Quý Thứ Năm

Chương 10: 10: Tố Cáo




Trong phòng Thẩm Du có đồ sơ cứu vết thương đơn giản.
Cô vừa tìm kiếm vừa hỏi: "Sao lại thế này?"
Tạ Tân Chiêu cũng đi vào trong, tự nhiên ngồi xuống ghế.
Giọng điệu bình đạm: "Dùng dao rọc giấy không cẩn thận nên cắt vào tay."
Thẩm Du tìm được đồ cần dùng xong, nhẹ nhàng mở khăn giấy quấn lấy đầu ngón tay của Tạ Tân Chiêu.
Không biết anh làm thế nào mà vết cắt có vẻ sâu, miệng vết thương đang không ngừng chảy máu.
Lúc mở khăn giấy ra còn có chút vụn giấy dính vào.
Thẩm Du chau mày: "Phải khử trùng trước đã."
Tạ Tân Chiêu "ừm" một tiếng.
Thẩm Du cúi đầu, dùng tăm bông đã tẩm povidone bôi lên ngón tay Tạ Tân Chiêu.
Vì để gạt hết vụn giấy đi nên cô bôi có hơi dùng sức.
Ngón tay Tạ Tân Chiêu run lên.
"Nhịn một chút." Thẩm Du không nói nhiều lời, kiên trì loại bỏ vụn giấy, sau đó lại bôi thêm một lớp thuốc.
Tạ Tân Chiêu không rên một tiếng, yên lặng nhìn động tác của cô.
Thẩm Du ném tăm bông đi, cúi đầu băng bó cho ngón tay.
Khoảng cách của cả hai rất gần.
Thẩm Du vừa tắm xong, tóc dài rũ sau bên tai, mùi hương thanh nhã quanh quẩn bên chóp mũi của thiếu niên.
Trong lúc băng bó, làn da hai người lơ đãng chạm vào nhau.
Tạ Tân Chiêu nhìn chằm chằm Thẩm Du không chớp mắt.
Sắc mặt của cô nghiêm túc, động tác lại nhẹ nhàng.
So với sự lạnh nhạt vừa rồi, Thẩm Du như vậy khiến anh an tâm hơn rất nhiều.
Vậy nên sau khi Thẩm Du băng bó xong rồi buông tay anh ra, anh lại có chút mất mát.
"Xong rồi." Thẩm Du xoay người, thu dọn đồ đạc trên bàn.
Tạ Tân Chiêu ngơ ngẩn nhìn vết thương của mình.
Nơi đó đã được Thẩm Du dùng băng gạc bọc lại.
Có lẽ là cắt vào mạch máu nhỏ bên trong, miệng vết thương vẫn liên tục rỉ máu.
Băng gạc lộ ra chút hồng hồng.
Thẩm Du quay đầu, nhìn ngón tay anh thì lại nhăn mày.
"Nếu không cầm máu được thì tốt nhất nên đến phòng khám đi."
Tạ Tân Chiêu "ừm" một tiếng.
Ngữ khí chẳng mấy để ý: "Lát rồi xem."
Thẩm Du: "Ừ."
Nói xong, bầu không khí giữa hai người lại trở nên yên lặng.

Thẩm Du đứng bên cửa sổ, đôi mắt thanh triệt nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
Cô không nói lời nào.
Nhưng Tạ Tân Chiêu biết mình phải đi.
Anh đứng dậy: "Cảm ơn cậu, tôi về phòng đây."
"Không có gì."
Thẩm Du khách khí tiễn anh ra đến cửa.
Khi chuẩn bị đóng cửa lại, nam sinh đột nhiên quay đầu.
Cánh tay chống lên khung cửa như sợ cô sẽ đóng lại.
"Vừa nãy cậu giận sao?" Anh hỏi.

Thẩm Du ngừng lại một chút rồi lắc đầu.
Cũng không phải là giận.
Chỉ là cô không thích người khác can thiệp quá nhiều vào chuyện của mình, nhất là liên quan đến đề tài kia.
"Ồ."
Tạ Tân Chiêu khẽ gật đầu.
Cuối tuần này, hai người cũng không nhắc tới đề tài ấy nữa.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
-
Tiết học cuối cùng của buổi sáng thứ hai chính là tiết tự học.
Chuông vừa reo lên, bàn của Thẩm Du đã bị lớp trưởng gõ nhẹ.
"Thầy Vương tìm cậu đấy."
Đợi lớp trưởng đi rồi, Lưu Nguyên Nguyên mới nhỏ giọng hỏi thầm: "Lão Vương tìm cậu làm gì? Chẳng lẽ lại có hoạt động nhảy múa muốn cậu tham gia?"
Thẩm Du lắc đầu, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Cô gấp sách giáo khoa lại, cất gọn gàng mới đứng dậy rời đi.
Trong văn phòng, ngoại trừ thấy Vương thì còn có thêm hai người mà cô không đoán trước được.

Là Lộ Hàng và chủ nhiệm lớp cậu ta.
Thẩm Du ngẩn người, hô "báo cáo" rồi đi vào.
Hôm nay Lộ Hàng còn biết đường mặc đồng phục, tuy rằng cẩu thả lỏng lẻo.

Cậu ta ngả ngớn đứng trước bàn làm việc, ánh mắt lười biếng dừng trên người Thẩm Du.
"Thẩm Du."
Giọng điệu của thầy Vương đắn đo: "Tìm em tới là vì có chuyện muốn nói, có bạn học nói với thầy, em và Lộ Hàng yêu sớm."
"Không phải." Thẩm Du lập tức trả lời.
Sống lưng của cô thẳng tắp, giọng nói kiên định: "Thưa thầy, em không yêu sớm."
Lộ Hàng nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh gầy yếu của cô, bỗng dưng bật cười.
Chủ nhiệm lớp cậu ta nhíu mày: "Nghiêm túc."
Lộ Hàng nhe răng cười: "Không phải em đã nói rồi sao? Không thể nào."
Cậu ta nghiêng đầu, cà lơ phất phơ: "Người ta còn thấy em chướng mắt nữa là."
Chủ nhiệm lớp Lộ Hàng đẩy cậu ta một cái: "Đứng nghiêm túc, em xem có học sinh nào như em không?"
Việc này cũng không thể trách giáo viên sốt ruột, chủ yếu là hai đương sự bị tố cáo đều đã xảy ra vài chuyện trong trường học.

Bọn bọ cũng không dám lơ là.
Lộ Hàng làm càn không biết kiềm chế, nói chuyện cợt nhả nửa đùa nửa thật.

Tuy cậu ta nói đây là lời đồn nhưng các giáo viên cũng không dám tin tưởng.
Lộ Hàng đứng thẳng người: "Em mà nói dối thì thi đại học được 0 điểm.

Vậy được chưa hả thầy?"
Cậu ta đã ở chỗ này một hồi lâu, lúc này đã gần như mất hết kiên nhẫn.
Chủ nhiệm lớp Lộ Hàng còn có tiết, thở dài rồi xua tay đuổi người: "Được rồi, em về lớp trước đi."
Lộ Hàng cùng nhủ nhiệm lớp cậu ta đi rồi, Thẩm Du vẫn đứng thẳng người như cũ.
Vương Hưng nhìn sắc mặt bình tĩnh trấn định của Thẩm Du, đành phải thấm thía nói:

"Thẩm Du này, thật ra tuổi này của các em mà có cảm nắng với bạn khác giới cũng là bình thường."
Ấn tượng của ông đối với Thẩm Du rất tốt, là nữ sinh an tĩnh nội liễm, xinh đẹp có tài, thành tích cũng không có gì để bắt bẻ.
Nếu không phải chuyện xảy ra hồi lớp 10 thì ông cũng không định gọi Thẩm Du tới văn phòng vì chuyện này.
Sắc mặt Thẩm Du căng chặt, lặp lại một cách rõ ràng: "Thưa thầy, em không cảm nắng ai cả."
Vương Hưng âm thầm đánh giá sắc mặt của Thẩm Du:
"Em có thể biết ai là người tố cáo không? Em và Lộ Hàng chỉ gặp nhau có vài lần."
Thẩm Du thật sự rất khó hiểu.
Vương Hưng thở dài: "Chuyện đó thầy không thể tiết lộ.

Việc này để thầy xử lí thì không sao, nhưng nếu để chủ nhiệm biết được thì..."
Sắc mặt Thẩm Du đột nhiên trắng bệcu.
Chủ nhiệm giáo dục không những nghiêm khắc mà thầy ấy còn quen biết với Thẩm Lãng.

Nếu ba cô biết chuyện này...!
Thẩm Du nhíu mày, bỗng cảm thấy có chút phiền.
Ánh mắt của Vương Hưng dừng lại vài giây trên gương mặt trắng bệch của cô, sau đó chậm rãi nói: "Thầy tin em."
"Được rồi, thầy gọi em đến đây là vì muốn hỏi rõ ràng, lại nhắc nhở em một chút chứ không còn chuyện gì khác."
Trấn an vài câu, Vương Hưng bảo Thẩm Du về lớp học tiếp.
Sau khi Thẩm Du rời đi, Vương Hưng liên tục lắc đầu.
"Haizz, học sinh bây giờ khó quản thật."
Đồng nghiệp bên cạnh liếc nhìn ông: "Thầy không tin cô bé à?"
Vương Hưng thở dài: "Không phải tôi không tin Thẩm Du, tôi lo là lo cái cậu Lộ Hàng đó.

Vừa nãy cô không thấy sao? Ánh mắt của cậu ta gần như dính chặt trên người Thẩm Du rồi."
Ông có chút bực: "Ở văn phòng mà còn dám trắng trợn táo bạo như vậy, đúng là làm càn!"
Trong mắt của đông đảo giáo viên và học sinh, Lộ Hàng chính là học sinh hư coi trời bằng vung, thích gì làm nấy.
Vì thế, giữa trưa Thẩm Du bị Lộ Hàng ngăn lại, cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc ấy Thẩm Du đã ăn cơm trưa xong, đang muốn về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Lộ Hàng đứng ở ven bậc thang của ký túc xá, từ trên cao nhìn xuống.
"Thẩm Du, thầy cậu có làm gì gây khó dễ với cậu không?"
Thẩm Du lắc đầu, lập tức muốn đi lướt qua cậu ta.
"Này." Lộ Hàng ở phía sau gọi cô, cười nói: "Tôi thấy mình không thể gánh lấy cái ác danh này được."
Thẩm Du ngẩn ra: "Có ý gì?"
Khoé miệng Lộ Hàng nhếch lên, đôi mắt hơi híp lại: "Có ý gì ấy hả? Đương nhiên là chính thức theo đuổi cậu rồi."
Cậu ta cười khẽ: "Làm lời đồn biến thành sự thật, thấy sao?"
Thẩm Du có chút tức giận: "Chẳng ra làm sao."
Cô nhìn Lộ Hàng, nghiêm túc cảnh cáo: "Yêu cầu cậu không được làm ảnh hưởng chuyện học của tôi.

Tôi chỉ muốn tốt nghiệp một cách yên bình thôi."
Ngũ quan của cô thanh tú rõ ràng, lúc này nghiêm khắc lại càng thêm lạnh lùng xa cách.
Lộ Hàng cảm thấy rất thú vị.

"Không phải cậu thi nghệ thuật rất giỏi sao? Sợ gì chứ?"
Cậu ta còn nghe nói Thẩm Du đã bước một chân vào đại học A, chỉ chờ kì thi đại học kết thúc mà thôi.
Thẩm Du nhíu mày: "Tôi không thích cậu.

Hơn nữa yêu cầu đối với bạn trai của tôi cũng rất cao."
Lộ Hàng cà lơ phất phơ mà cười.
"Yêu cầu thế nào? Nói tôi nghe thử xem."
Thẩm Du nghiêm túc mà nghĩ, cố ý tìm lý do để chặn Lộ Janf
"Không được có quá nhiều bạn gái cũ."
Dứt lời, quả nhiên thấy sắc mặt Lộ Hàng xám xịt.
"..."
Thẩm Du cũng không để ý tới cậu ta, bước nhanh trở về ký túc xá.
Hai mươi phút sau Lưu Nguyên Nguyên mới về.
"Ai lại đi tố cáo với giáo viên vậy chứ? Khó hiểu thật."
Thân là bạn tốt, lòng Lưu Nguyên Nguyên tràn đầy căm phẫn.
"Cậu nói xem có phải mấy nữ sinh thích Lộ Hàng tố cáo không? Tố cáo để làm Lộ Hàng hết hy vọng?"
Thẩm Du nhíu mày: "Mình không biết."
"Hoặc là người thích cậu?" Lưu Nguyên Nguyên suy đoán, sau đó phủ nhận ngay lập tức: "Nhưng vốn dĩ cậu cũng đâu có thích Lộ Hàng.

Mình cảm thấy vẫn là mấy người thích cậu ta làm."
Thẩm Du rũ mắt không nói, cũng bắt đầu tự hỏi trong lòng.
"Tóm lại người này nhất định không chịu được cảnh hai người ở bên nhau, muốn mượn tay giáo viên để tách hai người ra." Lưu Nguyên Nguyên kết luận.
Cô nàng "xuỳ" một tiếng, nhìn Thẩm Du đang nhíu mày cố gắng suy nghĩ.
"Cậu nghĩ lại xem, gần đây có ai nhắc chuyện này với cậu không?"
Trái tim Thẩm Du đột nhiên nhảy dựng.
-
Thời gian nghỉ trưa, mấy nam sinh A1 vây quanh cửa sau của lớp học nói chuyện phiếm.
Tạ Tân Chiêu ngồi tại chỗ, chán chường nhìn chằm chằm ngón tay trỏ của mình.
Nói đó bọc mấy lớp băng gạc nhưng vẫn có thể thấy vết máu mơ hồ lộ ra.
Buổi sáng Tiền Lâm Kiệt phát hiện ra vết thương, cũng đã hỏi han anh vài câu.
Lúc này lại nhìn thấy, chỉ cảm thấy màu máu dưới ánh mặt trời càng lúc càng đậm.
"Nên đổi băng gạc đi."
Tạ Tân Chiêu lười nhác "ừ" một tiếng, không để ý mà lấy sách ra bắt đầu đọc.
Tiền Lâm Kiệt quay đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với mấy nam sinh khác.
Đề tài chuyển từ kì thi thử mới kết thúc đến tin đồn trong trường học.
"Mấy cậu biết không, nghe nói hôm nay giáo viên gọi Thẩm Du với Lộ Hàng đến văn phòng đấy." Có người nắm được thông tin nhanh nên vội kể.
"Gọi hai người họ làm gì? Không lẽ thành đôi rồi?"
Người nọ vỗ tay: "Đúng rồi đó, nghe nói là vì vấn đề yêu sớm."
Những người khác cũng kinh ngạc ồ lên.
"Nhanh như vậy mà đã tán được á? Không phải đâu."
"Không đâu, sao Thẩm Du có thể thích Lộ Hàng được."
"Không biết, nghe nói hai người đều phủ nhận, nói là có người bịa chuyện."
--
"Mấy chuyện này làm lén lút là được rồi, nói cho giáo viên làm gì chứ?"
"Đúng là không có đạo đức.

Giáo viên gọi Thẩm Du thế này, không biết chừng còn phải mời phụ huynh."
Ngón tay đang giở sách của Tạ Tân Chiêu khựng lại.
"Vì sao?"
Anh nhìn về phía nam sinh vừa nói chuyện: "Sao phải mời phụ huynh?"

Tiền Lâm Kiệt liếc anh một cái: "Còn không phải vì chuyện hồi lớp 10 sao? Nghe nói sau khi nam sinh kia thôi học, người nhà cậu ta rất có ý kiến với Thẩm Du, nói muốn gặp ba mẹ cô ấy.

Sau đó cũng chẳng biết giải quyết thế nào."
"Mỹ nữ đúng là quá xui xẻo."
"Haiz, tôi có quen vài người trong lớp Lộ Hàng, để lát đi hỏi một chút."
-
Dư lại thanh âm ở trong lỗ tai Tạ Tân Chiêu đều trở thành tạp âm ầm ầm.
Anh nhớ tới sắc mặt lạnh lùng tối qua của Thẩm Du.
Đột nhiên cẩn thận suy nghĩ lại nguyên nhân.
Mấy nam sinh kia đi rồi, Tạ Tân Chiêu mới hỏi Tiền Lâm Kiệt.

"Chỉ cần có học sinh yêu sớm là sẽ phải mời phụ huynh sao?"
Tiền Lâm Kiệt: "Đương nhiên không phải."
Cậu ta bĩu môi: "Nhưng đó không phải học sinh ngoan Thẩm Du sao? Đối tượng còn lại là học sinh hư suốt ngày đánh nhau, là cậu thì cậu có lo không?"
Tạ Tâm Chiêu im lặng một lát rồi gật đầu.
Hiệu suất của bạn học rất cao.
Cùng với tiếng chuông tan học, Tạ Tân Chiêu vừa cất dọn sách vở vừa nghe tin tức từ mấy nam sinh kia.
"Lộ Hàng cũng thẳng thắn thật thà đấy, nói là bị Thẩm Du từ chối rồi, hơn nữa lí do rất chính đáng."
Người nọ nghiêm trang nói.
"Lý do gì?"
"Thẩm Du bảo cậu ta đừng làm phiền cô ấy học tập.

Haha, buồn cười chết mất."
Tiền Lâm Kiệt cũng cười: "Nói rồi mà, Thẩm Du không thích mấy hạng lưu manh như Lộ Hàng đâu."
"Hoá ra gương mặt đó của Lộ Hàng cũng không phải vô địch."
-
Mấy lời còn lại Tạ Tân Chiêu không nghe nữa, khoác cặp sách lên vai rồi đi ra khỏi lớp học.

Anh cố ý đi vòng qua cửa lớp A20.
Nhìn thấy Thẩm Du còn viết bài, anh một mình đi đến cửa thang lầu.
Đúng vào giờ tan học, Tạ Tân Chiêu đứng ở góc nhìn dòng người nối đuôi nhau ra về.
Đợi khoảng 20 phút, mọi người đã về gần hết, lúc này Thẩm Du mới khoan thai bước ra.
Cô không mang theo thứ gì, giống như chỉ xuống dưới lầu ăn cơm.
Tạ Tân Chiêu bước ra ngoài vài bước, gọi Thẩm Du lại.
Thẩm Du quay đầu lại, bước hai bước về phía anh.
Trước khi Tạ Tân Chiêu kịp mở miệng, cô đã giành nói trước.
"Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Cái gì?"
Thẩm Du mím môi, tựa như đang châm chước xem phải dùng từ gì.

Sau một lúc lâu, cô mới lạnh nhạt gọi một tiếng: "Tạ Tân Chiêu."
"Hửm?"
Thẩm Du nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nghiêm túc: "Cậu có giấu tôi làm chuyện gì không?"
Tạ Tân Chiêu ngẩn người, tay trái đút trong túi quần bỗng nhiên nóng lên.

Anh không tự giác mà dùng sức, ngón cái hung hăng đè lên băng gạc ở ngón trỏ
Miệng vết thương giống như đã nứt ra, đau đến xuyên tim.
Thẩm Du không để ý đến sự im lặng ngắn ngủi ấy, tiếp tục hỏi: "Là cậu tố cáo tôi với thầy giáo sao?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện