[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 46: Bổn thiếu từ chối tu tiên (8)



Số 23 tức giận khua khua làn sương mờ mịt trước mắt...


Thật mẹ nó bực mình!


Đi mãi vẫn chưa đến là sao??? Hơn hai trăm bước rồi đó!!!


Nam chính thì phải đặc biệt hơn người... Ha ha.


Thiếu nữ lần mò đi về phía trước, sắc mặt có hơi trầm xuống.


Bỗng nhiên...có tiếng bước chân tiến về phía cô... hơn nữa lại ngày càng gần...


Từ trong làn sương ấy, một bòng dáng dần xuất hiện...Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc quần áo của hiện đại


Số 23 ngừng bước, nheo mắt lại nhìn chằm chằm bà ta,


Người phụ nữ định mở miệng nói điều gì đó, nhưng chưa kịp cất lời thì...


Pằng!


Một phát đạn từ khẩu súng màu đỏ trên tay Số 23 hướng về bà ta, đạn trúng ngay giữa trán
Nhanh, chuẩn, đủ tàn nhẫn,


Thân ảnh kia dần dần tản đi, trở về nguyên dạng là một đám sương mù màu đen, chúng bay toán loạn lung tung rồi cùng bị hút vào nòng súng.


Khẩu súng sáng rực lên một lúc rồi trở về như ban đầu


Nó còn kêu ong...ong... như kiểu rất hài lòng sau bữa ăn


Số 23 không thèm để ý đến nó, cô im lặng vài giây rồi hướng những bậc thang trước mắt mà bước lên.


Khẩu súng của cô sau đó lại nhận thêm mấy bữa no nê


Cứ đi lê khoảng vài bước là lại gặp một ảo ảnh


Đầu tiên là người phụ nữ kia, sau đó là một người đàn ông, lần tiếp nữa là một tên nhóc. Tất cả ảo ảnh đó đều bị Số 23 sảng khoái bắn bỏ.


Nhưng điều khiến cô bực mình hơn cả là trong số những ảo ảnh đó có cả ảo ảnh của Lăng Triệt, lúc lại biến thành Cảnh Thâm rồi cuối cùng là Tử Kỉ


Thiếu niên nghiến răng kèn kẹt, tinh thần có chút dao động, cảm xúc âm u dần bành trướng.


Nhận ra ý chí của mình có sự lung lay, cô lập tức thả lỏng tinh thần.


Bình tĩnh!


Chẳng được bao lâu, lại một thân ảnh nữa xuất hiện...


Số 23 tức giận hướng nòng súng


Bình tĩnh cái rắm!


Nhưng lần này thân ảnh kia không đứng yên như mấy lần trước nữa mà nhanh chóng né khỏi viên đạn của cô, thoắt cái liền lắc mình biến mất


Số 23 "..." Ồ!


Lần này là ngươi thật à!


Cô lặng lẽ thu súng về... Bỗng...


Một bàn tay từ đâu vươn tới, vòng qua eo, kéo Số 23 vào lòng, hơi thở nóng hầm hậm từ ngươi phía sau phả vào cổ mang theo ám muội.


Mạc Thanh cố gắng điều chỉnh hơi thở, hắn khẽ nói vào tai thiếu niên. Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt đầy tính ám chỉ,


"Ngươi không sao chứ?"


Người thiếu niên quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ mà ấm áp như nắng sớm khiến Mạc Thanh trong phút chốc hơi giật mình, tim hắn như chệch một nhịp...


Và sau đó là...


"Á!"


Bốp!


....


Số 23 vứt tảng đá trong tay sang bên cạnh, đồng mâu màu mực một mảnh thủy sắc, ghét bỏ nhìn người đang nằm ngất xỉu ở kia. Nghĩ nghĩ xem nam chủ này rốt cuộc là mắt có vấn đề hay não có vấn đề.


Mẹ kiếp!


Ôm em gái ngươi ấy!


Người ông đây mà để cho ngươi ôm sao?


Đến vợ ta còn chưa... À không! Vợ mình thì được! Vợ mình là nhất!


Mà... Tên này xử lí sao đây???


Dù sao người ta cũng là nam chính, bàn tay vàng rất là lớn đó nha, không thể tùy tiện nói giết là giết.


Vậy thì dùng cách cũ thôi!


Thiếu niên thán nhiên lột đồ hắn, trói chặt lại rồi treo lên cành cây cao gần đó


Hệ thống [ ... ] Đánh, trói, lột đồ, treo cây... Ký chủ có biết làm vậy là tàn nhẫn hơn cả giết hắn không???


Sau khi hành sự xong, Số 23 thản nhiên bước tiếp, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều


Hệ thống [ ... ] Cạn lời! Phương pháp điều chỉnh tâm tình của ký chủ thật là thú vị, máy móc như nó không thể nào hiểu được


Thời điểm kết thúc, Số 23 trở thành người hoàn thành phần thi với số bước đi nhiều nhất: Hơn bảy trăm bước, là người dẫn đầu trong đám đệ tử


Tử Kỉ đón cô bằng gương mặt lo lắng kèm theo có chút thở phào nhẹ nhõm


"Cậu không sao chứ?"


Số 23 tâm tình vạn phần kích động


Vợ lo lắng cho mình kìa!!!


Hạnh phúc quá đi thôi!


[ Nhiệm vụ ẩn: Lấy được tình cảm của Mạc Thanh ]


Hệ thống rất biết chọn giờ để phá hỏng không khí


Tình cảm của cái tên biến thái kia á?


Nằm mơ!!! Ông đây chỉ chung thủy với một mình vợ thôi!!!


Hừ!


"Trưởng lão!"


Đột nhiên một đệ tử chạy tới, vừa  chạy vừa la to


"Sư tôn Mạc Thanh bị ma tộc bắt đi rồi!"


"Cái gì?" Trưởng lão đang ngồi bỗng nhiên bật đứng dậy, sắc mặt già nua có chút hoảng hốt


"Là ma tộc!"


Nghe thấy động tĩnh, mọi người liền bắt đầu xì xào bàn tán to nhỏ.


"Còn nữa... Chỗ đám ma tộc rời đi có để lại cái này!"


Đệ tử kia đưa ra một tấm thẻ, là thẻ chứng nhận của đệ tử ngoại môn, trên đó có những chữ được khắc vô cùng nổi bật


Sa Mạn!


Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Số 23


Số 23 "..." Nhìn ta làm gì???




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện