Quỷ Thê
Chương 29
Ngươi biết đạy là cái gì không?
Ngươi không phải muốn biết quỷ chủ vì cái gì trở nên xấu như thế sao?
Là ta làm nga!
Quỷ chủ nói giải trừ hôn ước với ta, chỉ cần ta đồng ý bất luận ta muốn cái gì đều cho, thế là ta liền nói với hắn, ta muốn dung mạo của ngươi.
Cho nên ta có được miếng ngọc này, ở bên trong chính là diện mạo chân chính của quỷ chủ. Như vậy, có giống như là ta lấy được thân thể của quỷ chủ, mà ngươi thì lấy được tim hắn hay không?
Ha ha ha!
Ngôn Hoa, ngươi làm sao cũng nghĩ không đến, quỷ chủ cũng thực để ý ta nga, bởi vì hắn nguyện ý đem một nửa của mình giao cho ta! Ta không cho hắn nói với ngươi việc này, hắn cũng đáp ứng !
Ngôn Hoa, ngươi xác định sao? Xác định quỷ chủ là toàn tâm toàn ý yêu ngươi sao? Ngươi tin tưởng ngày nào đó ngươi chết, hắn thật sự sẽ đến cứu ngươi sao?
Ngôn Hoa, sẽ không, tuyệt đối sẽ không, ngươi nhất định sẽ bị phản bội, bị mọi người cô lập, cuối cùng bi thảm mà chết!
Hắn ái Xích Trụ, hắn không cần Xích Trụ là đẹp hay xấu, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ tất cả của Xích Trụ rơi vào trong tay người khác -- sự độc chiếm của hắn rất mạnh, hắn muốn, toàn bộ của Xích Trụ.
Cho nên, miếng ngọc này, bất luận như thế nào cũng muốn lấy được, cũng muốn đoạt trở về!
Đúng vậy, ở trước mặt Bích Nhan hắn là ích kỷ, bởi vì hắn không có khả năng đem Xích Trụ phân ra gì một phần cho nàng, hắn cũng tàn nhẫn, vì đoạt miếng ngọc về, hắn không tiếc lấy sinh mạng của Bích Nhan và mình để đánh cược, hắn kiên trì tin tưởng mình cuối cùng nhất định có thể thắng, Bích Nhan bị thua sẽ vì vậy mà chết đi . . . .
Hắn chính là như vậy dùng sinh mệnh để yêu Xích Trụ.
Chính là a, Xích Trụ. . . . . .
Ngươi là thật sự yêu ta sao?
Đã dùng hết hết thảy lực lượng đi gọi, vì cái gì ngươi không đến?
Vì cái gì?
"Hiện tại, ta có thể cho ngươi biết một chuyện."
Bích Nhan đi đến trước mặt Tần Tiêu, từ trên cao nhìn xuống thân thể lạnh lẽo vô cùng nặng nề, khó có thể động đậy chỉ có thể nằm trên sàn nhà lạnh như băng của Tần Tiêu.
"Là ta đem ôn dịch đến thôn trang ngươi từng ở, cũng là ta cố ý cứu một hai tên thôn dân lấy được tín nhiệm của bọn hắn, sau đó thiêu dệt bọn hắn phóng hỏa thiêu ngươi. Đây chính là nhân loại, ngu muội, vô tri, cực dễ bị quấy nhiễu, chỉ cần cho bọn hắn một sự giả dối liền có thể dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của bọn hắn --"
Tần Tiêu không nói gì, nhưng nằm trên mặt đất yên lặng rơi lệ, nước mắt của hắn như mất khống chế, làm sao cũng không dừng lại được. . . .
Là hắn bị ảo giác sao?
Thống khổ Ngôn Hoa lưu lại trước khi chết hiện vẫn đang dày xéo lòng hắn, giống như ác mộng vẫn kéo dài.
"Đúng ..., trước khi ngươi bị lửa lớn thiêu chết, ta có nghe được ngươi la lên tên của quỷ chủ -- nhưng, quỷ chủ cuối cùng đều không xuất hiện."
Bích Nhan nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai bàn tay trắng như ngọc chế trụ cổ của Tần Tiêu.
"Biết là vì cái gì không? Hoặc là bởi vì, quỷ chủ hắn, căn bản là không yêu ngươi. . . ."
Tim lại bị xé rách, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, nhưng mà cũng chỉ có thể mở to đôi mắt rơi lệ, nhìn Bích Nhan cười đến quỷ quyệt mà thôi.
Thân không thể động, ngay cả di chuyển một ngón tay cũng cực kì gian nan, thân thể giống như cất giấu quái thú, thật mạnh áp ở trên người hắn khiến hắn không thể động đậy, rồi mới từ từ từng chút gặm nhắm thân thể hắn, từ trong ra ngoài, đau không nói nổi.
"Đúng vậy, hắn không yêu ngươi, cho nên hắn không đến cứu ngươi. . . . Mặc kệ ngươi kêu thảm thế nào, hắn cũng không xuất hiện, quỷ chủ hắn. . . Không yêu ngươi. . ."
Câu này nói để ai nghe? Vì cái gì mắt Bích Nhan cũng tiềm ẩn đau thương, không ngừng lặp lại câu này như bị thôi miên, với Tần Tiêu, cũng với chính mình.
Tay Bích Nhan bóp cổ Tần Tiêu, nhưng nàng không có dùng sức bóp, mà là chậm rãi nâng lên thân thể nặng nề của Tần Tiêu.
"Mặc dù ngươi có biết rất nhiều chuyện, nhưng ta sẽ không để ngươi đem những việc này cho quỷ chủ viết, ngươi chết một lần nữa đi, Ngôn Hoa. . . . . ."
Bích Nhan mỉm cười, trong tươi cười chỉ có máu, Tần Tiêu ở trong tay nàng, không có lực chống đỡ.
Một đạo tia sáng chói mắt phá ra phía trước, ánh mắt Tần Tiêu dừng trên miếng ngọc phát ra ánh sáng màu hồng nhạt trước ngực Bích Nhan --
Bích Nhan đứng lên, trên sàn nhà, thân thể Tần Tiêu đã biến mất vô tung vô ảnh.
Trở lại thành hỉ phòng như trước, Bích Nhan chuyển hướng không có nửa điểm quyến luyến biến khỏi phòng. Mộng tưởng của nàng trước đây chính là vào ở căn phòng này, trở thành chủ nhân của phòng này,
Nhưng hiện tại, gian phòng này đã triệt để nhiệm hơi thở của người khác.
Nàng hận, cũng không cam, căn phòng đã từng thuộc về người khác nàng tuyệt đối sẽ không tiến vào nữa --
Nhưng nàng vẫn muốn trở thành vợ của Xích Trụ, không ai có thể lấy đi vị trí vợ Quỷ vương của nàng, sau lúc đó, nàng phải tiến vào ở trong một căn phòng khoan khoái hấp dẫn hơn.
Mà gian phòng này, tổng có một ngày, nàng phải thiêu nó.
Bóng dáng Bích Nhan xuyên qua những lầu các đắm chìm trong bóng tối vô hạn, trên đường đi những yêu ma quỷ quái thấy nàng đều né tránh, nàng không gặp trở ngại gì cuối cùng đi đến một cánh cửa lớn có hình mặt người dài ở chỗ sâu nhất.
Trước khi nàng đến, khuôn mặt dài ở trên cánh cửa đang nhắm mắt, khi Bích Nhan đứng ở trước cửa, cửa lớn mở ra hai con mắt to như cái chậu của nó.
"Quỷ chủ còn mấy canh giờ nữa mới ra?"
Nhìn cánh cửa lớn có khuôn mặt dài không biết lớn hơn mình biết bao nhiêu lần, Bích Nhan không có một tia sợ hãi, mà là bình tĩnh dò hỏi nó.
"Còn gần nửa giờ. . . ."
Cửa lớn phát ra thanh âm trầm thấp lại khàn khàn chậm chạp giống như tiếng đá bị nghiền ra.
Nửa canh giờ, ở nhân gian cũng là nửa ngày, thời gian tuyệt đối đủ! Nàng hoàn toàn có thể ở trong thời gian này khiến Tần Tiêu chết bỏ mạng, sau khi Xích Trụ ra, nàng liền cho hắn biết, là Tam đầu khuyển mang Tần Tiêu đi rồi. Dù sao nàng sớm xem không thuận mắt cái con Tam đầu khuyển chưa bao giờ nghe lời nàng, chỉ nghe mệnh lệnh của Xích Trụ và Ngôn Hoa, như vậy vừa lúc có thể một đá chọi hai chim, giết Tần Tiêu đồng thời thuận miệng nói cũng khiến hắn cho Tam đầu khuyển chôn cùng.
Mắt Bích Nhan hiện lên một mạt ánh sáng lạnh tàn nhẫn, sau khi được câu trả lời, nàng lập tức xoay người, trước khi rời khỏi nhìn thoáng qua phiến cửa lớn kia đã nhắm lại hai mắt.
Ánh mắt Bích Nhan có cô đơn, thê thương, càng nhiều là không cam lòng.
Bởi vì nàng biết, quỷ chủ Xích Trụ mỗi lần tiến đến nơi này đều là làm cái gì.
Hắn đang luyện thuốc, nắm chặt thời gian làm ra một loại thuốc có một không hai trên thế giới, hắn phải chế ra kịp trước khi hắn và người đó đại hôn, khi người đó chính thức trở thành vợ hắn, liền cho người đó ăn vào.
Để người đó trở thành giống như hắn, cũng có pháp lực vô hạn, là thần, trên có thể thông thần dưới có thể phục ma.
Đây là chuyện ngay cả Xích Trụ cũng không rõ. Mặc dù Xích Trụ vẫn tò mò chính mình vì cái gì xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn chưa từng muốn đi tìm nguyên nhân.
Nhưng Bích Nhan đã tìm, bởi vì yêu hắn, cho nên muốn biết tất cả chuyện của hắn, sau khi trải qua một phen cố gắng, nàng mới hiểu được nguyên thân của Xích Trụ rốt cuộc là cái gì, vì cái gì hắn chưa từng muốn phải rời khỏi nơi này.
Đó là bởi vì, Xích Trụ hắn, chính là ngọn núi này, chính là phiến núi rừng này.
Hắn là tinh hoa của núi và rừng đã trải qua ngàn vạn năm dựng dục mà sinh ra, là tinh hoa của hàng vạn hàng nghìn sinh linh trong núi rừng này tập hợp lại, là thần.
Thời gian chồng chất làm cho năng lực Xích Trụ càng ngày càng mạnh chính là chứng minh, ở trong núi rừng diện tích vô tận này, mỗi một sinh linh mới sinh ra đều gia tăng thêm một phần lực lượng cho Xích Trụ.
Xích Trụ chính là trung tâm của núi rừng này, chúng quỷ quái đều đã bị lực lượng mạnh mẽ của hắn hấp dẫn, tụ tập ở bên cạnh hắn, thần phục vu hắn, xưng hắn thành vương.
Trải qua một thời gian dài tích lũy, bên cạnh luôn có lực lượng tà ác vây quanh, năng lực của Xích Trụ càng lúc càng hắc ám, cũng dần dần khiến hắn lầm tưởng hắn cùng nhóm quỷ quái này, đều là quỷ, đều là đã chết.
Nhưng cho dù như thế, bản chất của Xích Trụ là hoàn toàn không thể thay đổi, đó chính là hắn đích thực là thần, đích thực có sức mạnh cường đại mà nhóm yêu ma không thể có được.
Mà nàng, là hắn sáng tạo, tính là phân thân của hắn, mặc dù sức mạnh không bằng một phần nhỏ của hắn, nhưng giấu Xích Trụ làm một số việc trong núi rừng này, hoàn toàn có thể làm được.
Huống hồ, chỉ cần Xích Trụ tiến vào bên trong cánh cửa này, cảm ứng của hắn đối với quỷ cốc này sẽ rơi vào trạng thái đoạn tuyệt, bởi vì bên trong là hoàn toàn phong bế, bởi vì luyện thuốc cần tập trung sức lực cao độ, cũng cần tiêu phí nhiều tinh lực cực lớn.
Xích Trụ nguyên bản là cô độc, xem nhẹ hết thảy, xem hết thảy như không có cũng cũng không để ý bất luận kẻ nào, trước khi người đó xuất hiện, liền ngay cả bọn họ cũng không nghĩ được Xích Trụ có thể vì người khác làm được như thế
Xích Trụ để ý người đó như thế, nàng liếc mắt một cái có thể nhìn ra, cũng khiến nàng càng hận càng oán. . . . .
Rõ ràng, là thời gian nàng ở bên cạnh hắn dài hơn, rõ ràng, nàng sinh ra chính là vì ở bên cạnh hắn . . .
Bích Nhan hàm oán rời khỏi phiến cửa lớn đóng chặt kia, khi xoay lưng về phía cửa lớn, biểu tình của nàng là lãnh khốc tàn nhẫn. Nàng còn có một việc phải làm, trước khi Xích Trụ ra, nhanh chóng kết thúc.
Ngươi không phải muốn biết quỷ chủ vì cái gì trở nên xấu như thế sao?
Là ta làm nga!
Quỷ chủ nói giải trừ hôn ước với ta, chỉ cần ta đồng ý bất luận ta muốn cái gì đều cho, thế là ta liền nói với hắn, ta muốn dung mạo của ngươi.
Cho nên ta có được miếng ngọc này, ở bên trong chính là diện mạo chân chính của quỷ chủ. Như vậy, có giống như là ta lấy được thân thể của quỷ chủ, mà ngươi thì lấy được tim hắn hay không?
Ha ha ha!
Ngôn Hoa, ngươi làm sao cũng nghĩ không đến, quỷ chủ cũng thực để ý ta nga, bởi vì hắn nguyện ý đem một nửa của mình giao cho ta! Ta không cho hắn nói với ngươi việc này, hắn cũng đáp ứng !
Ngôn Hoa, ngươi xác định sao? Xác định quỷ chủ là toàn tâm toàn ý yêu ngươi sao? Ngươi tin tưởng ngày nào đó ngươi chết, hắn thật sự sẽ đến cứu ngươi sao?
Ngôn Hoa, sẽ không, tuyệt đối sẽ không, ngươi nhất định sẽ bị phản bội, bị mọi người cô lập, cuối cùng bi thảm mà chết!
Hắn ái Xích Trụ, hắn không cần Xích Trụ là đẹp hay xấu, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ tất cả của Xích Trụ rơi vào trong tay người khác -- sự độc chiếm của hắn rất mạnh, hắn muốn, toàn bộ của Xích Trụ.
Cho nên, miếng ngọc này, bất luận như thế nào cũng muốn lấy được, cũng muốn đoạt trở về!
Đúng vậy, ở trước mặt Bích Nhan hắn là ích kỷ, bởi vì hắn không có khả năng đem Xích Trụ phân ra gì một phần cho nàng, hắn cũng tàn nhẫn, vì đoạt miếng ngọc về, hắn không tiếc lấy sinh mạng của Bích Nhan và mình để đánh cược, hắn kiên trì tin tưởng mình cuối cùng nhất định có thể thắng, Bích Nhan bị thua sẽ vì vậy mà chết đi . . . .
Hắn chính là như vậy dùng sinh mệnh để yêu Xích Trụ.
Chính là a, Xích Trụ. . . . . .
Ngươi là thật sự yêu ta sao?
Đã dùng hết hết thảy lực lượng đi gọi, vì cái gì ngươi không đến?
Vì cái gì?
"Hiện tại, ta có thể cho ngươi biết một chuyện."
Bích Nhan đi đến trước mặt Tần Tiêu, từ trên cao nhìn xuống thân thể lạnh lẽo vô cùng nặng nề, khó có thể động đậy chỉ có thể nằm trên sàn nhà lạnh như băng của Tần Tiêu.
"Là ta đem ôn dịch đến thôn trang ngươi từng ở, cũng là ta cố ý cứu một hai tên thôn dân lấy được tín nhiệm của bọn hắn, sau đó thiêu dệt bọn hắn phóng hỏa thiêu ngươi. Đây chính là nhân loại, ngu muội, vô tri, cực dễ bị quấy nhiễu, chỉ cần cho bọn hắn một sự giả dối liền có thể dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của bọn hắn --"
Tần Tiêu không nói gì, nhưng nằm trên mặt đất yên lặng rơi lệ, nước mắt của hắn như mất khống chế, làm sao cũng không dừng lại được. . . .
Là hắn bị ảo giác sao?
Thống khổ Ngôn Hoa lưu lại trước khi chết hiện vẫn đang dày xéo lòng hắn, giống như ác mộng vẫn kéo dài.
"Đúng ..., trước khi ngươi bị lửa lớn thiêu chết, ta có nghe được ngươi la lên tên của quỷ chủ -- nhưng, quỷ chủ cuối cùng đều không xuất hiện."
Bích Nhan nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai bàn tay trắng như ngọc chế trụ cổ của Tần Tiêu.
"Biết là vì cái gì không? Hoặc là bởi vì, quỷ chủ hắn, căn bản là không yêu ngươi. . . ."
Tim lại bị xé rách, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, nhưng mà cũng chỉ có thể mở to đôi mắt rơi lệ, nhìn Bích Nhan cười đến quỷ quyệt mà thôi.
Thân không thể động, ngay cả di chuyển một ngón tay cũng cực kì gian nan, thân thể giống như cất giấu quái thú, thật mạnh áp ở trên người hắn khiến hắn không thể động đậy, rồi mới từ từ từng chút gặm nhắm thân thể hắn, từ trong ra ngoài, đau không nói nổi.
"Đúng vậy, hắn không yêu ngươi, cho nên hắn không đến cứu ngươi. . . . Mặc kệ ngươi kêu thảm thế nào, hắn cũng không xuất hiện, quỷ chủ hắn. . . Không yêu ngươi. . ."
Câu này nói để ai nghe? Vì cái gì mắt Bích Nhan cũng tiềm ẩn đau thương, không ngừng lặp lại câu này như bị thôi miên, với Tần Tiêu, cũng với chính mình.
Tay Bích Nhan bóp cổ Tần Tiêu, nhưng nàng không có dùng sức bóp, mà là chậm rãi nâng lên thân thể nặng nề của Tần Tiêu.
"Mặc dù ngươi có biết rất nhiều chuyện, nhưng ta sẽ không để ngươi đem những việc này cho quỷ chủ viết, ngươi chết một lần nữa đi, Ngôn Hoa. . . . . ."
Bích Nhan mỉm cười, trong tươi cười chỉ có máu, Tần Tiêu ở trong tay nàng, không có lực chống đỡ.
Một đạo tia sáng chói mắt phá ra phía trước, ánh mắt Tần Tiêu dừng trên miếng ngọc phát ra ánh sáng màu hồng nhạt trước ngực Bích Nhan --
Bích Nhan đứng lên, trên sàn nhà, thân thể Tần Tiêu đã biến mất vô tung vô ảnh.
Trở lại thành hỉ phòng như trước, Bích Nhan chuyển hướng không có nửa điểm quyến luyến biến khỏi phòng. Mộng tưởng của nàng trước đây chính là vào ở căn phòng này, trở thành chủ nhân của phòng này,
Nhưng hiện tại, gian phòng này đã triệt để nhiệm hơi thở của người khác.
Nàng hận, cũng không cam, căn phòng đã từng thuộc về người khác nàng tuyệt đối sẽ không tiến vào nữa --
Nhưng nàng vẫn muốn trở thành vợ của Xích Trụ, không ai có thể lấy đi vị trí vợ Quỷ vương của nàng, sau lúc đó, nàng phải tiến vào ở trong một căn phòng khoan khoái hấp dẫn hơn.
Mà gian phòng này, tổng có một ngày, nàng phải thiêu nó.
Bóng dáng Bích Nhan xuyên qua những lầu các đắm chìm trong bóng tối vô hạn, trên đường đi những yêu ma quỷ quái thấy nàng đều né tránh, nàng không gặp trở ngại gì cuối cùng đi đến một cánh cửa lớn có hình mặt người dài ở chỗ sâu nhất.
Trước khi nàng đến, khuôn mặt dài ở trên cánh cửa đang nhắm mắt, khi Bích Nhan đứng ở trước cửa, cửa lớn mở ra hai con mắt to như cái chậu của nó.
"Quỷ chủ còn mấy canh giờ nữa mới ra?"
Nhìn cánh cửa lớn có khuôn mặt dài không biết lớn hơn mình biết bao nhiêu lần, Bích Nhan không có một tia sợ hãi, mà là bình tĩnh dò hỏi nó.
"Còn gần nửa giờ. . . ."
Cửa lớn phát ra thanh âm trầm thấp lại khàn khàn chậm chạp giống như tiếng đá bị nghiền ra.
Nửa canh giờ, ở nhân gian cũng là nửa ngày, thời gian tuyệt đối đủ! Nàng hoàn toàn có thể ở trong thời gian này khiến Tần Tiêu chết bỏ mạng, sau khi Xích Trụ ra, nàng liền cho hắn biết, là Tam đầu khuyển mang Tần Tiêu đi rồi. Dù sao nàng sớm xem không thuận mắt cái con Tam đầu khuyển chưa bao giờ nghe lời nàng, chỉ nghe mệnh lệnh của Xích Trụ và Ngôn Hoa, như vậy vừa lúc có thể một đá chọi hai chim, giết Tần Tiêu đồng thời thuận miệng nói cũng khiến hắn cho Tam đầu khuyển chôn cùng.
Mắt Bích Nhan hiện lên một mạt ánh sáng lạnh tàn nhẫn, sau khi được câu trả lời, nàng lập tức xoay người, trước khi rời khỏi nhìn thoáng qua phiến cửa lớn kia đã nhắm lại hai mắt.
Ánh mắt Bích Nhan có cô đơn, thê thương, càng nhiều là không cam lòng.
Bởi vì nàng biết, quỷ chủ Xích Trụ mỗi lần tiến đến nơi này đều là làm cái gì.
Hắn đang luyện thuốc, nắm chặt thời gian làm ra một loại thuốc có một không hai trên thế giới, hắn phải chế ra kịp trước khi hắn và người đó đại hôn, khi người đó chính thức trở thành vợ hắn, liền cho người đó ăn vào.
Để người đó trở thành giống như hắn, cũng có pháp lực vô hạn, là thần, trên có thể thông thần dưới có thể phục ma.
Đây là chuyện ngay cả Xích Trụ cũng không rõ. Mặc dù Xích Trụ vẫn tò mò chính mình vì cái gì xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn chưa từng muốn đi tìm nguyên nhân.
Nhưng Bích Nhan đã tìm, bởi vì yêu hắn, cho nên muốn biết tất cả chuyện của hắn, sau khi trải qua một phen cố gắng, nàng mới hiểu được nguyên thân của Xích Trụ rốt cuộc là cái gì, vì cái gì hắn chưa từng muốn phải rời khỏi nơi này.
Đó là bởi vì, Xích Trụ hắn, chính là ngọn núi này, chính là phiến núi rừng này.
Hắn là tinh hoa của núi và rừng đã trải qua ngàn vạn năm dựng dục mà sinh ra, là tinh hoa của hàng vạn hàng nghìn sinh linh trong núi rừng này tập hợp lại, là thần.
Thời gian chồng chất làm cho năng lực Xích Trụ càng ngày càng mạnh chính là chứng minh, ở trong núi rừng diện tích vô tận này, mỗi một sinh linh mới sinh ra đều gia tăng thêm một phần lực lượng cho Xích Trụ.
Xích Trụ chính là trung tâm của núi rừng này, chúng quỷ quái đều đã bị lực lượng mạnh mẽ của hắn hấp dẫn, tụ tập ở bên cạnh hắn, thần phục vu hắn, xưng hắn thành vương.
Trải qua một thời gian dài tích lũy, bên cạnh luôn có lực lượng tà ác vây quanh, năng lực của Xích Trụ càng lúc càng hắc ám, cũng dần dần khiến hắn lầm tưởng hắn cùng nhóm quỷ quái này, đều là quỷ, đều là đã chết.
Nhưng cho dù như thế, bản chất của Xích Trụ là hoàn toàn không thể thay đổi, đó chính là hắn đích thực là thần, đích thực có sức mạnh cường đại mà nhóm yêu ma không thể có được.
Mà nàng, là hắn sáng tạo, tính là phân thân của hắn, mặc dù sức mạnh không bằng một phần nhỏ của hắn, nhưng giấu Xích Trụ làm một số việc trong núi rừng này, hoàn toàn có thể làm được.
Huống hồ, chỉ cần Xích Trụ tiến vào bên trong cánh cửa này, cảm ứng của hắn đối với quỷ cốc này sẽ rơi vào trạng thái đoạn tuyệt, bởi vì bên trong là hoàn toàn phong bế, bởi vì luyện thuốc cần tập trung sức lực cao độ, cũng cần tiêu phí nhiều tinh lực cực lớn.
Xích Trụ nguyên bản là cô độc, xem nhẹ hết thảy, xem hết thảy như không có cũng cũng không để ý bất luận kẻ nào, trước khi người đó xuất hiện, liền ngay cả bọn họ cũng không nghĩ được Xích Trụ có thể vì người khác làm được như thế
Xích Trụ để ý người đó như thế, nàng liếc mắt một cái có thể nhìn ra, cũng khiến nàng càng hận càng oán. . . . .
Rõ ràng, là thời gian nàng ở bên cạnh hắn dài hơn, rõ ràng, nàng sinh ra chính là vì ở bên cạnh hắn . . .
Bích Nhan hàm oán rời khỏi phiến cửa lớn đóng chặt kia, khi xoay lưng về phía cửa lớn, biểu tình của nàng là lãnh khốc tàn nhẫn. Nàng còn có một việc phải làm, trước khi Xích Trụ ra, nhanh chóng kết thúc.
Bình luận truyện