Quyển 1 - Ngọa Tháp Chi Trắc (Một Bên Long Sàn)
Chương 1
Mặt trời đã lên cao, nắng vàng trải khắp Hoàng Thành, khiến cho các gạch ngói tường cao ánh lên một tầng hoàng kim mờ ảo, từ xa xa nhìn lại, thật nguy nga tráng lệ nói không nên lời.
Trong tẩm cung Hoàng đế, sâu trong Triêu Dương Điện, cũng chính là cung Cửu Khúc trung tâm của Hoàng cung.
Nội thần[1] chi chít khắp nơi, cung thất hậu phi trải dài xung quanh Triêu Dương Điện, ngăn lại một phần lớn ánh sáng rọi vào.
[1] nội thần: quan lại, bề tôi bên trong.
Nơi ở của người tôn quý nhất dưới gầm trời này, trái lại lại là nơi…tăm tối nhất không quyết luyến ánh mặt trời.
Sáng sớm nhóm nô tài đã rón ra rón rén bận rộn dưới các ngọn đèn sáng trưng trong Triêu Dương Điện, tận lực nhẹ nhàng để không phát ra âm thanh quá lớn.
Giờ phút này, vốn là sau khi lâm triều trở về ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, thì vị Hoàng đế trẻ tuổi dường như vẫn còn ngủ say trên giường.
Áo ngủ bằng gấm thêu kim tuyến che lại chiếc cằm trắng như tuyết, dường như e sợ cảnh xuân lộ ra ngoài sẽ phát sinh tai họa, đến cả hai cánh tay cũng nắm chặt chăn, khiến cho nam nhân cao to vừa mang giày chiến vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn tối qua, xem ra đã làm quá ác liệt rồi.
Chiến sự giằng co, hắn đã hơn nửa năm không quay về kinh thành, mục đích lần này trở về, không phải là cần binh, cũng không phải cần quân lương, mà là vì thỉnh hòa.
Đáng tiếc vừa nhìn thấy người ngồi trên long ỷ đài cao, Hoàng đế hờ hững quẳng cho hắn ánh mắt trách cứ, dục vọng liền mãnh liệt trào dâng, hắn chỉ muốn đem nam nhân ngồi trước mắt này ôm chặt đè dưới thân, chăm sóc toàn bộ thân thể không sót một chỗ, nghe vị Hoàng đế cao quý vì không được thỏa mãn mà thoáng khàn giọng cầu xin tha thứ, sau đó hung hăng tiến vào y, để chí tôn thiên hạ này ẩn nhẫn thở gấp trở thành phần thưởng đặc sắc cho chiến công của hắn.
Có lẽ vì suy nghĩ quá mức nhập tâm, cho nên lúc bãi triều, hắn xông thẳng vào Triêu Dương Điện lùng sục khắp nơi tìm Hoàng đế nhưng không thấy, trong lòng ôm một trận buồn bực.
Cuối cùng cũng tìm được người muốn tìm, thì ra đang ở trong Ngự thư phòng, Hoàng đế đang cầm bút son, nghiêm túc phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng cau mày tỏ rõ chính sự rườm rà rắc rối.
Hoàng đế là một người thông minh, cũng hiểu được tri nhân thiện nhậm [2].
[2] hiểu người thì sẽ biết dùng người
Mặc dù bận rộn cả buổi chiều, tấu chương trên bàn vẫn như cũ chồng chất như núi.
Xoa nhẹ ấn đường nhíu lâu có chút đau, Hoàng đế do dự không biết có nên nghỉ ngơi một chút hay không, lại cảm thấy long ỷ trong Ngự thư phòng thật sự quá cứng, ngủ nghỉ ở đây tỉnh lại, sợ rằng mệt mỏi chỉ có tăng chứ không giảm.
Cũng không thể quay về tẩm cung nghỉ ngơi, người kia sau khi bãi triều chỉ sợ đã trực tiếp đến tẩm cung tìm y.
Nhớ đến ánh mắt trắng trợn hận không thể nuốt chửng y của hắn trên triều, trong lòng Hoàng đế liền tràn ngập phẫn nộ.
Mỗi lần hắn quay về, chuyện hạ chiếu miễn lên triều ba ngày hầu như đã thành thông lệ.
Nhưng mà muốn làm cái gì, ít nhất cũng phải chờ đến tối.
Giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì.
Hoàng đế âm thầm nắm quyền, quyết định không thèm để ý tới tên to gan dám xông vào nội cung, tìm kiếm nửa ngày ở Triêu Dương Điện không được, cuối cùng chờ ở ngoài cửa Ngự thư phòng Trấn quốc Đại tướng quân —— Ninh Bất Tịch.
Có cái gì mà khó tìm, Hoàng đế trẻ tuổi khinh thường nhếch môi, chuyện nên tới sớm muộn gì cũng tới, lại chạy không thoát, quân vô hí ngôn, trong mười năm này trẫm có khi nào thì thất hứa trốn đi.
Nhiều nhất chính là ở Ngự thư phòng bảy ngày liên tục phê duyệt tấu chương thôi.
Đương nhiên lúc sau lại mệt nhọc quá độ, cảm nhiễm phong hàn, đó cũng là chuyện quốc sự phiền phức, có chút bất đắc dĩ còn hơn là bị người nào đó đột nhiên hưng trí, liên tiếp đòi hỏi kịch liệt vài đêm sợ tới mức muốn đào ngũ trốn chạy.
Hộ bộ đưa lên thống kê mới nhất, vì chiến sự kéo dài nhiều năm với Bắc Di, số tráng niên nam tử trong nước đã giảm rất nhiều, nếu cứ kéo dài như vậy, sức lao động chính sẽ liên tục giảm, tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng việc cày cấy canh tác, ruộng đất thành hoang vu, quốc lực sẽ giảm.
Có lẽ việc Ninh Bất Tịch khăng khăng cố chấp quay về, thỉnh cầu triều đình ngừng chiến cũng có đạo lý của hắn.
Chính là chỉ còn kém một bước, chỉ cần thêm một chút thời gian là có thể bình định cả phương bắc, hoàn toàn tiêu diệt được đám Bắc Di súc sinh mất nhân tính.
Nhưng quốc lực không thể chống cự thêm nữa.
Cũng không nên để Ninh Bất Tịch tiêu hao thực lực quá nhiều, nếu chiến lực Ninh Bất Tịch yếu đi sẽ không áp chế được Tiết gia, nhóm Phiên vương cũng dễ dàng rục rịch.
Như vậy thì quốc gia sẽ trở lại tình hình mười năm trước, tâm lực mười năm của y xem như hoàn toàn uổng phí.
Chết tiệt!
Hoàng đế không cam lòng vỗ một chưởng lên án thư làm bằng gỗ lê, án thư nặng nề hơi run run lên, để lại một chưởng ấn rõ ràng.
Cười khổ nhìn lòng bàn tay của mình, quả nhiên vẫn rất dễ kích động, vết hằn sâu in rõ ràng trên án thư, muốn lừa gạt Ninh đại tướng quân đứng ở ngoài cửa, chỉ sợ là nói chuyện viễn vông.
Biết thì biết đi!
Hoàng đế từ trước đến nay tính tình là chuyện gì tới thì tới, người kia cho dù biết y có tuyệt thế võ công, nhiều nhất chính là cao hứng thể lực y tốt hơn, có thể ở trên giường gây thêm nhiều sức ép.
Có gì mà lo!
Hoàng đế làm như không có việc gì tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Chỉ là bàn tay cầm bút mang theo một chút run rẩy khiến người khác khó nhìn thấy, lời phê bình trên tấu chương cũng không còn bình tĩnh trầm ổn, nét viết rồng bay phượng múa như trước đó nữa.
Cũng không ngẩng đầu lên hoàn thành một lượng lớn tấu chương, bốn phía vẫn yên tĩnh như cũ.
Ninh Bất Tịch khi nào thì trở thành người biết nhẫn nhịn như vậy?
Nếu Ninh đại tướng quân là người trầm ổn như vậy, chỉ sợ mười năm trước cũng sẽ không đi đầu tạo phản, còn một đường đánh tới Kinh thành.
Hoàng đế buồn bực buông bút, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ hắn đã sớm biết mình có một thân tuyệt thế võ công?
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Mười năm nay bọn họ tuy rằng tương trợ lẫn nhau, nhưng vẫn phòng bị với nhau.
Làm Hoàng đế, bên cạnh long sàn lại có người ngang nhiên ngủ say, nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi.
Từ trước đến nay Ninh đại tướng quân được xưng là đệ nhất thiên hạ cao thủ, nếu sớm biết rằng người bên gối là tuyệt thế cao thủ, sao còn có thể ngủ được?
Không tìm y luận bàn cả đêm mới lạ?
…
Đương nhiên hiện tại cũng là luận bàn cả đêm, nhưng mà phương thức luận bàn thật vô cùng sai lầm!
Lấy trình độ võ si như Ninh Bất Tịch, đến giờ phút này mà còn giữ im lặng, nhất định là có chuyện kỳ quặc.
Hoàng đế cẩn thận, phi thường cẩn thận quay đầu lại, muốn nhìn sắc mặt Ninh đại tướng quân, dò xét ra một chút gì đó.
“Rắc” một tiếng, bút son cầm trong tay bất tri bất giác lại gãy thành hai đoạn.
Chỉ thấy ngoài cửa Ngự thư phòng không có một bóng người.
Chậm rãi thở dài ra một hơi, Hoàng đế vì chính sự kinh ngạc của mình mà xấu hổ một phen.
“Bệ hạ, mời dùng trà.” Một thiếu niên thanh tú xuất hiện ở ngoài cửa Ngự thư phòng, một chén trà xanh nhẹ nhàng bay đến trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế cũng nhẹ nhàng tiếp được, chén trà không đậy nắp lại không rơi ra một giọt nước.
“Ninh Bất Tịch đã trở lại, thu liễm chút đi.” Hoàng đế thấp giọng mắng.
Thiếu niên đảo cặp mắt trắng dã: “Trời đã ngã về tây, Đại tướng quân lúc này sao còn có thể canh giữ ở trước Ngự thư phòng?”
Vào đông ngày ngắn đêm dài, Hoàng đế tiếc nuối phát hiện ban ngày thuần khiết tốt đẹp đã qua.
“Bệ hạ nên đến tẩm cung dùng bữa.” Thiếu niên cười trộm nhấn mạnh hai chữ “Tẩm cung”.
“Đàn Kiếm!” Hoàng đế mắt lạnh nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
“Vâng.” Thiếu niên đứng trước mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Rốt cuộc cũng không dám chọc giận thật sự vua một nước.
Hoàng đế khoanh tay đi, ở Ngự hoa viên dạo một vòng thật lớn mới trở lại tẩm cung.
“Tránh được mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm.”
Mỹ thiếu niên đi theo phía sau đói đến mức ngực muốn dán vào lưng —— Đàn Kiếm, yên lặng ở trong lòng lầm bầm.
Dường như nghe được Đàn Kiếm oán thầm, Hoàng đế vốn đang đi nhanh đến tẩm cung, nhìn thấy phía trước đột nhiên dừng bước, cảm khái một phen, “Hoa đào trong Ngự hoa viên sang năm chắc sẽ nở đẹp lắm đi!”
Xem như vì chính mình mà kéo dài thời gian, tìm một cái cớ hoàn mỹ.
Hoàng đế lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh đón Ninh Bất Tịch đi ra ngoài điện.
“Đại tướng quân đến thật đúng lúc, chiến sự kéo dài nhiều năm như vậy, ngân khố quốc gia không còn dư tiền để mở yến tiệc, nên cùng với Trẫm ăn bữa cơm đi!”
Phương thức chào hỏi của Bệ hạ thật sự là vạn năm cũng không thay đổi ah!
Bên cạnh Đàn Kiếm nhìn trời, nhận ra ánh mắt bất thiện của Đại tướng quân đang bắn về phía mình, hắn phi thường thức thời lập tức hành lễ, “Vi thần cáo lui.”
“Đợi…” Hoàng đế còn chưa kịp nói xong, thiếu niên đã nhanh như chớp biến mất.
Chạy thì coi như xong, Hoàng đế không…chút lưu luyến thu hồi tầm mắt, giữ vững tinh thần, ứng phó kẻ thù lâu năm.
“Hảo thân pháp.” Ninh Bất Tịch bên cạnh lại lưu luyến nhìn thiếu niên đã chạy xa, “Bên cạnh bệ hạ có tốt một người thân thủ tốt như vậy, vi thần thế nhưng không biết, thật sự hổ thẹn.”
Hoàng đế ngoài cười nhưng trong không cười: “Chỉ là chút khinh công tài mọn, sao có thể so với Đại tướng quân chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách nhiều năm.”
Người bên kia lại theo thói quen vươn móng sói ôm thắt lưng vuốt ve.
“Ăn cơm trước đi!”
Dưới sự không vui khi vươn móng vuốt thất bại lần hai của Ninh Bất Tịch, Hoàng đế kiên quyết nắm cánh tay cường tráng của đối phương, “Ăn cơm quan trọng, Tướng quân chinh chiến sa trường quân lương thô, khó có khi trở về, đương nhiên phải ăn cho thật sảng khoái.”
Nói xong, tay không tự giác xuất nội lực kéo lấy Ninh Bất Tịch về phía bàn ăn.
Ninh đại tướng quân bất ngờ không phòng ngự, cơ hồ lảo đảo một cái, ổn định lại thân hình, âm thầm nghĩ, từ lúc bãi triều đã không thấy Hoàng đế đi ra từ Ngự thư phòng.
Vì muốn trốn hắn mà ở Ngự thư phòng làm ổ phê duyện một lượng tấu chương lớn đến bây giờ, xem ra Hoàng đế cũng đã đói bụng rồi.
Vì vậy hiếm khi săn sóc hỏi: “Sao không cho người đem điểm tâm ăn lót dạ ở Ngự thư phòng.”
Điểm tâm, còn có thể gọi ai?
Bắc có di tộc, Nam có man tử, Tiết gia thì ở phương Tây, trong triều đình Phiên vương phe phái như rừng, Hoàng đế bất đắc dĩ nói, “Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.”
Y phê duyệt tấu chương luôn luôn chuyên tâm, khó bảo toàn mà biết người bưng trà rót nước không phải trinh thám nhà ai.
“Về chuyện thôi binh…” Hoàng đế tâm sự nặng nề mở miệng.
“Chúng ta đã giao hẹn, bãi triều không nói chính sự.” Đại tướng quân nhàn nhã thong dong uống rượu dùng bữa, giống như làm tướng soái là “Nhất tướng công thành vạn cốt khô [3]”, không đem chuyện tiêu hao binh sự để vào mắt.
[3] một tướng soái đánh thành dẫn theo vạn bộ xương khô. Ý muốn nói, chiến tranh ắt sẽ có người chết, làm tướng quân sẽ không để mạng người vào mắt.
Nhưng Hoàng đế biết không phải như vậy, người nam nhân trước mắt này so với bất cứ kẻ nào trong vương triều càng thêm yêu quý binh sĩ.
Hắn là người trân trọng mạng người nhất mà y từng gặp.
Trong tẩm cung Hoàng đế, sâu trong Triêu Dương Điện, cũng chính là cung Cửu Khúc trung tâm của Hoàng cung.
Nội thần[1] chi chít khắp nơi, cung thất hậu phi trải dài xung quanh Triêu Dương Điện, ngăn lại một phần lớn ánh sáng rọi vào.
[1] nội thần: quan lại, bề tôi bên trong.
Nơi ở của người tôn quý nhất dưới gầm trời này, trái lại lại là nơi…tăm tối nhất không quyết luyến ánh mặt trời.
Sáng sớm nhóm nô tài đã rón ra rón rén bận rộn dưới các ngọn đèn sáng trưng trong Triêu Dương Điện, tận lực nhẹ nhàng để không phát ra âm thanh quá lớn.
Giờ phút này, vốn là sau khi lâm triều trở về ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, thì vị Hoàng đế trẻ tuổi dường như vẫn còn ngủ say trên giường.
Áo ngủ bằng gấm thêu kim tuyến che lại chiếc cằm trắng như tuyết, dường như e sợ cảnh xuân lộ ra ngoài sẽ phát sinh tai họa, đến cả hai cánh tay cũng nắm chặt chăn, khiến cho nam nhân cao to vừa mang giày chiến vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn tối qua, xem ra đã làm quá ác liệt rồi.
Chiến sự giằng co, hắn đã hơn nửa năm không quay về kinh thành, mục đích lần này trở về, không phải là cần binh, cũng không phải cần quân lương, mà là vì thỉnh hòa.
Đáng tiếc vừa nhìn thấy người ngồi trên long ỷ đài cao, Hoàng đế hờ hững quẳng cho hắn ánh mắt trách cứ, dục vọng liền mãnh liệt trào dâng, hắn chỉ muốn đem nam nhân ngồi trước mắt này ôm chặt đè dưới thân, chăm sóc toàn bộ thân thể không sót một chỗ, nghe vị Hoàng đế cao quý vì không được thỏa mãn mà thoáng khàn giọng cầu xin tha thứ, sau đó hung hăng tiến vào y, để chí tôn thiên hạ này ẩn nhẫn thở gấp trở thành phần thưởng đặc sắc cho chiến công của hắn.
Có lẽ vì suy nghĩ quá mức nhập tâm, cho nên lúc bãi triều, hắn xông thẳng vào Triêu Dương Điện lùng sục khắp nơi tìm Hoàng đế nhưng không thấy, trong lòng ôm một trận buồn bực.
Cuối cùng cũng tìm được người muốn tìm, thì ra đang ở trong Ngự thư phòng, Hoàng đế đang cầm bút son, nghiêm túc phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng cau mày tỏ rõ chính sự rườm rà rắc rối.
Hoàng đế là một người thông minh, cũng hiểu được tri nhân thiện nhậm [2].
[2] hiểu người thì sẽ biết dùng người
Mặc dù bận rộn cả buổi chiều, tấu chương trên bàn vẫn như cũ chồng chất như núi.
Xoa nhẹ ấn đường nhíu lâu có chút đau, Hoàng đế do dự không biết có nên nghỉ ngơi một chút hay không, lại cảm thấy long ỷ trong Ngự thư phòng thật sự quá cứng, ngủ nghỉ ở đây tỉnh lại, sợ rằng mệt mỏi chỉ có tăng chứ không giảm.
Cũng không thể quay về tẩm cung nghỉ ngơi, người kia sau khi bãi triều chỉ sợ đã trực tiếp đến tẩm cung tìm y.
Nhớ đến ánh mắt trắng trợn hận không thể nuốt chửng y của hắn trên triều, trong lòng Hoàng đế liền tràn ngập phẫn nộ.
Mỗi lần hắn quay về, chuyện hạ chiếu miễn lên triều ba ngày hầu như đã thành thông lệ.
Nhưng mà muốn làm cái gì, ít nhất cũng phải chờ đến tối.
Giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì.
Hoàng đế âm thầm nắm quyền, quyết định không thèm để ý tới tên to gan dám xông vào nội cung, tìm kiếm nửa ngày ở Triêu Dương Điện không được, cuối cùng chờ ở ngoài cửa Ngự thư phòng Trấn quốc Đại tướng quân —— Ninh Bất Tịch.
Có cái gì mà khó tìm, Hoàng đế trẻ tuổi khinh thường nhếch môi, chuyện nên tới sớm muộn gì cũng tới, lại chạy không thoát, quân vô hí ngôn, trong mười năm này trẫm có khi nào thì thất hứa trốn đi.
Nhiều nhất chính là ở Ngự thư phòng bảy ngày liên tục phê duyệt tấu chương thôi.
Đương nhiên lúc sau lại mệt nhọc quá độ, cảm nhiễm phong hàn, đó cũng là chuyện quốc sự phiền phức, có chút bất đắc dĩ còn hơn là bị người nào đó đột nhiên hưng trí, liên tiếp đòi hỏi kịch liệt vài đêm sợ tới mức muốn đào ngũ trốn chạy.
Hộ bộ đưa lên thống kê mới nhất, vì chiến sự kéo dài nhiều năm với Bắc Di, số tráng niên nam tử trong nước đã giảm rất nhiều, nếu cứ kéo dài như vậy, sức lao động chính sẽ liên tục giảm, tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng việc cày cấy canh tác, ruộng đất thành hoang vu, quốc lực sẽ giảm.
Có lẽ việc Ninh Bất Tịch khăng khăng cố chấp quay về, thỉnh cầu triều đình ngừng chiến cũng có đạo lý của hắn.
Chính là chỉ còn kém một bước, chỉ cần thêm một chút thời gian là có thể bình định cả phương bắc, hoàn toàn tiêu diệt được đám Bắc Di súc sinh mất nhân tính.
Nhưng quốc lực không thể chống cự thêm nữa.
Cũng không nên để Ninh Bất Tịch tiêu hao thực lực quá nhiều, nếu chiến lực Ninh Bất Tịch yếu đi sẽ không áp chế được Tiết gia, nhóm Phiên vương cũng dễ dàng rục rịch.
Như vậy thì quốc gia sẽ trở lại tình hình mười năm trước, tâm lực mười năm của y xem như hoàn toàn uổng phí.
Chết tiệt!
Hoàng đế không cam lòng vỗ một chưởng lên án thư làm bằng gỗ lê, án thư nặng nề hơi run run lên, để lại một chưởng ấn rõ ràng.
Cười khổ nhìn lòng bàn tay của mình, quả nhiên vẫn rất dễ kích động, vết hằn sâu in rõ ràng trên án thư, muốn lừa gạt Ninh đại tướng quân đứng ở ngoài cửa, chỉ sợ là nói chuyện viễn vông.
Biết thì biết đi!
Hoàng đế từ trước đến nay tính tình là chuyện gì tới thì tới, người kia cho dù biết y có tuyệt thế võ công, nhiều nhất chính là cao hứng thể lực y tốt hơn, có thể ở trên giường gây thêm nhiều sức ép.
Có gì mà lo!
Hoàng đế làm như không có việc gì tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Chỉ là bàn tay cầm bút mang theo một chút run rẩy khiến người khác khó nhìn thấy, lời phê bình trên tấu chương cũng không còn bình tĩnh trầm ổn, nét viết rồng bay phượng múa như trước đó nữa.
Cũng không ngẩng đầu lên hoàn thành một lượng lớn tấu chương, bốn phía vẫn yên tĩnh như cũ.
Ninh Bất Tịch khi nào thì trở thành người biết nhẫn nhịn như vậy?
Nếu Ninh đại tướng quân là người trầm ổn như vậy, chỉ sợ mười năm trước cũng sẽ không đi đầu tạo phản, còn một đường đánh tới Kinh thành.
Hoàng đế buồn bực buông bút, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ hắn đã sớm biết mình có một thân tuyệt thế võ công?
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Mười năm nay bọn họ tuy rằng tương trợ lẫn nhau, nhưng vẫn phòng bị với nhau.
Làm Hoàng đế, bên cạnh long sàn lại có người ngang nhiên ngủ say, nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi.
Từ trước đến nay Ninh đại tướng quân được xưng là đệ nhất thiên hạ cao thủ, nếu sớm biết rằng người bên gối là tuyệt thế cao thủ, sao còn có thể ngủ được?
Không tìm y luận bàn cả đêm mới lạ?
…
Đương nhiên hiện tại cũng là luận bàn cả đêm, nhưng mà phương thức luận bàn thật vô cùng sai lầm!
Lấy trình độ võ si như Ninh Bất Tịch, đến giờ phút này mà còn giữ im lặng, nhất định là có chuyện kỳ quặc.
Hoàng đế cẩn thận, phi thường cẩn thận quay đầu lại, muốn nhìn sắc mặt Ninh đại tướng quân, dò xét ra một chút gì đó.
“Rắc” một tiếng, bút son cầm trong tay bất tri bất giác lại gãy thành hai đoạn.
Chỉ thấy ngoài cửa Ngự thư phòng không có một bóng người.
Chậm rãi thở dài ra một hơi, Hoàng đế vì chính sự kinh ngạc của mình mà xấu hổ một phen.
“Bệ hạ, mời dùng trà.” Một thiếu niên thanh tú xuất hiện ở ngoài cửa Ngự thư phòng, một chén trà xanh nhẹ nhàng bay đến trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế cũng nhẹ nhàng tiếp được, chén trà không đậy nắp lại không rơi ra một giọt nước.
“Ninh Bất Tịch đã trở lại, thu liễm chút đi.” Hoàng đế thấp giọng mắng.
Thiếu niên đảo cặp mắt trắng dã: “Trời đã ngã về tây, Đại tướng quân lúc này sao còn có thể canh giữ ở trước Ngự thư phòng?”
Vào đông ngày ngắn đêm dài, Hoàng đế tiếc nuối phát hiện ban ngày thuần khiết tốt đẹp đã qua.
“Bệ hạ nên đến tẩm cung dùng bữa.” Thiếu niên cười trộm nhấn mạnh hai chữ “Tẩm cung”.
“Đàn Kiếm!” Hoàng đế mắt lạnh nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
“Vâng.” Thiếu niên đứng trước mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Rốt cuộc cũng không dám chọc giận thật sự vua một nước.
Hoàng đế khoanh tay đi, ở Ngự hoa viên dạo một vòng thật lớn mới trở lại tẩm cung.
“Tránh được mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm.”
Mỹ thiếu niên đi theo phía sau đói đến mức ngực muốn dán vào lưng —— Đàn Kiếm, yên lặng ở trong lòng lầm bầm.
Dường như nghe được Đàn Kiếm oán thầm, Hoàng đế vốn đang đi nhanh đến tẩm cung, nhìn thấy phía trước đột nhiên dừng bước, cảm khái một phen, “Hoa đào trong Ngự hoa viên sang năm chắc sẽ nở đẹp lắm đi!”
Xem như vì chính mình mà kéo dài thời gian, tìm một cái cớ hoàn mỹ.
Hoàng đế lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh đón Ninh Bất Tịch đi ra ngoài điện.
“Đại tướng quân đến thật đúng lúc, chiến sự kéo dài nhiều năm như vậy, ngân khố quốc gia không còn dư tiền để mở yến tiệc, nên cùng với Trẫm ăn bữa cơm đi!”
Phương thức chào hỏi của Bệ hạ thật sự là vạn năm cũng không thay đổi ah!
Bên cạnh Đàn Kiếm nhìn trời, nhận ra ánh mắt bất thiện của Đại tướng quân đang bắn về phía mình, hắn phi thường thức thời lập tức hành lễ, “Vi thần cáo lui.”
“Đợi…” Hoàng đế còn chưa kịp nói xong, thiếu niên đã nhanh như chớp biến mất.
Chạy thì coi như xong, Hoàng đế không…chút lưu luyến thu hồi tầm mắt, giữ vững tinh thần, ứng phó kẻ thù lâu năm.
“Hảo thân pháp.” Ninh Bất Tịch bên cạnh lại lưu luyến nhìn thiếu niên đã chạy xa, “Bên cạnh bệ hạ có tốt một người thân thủ tốt như vậy, vi thần thế nhưng không biết, thật sự hổ thẹn.”
Hoàng đế ngoài cười nhưng trong không cười: “Chỉ là chút khinh công tài mọn, sao có thể so với Đại tướng quân chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách nhiều năm.”
Người bên kia lại theo thói quen vươn móng sói ôm thắt lưng vuốt ve.
“Ăn cơm trước đi!”
Dưới sự không vui khi vươn móng vuốt thất bại lần hai của Ninh Bất Tịch, Hoàng đế kiên quyết nắm cánh tay cường tráng của đối phương, “Ăn cơm quan trọng, Tướng quân chinh chiến sa trường quân lương thô, khó có khi trở về, đương nhiên phải ăn cho thật sảng khoái.”
Nói xong, tay không tự giác xuất nội lực kéo lấy Ninh Bất Tịch về phía bàn ăn.
Ninh đại tướng quân bất ngờ không phòng ngự, cơ hồ lảo đảo một cái, ổn định lại thân hình, âm thầm nghĩ, từ lúc bãi triều đã không thấy Hoàng đế đi ra từ Ngự thư phòng.
Vì muốn trốn hắn mà ở Ngự thư phòng làm ổ phê duyện một lượng tấu chương lớn đến bây giờ, xem ra Hoàng đế cũng đã đói bụng rồi.
Vì vậy hiếm khi săn sóc hỏi: “Sao không cho người đem điểm tâm ăn lót dạ ở Ngự thư phòng.”
Điểm tâm, còn có thể gọi ai?
Bắc có di tộc, Nam có man tử, Tiết gia thì ở phương Tây, trong triều đình Phiên vương phe phái như rừng, Hoàng đế bất đắc dĩ nói, “Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.”
Y phê duyệt tấu chương luôn luôn chuyên tâm, khó bảo toàn mà biết người bưng trà rót nước không phải trinh thám nhà ai.
“Về chuyện thôi binh…” Hoàng đế tâm sự nặng nề mở miệng.
“Chúng ta đã giao hẹn, bãi triều không nói chính sự.” Đại tướng quân nhàn nhã thong dong uống rượu dùng bữa, giống như làm tướng soái là “Nhất tướng công thành vạn cốt khô [3]”, không đem chuyện tiêu hao binh sự để vào mắt.
[3] một tướng soái đánh thành dẫn theo vạn bộ xương khô. Ý muốn nói, chiến tranh ắt sẽ có người chết, làm tướng quân sẽ không để mạng người vào mắt.
Nhưng Hoàng đế biết không phải như vậy, người nam nhân trước mắt này so với bất cứ kẻ nào trong vương triều càng thêm yêu quý binh sĩ.
Hắn là người trân trọng mạng người nhất mà y từng gặp.
Bình luận truyện