Quỷ
Chương 4
Trong không gian trắng xóa của bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, nơi này là bệnh viện trung tâm thành phố, trong phòng bệnh đơn giản này diễn ra một màn sinh ly tử biệt kinh điển.
Lê Tiếu Nguyên nằm suy yếu trên giường bệnh, phong di thân mình của nàng bị đau ốm tra tấn, từ từ khô bại, gầy thành que củi, cặp mắt to sáng ngời nay lùi sâu trong hốc mắt, vẻ mặt trầm lặng.
Đúng vậy, ngọn lửa sinh mệnh của nàng sắp tắt.
Lê Tiếu Nguyên tự biết đại nạn buông xuống đầu, đối với người đau ốm lâu ngày như nàng mà nói thì chết là một loại giải thoát, duy nhất nàng không yên lòng chính là đứa con Lê Phong bẩm sinh có chướng ngại si lực* của nàng.
*Si ngốc bẩm sinh.
Lê Phong là con riêng của nàng cùng Nhâm thị tập đoàn Nhâm Đạo Viễn, nàng ở Nhâm gia làm nữ dong cùng Nhâm Đạo Viễn yêu nhau, nhưng vì thân phận xa cách nên không thể đến với nhau, hai năm trước chính thê qua đời, Nhâm Đạo Viễn không để ý phản đối trong nhà, cứng rắn đem nàng lấy vào gia môn, nhưng đáng tiếc, một năm sau Nhâm Đạo Viễn qua đời trong một tai nạn máy bay, đã không còn Nhâm Viễn Đạo che chở, mẫu tử Lê Tiếu Nguyên bị Nhâm gia mãnh liệt xa lánh, con chính thê của Nhâm Viễn Đạo là Nhâm Thiên, thường mượn cớ làm khó dễ Lê Phong, tuy rằng Lê Phong năm nay đã sắp hai mươi ba tuổi, nhưng trí lực lại không khác đứa trẻ sáu là mấy, thường bị Nhâm Thiên nhỏ hơn nó ba tuổi đùa giỡn đến xoay quanh, trước khi nàng vào Nhâm gia, Lê Phong cùng Nhâm Thiên là một đôi bạn tốt như hình với bóng, Nhâm Thiên thường tự nhận là đại ca ca mà bảo hộ cho Lê Phong ngây thơ, sau đó không rõ từ đâu mà biết được Lê Phong là anh em cùng cha khác mẹ
với hắn, từ đó về sau, hắn liền coi Lê Phong là cái gai trong mắt, không
trừ thì không vui.
Lê Tiếu Nguyên biết một khi nàng chết, Lê Phong tứ cố vô thân sẽ còn bị khi dễ thảm hơn. Nàng cố sức vươn tay, Lê Phong ở một bên cầm lấy cánh tay khô héo ấy, cứng rắn nói: ―Mẹ… Mẹ!‖ Mặc dù bẩm sinh ngốc nghếch, nhưng mẫu tử tình thân, máu mủ tình thâm khiến Lê Phong cảm giác được mẹ sẽ rời nó đi, rốt cuộc không về nữa.
―Tiểu… Phong…‖ Nàng hữu khí vô lực nói: ―Mẹ… mẹ phải đi rồi, mẹ phải lên thiên đường tìm ba ba con, con không cần thương tâm khổ sở vì mẹ, mẹ ở trên thiên đường sẽ dõi theo con, phù hộ con, con phải kiên cường mà sống, trời cao công bằng, người tuy là không cho con trí tuệ như người thường, nhưng là mẹ tin tưởng, một ngày nào đó trong tương lai sẽ có bồi thường… Cho nên… con của mẹ… không nên thầm oán… vận mệnh bất công… Hảo hảo mà sống… tiếp đi…‖ âm thanh của nàng ngày càng suy yếu, cuối cùng không còn tiếng động, chỉ là dồn dập thở dốc, ánh mắt u ám không buông mà dừng lại trên khuôn mặt đầy nước mắt của Lê Phong.
Khi mà một tia hào quang cuối cùng biến mất trong mắt nàng, sinh mệnh của Lê Tiếu Nguyên cũng chấm dứt, cuộc đời ngắn ngủi mà sóng gió của nàng cứ như vậy mà hạ xuống, khi chết mới gần ba mươi tám tuổi.
***
Ông trời giống như muốn phát tiết tất cả những bi thương, mưa to liền hai ba ngày, Lê Phong ôm tro cốt cùng linh vị của mẫu thân, đứng ở trước đại trạch Nhâm gia, bấm chuông cửa thật lâu mà cũng chưa có người ra mở cửa.
Tam cô lục bà ở bên cạnh biết hôm nay Lê Phong mang tro cốt mẫu thân trở về, đều chạy đến góp vui.
Những chiếc ô đủ mọi màu sắc che ở trên đường cái, chính là những màu sắc khó coi ấy trộn lẫn với nhau lại tạo ra một loại màu sắc khác khó coi hơn.
―Mau, nhìn nó…‖
―Là con của hồ ly tinh kia, nghe nói ngay trước khi Nhâm tiên sinh kết hôn đã cùng nó cấu kết rồi, sinh ra đứa con ngu ngốc.‖
―Báo ứng a! Sinh ra một đứa ngu ngốc như vậy, bộ dạng thực cũng ra dáng người đấy chứ, cao gầy, mi thanh mục tú, đáng tiếng là đầu óc không được tốt, hai mươi mấy tuổi rồi mà ngay cả tên mình còn không nhớ rõ.‖
―Cũng phải thôi, hồ ly tinh này sớm đáng chết, con cô ta cũng không phải là cái gì tốt đẹp!‖
―Các ngươi nói xem Nhâm lão phu nhân có thể cho ngu ngốc này vào cửa không?‖
―Ai biết, xem diễn đi!‖
Qua một hồi lâu, thiết áp đại môn* chậm rãi mở ra, một vị phụ nhân khuôn mặt đẹp đẽ quí giá đi ra, Nhâm Thiên cầm trong tay một chiếc ô đen che mưa cho phụ nhân, có ba bốn người hầu đi theo ra.
Vị phụ nhân đẹp đẽ này chính là bà nội của Lê Phong – Giang Ngọc Hoài, tuy năm nay đã ngoài sáu mươi nhưng thoạt nhìn mới như ngoài ba mươi tuổi, bà bình thường cố gắng bảo dưỡng thật tốt.
Cặp mắt phượng nhỏ kia của bà hèn mọn liếc Lê Phong một cái, Nhâm gia là đại hộ nhân gia, sự tồn tại của Lê Phong là một vết nhơ lớn, cho nên bà vẫn luôn chán ghét đứa cháu, không, con hoang tự dưng nảy ra này!
―Bà nội.‖
―Câm mồm, ai là bà nội của mày! Đồ không biết xấu hổ!‖ Giang Ngọc Hoài lớn tiếng mắng, quyền trượng trong tay giận dữ cho Lê Phong một gậy.
Quyền trượng thô to đánh vào người, đau không chịu nổi, đau đến Lê Phong nước mắt đảo quanh.
―Con hoang không biết xấu hổ, còn vọng tưởng tiến vào gia môn của chúng ta, nghĩ cũng đừng nghĩ.‖ Nói xong, quyền trượng trong tay vung lên, đánh rớt hũ tro cốt cùng linh vị Lê Phong ôm trong lòng.
Hũ tro cốt vỡ tan, tro cốt màu trắng tung tóe ra ngoài, bị mưa dội thành một dòng nước trắng ngà.
― Đừng mà, mẹ, mẹ!‖ Lê Phong vội vàng quỳ rạp xuống đất, dùng thân thể của mình để ngăn nước mưa, hai tay liều mạng muốn nhặt tro cốt lên từ nước mưa, nó nâng lên một vốc cốt thủy, vội vàng dùng áo khoác của mình để hứng, nhưng không lâu sau thì lại chảy xuống, trí lực có hạn nên nó không nghĩ được cách gì hữu hiệu xử lý tình huống trước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị nước cuốn trôi đi.
Người hầu Nhâm gia, hàng xóm láng giềng, tất cả đều khoanh tay đứng nhìn, không ai tiến lên vươn tay ra, mắt lạnh nhìn Lê Phong một lần lại một lần dùng áo khoác đã ướt đẫm để hứng lấy cốt thủy.
Nhâm lão phu nhân nhận thấy người xung quanh vây lại xem ngày càng nhiều, không muốn mất mặt, vì thế ra lệnh cho hạ nhân, ―Kéo nó vào, miễn cho nó ở đây làm xấu hổ.‖
―Không cần!‖ Lê Phong thoát ra khỏi kiềm chế của hạ nhân, quỳ gối trước mặt Nhâm lão thái, cầu xin: ―Bà nội, van cầu bà, cho mẹ vào đi, mẹ muốn cùng ba ba.‖
Nhâm lão thái ý chí sắt đá, một trượng đánh nghiêng Lê Phong, lãnh khốc ra lệnh, ―Còn chờ cái gì mà không mau đưa nó vào nhà, còn ngại chưa đủ mất mặt à?‖
Bọn hạ nhân khiếp sợ uy nghiêm của Nhâm lão thái, không dám nghịch ý, tiến lên đem Lê Phong như áp phạm nhân tiến vào trong nhà.
Nhâm lão thái dùng quải trượng ra sức gõ trên mặt đất, ―Thiên nhi, cho người dọn sạch sẽ cửa đi, đem thứ đồ đó đi đâu xa một chút, nhìn thấy liền ghê tởm.‖
―Vâng, bà nội, chúng ta đi vào thôi.‖
―Ân!‖ Nhâm lão thái được Nhâm Thiên dìu vào đại trạch, cánh cổng lớn màu đen đóng chặt lại, khúc chung nhân tán*, người xem náo nhiệt cũng dần tản ra, câu chuyện ngày hôm nay trở thành đề tài chuyện phiếm của tam cô lục bà mấy ngày sau đó.
*Hết diễn thì người xem ra về.
***
Lê Phong bị ba hạ nhân áp tải về phòng của mình, hạ nhân đưa nó vào rồi khóa lại rời đi, mặc Lê Phong khóc cầu thế nào cũng không quay đầu.
Lê Phong toàn thân ướt đẫm ôm thân thể phát run của mình co rúm lại ở góc tường, xuýt xoa không ngừng, trong tâm tư đơn thuần của nó, duy nhất chỉ nghĩ đến là do mình vô dụng khiến mẹ không được ở cùng một chỗ với ba ba, vì thế thương tâm không thôi.
Lúc này mưa tạnh, thái dương lộ ra dưới áng mây hồng hồng, ánh mặt trời kia giống như hư ảo trong mơ, trải khắp mặt đất, lại không cảm nhận được một tia ấm áp.
Lê Phong bị nhốt trong phòng một ngày một đêm, cũng không có người đến xem nó, thậm chí ngay cả cơm canh cũng chưa đưa tới cho nó, coi như tất cả mọi người đã quên sự tồn tại của nó.
Đến ba giờ chiều ngày hôm sau, Lê Phong nhìn từ cửa sổ ra thấy Nhâm lão thái lên xe rời đại trạch, sau đó không lâu liền thấy một hạ nhân nói là thiếu gia muốn gặp nó.
Hạ nhân thúc giục Lê Phong cởi bỏ bộ quần áo bẩn trên người, thay vào một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, đưa nó đến phòng ngủ của Nhâm
Thiên.
Lúc này Nhâm Thiên mặc dục bào rộng thùng thình, khoanh tay đứng ở trong phòng, giống như đang chờ nó đến, hắn cho tất cả hạ nhân lui ra. Đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng vào Lê Phong, ánh mắt kia hoàn toàn không giống ánh mắt mà một thiếu niên tuổi hai mươi nên có, trong đó bao gồm căm giận, oán hận… cùng với *** khó có thể che giấu. Nhâm Thiên không nói lời nào đã tiến lên một phen tóm lấy Lê Phong, bất chấp tất cả mà ấn ngã nó trên giường.
―Làm… làm gì?‖ Lê Phong ngây ngốc hỏi, vẫn hồn nhiên không biết đại họa sắp giáng xuống đầu.
―Mẹ ngươi là hồ ly tinh, nói vậy bản sự câu dẫn của hồ ly ngươi sẽ không tồi đi!‖ đôi tay nóng bỏng tham lam vuốt ve lên khuôn mặt tinh xảo của Lê Phong, *** trong mắt Nhâm Thiên ngày càng nóng bỏng, ―Ngươi còn chờ cái gì? Giống như mẹ ngươi câu dẫn ba ta vậy, đến câu dẫn ta a, người ngươi này không phải thực câu dẫn người sao?‖ (bó tay)
Trình độ trí lực thấp như Lê Phong căn bản không thể hiểu Nhâm Thiên là đang sỉ nhục mình, nó chỉ là theo bản năng muốn thoát ra khỏi kìm kẹp. ―Buông ra… Buông ta ra…‖
―Buông ngươi ra? Nằm mơ! Lão ba với mẹ ngươi đều chết rồi, không còn có chỗ dựa che chở cho ngươi nữa, ta là đương gia nhà này, từ nay về sau ngươi phải nhìn sắc mặt ta mà sống, loại ngu ngốc đáng chết nhà ngươi, chỉ có giá trị duy nhất là cái thân mình này, nếu ngươi hầu hạ ta thoải mái, có lẽ ta sẽ cho ngươi qua ngày tốt đẹp, nếu không…‖ Ngụ ý, nếu Lê Phong không ngoan ngoãn làm ấm giường cho hắn, về sau nó liền sống không bằng chết.
Nhâm Thiên càng nói càng thâm ảo, Lê Phong càng nghe càng hồ đồ, trong tất cả lời nói nó chỉ nghe được mỗi một câu, đó là câu Nhâm Thiên mắng nó xuẩn. Vì thế nó vội vàng cãi lại: ―Ta không ngốc, mẹ nói ta chỉ là không thông minh như người khác thôi.‖
Lê Phong đáp phi sở vấn*, mặc dù Nhâm Thiên sớm đoán được hài tử ngốc Lê Phong không thể hiểu được lời hắn nói, nhưng hắn vẫn muốn nói, bởi vì không nói không khoái, kỳ thật hắn cảm thấy chính mình mới là người ngốc nhất thiên hạ, toàn thế giới này nhiều người như vậy, vì cái gì hắn cố tình đối với tên ngốc này có phản ứng.
*Hỏi một đằng trả lời một nẻo. Mặc kệ, ăn trước nói sau.
Cúi đầu hôn duyện thật mạnh lên da thịt non mềm như đậu hũ của Lê
Phong.
―Đau quá!‖ Lê Phong nhíu mày kêu đau, trên da thịt tuyết trắng xuất hiện một chút ứ hồng.
Nhâm Thiên không để ý tới, giống như dã thú không khống chế được, không ngừng xâm phạm thân hình mềm mại của Lê Phong.
―Đau quá!‖ Nhâm Thiên không chút nào ôn nhu tiền diễn, khiến cho Lê Phong thập phần không thoải mái, nó liều mạng vặn vẹo thân mình, muốn từ dưới thân Nhâm Thiên né ra, lại bị Nhâm Thiên bắt lại.
Khi đầu ngón tay của Nhâm Thiên cứng rắn đâm vào dũng đạo nhỏ hẹp của nó, nó rốt cục không chịu nổi đau đớn hô to, khuỷu tay theo phản xạ đánh lên trên, vừa lúc đánh vào cằm Nhâm Thiên, đau đớn làm Nhâm Thiên thất thần một vài giây, bắt được cơ hội ngàn năm có một này, Lê Phong đẩy Nhâm Thiên ra, kéo quần, tông cửa xông ra.
Vội vàng chạy ra từ Nhâm gia, Lê Phong không phân biệt được trái phải, gặp đường là chạy, cho đến khi kiệt sức, mới ngồi xuống ghế đá gần đó thở hồng hộc, vừa đói vừa mệt, nó nhìn tịch dương nhiễm hồng chân trời xa xa, mờ mịt ngẩn người.
―Meow- – ―lúc này không biết từ chỗ nào đó truyền đến một tiếng mèo kêu, ngay sau đó một cái bóng đen thoát ra từ bên cạnh Lê Phong.
Bóng đen đứng nghiêm thân hình, hóa ra là một con hắc miêu, con hắc miêu này cả thân màu đen không có một cọng lông tạp, lông mao đen
nhánh lòe lòe sáng dưới ánh mặt trời, sáng bóng, đặc biệt phải kể đến mắt miêu kia, chúng ta hay thấy miêu mắt vàng, mắt lam, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy màu như thế này, đại bộ phận mắt là màu trắng ngà, chỉ có đồng tử là màu ám hắc sắc.
Từng nghe mẹ nói qua, hắc miêu chính là do linh hồn người chết biến thành.
Tròng mắt đang dại ra của Lê Phong bỗng nhiên sáng ngời, thân thể mệt mỏi rã rỡi cũng xuất hiện một cỗ tinh lực, nó ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con miêu đó, dùng ngữ khí suy yếu hỏi: ―Mẹ? Là người sao?‖
Hắc miêu đến bên người nó, chuyển động bên chân nó một hồi, đột nhiên đôi tai miêu đang mềm nhũn dựng thẳng lên, hắc miêu giống như tướng sĩ vâng lệnh, từ bên người nó chạy vọt đi.
Thấy hắc miêu chạy, Lê Phong bất chấp tất cả chạy đuổi theo.
Trong mắt Lê Phong chỉ nhìn thấy hắc miêu này, còn thứ khác nó mặc kệ, đuổi theo nó về phía trước, không biết đã chạy bao lâu, Lê Phong hai mắt huyễn vựng nhìn thấy con miêu quẹo vào một cái ngõ nhỏ.
Bốn phía ngõ nhỏ đều là những tòa nhà ít nhất là trên trăm năm tuổi, phần lớn đã không có người ở nữa, ngẫu nhiên chỉ có một số người ngoại tỉnh đến làm công không có chỗ ở mới vào ở tạm thôi, kỳ lạ là tất cả những người này đều ở không lâu, bởi vì theo truyền thuyết nơi này có —quỷ. Báo chí từng thông tin tin tức như vậy, chính phủ cố ý xóa bỏ những ngôi nhà cổ đó, xây nhà mới. ngày khởi công liền có sự cố không may, vài người bị thương, ngay cả quan chức chính phủ chỉ đạo công trình này cũng không duyên không cớ mà trúng gió phải nhập viện, từ đó về sau không có người dám đến nơi này tìm phòng ở, nguy lâu cũng bảo tồn đến ngày nay, nơi này bị người ta gọi là phố quỷ.
Khi con hắc miêu kia chạy đến phòng lung lay sắp đổ này, nhìn thấy cũng đuổi theo, đẩy ra cánh cửa đã hư hỏng không chịu nổi, một cỗ ẩm thấp
phả vào mặt, trong phòng ánh sáng le lói, âm u ẩm ướt, trên tường gỗ có rất nhiều chỗ bị mục nát, phát ra vị gỗ mục đặc hữu.
Có một cái thang gỗ đơn sơ dẫn lên lầu hai, hắc miêu thân mình nhẹ nhàng như một làn gió phi lên.
Lê Phong bước theo lên lầu hai, cầu thang lâu năm không tu sửa, khi đi lên phát lên tiếng vang, giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Hiện tại lên lầu hai, Lê Phong thăm dò xung quanh.
Lầu hai là một cái phòng lớn, tất cả các cửa sổ đều làm bằng gỗ, chỉ có thân tường được đắp bằng đá vôi, chính giữa phòng là một cái cột nhà tròn rất to, cây cột này làm cho phòng thêm vững vàng, trong phòng có một cái bàn thấp, mấy cái ghế đẩu cùng một cái tủ quần áo cũ nát, cùng một chút nhu yếu phẩm cần thiết nhất cho cuộc sống, phía tay phải là hướng ra ban công, hai bên sườn tổng cộng có tám phiến cửa sổ, bởi vậy lầu hai có nhiều ánh sáng hơn lầu một rất nhiều.
Hắc miêu chính là nhảy lên vai một người, người nọ đưa lưng về phía nó, nó có một mái tóc đen dài giống như hắc miêu, trên người mặc quần màu tro, chỉnh là một cái đại bụi nhân.
Lê Phong dời bước tiến lên, sàn gỗ không vững chắc phát ra một ít tiếng vang.
Đại khôi nhân kia quay đầu lại. Hảo đáng yêu a!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lê Phong, đại bụi nhân hé ra khuôn mặt tiểu oa oa thập phần đáng yêu, nhìn quá bất quá cũng chỉ mười ba, mười bốn, so với Lê Phong một mét bảy mươi tám thì thấp hơn một vài cm. Y có một đôi mắt to tròn sáng ngời, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn tinh xảo, đây không phải là cục cưng sao, là búp bê sứ mà mẹ đưa đến cho nó sao.
Nhìn thấy người lạ, tiểu oa oa cực khó chịu mà nhăn mi lại, trách cứ hắc miêu: ―Vì sao lại đem người lạ về?‖
Hắc miêu thập phần có linh tính, giống như hiểu được y mắng, xấu hổ cúi đầu, sau đó như lấy lòng mà liếm lên mặt tiểu oa oa.
―Này, ngươi a, tới đây làm…‖ búp bê sứ chưa kịp nói xong thì đã bị động tác của Lê Phong đánh gẫy.
Lê Phong dang hai cánh tay ra, đem tiểu oa oa đáng yêu ôm vào lòng, tay trái xoa đầu tiểu oa oa, vừa cười vừa nói: ―Bảo Bảo, Bảo Bảo…‖
Tiểu oa oa lấy hai tay đẩy, giãy ra khỏi ôm ấp của Lê Phong, giận dữ nói: ―Này, đủ chưa, làm sao lại sờ loạn đầu của ta, lại còn kêu cục cưng, cục cưng không ngừng, chẳng nhẽ ngươi đem ta trở thành món đồ chơi a!‖
Lê Phong căn bản không đem tức giận của y để vào mắt, tiến lên, ôm cổ y, đối phương lại một lần nữa đưa tay ra đẩy nó, nó lại xông lên, ôm lại… cứ như vậy, lặp đi lặp lại mấy chục lần, hai bên đều mệt thở hồng hộc, đặc biệt là Lê Phong, nó đã hai ngày chưa ăn, hơn nữa còn vận động kịch liệt thế này, thể lực đã đến cực hại, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, ôm đối phương, lần này thì trời sập xuống cũng không buông tay nữa.
―Buông tay! Buông tay!‖
―Không buông!‖ Chết cũng không buông!
Súy, tha, kéo, đẩy, xả,… dùng tất cả các thủ đoạn cũng không thể đem miếng kẹo cao su dính trên người mình đá đi, tiểu oa oa rút cục buông tha.
Kệ, ngươi thích ôm thì ôm.
Kéo thêm phụ gia trói buộc trên người, tiểu oa oa ngồi xuống cái ghế thấp, trên bàn dọn ra bốn bát thức ăn, một bát canh, tiểu oa oa cố chấp liền ăn, hoàn toàn mặc kệ người trên lưng đói đến bụng kêu như sấm.
Nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, Lê Phong nhịn không được nuốt mấy ngụm nước miếng, tay vụng trộm hướng mấy xâu thịt nướng kia mà lấy.
―Ba!‖ đũa trúcâmu mà chuẩn đánh vào trên cái tay ăn trộm nọ.
Lê Phong ăn đánh thu hồi tay, trên mu bàn tay xuất hiện vệt hồng dài dài.
Tiểu oa oa đáng yêu cực kỳ không hợp với hình tượng đáng yêu của mình, ác thanh ác ngữ mà nói: ―Ngươi dám ăn vụng của ta, ta liền ném ngươi ra ngoài cửa sổ.‖
Lê Phong co rúm một chút, nhìn mỹ thực trên bàn mà rớt nước miếng. ―Meo ô—― lúc này hắc miêu ăn no kêu lên một tiếng, lại dùng móng vuốt lau lau mặt mình, sau đó ngoe nguẩy cái đuôi tránh ra một bên.
Không biết là vô tình hay cố ý, trong bát con mèo vẫn còn dư ra một nửa sữa chưa uống hết.
Lê Phong nhìn bát sữa kia đến nước miến chảy ròng ròng.
Phản ứng của nó hoàn toàn lọt vào trong mắt tiểu oa oa, y buông bát cơm, ung dung mà nhìn xem Lê Phong làm sao bây giờ, bởi vì nếu nó muốn uống sữa thì phải buông y ra, vì bát sữa đó cách chỗ bọn họ hiện tại đến bốn, năm mét.
Lê Phong nhìn sữa, lại nhìn người đang bị mình ôm chặt. Làm sao bây giờ? Cần cục cưng hay cần sữa? Khó a! Có rồi!
Đột nhiên Lê Phong linh quang chợt lóe, hai tay kẹp chặt bảo bảo, chuẩn bị ôm lấy đi uống sữa, kết quả, nó dùng hết toàn lực, vẫn không thể ôm được bảo bảo.
Kỳ quái, bảo bảo không béo, vì sao lại không nhắc lên được? Lê Phong khó hiểu.
Nó ngây ngốc không chú ý tới một mạt cười gian bên miệng tiểu oa oa. Quên đi, không ôm được thì kéo đi, mang theo cái cổ tinh tế của cục cưng, Lê Phong cố hướng chỗ có sữa đi đến.
―A a…‖ tiểu oa oa đáng yêu bị đau hô to, để tránh khỏi cảnh bị Lê Phong kéo rời đầu ra khỏi cổ, y chỉ còn nước phối hợp đi theo.
Rốt cục cũng đi đến trước bát sữa kia, nếu muốn uống sữa, sẽ phải buông hai tay ra, cầm lấy bát, y rất tin lần này đối phương sẽ buông y ra.
Kết quả chứng minh, y lại sai lầm rồi.
Lê Phong vẫn như cũ buông y không rời, học bộ dáng của con hắc miêu vừa rồi, cúi đầu dùng lưỡi liếm.
Tiểu oa oa thiếu chút nữa tức chết, đặc biệt khi nhìn thấy con hắc miêu cuộn mình ở góc tường, mở một mắt, nhắm một mắt, giống như biểu tình trào phúng y, y càng giận không thể kiệt: ―Lão quỷ, cút đi!‖
Hắc miêu nghe lời y đứng lên, giũ giũ lông trên người, đầu ngẩng lên, ưỡn ngực đi qua chỗ mà tiểu oa oa không thể với tới, nó chính là xem chuẩn tiểu oa oa không bản sự làm gì đến nó, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy qua cửa sổ, lắc lắc đuôi dài đi vào đêm đen.
―Đáng giận! Mày chờ đấy, chờ tao lột da mày ra!‖
Nghe được y rống giận, Lê Phong quay đầu ra, dùng đầu lưỡi ướt sũng sữa liếm lên mặt tiểu oa oa, ―Bảo bảo, đừng nóng, ta thương ngươi a…‖ ―Này! Ngươi đã khỏe đi!‖ Liều mạng ninh quá, tránh đầu lưỡi Lê Phong, tiểu oa oa hổn hển nói: ―Đừng liếm ta nữa, còn còn, đừng gọi ta là cục cưng, ta là quỷ.‖
Lê Phong sửng sốt một chút, ánh mắt mê mang tỏ vẻ nó hoàn toàn không hiểu, lại liếm Quỷ một chút, ―Bảo bảo ngoan, chờ ta ăn no, liền chơi cùng ngươi.‖
A! Cứu mạng a!
Quỷ rốt cục nhận ra một sự thật, trừ phi người này chủ động buông y ra, nếu không thì tuyệt đối không thể thoát khỏi ma chưởng của nó.
Thật vất vả chờ Lê Phong liếm sạch sữa trong bát, Quỷ lúc này mới có thể ngồi dậy, trở lại bên cạnh bàn thấp, đồ ăn đã sớm nguội lạnh.
Đem cơm nước lạnh lẽo cùng lửa giận nuốt vào bụng, Quỷ suy nghĩ nói: Hôm nay ta gặp vận xui gì vậy, đột nhiên có cái tên nửa điên nửa ngốc xông vào trong nhà, ta phải nghĩ ra cái biện pháp đuổi cái miếng kẹo cao su này mới được.
Ục ục – ―Tiếng gì thế?‖
―Bụng của ta!‖ biểu tình của Lê Phong như kiểu học sinh cấp I giơ tay phát biểu bài, nói xong ngây ngốc hướng Quỷ cười.
Không biết, Quỷ mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh, nội tâm kỳ thực ba đào ám hung, cho dù Lê Phong bụng kêu không phải là ý muốn của nó, thế nhưng hành động vừa rồi của nó, bụng kêu như thế này chẳng khác gì đơn tố cáo y, cho nó mượn đề tài để có cơ hội nói chuyện của mình.
Quỷ vỗ bàn dựng lên, lên tiếng cả giận nói: ―Ục gì mà ục, ngươi có biết nơi này không cho phép bụng kêu không?‖
―Nhưng…‖ chính là bụng nó muốn kêu, nó cũng không khống chế được a.
―Không nhưng nhị gì cả, nói tóm lại, bụng ngươi kêu là người không đúng!‖
―Có điều…‖
―Còn gì nữa, cái này chứng minh ngươi không hề biết hối cải, lập tức cút ra ngoài cho ta, loại người không chịu nhận sai như ngươi, nơi này của ta không chào đón!‖
―Bảo bảo…‖ Lê Phong hấp hấp cái mũi, bĩu môi, làm ra bộ dáng sắp khóc.
―Cút!‖ Quỷ một chút cũng không mềm lòng, lớn tiếng ra lệnh trục xuất nó.
Lê Phong buông cánh tay đang ôm Quỷ ra, cẩn thận từng bước đi xuống cầu thang.
Hô… ông trời có mắt, rốt cục đuổi đi được đại phiền toái này, hôm nào phải xem quẻ một chút xem có phải gần đây mình đi sai hướng, hảo hảo ngốc ở nhà, cũng sẽ có ngươid đem phiền toái đến cửa.
Qua mười một giờ vẫn không nhìn thấy cái phiền toái kia trở về, Quỷ nghĩ rằng nó rốt cục đã đi rồi, lấy chăn màn ra từ cái tủ cũ nát, trải ra trên mặt đất đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, y bị tiếng mèo kêu xuân liên tiếp ở ngoài cửa sổ đánh thức.
Tâm tình khó chịu đến cực điểm, vọt đến bên cửa, điên cuồng gào thét với bóng đêm ngoài cửa sổ: ―Toàn bộ câm hết miệng cho ta, tháng bảy rồi mà còn phát xuân à, ta thao m* ngươi A B C D E F! Còn làm cho ta nghe được thêm một tiếng, ta liền kết liễu cả lũ chúng bay!‖
Nói cũng kỳ lạ, bị y rống như vậy, khắp nơi vốn đang la hét ầm ỹ đột nhiên yên tĩnh lại.
Quỷ một lần nữa tiến vào ổ chăn, buồn ngủ, một đêm vô mộng, ngủ đến hừng đông.
Sáng sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu, tính xuất môn kiếm ăn, vừa mở cửa ra, liền chứng kiến một màn làm y chán nản.
Lê Phong cuộn mình ngủ trước bậc thang, mà làm cho y tức giận hơn nữa chính là lão quỷ còn oa trong lòng tiểu tử ngốc kia, hảo thấy chí nh hàm, càng cách phổ là, hơn trăm con mèo hoang, vô luận to nhỏ đều tụ tập bên người Lê Phong.
Hiện tại mới là tháng năm, ban đêm sương mù dày, lại lạnh, những con mèo kia sưởi ấm cho Lê Phong.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của Quỷ, Lê Phong run lên thân mình đầy sương sớm, xoa xoa mắt, sương mù mà ngồi dậy.
Quỷ vừa nhìn thấy, phản ứng đầu tiên chính là lui vào trong cửa, chuẩn bị đóng cửa lại.
Đáng tiếc chậm một bước, khi Lê Phong nhìn thấy Quỷ, lập tức quát to một tiếng ―Bảo bảo.‖ Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà sát lại, ôm chặt lấy y không rời.
Quỷ bị nó tiến lên ôm như vậy, lảo đảo vài bước về sau mới đứng vững thân mình, nhắc tay định đánh Lê Phong một quyền, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chân thành tha thiết ngờ nghệch của Lê Phong, quyền kia chững lại không đánh xuống được.
Lê Phong ngây ngô cười đem khuôn mặt ghé vào mặt Quỷ cọ cọ, bộ dáng vạn phần thỏa mãn.
Một quyền kia của Quỷ đánh cũng không được, mà không đánh cũng không được, không có chỗ phát tiết lửa giận làm y sắp nội thương. Nhóm miêu ngoài cửa này chính là đối tượng trút giận tốt nhất.
Quỷ nổi giận đùng đùng lao ra cửa, muốn tróc một hai chỉ hết giận, ai ngờ nhóm miêu lập tức nhanh nhẹn giải tán, thoát đi không thấy miêu ảnh, liền ngay cả lão quỷ cũng trốn mất tăm.
Quỷ tức giận giơ nắm đấm huơ huơ trước con ngõ vắng tanh, rống giận: ―Mẹ nó, vương bát đản, chúng mày là lũ súc sinh không có tính người, cũng không nghĩ đến là nhờ ai chúng mày mới có chỗ dừng chân không phải đi lưu lạc, chúng mày thế nhưng lại giúp đỡ người ngoài đối phó ta, chờ đấy! Ăn cây táo, rào cây sung, không lương tâm, lấy oán trả ơn…‖ Quỷ mắng không khí gần nửa giờ, cuối cùng vì cao siêu quá ít người hiểu, mà đành phải thu binh.
Quay đầu lại nhìn khuôn mặt cười ngốc kia, tiểu oa oa trừ bỏ thở dài vẫn là thở dài.
Có lẽ đây là ý trời, ông trời có lẽ thấy y sống rất thoải mái, nên phái cái đại phiền toái này xuống dành riêng cho y.
***
Quỷ kéo Lê Phong trở lại lầu hai, ép buộc Lê Phong buông mình ra, dưới *** uy của Quỷ, Lê Phong rưng rưng khuất phục.
Quỷ khoanh chân ngồi ở trên sàn, khuôn mặt trẻ con đáng yêu một trận khó dò, sau đó không lâu, y mở miệng hỏi: ―Ngươi tên là gì?‖
Lê Phong cúi đầu một hồi, hì hì hai tiếng, nói: ―Phong.‖
Quỷ đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng tiếng ai thán càng thêm thê thảm, điên*? Ta liền thật sự muốn điên rồi! ―Ngươi có nhớ ngươi sống như thế nào? Hay làm sao lại tới được nơi này không? Trong nhà có những ai?‖ *Phong trong tên của Lê Phong đồng âm với từ ‗phong‘: điên
Lê Phong vẫn như cũ cười ngây ngô đáng yêu.
Quỷ đột nhiên có xúc động, muốn biến chính mình một chút, hỏi một người ngay cả tên mình cũng không biết, đang sống ở đâu, đây không phải là vô nghĩa sao?
―Ngươi hoàn toàn không nhớ rõ? Ta đưa ngươi đến sở cảnh sát…‖ ―Không cần!‖ Quỷ nói bảy tám câu, chỉ có câu này Lê Phong nghe hiểu, nó lập tức liều chết xông lên, ôm lấy Quỷ liều mạng mà rung, miệng liên tiếp hô không cần.
―Hảo… Hảo‖ Quỷ bị lắc đến choáng váng, ―Dừng… dừng lại…‖
Thật vất vả mới thoát ra khỏi ma chưởng, Quỷ ôm đầu sầu não nói: Dựa trên lời nói cùng hành vi loạn thất bát tao của tên này, chắc nó là kẻ trí lực có vấn đề, nếu kiên quyết đưa tới đồn cảnh sát, vạn nhất cảnh sát không chịu để ý, trái lại tra hỏi thân phận của y, vậy thì không được, bởi vì y là… Ân… ít nhất không phải là người bình thường, biện pháp này không thể thực hiện được, bằng không, thừa dịp nó ngủ, đem nó để ở cổng trạm cảnh sát…
―Meo ô –― Lão quỷ tựa như hiểu thấu tâm sự của y, cặp mắt tuyết tử kia theo dõi y, như là nói nếu ngươi dám làm vậy, ta liền không để cho ngươi yên.
Thân mình Quỷ run lên một chút, lập tức đánh rớt ý niệm bất lương ở trong đầu, nói thật ra, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không y không muốn giao tiếp cùng cảnh sát, bởi vì họ phiền toái muốn chết, luôn hỏi đông hỏi tây, muốn y vì cái đứa đần độn này là đi thông báo là cái chuyện không có khả năng, y không có thời gian nhàn rỗi như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, thu dụng nó, là phương pháp mau lẹ nhấy, nghĩ rằng, người nhà của tiểu tử này sớm muộn cũng tìm được nó, đến lúc đó có thể đá nó ra khỏi cửa chính rồi, chỉ có điều… cái này cần lấy cuộc sống yên tĩnh của y mà trả giá.
Lão quỷ nhìn y có bộ dáng do dự, đứng dậy nhảy vào trong lòng Lê Phong, lại ở đằng kia không đi, chỉ dành cho chủ tử vô lương tâm này một chút áp lực.
Quỷ oán hận trừng mắt nó một cái, bất đắc dĩ bị bắt buộc phải đáp ứng. ―Ngươi có thể ở lại, có điều, trong phòng này, ta là chủ ngươi là khách, chúng ta phải làm ba chương khế ước, thứ nhất, có nhìn thấy phòng nhỏ bên kia không, đó là phòng làm việc của ta, không cho phép ngươi đi vào, khi ta làm việc, ngươi cũng không được đến quấy rầy. Thứ hai, không được gọi ta là cục cưng. Thứ ba, một khi người nhà của ngươi tìm được ngươi, ngươi nhất định phải rời đi ngay lập tức. Thứ tư, trời vừa tối, ngươi sẽ không được ra khỏi phòng này một bước.‖
Lê Phong đưa ngón tay ra, đếm đếm: ―Là bốn chương, không phải ba.‖ ―Tùy tiện đi, tóm lại, ngươi muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy ước đã định, ngươi có đồng ý không?‖
―Nga!‖ Lê Phong gật gật đầu.
―Tạm thời cứ như vậy, sau này nếu nảy sinh vấn đề thì thêm điều kiện sau, còn có ngươi nếu đã quên tên mình, mà không có cái để xưng hô thì không tiện, về sau ta gọi ngươi… Ân…‖ Gọi là gì thì tốt đây, vừa lúc này lão quỷ ngứa họng meo ô một tiếng, Quỷ ngay lập tức nói: ―Gọi ngươi là Miêu đi.‖ ―Meo ô – Meo ô—―
Lê Phong có vẻ rất hài lòng với cái tên mới này, vẫn meo ô meo ô kêu. Cứ như vậy, Lê Phong tạm thời dừng chân tại cái nhà cổ quái này, sau này có thể thuận buồm xuôi gió không thì còn đợi quan sát.
Lê Tiếu Nguyên nằm suy yếu trên giường bệnh, phong di thân mình của nàng bị đau ốm tra tấn, từ từ khô bại, gầy thành que củi, cặp mắt to sáng ngời nay lùi sâu trong hốc mắt, vẻ mặt trầm lặng.
Đúng vậy, ngọn lửa sinh mệnh của nàng sắp tắt.
Lê Tiếu Nguyên tự biết đại nạn buông xuống đầu, đối với người đau ốm lâu ngày như nàng mà nói thì chết là một loại giải thoát, duy nhất nàng không yên lòng chính là đứa con Lê Phong bẩm sinh có chướng ngại si lực* của nàng.
*Si ngốc bẩm sinh.
Lê Phong là con riêng của nàng cùng Nhâm thị tập đoàn Nhâm Đạo Viễn, nàng ở Nhâm gia làm nữ dong cùng Nhâm Đạo Viễn yêu nhau, nhưng vì thân phận xa cách nên không thể đến với nhau, hai năm trước chính thê qua đời, Nhâm Đạo Viễn không để ý phản đối trong nhà, cứng rắn đem nàng lấy vào gia môn, nhưng đáng tiếc, một năm sau Nhâm Đạo Viễn qua đời trong một tai nạn máy bay, đã không còn Nhâm Viễn Đạo che chở, mẫu tử Lê Tiếu Nguyên bị Nhâm gia mãnh liệt xa lánh, con chính thê của Nhâm Viễn Đạo là Nhâm Thiên, thường mượn cớ làm khó dễ Lê Phong, tuy rằng Lê Phong năm nay đã sắp hai mươi ba tuổi, nhưng trí lực lại không khác đứa trẻ sáu là mấy, thường bị Nhâm Thiên nhỏ hơn nó ba tuổi đùa giỡn đến xoay quanh, trước khi nàng vào Nhâm gia, Lê Phong cùng Nhâm Thiên là một đôi bạn tốt như hình với bóng, Nhâm Thiên thường tự nhận là đại ca ca mà bảo hộ cho Lê Phong ngây thơ, sau đó không rõ từ đâu mà biết được Lê Phong là anh em cùng cha khác mẹ
với hắn, từ đó về sau, hắn liền coi Lê Phong là cái gai trong mắt, không
trừ thì không vui.
Lê Tiếu Nguyên biết một khi nàng chết, Lê Phong tứ cố vô thân sẽ còn bị khi dễ thảm hơn. Nàng cố sức vươn tay, Lê Phong ở một bên cầm lấy cánh tay khô héo ấy, cứng rắn nói: ―Mẹ… Mẹ!‖ Mặc dù bẩm sinh ngốc nghếch, nhưng mẫu tử tình thân, máu mủ tình thâm khiến Lê Phong cảm giác được mẹ sẽ rời nó đi, rốt cuộc không về nữa.
―Tiểu… Phong…‖ Nàng hữu khí vô lực nói: ―Mẹ… mẹ phải đi rồi, mẹ phải lên thiên đường tìm ba ba con, con không cần thương tâm khổ sở vì mẹ, mẹ ở trên thiên đường sẽ dõi theo con, phù hộ con, con phải kiên cường mà sống, trời cao công bằng, người tuy là không cho con trí tuệ như người thường, nhưng là mẹ tin tưởng, một ngày nào đó trong tương lai sẽ có bồi thường… Cho nên… con của mẹ… không nên thầm oán… vận mệnh bất công… Hảo hảo mà sống… tiếp đi…‖ âm thanh của nàng ngày càng suy yếu, cuối cùng không còn tiếng động, chỉ là dồn dập thở dốc, ánh mắt u ám không buông mà dừng lại trên khuôn mặt đầy nước mắt của Lê Phong.
Khi mà một tia hào quang cuối cùng biến mất trong mắt nàng, sinh mệnh của Lê Tiếu Nguyên cũng chấm dứt, cuộc đời ngắn ngủi mà sóng gió của nàng cứ như vậy mà hạ xuống, khi chết mới gần ba mươi tám tuổi.
***
Ông trời giống như muốn phát tiết tất cả những bi thương, mưa to liền hai ba ngày, Lê Phong ôm tro cốt cùng linh vị của mẫu thân, đứng ở trước đại trạch Nhâm gia, bấm chuông cửa thật lâu mà cũng chưa có người ra mở cửa.
Tam cô lục bà ở bên cạnh biết hôm nay Lê Phong mang tro cốt mẫu thân trở về, đều chạy đến góp vui.
Những chiếc ô đủ mọi màu sắc che ở trên đường cái, chính là những màu sắc khó coi ấy trộn lẫn với nhau lại tạo ra một loại màu sắc khác khó coi hơn.
―Mau, nhìn nó…‖
―Là con của hồ ly tinh kia, nghe nói ngay trước khi Nhâm tiên sinh kết hôn đã cùng nó cấu kết rồi, sinh ra đứa con ngu ngốc.‖
―Báo ứng a! Sinh ra một đứa ngu ngốc như vậy, bộ dạng thực cũng ra dáng người đấy chứ, cao gầy, mi thanh mục tú, đáng tiếng là đầu óc không được tốt, hai mươi mấy tuổi rồi mà ngay cả tên mình còn không nhớ rõ.‖
―Cũng phải thôi, hồ ly tinh này sớm đáng chết, con cô ta cũng không phải là cái gì tốt đẹp!‖
―Các ngươi nói xem Nhâm lão phu nhân có thể cho ngu ngốc này vào cửa không?‖
―Ai biết, xem diễn đi!‖
Qua một hồi lâu, thiết áp đại môn* chậm rãi mở ra, một vị phụ nhân khuôn mặt đẹp đẽ quí giá đi ra, Nhâm Thiên cầm trong tay một chiếc ô đen che mưa cho phụ nhân, có ba bốn người hầu đi theo ra.
Vị phụ nhân đẹp đẽ này chính là bà nội của Lê Phong – Giang Ngọc Hoài, tuy năm nay đã ngoài sáu mươi nhưng thoạt nhìn mới như ngoài ba mươi tuổi, bà bình thường cố gắng bảo dưỡng thật tốt.
Cặp mắt phượng nhỏ kia của bà hèn mọn liếc Lê Phong một cái, Nhâm gia là đại hộ nhân gia, sự tồn tại của Lê Phong là một vết nhơ lớn, cho nên bà vẫn luôn chán ghét đứa cháu, không, con hoang tự dưng nảy ra này!
―Bà nội.‖
―Câm mồm, ai là bà nội của mày! Đồ không biết xấu hổ!‖ Giang Ngọc Hoài lớn tiếng mắng, quyền trượng trong tay giận dữ cho Lê Phong một gậy.
Quyền trượng thô to đánh vào người, đau không chịu nổi, đau đến Lê Phong nước mắt đảo quanh.
―Con hoang không biết xấu hổ, còn vọng tưởng tiến vào gia môn của chúng ta, nghĩ cũng đừng nghĩ.‖ Nói xong, quyền trượng trong tay vung lên, đánh rớt hũ tro cốt cùng linh vị Lê Phong ôm trong lòng.
Hũ tro cốt vỡ tan, tro cốt màu trắng tung tóe ra ngoài, bị mưa dội thành một dòng nước trắng ngà.
― Đừng mà, mẹ, mẹ!‖ Lê Phong vội vàng quỳ rạp xuống đất, dùng thân thể của mình để ngăn nước mưa, hai tay liều mạng muốn nhặt tro cốt lên từ nước mưa, nó nâng lên một vốc cốt thủy, vội vàng dùng áo khoác của mình để hứng, nhưng không lâu sau thì lại chảy xuống, trí lực có hạn nên nó không nghĩ được cách gì hữu hiệu xử lý tình huống trước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị nước cuốn trôi đi.
Người hầu Nhâm gia, hàng xóm láng giềng, tất cả đều khoanh tay đứng nhìn, không ai tiến lên vươn tay ra, mắt lạnh nhìn Lê Phong một lần lại một lần dùng áo khoác đã ướt đẫm để hứng lấy cốt thủy.
Nhâm lão phu nhân nhận thấy người xung quanh vây lại xem ngày càng nhiều, không muốn mất mặt, vì thế ra lệnh cho hạ nhân, ―Kéo nó vào, miễn cho nó ở đây làm xấu hổ.‖
―Không cần!‖ Lê Phong thoát ra khỏi kiềm chế của hạ nhân, quỳ gối trước mặt Nhâm lão thái, cầu xin: ―Bà nội, van cầu bà, cho mẹ vào đi, mẹ muốn cùng ba ba.‖
Nhâm lão thái ý chí sắt đá, một trượng đánh nghiêng Lê Phong, lãnh khốc ra lệnh, ―Còn chờ cái gì mà không mau đưa nó vào nhà, còn ngại chưa đủ mất mặt à?‖
Bọn hạ nhân khiếp sợ uy nghiêm của Nhâm lão thái, không dám nghịch ý, tiến lên đem Lê Phong như áp phạm nhân tiến vào trong nhà.
Nhâm lão thái dùng quải trượng ra sức gõ trên mặt đất, ―Thiên nhi, cho người dọn sạch sẽ cửa đi, đem thứ đồ đó đi đâu xa một chút, nhìn thấy liền ghê tởm.‖
―Vâng, bà nội, chúng ta đi vào thôi.‖
―Ân!‖ Nhâm lão thái được Nhâm Thiên dìu vào đại trạch, cánh cổng lớn màu đen đóng chặt lại, khúc chung nhân tán*, người xem náo nhiệt cũng dần tản ra, câu chuyện ngày hôm nay trở thành đề tài chuyện phiếm của tam cô lục bà mấy ngày sau đó.
*Hết diễn thì người xem ra về.
***
Lê Phong bị ba hạ nhân áp tải về phòng của mình, hạ nhân đưa nó vào rồi khóa lại rời đi, mặc Lê Phong khóc cầu thế nào cũng không quay đầu.
Lê Phong toàn thân ướt đẫm ôm thân thể phát run của mình co rúm lại ở góc tường, xuýt xoa không ngừng, trong tâm tư đơn thuần của nó, duy nhất chỉ nghĩ đến là do mình vô dụng khiến mẹ không được ở cùng một chỗ với ba ba, vì thế thương tâm không thôi.
Lúc này mưa tạnh, thái dương lộ ra dưới áng mây hồng hồng, ánh mặt trời kia giống như hư ảo trong mơ, trải khắp mặt đất, lại không cảm nhận được một tia ấm áp.
Lê Phong bị nhốt trong phòng một ngày một đêm, cũng không có người đến xem nó, thậm chí ngay cả cơm canh cũng chưa đưa tới cho nó, coi như tất cả mọi người đã quên sự tồn tại của nó.
Đến ba giờ chiều ngày hôm sau, Lê Phong nhìn từ cửa sổ ra thấy Nhâm lão thái lên xe rời đại trạch, sau đó không lâu liền thấy một hạ nhân nói là thiếu gia muốn gặp nó.
Hạ nhân thúc giục Lê Phong cởi bỏ bộ quần áo bẩn trên người, thay vào một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, đưa nó đến phòng ngủ của Nhâm
Thiên.
Lúc này Nhâm Thiên mặc dục bào rộng thùng thình, khoanh tay đứng ở trong phòng, giống như đang chờ nó đến, hắn cho tất cả hạ nhân lui ra. Đôi mắt như chim ưng nhìn thẳng vào Lê Phong, ánh mắt kia hoàn toàn không giống ánh mắt mà một thiếu niên tuổi hai mươi nên có, trong đó bao gồm căm giận, oán hận… cùng với *** khó có thể che giấu. Nhâm Thiên không nói lời nào đã tiến lên một phen tóm lấy Lê Phong, bất chấp tất cả mà ấn ngã nó trên giường.
―Làm… làm gì?‖ Lê Phong ngây ngốc hỏi, vẫn hồn nhiên không biết đại họa sắp giáng xuống đầu.
―Mẹ ngươi là hồ ly tinh, nói vậy bản sự câu dẫn của hồ ly ngươi sẽ không tồi đi!‖ đôi tay nóng bỏng tham lam vuốt ve lên khuôn mặt tinh xảo của Lê Phong, *** trong mắt Nhâm Thiên ngày càng nóng bỏng, ―Ngươi còn chờ cái gì? Giống như mẹ ngươi câu dẫn ba ta vậy, đến câu dẫn ta a, người ngươi này không phải thực câu dẫn người sao?‖ (bó tay)
Trình độ trí lực thấp như Lê Phong căn bản không thể hiểu Nhâm Thiên là đang sỉ nhục mình, nó chỉ là theo bản năng muốn thoát ra khỏi kìm kẹp. ―Buông ra… Buông ta ra…‖
―Buông ngươi ra? Nằm mơ! Lão ba với mẹ ngươi đều chết rồi, không còn có chỗ dựa che chở cho ngươi nữa, ta là đương gia nhà này, từ nay về sau ngươi phải nhìn sắc mặt ta mà sống, loại ngu ngốc đáng chết nhà ngươi, chỉ có giá trị duy nhất là cái thân mình này, nếu ngươi hầu hạ ta thoải mái, có lẽ ta sẽ cho ngươi qua ngày tốt đẹp, nếu không…‖ Ngụ ý, nếu Lê Phong không ngoan ngoãn làm ấm giường cho hắn, về sau nó liền sống không bằng chết.
Nhâm Thiên càng nói càng thâm ảo, Lê Phong càng nghe càng hồ đồ, trong tất cả lời nói nó chỉ nghe được mỗi một câu, đó là câu Nhâm Thiên mắng nó xuẩn. Vì thế nó vội vàng cãi lại: ―Ta không ngốc, mẹ nói ta chỉ là không thông minh như người khác thôi.‖
Lê Phong đáp phi sở vấn*, mặc dù Nhâm Thiên sớm đoán được hài tử ngốc Lê Phong không thể hiểu được lời hắn nói, nhưng hắn vẫn muốn nói, bởi vì không nói không khoái, kỳ thật hắn cảm thấy chính mình mới là người ngốc nhất thiên hạ, toàn thế giới này nhiều người như vậy, vì cái gì hắn cố tình đối với tên ngốc này có phản ứng.
*Hỏi một đằng trả lời một nẻo. Mặc kệ, ăn trước nói sau.
Cúi đầu hôn duyện thật mạnh lên da thịt non mềm như đậu hũ của Lê
Phong.
―Đau quá!‖ Lê Phong nhíu mày kêu đau, trên da thịt tuyết trắng xuất hiện một chút ứ hồng.
Nhâm Thiên không để ý tới, giống như dã thú không khống chế được, không ngừng xâm phạm thân hình mềm mại của Lê Phong.
―Đau quá!‖ Nhâm Thiên không chút nào ôn nhu tiền diễn, khiến cho Lê Phong thập phần không thoải mái, nó liều mạng vặn vẹo thân mình, muốn từ dưới thân Nhâm Thiên né ra, lại bị Nhâm Thiên bắt lại.
Khi đầu ngón tay của Nhâm Thiên cứng rắn đâm vào dũng đạo nhỏ hẹp của nó, nó rốt cục không chịu nổi đau đớn hô to, khuỷu tay theo phản xạ đánh lên trên, vừa lúc đánh vào cằm Nhâm Thiên, đau đớn làm Nhâm Thiên thất thần một vài giây, bắt được cơ hội ngàn năm có một này, Lê Phong đẩy Nhâm Thiên ra, kéo quần, tông cửa xông ra.
Vội vàng chạy ra từ Nhâm gia, Lê Phong không phân biệt được trái phải, gặp đường là chạy, cho đến khi kiệt sức, mới ngồi xuống ghế đá gần đó thở hồng hộc, vừa đói vừa mệt, nó nhìn tịch dương nhiễm hồng chân trời xa xa, mờ mịt ngẩn người.
―Meow- – ―lúc này không biết từ chỗ nào đó truyền đến một tiếng mèo kêu, ngay sau đó một cái bóng đen thoát ra từ bên cạnh Lê Phong.
Bóng đen đứng nghiêm thân hình, hóa ra là một con hắc miêu, con hắc miêu này cả thân màu đen không có một cọng lông tạp, lông mao đen
nhánh lòe lòe sáng dưới ánh mặt trời, sáng bóng, đặc biệt phải kể đến mắt miêu kia, chúng ta hay thấy miêu mắt vàng, mắt lam, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy màu như thế này, đại bộ phận mắt là màu trắng ngà, chỉ có đồng tử là màu ám hắc sắc.
Từng nghe mẹ nói qua, hắc miêu chính là do linh hồn người chết biến thành.
Tròng mắt đang dại ra của Lê Phong bỗng nhiên sáng ngời, thân thể mệt mỏi rã rỡi cũng xuất hiện một cỗ tinh lực, nó ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con miêu đó, dùng ngữ khí suy yếu hỏi: ―Mẹ? Là người sao?‖
Hắc miêu đến bên người nó, chuyển động bên chân nó một hồi, đột nhiên đôi tai miêu đang mềm nhũn dựng thẳng lên, hắc miêu giống như tướng sĩ vâng lệnh, từ bên người nó chạy vọt đi.
Thấy hắc miêu chạy, Lê Phong bất chấp tất cả chạy đuổi theo.
Trong mắt Lê Phong chỉ nhìn thấy hắc miêu này, còn thứ khác nó mặc kệ, đuổi theo nó về phía trước, không biết đã chạy bao lâu, Lê Phong hai mắt huyễn vựng nhìn thấy con miêu quẹo vào một cái ngõ nhỏ.
Bốn phía ngõ nhỏ đều là những tòa nhà ít nhất là trên trăm năm tuổi, phần lớn đã không có người ở nữa, ngẫu nhiên chỉ có một số người ngoại tỉnh đến làm công không có chỗ ở mới vào ở tạm thôi, kỳ lạ là tất cả những người này đều ở không lâu, bởi vì theo truyền thuyết nơi này có —quỷ. Báo chí từng thông tin tin tức như vậy, chính phủ cố ý xóa bỏ những ngôi nhà cổ đó, xây nhà mới. ngày khởi công liền có sự cố không may, vài người bị thương, ngay cả quan chức chính phủ chỉ đạo công trình này cũng không duyên không cớ mà trúng gió phải nhập viện, từ đó về sau không có người dám đến nơi này tìm phòng ở, nguy lâu cũng bảo tồn đến ngày nay, nơi này bị người ta gọi là phố quỷ.
Khi con hắc miêu kia chạy đến phòng lung lay sắp đổ này, nhìn thấy cũng đuổi theo, đẩy ra cánh cửa đã hư hỏng không chịu nổi, một cỗ ẩm thấp
phả vào mặt, trong phòng ánh sáng le lói, âm u ẩm ướt, trên tường gỗ có rất nhiều chỗ bị mục nát, phát ra vị gỗ mục đặc hữu.
Có một cái thang gỗ đơn sơ dẫn lên lầu hai, hắc miêu thân mình nhẹ nhàng như một làn gió phi lên.
Lê Phong bước theo lên lầu hai, cầu thang lâu năm không tu sửa, khi đi lên phát lên tiếng vang, giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Hiện tại lên lầu hai, Lê Phong thăm dò xung quanh.
Lầu hai là một cái phòng lớn, tất cả các cửa sổ đều làm bằng gỗ, chỉ có thân tường được đắp bằng đá vôi, chính giữa phòng là một cái cột nhà tròn rất to, cây cột này làm cho phòng thêm vững vàng, trong phòng có một cái bàn thấp, mấy cái ghế đẩu cùng một cái tủ quần áo cũ nát, cùng một chút nhu yếu phẩm cần thiết nhất cho cuộc sống, phía tay phải là hướng ra ban công, hai bên sườn tổng cộng có tám phiến cửa sổ, bởi vậy lầu hai có nhiều ánh sáng hơn lầu một rất nhiều.
Hắc miêu chính là nhảy lên vai một người, người nọ đưa lưng về phía nó, nó có một mái tóc đen dài giống như hắc miêu, trên người mặc quần màu tro, chỉnh là một cái đại bụi nhân.
Lê Phong dời bước tiến lên, sàn gỗ không vững chắc phát ra một ít tiếng vang.
Đại khôi nhân kia quay đầu lại. Hảo đáng yêu a!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lê Phong, đại bụi nhân hé ra khuôn mặt tiểu oa oa thập phần đáng yêu, nhìn quá bất quá cũng chỉ mười ba, mười bốn, so với Lê Phong một mét bảy mươi tám thì thấp hơn một vài cm. Y có một đôi mắt to tròn sáng ngời, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn tinh xảo, đây không phải là cục cưng sao, là búp bê sứ mà mẹ đưa đến cho nó sao.
Nhìn thấy người lạ, tiểu oa oa cực khó chịu mà nhăn mi lại, trách cứ hắc miêu: ―Vì sao lại đem người lạ về?‖
Hắc miêu thập phần có linh tính, giống như hiểu được y mắng, xấu hổ cúi đầu, sau đó như lấy lòng mà liếm lên mặt tiểu oa oa.
―Này, ngươi a, tới đây làm…‖ búp bê sứ chưa kịp nói xong thì đã bị động tác của Lê Phong đánh gẫy.
Lê Phong dang hai cánh tay ra, đem tiểu oa oa đáng yêu ôm vào lòng, tay trái xoa đầu tiểu oa oa, vừa cười vừa nói: ―Bảo Bảo, Bảo Bảo…‖
Tiểu oa oa lấy hai tay đẩy, giãy ra khỏi ôm ấp của Lê Phong, giận dữ nói: ―Này, đủ chưa, làm sao lại sờ loạn đầu của ta, lại còn kêu cục cưng, cục cưng không ngừng, chẳng nhẽ ngươi đem ta trở thành món đồ chơi a!‖
Lê Phong căn bản không đem tức giận của y để vào mắt, tiến lên, ôm cổ y, đối phương lại một lần nữa đưa tay ra đẩy nó, nó lại xông lên, ôm lại… cứ như vậy, lặp đi lặp lại mấy chục lần, hai bên đều mệt thở hồng hộc, đặc biệt là Lê Phong, nó đã hai ngày chưa ăn, hơn nữa còn vận động kịch liệt thế này, thể lực đã đến cực hại, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, ôm đối phương, lần này thì trời sập xuống cũng không buông tay nữa.
―Buông tay! Buông tay!‖
―Không buông!‖ Chết cũng không buông!
Súy, tha, kéo, đẩy, xả,… dùng tất cả các thủ đoạn cũng không thể đem miếng kẹo cao su dính trên người mình đá đi, tiểu oa oa rút cục buông tha.
Kệ, ngươi thích ôm thì ôm.
Kéo thêm phụ gia trói buộc trên người, tiểu oa oa ngồi xuống cái ghế thấp, trên bàn dọn ra bốn bát thức ăn, một bát canh, tiểu oa oa cố chấp liền ăn, hoàn toàn mặc kệ người trên lưng đói đến bụng kêu như sấm.
Nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, Lê Phong nhịn không được nuốt mấy ngụm nước miếng, tay vụng trộm hướng mấy xâu thịt nướng kia mà lấy.
―Ba!‖ đũa trúcâmu mà chuẩn đánh vào trên cái tay ăn trộm nọ.
Lê Phong ăn đánh thu hồi tay, trên mu bàn tay xuất hiện vệt hồng dài dài.
Tiểu oa oa đáng yêu cực kỳ không hợp với hình tượng đáng yêu của mình, ác thanh ác ngữ mà nói: ―Ngươi dám ăn vụng của ta, ta liền ném ngươi ra ngoài cửa sổ.‖
Lê Phong co rúm một chút, nhìn mỹ thực trên bàn mà rớt nước miếng. ―Meo ô—― lúc này hắc miêu ăn no kêu lên một tiếng, lại dùng móng vuốt lau lau mặt mình, sau đó ngoe nguẩy cái đuôi tránh ra một bên.
Không biết là vô tình hay cố ý, trong bát con mèo vẫn còn dư ra một nửa sữa chưa uống hết.
Lê Phong nhìn bát sữa kia đến nước miến chảy ròng ròng.
Phản ứng của nó hoàn toàn lọt vào trong mắt tiểu oa oa, y buông bát cơm, ung dung mà nhìn xem Lê Phong làm sao bây giờ, bởi vì nếu nó muốn uống sữa thì phải buông y ra, vì bát sữa đó cách chỗ bọn họ hiện tại đến bốn, năm mét.
Lê Phong nhìn sữa, lại nhìn người đang bị mình ôm chặt. Làm sao bây giờ? Cần cục cưng hay cần sữa? Khó a! Có rồi!
Đột nhiên Lê Phong linh quang chợt lóe, hai tay kẹp chặt bảo bảo, chuẩn bị ôm lấy đi uống sữa, kết quả, nó dùng hết toàn lực, vẫn không thể ôm được bảo bảo.
Kỳ quái, bảo bảo không béo, vì sao lại không nhắc lên được? Lê Phong khó hiểu.
Nó ngây ngốc không chú ý tới một mạt cười gian bên miệng tiểu oa oa. Quên đi, không ôm được thì kéo đi, mang theo cái cổ tinh tế của cục cưng, Lê Phong cố hướng chỗ có sữa đi đến.
―A a…‖ tiểu oa oa đáng yêu bị đau hô to, để tránh khỏi cảnh bị Lê Phong kéo rời đầu ra khỏi cổ, y chỉ còn nước phối hợp đi theo.
Rốt cục cũng đi đến trước bát sữa kia, nếu muốn uống sữa, sẽ phải buông hai tay ra, cầm lấy bát, y rất tin lần này đối phương sẽ buông y ra.
Kết quả chứng minh, y lại sai lầm rồi.
Lê Phong vẫn như cũ buông y không rời, học bộ dáng của con hắc miêu vừa rồi, cúi đầu dùng lưỡi liếm.
Tiểu oa oa thiếu chút nữa tức chết, đặc biệt khi nhìn thấy con hắc miêu cuộn mình ở góc tường, mở một mắt, nhắm một mắt, giống như biểu tình trào phúng y, y càng giận không thể kiệt: ―Lão quỷ, cút đi!‖
Hắc miêu nghe lời y đứng lên, giũ giũ lông trên người, đầu ngẩng lên, ưỡn ngực đi qua chỗ mà tiểu oa oa không thể với tới, nó chính là xem chuẩn tiểu oa oa không bản sự làm gì đến nó, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy qua cửa sổ, lắc lắc đuôi dài đi vào đêm đen.
―Đáng giận! Mày chờ đấy, chờ tao lột da mày ra!‖
Nghe được y rống giận, Lê Phong quay đầu ra, dùng đầu lưỡi ướt sũng sữa liếm lên mặt tiểu oa oa, ―Bảo bảo, đừng nóng, ta thương ngươi a…‖ ―Này! Ngươi đã khỏe đi!‖ Liều mạng ninh quá, tránh đầu lưỡi Lê Phong, tiểu oa oa hổn hển nói: ―Đừng liếm ta nữa, còn còn, đừng gọi ta là cục cưng, ta là quỷ.‖
Lê Phong sửng sốt một chút, ánh mắt mê mang tỏ vẻ nó hoàn toàn không hiểu, lại liếm Quỷ một chút, ―Bảo bảo ngoan, chờ ta ăn no, liền chơi cùng ngươi.‖
A! Cứu mạng a!
Quỷ rốt cục nhận ra một sự thật, trừ phi người này chủ động buông y ra, nếu không thì tuyệt đối không thể thoát khỏi ma chưởng của nó.
Thật vất vả chờ Lê Phong liếm sạch sữa trong bát, Quỷ lúc này mới có thể ngồi dậy, trở lại bên cạnh bàn thấp, đồ ăn đã sớm nguội lạnh.
Đem cơm nước lạnh lẽo cùng lửa giận nuốt vào bụng, Quỷ suy nghĩ nói: Hôm nay ta gặp vận xui gì vậy, đột nhiên có cái tên nửa điên nửa ngốc xông vào trong nhà, ta phải nghĩ ra cái biện pháp đuổi cái miếng kẹo cao su này mới được.
Ục ục – ―Tiếng gì thế?‖
―Bụng của ta!‖ biểu tình của Lê Phong như kiểu học sinh cấp I giơ tay phát biểu bài, nói xong ngây ngốc hướng Quỷ cười.
Không biết, Quỷ mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh, nội tâm kỳ thực ba đào ám hung, cho dù Lê Phong bụng kêu không phải là ý muốn của nó, thế nhưng hành động vừa rồi của nó, bụng kêu như thế này chẳng khác gì đơn tố cáo y, cho nó mượn đề tài để có cơ hội nói chuyện của mình.
Quỷ vỗ bàn dựng lên, lên tiếng cả giận nói: ―Ục gì mà ục, ngươi có biết nơi này không cho phép bụng kêu không?‖
―Nhưng…‖ chính là bụng nó muốn kêu, nó cũng không khống chế được a.
―Không nhưng nhị gì cả, nói tóm lại, bụng ngươi kêu là người không đúng!‖
―Có điều…‖
―Còn gì nữa, cái này chứng minh ngươi không hề biết hối cải, lập tức cút ra ngoài cho ta, loại người không chịu nhận sai như ngươi, nơi này của ta không chào đón!‖
―Bảo bảo…‖ Lê Phong hấp hấp cái mũi, bĩu môi, làm ra bộ dáng sắp khóc.
―Cút!‖ Quỷ một chút cũng không mềm lòng, lớn tiếng ra lệnh trục xuất nó.
Lê Phong buông cánh tay đang ôm Quỷ ra, cẩn thận từng bước đi xuống cầu thang.
Hô… ông trời có mắt, rốt cục đuổi đi được đại phiền toái này, hôm nào phải xem quẻ một chút xem có phải gần đây mình đi sai hướng, hảo hảo ngốc ở nhà, cũng sẽ có ngươid đem phiền toái đến cửa.
Qua mười một giờ vẫn không nhìn thấy cái phiền toái kia trở về, Quỷ nghĩ rằng nó rốt cục đã đi rồi, lấy chăn màn ra từ cái tủ cũ nát, trải ra trên mặt đất đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, y bị tiếng mèo kêu xuân liên tiếp ở ngoài cửa sổ đánh thức.
Tâm tình khó chịu đến cực điểm, vọt đến bên cửa, điên cuồng gào thét với bóng đêm ngoài cửa sổ: ―Toàn bộ câm hết miệng cho ta, tháng bảy rồi mà còn phát xuân à, ta thao m* ngươi A B C D E F! Còn làm cho ta nghe được thêm một tiếng, ta liền kết liễu cả lũ chúng bay!‖
Nói cũng kỳ lạ, bị y rống như vậy, khắp nơi vốn đang la hét ầm ỹ đột nhiên yên tĩnh lại.
Quỷ một lần nữa tiến vào ổ chăn, buồn ngủ, một đêm vô mộng, ngủ đến hừng đông.
Sáng sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu, tính xuất môn kiếm ăn, vừa mở cửa ra, liền chứng kiến một màn làm y chán nản.
Lê Phong cuộn mình ngủ trước bậc thang, mà làm cho y tức giận hơn nữa chính là lão quỷ còn oa trong lòng tiểu tử ngốc kia, hảo thấy chí nh hàm, càng cách phổ là, hơn trăm con mèo hoang, vô luận to nhỏ đều tụ tập bên người Lê Phong.
Hiện tại mới là tháng năm, ban đêm sương mù dày, lại lạnh, những con mèo kia sưởi ấm cho Lê Phong.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của Quỷ, Lê Phong run lên thân mình đầy sương sớm, xoa xoa mắt, sương mù mà ngồi dậy.
Quỷ vừa nhìn thấy, phản ứng đầu tiên chính là lui vào trong cửa, chuẩn bị đóng cửa lại.
Đáng tiếc chậm một bước, khi Lê Phong nhìn thấy Quỷ, lập tức quát to một tiếng ―Bảo bảo.‖ Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà sát lại, ôm chặt lấy y không rời.
Quỷ bị nó tiến lên ôm như vậy, lảo đảo vài bước về sau mới đứng vững thân mình, nhắc tay định đánh Lê Phong một quyền, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chân thành tha thiết ngờ nghệch của Lê Phong, quyền kia chững lại không đánh xuống được.
Lê Phong ngây ngô cười đem khuôn mặt ghé vào mặt Quỷ cọ cọ, bộ dáng vạn phần thỏa mãn.
Một quyền kia của Quỷ đánh cũng không được, mà không đánh cũng không được, không có chỗ phát tiết lửa giận làm y sắp nội thương. Nhóm miêu ngoài cửa này chính là đối tượng trút giận tốt nhất.
Quỷ nổi giận đùng đùng lao ra cửa, muốn tróc một hai chỉ hết giận, ai ngờ nhóm miêu lập tức nhanh nhẹn giải tán, thoát đi không thấy miêu ảnh, liền ngay cả lão quỷ cũng trốn mất tăm.
Quỷ tức giận giơ nắm đấm huơ huơ trước con ngõ vắng tanh, rống giận: ―Mẹ nó, vương bát đản, chúng mày là lũ súc sinh không có tính người, cũng không nghĩ đến là nhờ ai chúng mày mới có chỗ dừng chân không phải đi lưu lạc, chúng mày thế nhưng lại giúp đỡ người ngoài đối phó ta, chờ đấy! Ăn cây táo, rào cây sung, không lương tâm, lấy oán trả ơn…‖ Quỷ mắng không khí gần nửa giờ, cuối cùng vì cao siêu quá ít người hiểu, mà đành phải thu binh.
Quay đầu lại nhìn khuôn mặt cười ngốc kia, tiểu oa oa trừ bỏ thở dài vẫn là thở dài.
Có lẽ đây là ý trời, ông trời có lẽ thấy y sống rất thoải mái, nên phái cái đại phiền toái này xuống dành riêng cho y.
***
Quỷ kéo Lê Phong trở lại lầu hai, ép buộc Lê Phong buông mình ra, dưới *** uy của Quỷ, Lê Phong rưng rưng khuất phục.
Quỷ khoanh chân ngồi ở trên sàn, khuôn mặt trẻ con đáng yêu một trận khó dò, sau đó không lâu, y mở miệng hỏi: ―Ngươi tên là gì?‖
Lê Phong cúi đầu một hồi, hì hì hai tiếng, nói: ―Phong.‖
Quỷ đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng tiếng ai thán càng thêm thê thảm, điên*? Ta liền thật sự muốn điên rồi! ―Ngươi có nhớ ngươi sống như thế nào? Hay làm sao lại tới được nơi này không? Trong nhà có những ai?‖ *Phong trong tên của Lê Phong đồng âm với từ ‗phong‘: điên
Lê Phong vẫn như cũ cười ngây ngô đáng yêu.
Quỷ đột nhiên có xúc động, muốn biến chính mình một chút, hỏi một người ngay cả tên mình cũng không biết, đang sống ở đâu, đây không phải là vô nghĩa sao?
―Ngươi hoàn toàn không nhớ rõ? Ta đưa ngươi đến sở cảnh sát…‖ ―Không cần!‖ Quỷ nói bảy tám câu, chỉ có câu này Lê Phong nghe hiểu, nó lập tức liều chết xông lên, ôm lấy Quỷ liều mạng mà rung, miệng liên tiếp hô không cần.
―Hảo… Hảo‖ Quỷ bị lắc đến choáng váng, ―Dừng… dừng lại…‖
Thật vất vả mới thoát ra khỏi ma chưởng, Quỷ ôm đầu sầu não nói: Dựa trên lời nói cùng hành vi loạn thất bát tao của tên này, chắc nó là kẻ trí lực có vấn đề, nếu kiên quyết đưa tới đồn cảnh sát, vạn nhất cảnh sát không chịu để ý, trái lại tra hỏi thân phận của y, vậy thì không được, bởi vì y là… Ân… ít nhất không phải là người bình thường, biện pháp này không thể thực hiện được, bằng không, thừa dịp nó ngủ, đem nó để ở cổng trạm cảnh sát…
―Meo ô –― Lão quỷ tựa như hiểu thấu tâm sự của y, cặp mắt tuyết tử kia theo dõi y, như là nói nếu ngươi dám làm vậy, ta liền không để cho ngươi yên.
Thân mình Quỷ run lên một chút, lập tức đánh rớt ý niệm bất lương ở trong đầu, nói thật ra, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không y không muốn giao tiếp cùng cảnh sát, bởi vì họ phiền toái muốn chết, luôn hỏi đông hỏi tây, muốn y vì cái đứa đần độn này là đi thông báo là cái chuyện không có khả năng, y không có thời gian nhàn rỗi như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, thu dụng nó, là phương pháp mau lẹ nhấy, nghĩ rằng, người nhà của tiểu tử này sớm muộn cũng tìm được nó, đến lúc đó có thể đá nó ra khỏi cửa chính rồi, chỉ có điều… cái này cần lấy cuộc sống yên tĩnh của y mà trả giá.
Lão quỷ nhìn y có bộ dáng do dự, đứng dậy nhảy vào trong lòng Lê Phong, lại ở đằng kia không đi, chỉ dành cho chủ tử vô lương tâm này một chút áp lực.
Quỷ oán hận trừng mắt nó một cái, bất đắc dĩ bị bắt buộc phải đáp ứng. ―Ngươi có thể ở lại, có điều, trong phòng này, ta là chủ ngươi là khách, chúng ta phải làm ba chương khế ước, thứ nhất, có nhìn thấy phòng nhỏ bên kia không, đó là phòng làm việc của ta, không cho phép ngươi đi vào, khi ta làm việc, ngươi cũng không được đến quấy rầy. Thứ hai, không được gọi ta là cục cưng. Thứ ba, một khi người nhà của ngươi tìm được ngươi, ngươi nhất định phải rời đi ngay lập tức. Thứ tư, trời vừa tối, ngươi sẽ không được ra khỏi phòng này một bước.‖
Lê Phong đưa ngón tay ra, đếm đếm: ―Là bốn chương, không phải ba.‖ ―Tùy tiện đi, tóm lại, ngươi muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy ước đã định, ngươi có đồng ý không?‖
―Nga!‖ Lê Phong gật gật đầu.
―Tạm thời cứ như vậy, sau này nếu nảy sinh vấn đề thì thêm điều kiện sau, còn có ngươi nếu đã quên tên mình, mà không có cái để xưng hô thì không tiện, về sau ta gọi ngươi… Ân…‖ Gọi là gì thì tốt đây, vừa lúc này lão quỷ ngứa họng meo ô một tiếng, Quỷ ngay lập tức nói: ―Gọi ngươi là Miêu đi.‖ ―Meo ô – Meo ô—―
Lê Phong có vẻ rất hài lòng với cái tên mới này, vẫn meo ô meo ô kêu. Cứ như vậy, Lê Phong tạm thời dừng chân tại cái nhà cổ quái này, sau này có thể thuận buồm xuôi gió không thì còn đợi quan sát.
Bình luận truyện