được, lùi không xong. Y vốn tưởng làm như vậy, Vạn Tư Tề nhất định sẽ vô cùng tức giận, phất tay áo mà đi. Ai ngờ được, Vạn Tư Tề lại không chút phản ứng, phải làm gì vẫn tiếp tục làm nấy!
“Đây là thân thể của ta, liên quan gì đến ngươi? Vạn Tư Tề, ngươi quản quá nhiều rồi!” Hoắc Cải đã hết cách, lời nói không chút kiêng kỵ.
Vạn Tư Tề cởi dây quần ra, dùng giọng nói đạm mạc của riêng mình chầm chậm nói “Tham Lang là chó của ta, nó làm đệ bị thương, cho nên liên quan đến ta. Còn nữa, đệ nên gọi ta là đại ca, nếu như ta còn nghe thấy đệ gọi thẳng tên ta, ta sẽ đánh vào mông đệ đấy.”
“…….” Đối diện với tên điên đến mức bị chủy thủ kề cổ vẫn ngạo mạn như cũ Vạn Tư Tề, Hoắc Cải cuối cùng cũng phải khuất phục, y cất chủy thủ vào trong tay áo, mặc Vạn Tư Tề muốn làm gì thì làm.
Đều là đàn ông con trai, có gì to tát đâu… Bổn cha kế không, không thèm để bụng!
Dưới thân chợt lạnh, sau đó cái nấm nhỏ được ngón tay thon dài của Vạn Tư Tề nhấc lên. Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, Hoắc Cải lúc này vẫn tự nhiên nảy sinh xúc động muốn lập tức kéo quần ôm mặt nước mắt bay bay mà chạy.
“Bình thường nó vẫn là màu này chứ?” Vạn Tư Tề vừa chăm chú quan sát vừa nghiêm túc hỏi.
“Ừm.” Hoắc Cải sắc mặt đỏ bừng.
“Ta còn tưởng nó bị Tham Lang đạp nên thành ra màu này…” Vạn Tư Tề cảm thán.
“@#¥%&a;*~” Tấm chăn đơn dưới móng vuốt của Hoắc Cải đã sắp bị vò nhàu nhĩ.
“Bình thường nó cũng bằng cỡ này chứ?” Vạn Tư Tề dùng đốt ngón tay đo đạc kích thước một chút, tiếp tục nghiêm túc hỏi.
“Ừm.” Hoắc Cải sắc mặt đỏ rực.
“Thế thì tốt, nếu như bị Tham Lang đạp sưng lên vẫn có kích thước như vậy, vậy thì đệ thực sự cần gặp đại phu.” Vạn Tư Tề yên tâm cảm thán.
“@#¥%&a;*~” Móng vuốt của Hoắc Cải lại nắm chắc lấy chủy thủ! Đây là lỗi của gia sao? Ngươi có thấy hoàng qua của nhược thụ nào hùng tráng uy vũ lại hung dữ như mãnh thú chưa? Tiêu chuẩn cần thiết của một thụ chính là phấn nộn nhỏ nhắn a! Đừng có dùng tầm nhìn hạn hẹp của trực nam mà vọng đoán thế giới** vô biên của bọn ta chứ hỗn đản.
“Vẫn còn đau sao?” Đầu ngón tay cẩn trọng trượt từ gốc lên đến đỉnh, như thể vuốt dọc lông an ủi.
“Ôi, đừng động vào~” Giọng nói buột ra khỏi miệng giống như gói bằng mật, mềm mềm ngậy ngậy, âm kéo dài mang theo rung động nhè nhẹ, dụ dỗ người ta chỉ muốn nuốt vào miệng, nếm thử mùi vị ngọt ngào trong đó.
Hoắc Cải kéo chăn qua, che kín khuôn mặt mình, xấu hổ quá! Lúc đầu tại sao bản thân lại thiết lập thân thể của Vạn Nhận Luân thành một tấm thân thụ cực phẩm siêu cấp mẫn cảm chứ? Căn bản chính là da của tiểu bạch thụ, cốt của d*m đãng thụ mà! Gia không muốn sống nữa, ai hảo tâm tài trợ một bàn tiệc kiểu Hoa, để gia ăn no mà chết đi!
“Ngoài đau ra còn có cảm giác nào khác không?” Vạn Tư Tề vẫn dáng vẻ nghiêm túc, nếu như bỏ qua đôi tai đã đỏ bừng.
Hoắc Cải nói như đinh đóng cột: “Không có!”
Vạn Tư Tề bất động thanh sắc thở phào một tiếng, thu tay lại. “Xem ra không có vấn đề gì, chỗ ta có ít thuốc tiêu sưng, đệ tự bôi được không?”
“Không sao cả, tuyệt đối không sao cả!” Hoắc Cải như được đại xá, nhanh chóng kéo vạt áo, giấu nấm nhỏ đi.
Vạn Tư Tề tìm kiếm một hồi, sau khi dùng xà phòng rửa sạch hai tay Hoắc Cải, nhét một bình nhỏ vào tay y, sau đó quay người, thành thực đợi Hoắc Cải tự làm lấy.
Hoắc Cải thở phào một hơi dài, chấm chút cao thuốc, chạm vào tiểu Hoắc Cải đã chịu đủ chà đạp.
Khoảnh khắc cao thuốc tiếp xúc với da, y như bị điện giật, cảm giác nóng rát thuận theo nơi tiếp xúc nhanh chóng xộc thẳng lên đầu mút dây thần kinh, nóng bỏng đến nỗi Hoắc Cải không kịp trở tay.
“Ưm a~” Hoắc Cải vội vàng cắn chặt lấy môi, để tránh lại phát ra âm thanh nào không phù hợp. Mà Vạn Tư Tề quay lưng lại với y, lúc này hai tai đã đỏ như son.
Hoắc Cải cũng chẳng quan tâm dịu dàng hay không nữa, trực tiếp đổ cao thuốc ra lòng bàn tay, tán ra, sau đó, bất ngờ đem cả bàn tay nắm lấy.
“Ối.” Hoắc Cải bị sự nóng rát của thuốc kích thích đến mức đau đớn kêu thành tiếng, trước mắt đột nhiên trắng xóa, rầm một cái ngã ra trên giường, hai chân vẫn không nhịn được khe khẽ co giật.
Đây chính là dục tốc bất đạt mà người ta vẫn nói, đây chính là bi kịch sinh mệnh không thể chịu đựng được mà người ta vẫn nói, đây chính là hậu quả của việc thượng đế cho anh đi cửa chính anh cứ nhất quyết trèo cửa sổ mà người ta vẫn nói.
“Sao thế?” Vạn Tư Tề nghe thấy tiếng kêu, vội vàng hỏi. Đáp lại hắn là tiếng hít khí nhẫn nhịn của Hoắc Cải.
Lúc này Hoắc Cải chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn về một chỗ, mỗi một tấc da thịt đều trướng đến nóng bỏng, nước mắt trào ra trong khóe nhòa đi tầm nhìn, hai tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù.
Vạn Tư Tề quay người lại, chỉ thấy người nào đó vắt ngang trên giường, mặt đỏ lựng, hô hấp gấp gáp, mồ hôi dầm dề, người cuộn lại thành con tôm, một tay cầm chặt bình sứ, đốt ngón tay vì nắm chặt quá mà trắng bệch, một tay vươn đến giữa chân dường như đang nắm lấy chỗ nào đó, nhưng bởi vì bị chân kẹp lấy mà không nhìn rõ.
Vạn Tư Tề nhìn tạo hình của Hoắc Cải, sâu sắc nhận thấy rằng, nếu như tay phải và tay trái của người nào đó nắm chặt như nhau, vậy thì, bảo bối của tiểu đệ nhà mình có thể sẽ từ hoàng qua nhỏ triệt để trở thành hoàng qua ép rồi……
Vạn Tư Tề không chút do dự khom người, tách hai chân Hoắc Cải ra, nhẹ nhàng mà nhanh chóng giải thoát cho hoàng qua đang nguy trong gang tấc dưới ngủ chỉ sơn của Hoắc Cải. Vẫn may, chỉ là bôi quá nhiều thuốc mà thôi.
Vạn Tư Tề vốn có phẩm chất đạo đức tốt đẹp thích giúp đỡ người khác, dùng cả mười ngón tay, bắt đầu khắc phục hậu quả cho tên ngốc nào đó đến việc bôi thuốc cũng làm không xong.
Cả lòng bàn tay nắm lấy, sau đó nhè nhẹ trượt xuống, vuốt cho cao thuốc tán đều. Cảm giác trong lòng bàn tay ẩm ướt nóng rực mà trơn trượt, xúc cảm tuyệt đối không thể nói là tuyệt vời, nhưng rất kỳ diệu, có gì đó từ lòng bàn tay xộc lên, chảy xuôi theo mạch máu, vi diệu thấm vào hồn phách, vì thế mà hồn vía lên mây, bay bổng như say.
Ngón tay hơi chai, chầm chậm trượt trên nền mềm mại, tán cao thuốc thêm đều, chỗ dày xoa ra, chỗ mỏng đắp vào, từng tấc từng tấc một vuốt đi, tỉ mỉ không sót một chỗ nào, từng chút từng chút một vuốt lại, thân mật không chút giấu giếm. Trong lòng “thình thịch” như trống dồn, máu nóng gào thét cuồn cuộn dồn vào một chỗ như muốn vỡ tung, như đổ xuống vực sâu, phấn khởi trong sự cấm kỵ.
Mà trong quá trình gian tình bắn ra tứ phía này, tên ngốc tự lấy dây buộc mình nào đó một mực vùi đầu vào trong chăn, phát huy triệt để tinh thần đà điểu ‘ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì hết’.
“Xong rồi.” Vạn Tư Tề cất lọ thuốc đi, giọng nói có chút trầm thấp.
Hoắc Cải dùng tốc độ khủng bố gần như có thể để lại tàn ảnh, trong khoảnh khắc, hoàn thành một loạt hành động từ kéo quần lên đến thắt dây đai.
Vạn Tư Tề lấy ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt Hoắc Cải. Tên họ Hoắc nào đó vẻ mặt hệt như hận không thể lập tức đào một cái hố trên mặt đất sau đó chui vào. “Đệ rất khó chịu sao?”
Hoắc Cải không để ý đến hắn, y cần chút thời gian, để khôi phục trái tim nhỏ bé đã chịu đủ kinh hãi của mình.
Vạn Tư Tề trầm ngâm một lúc, nghĩ ra một ý tưởng rất hay: “Nếu như đệ thực sự cảm thấy không thoải mái, ta có thể để đệ nhìn lại.”
Hoắc Cải kéo khăn tay qua, lau đi vệt nước mắt còn vương, nức nở một chút: “Không cần.”
“Hết thời gian không phục vụ đâu.” Giọng nói của Vạn Tư Tề mang theo chút cảm xúc hiếm có.
“Thực sự không – cần – đâu!” Hoắc Cải nhấn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta biết mà.”
Giọng điệu đúng như ta đã nghĩ, cho nên ta chỉ thuận miệng nói ra vậy thôi của Vạn Tư Tề thực sự quá mức rõ ràng, kích cho Hoắc Cải hận không thể một tay giật lại lọ thuốc, sau đó nhét vào trong cúc hoa của hắn.
“Đúng rồi, đệ đã từng tự tiết chưa?” (tự tiết: thẩm… =.=)
Hoắc Cải đang còn ác ý tưởng tượng ra hình ảnh cúc hoa của Vạn Tư Tề bị thuốc tàn phá, bất ngờ nghe thấy một câu như vậy. Giật mình một cái, không hiểu, tức giận nhìn Vạn Tư Tề.
“Ý của ta là, đợi khi nào chỗ đó của đệ không đau nữa, đệ tốt nhất thử xem cái đó còn dùng tốt như lúc trước hay không, nếu như không tốt, tốt nhất là đi khám đại phu sớm hơn một chút.” Vạn Tư Tề vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn kiến nghị.
Hoắc Cải đã 囧 đến mức chỉ chừa lại chút sức quỳ trên mặt đất thở dốc, yếu ớt nói: “Đệ hiểu rồi. Đại ca, huynh có thể đừng nói chuyện này nữa được không?”
“Chúng ta nói chuyện đệ thi cử nhân vậy.” Vạn Tư Tề hiểu ý chuyển chủ đề từ xích đạo trực tiếp ngoặt sang bắc cực.
“…….”
Vạn Tư Tề: “Cách thi Hương chỉ còn ba tháng, mà đệ trong một tháng chỉ sợ không thể đi Khôn thành được phải không? Xa Học viện Cam Đường, không có tiên sinh, đệ định xử lý chuyện học của đệ thế nào?”
Hoắc Cải chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc nói: “Đệ thi là Minh Toán, tiên sinh bình thường đều để đệ tự học, mà các sách liên quan đến Minh Toán trong học viện đệ đã đọc được phần lớn rồi, đi đến học viện hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Những ngày còn lại đệ ở nhà ôn tập là được rồi.”
“Lần thi Hương này đệ nắm chắc bao nhiêu phần?” Vạn Tư Tề lại hỏi.
Hoắc Cải nhìn thái độ tích cực đó của Vạn Tư Tề, trong lòng có chút lúng túng.
Đối với Hoắc Cải, qua được viện thí (thi vào học viện), đạt được công danh tú tài, có thể coi là đại công cáo thành. Y thực ra không chút ham muốn gì đối với danh cử nhân, dù sao nếu như thi trúng cử nhân rất có thể sẽ bị phân giữ một chức quan. Hoắc Cải tin chắc rằng y có một vận khí vĩnh viễn không bao giờ lỡ mất: đó chính là xui xẻo, ghét của nào trời trao của nấy, vận mệnh đã định là như vậy. Vừa nghĩ đến việc bản thân mang theo cái danh tri huyện trong nha môn tương ái tương sát với đám công, Hoắc Cải liền cảm thấy tiền đồ như chìm xuống nước, u ám chẳng chút xán lạn.
Hơn nữa, dựa vào lối mòn **, quan trường như tiệm bán thịt, trên đỉnh là uy bức lợi dụ, phía dưới là hổ thị đam đam (nhìn chăm chăm như hổ đói), nơi tất cả quan viên quyết tử chiến chỉ có một, đó chính là – – giường! Cử nhân đã được, “thám hoa” còn bao xa? Cho Hoắc Cải mười cái gan, y cũng chẳng dám bày ra phong thái dụ thụ của y trong cái tiệm bán thịt đó. (Bụi: thám hoa, tác giả cố ý để trong ngoặc kép, các fan gơ phải hiểu theo ý khác nhe.)
Thế nhưng, Hoắc Cải cũng chẳng có gan nói thẳng với Vạn Tư Tề là “Người anh em à, cử nhân đối với ta là cái kẹo ngọt đến chết người a, liếm qua thì được chứ nhất định không thể nuốt.” Trên thế gian này, làm gì có chuyện không làm mà hưởng, tiểu công đối tốt với tiểu thụ đó không phải đã có thịt đền bù hay sao. Hoắc Cải hiểu rõ, hiện giờ Vạn Tư Tề chăm lo cho mình mọi bề, quá bán vẫn là muốn nhờ vào cái phúc sĩ đồ sau này của mình, nếu như bản thân không có chút giá trị gì về mặt này, quan hệ hợp tác của cả hai nói không chừng sẽ thay đổi. Mà nếu như bản thân vì ngược công mà làm tổn hại đến đầu tư chính trị của Vạn Tư Tề, vậy thì hành động từ nay về sau của mình chỉ sợ cũng chẳng được tự do như thế nữa.
Điều ba của nguyên tắc sinh tồn trong thế giới quỷ súc: vĩnh viễn đừng để bản thân ngoại trừ mỹ sắc ra không có giá trị nào khác, bởi vì ngược thân tồn tại chính là để khai thác trọn vẹn giá trị của mỹ sắc.
Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải thật lâu không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lét lúc trắng bệch, rõ ràng tên này chẳng thể kỳ vọng gì ở kỳ thi Hương lần này rồi, trên mặt cũng chẳng thể hiện chút gì là thất vọng, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như đệ đã không nắm chắc kỳ thi Hương lần này, vậy thì những ngày còn lại đệ có dồn sức lực hay không chắc rằng cũng chắng có gì khác. Đúng không?”
Hoắc Cải lặng lẽ gật đầu.
Vạn Tư Tề khe khẽ gật đầu: “Cuối tháng Nam, kinh thành có mở đại hội đấu trà, đệ đi cùng ta chứ?”
Hoắc Cải tuy chưa từng viết về đấu trà trong “Tiện thụ Vạn Nhận Luân”, nhưng vẫn biết chút ít về đấu trà. Đấu trà, chính là thi thố xem trà của nhà ai ngon hơn, còn gọi là đấu mính, mính chiến (mính: nõn trà, trà), là nhã thú của những người giàu thời cổ đại khi quá nhàn rỗi. Hơn nữa, đấu trà có một quy định đặc biệt “thời thượng dỏm”, đó chính là người tham gia nhất định phải là văn nhân nhã sĩ. Nghĩ lại Vạn Tư Tề đến Khôn thành, chắc hẳn là để mua trà thăm trà, chuẩn bị tiến quân vào thị trường trà lá. Đợt này cùng mình về Mông thành, chỉ sợ là chuẩn bị hành trang đợi ngày xuất phát, hảo trà đã có, chỉ thiếu văn nhân mà thôi.
Có thể phát huy chút quang và nhiệt cho chủ nhà, Hoắc Cải tất nhiên không có lý nào tiêu cực đình công, ngoan ngoan gật đầu nói: “Được, có điều tiểu đệ không biết nhiều lắm về trà đạo, cần có người chỉ giáo một phen.”
“Không lo, lên đường ta sẽ tìm người dạy đệ.” Vạn Tư Tề vươn tay ra, xoa xoa đầu Hoắc Cải theo thói quen.
Hoắc Cải thân thể chợt cứng lại “Đại ca, tay đó của huynh hình như chưa rửa…”
Vạn Tư Tề coi như không có việc gì thu tay lại: “Ừm, ta vẫn còn vài thứ cần ra ngoài chuẩn bị, sẽ để đệ một mình trong phủ hai ngày, ta hy vọng đệ có thể hứa với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hoắc Cải cũng nghiêm túc theo.
Vạn Tư Tề ung dung nói: “Ta biết đệ nhất định phải tìm Tham Lang báo mối thù ngày hôm nay, ta hy vọng đệ đến lúc đó có thể kiềm chế một chút.”
Hoắc Cải mỉm cười, vẻ mặt thuần lương vô tội: “Đệ là người vô cùng hiền lành, sao có thể làm chuyện nhỏ nhen thế chứ?”
“Nếu như đệ thực sự tự giác như vậy ta liền không phải lo lắng rồi.” Vạn Tư Tề vươn tay ra, phản xạ có điều kiện lại định xoa xoa đầu người nào đó, kết quả giơ được một nửa đành phải thu tay lại dưới ánh mắt như muốn giết người của ai đó.
“So với việc kỳ vọng đệ tự giác, huynh kỳ vọng đệ đoạn tuyệt với nhân loại có vẻ thực tế hơn đấy.” Hoắc Cải nhún vai: “Yên tâm, đệ nhiều lắm là ôm nó lăn đồi vài vòng thôi, sẽ không lấy cái mạng chó của nó đâu.”
Hai người thâm tình nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Vạn Tư Tề khẽ than một tiếng nói: “Cứ như vậy đi, trời cũng đã muộn, đệ nên về phòng rồi.”
“Đại ca, ngủ ngon.” Hoắc Cải liền đẩy cửa mà ra.
“Ngủ ngon.” Vạn Tư Tề đứng bên giường, chăm chú nhìn bóng lưng Hoắc Cải càng lúc càng xa mà thì thầm.
Trời sáng, Vạn Tư Tề chân trước ra khỏi cửa, Hoắc Cải chân sau liền chạy ra hậu viện, Tham Lang lại không đâu tìm ra như thể đã biến mất. Hoắc Cải sau khi dò hỏi một loạt, cuối cùng cũng đã xác nhận được Tham Lang đã được chủ nhân của nó mang đi cùng.
Hoắc Cải tiểu cẩu cào tường gầm gừ: “Vạn Tư Tề cái tên hỗn đản gian ngoan xảo quyệt, tối hôm qua người dặn dò ta nương tay căn bản chính là để ta có ảo giác ta chỉ có thể động thủ vào hai ngày sau, an toàn kéo dài qua tối qua có phải không hả, hả! Hu hu hu, lão tử lại bị lừa rồi…”
Nghe nói, Tam thiếu gia Vạn gia vô cùng lưu luyến huynh trưởng, ngày li biệt, nhốt bản thân trong phòng lặng lẽ khóc thầm đến tận lúc trăng treo trên đầu. Bằng chứng chính là vết ẩm ướt khắp bàn.
Ừm, còn về chân tướng ấy à, đại khái chỉ có cái bàn ngấm nước viết tiểu thuyết cao H và vị tác giả ** nào đó cặm cụi viết lách cả một ngày, tâm lý rốt cuộc cũng cân bằng trở lại biết mà thôi.
Bình luận truyện