Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 76: Nghi hoặc yêu hay không yêu



o@o Nhân sinh khổ đoản, lúc nên gợi cảm hãy gợi cảm!o@o

‘Đúng vậy, ngươi sao có thể hủy tiền đồ của ta được? Trong mắt Tiểu Minh người, tiền đồ tuyệt nhất của gia không phải chính là trở thành đồ dùng trên giường ngươi sao?’ Hoắc Cải không để tâm, thu hồi tầm mắt khỏi người Đông Phương Vị Minh, lúc nhìn đến Trần Bách Chu, lại là bộ dáng nhã sĩ ngời ngời.

Trần Bách Chu mỉm cười hỏi: “Đệ tuy rằng ứng lời mời của huynh trưởng mà đến tửu lâu Khôn Thành, nhưng tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, nếu như tiện, có thể cùng chúng ta uống rượu phẩm văn hay không?”

Hoắc Cải tất nhiên vui mừng gật đầu: “Chỉ là không dám hỏi mà thôi, chứ đây đúng là nguyện vọng của ta. Huynh trưởng của ta hẳn cũng rất vui lòng.”

Nói xong, ánh mắt Hoắc Cải quét về phía Vạn Tư Tề: Dám không phối hợp khi về ta sẽ chà đạp cẩu cẩu nhà ngươi đó~

Vạn Tư Tề vẫn đứng nguyên chỗ cũ, sâu xa nhìn Hoắc Cải, sau đó ngoan ngoãn phối hợp nói: “Có thể nhận được lời mời của Trần đại nhân là vinh dự của xá đệ. Chuyện hôm nay vẫn xin đa tạ Trần đại nhân trượng nghĩa đỡ lời.”

Trần Bách Chu dè dặt khẽ gật đầu, cũng không đáp lời, dẫn Hoắc Cải về bàn của học viện Cam Đường.

Hoắc Cải chọn vị trí chưa ai ngồi, trước khi ngồi xuống, vô ý liếc qua bàn của Vạn Tư Tề, ánh mắt đột nhiên khựng lại. Trên cẳng chân thon dài rắn chắc của Vạn Tư Tề đang có một bàn tay móng đỏ tươi dán lấy. Nữ nhân lẳng lơ đó không ngờ vẫn ngồi trên đất chưa bò dậy, ngược lại còn nửa ngồi trên sàn, khẽ ôm lấy eo đùi của Vạn Tư Tề, cực kỳ phiến tình.

Hoắc Cải lập tức hiểu ra: Ta còn đang nghĩ sao Vạn Tư Tề lần này lại giữ đúng bổn phận diễn viên quần chúng đến vậy, không giành ống kính, không nhiều lời, ngay cả nửa bước cũng không chịu nhích, nghiễm nhiên làm một tấm background hình người. Có lẽ do lúc trước lỡ tay làm ngã giai nhân, nên lúc này đang xả thân an ủi!

Như thế cũng tốt, tên này tuy rằng trong quá trình chém Boss, đỡ quái không ăn thua, bơm máu quá yếu, nhưng ít nhất cuối cùng cũng học được cách bám sát chân gia, không làm loạn thêm rồi. Thực đúng là bước tiến hóa cực đại, đáng vui đáng mừng!

Hoắc Cải nháy nháy mắt đầy ái muội với Vạn Tư Tề — người anh em, làm tốt lắm~

Sắc mặt Vạn Tư Tề lại không hề dễ coi, há há miệng, dường như muốn nói gì. Bình phong lúc này lại bị tiểu nhị dựng lên, ngăn cách tầm nhìn trao đổi giữa hai người, cũng chặn đứng lời Vạn Tư Tề còn chưa thốt ra.

“Tiểu đệ lúc trước tuy rằng cùng học với Vạn huynh, nhưng vẫn luôn không có duyên gặp mặt chè chén, hôm nay nhờ thể diện của Trần đại nhân, nhất định phải chuốc Vạn huynh một chầu thật no say.” Có học trò thức thời rót rượu giúp Hoắc Cải, dâng đến trước mặt y.

Hoắc Cải quay đầu lại, nhận lấy chén rượu, cũng không để ý đến người đó, ngược lại Hoắc Cải mượn chén rượu này, nâng đến trước mặt Trần Bách Chu, hào sảng nói: “Đa tạ.”

Không đợi Trần Bách Chu trả lời, Hoắc Cải ngửa cổ lên, đã uống cạn.

Tư thái kiêu ngạo kiểu này tất nhiên không phải là phong cách của Hoắc Cải, nhưng ai bảo boss Trần lại thích kiểu của Thường Cốc Phong chứ, Thường Cốc Phong lại vừa khéo có cái đức tính ngạo mạn cực kỳ gợi đòn này. Hại Hoắc Cải y một thanh niên khiêm nhường lễ độ cũng không thể không bắt chước theo.

Hoắc Cải bất động thanh sắc liếc mắt nhìn thần sắc của Trần Bách Chu, quả nhiên không thấy tức giận, trong lòng thầm nghĩ: Nói không chừng trong lòng tên này còn đang vui vẻ ấy chứ! Quả nhiên M mạnh!

“Món lưỡi vịt bách hoa ở đây phối cùng rượu rất ngon, chẳng bằng nếm thử.” Trần Bách Chu ý cười ôn hòa, không hề nâng chén đáp lại, chỉ đẩy món đến trước mặt Hoắc Cải.

Hoắc Cải lập tức ngồi xuống, gắp món ăn, khen ngợi: “Quả nhiên mùi vị rất tuyệt.”

Trần Bách Chu gật gật đầu, không nói nhiều nữa, quay đầu nói chuyện cùng đám lão phu tử.

Đối diện với một bàn đầy món ăn ngon, Hoắc Cải không ngờ biểu hiện rất nho nhã, khác hẳn mọi khi, một không cướp giật thịt, hai không quét sạch canh rau, hai mắt khóa chặt vào tên họ Trần nào đó đang nói chuyện rất vui vẻ, rất có vẻ lấy sắc thay cơm. Đương nhiên trong đầu tên tiểu tử này không thể nào có ý nghĩ lung tung, y đang trăn trở một vấn đề rất nghiêm túc – Trần Bách Chu cả sáng nay đều ở trong viện tử, thản nhiên không chịu gặp mặt mình rốt cuộc là vì cái gì?

‘Cái mà gây hiểu lầm ngại ngùng ra mặt giải thích gì đó mà Trần Bách Chu nói lúc trước chỉ là cái cớ, lúc gia đi còn rất yên ổn cơ mà, sao có thể bày ra cái thủ đoạn cũ nát biệt nữu thụ không chịu tha thứ cho quân tử công! Mà lúc Trần Bách Chu nói giúp, cũng không thấy hắn né tránh việc để mọi người biết được duyên phận sâu sắc giữa mình và hắn, cho nên khả năng cố ý làm rõ quan hệ, không chịu nhận nhau trước mặt mọi người cũng không tồn tại…’

“Nhận Luân à, về vấn đề lão phu vừa nói đến, ngươi có kiến giải gì không?” Một lão phu tử quay đầu lại, nhắm chuẩn hỏa lực về phía Hoắc Cải.

Vẻ mặt của Hoắc Cải tuy nhìn đều giống như những học trò xung quanh, có vẻ lắng nghe giáo huấn. Có điều thần thái đó cực kỳ thờ ơ, đối lập hẳn với bộ dạng nịnh nọt “ Trần đại nhân và các tiên sinh đều rất có tài đều rất lợi hại, nô gia ngưỡng mộ quá, sùng bái quá” của những tên kia, rất có thái độ mọi người là tôm tép, chỉ mình ta tôn quý, tất nhiên là vô cùng gợi đòn.

Hoắc Cải đang trầm tư suy nghĩ, bất ngờ bị người hỏi đến, ngẩn ra trả lời: “Trước và sau hoàn toàn không khớp với nhau, có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề…”

Khuôn mặt lão phu tử lập tức vặn vẹo, tranh cãi với Hoắc Cải: “Ồ, vậy ngươi có cao kiến gì?”

“Hả?” Hoắc Cải cuối cùng cũng nhận ra mình đã làm chuyện gây hiểu lầm, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi. Vừa rồi là lời nói không có suy nghĩ của học trò, không phải đáp lại câu hỏi của tiên sinh. Đều trách học trò tâm tư không tập trung, không nghe rõ câu hỏi của tiên sinh, mà lại đắn đo nghi hoặc trong lòng cho nên mới hỏi đông đáp tây.”

Hoắc Cải đương nhiên không phải không thể nói vài câu cho qua, nhưng tình huống hiện tại y chỉ có thể thành thật nhận tội. Thiên địa quân thân sư, y có thể bật lại Trần Bách Chu, đó gọi là không sợ quyền quý, nhưng y không thể vênh váo với tiên sinh nhà mình, không cẩn thận sẽ mang tội khi sư diệt tổ mất.

Vị tiên sinh đó lẩm bẩm vài câu liền bỏ qua. Ông ta dù sao cũng không thể tính toán với tiểu bối, đặc biệt là một tiểu bối như Hoắc Cải. Hết cách, sau lưng người ta còn có người mà!

Hoắc Cải suy nghĩ không có kết quả, đành bỏ qua nghi vấn, bắt đầu cân nhắc hành động tiếp theo. Người ta nói trên con đường mòn đam mỹ cẩu huyết rải đầy, có hai bảo vật kích phát gian tình rất tuyệt, 1 là rượu ngon, 2 là xuân dược. Lúc này ăn uống cùng bàn chẳng phải chính là cơ hội của mình hay sao?!

Gian kế của Hoắc Cải vừa định, lập tức bắt đầu thực hiện. Hoắc Cải cầm hũ rượu, châm rượu đầy chén, xác định rõ lượng rượu còn lại trong hũ. Đợi lão phu tử nói dứt, tên này liền đứng dậy, cánh tay trắng trẻo bưng chén rượu lên, mỉm cười nói: “Phu tử nói rất hay, đệ tử xin uống cạn chén này!”

Học trò cùng bàn tất nhiên không để Hoắc Cải cướp hết lời hay, đua nhau rót đầy rượu, cũng đứng lên nói: “Kính phu tử.”

Lão phu tử đó nhận được sự nịnh nọt “mất bò mới lo làm chuồng” của Hoắc Cải, cũng cảm thấy được an ủi, uống hết rượu trong chén.

Hoắc Cải hạ thấp mắt, liền nhìn thấy mười ngón tay của Trần Bách Chu vô thức đan vào nhau, trong lòng khẽ căng thẳng, nhưng cũng hiểu ra rất nhanh. Bản thân dù sao cũng không thể từng lời nói từng hành động đều kiêu ngạo như tên ranh Thường Cốc Phong, phá vỡ kỳ vọng hoàn mỹ của Trần Bách Chu là chuyện tất nhiên, chẳng có gì đáng bận tâm, hiện tại thực hiện kế hoạch quan trọng hơn.

Trận kính rượu tập thể kết thúc, rượu trong hũ vừa khéo hết sạch. Hoắc Cải tự nhiên bê hũ rượu lên, thản nhiên nói: “Ta đi bảo tiểu nhị mang rượu lên.”

Mọi người đương nhiên không có ý kiến, giao nhiệm vụ gọi rượu nặng nề cho cái tên đang có âm mưu.

Hoắc Cải xách hũ rượu đến phòng bên cạnh, tóm được một tiểu nhị, thấp giọng phân phó: “Rượu này chẳng có mùi vị gì cả, đổi rượu nào mạnh nhất ấy, còn nữa, mang một đĩa gỏi cá lên.”

Hoắc Cải dặn dò xong, quay người đi trở về liền loạng choạng một cái, trợn tròn mắt nhìn vị đại thần không biết đứng sau lưng mình từ lúc nào – Boss… Boss Trần!

“Làm đệ giật mình sao?” Trần Bách Chu dùng giọng nói trầm thấp hỏi.

Hoắc Cải bình ổn nhịp tim như thỏ chạy của mình, thản định hỏi: “Sao huynh lại ra đây?”

Trần Bách Chu che nụ cười trên khóe miệng, chân thành nói: “Hiện tại đệ đang bị Đông Phương Các chủ nhắm vào, tốt hơn là không đụng đến rượu mạnh, nếu như có người nhân lúc đệ say làm gì đó thì không hay đâu.”

“Không sao, không phải còn có huynh sao?” Hoắc Cải khóe mắt khẽ giương lên, trả lời rất thản nhiên, tỏ vẻ tín nhiệm tuyệt đối.

Khóe miệng Trần Bách Chu hiện lên một nụ cười gượng gạo, lắc đầu, không nói.

“Hắn ta rốt cuộc có lai lịch thế nào?” Hoắc Cải bị thái độ đó của Trần Bách Chu dọa sợ, nếu như năng lực của Đông Phương Vị Minh lớn đến mức khiến Thích sử của một châu cũng phải bó tay thì bản thân dứt khoát mau mau ôm chân Tiểu Minh khóc lóc cầu xin là vừa!

“Thân phận của hắn bề ngoài không cao lắm, chỉ là có quan hệ không tầm thường với một vị quý nhân, người trong quan trường đa số đều nể mặt hắn vài phần. Người này tuy rằng phóng đãng bất cương, nhưng hẳn là sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng. Đệ chỉ cần cẩn thận chút là không sao rồi.” Trần Bách Chu an ủi, nhếch khóe môi, ánh mặt trời dìu dịu của buổi chiều tô lên khuôn mặt nho nhã tuấn ỹ của hắn, khiến người ta an tâm.

Hoắc Cải tưởng tượng ra một câu chuyện không thể không nói về kiêu ngạo Các chủ và Vương gia công nào đó, không khỏi cảm thán, quả nhiên cái giá của việc đứng trên vạn người vẫn luôn là ở dưới một người, Tiểu Minh ngươi ngày đêm thao luyện hoàng qua của mình kỳ thực là để bù đắp lại tổn thương tinh thần của cúc hoa bị thông mà…

“Đệ không cần quá lo lắng.” Trần Bách Chu lần nữa trấn an Hoắc Cải.

“Dạ.” Hoắc Cải gật đầu, trở về.

Trần Bách Chu đi theo sau Hoắc Cải thầm thở dài, nụ cười vừa rồi của hiền đệ kỳ quái như vậy, rõ ràng là miễn cưỡng cười mà, kỳ thực đã bị dọa sợ rồi.

Rượu manh rất nhanh được tiểu nhị bưng lên, tiếp đó là món gỏi cá, gỏi cá kỳ thực là cá sống được thái thành từng lát, món này từ thời Chu đã có rồi, cũng không hiếm lạ.

Do người nào đó lúc trước đã có ý đồ, cố ý để trống vị trí trước mặt mình, cho nên gỏi cá đương nhiên được tiểu nhị đặt trước mặt Hoắc Cải. Bày ra trăm phương ngàn kế như vậy, cái mà Hoắc Cải cần tất nhiên không phải là cá mà là lớp đá vụn lót dưới cá.

Tiếp theo, tất nhiên là tiếp tục ăn uống. Hoắc Cải lén dùng nước đổi rượu, chậm rãi uống rượu cùng mọi người, rượu rất nặng, rất nhanh mấy người không đỡ nổi liền đỏ mặt tía tai, choáng váng.

Hoắc Cải tuy rằng đã rất cố gắng giảo mạ, nhưng thân xác này dù sao cũng quá yếu, lúc này đã say đến 7 phần. Hoắc Cải không dám chống đỡ nữa, bàn tay khẽ động, đôi đũa gỗ liền rơi xuống sàn.

Hoắc Cải khom người, hơi rượu lập tức xông lên, chớp mắt mặt mũi đỏ bừng, ngón tay thon dài bám bên mép bàn, chậm rãi chống người đứng dậy, đôi mắt Hoắc Cải mơ màng, khóe mắt đỏ hồng, sóng mắt lưu chuyển, như thể muốn kéo người ta vào trong thế giới mơ màng của y, say cùng y.

Nhân sinh khổ đoản, lúc nên gợi cảm hãy gợi cảm!

“Chóng mặt quá…” Giọng nói mềm mại, hơi khàn khàn, như nũng nịu lại như dụ hoặc, còn thúc tình hơn rượu.

“Hiền đệ say rồi sao?”

Hoắc Cải nhìn Trần Bách Chu chăm chăm, ánh mắt người này thâm trầm, không còn trong suốt nữa.

“Trần… Ưm~” Nở nụ cười, khuôn mặt yêu mị của Hoắc Cải hồn nhiên đến mức tràn đầy tà khí – Cưng à, mang ta đi, ta rất ngoan, biết làm ấm giường nha~

Kiếp sống thị phi bắt đầu từ việc chăm sóc mèo say!

“Rượu này uống cũng nhiều rồi, chúng ta tàn tiệc thôi chứ?” Trần Bách Chu cười nói.

Những người trên bàn tất nhiên chẳng ai dám phản đối, chỉ là ánh mắt nhìn Hoắc Cải càng chứa đầy thâm ý.

Tiểu Chu, ngươi quả nhiên là con ngoan!

Hoắc Cải cười càng quyến rũ, khuôn mặt ánh ráng hồng, ngoan ngoãn mềm mại, tươi tắn chói mắt.

“Không biết huynh trưởng Vạn gia còn ở đó không?” Trần Bách Chu đưa ra kiến nghị rất giàu tính xây dựng: Con mèo say nhà ai? Bảo chủ nhân mau đến nhận về!

Nụ cười của Hoắc Cải khẽ cứng đờ, ống tay áo khẽ đưa lên, quả đoán che mặt, ráng hồng bị đêm đen vô sỉ ăn sạch, chỉ chừa lại bóng đen tối tăm. Tiểu Chu, thằng con bất hiếu, oa oa oa~

Không lâu sau liền nghe có người trả lời: “Tiểu nhị bảo bàn đó đã đi được một lúc rồi.”

Khóe miệng dưới ống tay áo nhếch lên, Hoắc Cải thở phào: Đại ca, làm tốt lắm!

“Có ai biết Vạn phủ ở đâu không?”Trần Bách Chu hỏi lần nữa.

Đêm đen giáng xuống triệt để, Hoắc Cải cắn răng. Trần Bách Chu đồ thỏ đế, mang gia về nhà ngươi sẽ mang bầu chắc! Thịt để ngay trước miệng rồi còn không cắn, đều là nước máy cả, ngươi giả bộ thuần khiết con khỉ?!

“Chúng ta đưa Vạn huynh về.” Có hai học trò tự giác xung phong.

Thế là, Hoắc Cải vất vả sắp đặt một màn đã được các bạn học dìu lên xe ngựa về nhà như thế. Không phải quân ta vô dụng, mà thực sự quân địch quá bất lực, ngay cả cơ hội trèo lên giường cũng không có.

Hoắc Cải bi phẫn nằm nghiêng trong xe, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt mà nhìn sàn xe. Tiếng nói chuyện của hai học trò chợt chuyền vào trong tai…

“Tiểu tử này không biết có bản lĩnh gì mà được Trần đại nhân coi trọng thế nhỉ?”

“Trông mặt mũi dễ coi thế mà.”

“Ý ngươi là…”

“Còn không phải sao, Trần đại nhân khen y hết lời, dù có tài thế nào thì cũng hơi quá rồi, giọng điệu đó rõ ràng là dỗ tiểu tình nhân mà. Lại nói, ruồi bọ không đậu trứng lành, Đông Phương Các chủ đó không phải cũng rất coi trọng y hay sao?”

“Đúng vậy, với bề ngoài của tên tiểu tử này… he he.”

Hoắc Cải bũi môi, lời Trần Bách Chu nói câu nào cũng là thật, một đám đố kỵ người tài. Haizz, có tài mới bị đố kỵ mà!

Hoắc Cải chậm rãi hồi tưởng lại lời Trần Bách Chu nói, đột nhiên ánh mắt khẽ chững lại.

Y nghĩ, y đại khái đã đoán ra vì sao buổi sáng hôm nay Trần Bách Chu lại không gặp mình rồi…

Trong mắt Trần Bách Chu, bản thân tuyệt đối có tài hơn người, nếu như quan hệ với hắn bị tiết lộ, chỉ trăm hại mà không có lợi chút nào, chỉ khiến những kẻ đố kỵ đặt điều vấy bẩn thanh danh.

Nếu như không phải Đông Phương Vị Minh tỏ ra hứng thú với mình, chỉ sợ Trần Bách Chu sẽ không tiết lộ giao tình với mình trước mặt mọi người. Hắn muốn ngăn chặn Đông Phương Vị Minh hạ thủ với mình, cho nên mới không thể không tuyên bố: Đóa hoa này là do ta bảo vệ, người phá hoại hoa xin đi đường vòng.

Hoắc Cải không cười nổi nữa, nói ra vẫn phải cảm ơn màn hồ nháo của Đông Phương Vị Minh, nếu không bản thân muốn ép Trần Bách Chu công khai quan hệ với mình vẫn rất khó khăn. Trần Bách Chu… sao cứ phải ra vẻ quân tử, rơi vào ma đạo cùng ta mới là chính đồ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện