Chương 11: Chó săn
Những người bước vào thực tế song song hoàn toàn xa lạ không thể giải thích được hiện tượng cách đây hai mươi năm trước, đều hoảng sợ hoang mang, có mấy người dẫn đầu la hét muốn trở về, mấy người khác lại đối chọi gay gắt, nếu quay lại nhất định sẽ bị quái vật kia ăn tươi nuốt sống. Giữa hai bên xảy ra cuộc chanh chấp dữ dội, có một người phụ nữ tức giận đùng đùng tính lôi léo con mình rời khỏi, bảo rằng muốn tìm cảnh sát hỗ trợ, nhưng bị Lâm Kỳ ngăn cản.
“Nếu các người muốn quay về thực tế ban đầu của mình, thì tốt nhất nên hạn chế tiếp xúc với thực tế hiện tại. Nếu không một khi bị thực tế hiện tại “đồng hóa”, sẽ khó mà để quay trở về.”
Hắn vừa nói xong, đám người lập tức yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó có một người đàn ông trung niên nhỏ con cảnh giác hỏi, “Cậu là ai? Tay của cậu là sao?”
Lâm Kỳ định nói, thì Sở Ương cướp lời, “Anh ấy là nhà ngoại cảm, bạn tôi. Ở lĩnh vực này anh ấy hiểu biết tương đối nhiều.”
Cậu sợ Lâm Kỳ sẽ lôi ra mấy thứ như livestrem, rồi người nổi tiếng trên mạng, hay những từ ngữ mà những người hai mươi năm trước căn bản không hiểu thì lại rước phiền vào người. Nội có mười một người ở đây thôi đã khiến người ta đủ đau đầu rồi.
Elijiah sợ mấy người kia lại làm trò vô ích, nên nhanh chóng hỏi, “Mấy cậu định xử lý như thế nào? Tụi này có trở về được không đây?”
Sở Ương nhìn Lâm Kỳ nói, “Tôi nhất định phải quay lại một chuyến, đưa hai người bạn của tôi về.”
Lâm Kỳ không hề gì nhún vai, “Tôi có thể giúp mấy người đảm bảo thuận tiện đi về trong hiện thực lúc nãy. Có điều….việc này cần mỗi người phải trợ giúp một chút.”
Elijiah lập tức sầm mặt, “Trợ giúp cái gì?”
“Tôi cần nước bọt của mỗi người.”
“Cái gì cơ?” Bao gồm Elijiah, tất cả mọi người đều trưng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Ngay cả Sở Ương cũng phải thấp giọng nói ra một câu từ kẻ răng, “Anh muốn cái đồ mất vệ sinh đấy làm gì thế?”
Lâm Kỳ vẻ mặt cực kỳ bình thường nói, “Tôi muốn tìm thấy các người, thì phải xác định vị trí của các người ở đâu chứ. Khuôn mặt của các người có thể giống nhau, tên cũng có thể giống nhau, nhưng DNA thì tuyệt đối không giống, ngay cả khi cùng một người trong một thực tế khác nhau thì đột biến DNA cũng không hoàn toàn giống nhau, cho nên bằng cách này tôi có thể xác định chính xác được vị ví của từng người.”
“DNA? Bà nó anh còn có thể kiểm nghiệm DNA? Càng ngày tôi càng thấy anh không khác gì đạo sĩ….” Ban đầu Sở Ương vì đã được chứng kiến năng lực của hắn nên dần dần mới tin tưởng hắn, nhưng bây giờ thế quái nào mà càng nghe hắn nói càng thấy lừa bịp như vậy?
Lâm Kỳ nhích lại gần cậu thì thầm, “Tôi làm gì có bản lĩnh đấy, nhưng chúng có.” Nói xong, hắn giơ tay phải mình lên, lắc lư ngón tay linh hoạt trước mặt cậu.
Nhớ tới bàn tay dưới lớp găng tay bị ăn mòn bởi thứ ký sinh trùng dị dạng kia, Sở Ương liền cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Mặc dù cảm giác không đáng tin cậy, nhưng chính người đàn ông trẻ tuổi toát ra hơi thở tự luyến này đã cứu họ. Hiện tại bọn họ không biết gì hết, chỉ đành dựa vào hắn mà thôi. Mọi người thảo luận ngắn gọn với Sở Ương rồi quyết định xuống lầu, tìm một cái dù đủ lớn và một dụng cụ có thể đựng nước bọt. Mà Lâm Kỳ thì nhất quyết phải đi cùng cậu, bảo rằng tình trạng bây giờ của cậu không ổn định, sợ cậu không cẩn thận lại tiến vào thực tế nào đó.
Mặc dù khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận hai ngày nay cậu gặp chuyện quái quỷ hơi nhiều…Những người nổi tiếng trên mạng ngay từ đầu họ đã làm gì? Làm sao mà hắn có khả năng phát huy năng lực “gặp quái” của mình một cách triệt để đến như vậy?
Hai người từ phòng cứu hỏa xuống cầu thang, vừa ra khỏi cửa đã thấy một đám đông xông vào, chìa đầu ra nhìn. Vừa thấy cậu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vây quanh cậu hỏi, “Sao rồi, sao rồi? Owen và Sarah đâu?”
Sở Ương không biết có nên nói thật hay không, thì Lâm Kỳ đã chủ động tiếp, “Mọi người yên tâm, bọn họ đều an toàn. Đã bắt được quỷ rồi, nhưng cần một số đạo cụ để thu phục nó. Mọi người trước hết đừng lên lầu, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
Sở Ương trợn mắt lên, vừa rồi do rối ren không để ý, giờ mới ngộ không biết Lâm Kỳ làm thế nào né tránh được đám đông này mà lên lầu, không ngờ hắn còn nói thẳng là trên lầu hai có quỷ náo loạn luôn?
Lâm Kỳ như gà mẹ che chở con đưa tay đẩy đám đông vây quanh Sở Ương ra, ngoài miệng vẫn luôn nói, “Cậu ấy đang hoảng sợ quá độ, mọi người đừng vây quanh cậu ấy nữa, làm ơn tránh đường.” Và cứ thế mà lôi cậu ra khỏi vòng vây. Sở Ương vừa đi vừa quay đầu, thấy mấy người dọn dẹp, phục vụ không theo đi lên, mà xì xào bàn tán nhìn họ từ đằng xa, Sở Ương hỏi, “Anh đã nói gì với họ vậy?”
“Thì tôi nói tôi là bạn của cậu, cậu kêu tôi tới, còn nói trên lầu bị quỷ náo loạn, là do oan hồn hai mươi năm trước, tôi tới để bắt quỷ.”
“….chỉ vậy thôi mà họ liền tin anh hả?”
Lâm Kỳ nháy mắt với cậu, “Rất ít người có thể làm lơ tôi đó nha ~ “
“. . . Ọe. . .”
Sở Ương định tới nhà kho tìm thử xem có dù cũ hay không. Nhà kho là gian phòng nằm cuối cùng ngay khúc quanh trên tầng một của khu tây, ban đầu căn phòng được sử dụng để chứa các công cụ quét dọn, khăn tắm khử trùng và khăn trải giường cho khách sạn, bây giờ thì dùng cho nhân viên sống trong ký túc xá cất giữ đồ đạc cá nhân ít khi dùng đến, ngoài ra còn một số đồ cũ và tài sản chung chưa kịp xử lý. Trong lúc cậu tìm chìa khóa mới nhận ra tay mình vẫn hơi run, mọi chuyện sau khi thoát chết diễn ra quá nhanh, sự hoảng loạn đến chết lặng khi sắp sửa đối mặt với cái chết đến giờ vẫn còn ám ảnh cậu.
Lâm Kỳ lặng lẽ quan sát cậu, chợt hỏi, “Cậu không tò mò thứ trên tay tôi là cái gì sao?”
Sở Ương mơ hồ cảm giác được Lâm Kỳ muốn tìm chủ để để dời lực chú ý của cậu, thấy có chút cảm động, liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo nói, “Cả người anh tôi đều thấy tò mò như nhau. Từ lúc đất nước ta thành lập cộng hòa nhân dân Trung Hoa đến nay cũng chưa thể thành thạo được, vậy mà một streamer thần quái như anh sao đến giờ vẫn chưa bị người ta chú ý hay vậy? Còn về thứ trên tay anh, nếu như anh không muốn nói tôi cũng không tiện hỏi, ai mà chẳng có bí mật chứ.”
Vừa nói vừa mở cửa, ấn công tắc bật đèn lên. Hai tên đàn ông cùng tiến vào kho chứa đồ, chen chúc có chút chật chội. Đồ đạc chồng chất để từ năm này qua tháng nọ khiến căn phòng vốn không rộng rãi bao nhiêu càng thêm chật hẹp, khắp nơi đều là tro bụi, chỉ hơi động một chút thôi liền bị sặc ho khù khụ. Sở Ương dùng tay áo che mũi, lục lọi giữa một đôi ghế cũ, một chiếc vali hỏng, và một cái máy hút bụi không sử dụng.
Lâm Kỳ nhàn nhạ tựa vào kệ đựng không ít thùng giấy ở bên trên, không thèm phụ, ôm cánh tay nói, “Cậu chơi đàn hay đấy, trước kia cậu không phải kiếm chén cơm ở đây đúng không? Vì sao không chơi đàn nữa mà chạy tới nơi này làm nhân viên phục vụ.?”
Sở Ương đang tìm kiếm thì ngừng tay, rồi bỗng nói sang chuyện khác, “Lúc trước anh gọi quái vật kia là chó săn….lá bài tôi rút khi đó cũng là chó săn, rốt cuộc là sao? Tại sao nó có thể xuyên qua các thực tế khác nhau một cách tùy ý như vậy? Hơn nữa chuyện bị nó ký hiệu thì nhất định sẽ chết, vậy ký hiệu thế nào mới được gọi là ký hiệu?”
Lâm Kỳ chớp mắt hai lần, cười khổ nói, “Cho dù cậu muốn đổi chủ đề thì cũng không cần ném cho tôi một đống câu hỏi đến vậy chứ?”
Sở Ương nói, “Những vẫn đề này rất quan trọng. Nói không chừng trong số chúng ta đã có người bị ký hiệu, cho nên mới dẫn thứ kia tới….”
“Được rồi, cậu đã thành tâm đặt câu hỏi như vậy, thì tôi sẽ từ bi mà nói cho cậu biết ha….” Ngay khi Sở Ương muốn đưa tay cầm cái đệm chọi lên đầu hắn, Lâm Kỳ mới nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Rồi rồi rồi, tôi nói được chưa thái quân* của tôi. Chó săn cũng không phải là một loại động vật, thực ra bọn chúng có trí khôn rất cao, thậm chí có người còn tin rằng chúng thông minh hơn cả con người, nghĩa là chủng tộc cao cấp hơn con người. Bọn chúng không sinh ra từ hành tinh của chúng ta, mà là du hành từ các thiên hà xa xôi từ thực tế nào đó. Hơn nữa trong thực tế sơ khai đó, không gian của chúng không phải dạng bằng phẳng như chúng ta, bọn chúng ở trong thời không góc cạnh, vô cùng không ổn định, cho nên thực tế đó rất dễ sụp đổ. Tóm lại, bọn chúng có khả năng du hành qua các thực tế khác nhau, nhưng hành động có sự hạn chế, phải là trong hoàn cảnh có góc nhỏ hơn một trăm ba mươi độ mới có thể hành động.”
*Thái quân: danh hiệu của người mẹ chính thức, cấp bậc chính thức trong thời đại phong kiến.
“Chúng là người ngoài hành tinh sao?”
“Ừm, chính xác mà nói thì nó là người ngoài hành tinh ở thực tế khác.”
Sở Ương dở khóc dở cười, “Thế ra rốt cuộc là anh livestrem bắt quỷ hay bắt người ngoài hành tinh đây? Có phải anh bắt trước theo mấy bộ phim ma trong nước rồi đổi thành người ngoài hành tinh không vậy, tiếp cận gần hơn với khoa học hay gì?”
Lâm Kỳ ôm lấy cánh tay tỏ vẻ ủy khuất, “Cậu cái người này bình thường thì đàng hoàng, sao cái miệng lại hư hỏng tổn thương người khác như thế chứ?”
“Đây là trần thuật sự thật, sao có thể nói là tổn thương người khác được? Nói chuyện chính đi, ký hiệu của chó săn nó ra sao? Nếu không bị ký hiệu sẽ không bị chúng truy sát đúng chứ? Qua đêm nay liệu có còn nguy hiểm nữa không?”
“Kỳ thật chỉ cần bị bọn chúng nhìn thấy, sau này bị đuổi gϊếŧ tính nguy hiểm sẽ cao hơn ba mươi phần trăm so với người bình thường. Nếu bọn chúng ăn phải thứ gì có chứa DNA của cậu, thì coi như cậu đã bị ký hiệu, theo đó trong vòng một tháng tinh thần cậu sẽ bị sa sút, gặp ác mộng, mệt mỏi, thậm chí là xuất hiện ảo giác. Và một tháng sau, chúng sẽ xuất hiện ở trước mặt và nuốt chửng cậu. Cho đến nay, chỉ có duy nhất một người bị chó săn truy sát mà vẫn sống sót, hơn nữa từ lúc đó đến giờ hắn ta chỉ có thể sinh hoạt ở không gian hình tròn, không có bất kỳ góc cạnh nào trong phòng, không dám ra khỏi đó nửa bước, cứ thế ròng rã qua ba mươi năm, có lẽ sẽ cứ như vậy cho đến hết đời không chừng.”
Ba mươi năm chỉ sống trong căn phòng không một góc cạnh…..Cuộc sống như vậy thì khác gì cái chết là bao?
Sở Ương xốc lên một mớ thùng giấy nhỏ trong góc, phát hiện bên trong có hai ba cây dù cũ màu đen, trong đó có một cây bị gãy cán, hai cây còn lại tạm dùng được. Sở Ương nghĩ ngợi đôi chút, rồi lấy luôn hai cây, nhét vào trong ngực Lâm Kỳ để hắn cầm giúp, cậu đi qua mở cái hòm trên kệ, tìm thấy vài lọ gia vị hay đựng trong bếp, cầm ra lung lay trước mặt Lâm Kỳ, “Cái này được không?”
“Được đó.”
Sở Ương gật đầu, lấy cây dù trong tay Lâm Kỳ qua ôm vào lòng, ném cái lọ cho đối phương. Cậu vừa định bước ra khỏi nhà kho, thì bị Lâm Kỳ níu lại.
“Tôi nghĩ cậu không nên đi nữa đâu.” Lâm Kỳ chăm chú nhìn cậu, “Tôi sẽ giúp cậu mang bọn họ ra khỏi đó.”
Sở Ương nghiêm túc nghĩ, “Thời điểm lúc anh đối phó với chó săn, sử dụng thứ trên tay, có phải cảm thấy không dễ chịu đúng không? Tôi thấy sắc mặt anh không tốt….Dùng thứ kia có phải sẽ bị phản thệ lại đúng không? Nếu không tại sao lúc gặp những quái vật sền sệt kia anh lại không tháo găng tay chứ?” (trong chương “trung tâm mua sắm kinh hoàng” có gặp quái vật nhưng Lâm Kỳ không tháo găng tay á).
Lâm Kỳ thoáng kinh ngạc, cuối cùng đành bất đắc dĩ gật đầu, “Bị cậu phát hiện rồi. Thứ sắc tố rực rỡ kia ký sinh trong cơ thể tôi, mỗi lần sử dụng, bọn chúng cần phải ăn. Mà thức ăn của chúng tất nhiên là chính cơ thể của tôi. Số lần sử dụng càng nhiều, bọn chúng sẽ ăn càng nhiều, cho nên tôi bị suy yếu là vì thế.”
Sở Ương nghe xong tê cả da đầu, bị ký sinh trùng cắn nuốt từ bên trong…Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà. Cậu cau mày nói, “Nếu vậy, tôi đi thì hơn. Anh ở lại nghỉ ngơi đi.”
“Hoặc là tôi đi hoặc là tôi với cậu cùng đi.” Lâm Kỳ nói, “Dù sao thì tôi ít nhiều gì cũng hiểu rõ chúng hơn cậu, trên thân cũng có thứ để phòng thân khi cần dùng.”
Sở Ương trong lòng mềm nhũn, than nhẹ, “Hai ngày này, xung quanh tôi xuất hiện quá nhiều chuyện quái lạ, trong quá khứ thì khoảng một hai tháng tôi mới gặp một lần, bây giờ đột nhiên tấp nập như vậy, còn gặp phải chó săn, có khi nào tất cả điều này là bị ảnh hưởng bởi trận pháp mà anh đã từng thi hành không?”
Lâm Kỳ do dự một chút, trả lời, “Nói thật, tôi cũng không xác định. Tôi không xác định là do công cụ của tôi ảnh hưởng tới cậu, hay do cậu là người quan sát rất mạnh, cho nên hiện tượng các thực tế giao nhau lại bắt đầu xuất hiện liên tục xung quanh cậu. Hơn chắc là do khách sạn này càng ngày càng không ổn định. Nếu như chó săn đã từng hiện diện ở đây, thì xác xuất chúng xuất hiện càng cao.”
“Lâm Kỳ, anh thật ra là ai? Tôi không tin anh chỉ là streamer thần quái đơn giản. Những điều mà anh nói….không phải là chuyện mà một đại sư bắt quỷ bình thường có thể biết được.” Sở Ương yên lặng nhìn hắn chằm chằm, “Anh tới cái nơi bị quỷ ám dày đặc này thật sự chỉ để phát sóng trực tiếp thôi sao?”
Lâm Kỳ trong nháy mắt hiện ra sự nghiêm túc hiếm thấy, rồi làm lố lấy tay che trái tim bị người ta làm cho đau lòng, duỗi ngón tay khác chỉ vào Sở Ương lên án, “Tôi có ý tốt giúp cậu, thế mà cậu còn nghi ngờ tôi!”
Sở Ương liếc mắt, biết đối phương không có ý định thành thật khai báo. Có điều cậu cũng lười không muốn biết nhiều, cậu đã quyết định, nếu qua tối nay vẫn có thể bình an sống sót, thì sáng mai cậu sẽ đi từ chức….Mặc dù thấy có lỗi với Anna, nhưng cậu không lo được nhiều đến vậy.
Lâm Kỳ có một câu nói rất đúng, công việc quan trọng hay mạng sống quan trọng đây?
Bình luận truyện