Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Chương 29: Mỹ nam kế
Ta nhỏ giọng giải thích, “Ông ta nói buổi chiều ngón tay của tôi chạm vào cổ tay áo vét của ông ta, kỳ thật là tôi đau tay, tôi thực không có cái gì ám chỉ với ông ta cả .”
Anh ta lắc đầu có chút dở khóc dở cười , “Ngu ngốc. Về sau nếu có tình huống như vậy, cô trực tiếp gọi điện thoại cho tôi , tôi đi cùng với cô.”
“Ừm.”
“Bất quá, về sau cũng nên chú ý một chút , đừng tạo thành đầu đề câu chuyện cho người ta nói .”
Ta thật cẩn thận hỏi , “Đề án hợp tác sẽ không phải cứ như vậy mà bị thổi bay mất chứ ?”
“Thổi liền thổi đi !”
“Mọi cố gắng trong khoảng thời gian này không phải đều uổng phí sao ?”
“Mất liền mất đi .”
“Tôi đây chẳng phải sẽ thành tội nhân?”
“Sao cô vô nghĩa nhiều như vậy ?”
“Nhưng là anh còn đáp ứng cho tôi tiền thưởng !”
“Hai trăm đồng ư?”
Lời này sao nghe cứ không được tự nhiên như thế nào ấy nhỉ , ta hỏi: “Ngài có thể thêm hai chữ năm mươi nữa được không?”
Anh ta liếc mắt một cái, “Cô thực bị tiền chui vào mắt rồi à ?”
“Nếu lần hợp tác này thật sự thất bại , anh sẽ bị xử phạt sao?”
“Khó được a, còn biết quan tâm đến tôi cơ đấy .”
“Sẽ sao?”
Bên môi An công tử mơ hồ có chút ý cười, “Sẽ không . Đàm phán thôi mà , vốn còn có thành công có thất bại .”
Ta thở một hơi dài , bắt lấy tay áo anh ta , “Vậy anh an toàn rồi, có thể bảo vệ tôi được chứ?”
Vẻ tươi cười trên mặt An công tử lại một lần nữa cứng ngắc lại, “Cô thực biết cách làm hỏng bầu không khí !”
Ta cắn cắn môi, ta là một nhân viên nhỏ bé đáng thương , sau khi phạm phải sai lầm , đương nhiên phải quan tâm đến sự sống chết của chính mình chứ , ta cũng không có lập chí làm vĩ nhân, không cầu danh lợi.
Anh ta đột nhiên hỏi ta: “Tô Nhuận, cô có muốn tìm một chỗ dựa ở trong công ty gì đó hay không ?”
Mắt ta sáng lóa lên, “An học trưởng! Chúng ta nhưng là học cùng trường a! Ngài giúp tôi đi!”
An công tử cắn răng, “Học… trưởng? Tốt lắm! Tô Nhuận, cô trở về ngủ cho tôi đi!”
Gì chứ ? Lại là chạm phải dây thần kinh nào chắc ?
Đi công tác trở về đã là cuối tuần , ta thập phần bất an, An công tử không nói nhiều cho ta về tình huống hợp tác, Chu Nhan lại đeo vào khuôn mặt giả , bộ dáng sinh ra chớ gần , ta giống như một con kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc này đây thật đúng là gây ra rắc rối lớn , lúc trước An công tử còn nói qua , anh ta không bảo đảm cho ta , ta ở công ty cũng chỉ quen biết với một nhân vật cấp cao như vậy, lần này ta xem như xong đời . Chuẩn bị cuốn gói là tám chín phần mười , hiện việc làm không dễ tìm, ta lại là kẻ bị đuổi việc , kiếp sống chức nghiệp đã có một nét bút đen thùi , chẳng lẽ cả đời này ta xong luôn rồi sao?
“Aizz…” Ta thở dài một tiếng.
“Sao , chị cũng bắt đầu biết đa sầu đa cảm rồi à ?” Em trai Tửu Bảo (người pha rượu) đặt một ly nước chanh ở trước mặt ta .
Tên nhóc này bất quá mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng đã làm công cho Hasse được hai năm rồi , ngoại hình khá thanh tú. Bởi vì có quen biết với Hasse nên ta thường xuyên đến ăn ké uống ké , cho nên chúng ta cũng khá quen thuộc , thỉnh thoảng còn nói vài câu vui đùa với nhau .
Cùng với đó ta lại khinh bỉ Hasse khi dùng lao động trẻ em, bởi vì nơi này những người phục vụ cho anh ta đều còn rất trẻ, mặt khác lại không nhịn được mà lau nước miếng , làm sao lại có nhiều tiểu mỹ nhân như vậy đến làm nhân viên phục vụ thế a, còn thuần một sắc tất cả đều là các bé trai xinh tươi .
“Nhân sinh của chị đây có khúc mắc , nhóc còn nhỏ nên sẽ không hiểu đâu.” Ta sờ sờ đầu tên nhóc kia, lại một lần nữa thở dài.
“Nếu chị lại chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ không mang nước trái cây cho chị uống nữa!”
“Tôi là bạn ông chủ của cậu!”
“Ông chủ không ở.”
Em trai Tửu Bảo này bình thường cool phải chết, chỉ có lúc đấu võ mồm với ta mới có thể cảm giác được cậu ta bất quá chỉ là một nhóc con mới hai mươi tuổi . Ta cắt một tiếng, tung ra một ánh mắt xem thường, khóe mắt vừa đảo qua, thấy Hasse cùng Đường Duy Cầm vừa nói vừa cười tiêu sái tiến vào.
Ta đẩy đẩy đẩy cánh tay của tên nhóc Tửu Bảo , bĩu môi, “Thấy chưa , ông chủ của cậu đến rồi đấy, còn có cả bạn trai tôi nữa.”
Tên nhóc Tửu Bảo liếc mắt một cái, thế nhưng thập phần kinh ngạc nhìn ta, “Chị nói đó là bạn trai chị sao ?”
“Đẹp trai phải không?” Ta có chút đắc ý dào dạt, Duy Cầm nhà chúng ta đi đến đâu đều có thể làm cho người ta tự hào . Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ nhỏ ta liền có quan hệ gần gũi với Đường Duy Cầm , đứa nhỏ này mang theo bên người luôn làm cho người ta phải hả lòng hả dạ a! Cùng người như vậy một chỗ , ai cũng đều phải nhìn mình thêm vài lần. Từ nhỏ ta đã biết cách làm gì để cho mình tỏa sáng.
Vẻ mặt của tên nhóc Tửu Bảo mới đầu có chút cầu xin, sau lại bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, “Là rất đẹp trai . Có bạn trai đẹp trai như vậy , chị phải quản lý chặt một chút !”
Nghe cậu ta nói như vậy , sự hư vinh lại nẩy mầm phát sinh trong lòng ta, rung đùi đắc ý giống như một tên lưu manh mà nói: “Đây thì tính cái gì, công ty tôi còn có một người thầm mến tôi , còn đẹp trai hơn cả Đường Duy Cầm cơ đấy !”
Tên nhóc Tửu Bảo đột nhiên lấy ví tiền ra , lục lọi ở bên trong mất nửa ngày mới đưa cho ta một cái danh thiếp, là một vị bác sĩ chủ nhiệm khoa mắt của một bệnh viện nào đó , “Mang theo người đồng nghiệp kia của chị đi , đừng khách khí.”
Tôi phỉ nhổ vào ! Bà đây dù sao cũng là tổng thể kết hợp của bế nguyệt cùng tu hoa a! Ta hung hăng trừng mắt tên nhóc kia một cái, xoay người vẫy tay với Hasse cùng Đường Duy Cầm , “Hi! Tôi ở chỗ này !”
Bước chân của Hasse cùng Đường Duy Cầm dừng lại, Đường Duy Cầm tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó hướng ta đi tới, Hasse mỉm cười, đi theo phía sau Đường Duy Cầm .
“Đã đi công tác về rồi à ?” Hasse tiến vào quầy bar, thuận tiện pha chế rượu cho chúng ta .
Đường Duy Cầm ngồi xuống ở bên trái ta , có chút trầm mặc.
“Hasse, tôi phạm phải sai lầm , tôi nên làm gì bây giờ?”
“Cái này thì cô nên đi hỏi Tùy Dụ , tôi nghĩ anh ấy hẳn là có biện pháp , cô đừng lo lắng như vậy .”
Ta vừa định hỏi Tùy Dụ là ai, đột nhiên trong đầu có một tiếng vang , đây vốn là tên của An công tử , ta liếc mắt nhìn Hasse một cái, ánh mắt mang theo sự nghiên cứu nghiền ngẫm , kêu thân thiết như vậy , hai người bọn họ là loại quan hệ gì ? Ta lại bắt đầu hồi tưởng , An công tử là dựa vào quy tắc ngầm mà lên chức , mà Hasse cũng vừa vào công ty đã là quản lí , phỏng chừng cũng là theo quy tắc ngầm kiểu này .
U oa! Hai người bọn họ có vấn đề! Ta cười không có ý tốt , nhìn chằm chằm vào Hasse.
“Tiểu Nhuận cậu làm sao vậy?” Đường Duy Cầm giơ tay quơ quơ ở trước mắt ta .
Ta đẩn tay cậu ta ra , “Không có việc gì, tôi tựa hồ phát hiện ra gian tình !”
“Cậu nói bậy cái gì vậy !” Đột nhiên Đường Duy Cầm cất cao âm điệu, có chút bén nhọn.
Ta hơi hơi sửng sốt, “Cậu làm sao vậy?”
Đường Duy Cầm cúi đầu, “Không như thế nào cả.”
Ta ghé vào trên quầy bar xem Hasse pha chế rượu, dưới ánh đèn màu lam , những ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta trở lên nổi bật, bộ dáng khi cầm bình rượu phá lệ đẹp mặt. Ta thường thường đẩy Đường Duy Cầm một cái , “Cậu xem đàn ông khi pha rượu thật là đẹp trai!”
Đường Duy Cầm nhìn nhìn ta, nhăn mặt nhanh mày, “Chúng ta trở về đi.”
“Không vội.”
Hasse rốt cục đưa lên hai ly rượu cốctai , nhan sắc từ nhạt đến đậm , từng tầng từng tầng một .
“Hasse anh đã có tay nghề này thì còn đi làm làm gì nữa ? Anh có quán bar này , anh còn đi làm làm gì nữa ? Nếu tôi là anh thì tôi sẽ từ chức luôn , chuyên tâm kinh doanh quán bar của mình .”
Anh ta cười cười, “Quản lí bộ phận đề án cùng trợ lý quản lí đồng thời từ chức, nghe cũng khá hay đấy .”
“Anh cảm thấy tôi thật sự sẽ bị đuổi việc sao ?”
“Tôi nói rồi, cái này cô phải đi hỏi Tùy Dụ , anh ấy có biện pháp hơn tôi . Chỉ cho cô một con đường sáng nhé !”
“Mau mau nói!”
“Chặn miệng Chu Nhan thì hết thảy đều dễ làm.”
“Ý của anh là làm cho tôi…” Ta làm một động tác cứa cổ .
Hasse xì một tiếng nở nụ cười, lấy tay chọc chọc vào cái trán của ta , “Quả nhiên là chỉ thích miên man suy nghĩ, giết người nhưng là phạm pháp đấy .”
Ta nhìn đầy xem thường, thằng nhãi này là đang trêu đùa a, ta than thở một câu, “Mặc kệ cô ta như thế nào , làm sao để bịt mồm cô ta được ? !”
Ta kỳ thật cũng không biết, lúc ấy làm sao lại nói một câu đặc có phong cách xã hội đen như thế , hoàn toàn không phải tác phong cừa non của ta. ( Quần chúng : Tôi thèm vào thèm vào thèm vào ! Cô mà cừu? )
Vừa nhìn lại ba người đàn ông kia , đều có chút trợn mắt há hốc mồm , nhất là tên nhóc Tửu Bảo , lập tức cách xa ta hai thước , coi ta cứ như là sinh vật nguy hiểm vậy . Hasse bất đắc dĩ lắc đầu, “Nghĩ biện pháp khác đi a, mọi người đều có nhược điểm mà .”
“Duy Cầm, chúng ta về nhà thôi !” Ta kéo Đường Duy Cầm bước đi, trước khi đi cầm luôn ly rượu cốc tai của Đường Duy Cầm tu ừng ực , không nên để lãng phí a .
Sáng sớm hôm nay đồng chí Kỷ Hoài đối với ta là thập phần kinh ngạc, ta đi làm lâu như vậy, luôn luôn là bà ấy không kêu ba lần thì ta sẽ không rời giường . Thình lình thấy ta ăn mặc chỉnh tề xuống nhà ăn cơm, bà ấy sửng sốt, “Bảo bối xảy ra chuyện gì rồi à ?”
Ta cũng sửng sốt.
“Mày phạm sai lầm ?”
Quả nhiên là mẹ ruột của ta! Cái này mà cũng nhìn ra được ư ? Ta bắt đầu suy tư , nên nói với ba mẹ ta về những chuyện gặp được trong mấy ngày đi công tác như thế nào , ta là bị người ta bắt nạt như thế nào , bị người ta chiếm tiện nghi như thế nào , chuyện sắp thất nghiệp nên nói ra sao .
Đồng chí Kỷ Hoài liếc mắt nhìn ta một cái, bưng nồi trở lại phòng bếp, nói năng có chút không kiên nhẫn : “Được rồi được rồi, đừng nghĩ biện pháp đối phó với mẹ , mỗi ngày lên cơn động kinh, cũng không ngại mệt sao , cùng một giuộc với ba mày ! Mau đi ăn cơm .”
“Con , con , con…”
Ta thật sự là hận không thể tìm nơi trống trải bùm một cái quỳ xuống, một tay chỉ lên trời một tay ôm ngực, hô to một tiếng: “Trời cao a! Sao ngài lại đối với tôi như thế cơ chứ ? !”
Đồng chí Kỷ Hoài bắt ta mang theo mấy khối bánh đậu xanh, làm cho ta buổi chiều đói bụng thì ăn, ta cõng cái gói bánh đậu xanh nặng trịch đi đến công ty, có chút ủ rũ.
Trong lòng lặp đi lặp lại nghĩ, Chu Nhan có cái nhược điểm gì cơ chứ ? Phụ nữ thì nhược điểm đơn giản nhất chính là dung mạo, đàn ông , con cái . Có vẻ như cô ấy vẫn độc thân, có vẻ tuổi không còn nhỏ , thế thì dễ rồi a.
Quẹt thẻ xong, ta tìm lấy cái cớ, đi đến văn phòng tổng giám đốc , liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Nhan đang sửa sang lại văn kiện, ta mang theo vẻ mặt xán lạn tươi cười ngó qua, “Chị Chu Nhan !”
Chu Nhan giật nẩy mình , tập văn kiện trong tay rơi trên mặt đất lạch cạch một tiếng.
Ta vội vàng nhặt lên hộ cô ta , đặt lên bàn, tiếp tục mỉm cười với cô ta , “Chị Chu Nhan , chị ăn gì chưa ?”
Chu Nhan nhìn ta có chút hoảng sợ , “Cô có việc sao ?”
“Không có việc gì , không có việc gì , đến xem chị thôi . Nếu chưa ăn cơm thì chỗ em có bánh đậu xanh đấy !” Ta đem bánh đậu xanh mà mẹ ta bắt mang đến đặt tất ở trên bàn của cô ta , từ từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên ta hào phóng như thế .
“Cám ơn.” Cô ta nói xong lại bận làm việc của mình .
Đây rõ ràng là không muốn quan tâm tới ta a, ta phải tìm cơ hội kéo gần cảm tình, vì thế ta bắt chuyện với cô ta , mới đầu cô ta cũng không thèm trả lời lại , nhưng thứ mà con người ta có chính là nghị lực, thế nên nói hươu nói vượn một đống lớn, cuối cùng ở đề tài chăm sóc sắc đẹp , cô ta mới bắt nhịp với ta.
“Khụ khụ… Tô Nhuận, cô tới vừa vặn, tôi đang có việc tìm cô đây .” An công tử đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, đánh tan cơ hội tăng tiến tình cảm giữa ta và Chu Nhan .
Ta không tình nguyện buông tha cho cơ hội vuốt mông ngựa (nịnh nọt) Chu Nhan , xám xịt đi theo An công tử vào văn phòng.
An công tử cởi áo vét ra, ném lên đầu ta , “Đi treo lên cho tôi !”
Ta nhất thời kích động, thốt ra, “Dựa vào cái gì?”
An công tử nâng cằm, “Kkhẳng định là cô có chuyện cần cầu tôi!”
Ta lập tức đi đem áo vét của anh ta treo lên, quay người lại chính là vẻ mặt nịnh nọt, “An công tử ! Bộ dạng của ngài thực đẹp trai !”
Anh ta hừ một tiếng, bày ra một bộ, tôi chỉ biết là cô sẽ cầu tôi mà .
Ta cũng không để chuyện này vào trong lòng , ai bảo ta thật sự cần nhờ vả anh ta cơ chứ , phụ nữa sao, tất nhiên là thích đàn ông hay chưng diện , khẳng định là Chu Nhan cũng không ngoại lệ nhỉ ?
“Xin ngài hãy giúp tôi bãi bình Chu Nhan! Lấy tư sắc của ngài , tuyệt đối không thành vấn đề!” Ta phi thường thành khẩn nói, chỉ kém lạy anh ta ba cái .
Khá bất ngờ là An công tử chưa trừng mắt nhìn ta , chống tay đỡ cằm, hỏi ta: “Dựa vào cái gì tôi phải bán đứng sắc đẹp vì cô ?”
Đúng vậy, anh ta phải dựa vào cái gì đây? Ta mổ bụng moi ruột hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được một cái lý do có thể tạm chấp nhận được , cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy tôi đây đi tìm Đường Duy Cầm , cậu ấy khẳng định sẽ giúp tôi.”
“Vô tác dụng thôi , nghề nghiệp của Chu Nhan là thư ký , cô cho là người ta giống cô chơi bời lêu lổng sao ?”
“Vậy phải làm sao bây giờ a! Khẳng định là cô ta sẽ đi mật báo , khẳng định là tôi sẽ xong đời !”
“Chuyện đã phát sinh lâu như vậy, muốn mật báo thì đã sớm mật báo , còn chờ cô tới bãi bình người ta chắc ?”
“Ý của anh là cấp trên không biết sao ?”
Anh ta lắc đầu, “Ý tôi là, tôi đã sớm báo cáo rồi .”
Đây quả thực là một cú sốc lớn , ta còn đang suy nghĩ làm như thế nào để cứu chữa , An công tử lại đã sớm làm chuyện bất nhân bất nghĩa , ta nhất thời căm tức, lên án : “Anh bán đứng tôi ! An công tử a! Tôi thật không nghĩ tới, tôi bãi bình Chu Nhan thì vẫn còn có một người là anh , sao anh có thể đối với tôi như vậy cơ chứ ? Anh đây là đem tôi đẩy vào hố lửa a!”
“Sớm muộn gì thì mọi người đều biết .”
“Có thể sống một ngày thì tính một ngày!”
“Để tôi báo cáo , tôi một mình gánh chịu, cô không có việc gì.”
Ta khiếp sợ, quả thực là chấn động a! Ta nói: “Anh… Sao anh lại đối với tôi tốt như vậy a?”
“Tôi mang người đi xảy ra vấn đề, tôi có thể không chịu trách nhiệm chắc ?”
“An công tử? Anh thật là An công tử sao ? Hay là anh bị cái gì nhập vào thân , nếu không làm sao anh lại có lòng tốt như vậy ? Anh giúp tôi là có mục đích gì ?” Ta liên tiếp nẩy ra vấn đề, khi đó ta còn không biết cái gì kêu là giấu giếm sâu xa, cho nên có nghi vấn nào đều hỏi ra mồm , nếu ta hiểu được che dấu thì thật là tốt biết bao. Về sau An công tử đã nói với ta , khi đó , ta quả thực chính là một cây cột điện , trừ bỏ đứng thì cái gì cũng không biết.
“Anh không phải là đang chột dạ đấy chứ ? Anh nói xem anh làm cho tôi đi công tác với anh rốt cuộc có cái mục đích gì ? Có phải anh để cho tôi đi làm quan hệ xã hội hay không ?”
An công tử ẩn ẩn có chút ý cười, “Bộ phận quan hệ xã hội có người nhiều như vậy, sao tôi phải mang cô đi dọa người hả?”
“Anh có ý gì?”
“Ý tôi chính là, mời cô từ bên ngoài đóng cửa giúp tôi !”
Ta phẫn nộ phẫn nộ lại phẫn nộ, cuối cùng cũng không thể làm gì mà đi ra ngoài, quan lớn hơn một cấp đã đè chết người , huống chi anh ta lại là tổng quản của công ty , chuyện gì đều quản a!Ta nhỏ giọng giải thích, “Ông ta nói buổi chiều ngón tay của tôi chạm vào cổ tay áo vét của ông ta, kỳ thật là tôi đau tay, tôi thực không có cái gì ám chỉ với ông ta cả .”
Anh ta lắc đầu có chút dở khóc dở cười , “Ngu ngốc. Về sau nếu có tình huống như vậy, cô trực tiếp gọi điện thoại cho tôi , tôi đi cùng với cô.”
“Ừm.”
“Bất quá, về sau cũng nên chú ý một chút , đừng tạo thành đầu đề câu chuyện cho người ta nói .”
Ta thật cẩn thận hỏi , “Đề án hợp tác sẽ không phải cứ như vậy mà bị thổi bay mất chứ ?”
“Thổi liền thổi đi !”
“Mọi cố gắng trong khoảng thời gian này không phải đều uổng phí sao ?”
“Mất liền mất đi .”
“Tôi đây chẳng phải sẽ thành tội nhân?”
“Sao cô vô nghĩa nhiều như vậy ?”
“Nhưng là anh còn đáp ứng cho tôi tiền thưởng !”
“Hai trăm đồng ư?”
Lời này sao nghe cứ không được tự nhiên như thế nào ấy nhỉ , ta hỏi: “Ngài có thể thêm hai chữ năm mươi nữa được không?”
Anh ta liếc mắt một cái, “Cô thực bị tiền chui vào mắt rồi à ?”
“Nếu lần hợp tác này thật sự thất bại , anh sẽ bị xử phạt sao?”
“Khó được a, còn biết quan tâm đến tôi cơ đấy .”
“Sẽ sao?”
Bên môi An công tử mơ hồ có chút ý cười, “Sẽ không . Đàm phán thôi mà , vốn còn có thành công có thất bại .”
Ta thở một hơi dài , bắt lấy tay áo anh ta , “Vậy anh an toàn rồi, có thể bảo vệ tôi được chứ?”
Vẻ tươi cười trên mặt An công tử lại một lần nữa cứng ngắc lại, “Cô thực biết cách làm hỏng bầu không khí !”
Ta cắn cắn môi, ta là một nhân viên nhỏ bé đáng thương , sau khi phạm phải sai lầm , đương nhiên phải quan tâm đến sự sống chết của chính mình chứ , ta cũng không có lập chí làm vĩ nhân, không cầu danh lợi.
Anh ta đột nhiên hỏi ta: “Tô Nhuận, cô có muốn tìm một chỗ dựa ở trong công ty gì đó hay không ?”
Mắt ta sáng lóa lên, “An học trưởng! Chúng ta nhưng là học cùng trường a! Ngài giúp tôi đi!”
An công tử cắn răng, “Học… trưởng? Tốt lắm! Tô Nhuận, cô trở về ngủ cho tôi đi!”
Gì chứ ? Lại là chạm phải dây thần kinh nào chắc ?
Đi công tác trở về đã là cuối tuần , ta thập phần bất an, An công tử không nói nhiều cho ta về tình huống hợp tác, Chu Nhan lại đeo vào khuôn mặt giả , bộ dáng sinh ra chớ gần , ta giống như một con kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc này đây thật đúng là gây ra rắc rối lớn , lúc trước An công tử còn nói qua , anh ta không bảo đảm cho ta , ta ở công ty cũng chỉ quen biết với một nhân vật cấp cao như vậy, lần này ta xem như xong đời . Chuẩn bị cuốn gói là tám chín phần mười , hiện việc làm không dễ tìm, ta lại là kẻ bị đuổi việc , kiếp sống chức nghiệp đã có một nét bút đen thùi , chẳng lẽ cả đời này ta xong luôn rồi sao?
“Aizz…” Ta thở dài một tiếng.
“Sao , chị cũng bắt đầu biết đa sầu đa cảm rồi à ?” Em trai Tửu Bảo (người pha rượu) đặt một ly nước chanh ở trước mặt ta .
Tên nhóc này bất quá mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng đã làm công cho Hasse được hai năm rồi , ngoại hình khá thanh tú. Bởi vì có quen biết với Hasse nên ta thường xuyên đến ăn ké uống ké , cho nên chúng ta cũng khá quen thuộc , thỉnh thoảng còn nói vài câu vui đùa với nhau .
Cùng với đó ta lại khinh bỉ Hasse khi dùng lao động trẻ em, bởi vì nơi này những người phục vụ cho anh ta đều còn rất trẻ, mặt khác lại không nhịn được mà lau nước miếng , làm sao lại có nhiều tiểu mỹ nhân như vậy đến làm nhân viên phục vụ thế a, còn thuần một sắc tất cả đều là các bé trai xinh tươi .
“Nhân sinh của chị đây có khúc mắc , nhóc còn nhỏ nên sẽ không hiểu đâu.” Ta sờ sờ đầu tên nhóc kia, lại một lần nữa thở dài.
“Nếu chị lại chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ không mang nước trái cây cho chị uống nữa!”
“Tôi là bạn ông chủ của cậu!”
“Ông chủ không ở.”
Em trai Tửu Bảo này bình thường cool phải chết, chỉ có lúc đấu võ mồm với ta mới có thể cảm giác được cậu ta bất quá chỉ là một nhóc con mới hai mươi tuổi . Ta cắt một tiếng, tung ra một ánh mắt xem thường, khóe mắt vừa đảo qua, thấy Hasse cùng Đường Duy Cầm vừa nói vừa cười tiêu sái tiến vào.
Ta đẩy đẩy đẩy cánh tay của tên nhóc Tửu Bảo , bĩu môi, “Thấy chưa , ông chủ của cậu đến rồi đấy, còn có cả bạn trai tôi nữa.”
Tên nhóc Tửu Bảo liếc mắt một cái, thế nhưng thập phần kinh ngạc nhìn ta, “Chị nói đó là bạn trai chị sao ?”
“Đẹp trai phải không?” Ta có chút đắc ý dào dạt, Duy Cầm nhà chúng ta đi đến đâu đều có thể làm cho người ta tự hào . Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ nhỏ ta liền có quan hệ gần gũi với Đường Duy Cầm , đứa nhỏ này mang theo bên người luôn làm cho người ta phải hả lòng hả dạ a! Cùng người như vậy một chỗ , ai cũng đều phải nhìn mình thêm vài lần. Từ nhỏ ta đã biết cách làm gì để cho mình tỏa sáng.
Vẻ mặt của tên nhóc Tửu Bảo mới đầu có chút cầu xin, sau lại bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, “Là rất đẹp trai . Có bạn trai đẹp trai như vậy , chị phải quản lý chặt một chút !”
Nghe cậu ta nói như vậy , sự hư vinh lại nẩy mầm phát sinh trong lòng ta, rung đùi đắc ý giống như một tên lưu manh mà nói: “Đây thì tính cái gì, công ty tôi còn có một người thầm mến tôi , còn đẹp trai hơn cả Đường Duy Cầm cơ đấy !”
Tên nhóc Tửu Bảo đột nhiên lấy ví tiền ra , lục lọi ở bên trong mất nửa ngày mới đưa cho ta một cái danh thiếp, là một vị bác sĩ chủ nhiệm khoa mắt của một bệnh viện nào đó , “Mang theo người đồng nghiệp kia của chị đi , đừng khách khí.”
Tôi phỉ nhổ vào ! Bà đây dù sao cũng là tổng thể kết hợp của bế nguyệt cùng tu hoa a! Ta hung hăng trừng mắt tên nhóc kia một cái, xoay người vẫy tay với Hasse cùng Đường Duy Cầm , “Hi! Tôi ở chỗ này !”
Bước chân của Hasse cùng Đường Duy Cầm dừng lại, Đường Duy Cầm tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó hướng ta đi tới, Hasse mỉm cười, đi theo phía sau Đường Duy Cầm .
“Đã đi công tác về rồi à ?” Hasse tiến vào quầy bar, thuận tiện pha chế rượu cho chúng ta .
Đường Duy Cầm ngồi xuống ở bên trái ta , có chút trầm mặc.
“Hasse, tôi phạm phải sai lầm , tôi nên làm gì bây giờ?”
“Cái này thì cô nên đi hỏi Tùy Dụ , tôi nghĩ anh ấy hẳn là có biện pháp , cô đừng lo lắng như vậy .”
Ta vừa định hỏi Tùy Dụ là ai, đột nhiên trong đầu có một tiếng vang , đây vốn là tên của An công tử , ta liếc mắt nhìn Hasse một cái, ánh mắt mang theo sự nghiên cứu nghiền ngẫm , kêu thân thiết như vậy , hai người bọn họ là loại quan hệ gì ? Ta lại bắt đầu hồi tưởng , An công tử là dựa vào quy tắc ngầm mà lên chức , mà Hasse cũng vừa vào công ty đã là quản lí , phỏng chừng cũng là theo quy tắc ngầm kiểu này .
U oa! Hai người bọn họ có vấn đề! Ta cười không có ý tốt , nhìn chằm chằm vào Hasse.
“Tiểu Nhuận cậu làm sao vậy?” Đường Duy Cầm giơ tay quơ quơ ở trước mắt ta .
Ta đẩn tay cậu ta ra , “Không có việc gì, tôi tựa hồ phát hiện ra gian tình !”
“Cậu nói bậy cái gì vậy !” Đột nhiên Đường Duy Cầm cất cao âm điệu, có chút bén nhọn.
Ta hơi hơi sửng sốt, “Cậu làm sao vậy?”
Đường Duy Cầm cúi đầu, “Không như thế nào cả.”
Ta ghé vào trên quầy bar xem Hasse pha chế rượu, dưới ánh đèn màu lam , những ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta trở lên nổi bật, bộ dáng khi cầm bình rượu phá lệ đẹp mặt. Ta thường thường đẩy Đường Duy Cầm một cái , “Cậu xem đàn ông khi pha rượu thật là đẹp trai!”
Đường Duy Cầm nhìn nhìn ta, nhăn mặt nhanh mày, “Chúng ta trở về đi.”
“Không vội.”
Hasse rốt cục đưa lên hai ly rượu cốctai , nhan sắc từ nhạt đến đậm , từng tầng từng tầng một .
“Hasse anh đã có tay nghề này thì còn đi làm làm gì nữa ? Anh có quán bar này , anh còn đi làm làm gì nữa ? Nếu tôi là anh thì tôi sẽ từ chức luôn , chuyên tâm kinh doanh quán bar của mình .”
Anh ta cười cười, “Quản lí bộ phận đề án cùng trợ lý quản lí đồng thời từ chức, nghe cũng khá hay đấy .”
“Anh cảm thấy tôi thật sự sẽ bị đuổi việc sao ?”
“Tôi nói rồi, cái này cô phải đi hỏi Tùy Dụ , anh ấy có biện pháp hơn tôi . Chỉ cho cô một con đường sáng nhé !”
“Mau mau nói!”
“Chặn miệng Chu Nhan thì hết thảy đều dễ làm.”
“Ý của anh là làm cho tôi…” Ta làm một động tác cứa cổ .
Hasse xì một tiếng nở nụ cười, lấy tay chọc chọc vào cái trán của ta , “Quả nhiên là chỉ thích miên man suy nghĩ, giết người nhưng là phạm pháp đấy .”
Ta nhìn đầy xem thường, thằng nhãi này là đang trêu đùa a, ta than thở một câu, “Mặc kệ cô ta như thế nào , làm sao để bịt mồm cô ta được ? !”
Ta kỳ thật cũng không biết, lúc ấy làm sao lại nói một câu đặc có phong cách xã hội đen như thế , hoàn toàn không phải tác phong cừa non của ta. ( Quần chúng : Tôi thèm vào thèm vào thèm vào ! Cô mà cừu? )
Vừa nhìn lại ba người đàn ông kia , đều có chút trợn mắt há hốc mồm , nhất là tên nhóc Tửu Bảo , lập tức cách xa ta hai thước , coi ta cứ như là sinh vật nguy hiểm vậy . Hasse bất đắc dĩ lắc đầu, “Nghĩ biện pháp khác đi a, mọi người đều có nhược điểm mà .”
“Duy Cầm, chúng ta về nhà thôi !” Ta kéo Đường Duy Cầm bước đi, trước khi đi cầm luôn ly rượu cốc tai của Đường Duy Cầm tu ừng ực , không nên để lãng phí a .
Sáng sớm hôm nay đồng chí Kỷ Hoài đối với ta là thập phần kinh ngạc, ta đi làm lâu như vậy, luôn luôn là bà ấy không kêu ba lần thì ta sẽ không rời giường . Thình lình thấy ta ăn mặc chỉnh tề xuống nhà ăn cơm, bà ấy sửng sốt, “Bảo bối xảy ra chuyện gì rồi à ?”
Ta cũng sửng sốt.
“Mày phạm sai lầm ?”
Quả nhiên là mẹ ruột của ta! Cái này mà cũng nhìn ra được ư ? Ta bắt đầu suy tư , nên nói với ba mẹ ta về những chuyện gặp được trong mấy ngày đi công tác như thế nào , ta là bị người ta bắt nạt như thế nào , bị người ta chiếm tiện nghi như thế nào , chuyện sắp thất nghiệp nên nói ra sao .
Đồng chí Kỷ Hoài liếc mắt nhìn ta một cái, bưng nồi trở lại phòng bếp, nói năng có chút không kiên nhẫn : “Được rồi được rồi, đừng nghĩ biện pháp đối phó với mẹ , mỗi ngày lên cơn động kinh, cũng không ngại mệt sao , cùng một giuộc với ba mày ! Mau đi ăn cơm .”
“Con , con , con…”
Ta thật sự là hận không thể tìm nơi trống trải bùm một cái quỳ xuống, một tay chỉ lên trời một tay ôm ngực, hô to một tiếng: “Trời cao a! Sao ngài lại đối với tôi như thế cơ chứ ? !”
Đồng chí Kỷ Hoài bắt ta mang theo mấy khối bánh đậu xanh, làm cho ta buổi chiều đói bụng thì ăn, ta cõng cái gói bánh đậu xanh nặng trịch đi đến công ty, có chút ủ rũ.
Trong lòng lặp đi lặp lại nghĩ, Chu Nhan có cái nhược điểm gì cơ chứ ? Phụ nữ thì nhược điểm đơn giản nhất chính là dung mạo, đàn ông , con cái . Có vẻ như cô ấy vẫn độc thân, có vẻ tuổi không còn nhỏ , thế thì dễ rồi a.
Quẹt thẻ xong, ta tìm lấy cái cớ, đi đến văn phòng tổng giám đốc , liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Nhan đang sửa sang lại văn kiện, ta mang theo vẻ mặt xán lạn tươi cười ngó qua, “Chị Chu Nhan !”
Chu Nhan giật nẩy mình , tập văn kiện trong tay rơi trên mặt đất lạch cạch một tiếng.
Ta vội vàng nhặt lên hộ cô ta , đặt lên bàn, tiếp tục mỉm cười với cô ta , “Chị Chu Nhan , chị ăn gì chưa ?”
Chu Nhan nhìn ta có chút hoảng sợ , “Cô có việc sao ?”
“Không có việc gì , không có việc gì , đến xem chị thôi . Nếu chưa ăn cơm thì chỗ em có bánh đậu xanh đấy !” Ta đem bánh đậu xanh mà mẹ ta bắt mang đến đặt tất ở trên bàn của cô ta , từ từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên ta hào phóng như thế .
“Cám ơn.” Cô ta nói xong lại bận làm việc của mình .
Đây rõ ràng là không muốn quan tâm tới ta a, ta phải tìm cơ hội kéo gần cảm tình, vì thế ta bắt chuyện với cô ta , mới đầu cô ta cũng không thèm trả lời lại , nhưng thứ mà con người ta có chính là nghị lực, thế nên nói hươu nói vượn một đống lớn, cuối cùng ở đề tài chăm sóc sắc đẹp , cô ta mới bắt nhịp với ta.
“Khụ khụ… Tô Nhuận, cô tới vừa vặn, tôi đang có việc tìm cô đây .” An công tử đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, đánh tan cơ hội tăng tiến tình cảm giữa ta và Chu Nhan .
Ta không tình nguyện buông tha cho cơ hội vuốt mông ngựa (nịnh nọt) Chu Nhan , xám xịt đi theo An công tử vào văn phòng.
An công tử cởi áo vét ra, ném lên đầu ta , “Đi treo lên cho tôi !”
Ta nhất thời kích động, thốt ra, “Dựa vào cái gì?”
An công tử nâng cằm, “Kkhẳng định là cô có chuyện cần cầu tôi!”
Ta lập tức đi đem áo vét của anh ta treo lên, quay người lại chính là vẻ mặt nịnh nọt, “An công tử ! Bộ dạng của ngài thực đẹp trai !”
Anh ta hừ một tiếng, bày ra một bộ, tôi chỉ biết là cô sẽ cầu tôi mà .
Ta cũng không để chuyện này vào trong lòng , ai bảo ta thật sự cần nhờ vả anh ta cơ chứ , phụ nữa sao, tất nhiên là thích đàn ông hay chưng diện , khẳng định là Chu Nhan cũng không ngoại lệ nhỉ ?
“Xin ngài hãy giúp tôi bãi bình Chu Nhan! Lấy tư sắc của ngài , tuyệt đối không thành vấn đề!” Ta phi thường thành khẩn nói, chỉ kém lạy anh ta ba cái .
Khá bất ngờ là An công tử chưa trừng mắt nhìn ta , chống tay đỡ cằm, hỏi ta: “Dựa vào cái gì tôi phải bán đứng sắc đẹp vì cô ?”
Đúng vậy, anh ta phải dựa vào cái gì đây? Ta mổ bụng moi ruột hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được một cái lý do có thể tạm chấp nhận được , cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy tôi đây đi tìm Đường Duy Cầm , cậu ấy khẳng định sẽ giúp tôi.”
“Vô tác dụng thôi , nghề nghiệp của Chu Nhan là thư ký , cô cho là người ta giống cô chơi bời lêu lổng sao ?”
“Vậy phải làm sao bây giờ a! Khẳng định là cô ta sẽ đi mật báo , khẳng định là tôi sẽ xong đời !”
“Chuyện đã phát sinh lâu như vậy, muốn mật báo thì đã sớm mật báo , còn chờ cô tới bãi bình người ta chắc ?”
“Ý của anh là cấp trên không biết sao ?”
Anh ta lắc đầu, “Ý tôi là, tôi đã sớm báo cáo rồi .”
Đây quả thực là một cú sốc lớn , ta còn đang suy nghĩ làm như thế nào để cứu chữa , An công tử lại đã sớm làm chuyện bất nhân bất nghĩa , ta nhất thời căm tức, lên án : “Anh bán đứng tôi ! An công tử a! Tôi thật không nghĩ tới, tôi bãi bình Chu Nhan thì vẫn còn có một người là anh , sao anh có thể đối với tôi như vậy cơ chứ ? Anh đây là đem tôi đẩy vào hố lửa a!”
“Sớm muộn gì thì mọi người đều biết .”
“Có thể sống một ngày thì tính một ngày!”
“Để tôi báo cáo , tôi một mình gánh chịu, cô không có việc gì.”
Ta khiếp sợ, quả thực là chấn động a! Ta nói: “Anh… Sao anh lại đối với tôi tốt như vậy a?”
“Tôi mang người đi xảy ra vấn đề, tôi có thể không chịu trách nhiệm chắc ?”
“An công tử? Anh thật là An công tử sao ? Hay là anh bị cái gì nhập vào thân , nếu không làm sao anh lại có lòng tốt như vậy ? Anh giúp tôi là có mục đích gì ?” Ta liên tiếp nẩy ra vấn đề, khi đó ta còn không biết cái gì kêu là giấu giếm sâu xa, cho nên có nghi vấn nào đều hỏi ra mồm , nếu ta hiểu được che dấu thì thật là tốt biết bao. Về sau An công tử đã nói với ta , khi đó , ta quả thực chính là một cây cột điện , trừ bỏ đứng thì cái gì cũng không biết.
“Anh không phải là đang chột dạ đấy chứ ? Anh nói xem anh làm cho tôi đi công tác với anh rốt cuộc có cái mục đích gì ? Có phải anh để cho tôi đi làm quan hệ xã hội hay không ?”
An công tử ẩn ẩn có chút ý cười, “Bộ phận quan hệ xã hội có người nhiều như vậy, sao tôi phải mang cô đi dọa người hả?”
“Anh có ý gì?”
“Ý tôi chính là, mời cô từ bên ngoài đóng cửa giúp tôi !”
Ta phẫn nộ phẫn nộ lại phẫn nộ, cuối cùng cũng không thể làm gì mà đi ra ngoài, quan lớn hơn một cấp đã đè chết người , huống chi anh ta lại là tổng quản của công ty , chuyện gì đều quản a!
Anh ta lắc đầu có chút dở khóc dở cười , “Ngu ngốc. Về sau nếu có tình huống như vậy, cô trực tiếp gọi điện thoại cho tôi , tôi đi cùng với cô.”
“Ừm.”
“Bất quá, về sau cũng nên chú ý một chút , đừng tạo thành đầu đề câu chuyện cho người ta nói .”
Ta thật cẩn thận hỏi , “Đề án hợp tác sẽ không phải cứ như vậy mà bị thổi bay mất chứ ?”
“Thổi liền thổi đi !”
“Mọi cố gắng trong khoảng thời gian này không phải đều uổng phí sao ?”
“Mất liền mất đi .”
“Tôi đây chẳng phải sẽ thành tội nhân?”
“Sao cô vô nghĩa nhiều như vậy ?”
“Nhưng là anh còn đáp ứng cho tôi tiền thưởng !”
“Hai trăm đồng ư?”
Lời này sao nghe cứ không được tự nhiên như thế nào ấy nhỉ , ta hỏi: “Ngài có thể thêm hai chữ năm mươi nữa được không?”
Anh ta liếc mắt một cái, “Cô thực bị tiền chui vào mắt rồi à ?”
“Nếu lần hợp tác này thật sự thất bại , anh sẽ bị xử phạt sao?”
“Khó được a, còn biết quan tâm đến tôi cơ đấy .”
“Sẽ sao?”
Bên môi An công tử mơ hồ có chút ý cười, “Sẽ không . Đàm phán thôi mà , vốn còn có thành công có thất bại .”
Ta thở một hơi dài , bắt lấy tay áo anh ta , “Vậy anh an toàn rồi, có thể bảo vệ tôi được chứ?”
Vẻ tươi cười trên mặt An công tử lại một lần nữa cứng ngắc lại, “Cô thực biết cách làm hỏng bầu không khí !”
Ta cắn cắn môi, ta là một nhân viên nhỏ bé đáng thương , sau khi phạm phải sai lầm , đương nhiên phải quan tâm đến sự sống chết của chính mình chứ , ta cũng không có lập chí làm vĩ nhân, không cầu danh lợi.
Anh ta đột nhiên hỏi ta: “Tô Nhuận, cô có muốn tìm một chỗ dựa ở trong công ty gì đó hay không ?”
Mắt ta sáng lóa lên, “An học trưởng! Chúng ta nhưng là học cùng trường a! Ngài giúp tôi đi!”
An công tử cắn răng, “Học… trưởng? Tốt lắm! Tô Nhuận, cô trở về ngủ cho tôi đi!”
Gì chứ ? Lại là chạm phải dây thần kinh nào chắc ?
Đi công tác trở về đã là cuối tuần , ta thập phần bất an, An công tử không nói nhiều cho ta về tình huống hợp tác, Chu Nhan lại đeo vào khuôn mặt giả , bộ dáng sinh ra chớ gần , ta giống như một con kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc này đây thật đúng là gây ra rắc rối lớn , lúc trước An công tử còn nói qua , anh ta không bảo đảm cho ta , ta ở công ty cũng chỉ quen biết với một nhân vật cấp cao như vậy, lần này ta xem như xong đời . Chuẩn bị cuốn gói là tám chín phần mười , hiện việc làm không dễ tìm, ta lại là kẻ bị đuổi việc , kiếp sống chức nghiệp đã có một nét bút đen thùi , chẳng lẽ cả đời này ta xong luôn rồi sao?
“Aizz…” Ta thở dài một tiếng.
“Sao , chị cũng bắt đầu biết đa sầu đa cảm rồi à ?” Em trai Tửu Bảo (người pha rượu) đặt một ly nước chanh ở trước mặt ta .
Tên nhóc này bất quá mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng đã làm công cho Hasse được hai năm rồi , ngoại hình khá thanh tú. Bởi vì có quen biết với Hasse nên ta thường xuyên đến ăn ké uống ké , cho nên chúng ta cũng khá quen thuộc , thỉnh thoảng còn nói vài câu vui đùa với nhau .
Cùng với đó ta lại khinh bỉ Hasse khi dùng lao động trẻ em, bởi vì nơi này những người phục vụ cho anh ta đều còn rất trẻ, mặt khác lại không nhịn được mà lau nước miếng , làm sao lại có nhiều tiểu mỹ nhân như vậy đến làm nhân viên phục vụ thế a, còn thuần một sắc tất cả đều là các bé trai xinh tươi .
“Nhân sinh của chị đây có khúc mắc , nhóc còn nhỏ nên sẽ không hiểu đâu.” Ta sờ sờ đầu tên nhóc kia, lại một lần nữa thở dài.
“Nếu chị lại chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ không mang nước trái cây cho chị uống nữa!”
“Tôi là bạn ông chủ của cậu!”
“Ông chủ không ở.”
Em trai Tửu Bảo này bình thường cool phải chết, chỉ có lúc đấu võ mồm với ta mới có thể cảm giác được cậu ta bất quá chỉ là một nhóc con mới hai mươi tuổi . Ta cắt một tiếng, tung ra một ánh mắt xem thường, khóe mắt vừa đảo qua, thấy Hasse cùng Đường Duy Cầm vừa nói vừa cười tiêu sái tiến vào.
Ta đẩy đẩy đẩy cánh tay của tên nhóc Tửu Bảo , bĩu môi, “Thấy chưa , ông chủ của cậu đến rồi đấy, còn có cả bạn trai tôi nữa.”
Tên nhóc Tửu Bảo liếc mắt một cái, thế nhưng thập phần kinh ngạc nhìn ta, “Chị nói đó là bạn trai chị sao ?”
“Đẹp trai phải không?” Ta có chút đắc ý dào dạt, Duy Cầm nhà chúng ta đi đến đâu đều có thể làm cho người ta tự hào . Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ nhỏ ta liền có quan hệ gần gũi với Đường Duy Cầm , đứa nhỏ này mang theo bên người luôn làm cho người ta phải hả lòng hả dạ a! Cùng người như vậy một chỗ , ai cũng đều phải nhìn mình thêm vài lần. Từ nhỏ ta đã biết cách làm gì để cho mình tỏa sáng.
Vẻ mặt của tên nhóc Tửu Bảo mới đầu có chút cầu xin, sau lại bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, “Là rất đẹp trai . Có bạn trai đẹp trai như vậy , chị phải quản lý chặt một chút !”
Nghe cậu ta nói như vậy , sự hư vinh lại nẩy mầm phát sinh trong lòng ta, rung đùi đắc ý giống như một tên lưu manh mà nói: “Đây thì tính cái gì, công ty tôi còn có một người thầm mến tôi , còn đẹp trai hơn cả Đường Duy Cầm cơ đấy !”
Tên nhóc Tửu Bảo đột nhiên lấy ví tiền ra , lục lọi ở bên trong mất nửa ngày mới đưa cho ta một cái danh thiếp, là một vị bác sĩ chủ nhiệm khoa mắt của một bệnh viện nào đó , “Mang theo người đồng nghiệp kia của chị đi , đừng khách khí.”
Tôi phỉ nhổ vào ! Bà đây dù sao cũng là tổng thể kết hợp của bế nguyệt cùng tu hoa a! Ta hung hăng trừng mắt tên nhóc kia một cái, xoay người vẫy tay với Hasse cùng Đường Duy Cầm , “Hi! Tôi ở chỗ này !”
Bước chân của Hasse cùng Đường Duy Cầm dừng lại, Đường Duy Cầm tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó hướng ta đi tới, Hasse mỉm cười, đi theo phía sau Đường Duy Cầm .
“Đã đi công tác về rồi à ?” Hasse tiến vào quầy bar, thuận tiện pha chế rượu cho chúng ta .
Đường Duy Cầm ngồi xuống ở bên trái ta , có chút trầm mặc.
“Hasse, tôi phạm phải sai lầm , tôi nên làm gì bây giờ?”
“Cái này thì cô nên đi hỏi Tùy Dụ , tôi nghĩ anh ấy hẳn là có biện pháp , cô đừng lo lắng như vậy .”
Ta vừa định hỏi Tùy Dụ là ai, đột nhiên trong đầu có một tiếng vang , đây vốn là tên của An công tử , ta liếc mắt nhìn Hasse một cái, ánh mắt mang theo sự nghiên cứu nghiền ngẫm , kêu thân thiết như vậy , hai người bọn họ là loại quan hệ gì ? Ta lại bắt đầu hồi tưởng , An công tử là dựa vào quy tắc ngầm mà lên chức , mà Hasse cũng vừa vào công ty đã là quản lí , phỏng chừng cũng là theo quy tắc ngầm kiểu này .
U oa! Hai người bọn họ có vấn đề! Ta cười không có ý tốt , nhìn chằm chằm vào Hasse.
“Tiểu Nhuận cậu làm sao vậy?” Đường Duy Cầm giơ tay quơ quơ ở trước mắt ta .
Ta đẩn tay cậu ta ra , “Không có việc gì, tôi tựa hồ phát hiện ra gian tình !”
“Cậu nói bậy cái gì vậy !” Đột nhiên Đường Duy Cầm cất cao âm điệu, có chút bén nhọn.
Ta hơi hơi sửng sốt, “Cậu làm sao vậy?”
Đường Duy Cầm cúi đầu, “Không như thế nào cả.”
Ta ghé vào trên quầy bar xem Hasse pha chế rượu, dưới ánh đèn màu lam , những ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta trở lên nổi bật, bộ dáng khi cầm bình rượu phá lệ đẹp mặt. Ta thường thường đẩy Đường Duy Cầm một cái , “Cậu xem đàn ông khi pha rượu thật là đẹp trai!”
Đường Duy Cầm nhìn nhìn ta, nhăn mặt nhanh mày, “Chúng ta trở về đi.”
“Không vội.”
Hasse rốt cục đưa lên hai ly rượu cốctai , nhan sắc từ nhạt đến đậm , từng tầng từng tầng một .
“Hasse anh đã có tay nghề này thì còn đi làm làm gì nữa ? Anh có quán bar này , anh còn đi làm làm gì nữa ? Nếu tôi là anh thì tôi sẽ từ chức luôn , chuyên tâm kinh doanh quán bar của mình .”
Anh ta cười cười, “Quản lí bộ phận đề án cùng trợ lý quản lí đồng thời từ chức, nghe cũng khá hay đấy .”
“Anh cảm thấy tôi thật sự sẽ bị đuổi việc sao ?”
“Tôi nói rồi, cái này cô phải đi hỏi Tùy Dụ , anh ấy có biện pháp hơn tôi . Chỉ cho cô một con đường sáng nhé !”
“Mau mau nói!”
“Chặn miệng Chu Nhan thì hết thảy đều dễ làm.”
“Ý của anh là làm cho tôi…” Ta làm một động tác cứa cổ .
Hasse xì một tiếng nở nụ cười, lấy tay chọc chọc vào cái trán của ta , “Quả nhiên là chỉ thích miên man suy nghĩ, giết người nhưng là phạm pháp đấy .”
Ta nhìn đầy xem thường, thằng nhãi này là đang trêu đùa a, ta than thở một câu, “Mặc kệ cô ta như thế nào , làm sao để bịt mồm cô ta được ? !”
Ta kỳ thật cũng không biết, lúc ấy làm sao lại nói một câu đặc có phong cách xã hội đen như thế , hoàn toàn không phải tác phong cừa non của ta. ( Quần chúng : Tôi thèm vào thèm vào thèm vào ! Cô mà cừu? )
Vừa nhìn lại ba người đàn ông kia , đều có chút trợn mắt há hốc mồm , nhất là tên nhóc Tửu Bảo , lập tức cách xa ta hai thước , coi ta cứ như là sinh vật nguy hiểm vậy . Hasse bất đắc dĩ lắc đầu, “Nghĩ biện pháp khác đi a, mọi người đều có nhược điểm mà .”
“Duy Cầm, chúng ta về nhà thôi !” Ta kéo Đường Duy Cầm bước đi, trước khi đi cầm luôn ly rượu cốc tai của Đường Duy Cầm tu ừng ực , không nên để lãng phí a .
Sáng sớm hôm nay đồng chí Kỷ Hoài đối với ta là thập phần kinh ngạc, ta đi làm lâu như vậy, luôn luôn là bà ấy không kêu ba lần thì ta sẽ không rời giường . Thình lình thấy ta ăn mặc chỉnh tề xuống nhà ăn cơm, bà ấy sửng sốt, “Bảo bối xảy ra chuyện gì rồi à ?”
Ta cũng sửng sốt.
“Mày phạm sai lầm ?”
Quả nhiên là mẹ ruột của ta! Cái này mà cũng nhìn ra được ư ? Ta bắt đầu suy tư , nên nói với ba mẹ ta về những chuyện gặp được trong mấy ngày đi công tác như thế nào , ta là bị người ta bắt nạt như thế nào , bị người ta chiếm tiện nghi như thế nào , chuyện sắp thất nghiệp nên nói ra sao .
Đồng chí Kỷ Hoài liếc mắt nhìn ta một cái, bưng nồi trở lại phòng bếp, nói năng có chút không kiên nhẫn : “Được rồi được rồi, đừng nghĩ biện pháp đối phó với mẹ , mỗi ngày lên cơn động kinh, cũng không ngại mệt sao , cùng một giuộc với ba mày ! Mau đi ăn cơm .”
“Con , con , con…”
Ta thật sự là hận không thể tìm nơi trống trải bùm một cái quỳ xuống, một tay chỉ lên trời một tay ôm ngực, hô to một tiếng: “Trời cao a! Sao ngài lại đối với tôi như thế cơ chứ ? !”
Đồng chí Kỷ Hoài bắt ta mang theo mấy khối bánh đậu xanh, làm cho ta buổi chiều đói bụng thì ăn, ta cõng cái gói bánh đậu xanh nặng trịch đi đến công ty, có chút ủ rũ.
Trong lòng lặp đi lặp lại nghĩ, Chu Nhan có cái nhược điểm gì cơ chứ ? Phụ nữ thì nhược điểm đơn giản nhất chính là dung mạo, đàn ông , con cái . Có vẻ như cô ấy vẫn độc thân, có vẻ tuổi không còn nhỏ , thế thì dễ rồi a.
Quẹt thẻ xong, ta tìm lấy cái cớ, đi đến văn phòng tổng giám đốc , liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Nhan đang sửa sang lại văn kiện, ta mang theo vẻ mặt xán lạn tươi cười ngó qua, “Chị Chu Nhan !”
Chu Nhan giật nẩy mình , tập văn kiện trong tay rơi trên mặt đất lạch cạch một tiếng.
Ta vội vàng nhặt lên hộ cô ta , đặt lên bàn, tiếp tục mỉm cười với cô ta , “Chị Chu Nhan , chị ăn gì chưa ?”
Chu Nhan nhìn ta có chút hoảng sợ , “Cô có việc sao ?”
“Không có việc gì , không có việc gì , đến xem chị thôi . Nếu chưa ăn cơm thì chỗ em có bánh đậu xanh đấy !” Ta đem bánh đậu xanh mà mẹ ta bắt mang đến đặt tất ở trên bàn của cô ta , từ từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên ta hào phóng như thế .
“Cám ơn.” Cô ta nói xong lại bận làm việc của mình .
Đây rõ ràng là không muốn quan tâm tới ta a, ta phải tìm cơ hội kéo gần cảm tình, vì thế ta bắt chuyện với cô ta , mới đầu cô ta cũng không thèm trả lời lại , nhưng thứ mà con người ta có chính là nghị lực, thế nên nói hươu nói vượn một đống lớn, cuối cùng ở đề tài chăm sóc sắc đẹp , cô ta mới bắt nhịp với ta.
“Khụ khụ… Tô Nhuận, cô tới vừa vặn, tôi đang có việc tìm cô đây .” An công tử đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, đánh tan cơ hội tăng tiến tình cảm giữa ta và Chu Nhan .
Ta không tình nguyện buông tha cho cơ hội vuốt mông ngựa (nịnh nọt) Chu Nhan , xám xịt đi theo An công tử vào văn phòng.
An công tử cởi áo vét ra, ném lên đầu ta , “Đi treo lên cho tôi !”
Ta nhất thời kích động, thốt ra, “Dựa vào cái gì?”
An công tử nâng cằm, “Kkhẳng định là cô có chuyện cần cầu tôi!”
Ta lập tức đi đem áo vét của anh ta treo lên, quay người lại chính là vẻ mặt nịnh nọt, “An công tử ! Bộ dạng của ngài thực đẹp trai !”
Anh ta hừ một tiếng, bày ra một bộ, tôi chỉ biết là cô sẽ cầu tôi mà .
Ta cũng không để chuyện này vào trong lòng , ai bảo ta thật sự cần nhờ vả anh ta cơ chứ , phụ nữa sao, tất nhiên là thích đàn ông hay chưng diện , khẳng định là Chu Nhan cũng không ngoại lệ nhỉ ?
“Xin ngài hãy giúp tôi bãi bình Chu Nhan! Lấy tư sắc của ngài , tuyệt đối không thành vấn đề!” Ta phi thường thành khẩn nói, chỉ kém lạy anh ta ba cái .
Khá bất ngờ là An công tử chưa trừng mắt nhìn ta , chống tay đỡ cằm, hỏi ta: “Dựa vào cái gì tôi phải bán đứng sắc đẹp vì cô ?”
Đúng vậy, anh ta phải dựa vào cái gì đây? Ta mổ bụng moi ruột hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được một cái lý do có thể tạm chấp nhận được , cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy tôi đây đi tìm Đường Duy Cầm , cậu ấy khẳng định sẽ giúp tôi.”
“Vô tác dụng thôi , nghề nghiệp của Chu Nhan là thư ký , cô cho là người ta giống cô chơi bời lêu lổng sao ?”
“Vậy phải làm sao bây giờ a! Khẳng định là cô ta sẽ đi mật báo , khẳng định là tôi sẽ xong đời !”
“Chuyện đã phát sinh lâu như vậy, muốn mật báo thì đã sớm mật báo , còn chờ cô tới bãi bình người ta chắc ?”
“Ý của anh là cấp trên không biết sao ?”
Anh ta lắc đầu, “Ý tôi là, tôi đã sớm báo cáo rồi .”
Đây quả thực là một cú sốc lớn , ta còn đang suy nghĩ làm như thế nào để cứu chữa , An công tử lại đã sớm làm chuyện bất nhân bất nghĩa , ta nhất thời căm tức, lên án : “Anh bán đứng tôi ! An công tử a! Tôi thật không nghĩ tới, tôi bãi bình Chu Nhan thì vẫn còn có một người là anh , sao anh có thể đối với tôi như vậy cơ chứ ? Anh đây là đem tôi đẩy vào hố lửa a!”
“Sớm muộn gì thì mọi người đều biết .”
“Có thể sống một ngày thì tính một ngày!”
“Để tôi báo cáo , tôi một mình gánh chịu, cô không có việc gì.”
Ta khiếp sợ, quả thực là chấn động a! Ta nói: “Anh… Sao anh lại đối với tôi tốt như vậy a?”
“Tôi mang người đi xảy ra vấn đề, tôi có thể không chịu trách nhiệm chắc ?”
“An công tử? Anh thật là An công tử sao ? Hay là anh bị cái gì nhập vào thân , nếu không làm sao anh lại có lòng tốt như vậy ? Anh giúp tôi là có mục đích gì ?” Ta liên tiếp nẩy ra vấn đề, khi đó ta còn không biết cái gì kêu là giấu giếm sâu xa, cho nên có nghi vấn nào đều hỏi ra mồm , nếu ta hiểu được che dấu thì thật là tốt biết bao. Về sau An công tử đã nói với ta , khi đó , ta quả thực chính là một cây cột điện , trừ bỏ đứng thì cái gì cũng không biết.
“Anh không phải là đang chột dạ đấy chứ ? Anh nói xem anh làm cho tôi đi công tác với anh rốt cuộc có cái mục đích gì ? Có phải anh để cho tôi đi làm quan hệ xã hội hay không ?”
An công tử ẩn ẩn có chút ý cười, “Bộ phận quan hệ xã hội có người nhiều như vậy, sao tôi phải mang cô đi dọa người hả?”
“Anh có ý gì?”
“Ý tôi chính là, mời cô từ bên ngoài đóng cửa giúp tôi !”
Ta phẫn nộ phẫn nộ lại phẫn nộ, cuối cùng cũng không thể làm gì mà đi ra ngoài, quan lớn hơn một cấp đã đè chết người , huống chi anh ta lại là tổng quản của công ty , chuyện gì đều quản a!Ta nhỏ giọng giải thích, “Ông ta nói buổi chiều ngón tay của tôi chạm vào cổ tay áo vét của ông ta, kỳ thật là tôi đau tay, tôi thực không có cái gì ám chỉ với ông ta cả .”
Anh ta lắc đầu có chút dở khóc dở cười , “Ngu ngốc. Về sau nếu có tình huống như vậy, cô trực tiếp gọi điện thoại cho tôi , tôi đi cùng với cô.”
“Ừm.”
“Bất quá, về sau cũng nên chú ý một chút , đừng tạo thành đầu đề câu chuyện cho người ta nói .”
Ta thật cẩn thận hỏi , “Đề án hợp tác sẽ không phải cứ như vậy mà bị thổi bay mất chứ ?”
“Thổi liền thổi đi !”
“Mọi cố gắng trong khoảng thời gian này không phải đều uổng phí sao ?”
“Mất liền mất đi .”
“Tôi đây chẳng phải sẽ thành tội nhân?”
“Sao cô vô nghĩa nhiều như vậy ?”
“Nhưng là anh còn đáp ứng cho tôi tiền thưởng !”
“Hai trăm đồng ư?”
Lời này sao nghe cứ không được tự nhiên như thế nào ấy nhỉ , ta hỏi: “Ngài có thể thêm hai chữ năm mươi nữa được không?”
Anh ta liếc mắt một cái, “Cô thực bị tiền chui vào mắt rồi à ?”
“Nếu lần hợp tác này thật sự thất bại , anh sẽ bị xử phạt sao?”
“Khó được a, còn biết quan tâm đến tôi cơ đấy .”
“Sẽ sao?”
Bên môi An công tử mơ hồ có chút ý cười, “Sẽ không . Đàm phán thôi mà , vốn còn có thành công có thất bại .”
Ta thở một hơi dài , bắt lấy tay áo anh ta , “Vậy anh an toàn rồi, có thể bảo vệ tôi được chứ?”
Vẻ tươi cười trên mặt An công tử lại một lần nữa cứng ngắc lại, “Cô thực biết cách làm hỏng bầu không khí !”
Ta cắn cắn môi, ta là một nhân viên nhỏ bé đáng thương , sau khi phạm phải sai lầm , đương nhiên phải quan tâm đến sự sống chết của chính mình chứ , ta cũng không có lập chí làm vĩ nhân, không cầu danh lợi.
Anh ta đột nhiên hỏi ta: “Tô Nhuận, cô có muốn tìm một chỗ dựa ở trong công ty gì đó hay không ?”
Mắt ta sáng lóa lên, “An học trưởng! Chúng ta nhưng là học cùng trường a! Ngài giúp tôi đi!”
An công tử cắn răng, “Học… trưởng? Tốt lắm! Tô Nhuận, cô trở về ngủ cho tôi đi!”
Gì chứ ? Lại là chạm phải dây thần kinh nào chắc ?
Đi công tác trở về đã là cuối tuần , ta thập phần bất an, An công tử không nói nhiều cho ta về tình huống hợp tác, Chu Nhan lại đeo vào khuôn mặt giả , bộ dáng sinh ra chớ gần , ta giống như một con kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc này đây thật đúng là gây ra rắc rối lớn , lúc trước An công tử còn nói qua , anh ta không bảo đảm cho ta , ta ở công ty cũng chỉ quen biết với một nhân vật cấp cao như vậy, lần này ta xem như xong đời . Chuẩn bị cuốn gói là tám chín phần mười , hiện việc làm không dễ tìm, ta lại là kẻ bị đuổi việc , kiếp sống chức nghiệp đã có một nét bút đen thùi , chẳng lẽ cả đời này ta xong luôn rồi sao?
“Aizz…” Ta thở dài một tiếng.
“Sao , chị cũng bắt đầu biết đa sầu đa cảm rồi à ?” Em trai Tửu Bảo (người pha rượu) đặt một ly nước chanh ở trước mặt ta .
Tên nhóc này bất quá mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng đã làm công cho Hasse được hai năm rồi , ngoại hình khá thanh tú. Bởi vì có quen biết với Hasse nên ta thường xuyên đến ăn ké uống ké , cho nên chúng ta cũng khá quen thuộc , thỉnh thoảng còn nói vài câu vui đùa với nhau .
Cùng với đó ta lại khinh bỉ Hasse khi dùng lao động trẻ em, bởi vì nơi này những người phục vụ cho anh ta đều còn rất trẻ, mặt khác lại không nhịn được mà lau nước miếng , làm sao lại có nhiều tiểu mỹ nhân như vậy đến làm nhân viên phục vụ thế a, còn thuần một sắc tất cả đều là các bé trai xinh tươi .
“Nhân sinh của chị đây có khúc mắc , nhóc còn nhỏ nên sẽ không hiểu đâu.” Ta sờ sờ đầu tên nhóc kia, lại một lần nữa thở dài.
“Nếu chị lại chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ không mang nước trái cây cho chị uống nữa!”
“Tôi là bạn ông chủ của cậu!”
“Ông chủ không ở.”
Em trai Tửu Bảo này bình thường cool phải chết, chỉ có lúc đấu võ mồm với ta mới có thể cảm giác được cậu ta bất quá chỉ là một nhóc con mới hai mươi tuổi . Ta cắt một tiếng, tung ra một ánh mắt xem thường, khóe mắt vừa đảo qua, thấy Hasse cùng Đường Duy Cầm vừa nói vừa cười tiêu sái tiến vào.
Ta đẩy đẩy đẩy cánh tay của tên nhóc Tửu Bảo , bĩu môi, “Thấy chưa , ông chủ của cậu đến rồi đấy, còn có cả bạn trai tôi nữa.”
Tên nhóc Tửu Bảo liếc mắt một cái, thế nhưng thập phần kinh ngạc nhìn ta, “Chị nói đó là bạn trai chị sao ?”
“Đẹp trai phải không?” Ta có chút đắc ý dào dạt, Duy Cầm nhà chúng ta đi đến đâu đều có thể làm cho người ta tự hào . Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ nhỏ ta liền có quan hệ gần gũi với Đường Duy Cầm , đứa nhỏ này mang theo bên người luôn làm cho người ta phải hả lòng hả dạ a! Cùng người như vậy một chỗ , ai cũng đều phải nhìn mình thêm vài lần. Từ nhỏ ta đã biết cách làm gì để cho mình tỏa sáng.
Vẻ mặt của tên nhóc Tửu Bảo mới đầu có chút cầu xin, sau lại bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, “Là rất đẹp trai . Có bạn trai đẹp trai như vậy , chị phải quản lý chặt một chút !”
Nghe cậu ta nói như vậy , sự hư vinh lại nẩy mầm phát sinh trong lòng ta, rung đùi đắc ý giống như một tên lưu manh mà nói: “Đây thì tính cái gì, công ty tôi còn có một người thầm mến tôi , còn đẹp trai hơn cả Đường Duy Cầm cơ đấy !”
Tên nhóc Tửu Bảo đột nhiên lấy ví tiền ra , lục lọi ở bên trong mất nửa ngày mới đưa cho ta một cái danh thiếp, là một vị bác sĩ chủ nhiệm khoa mắt của một bệnh viện nào đó , “Mang theo người đồng nghiệp kia của chị đi , đừng khách khí.”
Tôi phỉ nhổ vào ! Bà đây dù sao cũng là tổng thể kết hợp của bế nguyệt cùng tu hoa a! Ta hung hăng trừng mắt tên nhóc kia một cái, xoay người vẫy tay với Hasse cùng Đường Duy Cầm , “Hi! Tôi ở chỗ này !”
Bước chân của Hasse cùng Đường Duy Cầm dừng lại, Đường Duy Cầm tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó hướng ta đi tới, Hasse mỉm cười, đi theo phía sau Đường Duy Cầm .
“Đã đi công tác về rồi à ?” Hasse tiến vào quầy bar, thuận tiện pha chế rượu cho chúng ta .
Đường Duy Cầm ngồi xuống ở bên trái ta , có chút trầm mặc.
“Hasse, tôi phạm phải sai lầm , tôi nên làm gì bây giờ?”
“Cái này thì cô nên đi hỏi Tùy Dụ , tôi nghĩ anh ấy hẳn là có biện pháp , cô đừng lo lắng như vậy .”
Ta vừa định hỏi Tùy Dụ là ai, đột nhiên trong đầu có một tiếng vang , đây vốn là tên của An công tử , ta liếc mắt nhìn Hasse một cái, ánh mắt mang theo sự nghiên cứu nghiền ngẫm , kêu thân thiết như vậy , hai người bọn họ là loại quan hệ gì ? Ta lại bắt đầu hồi tưởng , An công tử là dựa vào quy tắc ngầm mà lên chức , mà Hasse cũng vừa vào công ty đã là quản lí , phỏng chừng cũng là theo quy tắc ngầm kiểu này .
U oa! Hai người bọn họ có vấn đề! Ta cười không có ý tốt , nhìn chằm chằm vào Hasse.
“Tiểu Nhuận cậu làm sao vậy?” Đường Duy Cầm giơ tay quơ quơ ở trước mắt ta .
Ta đẩn tay cậu ta ra , “Không có việc gì, tôi tựa hồ phát hiện ra gian tình !”
“Cậu nói bậy cái gì vậy !” Đột nhiên Đường Duy Cầm cất cao âm điệu, có chút bén nhọn.
Ta hơi hơi sửng sốt, “Cậu làm sao vậy?”
Đường Duy Cầm cúi đầu, “Không như thế nào cả.”
Ta ghé vào trên quầy bar xem Hasse pha chế rượu, dưới ánh đèn màu lam , những ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta trở lên nổi bật, bộ dáng khi cầm bình rượu phá lệ đẹp mặt. Ta thường thường đẩy Đường Duy Cầm một cái , “Cậu xem đàn ông khi pha rượu thật là đẹp trai!”
Đường Duy Cầm nhìn nhìn ta, nhăn mặt nhanh mày, “Chúng ta trở về đi.”
“Không vội.”
Hasse rốt cục đưa lên hai ly rượu cốctai , nhan sắc từ nhạt đến đậm , từng tầng từng tầng một .
“Hasse anh đã có tay nghề này thì còn đi làm làm gì nữa ? Anh có quán bar này , anh còn đi làm làm gì nữa ? Nếu tôi là anh thì tôi sẽ từ chức luôn , chuyên tâm kinh doanh quán bar của mình .”
Anh ta cười cười, “Quản lí bộ phận đề án cùng trợ lý quản lí đồng thời từ chức, nghe cũng khá hay đấy .”
“Anh cảm thấy tôi thật sự sẽ bị đuổi việc sao ?”
“Tôi nói rồi, cái này cô phải đi hỏi Tùy Dụ , anh ấy có biện pháp hơn tôi . Chỉ cho cô một con đường sáng nhé !”
“Mau mau nói!”
“Chặn miệng Chu Nhan thì hết thảy đều dễ làm.”
“Ý của anh là làm cho tôi…” Ta làm một động tác cứa cổ .
Hasse xì một tiếng nở nụ cười, lấy tay chọc chọc vào cái trán của ta , “Quả nhiên là chỉ thích miên man suy nghĩ, giết người nhưng là phạm pháp đấy .”
Ta nhìn đầy xem thường, thằng nhãi này là đang trêu đùa a, ta than thở một câu, “Mặc kệ cô ta như thế nào , làm sao để bịt mồm cô ta được ? !”
Ta kỳ thật cũng không biết, lúc ấy làm sao lại nói một câu đặc có phong cách xã hội đen như thế , hoàn toàn không phải tác phong cừa non của ta. ( Quần chúng : Tôi thèm vào thèm vào thèm vào ! Cô mà cừu? )
Vừa nhìn lại ba người đàn ông kia , đều có chút trợn mắt há hốc mồm , nhất là tên nhóc Tửu Bảo , lập tức cách xa ta hai thước , coi ta cứ như là sinh vật nguy hiểm vậy . Hasse bất đắc dĩ lắc đầu, “Nghĩ biện pháp khác đi a, mọi người đều có nhược điểm mà .”
“Duy Cầm, chúng ta về nhà thôi !” Ta kéo Đường Duy Cầm bước đi, trước khi đi cầm luôn ly rượu cốc tai của Đường Duy Cầm tu ừng ực , không nên để lãng phí a .
Sáng sớm hôm nay đồng chí Kỷ Hoài đối với ta là thập phần kinh ngạc, ta đi làm lâu như vậy, luôn luôn là bà ấy không kêu ba lần thì ta sẽ không rời giường . Thình lình thấy ta ăn mặc chỉnh tề xuống nhà ăn cơm, bà ấy sửng sốt, “Bảo bối xảy ra chuyện gì rồi à ?”
Ta cũng sửng sốt.
“Mày phạm sai lầm ?”
Quả nhiên là mẹ ruột của ta! Cái này mà cũng nhìn ra được ư ? Ta bắt đầu suy tư , nên nói với ba mẹ ta về những chuyện gặp được trong mấy ngày đi công tác như thế nào , ta là bị người ta bắt nạt như thế nào , bị người ta chiếm tiện nghi như thế nào , chuyện sắp thất nghiệp nên nói ra sao .
Đồng chí Kỷ Hoài liếc mắt nhìn ta một cái, bưng nồi trở lại phòng bếp, nói năng có chút không kiên nhẫn : “Được rồi được rồi, đừng nghĩ biện pháp đối phó với mẹ , mỗi ngày lên cơn động kinh, cũng không ngại mệt sao , cùng một giuộc với ba mày ! Mau đi ăn cơm .”
“Con , con , con…”
Ta thật sự là hận không thể tìm nơi trống trải bùm một cái quỳ xuống, một tay chỉ lên trời một tay ôm ngực, hô to một tiếng: “Trời cao a! Sao ngài lại đối với tôi như thế cơ chứ ? !”
Đồng chí Kỷ Hoài bắt ta mang theo mấy khối bánh đậu xanh, làm cho ta buổi chiều đói bụng thì ăn, ta cõng cái gói bánh đậu xanh nặng trịch đi đến công ty, có chút ủ rũ.
Trong lòng lặp đi lặp lại nghĩ, Chu Nhan có cái nhược điểm gì cơ chứ ? Phụ nữ thì nhược điểm đơn giản nhất chính là dung mạo, đàn ông , con cái . Có vẻ như cô ấy vẫn độc thân, có vẻ tuổi không còn nhỏ , thế thì dễ rồi a.
Quẹt thẻ xong, ta tìm lấy cái cớ, đi đến văn phòng tổng giám đốc , liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Nhan đang sửa sang lại văn kiện, ta mang theo vẻ mặt xán lạn tươi cười ngó qua, “Chị Chu Nhan !”
Chu Nhan giật nẩy mình , tập văn kiện trong tay rơi trên mặt đất lạch cạch một tiếng.
Ta vội vàng nhặt lên hộ cô ta , đặt lên bàn, tiếp tục mỉm cười với cô ta , “Chị Chu Nhan , chị ăn gì chưa ?”
Chu Nhan nhìn ta có chút hoảng sợ , “Cô có việc sao ?”
“Không có việc gì , không có việc gì , đến xem chị thôi . Nếu chưa ăn cơm thì chỗ em có bánh đậu xanh đấy !” Ta đem bánh đậu xanh mà mẹ ta bắt mang đến đặt tất ở trên bàn của cô ta , từ từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên ta hào phóng như thế .
“Cám ơn.” Cô ta nói xong lại bận làm việc của mình .
Đây rõ ràng là không muốn quan tâm tới ta a, ta phải tìm cơ hội kéo gần cảm tình, vì thế ta bắt chuyện với cô ta , mới đầu cô ta cũng không thèm trả lời lại , nhưng thứ mà con người ta có chính là nghị lực, thế nên nói hươu nói vượn một đống lớn, cuối cùng ở đề tài chăm sóc sắc đẹp , cô ta mới bắt nhịp với ta.
“Khụ khụ… Tô Nhuận, cô tới vừa vặn, tôi đang có việc tìm cô đây .” An công tử đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, đánh tan cơ hội tăng tiến tình cảm giữa ta và Chu Nhan .
Ta không tình nguyện buông tha cho cơ hội vuốt mông ngựa (nịnh nọt) Chu Nhan , xám xịt đi theo An công tử vào văn phòng.
An công tử cởi áo vét ra, ném lên đầu ta , “Đi treo lên cho tôi !”
Ta nhất thời kích động, thốt ra, “Dựa vào cái gì?”
An công tử nâng cằm, “Kkhẳng định là cô có chuyện cần cầu tôi!”
Ta lập tức đi đem áo vét của anh ta treo lên, quay người lại chính là vẻ mặt nịnh nọt, “An công tử ! Bộ dạng của ngài thực đẹp trai !”
Anh ta hừ một tiếng, bày ra một bộ, tôi chỉ biết là cô sẽ cầu tôi mà .
Ta cũng không để chuyện này vào trong lòng , ai bảo ta thật sự cần nhờ vả anh ta cơ chứ , phụ nữa sao, tất nhiên là thích đàn ông hay chưng diện , khẳng định là Chu Nhan cũng không ngoại lệ nhỉ ?
“Xin ngài hãy giúp tôi bãi bình Chu Nhan! Lấy tư sắc của ngài , tuyệt đối không thành vấn đề!” Ta phi thường thành khẩn nói, chỉ kém lạy anh ta ba cái .
Khá bất ngờ là An công tử chưa trừng mắt nhìn ta , chống tay đỡ cằm, hỏi ta: “Dựa vào cái gì tôi phải bán đứng sắc đẹp vì cô ?”
Đúng vậy, anh ta phải dựa vào cái gì đây? Ta mổ bụng moi ruột hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được một cái lý do có thể tạm chấp nhận được , cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy tôi đây đi tìm Đường Duy Cầm , cậu ấy khẳng định sẽ giúp tôi.”
“Vô tác dụng thôi , nghề nghiệp của Chu Nhan là thư ký , cô cho là người ta giống cô chơi bời lêu lổng sao ?”
“Vậy phải làm sao bây giờ a! Khẳng định là cô ta sẽ đi mật báo , khẳng định là tôi sẽ xong đời !”
“Chuyện đã phát sinh lâu như vậy, muốn mật báo thì đã sớm mật báo , còn chờ cô tới bãi bình người ta chắc ?”
“Ý của anh là cấp trên không biết sao ?”
Anh ta lắc đầu, “Ý tôi là, tôi đã sớm báo cáo rồi .”
Đây quả thực là một cú sốc lớn , ta còn đang suy nghĩ làm như thế nào để cứu chữa , An công tử lại đã sớm làm chuyện bất nhân bất nghĩa , ta nhất thời căm tức, lên án : “Anh bán đứng tôi ! An công tử a! Tôi thật không nghĩ tới, tôi bãi bình Chu Nhan thì vẫn còn có một người là anh , sao anh có thể đối với tôi như vậy cơ chứ ? Anh đây là đem tôi đẩy vào hố lửa a!”
“Sớm muộn gì thì mọi người đều biết .”
“Có thể sống một ngày thì tính một ngày!”
“Để tôi báo cáo , tôi một mình gánh chịu, cô không có việc gì.”
Ta khiếp sợ, quả thực là chấn động a! Ta nói: “Anh… Sao anh lại đối với tôi tốt như vậy a?”
“Tôi mang người đi xảy ra vấn đề, tôi có thể không chịu trách nhiệm chắc ?”
“An công tử? Anh thật là An công tử sao ? Hay là anh bị cái gì nhập vào thân , nếu không làm sao anh lại có lòng tốt như vậy ? Anh giúp tôi là có mục đích gì ?” Ta liên tiếp nẩy ra vấn đề, khi đó ta còn không biết cái gì kêu là giấu giếm sâu xa, cho nên có nghi vấn nào đều hỏi ra mồm , nếu ta hiểu được che dấu thì thật là tốt biết bao. Về sau An công tử đã nói với ta , khi đó , ta quả thực chính là một cây cột điện , trừ bỏ đứng thì cái gì cũng không biết.
“Anh không phải là đang chột dạ đấy chứ ? Anh nói xem anh làm cho tôi đi công tác với anh rốt cuộc có cái mục đích gì ? Có phải anh để cho tôi đi làm quan hệ xã hội hay không ?”
An công tử ẩn ẩn có chút ý cười, “Bộ phận quan hệ xã hội có người nhiều như vậy, sao tôi phải mang cô đi dọa người hả?”
“Anh có ý gì?”
“Ý tôi chính là, mời cô từ bên ngoài đóng cửa giúp tôi !”
Ta phẫn nộ phẫn nộ lại phẫn nộ, cuối cùng cũng không thể làm gì mà đi ra ngoài, quan lớn hơn một cấp đã đè chết người , huống chi anh ta lại là tổng quản của công ty , chuyện gì đều quản a!
Bình luận truyện