Chương 197: Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản(36)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Khai giảng Đại học.
Linh Quỳnh tuy không học cùng chuyên ngành với Giang Lạc Mộc nhưng Giang Lạc Mộc vẫn đi theo Linh Quỳnh làm thủ tục nhập học.
Tiểu cô nương cầm quạt điện nhỏ, đứng ở bên cạnh nhìn, hoàn toàn mang dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư.
Người không biết còn tưởng rằng Giang Lạc Mộc là tùy tùng của cô.
Dung mạo Linh Quỳnh xinh đẹp cũng rất biết cách ăn mặc nên đứng ở chỗ nào cũng luôn trở thành tiêu điểm.
"Học muội, có cần anh dẫn đường cho em không?" Một học trưởng bạo dạn trực tiếp tiến đến hỏi.
"Không cần, cảm ơn học trưởng."
Nhìn từ xa cô gái nhỏ này có vẻ khó gần, nhưng giọng nói vừa điềm tĩnh lại vừ lại mềm mại nhẹ nhàng.
Trong thời tiết nóng bức này, liền giống như một dòng suối trong, nhỏ từng giọt từng giọt, thấm vào ruột gan.
Thật đáng yêu...
Thật lễ phép...
Học trưởng càng không chịu từ bỏ cơ hội tốt như vậy, nỗ lực đề cử mình: "Trường học chúng ta rất lớn, em cũng không có hiểu rõ, anh có thể giới thiệu giúp em."
"Thế nhưng mà..." Linh Quỳnh cười một chút, chậm rãi nói: "Bạn trai tôi sẽ tức giận, tôi không muốn anh ấy tức giận, siêu khó dỗ dành."
"..."
Bạn! Trai! Á! ?
Ba chữ to giống như ba thanh kiếm sắc nhọn, cắm thẳng vào lòng học trưởng.
Sao mới vừa tốt nghiệp lên đại học mà đã có bạn trai rồi!
Trường học mặc kệ sao? !
Giang Lạc Mộc làm xong thủ tục, cầm đồ đi tới, "Chuẩn bị xong rồi, em cất kỹ cái này nhé."
Hắn cẩn thận bỏ đồ vật vào trong túi xách nhỏ của cô, thuận tay cầm lấy quạt điện nhỏ trong tay Linh Quỳnh, quạt cho cô.
Giang Lạc Mộc nhìn nam sinh đối diện một chút, hơi gật đầu, sau đó ôm lấy bả vai tiểu cô nương rời đi.
Tiểu cô nương tựa hồ rất vui vẻ, kéo kéo áo hắn nói chuyện, khóe miệng vẫn luôn mang ý cười.
Nắng chiếu vào người bọn họ, dát lên một tầng vầng sáng màu vàng óng, loá mắt lại chói mắt.
. . .
Khai giảng chưa được hai ngày, Linh Quỳnh đã trở thành hot girl trên diễn đàn, được tôn thành nữ thần khóa mới, có thêm một đám fan nhỏ.
Nhưng mà rất nhanh chuyện cô là hoa đã có chủ cũng được tung ra hơn nữa bạn trai cô còn rất đẹp trai.
Không chỉ có đẹp trai, còn cực kỳ chu đáo, hoàn toàn chính là mẫu bạn trai tốt tiêu chuẩn điển hình.
Mọi người ngoại trừ hâm mộ ghen ghét, vẫn chỉ có hâm mộ ghen ghét.
"Tê Tê, bạn trai cô tới kìa."
Linh Quỳnh lề mà lề mề chưa đi ra ngoài đã có người nhìn thấy người ở bên ngoài, nói với cô một tiếng.
Linh Quỳnh nhìn ra phía ngoài, thiếu niên tựa lên tường hành lang phía ngoài, cúi đầu nhìn điện thoại.
"Giang Lạc Mộc." Linh Quỳnh kêu một tiếng.
Thiếu niên ngẩng đầu, cất điện thoại di động đi, sau đó sải bước đi vào.
"Còn có chuyện gì sao?" Sinh viên trong phòng học rất nhanh đã đi hết, cô vẫn còn ngồi ở chỗ này.
Linh Quỳnh ngó nghiêng xung quanh, đè ép giọng lại, có chút ủy khuất, "Cái kia của em tới."
"? ?"
Giang Lạc Mộc nghe không hiểu.
Linh Quỳnh: "Anh cởϊ áσ khoác ra đi."
Giang Lạc Mộc: "? ? ?"
Đầu Giang Lạc Mộc đầy dấu chấm hỏi, cởϊ áσ khoác ra.
Linh Quỳnh thắt áo quanh eo, Giang Lạc Mộc lúc này mới kịp phản ứng lại, giúp cô cất đồ vào trong túi xách, "Anh đưa em về thay quần áo."
"Em có mang quần áo, anh đi mua đồ giúp em đi."
"..."
Giang Lạc Mộc cảm thấy chuyện này hơi làm khó hắn.
Nhưng mà hắn lại không thể từ chối.
Giang Lạc Mộc cũng không dám chọn cẩn thận, tùy tiện mua một bịch, rồi nhờ nữ sinh ở bên ngoài toilet mang vào giúp.
Linh Quỳnh thay xong quần áo rồi đi ra, câu đầu tiên lại là: "Em không thích nhãn hiệu kia."
"... Xin lỗi, anh không biết." Vành tai Giang Lạc Mộc nóng lên.
"Anh xin lỗi làm gì, sau này em nói cho anh." Linh Quỳnh ôm cánh tay hắn.
"... Ừm."
Chuyện riêng tư của mấy cô gái, Giang Lạc Mộc cảm thấy mình tốt nhất vẫn không nên hỏi.
. . .
Sau khi Giang Lạc Mộc về nhà, cẩn thận đánh dấu thời gian bị trên điện thoại di động.
Ngày thứ hai lúc giúp Linh Quỳnh cầm đồ, liếc thấy đồ vật bên trong túi xách cô, ghi chú tên xuống để về sau Giang Lạc Mộc sẽ có chuẩn bị sớm, miễn cho lại gặp phải chuyện như vậy.
Linh Quỳnh có đôi khi sẽ bận bịu nên quên, nhưng Giang Lạc Mộc sẽ nhắc nhở cô, dẫn đến Giang Lạc Mộc còn hiểu kỳ kinh nguyệt của cô hơn so với cô.
Có một lần mẹ Giang đang dọn dẹp túi xách cho Giang Lạc Mộc, phát hiện đồ bên trong nên bị dọa kêu to một tiếng.
Đây là cái đam mê kỳ quái gì, hay là...
Mẹ Giang uyển chuyển dò hỏi nhiều lần, cuối cùng mới lúng túng hỏi được.
"Cái kia... Là của Tê Tê." Giang Lạc Mộc bị trưởng bối hỏi thăm, tự nhiên là có cảm giác xấu hổ "Con sợ cô ấy quên, cho nên đặt ở trong túi xách của con."
Mẹ Giang thở phào một hơi, đồng thời, trong lòng cũng có cảm giác rất khó chịu.
"Mộc Mộc, con thích con bé lắm sao?"
Giang Lạc Mộc kéo khóa kéo túi xách lên, một lúc lâu sau, khẽ gật đầu: "Ừm, con thích cô ấy."
"Nhưng mà Cố gia không đơn giản như con nghĩ đâu." Mẹ Giang ấp a ấp úng nói.
"Mẹ, mặc kệ sau này có kết quả như thế nào, con đều chấp nhận."
"..." Mẹ Giang ngập ngừng ừ nhẹ, nói: "Trong lòng con hiểu được thì tốt..."
Cha Giang không phản đối việc hai người bọn họ ở bên nhau, còn thỉnh thoảng còn làm công tác tư tưởng cho Mẹ Giang.
Mẹ Giang không có những lo lắng khác, chỉ lo Cố gia...
Cũng là bởi vì mẹ Giang thường xuyên nói Cố gia như thế này như thế kia, dẫn đến Giang Lạc Mộc có chút hiểu lầm đối với hình tượng của người Cố gia.
Cho nên khi hắn nhìn thấy ông cụ rất hiền hòa, hơi kinh ngạc.
Cảm giác này chính là trưởng bối trong nhà của một người bình thường, mặc dù không nói nhiều, nhưng cũng không có áp lực bức người gì.
Nhưng khi cha Cố tới, Giang Lạc Mộc đại khái đã rõ ràng lời mà mẹ Giang nói.
Cha Cố trong toàn bộ quá trình đều sa sầm mặt, giống như có người thiếu nợ hắn mấy triệu vậy. Nhìn ai cũng không vừa mắt.
Ông cụ: "Mày xụ mặt cho ai nhìn đấy hả?"
"Dù sao cũng không phải cho ngài nhìn." Cha Cố tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn cứng đầu như cũ.
"..."
Linh Quỳnh đã quen rồi, "Đừng để ý đến ông ấy."
Cha Cố trừng Linh Quỳnh một cái "Muốn vào cửa Cố gia ta... Ui da!"
Cha Cố bị ông cụ đạp một cước, xém chút nữa bay khỏi ghế.
Ông cụ cười híp mắt nói: "Đừng nghe nó nói mò, Cố gia chúng ta không có đáng sợ như vậy."
Giang Lạc Mộc: "..." Ngài nói như vậy, hình như hắn lại cảm thấy có chút đáng sợ.
Ông cụ thật sự thích Giang Lạc Mộc, giống như là sợ hù dọa đến hắn.
Linh Quỳnh một lần nữa cảm thán sức mạnh của khắc kim.
Nhớ ngày đó ông cụ cũng không hòa ái với cô như vậy đâu.
Hôm nay Giang Lạc Mộc tới gặp người của Cố gia sớm đã có chuẩn bị, nhưng hiển nhiên hắn vẫn chưa chuẩn bị đủ.
Cha Cố bên kia kéo ghế tạo ra tiếng ào ào, sau khi hấp dẫn được tất cả lực chú ý tới, lúc này hắn mới trào phúng lên tiếng "Khi đó ngài khoa tay múa chân với chuyện hôn nhân của ta, bây giờ dựa vào cái gì mà không cho ta quyết định chuyện hôn nhân đại sự của con gái ta?"
Ông cụ: "Vì hồi đó là chuyện đó sai, bây giờ đã quá muộn để thay đổi nó."
Cha Cố: "? ? ?"
Cha Cố cuối cùng bị làm tức giận đến mức bỏ đi.
Giang Lạc Mộc và ông cụ trò chuyện vui vẻ, lúc rời đi, ông cụ còn đưa cho hắn quà tặng.
Giang Lạc Mộc cũng không nghĩ là sẽ thuận lợi như vậy, lúc trở về vẫn còn hơi mơ màng.
"Cho nên... Bọn họ chấp nhận anh rồi sao?"
"Không thì thế nào?"
"Thế nhưng chú Cố..." Hình như không hài lòng lắm.
Linh Quỳnh không để ý chút nào "Lời ông ấy nói không tính." Cha Cố chỉ là một người công cụ thôi.
Giang Lạc Mộc: "..."
Cha Cố không chào đón Giang Lạc Mộc, nhưng Linh Quỳnh có ông cụ làm chỗ dựa, hắn cũng không làm được gì.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bình luận truyện