Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 198: Lam gia bị diệt
Gió núi phất phơ sương mù, giọng Yến Kỳ thanh thản, bỗng dưng mang theo một cỗ hàn khí lạnh buốt. Lam đại tướng quân im lặng cúi đầu nhìn bàn cờ, lại ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ. Từ trên bàn cờ, không khó nhìn ra tâm tư người này biến hóa khó lường, chuyện ông làm thật sự có thể qua được mắt hắn sao? Giờ khắc này Lam đại tướng quân đột nhiên hối hận, hối hận mình lỗ mãng nghe theo lời nữ nhi, Nhưng mà....?
Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu Lam đại tướng quân, độtnhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, có tiểu binh chạy vội tới quỳ xuống: “Đại tướng quân, không xong rồi, Đinh vương cùng Kinh Vệ Quân không đi theo đường Túy Lĩnh, chúng ta bị lừa.”
“Cái gì, bị lừa, lúc trước thám tử báo tin, không phải bọn họ đi theo đường này sao?”
“Bẩm đại tướng quân, bọn họ dùng mưu kế. Vài kỵ binh kéo theo bao cát chạy về hướng Túy Lĩnh, tạo thành cát bụi cuồn cuộn, vì thế thám tử mới nghĩ bọn họ đi theo đường này, nhưng xem ra không phải như vậy.”
Sắc mặt Lam đại tướng quân vô thức trở nên khó coi, bàn tay tráng kiện nắm chặt lại: “Định vương lại gian xảo như vậy, Yến quận vương ngươi xem việc này?”
Yến Kỳ nhướng hàng mi hẹp dài, cầm ly trà lên uống, nhàn nhã lên tiếng: “Dù sao cũng chỉ là một mánh khóe, Lam đại tướng quân kinh hoàng làm gì, bọn họ không đi qua Túy Lĩnh về Hoài nam, tất nhiên sẽ đi theo đường khác, không phải những chỗ đó đại tướng quân cũng bố trí binh mã sao, lo lắng làm gì.
“Phải, phải.”
Lam đại tướng quân nâng tay áo lau mồ hôi, không dám nhìn ánh mắt thâm thúy của Yến Kỳ, như thể tất cả tâm tư của ông đều bại lộ trước mặt hắn, điều này khiến ông cảm thấy rất áp lực.
Lam đại tướng quân quay đầu nhìn thám tử, nhanh chóng hạ lệnh: “Lập tức thông báo cho các ngả đường, nếu Định vương phá vây theo đường khác, nhất định liều chết ngăn cản, sau đó ra roi thúc ngựa về bẩm báo.”
“Ân, tướng quân.”
Tiểu binh vội vàng chạy đi, Yến Kỳ buông chén trà ra, ngoắc ý bảo Lam đại tướng quân: “Tới, chúng ta tiếp tục đánh cờ, dù sao cũng có thời gian.”
Vừa nghe thấy lại chơi cờ, vẻ mặt Lam đại tướng quân cứng đờ, xua tay: “Yến quận vương, ngươi tha cho lão thần đi, ta chỉ hợp đánh giặc, không thích chơi cờ, quận vương kì nghệ cao thâm, lão thần đại chiến không thắng nổi một ván.”
Ánh mắt đen láy của Yến Kỳ lóe lên, khóe môi cười u ám: “Bản quận vương thấy Lam đại tướng quân làm rất tốt, lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, thế nào lại không chơi cờ, tiếp tục chơi với bản quận vương đi.”
Lam đại tướng quân sợ hết hồn, còn đâu sức lực hạ cờ, kiên quyết xua tay: “Yến quận vương tha cho thần đi, thần thật sự không có tinh lực chơi ván cờ này.”
Cuối cùng Yến Kỳ cũng tha cho ông ta, tiếp tục cầm ly trà lên uống, Lam đại tướng quân không dám nhìn thêm, xoay người đi ra bên ngoài chờ tin.”
Ở phía sau ánh mắt Yến Kỳ u hàn như đầm băng vạn năm, sâu không thấy đáy, bàn tay khẽ nắm chặt lại, chén trà trong tay lách cách vỡ tan, bên cạnh có thuộc hạ tới gần cung kính bẩm báo: “Gia, tất cả đã sắp xếp xomg.”
“Umh!”
Một ngày một đêm sau, đám người Lam đại tướng quân nhận được tin. Định vương cùng hai vạn binh Kinh vệ quân, thêm hai vạn binh tướng quận Hoài Nam đột phá mạnh vòng vây, tiến vào Hoài Nam, tin tức không khác gì sét đánh trên đỉnh đầu khiến đám người Lam đại tướng quân nổ tung.
Theo như tin tức thám tử bẩm báo, Định vương cùng Dung Dật thần không đột phá phòng tuyến bên ngoài quận Hoài Nam. Bọn họ sử dụng lối đánh vu hồi, đi theo huyện Thái Ninh, vòng qua Long Xuyên, sau đó đi đường thủy tới sườn phía tây quận Hoài Nam, nơi đó vừa khéo lại là góc chết của Lam đại tướng uqqna. Binh lính mai phục chủ yếu trên đường núi cùng đường bộ. Phía tây Hoài Nam binh lính mỏng nhất, bởi vì núi cao có sông, khó lập phòng tuyến, cho nên đám người Định vương mới thừa cơ đột phá tiến vào Hoài Nam. Lúc này muốn bắt bọn họ là chuyện không dễ.
Trong doanh trại cách quận Hoài Nam năm mươi dặm, tập trung rất nhiều người, tướng lãnh ngồi đây đều do hoàng đế phái ra. Lam đại tướng quân ngồi vị trí chính giữa, bên trái ông là Tiền Húc trước đó được hoàng thượng sắc phong làm thống lĩnh đạo binh thứ hai, Tiền Húc nguyên là dũng tướng quân doanh phía bắc, lần này được phái làm tiên phong đạo binh thứ hai có nhiệm vụ ngăn cản Định vương, không ngờ hắn cùng Lam đại tướng quân trước sau vây chặt, vẫn để cho Định vương cùng Hoài Nam vương rút về Hoài Nam, thật sự quá đả kích.
Tiền Húc mạnh mẽ nện một quyền xuống bàn, vẻ mặt căm tức.
Ngồi bên cạnh Tiền Húc chính là con trai Lam đại tướng quân Lam Tang, hắn phụng chỉ tới đưa tin.
Có điều, lần này vây bắt Định vương cùng Hoài Nam vương không phải nhiệm vụ của hắn, nên hắn không mấy lo lắng.
Phía bên còn lại của Lam đại tướng quân là Yến Kỳ cùng Tần Dục Thành.
Tần Dục Thành nhìn mọi người trong doanh trại, sắc mặt đen trầm, ánh mắt nóng rực, trầm giọng lên tiếng: “Lần này đám người Định vương có thể đột phá phòng tuyến, rõ ràng khác thường. Dù phía tây Hoài Nam là góc chết, binh lính mỏng, nhưng chúng ta bố trí một lượng lớn binh lính mai phục ở Thái Ninh cùng Long Xương, sao bọn họ có thể thuận lợi phá vây tiến vào đường thủy, trừ khi có người tiết lộ vị trí phòng thủ. Trong số chúng ta có nội gián.
Tần Dục Thành vừa nói xong, mọi người trong doanh trại ồn ào, ai cũng khẳng định lần này có nội gián tiết lộ bí mật, nên Định vương mới thuận lợi phá vây tiến vào Hoài Nam. Nếu không sao bọn chúng có thể hữu kinh vô hiếm tránh được mai phục.
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy bất an, ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn, nghi ngờ lẫn nhau.
Lam đại tướng quân đập bàn, tranh cãi cuối cùng cũng lắng xuống. Lam đại tướng quân quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng trầm giọng: “Bây giờ điều tra nội gián là thứ yêu, bản tướng nhất định điều tra rõ chuyện này bẩm báo với hoàng thượng, chỉ là việc chính trước mắt các vị vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để công phá Hoài Nam bắt đám người Đinh vương.”
Lam đại tướng quân vừa dứt lời, Tiền Húc buồn bực: “Bây giờ muốn bắt bọn họ cũng không dễ, phải biết rằng nếu không thủ được Hoài Nam, bọn họ hoàn toàn có thể bỏ nơi đó đi về phía tây lui về Yên Hà. Nếu thật sự như vậy, chúng ta không có khả năng bắt được bọn họ.
Tiền Húc vừa nói xong, tâm trạng ai cũng nặng nề.
Tần Dục Thành đột nhiên lên tiếng: “Nếu muốn bắt Định vương, không thể cứng đối cứng, chỉ có thể dùng trí, nếu cường công, chẳng thương vong lớn, hơn nữa dân chúng Hoài Nam cũng bị thương tổn, Sở Dật Lâm cùng Dung Dật Thần vẫn vô sự.”
“Dùng trí? Dùng như thế nào?”
Lam đại tướng quân nhìn vị thế tử phủ Tần quốc công, tuy rằng chỉ là tam phẩm tham tương, nhưng sau lưng còn có phủ Tần quốc công, cho nên ông rất cung kính đối với hắn.
“Tần tham tướng ngươi nói dùng trí như thế nào.”
“Chúng ta có thể âm thầm phái người tới gặp Dung Dật Thần, cho hắn lợi ích để hắn đồng ý giao Định vương ra. Trước mắt hoàng thượng muốn Định vương không phải Hoài Nam vương, chỉ cần lợi ích ưu việt, nói không chừng Hoài Nam vương sẽ đồng ý.”
“Tần tham tướng xác định kế này có thể dùng sao? Còn có nên phái ai đi thì tốt nhất.”
Lúc này người lên tiếng chính là Yến Kỳ, từ đầu tới giờ hắn không có biểu hiện gì, thản nhiên nhìn Tần Dục Thành. Tần Dục Thành đứng dậy ôm quyền nhìn tướng lĩnh trầm ổn: “Nếu các vị tin tưởng bản thế tử, ta sẽ âm thầm tới Hoài Nam một chuyến, với giao tình của ta với Dung Dật Thần, dù hắn không đồng ý cũng sẽ không giết chết ta. Các vị không cần lo lắng.
Tần Dục Thành bí mật có giao tình với Dung Dật Thần, lúc này hắn thản nhiên nói ra, mọi người cũng không nghi ngờ hắn. Hơn nữa hiện tại không có cách nào hay, Hoài Nam tuy chỉ là quận nhỏ, nhưng sông núi vây quanh, bên ngoài có tường thành cao hơn mười dặm, muốn cường công không phải chuyện dễ dàng, cho nên chỉ có thể dùng trí. Biện pháp của Tần thế tử cũng là một cách hay, cuối cùng mọi người thương lượng đồng ý để cho Tần Dục Thành đi Hoài Nam một chuyến.
Lam đại tướng quân nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem việc này thế nào?”
Yến Kỳ thản nhiên cười khẽ: “Nếu Tần tham tướng nguyện ý chịu khổ một phen, vậy cứ làm theo kế đó đi, nhưng chuyện nội gián, mong rằng Lam đại tướng quân cố gắng nhiều hơn.”
“Ân! Bản tướng chắc chắn điều tra ra nội gián.”
Lam đại tướng quân nắm chặt tay lại, mắt ứng tức giận, căm tức dị thường lên tiếng: “Việc này bản tướng chắc chắn sẽ điều tra rõ, tuyệt đối không bỏ qua cho nội gián chết tiệt.”
“Vậy là tốt rồi,” Yến Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, thần thái bí hiểm khiến Lam đại tướng quân bất an, mọi người trong doanh trại lục đục đứng dậy rời đi. Tần Dục Thành cùng Lam đại tướng quân thương lượng một chút thời gian tới quận Hoài Nam cũng tự lui về nghỉ ngơi, đợi nửa đêm hành động.
Tới nửa đêm, mọi người trong doanh trại đều nghỉ ngơi, ngoại trừ binh lính tuần tra. Đúng lúc này, đột nhiên nổi trống báo động triệu tập tướng lĩnh tập hợp. Mọi người lập tức bật dậy nhanh chóng chạy tới lều trại của chủ tướng, Yến Kỳ cũng chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề, lúc hắn tới mọi người đã có mặt đầy đủ, hắn là người cuối cùng.
Lam đại tướng quân cùng Tần Dục Thành vừa thấy hắn tới, sắc mặt trở nên khó coi, nhất là Tần Dục Thành, âm trầm như thể hận không thể ăn hắn.
Yến Kỳ làm như không thấy, đi thẳng vào chỗ ngồi.
Đợi tới khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiên phong nhị lộ Tiền Húc lên tiếng hỏi: “Đại tướng quân, nửa đêm đột nhiên triệu tập chúng ta tới đây là có chuyện gì?”
Sắc mặt Lam đại tướng quân đen trầm, lạnh băng lên tiếng: “Bản tướng quân đã điều tra ra, nội gián tiết lộ phòng thủ của chúng ta là kẻ nào?”
Ông vừa dứt lời, mọi người trong lều phẫn nộ, căm tức, Tiền Húc quát hỏi: “Kẻ nào, kẻ nào dám tiết lộ phòng thủ của chúng ta, nếu điều tra ra được, ta muốn băm hắn thành tám mảnh, dám làm ra chuyện như vậy.”
“Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho nội gián, nếu không phải hắn âm hiểm, Định vương cùng Hoài Nam vương nhất định không phá được vòng vây.”
“Tướng quân, rốt cuộc là kẻ nào?”
Lam đại tướng quân không nói, quay sang nhìn Tần Dục Thành: “Vẫn nên để cho Tần tham tướng nói đi.”
Mọi người trong lều im lặng, nhìn Tần Dục Thành: “Tần tham tướng, rốt cuộc là kẻ nào?”
Tần Dục Thành quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng rơi trên người Yến Kỳ. Trầm ổn gằn từng chữ: “Tối nay bản tướng tới quận Hoài Nam gặp Dung Thần, hắn không từ chối, có khách tới, nên sai người dẫn bản tướng tới thư phòng chờ một lát, ta ngồi trong phòng vô tình nhìn thấy một bản sơ đồ phòng thủ.”
Tần Dục Thành lấy từ trong tay áo ra một bản sơ đồ phòng thủ vứt lên bàn, các tướng lĩnh đứng dậy tới trước bàn quan sát, nhìn thấy đúng là sơ đồ phòng thủ lần này bọn họ dùng vây bắt Định vương. Không ngờ nó lại nằm trong thư phòng Hoài Nam vương, chuyện này chứng minh có người đưa sơ đồ cho bọn chúng. Nên bọn họ mới thuận lợi vòng qua Thái Ninh, tới Long Xương tiến vào phía tây Hoài Nam.
Mọi người lập tức tranh cãi ầm ĩ, tất cả mọi người đều hét lên: “Quả nhiên có nội gián, rốt cuộc kẻ nào giao sơ đồ cho địch nhân, nội gián là ai?”
Tần Dục Thành âm trầm, nhanh chóng lên tiếng: “Các ngươi xem mặt sau sơ đồ.”
Lam Tang nhanh tay lẹ mắt lật sơ đồ lại, thấy phía sau viết một chữ Yến rõ ràng.
“Yến, sao lại là Yến? Đây là có ý gì.”
Lam Tang thấy kỳ quái, mọi người cũng đưa mắt nhìn nhau, có người nhanh chóng phản ứng nhìn Yến Kỳ, Yến quận vương không phải họ Yến sao?
Chẳng lẽ Yến quận vương tiết lộ sơ đồ phòng thủ ra ngoài, chẳng lẽ quận vương chính là nội gián.
Mọi người vốn đang tranh cãi ầm ĩ lập tức yên lặng, Yến Kỳ lạnh nhạt thản nhiên, không vì ánh mắt nghi ngờ của mọi người mà thay đổi.
Tần Dục Thành tức giận chỉ vào Yến Kỳ, trầm giọng lên tiếng: “Yến Kỳ, ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Yến Kỳ ung dung lên tiếng: “Chuyện gì? Rõ ràng đây là kế phản gián của kẻ địch.”
“Kế phản gián, trước đó bản tướng cũng tưởng đó là kế phản giản, nhưng Lam đại tướng quân đã tìm người kiểm chứng bút tích, dấu hiệu trên sơ đồ chính là chữ của ngươi, ngươi còn gì để nói không?”
Mọi người đều nhìn Yến quận vương, có một số người khôn khéo nghĩ hình như quận vương đối chọi với hoàng thượng, khó trách hắn giao sơ đồ cho Hoài Nam vương, đây là hắn định trợ giúp Định vương đăng cơ sao?
“Chẳng lẽ bút tích không thể bắt trước sao?”
Yến Kỳ nhướng hàng mi đen dài, vân đạm phong khinh lên tiếng, cũng không khủng hoảng bất an vì bị nghi ngờ. Hắn như vậy khiến người ta hận nghiến răng.
Nhưng ở đây không có ai dám làm khó hắn, hắn là Yến quận vương Giám sát ti, giảo hoạt như hổ, sơ ý, chẳng những không bắt được hắn, ngược lại bị hắn cắn.
Tần Dục Thành không sợ Yến Kỳ, tuy Yến gia lợi hại, nhưng phủ Tần quốc công không phải ngồi không.
“Yến Kỳ, ngươi cho rằng mình không nhận, sẽ thoát được tội sao? Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Nói xong, Tần Dục Thành nhìn ra ngoài quát lạnh: “Đưa người vào.”
Có người bị kéo vào, hai người bị thương, rõ ràng bị đánh không nhẹ, cả người loang lổ vết máu.
“Các ngươi không muốn chịu cực hình thì thành thật khai ra, trước đó các ngươi đã nhìn thấy gì?”
Hai binh lính tuần tra thống khổ lên tiếng: “Bẩm Tần tham tướng, trước đó chúng ta từng nhìn thấy Yến quận vương gặp riêng người của Hoài Nam vương, hắn còn giao một đồ vật gì đó cho người tới. Thuộc hạ sợ quận vương, nên không dám nói ra chuyện này.”
Hai người nói xong, liền ngất đi.
Tần Dục Thành không để ý tới bọn họ, vỗ tay, lại có hai người tiến vào, hai khuôn mặt xa lạ không phải thuộc hạ của Lam đại tướng quân mà là thân tín của Dung Dật Thần.
“Bản tướng cướp hai gã thuộc hạ về đây, trải qua bức cung, bọn họ thừa nhận Yến quận vương từng lén lút gặp Hoài Nam vương.”
Hai người kia lập tức giãy dụa hét lên: “Các ngươi mau thả chúng ta ra.”
Một gã phó tướng đột nhiên đứng dậy đạp mạnh vào người kia. Sau đó xoay người trợn mắt chỉ vào Yến Kỳ quát lên: “Yến quận vương, không ngờ ngươi dĩ nhiên là ngội gián, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn gì chống chế. Ngươi thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, phụ sự ủy thác của hoàng thượng.”
Phó tướng này vừa nói xong, lại nhìn ra bên ngoài hét lên: “Người đâu, trói nội gián lại cho ta.”
Có thuộc hạ nhanh chóng xông vào, vừa thấy người muốn trói là Yến quận vương, nhất thời không dám hành động.
Yến Kỳ u lãnh nhìn phó tướng kia, khinh miệt: “Một phó tướng nho nhỏ dám cuồng vọng như vậy, ai cho ngươi mượn gan.”
“Mạt tướng tuy chỉ là quan nhỏ, nhưng không phải kẻ bán nước, cũng không giao sơ đồ phòng thủ cho người khác, phụ sự tin tưởng của hoàng thượng.”
Phó tướng lại tức giận gầm lên: “Các ngươi còn không tiến lên bắt nội gián, áp giải về kinh chờ hoàng thượng xử lý.”
Người phía sau hắn tiến lên muốn bắt Yến Kỳ, hắn phất tay áo lạnh lẽo lên tiếng: “Ai dám động vào bản quận vương, chán sống rồi sao?”
Yến Kỳ dứt lời, Tần Dục Thành không nhịn được hét lên: “Yến Kỳ, ngươi đừng quá cuồng vọng, nhân chứng vật chứng đều có, chính ngươi thông đồng với địch bán nước, còn cuồng vọng cái gì. Bắt lại cho bản thế tử, nếu ngươi dám phản kháng, chúng ta cùng liên thủ, để xem ngươi lợi hại tới mức nào.
Tần Dục Thành vừa nói xong, mọi người nhanh chóng tản ra vây xung quanh Yến Kỳ.
Yến Kỳ quét mắt nhìn một vòng, lạnh bạc lên tiếng: “Nếu bản quận vương có tội, bản quận vương đi theo các ngươi về kinh, việc này có hoàng thượng định đoạt, Tần thế tử, Lam đại tướng quân, chúng ta cùng nhau vào kinh đi.”
Lam đại tướng quân cùng Tần Dục Thành nhanh chóng nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu: “Được, ngươi đừng mong nửa đường chạy trốn.”
Yến Kỳ cười ha hả: “Ngươi cho rằng bản quận vương là loại tham sống sợ chết, thân là quận vương phủ Yến vương. Còn chưa tới nỗi chạy trối chết, chẳng lẽ bản quận vương có thể bỏ mặc Yến gia không quan tâm, bỏ mặc tân thê tử? Tần thế tử nghĩ nhiều rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài, tà áo dài như nước gợn sóng.
Tần Dục Thành đưa mắt nhìn Lam đại tướng quân: “Đi thôi, chúng ta cùng về kinh, nơi này giao cho tiên phong nhị lộ Tiền Húc. Dặn hắn không cần tùy tiện tấn công Hoài Nam, chúng ta vào kinh bẩm báo hoàng thượng, có chuyện gì để cho người định đoạt.”
“Được.”
Lam đại tướng quân không nhịn được nở nụ cười, Lam Tang đưa mắt nhìn phụ thân, nhanh chóng lên tiếng: “Phụ thân, ta cũng nên về kinh.”
“Cùng nhau đi thôi.”
Lam đại tướng quân dặn dò Tiền Húc vài chuyện quan trọng, sau đó cùng Lam Tang, Tần Dục Thành rời khỏi lều trại, lựa chọn vài tên thuộc hạ áp giải bốn nhân chứng mang theo sơ đồ phòng thủ đi về kinh thành.
Thời tiết tháng mười hai cực kỳ lạnh giá, kinh thành nổi trận tuyết đầu mùa, hoa tuyết nhu lông ngỗng bay đầy trời, khắp nơi một màu trắng, trời đất đều trắng, như phấn trang ngọc triệt.
Thái hậu đã qua đời một tháng, trong kinh thành náo nhiệt hơn một chút, tuy rằng không khí vẫn trầm thấp, nhưng sắp tới cuối năm không ít nhà ra ngoài mua hàng tết, ngựa xe như nước, trên đường vang vang âm thanh kẽo kẹt.
Trong viện Mặc Thấm phủ Yến vương, Vân Nhiễm đang nằm trên giường đọc sách, trong lòng vô cùng nhớ Yến Kỳ, không biết bây giờ chàng thế nào? Hoài Nam đưa tin, nghe nói Định vương đã tiến vào Hoài Nam, vậy chàng còn ở lại đó làm gì. Hoàng thượng chỉ bảo chàng đi truyền lệnh, không bảo chàng đánh giặc, công phá Hoài Nam là chuyện của Lam đại tướng quân, không liên quan tới hắn.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người vén rèm tiến vào, mang theo khí lạnh. Vân Nhiễm rụt cổ lại, nhìn tuyết bay bên ngoài, lười nhúc nhích. Sơn Trà quét mắt phát hiện vẻ mặt chủ tử mệt mỏi, không có tinh thần. Kỳ thật trong lòng nàng biết chủ tử nhớ Yến quận vương, không biết luc nào quận vương về kinh.
Sơn Trà khẽ thở ra, nhớ tới chuyện chính, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Chủ tử, Đường đại nhân bí mật tới đây.”
“Hắn tới làm gì?”
Vân Nhiễm không cảm thấy hứng thú, Sơn Trà sửng sốt một chút rồi nói: “Nô tỳ không rõ, nhưng có vẻ như Đường đại nhân tức giận.”
“Ách!” Vân Nhiễm buột miệng, cũng không chống cự, chậm rãi đứng dậy, Sơn Trà nhanh chóng hầu hạ nàng rời giường. Cấm áo khoác lông cáo choàng lên cho nàng, nói thêm: “Chủ tử, hoa mai trong mai viên đã nỏ, rảnh rỗi người ra ngoài nhìn một chút, không cần ở trong phòng buồn bã, tâm trạng sẽ không vui.”
“Không có tâm tình.”
Đạp tuyết ngắm mai càng dễ tức cảnh sinh tình, nếu Yến Kỳ trở vềm nàng không ngại, có hứng có tình. Nhưng bây giờ một mình lấy đâu ra hứng thú.
Hai người rời khỏi phòng, một luồng khí lạnh ập tới, Vân Nhiễm rụt cổ theo phản xạ, kéo chặt áo khóc, đi tới phòng khách. Đường Tử Khiên đang đi qua đi lại lo lắng xoa tay, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, thấy Vân Nhiễm liền nhanh chóng tới đón.
“Vân Nhiễm! Ngươi nói xem nếu ngươi cầm roi đánh vương tiến cung, buộc tên kia giết tiện nhân. Nếu hắn không nghe, ngươi dùng roi đánh hắn, ta tin bất kể là dân chúng Đại Tuyên hay là triều thần đều hi vọng ngươi làm như vậy. Lần trước tới tìm ngươi, ngươi nói thái hậu mới qua đời, không thích hợp đánh giết. Bây giờ tốt rồi, đã qua một tháng, ngươi không có lí do thoái thác, ngươi biết không? Hôm nay hắn lại giết chết hai ngự y, bởi vì bọn họ kiểm tra sức khỏe cho hoàng hậu trước rồi mới kiểm tra cho Đức phi.
“Bây giờ trong cung chỉ còn bốn ngự ý, ngươi nói nếu hắn lại giết tiếp, liệu còn ngự y nữa không?”
Vân Nhiễm nhướng mày, nháy mắt tràn đầy hàn khí, không ngờ hoàng đế lại giết thêm hai ngự y, hôn quân tàn bạo.
Sở dĩ nàng không động, là vì đánh hắn hay ép hắn giết Lam Tiểu Lăng không giải quyết được vấn đề. Cho dù giết Lam Tiểu Lăng cũng chỉ làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn, nàng muốn để cho Lam Tiểu Lăng hại chết hoàng đế, không cần mình ra tay. Bây giờ Lam Tiểu Lăng ân ái với hoàng thượng đều dùng dược vật kích tình, không có gì bất ngờ rất nhanh sức khỏe sẽ suy kiệt, nàng không cần ra tay hắn vẫn chết. Đây chính là nguyên nhân nàng không dùng roi đánh vương bức tử Lam Tiểu Lăng.
Nhưng mà tên kia ngày càng điên cuồng, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ sẽ có nhiều người vô tội phải chết. Đường Tử Khiên nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cố chấp: “Vân Nhiễm, roi đánh vương rơi vào tay ngươi, chứng minh thánh tổ tin tưởng ngươi. Bây giờ ngươi lại thờ ơ, không phải khiến cho thánh tổ thất vọng sao. Nếu ngươi như vậy, chi bằng hủy diệt roi đánh vương.”
Đường Tử Khiên vừa nói xong, Vân Nhiễm đứng dậy, đang muốn lên tiếng, Dữu Tử từ ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo: “Chủ tử! Không xong rồi, quận vương về kinh, nghe nói... nghe nói...”
Vân Nhiễm nghe thấy Yến Kỳ về kinh liền cao hứng đứng dậy, lại nhìn vẻ mặt Dữu Tử, tâm trạng chìm xuống đáy cốc, trầm giọng: “Quận vương xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói quận vương thông đồng với địch bán nước, bây giờ bị Lam đại tướng quân cùng Tần thế tử phủ quốc công áp giải vào cung.”
“Cái gì mà thông đồng với địch bán nước.”
Vân Nhiễm quát lạnh, Yến Kỳ chẳng qua đi Hoài Nam một chuyến liền biến thành tội phạm phản quốc. Chàng sao có thể làm ra chuyện như vậy, dù cho có làm người khác cũng không thể phát hiện. Chuyện này rõ ràng có người hãm hại, nhưng với năng lực của chàng hẳn có thể thoát thân mới đúng, nếu chàng không làm, chứng tỏ phía sau còn có chiêu.
Nháy mắt trong đầu Vân Nhiễm đã vòng vo vô số ý tưởng, Yến Kỳ muốn làm gì, nàng rất muốn gặp hắn.
“Đi, chúng ta vào cung.”
Vân Nhiễm đi ra ngoài, Đường Tử Khiên nhanh chóng nhắc nhở: “Đừng quên cầm theo roi đánh vương.”
Lần này Vân Nhiễm không từ chối, phân phó Sơn Trà: “Cầm theo roi đánh vương.”
“Ân, chủ tử.” Sơn Trà chạy vội ra ngoài, Dữu Tử giúp đỡ Vân Nhiễm, hai người rời khỏi viện Mặc Thấm. Đường Tử Khiên thấy Vân Nhiễm cầm theo roi đánh vương, cuối cùng cũng thở ra, đợi tới khi các nàng ra tới cửa vương phủ, Sơn Trà đã cầm theo roi tới, mọi người cùng lên xe ngựa tiến vào hoàng cung.
Trong cung Gia Lâm.
Lúc này tập trung rất đông người, việc lần này quá lớn, liên quan tới cả Yến quận vương, cho nên hoàng thượng sai người mời Cẩm thân vương gia, Tần lão quốc công, Yến vương gia, Vân vương gia, Triệu thừa tướng, Vũ An hầu, phủ Tuyên Bình hầu vào cung. Hơn nữa còn có Lam đại tướng quân cùng đám người Tần Dục Thành, cả đám tập trung trong điện chờ hoàng thượng xử án.
Thái giám lại bẩm báo: “Hoàng thượng, thượng thư bộ lễ Đường Tử Khiên tiến cung, quận vương phi cũng tới.”
“Cho bọn họ vào.”
Ánh mắt hoàng đế rơi trên người Yến Kỳ, khóe môi cười như có như không, nếu có thể tận mắt để cho Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ bị bắt vào đại lao mới tốt.
Lam Tiểu Lăng ở bên cạnh mặt mày vui vẻ, ánh mắt sáng quắc, Vân Nhiễm! Hôm nay bản phi cho ngươi tận mắt chứng kiến nam nhân của mình bị bắt vào đại lao, nếu Yến Kỳ bị định tội danh, người trong Yến gia ai cũng không thoát khỏi liên can, Lam Tiểu Lăng không nhịn được nâng tay ao lên che miệng cười. ‘
Vân Nhiễm cùng Đường Tử Khiên tiến vào, vừa tới mắt nàng đã dừng trên người Yến Kỳ. Thấy hắn hoàn hảo không có chuyện gì, trong lòng mới khẽ thở dài nhẹ nhõm, hai mắt nhìn nhau, si mê quấn quýt, nếu không phải trên điện đông người. Hai người thật muốn ôm nhau, xa nhau nhiều ngày thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy đối phương, hận không thể chắp cánh bay tới bên người.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy khóa chặt Vân Nhiễm, thật muốn hung hăng ôm lấy nàng, hôn nàng. Mấy ngày nay hắn nhớ nàng mất ăn mất ngủ, mỗi ngày nhiều thêm một chút, như rượu nồng càng ủ càng say.
Phía trên đại điện hoàng đế ho khan một tiếng, hai người mới thu hồi mắt nhìn về phía hoàng thượng.
Vân Nhiễm đè niềm vui sướng, trầm ổn cùng Đường Tử Khiên hành lễ: “Thần/ Thần phụ gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ bình tĩnh phất tay: “Đứng lên đi.”
Triều thần ngồi ở hai bên, Yến Kỳ đứng ở một bên, hôm nay hắn thân mang tội nên không có chỗ ngồi. Vân Nhiễm đứng dậy đi tới bên cạnh, cung không ngồi xuống. Yến Kỳ khẽ cúi xuống, ngửi hương thơm quen thuộc trên người nàng, hít thật sâu, cuối cùng trong lòng cũng trầm xuống. Hắn nhớ nàng, lại lo lắng nàng ở kinh thành xảy ra chuyện, bây giờ nhìn nàng bình an, hắn rất vui vẻ.
Vân Nhiễm lặng lẽ cầm chặt tay Yến Kỳ, đức phi cùng Lam Tiểu Lăng u ám nhìn hai người vui vẻ.
Bàn tay to lớn của Yến Kỳ vây chặt bàn tay nhỏ bé của Vân Nhiễm, hai tay chạm vào nhau, hơi ấm lan tràn quanh hai người, tim đập nhanh hơn, hai người nhìn nhau, cùng nhau nhìn về phía trước. Vân Nhiễm dùng hành động im lặng nói cho Yến Kỳ. Nàng vĩnh viễn đứng ở bên cạnh hắn, nàng tin hắn, mặc kệ hắn làm gì.
Trong lòng Yến Kỳ ấm áp, dạt dào như tắm gió xuân, khuôn mặt vốn tinh xảo càng thêm rực rỡ.
Sở Dật Kỳ nhìn Tần Dục Thành: “Tần thế tử, ngươi tới nói chuyện này?”
Tần Dục Thành thu hồi tầm mắt ghen tị, chậm rãi bước ra khỏi hàng, trầm ổn bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, trước đó Lam đại tướng quân cùng thân lập phòng tuyến mai phục bên ngoài quận Hoài Nam, vốn nghĩ đám người Định vương chạy đằng trời. Ai ngờ Định vương cùng Hoài Nam vương đi vòng qua Thái Ninh, Long Xuyên, không những vậy bọn họ còn thần không biết quỷ không hay đột phá vòng vây thuận lợi dùng đường thủy tiến vào Hoài Nam từ phía tây. Thần cùng Lam đại tướng quân nghi ngờ chuyện này có nội gián tiết lộ sơ đồ phòng thủ, cho nên bọn chúng mới thuận lợi phá vòng vây.”
“Hoài Nam địa hình hiểm trở, hơn nữa tường thành cao vài trượng, chúng ta muốn cường công cũng không dễ dàng, hơn nữa dù chúng ta có hao binh tổn tướng công phá Hoài Nam, bọn chúng có thể lui về phía đông nam tiến vào Yên Hà không mất một binh một tốt, nhưng chúng ta lại thương vong vô số. Cho nên nếu muốn giữ Hoài Nam chỉ có thể dùng trí, thần thương nghị với Lam đại tướng quân, chi bằng ra mặt âm thầm gặp Dung Dật Thần, thuyết phục hắn giao Định vương ra. Như vậy không cần phí sức có thể bắt được Định vương, về phần Hoài Nam vương, sau này chúng ta còn có thể thu thập hắn.
Trong triều im lặng, Sở Dật Kỳ gật đầu, đây cũng là một cách hay.
Tần Dục Thành liếc hoàng thượng rồi nói tiếp: “Trước kia thần có chút giao tình với Hoài Nam vương nên đảm nhận sứ mệnh, nửa đêm lẻn vào phủ Hoài Nam vương hẹn gặp Dung Dật Thần. Hắn bận tiếp khách ra lệnh cho người làm dẫn thần vào thư phòng, không ngờ thần phát hiện bên trong có một bản sơ đồ phòng thủ.”
Tần Dục Thành nhanh chóng lấy ra sơ đồ phòng thủ đưa cho thái giám trình lên cho Sở Dật Kỳ.
Sở Dật Kỳ khó hiểu, cao thấp đánh giá phần sơ đồ trên tay, ánh mắt nhìn chằm chữ viết, đây là chữ của Yến Kỳ, hắn rất quen thuộc. Sở Dật Kỳ đen mặt, nhưng trong lòng lại hưng phấn, máu sôi lên, Lam Tiểu Lăng trông thấy liền biết hoàng thượng đã phát hiện ra, trong lòng cũng cao hứng ánh mắt tán thưởng nhìn phụ thân mình.
Tần Dục Thành lại nói tiếp: “Xin hoàng thượng xem mặt sau sơ đồ.”
Sở Dật Kỳ nhanh chóng lật lại, mặt sau có viết chữ Yến, Sở Dật Kỳ nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, chuyện này ngươi giải thích thế nào.”
“Bẩm hoàng thượng, thần không làm.”
“Sơ đồ phòng thủ này là bút tích của ngươi, trẫm nhận ra.”
Ánh mắt Sở Dật Kỳ đỏ rực như lửa, trong lòng lại cực kỳ hưng phấn, nếu có thể giết Yến Kỳ, thật sự quá sung sướng.
“Bẩm hoàng thượng, đây là kế phản gián của địch.”
Yến Kỳ ôn nhã nhắc nhở hoàng thượng, Sở Dật Kỳ động tâm, ánh mắt rơi trên sơ đồ: “Nếu địch dùng kế phản gián, vì sao có sơ đồ này, chuyện này chứng minh chúng ta có nội gián.”
Nếu như không có nội gián, sao Định vương có sơ đồ phòng thủ.
Tần Dục Thành lại nói nhanh: “Hoàng thượng, ngoại trừ sơ đồ, thần còn có nhân chứng.”
Dứt lời, hắn liền nhìn ra cửa điện vỗ tay, có bốn người bị áp giải vào, tất cả đều bị dùng hình, vừa vào điện đã dập đầu: “Hoàng thượng ha mạng, xin hoàng thượng tha mạng.”
“Hai người kia chính là thuộc hạ phụ trách tuần tra, bọn họ tận mắt chứng kiến Yến quận vương gặp riêng người của Hoài Nam vương.”
“Hoàng thượng tha mạng, tiểu nhân sợ Yến quận vương trả thù, nên không dám nói, không phải tiểu nhân cố ý dấu giếm, hoàng thượng tha mạng.”
Hai người vừa nói xong, Tần Dục Thành lại chỉ về phía hai người khác: “Bọn họ bị thần bắt ra từ phủ Hoài Nam vương, là thuộc hạ thân tín của hắn.”
“Hoàng thượng tha mạng, chuyện này không liên quan tới chúng ta, thật sự Yến quận vương từng lén lút gặp vương gia.”
Hai người vừa nói xong, trong điện một mảnh nghị luận, người người khó có thể tin, Yến quận vương phản quốc.
Nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, Yến quận vương làm thế nào để thoát thân.
Trong đó có người đoán, chẳng lẽ quận vương thật sự liên thủ với kẻ địch, trước giờ hoàng thượng luôn đối đầu với với quận vương, chẳng lẽ quận vương thật sự giao sơ đồ phòng thủ cho Hoài Nam vương.
Sở Dật Kỳ trầm mặt, lôi đình hét lên: “Yến Kỳ, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nói.”
Trong lòng hoàng đế đủ cảm giác hưng phấn, nếu không phải triều thần đang nhìn, hắn thật muốn cười to, Yến Kỳ! Ngươi cũng có ngày hôm nay, cuối cùng trẫm cũng nhìn thấy ngươi có ngày này.
Nhưng Yến Kỳ cũng không vì hoàng đế nổi giận mà biến sắc mặt, hắn trầm ổn lên tiếng: “Hoàng thượng, việc này có ẩn tình, mong rằng hoàng thượng có thể nghe thần bẩm báo.”
Nói xong, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lam đại tướng quân, khóe môi cười u ám như hoa sen máu bên bờ địa ngục, mang theo sát khí thị huyết. Lam đại tướng quân rùng mình, vô thức sợ hãi, ông cao giọng: “Yến quận vương, nhân chúng vật chứng đầy đủ, không chấp nhận lời ngươi nói dối.”
“Bản quận vương nói dối sao? Bản quận vương chỉ nói có ẩn tình, Lam đại tướng quân sợ cái gì?”
Khác với Lam đại tướng quân khẩn trương bất an, Yến Kỳ lại lạnh nhạt, tao nhã tôn quý, thần thái ung dung rực rỡ.
Chẳng qua ánh mắt hắn nồng đậm u khí, hắn không nhìn Lam đại tướng quân, đối diện với hoàng thượng.
“Hoàng thượng, vi thần muốn hỏi mấy người này vài câu?”
Sở Dật Kỳ nhíu mày nhìn bốn người, vốn định không đáp ứng, nhưng Yến Kỳ không phải người khác, hắn sẽ không tiết lộ sơ đồ phòng thủ. Có khẩu cung của bốn người có thể định tội hắn. Sau lưng hắn có phủ Vân vương cùng Yến vương chống đỡ, nên muốn bắt hắn phải khiến hắn tâm phục khẩu phục.
“Được! Cho phép!”
Yến Kỳ nhanh chóng tiến tới ra lệnh cho thái giám: “Đưa hai người kia xuống cho bổn vương.”
Thái giám nhanh chóng đưa hai người quận vương chỉ ra ngoài.
Yến Kỳ hỏi hai thuộc hạ của Hoài Nam vương: “Ngươi nói bản quận vương lén gặp vương gia nhà các ngươi, gặp ở chỗ nào?”
Hai gã thuộc hạ cúi đầu nhìn Yến Kỳ nói: “Phía sau núi Túy Lĩnh quận Hoài Nam.”
“Ban ngày hay ban đêm.”
“Ban đêm.”
“Mấy người?”
“Bốn người.”
“Trời có sao không?”
“Có!”
“Có mây không?”
“Có.”
Hai người muốn khóc, Yến quận vương hỏi mấy câu này làm gì? Yến Kỳ đã phất tay phân phó người dẫn bọn họ đi, lại đưa hai người kia vào.
Yến Kỳ lặp lại những câu hỏi vừa rồi: “Ngươi nói thấy bản quận vương gặp người của Hoài Nam vương, ở chỗ nào.”
“Sau núi Túy Lĩnh.”
“Ban ngày hay ban đêm.”
“Ban đêm.”
“Mấy người?”
“Bốn người.”
“Trởi có sao không?” Yến Kỳ tiếp tục hỏi, hai gã thuộc hạ nhanh chóng đáp “Có.”
Yến Kỳ hừ một tiếng, hai người cả kinh, nhanh chóng nghĩ, chẳng lẽ hai người vừa rồi nói không, hai người tự cho là thông minh nói: “Không có, chúng ta quên mất, tối hôm đó không có sao.”
“Umh! Thế có mấy không?”
“Có!” Hai người đáp nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, thấy sắc mặt hắn u ám, hai người run lên lắc đầu theo phản xạ: “Không có, không có, chúng ta quên mất.”
Sắc mặt Lam đại tướng quân khó coi, trước đó đã thống nhất lời khai, ai ngờ Yến Kỳ lại hỏi những câu như vậy? Ai nghĩ ra được.
Yến Kỳ nhìn hoàng thượng nhún vai, tao nhã lên tiếng: “Hoàng thượng, người xem, lời khai của bốn người không thống nhất, chứng minh bọn họ đang dùng kế phản gián.”
Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn hai thuộc hạ, thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Hoàng đế giơ sờ đồ lên: “Vậy sơ đồ phòng thủ này là thế nào, sao nó rơi vào tay Hoài Nam vương.”
“Nếu nó xuất hiện ở phủ Hoài Nam, chúng tỏ bên cạnh chúng ta có nội gián, có điều người này không phải bản quận vương.”
Nói xong Yến Kỳ cười khẽ chậm rãi nhìn Lam đại tướng quân, cả người ông ta mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, tại sao có thể như vậy.
Yến Kỳ nhìn ra bên ngoài hét lớn: “Đưa người vào.”
Rất nhanh có hai thị vệ áp giải người tới. Lam đại tướng quân vừa thấy bàn tay đã nắm chặt lại, cố gắng chống đỡ bản thân mình. Người này dĩ nhiên là Lục Xuyên, Lục Xuyên có bản lĩnh bắt chước bút tích của người khác, bất kể là ia chỉ cần nhìn một lần, hắn có thể bắt chước giống hệt, chính chủ cũng khó phân thật giả.
“Lục Xuyên, ngươi nhận ra sơ đồ phòng thủ trong tay hoàng thượng không?”
Yến Kỳ quát hỏi, Lục Xuyên nhanh chóng quét mắt nhìn, mặt như tro tàn. Nhưng hắn không chần chừ, nhanh nói: “Là tiểu nhân đáng chết, tiểu nhâ không nên sao chép phần sơ đồ này.”
“Nói đi, là ai sai ngươi mô phòng sơ đồ.”
Lục Xuyên nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Lam đại tướng quân. Hắn không muốn khai ra, nhưng hắn đã nếm qua thủ đoạn của quận vương, nếu hắn không nói, chỉ sợ sống không bằng chết. Chỉ cần nghĩ tới cực hình hắn liền run như cầy sấy, nhanh chóng lên tiếng: “Là đại tướng quân bảo tiểu nhân sao chép bút tích của quận vương.”
Lục Xuyên vừa nói xong, tất cả mọi người sững sờ, sau đó bùng nổ.
Ánh mắt Lam đại tướng quân bốc hỏa, nhìn Lục Xuyên hét lên: “Lục Xuyên, bản tướng sai ngươi sao chép sơ đồ lúc nào, ngươi chớ ngậm máu phun người.”
Lam Tang không kiềm chế được xông lên đá mạnh vào người Lục Xuyên: “Đồ lang tâm cẩu phế, giống như chó điên cắn càn, cha ta ra lệnh cho ngươi lúc nào.”
Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, Lam Tang dám đá người trước mặt hắn, thật đáng giận: “Lam Tang, lá gan thật lớn, dám đá người trước trên đại điện.”
Lam Tang ngẩn ra, tỉnh táo lại nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần quá phẫn nộ nên mới thất thố, xin hoàng thượng trách phạt.”
Lam Tiểu Lăng ở bên cạnh đã sợ ngây người, nàng thật không ngờ tới cuối chuyện lại thành thế này, phụ thân thành nghịch tặc bán nước, móng tay Lam Tiểu Lăng đâm mạnh vào thịt, nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, chắc chắn kẻ này nhận lệnh tới hãm hại cha ta, xin hoàng thượng minh xét.”
Lời này có ý chỉ Yến Kỳ sai khiến Lục Xuyên mưu hại phụ thân nàng.
Yến Kỳ lạnh lùng nhìn Lam Tiểu Lăng, ánh mắt ám trầm, không chút nể mặt: “Đức phi nương nương, hậu cung không được tham gia vào chính sự, ngươi còn nói nữa, đừng trách bản cung bắt ngươi tới giám sát ti thẩm vấn.”
Lam Tiểu Lăng trắng mặt, lại cắn môi nhìn Sở Dật Kỳ, hắn vỗ tay nàng nhìn Lục Xuyên.
“Lục Xuyên, lá gan thật lớn, dám hãm hại Lam đại tướng quân.”
Lục Xuyên hoảng sợ nhìn hoàng đế, lại nhìn Yến Kỳ, cuối cùng nhìn Lam đại tướng quân, hắn cảm thấy mình không còn đường sống.
Ý niệm vừa nảy lên, hắn như phát điên lao đầu vào cột trụ trong điện, tự vẫn.
Lam đại tướng quân nhìn thấy Lục Xuyên đã chết, nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng, lão thần bị oan, hoàng thượng minh xét.”
Sở Dật Kỳ còn chưa lên tiếng Yến Kỳ đã cười lạnh, vỗ vỗ tay, lại thấy có người đi vào, chính là phó tướng bên cạnh Lam đại tướng quân Hạ Thương. Hắn hành lễ với hoàng đế: “Thuộc hạ gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ nhíu mày nhìn Hạ Thương, Yến Kỳ hỏi hắn: “Hạ Thương, gần đây Lam đại tướng quân có đi tìm Lục Xuyên không?’
Hạ Thương không nhìn Lam đại tướng quân trực tiếp lên tiếng: “Đúng vậy, đại tướng quân tới tìm Lục Xuyên có việc, mạt tướng hỏi hắn làm gì, hắn nói đại tướng quân bảo hắn sao chép một bản sơ đồ phòng thủ.”
Cả người Lam đại tướng quân mềm nhũn, thiếu chút ngất đi.
Lam Tang hét lên: “Hạ Thương, đồ nghiệt tặc, dám mưu hại cha ta.”
Yến Kỳ cười lạnh: “Lam đại thống lĩnh, chờ bàn quận vương hỏi xong đã.”
Dứt lời, Yến Kỳ lại vỗ vỗ tay, bên ngoài lại có người dẫn vào, người này là thần tiễn bên cạnh Lam đại tướng quân Dung Diện Chỉ. Yến Kỳ hỏi Dung Diện Chỉ; “Trước đó Lam đại tướng quân sai ngươi làm gì ở Ô Phong Lĩnh.”
“Đại tướng quân sai thuộc hạ bắn một mũi tên.”
“Bắn về phương nào.”
“Một mũi bắn về phía xa giá của Hoài Nam vương, nhưng lúc đó thần nghĩ tướng quân muốn cảnh cáo hắn ta.”
“Mũi tên của ai.”
“Là tên của đại tướng quân,” Dung Diện Chỉ lại im lặng.
Lúc này Lam đại tướng quân đã trắng mặt, toát mồ hôi hột, Yến Kỳ lạnh lùng nhìn ông, chậm rã lấy ra một tờ giấy từ trong ống tay áo: “Lam dại tướng quân, đây là tờ giấy bản quận vương lấy được từ phủ đệ của Hoài Nam vương, bên trên có viết
‘Đây là sơ đồ phòng thủ, xin rời khỏi Túy Lĩnh.’ Lam đại tướng quân có cần bản vương đối chiếu với bút tích của ngươi.”
Rốt cuộc Lam đại tướng quân không chịu nổi dày vò, run rẩy ngã xuống đại điện, như già đi vài tuổi, nhanh chóng dập đầu: “Thần đáng chết, lão thần đáng chết, hoàng thượng lão thần đáng chết.”
Không ngờ Yến Kỳ đều nhìn rõ mỗi bước đi của ông, bên cạnh ông có người của hắn, ông còn tự cho mình thông minh sắp đặt các bước, ai ngờ kết quả lại hại Lam gia.
Lam đại tướng quân ngẩng đầu nhìn nữ nhi. Nghe dân gian đồn nàng là họa quốc yêu cơ, quả thật yêu nghiệt, tai họa của Lam gia. Nếu không phải nàng liên tục gửi ba bức mật thư khiến ông nghĩ cách diệt trừ Yến Kỳ, sao ông dám động tâm tư với hắn, ông có gan đó sao?
Nếu biết sai đã chẳng làm, tội nghiệt mà, sớm biết như vậy trước đó ông đã bóp chết nghiệt nữ này.
Yến Kỳ đi qua người Lam đại tướng quân, thản nhiên lên tiếng: “Bản quận vương vẫn nghĩ ông sẽ dừng tay, không ngờ vấn đi tới bước này.”
Hắn không nói tiếp mà nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng, Lam đại tướng quân tư thông với giặc chính là tội chết, thần hy vọng hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt.”
Mọi người ngây dại, Lam đại tướng quân tuy có chút kiêu ngạo, nhưng làm người không tệ. Ai ngờ ông lại làm ra chuyện như vậy, tư thông với Định vương, đây chính là tội chết đó, chẳng những mất đầu, cả Lam gia cũng bị diệt. Gia tộc trăm năm bị hủy trong một khắc, rốt cuộc ông ta điên tới mức nào, mới không biết tự lượng sức đi đấu với Yến quận vương ngoan độc dũng mãnh.
Giờ khắc này Lam Tiểu Lăng ngây người, như thủy triều rút nước không thở nổ, ả cảm thấy cả người lạnh băng, máu ngừng chảy, nhìn phụ thân tuyệt vọng, khắc cốt hận không thể bóp chết mình. Nếu không phải ả âm thầm gửi ba mức mật thư, phụ thân tuyệt đối không có gan đấu với Yến kỳ, phụ thân chết là vì mình sao?
Lam Tiểu Lăng rơi lệ, nhanh chóng bổ nhào tới trước mặt Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, phụ thân nô tỳ nhất thời hồ đồ, xin hoàng thượng tha chết, cầu xin người tha cho cả nhà nô tỳ.”
Lam Tang ngơ ngẩn, chuyện gì đây, việc này thật sự do phụ thân gây ra, đang yên lành ông làm gì vậy, phát điên cái gì, khiến cả tộc bị diệt.
Lam Tang ngơ ngác quỳ xuống, cả điện yên tĩnh.
Lam gia gây ra chuyện như vậy thật không thể tha thứ, thứ nhât bọn họ có đức phi họa quốc yêu cơ ở trong cung, mọi người đều hận không thể giết nàng, sao có thể xin tha cho Lam gia, tất cả đều bất động.
Hoàng đế nhìn Lam Tiểu Lăng nước mắt mênh mông khóc chết đi sống lại, trong lòng có chút thương hại, đang muốn hạ chỉ tha chết.
Chỉ thấy Vân Nhiễm chậm rãi bước ra cầm roi đánh vương, lạnh lùng lên tiếng: “Hoàng thượng, xin hạ chỉ kê biên tài sản phủ Phụng quốc tướng quân, xử chém cả nhà họ Lam, sung quân người làm trong phủ.”
“Không!” Lam Tiểu Lăng thê thảm hét lên, tức hộc máu.
Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu Lam đại tướng quân, độtnhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, có tiểu binh chạy vội tới quỳ xuống: “Đại tướng quân, không xong rồi, Đinh vương cùng Kinh Vệ Quân không đi theo đường Túy Lĩnh, chúng ta bị lừa.”
“Cái gì, bị lừa, lúc trước thám tử báo tin, không phải bọn họ đi theo đường này sao?”
“Bẩm đại tướng quân, bọn họ dùng mưu kế. Vài kỵ binh kéo theo bao cát chạy về hướng Túy Lĩnh, tạo thành cát bụi cuồn cuộn, vì thế thám tử mới nghĩ bọn họ đi theo đường này, nhưng xem ra không phải như vậy.”
Sắc mặt Lam đại tướng quân vô thức trở nên khó coi, bàn tay tráng kiện nắm chặt lại: “Định vương lại gian xảo như vậy, Yến quận vương ngươi xem việc này?”
Yến Kỳ nhướng hàng mi hẹp dài, cầm ly trà lên uống, nhàn nhã lên tiếng: “Dù sao cũng chỉ là một mánh khóe, Lam đại tướng quân kinh hoàng làm gì, bọn họ không đi qua Túy Lĩnh về Hoài nam, tất nhiên sẽ đi theo đường khác, không phải những chỗ đó đại tướng quân cũng bố trí binh mã sao, lo lắng làm gì.
“Phải, phải.”
Lam đại tướng quân nâng tay áo lau mồ hôi, không dám nhìn ánh mắt thâm thúy của Yến Kỳ, như thể tất cả tâm tư của ông đều bại lộ trước mặt hắn, điều này khiến ông cảm thấy rất áp lực.
Lam đại tướng quân quay đầu nhìn thám tử, nhanh chóng hạ lệnh: “Lập tức thông báo cho các ngả đường, nếu Định vương phá vây theo đường khác, nhất định liều chết ngăn cản, sau đó ra roi thúc ngựa về bẩm báo.”
“Ân, tướng quân.”
Tiểu binh vội vàng chạy đi, Yến Kỳ buông chén trà ra, ngoắc ý bảo Lam đại tướng quân: “Tới, chúng ta tiếp tục đánh cờ, dù sao cũng có thời gian.”
Vừa nghe thấy lại chơi cờ, vẻ mặt Lam đại tướng quân cứng đờ, xua tay: “Yến quận vương, ngươi tha cho lão thần đi, ta chỉ hợp đánh giặc, không thích chơi cờ, quận vương kì nghệ cao thâm, lão thần đại chiến không thắng nổi một ván.”
Ánh mắt đen láy của Yến Kỳ lóe lên, khóe môi cười u ám: “Bản quận vương thấy Lam đại tướng quân làm rất tốt, lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, thế nào lại không chơi cờ, tiếp tục chơi với bản quận vương đi.”
Lam đại tướng quân sợ hết hồn, còn đâu sức lực hạ cờ, kiên quyết xua tay: “Yến quận vương tha cho thần đi, thần thật sự không có tinh lực chơi ván cờ này.”
Cuối cùng Yến Kỳ cũng tha cho ông ta, tiếp tục cầm ly trà lên uống, Lam đại tướng quân không dám nhìn thêm, xoay người đi ra bên ngoài chờ tin.”
Ở phía sau ánh mắt Yến Kỳ u hàn như đầm băng vạn năm, sâu không thấy đáy, bàn tay khẽ nắm chặt lại, chén trà trong tay lách cách vỡ tan, bên cạnh có thuộc hạ tới gần cung kính bẩm báo: “Gia, tất cả đã sắp xếp xomg.”
“Umh!”
Một ngày một đêm sau, đám người Lam đại tướng quân nhận được tin. Định vương cùng hai vạn binh Kinh vệ quân, thêm hai vạn binh tướng quận Hoài Nam đột phá mạnh vòng vây, tiến vào Hoài Nam, tin tức không khác gì sét đánh trên đỉnh đầu khiến đám người Lam đại tướng quân nổ tung.
Theo như tin tức thám tử bẩm báo, Định vương cùng Dung Dật thần không đột phá phòng tuyến bên ngoài quận Hoài Nam. Bọn họ sử dụng lối đánh vu hồi, đi theo huyện Thái Ninh, vòng qua Long Xuyên, sau đó đi đường thủy tới sườn phía tây quận Hoài Nam, nơi đó vừa khéo lại là góc chết của Lam đại tướng uqqna. Binh lính mai phục chủ yếu trên đường núi cùng đường bộ. Phía tây Hoài Nam binh lính mỏng nhất, bởi vì núi cao có sông, khó lập phòng tuyến, cho nên đám người Định vương mới thừa cơ đột phá tiến vào Hoài Nam. Lúc này muốn bắt bọn họ là chuyện không dễ.
Trong doanh trại cách quận Hoài Nam năm mươi dặm, tập trung rất nhiều người, tướng lãnh ngồi đây đều do hoàng đế phái ra. Lam đại tướng quân ngồi vị trí chính giữa, bên trái ông là Tiền Húc trước đó được hoàng thượng sắc phong làm thống lĩnh đạo binh thứ hai, Tiền Húc nguyên là dũng tướng quân doanh phía bắc, lần này được phái làm tiên phong đạo binh thứ hai có nhiệm vụ ngăn cản Định vương, không ngờ hắn cùng Lam đại tướng quân trước sau vây chặt, vẫn để cho Định vương cùng Hoài Nam vương rút về Hoài Nam, thật sự quá đả kích.
Tiền Húc mạnh mẽ nện một quyền xuống bàn, vẻ mặt căm tức.
Ngồi bên cạnh Tiền Húc chính là con trai Lam đại tướng quân Lam Tang, hắn phụng chỉ tới đưa tin.
Có điều, lần này vây bắt Định vương cùng Hoài Nam vương không phải nhiệm vụ của hắn, nên hắn không mấy lo lắng.
Phía bên còn lại của Lam đại tướng quân là Yến Kỳ cùng Tần Dục Thành.
Tần Dục Thành nhìn mọi người trong doanh trại, sắc mặt đen trầm, ánh mắt nóng rực, trầm giọng lên tiếng: “Lần này đám người Định vương có thể đột phá phòng tuyến, rõ ràng khác thường. Dù phía tây Hoài Nam là góc chết, binh lính mỏng, nhưng chúng ta bố trí một lượng lớn binh lính mai phục ở Thái Ninh cùng Long Xương, sao bọn họ có thể thuận lợi phá vây tiến vào đường thủy, trừ khi có người tiết lộ vị trí phòng thủ. Trong số chúng ta có nội gián.
Tần Dục Thành vừa nói xong, mọi người trong doanh trại ồn ào, ai cũng khẳng định lần này có nội gián tiết lộ bí mật, nên Định vương mới thuận lợi phá vây tiến vào Hoài Nam. Nếu không sao bọn chúng có thể hữu kinh vô hiếm tránh được mai phục.
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy bất an, ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn, nghi ngờ lẫn nhau.
Lam đại tướng quân đập bàn, tranh cãi cuối cùng cũng lắng xuống. Lam đại tướng quân quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng trầm giọng: “Bây giờ điều tra nội gián là thứ yêu, bản tướng nhất định điều tra rõ chuyện này bẩm báo với hoàng thượng, chỉ là việc chính trước mắt các vị vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để công phá Hoài Nam bắt đám người Đinh vương.”
Lam đại tướng quân vừa dứt lời, Tiền Húc buồn bực: “Bây giờ muốn bắt bọn họ cũng không dễ, phải biết rằng nếu không thủ được Hoài Nam, bọn họ hoàn toàn có thể bỏ nơi đó đi về phía tây lui về Yên Hà. Nếu thật sự như vậy, chúng ta không có khả năng bắt được bọn họ.
Tiền Húc vừa nói xong, tâm trạng ai cũng nặng nề.
Tần Dục Thành đột nhiên lên tiếng: “Nếu muốn bắt Định vương, không thể cứng đối cứng, chỉ có thể dùng trí, nếu cường công, chẳng thương vong lớn, hơn nữa dân chúng Hoài Nam cũng bị thương tổn, Sở Dật Lâm cùng Dung Dật Thần vẫn vô sự.”
“Dùng trí? Dùng như thế nào?”
Lam đại tướng quân nhìn vị thế tử phủ Tần quốc công, tuy rằng chỉ là tam phẩm tham tương, nhưng sau lưng còn có phủ Tần quốc công, cho nên ông rất cung kính đối với hắn.
“Tần tham tướng ngươi nói dùng trí như thế nào.”
“Chúng ta có thể âm thầm phái người tới gặp Dung Dật Thần, cho hắn lợi ích để hắn đồng ý giao Định vương ra. Trước mắt hoàng thượng muốn Định vương không phải Hoài Nam vương, chỉ cần lợi ích ưu việt, nói không chừng Hoài Nam vương sẽ đồng ý.”
“Tần tham tướng xác định kế này có thể dùng sao? Còn có nên phái ai đi thì tốt nhất.”
Lúc này người lên tiếng chính là Yến Kỳ, từ đầu tới giờ hắn không có biểu hiện gì, thản nhiên nhìn Tần Dục Thành. Tần Dục Thành đứng dậy ôm quyền nhìn tướng lĩnh trầm ổn: “Nếu các vị tin tưởng bản thế tử, ta sẽ âm thầm tới Hoài Nam một chuyến, với giao tình của ta với Dung Dật Thần, dù hắn không đồng ý cũng sẽ không giết chết ta. Các vị không cần lo lắng.
Tần Dục Thành bí mật có giao tình với Dung Dật Thần, lúc này hắn thản nhiên nói ra, mọi người cũng không nghi ngờ hắn. Hơn nữa hiện tại không có cách nào hay, Hoài Nam tuy chỉ là quận nhỏ, nhưng sông núi vây quanh, bên ngoài có tường thành cao hơn mười dặm, muốn cường công không phải chuyện dễ dàng, cho nên chỉ có thể dùng trí. Biện pháp của Tần thế tử cũng là một cách hay, cuối cùng mọi người thương lượng đồng ý để cho Tần Dục Thành đi Hoài Nam một chuyến.
Lam đại tướng quân nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem việc này thế nào?”
Yến Kỳ thản nhiên cười khẽ: “Nếu Tần tham tướng nguyện ý chịu khổ một phen, vậy cứ làm theo kế đó đi, nhưng chuyện nội gián, mong rằng Lam đại tướng quân cố gắng nhiều hơn.”
“Ân! Bản tướng chắc chắn điều tra ra nội gián.”
Lam đại tướng quân nắm chặt tay lại, mắt ứng tức giận, căm tức dị thường lên tiếng: “Việc này bản tướng chắc chắn sẽ điều tra rõ, tuyệt đối không bỏ qua cho nội gián chết tiệt.”
“Vậy là tốt rồi,” Yến Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, thần thái bí hiểm khiến Lam đại tướng quân bất an, mọi người trong doanh trại lục đục đứng dậy rời đi. Tần Dục Thành cùng Lam đại tướng quân thương lượng một chút thời gian tới quận Hoài Nam cũng tự lui về nghỉ ngơi, đợi nửa đêm hành động.
Tới nửa đêm, mọi người trong doanh trại đều nghỉ ngơi, ngoại trừ binh lính tuần tra. Đúng lúc này, đột nhiên nổi trống báo động triệu tập tướng lĩnh tập hợp. Mọi người lập tức bật dậy nhanh chóng chạy tới lều trại của chủ tướng, Yến Kỳ cũng chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề, lúc hắn tới mọi người đã có mặt đầy đủ, hắn là người cuối cùng.
Lam đại tướng quân cùng Tần Dục Thành vừa thấy hắn tới, sắc mặt trở nên khó coi, nhất là Tần Dục Thành, âm trầm như thể hận không thể ăn hắn.
Yến Kỳ làm như không thấy, đi thẳng vào chỗ ngồi.
Đợi tới khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiên phong nhị lộ Tiền Húc lên tiếng hỏi: “Đại tướng quân, nửa đêm đột nhiên triệu tập chúng ta tới đây là có chuyện gì?”
Sắc mặt Lam đại tướng quân đen trầm, lạnh băng lên tiếng: “Bản tướng quân đã điều tra ra, nội gián tiết lộ phòng thủ của chúng ta là kẻ nào?”
Ông vừa dứt lời, mọi người trong lều phẫn nộ, căm tức, Tiền Húc quát hỏi: “Kẻ nào, kẻ nào dám tiết lộ phòng thủ của chúng ta, nếu điều tra ra được, ta muốn băm hắn thành tám mảnh, dám làm ra chuyện như vậy.”
“Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho nội gián, nếu không phải hắn âm hiểm, Định vương cùng Hoài Nam vương nhất định không phá được vòng vây.”
“Tướng quân, rốt cuộc là kẻ nào?”
Lam đại tướng quân không nói, quay sang nhìn Tần Dục Thành: “Vẫn nên để cho Tần tham tướng nói đi.”
Mọi người trong lều im lặng, nhìn Tần Dục Thành: “Tần tham tướng, rốt cuộc là kẻ nào?”
Tần Dục Thành quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng rơi trên người Yến Kỳ. Trầm ổn gằn từng chữ: “Tối nay bản tướng tới quận Hoài Nam gặp Dung Thần, hắn không từ chối, có khách tới, nên sai người dẫn bản tướng tới thư phòng chờ một lát, ta ngồi trong phòng vô tình nhìn thấy một bản sơ đồ phòng thủ.”
Tần Dục Thành lấy từ trong tay áo ra một bản sơ đồ phòng thủ vứt lên bàn, các tướng lĩnh đứng dậy tới trước bàn quan sát, nhìn thấy đúng là sơ đồ phòng thủ lần này bọn họ dùng vây bắt Định vương. Không ngờ nó lại nằm trong thư phòng Hoài Nam vương, chuyện này chứng minh có người đưa sơ đồ cho bọn chúng. Nên bọn họ mới thuận lợi vòng qua Thái Ninh, tới Long Xương tiến vào phía tây Hoài Nam.
Mọi người lập tức tranh cãi ầm ĩ, tất cả mọi người đều hét lên: “Quả nhiên có nội gián, rốt cuộc kẻ nào giao sơ đồ cho địch nhân, nội gián là ai?”
Tần Dục Thành âm trầm, nhanh chóng lên tiếng: “Các ngươi xem mặt sau sơ đồ.”
Lam Tang nhanh tay lẹ mắt lật sơ đồ lại, thấy phía sau viết một chữ Yến rõ ràng.
“Yến, sao lại là Yến? Đây là có ý gì.”
Lam Tang thấy kỳ quái, mọi người cũng đưa mắt nhìn nhau, có người nhanh chóng phản ứng nhìn Yến Kỳ, Yến quận vương không phải họ Yến sao?
Chẳng lẽ Yến quận vương tiết lộ sơ đồ phòng thủ ra ngoài, chẳng lẽ quận vương chính là nội gián.
Mọi người vốn đang tranh cãi ầm ĩ lập tức yên lặng, Yến Kỳ lạnh nhạt thản nhiên, không vì ánh mắt nghi ngờ của mọi người mà thay đổi.
Tần Dục Thành tức giận chỉ vào Yến Kỳ, trầm giọng lên tiếng: “Yến Kỳ, ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Yến Kỳ ung dung lên tiếng: “Chuyện gì? Rõ ràng đây là kế phản gián của kẻ địch.”
“Kế phản gián, trước đó bản tướng cũng tưởng đó là kế phản giản, nhưng Lam đại tướng quân đã tìm người kiểm chứng bút tích, dấu hiệu trên sơ đồ chính là chữ của ngươi, ngươi còn gì để nói không?”
Mọi người đều nhìn Yến quận vương, có một số người khôn khéo nghĩ hình như quận vương đối chọi với hoàng thượng, khó trách hắn giao sơ đồ cho Hoài Nam vương, đây là hắn định trợ giúp Định vương đăng cơ sao?
“Chẳng lẽ bút tích không thể bắt trước sao?”
Yến Kỳ nhướng hàng mi đen dài, vân đạm phong khinh lên tiếng, cũng không khủng hoảng bất an vì bị nghi ngờ. Hắn như vậy khiến người ta hận nghiến răng.
Nhưng ở đây không có ai dám làm khó hắn, hắn là Yến quận vương Giám sát ti, giảo hoạt như hổ, sơ ý, chẳng những không bắt được hắn, ngược lại bị hắn cắn.
Tần Dục Thành không sợ Yến Kỳ, tuy Yến gia lợi hại, nhưng phủ Tần quốc công không phải ngồi không.
“Yến Kỳ, ngươi cho rằng mình không nhận, sẽ thoát được tội sao? Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Nói xong, Tần Dục Thành nhìn ra ngoài quát lạnh: “Đưa người vào.”
Có người bị kéo vào, hai người bị thương, rõ ràng bị đánh không nhẹ, cả người loang lổ vết máu.
“Các ngươi không muốn chịu cực hình thì thành thật khai ra, trước đó các ngươi đã nhìn thấy gì?”
Hai binh lính tuần tra thống khổ lên tiếng: “Bẩm Tần tham tướng, trước đó chúng ta từng nhìn thấy Yến quận vương gặp riêng người của Hoài Nam vương, hắn còn giao một đồ vật gì đó cho người tới. Thuộc hạ sợ quận vương, nên không dám nói ra chuyện này.”
Hai người nói xong, liền ngất đi.
Tần Dục Thành không để ý tới bọn họ, vỗ tay, lại có hai người tiến vào, hai khuôn mặt xa lạ không phải thuộc hạ của Lam đại tướng quân mà là thân tín của Dung Dật Thần.
“Bản tướng cướp hai gã thuộc hạ về đây, trải qua bức cung, bọn họ thừa nhận Yến quận vương từng lén lút gặp Hoài Nam vương.”
Hai người kia lập tức giãy dụa hét lên: “Các ngươi mau thả chúng ta ra.”
Một gã phó tướng đột nhiên đứng dậy đạp mạnh vào người kia. Sau đó xoay người trợn mắt chỉ vào Yến Kỳ quát lên: “Yến quận vương, không ngờ ngươi dĩ nhiên là ngội gián, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn gì chống chế. Ngươi thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, phụ sự ủy thác của hoàng thượng.”
Phó tướng này vừa nói xong, lại nhìn ra bên ngoài hét lên: “Người đâu, trói nội gián lại cho ta.”
Có thuộc hạ nhanh chóng xông vào, vừa thấy người muốn trói là Yến quận vương, nhất thời không dám hành động.
Yến Kỳ u lãnh nhìn phó tướng kia, khinh miệt: “Một phó tướng nho nhỏ dám cuồng vọng như vậy, ai cho ngươi mượn gan.”
“Mạt tướng tuy chỉ là quan nhỏ, nhưng không phải kẻ bán nước, cũng không giao sơ đồ phòng thủ cho người khác, phụ sự tin tưởng của hoàng thượng.”
Phó tướng lại tức giận gầm lên: “Các ngươi còn không tiến lên bắt nội gián, áp giải về kinh chờ hoàng thượng xử lý.”
Người phía sau hắn tiến lên muốn bắt Yến Kỳ, hắn phất tay áo lạnh lẽo lên tiếng: “Ai dám động vào bản quận vương, chán sống rồi sao?”
Yến Kỳ dứt lời, Tần Dục Thành không nhịn được hét lên: “Yến Kỳ, ngươi đừng quá cuồng vọng, nhân chứng vật chứng đều có, chính ngươi thông đồng với địch bán nước, còn cuồng vọng cái gì. Bắt lại cho bản thế tử, nếu ngươi dám phản kháng, chúng ta cùng liên thủ, để xem ngươi lợi hại tới mức nào.
Tần Dục Thành vừa nói xong, mọi người nhanh chóng tản ra vây xung quanh Yến Kỳ.
Yến Kỳ quét mắt nhìn một vòng, lạnh bạc lên tiếng: “Nếu bản quận vương có tội, bản quận vương đi theo các ngươi về kinh, việc này có hoàng thượng định đoạt, Tần thế tử, Lam đại tướng quân, chúng ta cùng nhau vào kinh đi.”
Lam đại tướng quân cùng Tần Dục Thành nhanh chóng nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu: “Được, ngươi đừng mong nửa đường chạy trốn.”
Yến Kỳ cười ha hả: “Ngươi cho rằng bản quận vương là loại tham sống sợ chết, thân là quận vương phủ Yến vương. Còn chưa tới nỗi chạy trối chết, chẳng lẽ bản quận vương có thể bỏ mặc Yến gia không quan tâm, bỏ mặc tân thê tử? Tần thế tử nghĩ nhiều rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài, tà áo dài như nước gợn sóng.
Tần Dục Thành đưa mắt nhìn Lam đại tướng quân: “Đi thôi, chúng ta cùng về kinh, nơi này giao cho tiên phong nhị lộ Tiền Húc. Dặn hắn không cần tùy tiện tấn công Hoài Nam, chúng ta vào kinh bẩm báo hoàng thượng, có chuyện gì để cho người định đoạt.”
“Được.”
Lam đại tướng quân không nhịn được nở nụ cười, Lam Tang đưa mắt nhìn phụ thân, nhanh chóng lên tiếng: “Phụ thân, ta cũng nên về kinh.”
“Cùng nhau đi thôi.”
Lam đại tướng quân dặn dò Tiền Húc vài chuyện quan trọng, sau đó cùng Lam Tang, Tần Dục Thành rời khỏi lều trại, lựa chọn vài tên thuộc hạ áp giải bốn nhân chứng mang theo sơ đồ phòng thủ đi về kinh thành.
Thời tiết tháng mười hai cực kỳ lạnh giá, kinh thành nổi trận tuyết đầu mùa, hoa tuyết nhu lông ngỗng bay đầy trời, khắp nơi một màu trắng, trời đất đều trắng, như phấn trang ngọc triệt.
Thái hậu đã qua đời một tháng, trong kinh thành náo nhiệt hơn một chút, tuy rằng không khí vẫn trầm thấp, nhưng sắp tới cuối năm không ít nhà ra ngoài mua hàng tết, ngựa xe như nước, trên đường vang vang âm thanh kẽo kẹt.
Trong viện Mặc Thấm phủ Yến vương, Vân Nhiễm đang nằm trên giường đọc sách, trong lòng vô cùng nhớ Yến Kỳ, không biết bây giờ chàng thế nào? Hoài Nam đưa tin, nghe nói Định vương đã tiến vào Hoài Nam, vậy chàng còn ở lại đó làm gì. Hoàng thượng chỉ bảo chàng đi truyền lệnh, không bảo chàng đánh giặc, công phá Hoài Nam là chuyện của Lam đại tướng quân, không liên quan tới hắn.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người vén rèm tiến vào, mang theo khí lạnh. Vân Nhiễm rụt cổ lại, nhìn tuyết bay bên ngoài, lười nhúc nhích. Sơn Trà quét mắt phát hiện vẻ mặt chủ tử mệt mỏi, không có tinh thần. Kỳ thật trong lòng nàng biết chủ tử nhớ Yến quận vương, không biết luc nào quận vương về kinh.
Sơn Trà khẽ thở ra, nhớ tới chuyện chính, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Chủ tử, Đường đại nhân bí mật tới đây.”
“Hắn tới làm gì?”
Vân Nhiễm không cảm thấy hứng thú, Sơn Trà sửng sốt một chút rồi nói: “Nô tỳ không rõ, nhưng có vẻ như Đường đại nhân tức giận.”
“Ách!” Vân Nhiễm buột miệng, cũng không chống cự, chậm rãi đứng dậy, Sơn Trà nhanh chóng hầu hạ nàng rời giường. Cấm áo khoác lông cáo choàng lên cho nàng, nói thêm: “Chủ tử, hoa mai trong mai viên đã nỏ, rảnh rỗi người ra ngoài nhìn một chút, không cần ở trong phòng buồn bã, tâm trạng sẽ không vui.”
“Không có tâm tình.”
Đạp tuyết ngắm mai càng dễ tức cảnh sinh tình, nếu Yến Kỳ trở vềm nàng không ngại, có hứng có tình. Nhưng bây giờ một mình lấy đâu ra hứng thú.
Hai người rời khỏi phòng, một luồng khí lạnh ập tới, Vân Nhiễm rụt cổ theo phản xạ, kéo chặt áo khóc, đi tới phòng khách. Đường Tử Khiên đang đi qua đi lại lo lắng xoa tay, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, thấy Vân Nhiễm liền nhanh chóng tới đón.
“Vân Nhiễm! Ngươi nói xem nếu ngươi cầm roi đánh vương tiến cung, buộc tên kia giết tiện nhân. Nếu hắn không nghe, ngươi dùng roi đánh hắn, ta tin bất kể là dân chúng Đại Tuyên hay là triều thần đều hi vọng ngươi làm như vậy. Lần trước tới tìm ngươi, ngươi nói thái hậu mới qua đời, không thích hợp đánh giết. Bây giờ tốt rồi, đã qua một tháng, ngươi không có lí do thoái thác, ngươi biết không? Hôm nay hắn lại giết chết hai ngự y, bởi vì bọn họ kiểm tra sức khỏe cho hoàng hậu trước rồi mới kiểm tra cho Đức phi.
“Bây giờ trong cung chỉ còn bốn ngự ý, ngươi nói nếu hắn lại giết tiếp, liệu còn ngự y nữa không?”
Vân Nhiễm nhướng mày, nháy mắt tràn đầy hàn khí, không ngờ hoàng đế lại giết thêm hai ngự y, hôn quân tàn bạo.
Sở dĩ nàng không động, là vì đánh hắn hay ép hắn giết Lam Tiểu Lăng không giải quyết được vấn đề. Cho dù giết Lam Tiểu Lăng cũng chỉ làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn, nàng muốn để cho Lam Tiểu Lăng hại chết hoàng đế, không cần mình ra tay. Bây giờ Lam Tiểu Lăng ân ái với hoàng thượng đều dùng dược vật kích tình, không có gì bất ngờ rất nhanh sức khỏe sẽ suy kiệt, nàng không cần ra tay hắn vẫn chết. Đây chính là nguyên nhân nàng không dùng roi đánh vương bức tử Lam Tiểu Lăng.
