Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Chương 23: Buổi họp hằng năm .
Cuối năm là thời điểm mà tất cả các công ty bận rộn nhất, mà công ty của chúng ta vốn được xưng là đầu rồng của thành phố thì tất nhiên lại càng thêm bận .
Điểm này từ trên người An công tử là có thể nhìn ra được , anh ta không phải chỉ là quản lí của một bộ phận thôi sao, cũng bận đến mức vắt chân lên gáy .
Mà kẻ làm trợ lý như ta đây cũng theo đuôi bận rộn , cần giúp anh ta ghi lại biên bản tất cả các cuộc họp , ghi nhớ những cuộc hẹn gặp xã giao , sắp xếp hợp lý thời gian cho anh ta .
Mỗi khi ta mệt muốn nằm úp sấp xuống , ta đều đã nghĩ rằng trợ lý của tổng giám đốc khẳng định là sẽ mệt đến mức tàn phế , mệt đến hoa tàn bướm lượn , ta thế này thì tính cái gì a, tất nhiên ta là hạnh phúc hơn so với cô ấy rồi !
Vì thế, cả người ta lại có động lực, tiếp tục vùi đầu cần mẫn.
Mỗi khi An công tử nhìn đến ta như vậy , đều phải phun ra một ngụm cà phê, không thể nghi ngờ , ta ở trong mắt anh ta lại hóa thành một con quái vật.
Đại hội tổng kết cuối năm của Công ty định ở một ngày giữa tháng một , mà vừa lúc ngày đó lại là ngày thi của Duy Cầm . Cho dù ta bận đến mức đau cả trứng thì cũng phải nhớ rõ mình còn có một người bạn trai tên là Đường Duy Cầm, chúng ta tuy rằng không gặp mặt nhiều mấy , nhưng là tình cảm của chúng ta phi thường tốt .
Ta là cỡ nào muốn đi theo đằng sau cậu ấy , yên lặng đưa cậu ấy vào phòng thi , trước khi chia tay , cầm tay cậu ấy , hai mắt đẫm lệ , bên tai chúng ta vang lên tiếng chuông gọi hồn , ta nghẹn ngào nói một câu, Duy Cầm đi đường bình an!
Làm một người bạn gái hiền lành ta là hẳn là nên chờ đợi ngoài phòng thi , nhưng buổi họp hằng năm này có chết hay không lại định ở đúng một ngày này, ta tự nhận cũng là một bộ phận nòng cốt của công ty , cho nên không thể không tham gia, mấu chốt nhất là ta còn nghe nói buổi họp hằng năm có rất nhiều tiết mục phấn khích , ví dụ như bốc thăm trúng thưởng linh tinh gì đó , chúng ta làm ở công ty bất động sản , thứ có nhiều nhất chính là nhà ở , giải nhất lần này chính là một căn nhà!
Tuy rằng căn nhà kia đến bây giờ vẫn còn là trong quy hoạch , đất đai vẫn còn trong quá trình phá dỡ và việc di dời vẫn còn đang tiến hành. Nhưng là điều này cũng coi như một khoản tài phú không nhỏ , căn nhà ở kia sớm muộn gì cũng chạy không được !
Trừ cái đó ra thì buổi họp hằng năm không còn gì hấp dẫn nổi ta. Cái gì mà khách quý thần bí , cái gì mà có sự sắp xếp nhân sự trọng đại , cái gì mà tuyên bố đại sự , hết thảy đều không có ý nghĩa.
Ta bắt đầu phân vân , nên theo Duy Cầm, hay là theo An công tử?
Ta như một tiểu ni cô đang quỳ rạp trên mặt đất, không biết sư thái sẽ xuống tay từ nơi nào , trong lòng ta cùng lúc luyến tiếc ba ngàn sợi tóc phiền não kia , cùng lúc lại muốn nhanh một chút quy y cửa phật , quả thật là hao tổn tâm trí!
“Tô Nhuận cô tiến vào một lát.”
An công tử lại đang gọi ta , ta từ trên ghế đứng lên , theo bản năng cầm lấy quyển sổ ghi lại hành trình . Từ chỗ ngồi đến văn phòng của anh ta bất quá chỉ mất mấy chục giây là ta đã xem xong sự sắp xếp gần nhất , sau đó rút bút ra chuẩn bị ghi lại những lời phân phó kế tiếp của anh ta.
Thời gian bất quá chỉ mấy chục giây , ta chưa từng có nghĩ tới, với tính cách như của mình cũng có thể làm việc nhanh nhẹn đến thế . Tất cả đều dựa vào sự sai bảo của An công tử !
“Quản lí.”
An công tử cau mày, gần nhất đại khái là anh ta vẫn khuyết thiếu giấc ngủ, hốc mắt hơi hơi biến thành màu đen, anh ta cúi đầu, xem bảng biểu trong tay , cũng chẳng cần nhìn ta mà bắt đầu nói: “Ngày kia là đại hội cuối năm của công ty , cô phải tham dự , hôm nay tan tầm , theo tôi đi mua quần áo.”
Ta theo thói quen định đưa những lời mà anh ta nói đều ghi lại vào sổ , chờ anh ta nói xong sẽ ‘ừ’ một tiếng , sau đó lại hỏi , “Anh còn phân phó gì nữa không ?”
An công tử dừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Thuận tiện thì chăm sóc sắc đẹp luôn đi!”
Ta ghi tiếp rồi nói, “Ngài cảm thấy Đông Đan spa kia thế nào?”
“Cô thấy được sao ?”
“Phong cách khá được.” Thật là khá tuyệt ấy chứ , Đông Đan nhiều soái ca , hơn nữa đều là kề vai sát cánh đi ở trên đường , không chút e dè , hủ nữ như ta thích nhất là đến loại địa phương này, cùng ông chủ đi chăm sóc sắc đẹp, ta sẽ không cảm thấy quá mức nhàm chán nữa .
“Vậy đi thôi. Hôm nay tan tầm sớm một chút , cùng nhau đi làm .”
Ta gật đầu, ghi lại xong, yên lặng lui ra ngoài , sau khi ta liên hệ với thẩm mỹ viện xong , đầu của ta đột nhiên ong lên một tiếng, giống như có một quả bom đang nổ mạnh , trong sổ ta ghi lại, An công tử nói tan tầm theo tôi đi mua quần áo? Ta mua quần áo? Họp hằng năm?
Ta nhanh chóng lẻn đến văn phòng của An công tử , lần này anh ta là có dùng con mắt nhìn ta , “Cô không gõ cửa.”
Ta lui về phía sau vài bước, đập ‘bạch bạch’ vài nhát lên trên cửa , rồi lại một lần nữa vọt tới trước mặt anh ta .
An công tử lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình .
“Quản lí! Vừa rồi ngài là nói, tan tầm theo tôi đi mua quần áo sao ? Là mua quần áo cho tôi ư ? Không phải là để cho tôi giúp anh mua quần áo linh tinh đưa cho bạn gái anh sao ?”
“Cô theo tôi đã bao lâu? Có nửa năm chưa , tôi bao lâu thì có bạn gái ?”
Ta vừa nghe lập tức lắc đầu, “Sự riêng tư của lãnh đạo tôi không dám hỏi thăm .”
An công tử như cười như không nói một câu, “Cô biết còn thiếu sao? !”
Đầu ta lắc giống như trống bỏi , một mực chắc chắn ta cái gì cũng không biết, riêng tư của người khác, nhất là riêng tư của người vui buồn bất thường như An công tử này , ta nếu biết nhiều thì còn có ngày lành sao? Biết cũng nói là không biết a!
An công tử liếc mắt nhìn ta một cái, ý vị thâm trường, khóe miệng lại có chút run rẩy, anh ta nói: “Thân là trợ lý của tôi , ngay cả tình huống cơ bản của tôi cũng không biết, cô là làm việc như thế nào vậy ?”
Vẻ mặt ta hắc tuyến, người này lại trúng cái tà gì , lại đi tích cực với ta a? Bắt đầu đau trứng sao ?
“Thật là mang tôi đi ? Mua quần áo mặc ở buổi họp hằng năm sao ?”
Anh ta gật đầu, “Cô là trợ lý của tôi , mỗi thời khắc phải ở cùng một chỗ với tôi , tham dự bất cứ hoạt động gì , cô cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện .”
“Trong nhà tôi có lễ phục.”
“Tôi không tin vào ánh mắt của cô , cứ quyết định như vậy đi.”
“Lãng phí thời gian quý giá của ngài cũng không tốt lắm đâu, tự tôi đi cũng được mà.”
“Tôi còn không ngại thì cô để ý cái gì? Cả đêm nay tôi đều ở cùng cô.”
Ta trợn mắt há hốc mồm, “Cả đêm? !”
Không biết vì sao, trong óc ta đột nhiên nhớ tới một bộ phim nổi tiếng “Sắc giới”.
“Cô nghĩ cái gì vậy?”
“Không, không có gì. Thế còn sửa sang sắc đẹp?”
“Cái này không phải do cô nói sao?”
“Được rồi, cả đêm đủ không ?”
“Cô còn muốn tôi ở cùng cô hai đêm chắc?”
Ta cười khan vài tiếng, lấy lòng hỏi: “Phí dụng là công ty chi trả chứ ?”
Ta thật muốn hung hăng vả cho mình hai cái, sao lại không có khí tiết như vậy chứ , tại loại thời khắc này , ta quan tâm chỉ có bấy nhiêu thôi sao , chẳng lẽ ta không có tài cán vì lợi ích của công ty , vì mặt mũi của An công tử mà hy sinh một chút sao?
Nhưng là sau khi ta nghe xong câu trả lời của An công tử , ta đánh mất ý niệm này trong đầu, ta lại muốn hung hăng vả cho anh ta hai cái . Đôi môi của anh ta hé ra hợp lại, hoàn toàn không muốn phí sức nói : “Xem xét sau.”
“Thế này là có ý gì?”
“Loại chuyện này cô còn muốn để cho công ty chi trả sao ? Tô Nhuận , cô đang vặt lông phòng bất động sản đó , cô đúng là có đủ trí tưởng tưởng a!”
“Chẳng lẽ muốn tôi tự mình bỏ tiền ra ? !”
“Xem xét sau. Được rồi, trở về làm việc đi.”
Trong đầu ta hồi tưởng lại một bài hát, ‘trong mùa đông có một ngọn lửa, ta bị ngọn lửa hừng hực này thiêu đốt’ , thằng nhãi này thật không phải người, rất biết cách để bắt nạt ta ! Bình thường , anh ta có tính động kinh gián đoạn chắc ? Hình như hàng tháng luôn luôn có vài ngày anh ta không quá bình thường như vậy .
Ta đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu, “An công tử , dì cả cha (dì cả mẹ là kinh nguyệt của con gái) của anh đến rồi sao?”
Đầu An công tử đang chôn trong đống bảng biểu từ từ nâng lên, ánh mắt anh ta nhìn ta rất là sâu kín , vẻ mặt của anh ta rất là sâu kín , khí chất của anh ta rất là sâu kín , toàn bộ thân thể anh ta cứ như bị nữ quỷ nhập vào , anh ta nói: “Tô Nhuận, buổi tối tất cả phí dụng, tự cô gánh vác!”
“Gì chứ ? Tôi không có tiền!”
“Tôi cho cô mượn, trừ vào tiền lương !”
Người này, quá vô tình, quá vô sỉ , quá cố tình gây sự ! Ông trời a! Ta sắp bị cao huyết áp mất ! Thủ trưởng mất nết như vậy , đã đòi tiền lại còn muốn mạng a!
Ta từ văn phòng An công tử đi ra, vừa mở cửa, nhìn thấy có một người đang đứng ở đó, thực rõ ràng rằng ta đột nhiên mở cửa dọa hắn bị sốc, vừa rồi hắn ta đứng cách cửa vô cùng gần, nhìn thấy ta đi ra, nhanh chóng lui lại phía sau nửa bước, cười cười với ta , biểu tình kia vô cùng ái muội làm cho ta không rét mà run, nhịn không được hỏi một câu, “Mí mắt của anh rút gân à ?”
Hắn ta hắc hắc nở nụ cười vài tiếng, vòng qua ta đi vào văn phòng An công tử .
Đến giờ tan tầm , An công tử đúng hẹn mang ta đi đến khu phố mua sắm , mua một bộ lễ phục dạ hội Dior, cái giá trên nhãn kia dọa cho ta cơ hồ hồn phi phách tán , mấy vạn đồng , đó là dùng máu của ta mà mua !
Đối với dân đen như ta , quần áo sang quý như thế căn bản ta chính là không có khả năng nhận , cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ảo tưởng mặc một bộ quần áo như vậy đi tham gia một cái buổi họp vớ vẩn hằng năm, ta nếu là có trứng , ta tuyệt đối sẽ đau trứng !
Nhưng là dưới dâm uy của An công tử , ta lại một lần nữa viết giấy vay nợ , sau đó anh ta quẹt thẻ , chúng ta mỗi người đi một ngả.
Quá trình này quá mức kinh tâm động phách cùng với đau thịt , làm cho ta hoàn toàn quên mất , ta là chuẩn bị đi trợ trận cho Đường Duy Cầm .
Ngày hôm sau, ta mang theo bộ lễ phục kia đi làm, đến công ty, dọc theo đường đi liền nghe được một ít thanh âm giống như ruồi bọ vo ve bên tai, ta nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì, nhưng là ta cảm thấy như có mũi nhọn đâm chọc ở lưng, có người đang chỉ trỏ ta .
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Ta đi vào toilet để xác định , trên mặt ta không có cái gì, phía sau lưng cũng không có này nọ, chẳng lẽ người trong công ty đều đang bị dì cả mẹ đến thăm ?
Pha cà phê cho An công tử xong , anh ta lại đây chậm rãi nhấm nháp, sau đó lại cắm đầu vào trong công việc, ta nhăn nhó không có đi ra ngoài, An công tử rốt cục phát hiện ta không thích hợp , “Cô là muốn lập tức trả tiền ư ?”
Ta điên cuồng lắc đầu, giống như bị dính virus .
“Vậy cô làm gì?”
“Ngày mai tôi có việc, không thể tham gia buổi họp hằng năm, tôi đem quần áo trả lại cho anh.”
“Chuyện gì?”
“Bạn trai tôi thi cao học , tôi phải đi trợ uy cho cậu ấy!”
“Bạn trai ư ? Sao tôi lại chưa thấy qua nhỉ ? Tô Nhuận, đối với tổ chức cô không thể nói dối.”
“Thật sự là bạn trai tôi , không tin anh cứ đi trường học cũ hỏi thăm một chút, tôi cùng cậu ấy được coi như là xạ điêu hiệp lữ ! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, không phải cậu ấy tôi không lấy chồng, không phải tôi cậu ấy không cưới, cho nên thời khắc mấu chốt như vậy, tôi nhất định phải đứng bên cậu ấy, buổi họp hằng năm này tôi sẽ không tham gia, quản lí thực xin lỗi.”
Ta nói những lời này thực thành khẩn, ở trường học chúng ta vẫn là xạ điêu cơ đấy , bao nhiêu em gái trông mong dòm ngó Duy Cầm nhà ta đều đã bị ta xử tử bắn chết .
An công tử nhăn nhanh mặt mày, thần sắc có chút khó xử nói: “Một khi đã như vậy, cũng không nên miễn cưỡng cô , chính là trong buổi họp hằng năm có một giải thưởng lớn, nguyên lai tôi là tính sắp xếp đưa cho cô , cô làm trợ lý cho tôi cũng đã lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, nói như thế nào thì tôi cũng muốn an ủi cô một chút . Ngày mai cô đã có việc không tới được, tôi đây đành phải nói với cấp trên , tôi không đi cửa sau nữa.”
“Quản lí!” Ta lớn tiếng gọi lại anh ta , “Ngày mai tôi tham gia đúng giờ !”
“Không phải là cô có việc sao?”
“Chuyện cá nhân vĩnh viễn không có quan trọng bằng chuyện của công ty , ở thời điểm lợi ích của tập thể xung đột với lợi ích cá nhân , tôi nhất định phải lựa chọn lợi ích tập thể ! Quản lí, ngài cũng đừng lo lắng phải đi từ chối cấp trên nữa !”
An công tử hồ nghi nhìn ta, “Thật sự không thành vấn đề sao?”
“Cam đoan đúng giờ tham gia!”
An công tử cười cười, “Tốt lắm, cô trở về làm việc đi!”
“Đa tạ quản lí!” Ta cúi đầu thật sâu trước An công tử ! Thời điểm nhìn lại, giống như đang nhìn đến là một căn nhà ở .
Khóe miệng của ta không nhịn được bắt đầu run rẩy, nguyên lai An công tử vẫn là người tốt a!
Điểm này từ trên người An công tử là có thể nhìn ra được , anh ta không phải chỉ là quản lí của một bộ phận thôi sao, cũng bận đến mức vắt chân lên gáy .
Mà kẻ làm trợ lý như ta đây cũng theo đuôi bận rộn , cần giúp anh ta ghi lại biên bản tất cả các cuộc họp , ghi nhớ những cuộc hẹn gặp xã giao , sắp xếp hợp lý thời gian cho anh ta .
Mỗi khi ta mệt muốn nằm úp sấp xuống , ta đều đã nghĩ rằng trợ lý của tổng giám đốc khẳng định là sẽ mệt đến mức tàn phế , mệt đến hoa tàn bướm lượn , ta thế này thì tính cái gì a, tất nhiên ta là hạnh phúc hơn so với cô ấy rồi !
Vì thế, cả người ta lại có động lực, tiếp tục vùi đầu cần mẫn.
Mỗi khi An công tử nhìn đến ta như vậy , đều phải phun ra một ngụm cà phê, không thể nghi ngờ , ta ở trong mắt anh ta lại hóa thành một con quái vật.
Đại hội tổng kết cuối năm của Công ty định ở một ngày giữa tháng một , mà vừa lúc ngày đó lại là ngày thi của Duy Cầm . Cho dù ta bận đến mức đau cả trứng thì cũng phải nhớ rõ mình còn có một người bạn trai tên là Đường Duy Cầm, chúng ta tuy rằng không gặp mặt nhiều mấy , nhưng là tình cảm của chúng ta phi thường tốt .
Ta là cỡ nào muốn đi theo đằng sau cậu ấy , yên lặng đưa cậu ấy vào phòng thi , trước khi chia tay , cầm tay cậu ấy , hai mắt đẫm lệ , bên tai chúng ta vang lên tiếng chuông gọi hồn , ta nghẹn ngào nói một câu, Duy Cầm đi đường bình an!
Làm một người bạn gái hiền lành ta là hẳn là nên chờ đợi ngoài phòng thi , nhưng buổi họp hằng năm này có chết hay không lại định ở đúng một ngày này, ta tự nhận cũng là một bộ phận nòng cốt của công ty , cho nên không thể không tham gia, mấu chốt nhất là ta còn nghe nói buổi họp hằng năm có rất nhiều tiết mục phấn khích , ví dụ như bốc thăm trúng thưởng linh tinh gì đó , chúng ta làm ở công ty bất động sản , thứ có nhiều nhất chính là nhà ở , giải nhất lần này chính là một căn nhà!
Tuy rằng căn nhà kia đến bây giờ vẫn còn là trong quy hoạch , đất đai vẫn còn trong quá trình phá dỡ và việc di dời vẫn còn đang tiến hành. Nhưng là điều này cũng coi như một khoản tài phú không nhỏ , căn nhà ở kia sớm muộn gì cũng chạy không được !
Trừ cái đó ra thì buổi họp hằng năm không còn gì hấp dẫn nổi ta. Cái gì mà khách quý thần bí , cái gì mà có sự sắp xếp nhân sự trọng đại , cái gì mà tuyên bố đại sự , hết thảy đều không có ý nghĩa.
Ta bắt đầu phân vân , nên theo Duy Cầm, hay là theo An công tử?
Ta như một tiểu ni cô đang quỳ rạp trên mặt đất, không biết sư thái sẽ xuống tay từ nơi nào , trong lòng ta cùng lúc luyến tiếc ba ngàn sợi tóc phiền não kia , cùng lúc lại muốn nhanh một chút quy y cửa phật , quả thật là hao tổn tâm trí!
“Tô Nhuận cô tiến vào một lát.”
An công tử lại đang gọi ta , ta từ trên ghế đứng lên , theo bản năng cầm lấy quyển sổ ghi lại hành trình . Từ chỗ ngồi đến văn phòng của anh ta bất quá chỉ mất mấy chục giây là ta đã xem xong sự sắp xếp gần nhất , sau đó rút bút ra chuẩn bị ghi lại những lời phân phó kế tiếp của anh ta.
Thời gian bất quá chỉ mấy chục giây , ta chưa từng có nghĩ tới, với tính cách như của mình cũng có thể làm việc nhanh nhẹn đến thế . Tất cả đều dựa vào sự sai bảo của An công tử !
“Quản lí.”
An công tử cau mày, gần nhất đại khái là anh ta vẫn khuyết thiếu giấc ngủ, hốc mắt hơi hơi biến thành màu đen, anh ta cúi đầu, xem bảng biểu trong tay , cũng chẳng cần nhìn ta mà bắt đầu nói: “Ngày kia là đại hội cuối năm của công ty , cô phải tham dự , hôm nay tan tầm , theo tôi đi mua quần áo.”
Ta theo thói quen định đưa những lời mà anh ta nói đều ghi lại vào sổ , chờ anh ta nói xong sẽ ‘ừ’ một tiếng , sau đó lại hỏi , “Anh còn phân phó gì nữa không ?”
An công tử dừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Thuận tiện thì chăm sóc sắc đẹp luôn đi!”
Ta ghi tiếp rồi nói, “Ngài cảm thấy Đông Đan spa kia thế nào?”
“Cô thấy được sao ?”
“Phong cách khá được.” Thật là khá tuyệt ấy chứ , Đông Đan nhiều soái ca , hơn nữa đều là kề vai sát cánh đi ở trên đường , không chút e dè , hủ nữ như ta thích nhất là đến loại địa phương này, cùng ông chủ đi chăm sóc sắc đẹp, ta sẽ không cảm thấy quá mức nhàm chán nữa .
“Vậy đi thôi. Hôm nay tan tầm sớm một chút , cùng nhau đi làm .”
Ta gật đầu, ghi lại xong, yên lặng lui ra ngoài , sau khi ta liên hệ với thẩm mỹ viện xong , đầu của ta đột nhiên ong lên một tiếng, giống như có một quả bom đang nổ mạnh , trong sổ ta ghi lại, An công tử nói tan tầm theo tôi đi mua quần áo? Ta mua quần áo? Họp hằng năm?
Ta nhanh chóng lẻn đến văn phòng của An công tử , lần này anh ta là có dùng con mắt nhìn ta , “Cô không gõ cửa.”
Ta lui về phía sau vài bước, đập ‘bạch bạch’ vài nhát lên trên cửa , rồi lại một lần nữa vọt tới trước mặt anh ta .
An công tử lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình .
“Quản lí! Vừa rồi ngài là nói, tan tầm theo tôi đi mua quần áo sao ? Là mua quần áo cho tôi ư ? Không phải là để cho tôi giúp anh mua quần áo linh tinh đưa cho bạn gái anh sao ?”
“Cô theo tôi đã bao lâu? Có nửa năm chưa , tôi bao lâu thì có bạn gái ?”
Ta vừa nghe lập tức lắc đầu, “Sự riêng tư của lãnh đạo tôi không dám hỏi thăm .”
An công tử như cười như không nói một câu, “Cô biết còn thiếu sao? !”
Đầu ta lắc giống như trống bỏi , một mực chắc chắn ta cái gì cũng không biết, riêng tư của người khác, nhất là riêng tư của người vui buồn bất thường như An công tử này , ta nếu biết nhiều thì còn có ngày lành sao? Biết cũng nói là không biết a!
An công tử liếc mắt nhìn ta một cái, ý vị thâm trường, khóe miệng lại có chút run rẩy, anh ta nói: “Thân là trợ lý của tôi , ngay cả tình huống cơ bản của tôi cũng không biết, cô là làm việc như thế nào vậy ?”
Vẻ mặt ta hắc tuyến, người này lại trúng cái tà gì , lại đi tích cực với ta a? Bắt đầu đau trứng sao ?
“Thật là mang tôi đi ? Mua quần áo mặc ở buổi họp hằng năm sao ?”
Anh ta gật đầu, “Cô là trợ lý của tôi , mỗi thời khắc phải ở cùng một chỗ với tôi , tham dự bất cứ hoạt động gì , cô cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện .”
“Trong nhà tôi có lễ phục.”
“Tôi không tin vào ánh mắt của cô , cứ quyết định như vậy đi.”
“Lãng phí thời gian quý giá của ngài cũng không tốt lắm đâu, tự tôi đi cũng được mà.”
“Tôi còn không ngại thì cô để ý cái gì? Cả đêm nay tôi đều ở cùng cô.”
Ta trợn mắt há hốc mồm, “Cả đêm? !”
Không biết vì sao, trong óc ta đột nhiên nhớ tới một bộ phim nổi tiếng “Sắc giới”.
“Cô nghĩ cái gì vậy?”
“Không, không có gì. Thế còn sửa sang sắc đẹp?”
“Cái này không phải do cô nói sao?”
“Được rồi, cả đêm đủ không ?”
“Cô còn muốn tôi ở cùng cô hai đêm chắc?”
Ta cười khan vài tiếng, lấy lòng hỏi: “Phí dụng là công ty chi trả chứ ?”
Ta thật muốn hung hăng vả cho mình hai cái, sao lại không có khí tiết như vậy chứ , tại loại thời khắc này , ta quan tâm chỉ có bấy nhiêu thôi sao , chẳng lẽ ta không có tài cán vì lợi ích của công ty , vì mặt mũi của An công tử mà hy sinh một chút sao?
Nhưng là sau khi ta nghe xong câu trả lời của An công tử , ta đánh mất ý niệm này trong đầu, ta lại muốn hung hăng vả cho anh ta hai cái . Đôi môi của anh ta hé ra hợp lại, hoàn toàn không muốn phí sức nói : “Xem xét sau.”
“Thế này là có ý gì?”
“Loại chuyện này cô còn muốn để cho công ty chi trả sao ? Tô Nhuận , cô đang vặt lông phòng bất động sản đó , cô đúng là có đủ trí tưởng tưởng a!”
“Chẳng lẽ muốn tôi tự mình bỏ tiền ra ? !”
“Xem xét sau. Được rồi, trở về làm việc đi.”
Trong đầu ta hồi tưởng lại một bài hát, ‘trong mùa đông có một ngọn lửa, ta bị ngọn lửa hừng hực này thiêu đốt’ , thằng nhãi này thật không phải người, rất biết cách để bắt nạt ta ! Bình thường , anh ta có tính động kinh gián đoạn chắc ? Hình như hàng tháng luôn luôn có vài ngày anh ta không quá bình thường như vậy .
Ta đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu, “An công tử , dì cả cha (dì cả mẹ là kinh nguyệt của con gái) của anh đến rồi sao?”
Đầu An công tử đang chôn trong đống bảng biểu từ từ nâng lên, ánh mắt anh ta nhìn ta rất là sâu kín , vẻ mặt của anh ta rất là sâu kín , khí chất của anh ta rất là sâu kín , toàn bộ thân thể anh ta cứ như bị nữ quỷ nhập vào , anh ta nói: “Tô Nhuận, buổi tối tất cả phí dụng, tự cô gánh vác!”
“Gì chứ ? Tôi không có tiền!”
“Tôi cho cô mượn, trừ vào tiền lương !”
Người này, quá vô tình, quá vô sỉ , quá cố tình gây sự ! Ông trời a! Ta sắp bị cao huyết áp mất ! Thủ trưởng mất nết như vậy , đã đòi tiền lại còn muốn mạng a!
Ta từ văn phòng An công tử đi ra, vừa mở cửa, nhìn thấy có một người đang đứng ở đó, thực rõ ràng rằng ta đột nhiên mở cửa dọa hắn bị sốc, vừa rồi hắn ta đứng cách cửa vô cùng gần, nhìn thấy ta đi ra, nhanh chóng lui lại phía sau nửa bước, cười cười với ta , biểu tình kia vô cùng ái muội làm cho ta không rét mà run, nhịn không được hỏi một câu, “Mí mắt của anh rút gân à ?”
Hắn ta hắc hắc nở nụ cười vài tiếng, vòng qua ta đi vào văn phòng An công tử .
Đến giờ tan tầm , An công tử đúng hẹn mang ta đi đến khu phố mua sắm , mua một bộ lễ phục dạ hội Dior, cái giá trên nhãn kia dọa cho ta cơ hồ hồn phi phách tán , mấy vạn đồng , đó là dùng máu của ta mà mua !
Đối với dân đen như ta , quần áo sang quý như thế căn bản ta chính là không có khả năng nhận , cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ảo tưởng mặc một bộ quần áo như vậy đi tham gia một cái buổi họp vớ vẩn hằng năm, ta nếu là có trứng , ta tuyệt đối sẽ đau trứng !
Nhưng là dưới dâm uy của An công tử , ta lại một lần nữa viết giấy vay nợ , sau đó anh ta quẹt thẻ , chúng ta mỗi người đi một ngả.
Quá trình này quá mức kinh tâm động phách cùng với đau thịt , làm cho ta hoàn toàn quên mất , ta là chuẩn bị đi trợ trận cho Đường Duy Cầm .
Ngày hôm sau, ta mang theo bộ lễ phục kia đi làm, đến công ty, dọc theo đường đi liền nghe được một ít thanh âm giống như ruồi bọ vo ve bên tai, ta nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì, nhưng là ta cảm thấy như có mũi nhọn đâm chọc ở lưng, có người đang chỉ trỏ ta .
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Ta đi vào toilet để xác định , trên mặt ta không có cái gì, phía sau lưng cũng không có này nọ, chẳng lẽ người trong công ty đều đang bị dì cả mẹ đến thăm ?
Pha cà phê cho An công tử xong , anh ta lại đây chậm rãi nhấm nháp, sau đó lại cắm đầu vào trong công việc, ta nhăn nhó không có đi ra ngoài, An công tử rốt cục phát hiện ta không thích hợp , “Cô là muốn lập tức trả tiền ư ?”
Ta điên cuồng lắc đầu, giống như bị dính virus .
“Vậy cô làm gì?”
“Ngày mai tôi có việc, không thể tham gia buổi họp hằng năm, tôi đem quần áo trả lại cho anh.”
“Chuyện gì?”
“Bạn trai tôi thi cao học , tôi phải đi trợ uy cho cậu ấy!”
“Bạn trai ư ? Sao tôi lại chưa thấy qua nhỉ ? Tô Nhuận, đối với tổ chức cô không thể nói dối.”
“Thật sự là bạn trai tôi , không tin anh cứ đi trường học cũ hỏi thăm một chút, tôi cùng cậu ấy được coi như là xạ điêu hiệp lữ ! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, không phải cậu ấy tôi không lấy chồng, không phải tôi cậu ấy không cưới, cho nên thời khắc mấu chốt như vậy, tôi nhất định phải đứng bên cậu ấy, buổi họp hằng năm này tôi sẽ không tham gia, quản lí thực xin lỗi.”
Ta nói những lời này thực thành khẩn, ở trường học chúng ta vẫn là xạ điêu cơ đấy , bao nhiêu em gái trông mong dòm ngó Duy Cầm nhà ta đều đã bị ta xử tử bắn chết .
An công tử nhăn nhanh mặt mày, thần sắc có chút khó xử nói: “Một khi đã như vậy, cũng không nên miễn cưỡng cô , chính là trong buổi họp hằng năm có một giải thưởng lớn, nguyên lai tôi là tính sắp xếp đưa cho cô , cô làm trợ lý cho tôi cũng đã lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, nói như thế nào thì tôi cũng muốn an ủi cô một chút . Ngày mai cô đã có việc không tới được, tôi đây đành phải nói với cấp trên , tôi không đi cửa sau nữa.”
“Quản lí!” Ta lớn tiếng gọi lại anh ta , “Ngày mai tôi tham gia đúng giờ !”
“Không phải là cô có việc sao?”
“Chuyện cá nhân vĩnh viễn không có quan trọng bằng chuyện của công ty , ở thời điểm lợi ích của tập thể xung đột với lợi ích cá nhân , tôi nhất định phải lựa chọn lợi ích tập thể ! Quản lí, ngài cũng đừng lo lắng phải đi từ chối cấp trên nữa !”
An công tử hồ nghi nhìn ta, “Thật sự không thành vấn đề sao?”
“Cam đoan đúng giờ tham gia!”
An công tử cười cười, “Tốt lắm, cô trở về làm việc đi!”
“Đa tạ quản lí!” Ta cúi đầu thật sâu trước An công tử ! Thời điểm nhìn lại, giống như đang nhìn đến là một căn nhà ở .
Khóe miệng của ta không nhịn được bắt đầu run rẩy, nguyên lai An công tử vẫn là người tốt a!
Bình luận truyện