Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 96: Ta biết ngươi không ngốc



Edit: Chiryu Vũ

Sau đó, Thược Dược đứng lên, khuyên: "Vương gia, ngươi sẽ đem Cửu tiểu thư làm hư. Vương gia mau buông tay."

Thược Dược đi lên, hai cái tay nhỏ bé nhẹ nhàng chế trụ hai tay Phượng Dật Hiên, dùng sức mở hai ngón tay hắn, muốn đem Liễu Hồ Nguyệt từ trong lòng hắn giải thoát.

Nhưng mà, Phượng Dật Hiên lại hất tay Thược Dược, liên tục kinh hô: "Không tha, không tha, ngươi tránh ra cho ta. Ta không cần ngươi đi lên, ngươi đừng tới quấy rầy ta và nương tử của ta. Tránh ra, tránh ra."

Một bên ồn ào, một bên nâng chân lên đá Thược Dược, bụng cùng đùi Thược Dược bị hắn đá mạnh vài cái, đau đến mức suýt nữa thì quỳ gối xuống đất

Thược Dược cắn chặt răng, tay vịn bàn vuông nhỏ trong xe ngựa mới có thể kiếm chế bản thân không quỳ xuống đất.

Liễu Hồ Nguyệt quay đầu lại, chỉ thấy đáy mắt Thược Dược xẹt qua một chút âm lãnh hàn quang, đảo mắt liền biến mất không thấy làm Liễu Hồ Nguyệt trong lòng run lên, ánh mắt nha hoàn kia...

Liễu Hồ Nguyệt không tiếp tục giãy dụa nữa, ngửa đầu nhìn Phượng Dật Hiên, miệng nhỏ phát ra thanh âm nói: "Được được, cho ngươi ôm, cho ngươi ôm." Rồi quay đầu, nhìn Thược Dược nói: "Ngươi có thể trước đi xuống, Vương gia có ta."

"Nhưng là..."

Ánh mắt Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng, nhìn đến mức trong lòng Thược Dược phát lạnh. Ánh mắt Liễu gia cửu tiểu thư kia là như thế nào? Trước kia nàng chưa từng có loại này ánh mắt. Người có cũng chỉ có thân là thái tử Phượng Dật Thần mới có, chỉ một ánh mắt là có thể đem nha hoàn này sợ tới mức không dám động dù chỉ một chút.

Mà lúc này lại ở trong mắt Liễu Hồ Nguyệt thấy được một cỗ sát khí.

"Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài ——" Phượng Dật Hiên nghe được tiếng Liễu Hồ Nguyệt thì càng xua đuổi Thược Dược rời đi, ý tứ: "Nhanh chút đi ra ngoài, ngươi là nữ nhân hư."

Thược Dược hung hăng cắn răng, đem lửa giận đáy lòng đè lại, cúi thân nói: "Nô tỳ biết, làm phiền Cửu tiểu thư."

Ánh không cam lòng rời đi cuối cùng kia của Thược Dược cũng bị Liễu Hồ Nguyệt thu vào tầm mắt.

Đợi Thược Dược rời đi, Liễu Hồ Nguyệt mới quay đầu nhìn Phượng Dật Hiên nói: "Có thể nới tay ra được chưa? Người đã đi."

Theo ánh mắt cuối cùng rời đi của nha hoàn kia, Liễu Hồ Nguyệt liền cảm thấy nha hoàn này cũng không phải thật tâm hầu hạ Phượng Dật Hiên mà càng giống như đang giám thị hắn. Chính vì thế Liễu Hồ Nguyệt mới không vội vã ở trước mặt Thược Dược nói thẳng với Phượng Dật Hiên.

Hiện tại Thược Dược đi rồi, hắn còn giả trang cho ai xem?

Hiển nhiên, Phượng Dật Hiên cũng không vì một câu nói đó của nàng mà hiện nguyên hình như nàng tưởng, hắn vẫn ôm chặt nàng như cũ, cánh môi hồng nộn hơi hơi chu ra, nói: "Nương tử ngươi nói cho ta ôm, làm sao có thể lật lọng!"

"Phượng Dật Hiên, đủ rồi. Ngươi cho rằng lão nương là ngốc tử sao?" Liễu Hồ Nguyệt mặt trầm trầm, thanh âm lạnh lùng gầm nhẹ với hắn.

Phượng Dật Hiên ngẩn ra, nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên có chút không biết làm sao, ngốc nghếch chụp mặt nàng nói: "Nương tử ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là phát sốt? Vẫn là đi đường mệt mỏi, đến đây, ngủ một giấc ở trong lòng ta, tỉnh lại sau cam đoan không ngốc."

Ngươi mới ngốc!

Nàng hai tay để ở trước ngực hắn, một đôi con ngươi đen sẫm cùng Phượng Dật Hiên hai mắt đối nhau. Sau một hồi, giọng điệu Liễu Hồ Nguyệt mới hoãn xuống, nói: "Phượng Dật Hiên, ta mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì mà giả ngu. Bất quá, ngươi đã bị ta nhìn thấu, cũng đừng cải trang nữa."

Phượng Dật Hiên trong nháy mắt nhìn nàng ngây ngốc, một mặt mê mang không hiểu.

Liễu Hồ Nguyệt vừa thấy biểu cảm này của hắn, trừng mắt: "Ta biết ngươi không ngốc."

Phượng Dật Hiên chi cằm, một mặt dại ra nhìn nàng. Ánh mắt kia nhìn biết ngay là ngốc tử làm đáy lòng Liễu Hồ Nguyệt càng thêm phiền chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện