[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 164: Tro tàn lại cháy



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Anh ta vốn đã hết hi vọng, nhưng không ngờ qua một đoạn thời gian, lại phát hiện Cố Hoài đột nhiên biến mất, không ở trường học cũng không xuất hiện bên cạnh Kỳ nguyệt.

Kỳ Nguyệt vẫn đi học và huấn luyện giống như thường ngày.

Anh ta nghe nói Cố Hoài đã kí hợp đồng với công ty, chắc sẽ không tới trường nữa...

Cho nên anh ta mới đoán, hai người này chắc sẽ không tiến triển thêm...

Tuy không biết nguyên nhân do gì, nhưng nếu là vậy, anh ta hoàn toàn có thể tiếp tục theo đuổi Kỳ Nguyệt!

Vừa rồi nghe Kỳ Nguyệt nói, cô từ miệng của Giang Lãng và Lăng Phong mới biết tình hình gần đây của Cố Hoài, như thế càng có thể chứng minh cô và Cố Hoài vẫn là quan hệ bạn học bình thường, thậm chí không phải rất thân thiết.

Nếu không sao cả việc Cố Hoài bị bệnh cũng không biết chứ?


Vì thế, Tề Thư Hàng hoàn toàn yên tâm, thả lỏng tâm trạng, cười nói: "Khách khí gì chứ! Đều là bạn bè mà!"

Kỳ Nguyệt nhìn thời gian, vội nhắc nhở: "Sắp tới giờ thi rồi! Cậu mau đi chuẩn bị đi! Đừng vì tớ mà chậm trễ thời gian!"

"Không sao, tới kịp!" Tề Thư Hàng mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cuối cùng Hà Minh nhịn không được, trực tiếp hỏi: "Bạn học Kỳ, lát nữa cậu rảnh không? Đi xem tên nhóc này thi đấu đi! Nếu cậu đi, cậu ta sẽ phát huy siêu tốt cho mà xem!"

Tề Thư Hàng hất tay Hà Minh, ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Kỳ Nguyệt: "Kỳ Nguyệt, nếu cậu có thời gian... Hi vọng cậu có thể tới xem tớ thi đấu... Đương nhiên, nếu không rảnh thì thôi..."

Nếu nói trước kia Kỳ Nguyệt không phát hiện, vậy bây giờ sau khi được Tống Thu Thu nhắc nhở, hơn nữa lần này Tề Thư Hàng cố tình tặng hoa, Kỳ Nguyệt ít nhiều đã cảm giác được tâm ý của anh ta.


Nhưng người ta đến tận đây chúc mừng cô, huống chi anh ta sắp thi đấu rồi, cô không nên đả kích anh ta vào lúc này.

Đối với cô mà nói, không có gì quan trọng hơn trận thi đấu của một vận động viên. Vì thế, Kỳ Nguyệt hào phóng gật đầu: "Được thôi! Lát nữa tớ không bận gì, tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu, cậu nhanh chuẩn bị đi!"

Tề Thư Hàng sáng mắt: "Được! Tớ đi trước đây! Tớ chờ cậu!"

Nói xong, anh ta cùng Hà Minh sóng vai rời đi.

Hai người vừa rời đi, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường liền xông tới.

Tống Thu Thu: "Nguyệt bảo! Nguyệt bảo! Thế nào rồi?"

Kỳ Nguyệt: "Thế nào cái gì?"

Tống Thu Thu: "Đương nhiên là Tề Thư Hàng! Người ta để tâm đến cậu như vậy, đừng nói cậu vẫn chưa nhận ra đấy nhé! Tớ đã nói radar của tớ không sai mà!"

 Tống Thu Thu đắc ý khen giác quan thứ sáu của mình, sau đó hỏi:"Cho nên, Nguyệt bảo, cậu nghĩ sao?"


Kỳ Nguyệt có chút thất thần: "Tớ không có ý gì với Tề Thư Hàng... Có điều, người ta cố ý đến tận đây chúc mừng tớ, hơn nữa cậu ấy sắp thi đấu rồi, dù thế nào cũng không nên nói gì đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy."

Tống Thu Thu hiểu tính tình của Kỳ Nguyệt nhất, vì thế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Cũng đúng..."

Tô Tiểu Đường cảm thán: "Nguyệt bảo, tớ còn tưởng cậu muốn thoát tổ chức chứ... Hây, xem ra công lực của bạn học Tề không đủ rồi! Quả nhiên Liên Minh Cẩu Độc Thân chúng ta không gì phá nổi!"

Tống Thu Thu siết nắm đấm tay: "Đương nhiên rồi! Liên minh của chúng ta là tường đồng vách sắt, kim cương bất hoại! Nào dễ dàng phá vỡ như vậy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện