Chương 130: Tận thế của ngài đã được ship tới(13)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý..
~~~
Lạch cạch——
Cửa xe bus mini được mở ra, lão đại xuống dưới trước.
Đám tiểu đệ lập tức nhào lên "Lão đại, làm gì rồi, sao lại im lặng như vậy?"
Thế mà một chút tiếng động trong xe cũng không có.
Bọn họ dựng lỗ tai lên nghe nửa ngày, cũng không nghe được bất cứ động tĩnh gì.
Sắc mặt lão đại vẫn như thường "Các cậu có chuyện gì à?"
Tiểu đệ cười hắc hắc, làm mặt quỷ "Không có gì không có gì, lão đại à, bọn em......"
Lão đại lấy hộp thuốc ra, lấy điếu thuốc cuối cùng từ bên trong ra, ngậm vào miệng.
Tiểu đệ bên cạnh lập tức hiểu ý, đánh lửa cho hắn.
Trong đám khói thuốc, lão đại dựa vào cửa xe"Bọn em gì mà bọn em? Các cậu có chuyện gì?"
"Lão đại chuyện này......" Các tiểu đệ trợn tròn mắt, chỉ vào trong xe.
Không phải có phúc cùng hưởng sao?
Trước kia đều là như vậy mà.
Lão đại không nói gì, nhìn thoáng qua vào bên trong xe.
Các tiểu đệ không hiểu có ý gì, theo bản năng mà nhìn theo.
Trong đầu không khỏi hiện lên một ít hình ảnh, lão đại sẽ không quá ác, đập chết luôn rồi chứ?
Nếu chết như vậy, thật quá đáng tiếc.
Nhưng mà thứ bọn họ nhìn thấy là vẫn là tiểu cô nương mặc quần áo sạch sẽ ngồi trong xe, dáng ngồi đoan chính tao nhã, nhu thuận vuốt tóc trên vai, ngoan ngoãn, dịu dàng không sao tả xiết.
Nhìn như vậy có vẻ chưa xảy ra chuyện gì cả.
Lão đại ở bên trong đã làm cái gì chứ?
Cũng không thể là nói chuyện phiếm chứ?
Linh Quỳnh nhìn thẳng vào mắt một tiểu đệ trong đó "Anh có thể đưa xăng cho tôi không?"
Biểu cảm trên mặt tiểu đệ cứng đờ một giây, giây tiếp theo hắn liền gật đầu "Được, được, đi ngay đây."
Nói rồi tiểu đệ kia đẩy người xung quanh ra, đi về phía sau.
"Lão tứ, mày làm gì vậy?" Có người gọi hắn.
Lão tứ cứ như không nghe thấy, mở cốp xe ra.
"Lão tứ!"
Mặc kệ bọn họ gọi như thế nào, lão tứ cũng không có bất kì phản ứng gì, xách theo xăng về.
Khi bị người cản lại còn dùng sức đẩy mạnh ra.
Cứ giống như...... như thể bị trúng tà rồi.
Có người lập tức cầu cứu lão đại: "Lão đại, lão tứ điên rồi à? Anh mau ngăn hắn lại!"
"Nếu tiểu cô nương muốn thì cứ cho đi." Lão đại trấn định hút thuốc "Đã lớn như vậy rồi, còn so đo cùng một tiểu cô nương, có biết xấu hổ hay không."
Mấy người tiểu đệ khiếp sợ rống lên kinh ngạc: "Lão đại, đó chính là xăng!!"
Bây giờ xăng quý nhường nào chẳng lẽ anh không biết sao?
Nếu không có xăng, thì xe chỉ là một đống sắt vụn.
"Tao biết."
"Anh biết còn không ngăn hắn lại."
"Hắn đang cứu người mà, vì sao phải ngăn lại."
"......"
Lão đại cũng điên rồi?
Sống lưng mấy tiểu đệ đồng thời phát lạnh, cùng nhìn vào người trong xe.
"Cô...... Cô đã làm gì lão đại và lão tứ hả?"
Linh Quỳnh giơ tay, bày ra vẻ mặt vô tội: "Là lão đại của các người lương tâm trỗi dậy, muốn cải tà quy chính, không đành lòng thương tổn cô gái nhỏ bé yếu đuối như tôi."
"......"
Xì!
Lão đại có lương tâm rắm ấy!
Nhất định là cô đã làm gì rồi!
Nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể làm gì chứ?
Không phải là siêu năng lực chứ?
Tuy rằng trong tiểu thuyết mạt thế luôn viết sau khi mạt thế xuất hiện sẽ có siêu năng lực, nhưng mạt thế bắt đầu lâu như vậy rồi, cũng chưa từng nghe qua ai có siêu năng lực.
"Lão đại anh tỉnh lại đi!!"
"Lão đại......"
...
Dây thừng trói Khương Tầm Sở còn chưa bị cứa đứt, đã nghe thấy bên kia có tiếng người la hét.
Nhưng do khoảng cách khá xa, nên Khương Tầm Sở nghe không rõ lắm.
Chỉ mơ hồ nghe thấy mấy từ linh tinh như ' điên rồi '' có bệnh '.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Có người hét vào trong xe, còn có người muốn động thủ làm gì đó với người trong xe, nhưng lại bị người bên cạnh ngăn cản.
Tiếp theo đám người kia lại chia làm hai phe, xông vào đánh nhau luôn.
Trong lúc hỗn loạn, Khương Tầm Sở thấy chiếc giày sạch sẽ lòi ra từ trong xe, vững vàng dẫm lên mặt đất, làn váy ở xòe lên trong không khí, bị luồng không khí từ đám người đánh nhau bên cạnh làm tung bay.
Linh Quỳnh nhìn đám người đánh nhau vài giây, sau đó đi tới bên Khương Tầm Sở bên, khom lưng cởi trói cho hắn.
"Bọn họ...... Làm sao vậy?" Khương Tầm Sở tỏ vẻ rất mê mang.
"Thấy đối phương không vừa mắt, đánh nhau đó."
"......"
Không vừa mắt?
Lời này nói ra ai tin được.
Lúc cô ở trong xe, đã xảy ra chuyện gì?
"Xăng đây." Lão tứ từ bên chỗ đánh nhau kéo hai thùng xăng đến.
Ngữ khí Linh Quỳnh rất tùy ý: " Để đây đi."
"Được."
Sau khi lão tứ để hai thùng xăng cạnh nhau, rồi lại trở về, gia nhập hàng ngũ đánh nhau.
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở: "???"
...
Đám người kia cứ đánh qua đánh lại, bỗng có mấy người lên xe phóng đi, vài người còn lại lập tức lấy một chiếc xe khác đuổi theo.
Tiếng xe tiếng gầm rú đi xa dần, biến mất trong bóng đêm.
Trong nháy mắt cây xăng yên tĩnh lại.
Khương Tầm Sở: "......"
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?
Cổ tay Khương Tầm Sở bị người ta nắm lấy, hắn mới hoàn hồn, nhìn về phía người nắm cổ tay hắn.
" Làm sao lại biến thành như vậy?"
Cổ tay Khương Tầm Sở bị viên đá sắc bén cứa đứt da, từng giọt máu chảy ra ngoài.
"Không sao đâu......"
Linh Quỳnh trừng hắn: "Không sao cái gì mà không sao, tôi đau lòng nha."
"......"
Yết hầu Khương Tầm Sở nhấp nhô một chút, muốn hỏi cô sao lại đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng hỏi được.
Linh Quỳnh kéo hắn đi khử trùng và bôi thuốc, xong còn cẩn thận dán băng cá nhân cho hắn.
Làm xong hết những chuyện này, Linh Quỳnh lại kéo tay hắn lật qua lật lại xem, hình như rất vừa lòng với kiệt tác của mình.
Nhưng......
Hắn luôn cảm thấy là cô đang lợi dụng mình.
Khương Tầm Sở ném cái suy nghĩ này ra, cô hẳn là không đến mức...... Là do mình suy nghĩ nhiều thôi.
Khương Tầm Sở rút tay về "Lúc ở trong xe, cô và người kia đã xảy ra chuyện gì?"
Linh Quỳnh: "Nói chuyện trời đất."
Khương Tầm Sở: "Nói chuyện phiếm?"
"Đúng vậy." Linh Quỳnh mở to đôi mắt vô tội, hỏi lại hắn: "Bằng không thì làm gì?"
Khương Tầm Sở : "......"
Nói chuyện phiếm thôi mà có thể náo thành như vậy, làm đội ngũ đang yên đang lành thì đánh nhau à?
Mặc kệ người khác tin hay không, chứ Khương Tầm Sở không tin nổi.
Nhưng cô đã làm gì......
Khương Tầm Sở không nghĩ ra, ánh mắt nhìn cô không khỏi có thêm vài phần hiếu kỳ.
Cô rốt cuộc là ai......
...
An Trường Kình không nhớ rõ mình đã hôn mê bao lâu, khi hắn tỉnh lại chỉ cảm thấy sống mũi sắp gãy đến nơi.
Đau đau đau......
Đầu còn có chút choáng váng.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ký ức mơ hồ trong đầu An Trường Kình dần dần rõ ràng hơn, hắn xoa đầu một chút rồi ngồi dậy.
Bốn phía im lặng đến đáng sợ, cũng không thấy mấy tên bắt cóc đâu.
An Trường Kình phát hiện mình đang nằm trong một cửa hàng tiện lợi.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Khương Tầm Sở ngồi ở cách đó không xa, con mắt An Trường Kình sáng rực lên: "Anh à, sao tôi lại chỗ này? Đám người kia đâu?"
"Đi rồi."
"Đi...... Đi rồi?"
"Ừ."
Đỉnh đầu An Trường Kình từ từ nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Đám người kia vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt đẹp gì, sao đi dễ dàng như vậy được.
"...... Em gái anh đâu?" Không phải là bị bắt đi chứ!!
"Ở bên ngoài."
An Trường Kình ngó ra bên ngoài nhìn thử, cách một cái cửa kính, tiểu cô nương ngồi ở trên cái ghế gấp nhỏ, đôi tay đang ôm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
An Trường Kình: "......"
Mình bị ảo giác sao?
Đám kia người căn bản chưa từng xuất hiện à?
Sờ xuống cái mũi đau đến muốn chết của mình, cơn đau nói cho hắn biết, không phải ảo giác.
Hắn thật sự bị hạ gục bởi một cú đấm như trời giáng của người ta, dùng cách mất mặt như là bị ném về nơi sản xuất ngã giữa đường.
"Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Tầm Sở đơn giản kể lại tình huống lúc đó, lượt bớt một vài chi tiết.
An Trường Kình nghe xong như lọt vào sương mù.
Cuối cùng với tiền đề giá trị vũ lực của Linh Quỳnh hơn người, tự bổ não ra toàn bộ quá trình.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bình luận truyện