Nhưng mà tên kia ngày càng điên cuồng, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ sẽ có nhiều người vô tội phải chết. Đường Tử Khiên nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cố chấp: “Vân Nhiễm, roi đánh vương rơi vào tay ngươi, chứng minh thánh tổ tin tưởng ngươi. Bây giờ ngươi lại thờ ơ, không phải khiến cho thánh tổ thất vọng sao. Nếu ngươi như vậy, chi bằng hủy diệt roi đánh vương.”
Đường Tử Khiên vừa nói xong, Vân Nhiễm đứng dậy, đang muốn lên tiếng, Dữu Tử từ ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo: “Chủ tử! Không xong rồi, quận vương về kinh, nghe nói... nghe nói...”
Vân Nhiễm nghe thấy Yến Kỳ về kinh liền cao hứng đứng dậy, lại nhìn vẻ mặt Dữu Tử, tâm trạng chìm xuống đáy cốc, trầm giọng: “Quận vương xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói quận vương thông đồng với địch bán nước, bây giờ bị Lam đại tướng quân cùng Tần thế tử phủ quốc công áp giải vào cung.”
“Cái gì mà thông đồng với địch bán nước.”
Vân Nhiễm quát lạnh, Yến Kỳ chẳng qua đi Hoài Nam một chuyến liền biến thành tội phạm phản quốc. Chàng sao có thể làm ra chuyện như vậy, dù cho có làm người khác cũng không thể phát hiện. Chuyện này rõ ràng có người hãm hại, nhưng với năng lực của chàng hẳn có thể thoát thân mới đúng, nếu chàng không làm, chứng tỏ phía sau còn có chiêu.
Nháy mắt trong đầu Vân Nhiễm đã vòng vo vô số ý tưởng, Yến Kỳ muốn làm gì, nàng rất muốn gặp hắn.
“Đi, chúng ta vào cung.”
Vân Nhiễm đi ra ngoài, Đường Tử Khiên nhanh chóng nhắc nhở: “Đừng quên cầm theo roi đánh vương.”
Lần này Vân Nhiễm không từ chối, phân phó Sơn Trà: “Cầm theo roi đánh vương.”
“Ân, chủ tử.” Sơn Trà chạy vội ra ngoài, Dữu Tử giúp đỡ Vân Nhiễm, hai người rời khỏi viện Mặc Thấm. Đường Tử Khiên thấy Vân Nhiễm cầm theo roi đánh vương, cuối cùng cũng thở ra, đợi tới khi các nàng ra tới cửa vương phủ, Sơn Trà đã cầm theo roi tới, mọi người cùng lên xe ngựa tiến vào hoàng cung.
Trong cung Gia Lâm.
Lúc này tập trung rất đông người, việc lần này quá lớn, liên quan tới cả Yến quận vương, cho nên hoàng thượng sai người mời Cẩm thân vương gia, Tần lão quốc công, Yến vương gia, Vân vương gia, Triệu thừa tướng, Vũ An hầu, phủ Tuyên Bình hầu vào cung. Hơn nữa còn có Lam đại tướng quân cùng đám người Tần Dục Thành, cả đám tập trung trong điện chờ hoàng thượng xử án.
Thái giám lại bẩm báo: “Hoàng thượng, thượng thư bộ lễ Đường Tử Khiên tiến cung, quận vương phi cũng tới.”
“Cho bọn họ vào.”
Ánh mắt hoàng đế rơi trên người Yến Kỳ, khóe môi cười như có như không, nếu có thể tận mắt để cho Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ bị bắt vào đại lao mới tốt.
Lam Tiểu Lăng ở bên cạnh mặt mày vui vẻ, ánh mắt sáng quắc, Vân Nhiễm! Hôm nay bản phi cho ngươi tận mắt chứng kiến nam nhân của mình bị bắt vào đại lao, nếu Yến Kỳ bị định tội danh, người trong Yến gia ai cũng không thoát khỏi liên can, Lam Tiểu Lăng không nhịn được nâng tay ao lên che miệng cười. ‘
Vân Nhiễm cùng Đường Tử Khiên tiến vào, vừa tới mắt nàng đã dừng trên người Yến Kỳ. Thấy hắn hoàn hảo không có chuyện gì, trong lòng mới khẽ thở dài nhẹ nhõm, hai mắt nhìn nhau, si mê quấn quýt, nếu không phải trên điện đông người. Hai người thật muốn ôm nhau, xa nhau nhiều ngày thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy đối phương, hận không thể chắp cánh bay tới bên người.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy khóa chặt Vân Nhiễm, thật muốn hung hăng ôm lấy nàng, hôn nàng. Mấy ngày nay hắn nhớ nàng mất ăn mất ngủ, mỗi ngày nhiều thêm một chút, như rượu nồng càng ủ càng say.
Phía trên đại điện hoàng đế ho khan một tiếng, hai người mới thu hồi mắt nhìn về phía hoàng thượng.
Vân Nhiễm đè niềm vui sướng, trầm ổn cùng Đường Tử Khiên hành lễ: “Thần/ Thần phụ gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ bình tĩnh phất tay: “Đứng lên đi.”
Triều thần ngồi ở hai bên, Yến Kỳ đứng ở một bên, hôm nay hắn thân mang tội nên không có chỗ ngồi. Vân Nhiễm đứng dậy đi tới bên cạnh, cung không ngồi xuống. Yến Kỳ khẽ cúi xuống, ngửi hương thơm quen thuộc trên người nàng, hít thật sâu, cuối cùng trong lòng cũng trầm xuống. Hắn nhớ nàng, lại lo lắng nàng ở kinh thành xảy ra chuyện, bây giờ nhìn nàng bình an, hắn rất vui vẻ.
Vân Nhiễm lặng lẽ cầm chặt tay Yến Kỳ, đức phi cùng Lam Tiểu Lăng u ám nhìn hai người vui vẻ.
Bàn tay to lớn của Yến Kỳ vây chặt bàn tay nhỏ bé của Vân Nhiễm, hai tay chạm vào nhau, hơi ấm lan tràn quanh hai người, tim đập nhanh hơn, hai người nhìn nhau, cùng nhau nhìn về phía trước. Vân Nhiễm dùng hành động im lặng nói cho Yến Kỳ. Nàng vĩnh viễn đứng ở bên cạnh hắn, nàng tin hắn, mặc kệ hắn làm gì.
Trong lòng Yến Kỳ ấm áp, dạt dào như tắm gió xuân, khuôn mặt vốn tinh xảo càng thêm rực rỡ.
Sở Dật Kỳ nhìn Tần Dục Thành: “Tần thế tử, ngươi tới nói chuyện này?”
Tần Dục Thành thu hồi tầm mắt ghen tị, chậm rãi bước ra khỏi hàng, trầm ổn bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, trước đó Lam đại tướng quân cùng thân lập phòng tuyến mai phục bên ngoài quận Hoài Nam, vốn nghĩ đám người Định vương chạy đằng trời. Ai ngờ Định vương cùng Hoài Nam vương đi vòng qua Thái Ninh, Long Xuyên, không những vậy bọn họ còn thần không biết quỷ không hay đột phá vòng vây thuận lợi dùng đường thủy tiến vào Hoài Nam từ phía tây. Thần cùng Lam đại tướng quân nghi ngờ chuyện này có nội gián tiết lộ sơ đồ phòng thủ, cho nên bọn chúng mới thuận lợi phá vòng vây.”
“Hoài Nam địa hình hiểm trở, hơn nữa tường thành cao vài trượng, chúng ta muốn cường công cũng không dễ dàng, hơn nữa dù chúng ta có hao binh tổn tướng công phá Hoài Nam, bọn chúng có thể lui về phía đông nam tiến vào Yên Hà không mất một binh một tốt, nhưng chúng ta lại thương vong vô số. Cho nên nếu muốn giữ Hoài Nam chỉ có thể dùng trí, thần thương nghị với Lam đại tướng quân, chi bằng ra mặt âm thầm gặp Dung Dật Thần, thuyết phục hắn giao Định vương ra. Như vậy không cần phí sức có thể bắt được Định vương, về phần Hoài Nam vương, sau này chúng ta còn có thể thu thập hắn.
Trong triều im lặng, Sở Dật Kỳ gật đầu, đây cũng là một cách hay.
Tần Dục Thành liếc hoàng thượng rồi nói tiếp: “Trước kia thần có chút giao tình với Hoài Nam vương nên đảm nhận sứ mệnh, nửa đêm lẻn vào phủ Hoài Nam vương hẹn gặp Dung Dật Thần. Hắn bận tiếp khách ra lệnh cho người làm dẫn thần vào thư phòng, không ngờ thần phát hiện bên trong có một bản sơ đồ phòng thủ.”
Tần Dục Thành nhanh chóng lấy ra sơ đồ phòng thủ đưa cho thái giám trình lên cho Sở Dật Kỳ.
Sở Dật Kỳ khó hiểu, cao thấp đánh giá phần sơ đồ trên tay, ánh mắt nhìn chằm chữ viết, đây là chữ của Yến Kỳ, hắn rất quen thuộc. Sở Dật Kỳ đen mặt, nhưng trong lòng lại hưng phấn, máu sôi lên, Lam Tiểu Lăng trông thấy liền biết hoàng thượng đã phát hiện ra, trong lòng cũng cao hứng ánh mắt tán thưởng nhìn phụ thân mình.
Tần Dục Thành lại nói tiếp: “Xin hoàng thượng xem mặt sau sơ đồ.”
Sở Dật Kỳ nhanh chóng lật lại, mặt sau có viết chữ Yến, Sở Dật Kỳ nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, chuyện này ngươi giải thích thế nào.”
“Bẩm hoàng thượng, thần không làm.”
“Sơ đồ phòng thủ này là bút tích của ngươi, trẫm nhận ra.”
Ánh mắt Sở Dật Kỳ đỏ rực như lửa, trong lòng lại cực kỳ hưng phấn, nếu có thể giết Yến Kỳ, thật sự quá sung sướng.
“Bẩm hoàng thượng, đây là kế phản gián của địch.”
Yến Kỳ ôn nhã nhắc nhở hoàng thượng, Sở Dật Kỳ động tâm, ánh mắt rơi trên sơ đồ: “Nếu địch dùng kế phản gián, vì sao có sơ đồ này, chuyện này chứng minh chúng ta có nội gián.”
Nếu như không có nội gián, sao Định vương có sơ đồ phòng thủ.
Tần Dục Thành lại nói nhanh: “Hoàng thượng, ngoại trừ sơ đồ, thần còn có nhân chứng.”
Dứt lời, hắn liền nhìn ra cửa điện vỗ tay, có bốn người bị áp giải vào, tất cả đều bị dùng hình, vừa vào điện đã dập đầu: “Hoàng thượng ha mạng, xin hoàng thượng tha mạng.”
“Hai người kia chính là thuộc hạ phụ trách tuần tra, bọn họ tận mắt chứng kiến Yến quận vương gặp riêng người của Hoài Nam vương.”
“Hoàng thượng tha mạng, tiểu nhân sợ Yến quận vương trả thù, nên không dám nói, không phải tiểu nhân cố ý dấu giếm, hoàng thượng tha mạng.”
Hai người vừa nói xong, Tần Dục Thành lại chỉ về phía hai người khác: “Bọn họ bị thần bắt ra từ phủ Hoài Nam vương, là thuộc hạ thân tín của hắn.”
“Hoàng thượng tha mạng, chuyện này không liên quan tới chúng ta, thật sự Yến quận vương từng lén lút gặp vương gia.”
Hai người vừa nói xong, trong điện một mảnh nghị luận, người người khó có thể tin, Yến quận vương phản quốc.
Nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, Yến quận vương làm thế nào để thoát thân.
Trong đó có người đoán, chẳng lẽ quận vương thật sự liên thủ với kẻ địch, trước giờ hoàng thượng luôn đối đầu với với quận vương, chẳng lẽ quận vương thật sự giao sơ đồ phòng thủ cho Hoài Nam vương.
Sở Dật Kỳ trầm mặt, lôi đình hét lên: “Yến Kỳ, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nói.”
Trong lòng hoàng đế đủ cảm giác hưng phấn, nếu không phải triều thần đang nhìn, hắn thật muốn cười to, Yến Kỳ! Ngươi cũng có ngày hôm nay, cuối cùng trẫm cũng nhìn thấy ngươi có ngày này.
Nhưng Yến Kỳ cũng không vì hoàng đế nổi giận mà biến sắc mặt, hắn trầm ổn lên tiếng: “Hoàng thượng, việc này có ẩn tình, mong rằng hoàng thượng có thể nghe thần bẩm báo.”
Nói xong, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lam đại tướng quân, khóe môi cười u ám như hoa sen máu bên bờ địa ngục, mang theo sát khí thị huyết. Lam đại tướng quân rùng mình, vô thức sợ hãi, ông cao giọng: “Yến quận vương, nhân chúng vật chứng đầy đủ, không chấp nhận lời ngươi nói dối.”
“Bản quận vương nói dối sao? Bản quận vương chỉ nói có ẩn tình, Lam đại tướng quân sợ cái gì?”
Khác với Lam đại tướng quân khẩn trương bất an, Yến Kỳ lại lạnh nhạt, tao nhã tôn quý, thần thái ung dung rực rỡ.
Chẳng qua ánh mắt hắn nồng đậm u khí, hắn không nhìn Lam đại tướng quân, đối diện với hoàng thượng.
“Hoàng thượng, vi thần muốn hỏi mấy người này vài câu?”
Sở Dật Kỳ nhíu mày nhìn bốn người, vốn định không đáp ứng, nhưng Yến Kỳ không phải người khác, hắn sẽ không tiết lộ sơ đồ phòng thủ. Có khẩu cung của bốn người có thể định tội hắn. Sau lưng hắn có phủ Vân vương cùng Yến vương chống đỡ, nên muốn bắt hắn phải khiến hắn tâm phục khẩu phục.
“Được! Cho phép!”
Yến Kỳ nhanh chóng tiến tới ra lệnh cho thái giám: “Đưa hai người kia xuống cho bổn vương.”
Thái giám nhanh chóng đưa hai người quận vương chỉ ra ngoài.
Yến Kỳ hỏi hai thuộc hạ của Hoài Nam vương: “Ngươi nói bản quận vương lén gặp vương gia nhà các ngươi, gặp ở chỗ nào?”
Hai gã thuộc hạ cúi đầu nhìn Yến Kỳ nói: “Phía sau núi Túy Lĩnh quận Hoài Nam.”
“Ban ngày hay ban đêm.”
“Ban đêm.”
“Mấy người?”
“Bốn người.”
“Trời có sao không?”
“Có!”
“Có mây không?”
“Có.”
Hai người muốn khóc, Yến quận vương hỏi mấy câu này làm gì? Yến Kỳ đã phất tay phân phó người dẫn bọn họ đi, lại đưa hai người kia vào.
Yến Kỳ lặp lại những câu hỏi vừa rồi: “Ngươi nói thấy bản quận vương gặp người của Hoài Nam vương, ở chỗ nào.”
“Sau núi Túy Lĩnh.”
“Ban ngày hay ban đêm.”
“Ban đêm.”
“Mấy người?”
“Bốn người.”
“Trởi có sao không?” Yến Kỳ tiếp tục hỏi, hai gã thuộc hạ nhanh chóng đáp “Có.”
Yến Kỳ hừ một tiếng, hai người cả kinh, nhanh chóng nghĩ, chẳng lẽ hai người vừa rồi nói không, hai người tự cho là thông minh nói: “Không có, chúng ta quên mất, tối hôm đó không có sao.”
“Umh! Thế có mấy không?”
“Có!” Hai người đáp nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, thấy sắc mặt hắn u ám, hai người run lên lắc đầu theo phản xạ: “Không có, không có, chúng ta quên mất.”
Sắc mặt Lam đại tướng quân khó coi, trước đó đã thống nhất lời khai, ai ngờ Yến Kỳ lại hỏi những câu như vậy? Ai nghĩ ra được.
Yến Kỳ nhìn hoàng thượng nhún vai, tao nhã lên tiếng: “Hoàng thượng, người xem, lời khai của bốn người không thống nhất, chứng minh bọn họ đang dùng kế phản gián.”
Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn hai thuộc hạ, thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Hoàng đế giơ sờ đồ lên: “Vậy sơ đồ phòng thủ này là thế nào, sao nó rơi vào tay Hoài Nam vương.”
“Nếu nó xuất hiện ở phủ Hoài Nam, chúng tỏ bên cạnh chúng ta có nội gián, có điều người này không phải bản quận vương.”
Nói xong Yến Kỳ cười khẽ chậm rãi nhìn Lam đại tướng quân, cả người ông ta mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, tại sao có thể như vậy.
Yến Kỳ nhìn ra bên ngoài hét lớn: “Đưa người vào.”
Rất nhanh có hai thị vệ áp giải người tới. Lam đại tướng quân vừa thấy bàn tay đã nắm chặt lại, cố gắng chống đỡ bản thân mình. Người này dĩ nhiên là Lục Xuyên, Lục Xuyên có bản lĩnh bắt chước bút tích của người khác, bất kể là ia chỉ cần nhìn một lần, hắn có thể bắt chước giống hệt, chính chủ cũng khó phân thật giả.
“Lục Xuyên, ngươi nhận ra sơ đồ phòng thủ trong tay hoàng thượng không?”
Yến Kỳ quát hỏi, Lục Xuyên nhanh chóng quét mắt nhìn, mặt như tro tàn. Nhưng hắn không chần chừ, nhanh nói: “Là tiểu nhân đáng chết, tiểu nhâ không nên sao chép phần sơ đồ này.”
“Nói đi, là ai sai ngươi mô phòng sơ đồ.”
Lục Xuyên nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Lam đại tướng quân. Hắn không muốn khai ra, nhưng hắn đã nếm qua thủ đoạn của quận vương, nếu hắn không nói, chỉ sợ sống không bằng chết. Chỉ cần nghĩ tới cực hình hắn liền run như cầy sấy, nhanh chóng lên tiếng: “Là đại tướng quân bảo tiểu nhân sao chép bút tích của quận vương.”
Lục Xuyên vừa nói xong, tất cả mọi người sững sờ, sau đó bùng nổ.
Ánh mắt Lam đại tướng quân bốc hỏa, nhìn Lục Xuyên hét lên: “Lục Xuyên, bản tướng sai ngươi sao chép sơ đồ lúc nào, ngươi chớ ngậm máu phun người.”
Lam Tang không kiềm chế được xông lên đá mạnh vào người Lục Xuyên: “Đồ lang tâm cẩu phế, giống như chó điên cắn càn, cha ta ra lệnh cho ngươi lúc nào.”
Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, Lam Tang dám đá người trước mặt hắn, thật đáng giận: “Lam Tang, lá gan thật lớn, dám đá người trước trên đại điện.”
Lam Tang ngẩn ra, tỉnh táo lại nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần quá phẫn nộ nên mới thất thố, xin hoàng thượng trách phạt.”
Lam Tiểu Lăng ở bên cạnh đã sợ ngây người, nàng thật không ngờ tới cuối chuyện lại thành thế này, phụ thân thành nghịch tặc bán nước, móng tay Lam Tiểu Lăng đâm mạnh vào thịt, nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, chắc chắn kẻ này nhận lệnh tới hãm hại cha ta, xin hoàng thượng minh xét.”
Lời này có ý chỉ Yến Kỳ sai khiến Lục Xuyên mưu hại phụ thân nàng.
Yến Kỳ lạnh lùng nhìn Lam Tiểu Lăng, ánh mắt ám trầm, không chút nể mặt: “Đức phi nương nương, hậu cung không được tham gia vào chính sự, ngươi còn nói nữa, đừng trách bản cung bắt ngươi tới giám sát ti thẩm vấn.”
Lam Tiểu Lăng trắng mặt, lại cắn môi nhìn Sở Dật Kỳ, hắn vỗ tay nàng nhìn Lục Xuyên.
“Lục Xuyên, lá gan thật lớn, dám hãm hại Lam đại tướng quân.”
Lục Xuyên hoảng sợ nhìn hoàng đế, lại nhìn Yến Kỳ, cuối cùng nhìn Lam đại tướng quân, hắn cảm thấy mình không còn đường sống.
Ý niệm vừa nảy lên, hắn như phát điên lao đầu vào cột trụ trong điện, tự vẫn.
Lam đại tướng quân nhìn thấy Lục Xuyên đã chết, nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng, lão thần bị oan, hoàng thượng minh xét.”
Sở Dật Kỳ còn chưa lên tiếng Yến Kỳ đã cười lạnh, vỗ vỗ tay, lại thấy có người đi vào, chính là phó tướng bên cạnh Lam đại tướng quân Hạ Thương. Hắn hành lễ với hoàng đế: “Thuộc hạ gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ nhíu mày nhìn Hạ Thương, Yến Kỳ hỏi hắn: “Hạ Thương, gần đây Lam đại tướng quân có đi tìm Lục Xuyên không?’
Hạ Thương không nhìn Lam đại tướng quân trực tiếp lên tiếng: “Đúng vậy, đại tướng quân tới tìm Lục Xuyên có việc, mạt tướng hỏi hắn làm gì, hắn nói đại tướng quân bảo hắn sao chép một bản sơ đồ phòng thủ.”
Cả người Lam đại tướng quân mềm nhũn, thiếu chút ngất đi.
Lam Tang hét lên: “Hạ Thương, đồ nghiệt tặc, dám mưu hại cha ta.”
Yến Kỳ cười lạnh: “Lam đại thống lĩnh, chờ bàn quận vương hỏi xong đã.”
Dứt lời, Yến Kỳ lại vỗ vỗ tay, bên ngoài lại có người dẫn vào, người này là thần tiễn bên cạnh Lam đại tướng quân Dung Diện Chỉ. Yến Kỳ hỏi Dung Diện Chỉ; “Trước đó Lam đại tướng quân sai ngươi làm gì ở Ô Phong Lĩnh.”
“Đại tướng quân sai thuộc hạ bắn một mũi tên.”
“Bắn về phương nào.”
“Một mũi bắn về phía xa giá của Hoài Nam vương, nhưng lúc đó thần nghĩ tướng quân muốn cảnh cáo hắn ta.”
“Mũi tên của ai.”
“Là tên của đại tướng quân,” Dung Diện Chỉ lại im lặng.
Lúc này Lam đại tướng quân đã trắng mặt, toát mồ hôi hột, Yến Kỳ lạnh lùng nhìn ông, chậm rã lấy ra một tờ giấy từ trong ống tay áo: “Lam dại tướng quân, đây là tờ giấy bản quận vương lấy được từ phủ đệ của Hoài Nam vương, bên trên có viết
‘Đây là sơ đồ phòng thủ, xin rời khỏi Túy Lĩnh.’ Lam đại tướng quân có cần bản vương đối chiếu với bút tích của ngươi.”
Rốt cuộc Lam đại tướng quân không chịu nổi dày vò, run rẩy ngã xuống đại điện, như già đi vài tuổi, nhanh chóng dập đầu: “Thần đáng chết, lão thần đáng chết, hoàng thượng lão thần đáng chết.”
Không ngờ Yến Kỳ đều nhìn rõ mỗi bước đi của ông, bên cạnh ông có người của hắn, ông còn tự cho mình thông minh sắp đặt các bước, ai ngờ kết quả lại hại Lam gia.
Lam đại tướng quân ngẩng đầu nhìn nữ nhi. Nghe dân gian đồn nàng là họa quốc yêu cơ, quả thật yêu nghiệt, tai họa của Lam gia. Nếu không phải nàng liên tục gửi ba bức mật thư khiến ông nghĩ cách diệt trừ Yến Kỳ, sao ông dám động tâm tư với hắn, ông có gan đó sao?
Nếu biết sai đã chẳng làm, tội nghiệt mà, sớm biết như vậy trước đó ông đã bóp chết nghiệt nữ này.
Yến Kỳ đi qua người Lam đại tướng quân, thản nhiên lên tiếng: “Bản quận vương vẫn nghĩ ông sẽ dừng tay, không ngờ vấn đi tới bước này.”
Hắn không nói tiếp mà nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng, Lam đại tướng quân tư thông với giặc chính là tội chết, thần hy vọng hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt.”
Mọi người ngây dại, Lam đại tướng quân tuy có chút kiêu ngạo, nhưng làm người không tệ. Ai ngờ ông lại làm ra chuyện như vậy, tư thông với Định vương, đây chính là tội chết đó, chẳng những mất đầu, cả Lam gia cũng bị diệt. Gia tộc trăm năm bị hủy trong một khắc, rốt cuộc ông ta điên tới mức nào, mới không biết tự lượng sức đi đấu với Yến quận vương ngoan độc dũng mãnh.
Giờ khắc này Lam Tiểu Lăng ngây người, như thủy triều rút nước không thở nổ, ả cảm thấy cả người lạnh băng, máu ngừng chảy, nhìn phụ thân tuyệt vọng, khắc cốt hận không thể bóp chết mình. Nếu không phải ả âm thầm gửi ba mức mật thư, phụ thân tuyệt đối không có gan đấu với Yến kỳ, phụ thân chết là vì mình sao?
Lam Tiểu Lăng rơi lệ, nhanh chóng bổ nhào tới trước mặt Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, phụ thân nô tỳ nhất thời hồ đồ, xin hoàng thượng tha chết, cầu xin người tha cho cả nhà nô tỳ.”
Lam Tang ngơ ngẩn, chuyện gì đây, việc này thật sự do phụ thân gây ra, đang yên lành ông làm gì vậy, phát điên cái gì, khiến cả tộc bị diệt.
Lam Tang ngơ ngác quỳ xuống, cả điện yên tĩnh.
Lam gia gây ra chuyện như vậy thật không thể tha thứ, thứ nhât bọn họ có đức phi họa quốc yêu cơ ở trong cung, mọi người đều hận không thể giết nàng, sao có thể xin tha cho Lam gia, tất cả đều bất động.
Hoàng đế nhìn Lam Tiểu Lăng nước mắt mênh mông khóc chết đi sống lại, trong lòng có chút thương hại, đang muốn hạ chỉ tha chết.
Chỉ thấy Vân Nhiễm chậm rãi bước ra cầm roi đánh vương, lạnh lùng lên tiếng: “Hoàng thượng, xin hạ chỉ kê biên tài sản phủ Phụng quốc tướng quân, xử chém cả nhà họ Lam, sung quân người làm trong phủ.”
“Không!” Lam Tiểu Lăng thê thảm hét lên, tức hộc máu.
Bình luận truyện