Quyển 1 - Ngọa Tháp Chi Trắc (Một Bên Long Sàn)
Chương 9
Tiếng vang bên ngoài rất nhanh đã yên tĩnh lại, nghĩ thầm thông lệ tiêu cơm thường ngày của hai người đã chấm dứt, một người tiến vào chào tạm biệt Hoàng đế sau đó về nhà ngủ, người kia thì như ngày thường, chào một cái cũng không thèm mà tự động đi vào dục trì Triêu Dương tẩy rửa.
Tắm xong, Ninh đại tướng quân nói “Sáng ngày mai, ta sẽ sắp xếp cho người đến biên cảnh Nam Tề, dĩ ứng đối hòa tùy theo tình hình phát sinh chiến sự.”
Hoàng đế nhàn nhạt phản ứng: “Ta biết rồi, ngủ sớm đi!”
Nói xong rất thẳng thắng xoay người qua, nhắm mắt lại, bắt đầu lo lắng nên giả bộ ngủ sau một nén hương hay sau hai nén hương đây?
Đương nhiên hành vi đà điểu này chẳng khác nào tuyên bố y đã thất bại.
Ninh Bất Tịch đè trên người Hoàng đế nhìn y đang giả bộ ngủ, mắt đối mắt, mũi đối mũi, ngay cả hơi thở cũng cảm nhận được rõ ràng, “Bệ hạ không muốn nói gì sao”.
Lúc nói lồng ngực rung rung, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp vải truyền đến.
Hoàng đế sau khi kháng cự một chút, trong lòng biết mỗi khi Ninh Bất Tịch rời kinh đến biên cảnh, không đến một năm thì cũng nửa năm, không cho hắn làm đủ, lúc trở về y nhất định sẽ thê thảm hơn.
Thế là nhận mệnh nói, “Trẫm đã biết.”
“Tốt, vậy thần chờ người.” Đại tướng quân ung dung buông Hoàng đế ra, nắm bả vay xoay người y nằm trên thân hắn.
Hoàng đế sửng sốt. Có ý gì đây? Muốn trẫm chủ động?
Nghĩ đến đây, hai mắt lập tức sáng ngời, ánh mắt chờ mong nhìn Ninh Bất Tịch, “Ngươi khẳng định sao?”
Hai người đã cùng nhau lăn lộn trên giường bao nhiêu năm, bởi vậy Ninh đại tướng quân ngay lập tức nhìn ra ngụ ý của y, vứt đi vẻ mặt ung dung, nghiêng người, đặt Hoàng đế dưới thân, hơi thở nóng rực phun bên tai Hoàng đế, “Đời này cũng đừng nghĩ tới.”
—
Tuy xuân hàn se lạnh, nhưng mà cây đào được trồng trong Hoàng cung, đã có không ít cây đâm chồi nảy nụ.
Hoa tượng cùng tôi tớ thường xuyên lui tới vườn cây vội vàng hành lễ với Hoàng đế, rồi nhanh chóng tháo xuống vải bố buộc trên cành đào giữ ấm cho mùa đông, bắt đầu xới đất bón phân, chỉ chờ mong đầu xuân hoa đào nở càng thêm sặc sỡ kiều diễm.
Hoàng đế một thân một mình, im lặng đứng dưới tàng cây, nhìn mọi người bận rộn cùng chồi non xanh nhạt lốm đa lốm đốm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn người.
Ninh Bất Tịch và Đàn Kiếm mấy ngày trước đã lần lượt rời kinh, không có thân ảnh của hai người thường xuyên xuất nhập xung quanh, cùng cãi nhau mỗi bữa trên bàn ngự thiên, Hoàng đế cảm giác quanh mình thanh tịnh không ít.
Chỉ là phần thanh tịnh này, cũng để lại một chút di chứng nho nhỏ.
Ví dụ sau khi phê xong một lượng lớn tấu chương, ở trong mắt cung nhân, thời gian Hoàng đế tự hỏi đại sự triều chính (Trên thực tế chỉ là đơn thuần ngẩn người) so với lúc trước càng nhiều hơn.
Lại như, tới giờ dùng bữa ngự thiện đường nhất định phải đi khắp nơi tìm Bệ hạ.
Thật vất vả tìm được người ở nơi nào đó trong cung, trở về dùng bữa thì Hoàng đế bất quá chỉ ăn qua loa ăn vài miếng, còn lại chỉ có thể bỏ đi.
Liên tiếp mấy ngày như thế, khiến nhóm ngự trù bí mật này đối với tay nghề bản thân nảy sinh hoài nghi nghiêm trọng, đồng thời, thân thiết hoài niệm hai vị dạ dày không đáy làm bạn với Vương mỗi ngày.
Hu hu hu, Ninh đại tướng quân, Đàn Kiếm thống lĩnh, bất luận là ai, các ngươi ít nhất quay về một người đi!
Khi dọn bàn ngự thiện nhìn thức ăn hầu như hoàn toàn không được động vào, cùng tình huống mấy ngày trước chén dĩa bàn ghế hỗn độn, thực sự là một ở trên trời, một ở dưới đất a! Chẳng lẽ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, trù nghệ bọn họ luyện mấy thập niên liền thoái hóa đến mức này sao?
Nhóm ngự trù ở dưới đáy lòng yên lặng khóc, bọn họ thật sự bị thái độ dùng bữa qua loa của Bệ hạ đả kích.
Mà đó, cũng chỉ là sự khác biệt trong mắt người ngoài, đối với Hoàng đế vốn chỉ có một mình mà nói, không phải là vấn đề.
Điều quấy nhiễu Hoàng đế nhất, chính là giấc ngủ ban đêm, thời gian y mất ngủ nhiều hơn trước. Ngày thường sau khi bị Ninh Bất Tịch gây sức ép, thì Hoàng đế thường mệt đến chết ngủ thẳng giấc đến hừng đông.
Thỉnh thoảng lại mệt ngủ không được, mở to mắt đến nửa đêm, cực kỳ phẫn nộ đá tên đầu sỏ ngáy to bên cạnh xuống long sàn, sau đó rất thoả mãn mà đi vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ, đến tối, Hoàng đế chỉ có thể ở dưới ánh nến phê duyệt nhiều tấu chương hơn, chờ đến khi rất buồn ngủ mới ngừng lại lên giường.
Dù thân thể luôn kêu gào giấc ngủ, nhưng có quá nhiều suy nghĩ, khiến cho ác mộng cứ hoành hành trong giấc ngủ.
Phụ hoàng, mẫu phi, hoàng huynh, mọi người rời đi như đèn kéo quân, từng giọng nói, cử chỉ dáng vẻ cùng nụ cười, giống hệt như ngày hôm qua, dưới đáy mắt mỗi người toàn là ôn nhu sủng nịch.
Khi còn nhỏ không cẩn thận té ngã sẽ sợ hãi không thôi, nước mắt thì giàn giụa như nước chảy, đã không còn nữa.
Không thể suy nghĩ thêm, Hoàng đế ở trong lòng răn đe chính mình, muốn cũng vô dụng, chỉ tăng thêm thương cảm.
Chỉ là suy nghĩ không thể nào dừng lại, cứ thường xuyên đàn áp y, mãnh liệt dồn dập tiến đến. Ký ức ấm áp lắng đọng tận đáy lòng, nhưng những gì y muốn thấy lại không xuất hiện.
Lục phiên vào triều cung kính nhưng không dấu đi ánh mắt khinh miệt, triều thần chỉ trích quan hệ quần thần giữa y và Ninh Bất Tịch không hợp quy tắc, còn có những người ngoài sáng trong tối bỏ mạng, thi thể máu chảy đầm đìa cùng chết không nhắm mắt.
Đáng chết, sao lại mơ thấy chuyện này?
Hoàng đế một thân mồ hôi lạnh từ long sàn ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào, lấy thanh kiếm giắt trên tường, đi ra khỏi Triêu Dương Điện.
Thị nhân trực đêm ai cũng buồn ngủ, chỉ cảm thấy có một trận gió mạnh thổi qua, mơ mơ hồ hồ, dường như là một thân ảnh màu vàng.
Không tự chủ được dụi dụi mắt, trong điện ngoại trừ các đồng bạn ngủ gật, nào còn có cái gì khác, nên cho rằng mình bị hoa mắt, vì thế cúi đầu tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Ngoài Triêu Dương điện, thi triển khinh công, chỉ sau một lát Hoàng đế đã lướt tới rừng cây nhỏ ngoài lãnh cung.
Dưới hàng cây xanh, lá rụng bay tán loạn, kiếm khí đầy trời.
Từng đợt tiếng rít gió kiếm khí, quanh quẩn giữa màn đêm tĩnh lặng.
Cách đó không xa cấm quân trực đêm chạy trối chết, nhóm phi tần cung nhân nửa đêm giật mình tỉnh giấc sợ tới mức chui vào chăn phát run, chỉ nói rằng vị nương nương tiền triều đã qua đời ấy âm hồn bất tán, lại hiển linh lần thứ hai.
Sau một nén hương, múa xong một thức kiếm, buồn phiền giảm đi, Hoàng đế rốt cục tinh thần sảng khoái như một trận gió bay về tẩm cung, ôm lấy chăn, ngủ đến ngọt ngào, hồn nhiên không biết tại vì y mà chuyện ma quái ở lãnh cung lại được đồn thổi thêm.
Sáng sớm lúc mặt trời vừa lên, Hoàng đế ở trên long ỷ cao cao, nhẫn nại sự buồn ngủ, nghe nhóm triều thần tranh luận, thỉnh thoảng ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu, để duy trì hình tường kém tài.
Triều chính cũng không có hỗn loạn như lúc Ninh Bất Tịch rời kinh, chỉ là gần đây có không ít người tìm kiếm mật thám có liên quan, nhưng lại bình tĩnh khác thường, mơ hồ không rõ dấu vết.
Phảng phất như có một trận bão, đang ở một nơi bí mật nào đó từ từ nỗi lên, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Loại trực giác khác thường này khiến lòng Hoàng đế vô cùng lo lắng, đã từng có một lần không hiểu vì sao sợ hãi, nguyên lai lúc đó Phụ hoàng gặp chuyện, sau đó nữa là một phi tần trúng độc.
Lúc này, sẽ có chuyện gì không may phát sinh? Lần này sẽ đến phiên ai?
Hoàng đế nghĩ tới nghĩ lui, nhưng thủy chung không phát hiện ra mấu chốt nằm ở đâu, vốn định lần thứ hai cải trang xuất cung thương thảo cùng Phụng Thiên, nhưng Ninh Bất Tịch vừa đi, toàn bộ quân vụ Xích Diễm quân liền rơi xuống trên đầu Phụng Thiên.
Ninh đại tướng quân là một quân nhân, không thiện công văn, bởi vậy cho dù về kinh trước một tháng, ngoại trừ thao luyện cho quân đội còn để lại ở kinh thành, thì những chuyện vặt vãnh có thể nói là hoàn toàn không có tiến triển.
Hơn nữa khi có yêu cầu sẽ phái người trông chừng động tĩnh mật thám trong quân, cùng với những người không chú ý cá lọt lưới, mức độ Phụng Thiên bận rộn, nghĩ một chút là hiểu.
Mắt thấy danh sách mật thám được đưa lên cuồn cuộn không dứt, Hoàng đế thật sự ngượng ngùng không muốn gây thêm phiền cho Phụng Thiên, y nghĩ lại, có lẽ là do gần đây mất ngủ nhiều nên hơi lo âu mà thôi.
Lại qua ba ngày, lúc bãi triều Hình bộ thượng thư Mặc Hàn ở lại sau cùng thừa dịp không ai chú ý, đem tin tức mới nhất thu thập được báo lên Hoàng đế.
Quả như dự liệu, Mẫn Vương đứng đầu lục phiên cũng không thật sự đi khai chiến với Bắc Di, toàn bộ chiến báo thượng tấu lên triều đình, đều là giả bộ tiến công, là bịa đặt.
Hoàng đế nguyên bản cũng không kỳ vọng lớn chuyện Mẫn Vương chống lại Bắc Nguỵ, không cấu kết với nhau là đã không tệ rồi, cho nên đối với chuyện này cũng không lưu ý nhiều.
Điều khiến cho Hoàng đế phá lệ chú ý ngược lại là tin tức đầu tiên Mặc Hàn thuận tiện nhắc tới: Bắc Nguỵ [1] nhiếp chính vương Tiêu Kỳ thế nhưng lại xuất hiện ở một trấn nhỏ gần biên giới Trung châu —— Từ Châu, nghe đâu là vì tìm kiếm một danh y đã ẩn cư —— Hạp Cách.
[1] Bắc Di khác Bắc Ngụy, có thể hiểu là quân địch Bắc Di (phía Bắc) có rất nhiều, trong đó có quân Bắc Ngụy.
Hoàng đế Bắc Nguỵ Tiêu Củ nhiều năm ốm đau trên giường, do Hoàng thái đệ —— Tiêu Kỳ nhiếp chính.
Vị Hoàng thái đệ này thông minh khôn khéo tài giỏi, năm đó chính hắn cho người cải trang thành Hoàng tỷ hắn đưa vào Trung châu Hoàng cung làm phi, sau khi mất đi giá trị lợi dụng lại phái người giết bằng độc dược, khiến cho Hoàng đế Trung châu lúc đó đau buồn sơ sẩy triều chính, không thể đúng lúc cung cấp lương thảo, làm cho Quốc cữu gia —— Thần Võ Tướng quân đại bại ở Hồng Cốc Quan, mười vạn đại quân bị Bắc Nguỵ vây khốn. Quốc cữu gia vì bảo trụ quân đội thuộc về Hoàng triều cuối cùng này, không thể không đầu hàng.
Tin tức truyền đến kinh thành, Hoàng hậu tạ tội thay huynh trưởng, ôm nỗi hận tự sát, kém mấy ngày sau càng không biết kết cuộc vị Hoàng thái tử mới thành niên ra sao. Bị đả kích lớn không gượng dậy nổi, Tiên đế vì vậy mà suốt ngày đắm chìm trong ca múa, mấy năm sau bị đào kép Bắc Nguỵ cử đi mưu sát, cuối cùng bị thương nặng không trị được mà băng hà.
Lý Thừa Nghiệp là do Bắc Ngụy công chúa nằm vùng năm đó sinh cho Tiên đế, những năm gần đây, Tiêu Kỳ luôn ở bên ngoài phái quân xâm chiếm phía Bắc, tiếp tục âm thầm điều khiển sát thủ ám sát, bởi vì Hoàng thất Bắc Nguỵ từ trước đến giờ quyền thừa kế không phân biệt nam nữ, chỉ cần có tài đức là được truyền lại.
Còn chưa nói tới nhiều năm qua hắn phái thích khách gây rối biên cảnh, riêng thù giết cha, mối hận người mẹ đã mất, Hoàng đế sao có khả năng dễ dàng buông tha cho Nhiếp chính vương Bắc Nguỵ này.
Cho nên mặc kệ tin tức này là thật hay giả, dù là cái bẫy, cũng phải phái người đi điều tra một phen, nếu tin tức là thật, có thể thuận tay xử lý Tiêu Kỳ, còn chuyện gì tốt hơn thế.
Sau đó, Hoàng đế lại có chút nhớ Đàn Kiếm, thiếu niên nằm vùng ở Nam Tề nhiều năm đối với việc phân tích xác minh tin tức này tốt hơn nhiều, bằng không, y sẽ tự đi một chuyến tới Từ Châu, căn cứ thế cục, Hoàng đế cũng có thể phát hiện tình báo là thật hay giả, cố tình Ninh Bất Tịch lúc này lại không ở trong triều, nếu Hoàng đế tiếp tục rời kinh, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn.
Suy đi nghĩ lại, Hoàng đế nghĩ ra một duy nhất phương pháp vẹn toàn cho đôi bên, đó là phái một người tin cậy suất lĩnh [2] một số tử sĩ đến Từ Châu, do thám được chỗ ở của Tiêu Kỳ liền lập tức xuống tay ám sát, như vậy dù là cạm bẫy hay thất thủ, bất quá cũng chỉ tổn thất một người.
[2] dẫn đầu
Sau đó bất chấp suy nghĩ tâm tình Ninh Bất Tịch, Hoàng đế nhanh chóng vạch ra nhóm cảm tử quân được chọn —— Là mật thám được bố trí khắp nơi trong quân đội bị Phụng Thiên cùng Đàn Kiếm phát hiện.
Vạch ra kế hoạch, Hoàng đế yên lặng xuất cung, triệu kiến thân tín mười năm trước bí mật xếp vào trong Xích Diễm quân —— Trung lang Tướng Lưu Dân, là người đã cùng Ninh đại tướng quân nam chinh bắc chiến mười năm, lập được vô số chiến công, ở trong Xích Diễm quân rất nổi danh, nếu hắn hạ lệnh cho mật thám làm việc, thì sẽ không gây trở ngại cho quân đội.
“Tham kiến Bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Một thân quân phục Lưu Dân trở lại quân trướng, nhìn thấy y cải trang vi hành. Rồng giả làm cá. Bất chấp kinh ngạc, cúi người hành lễ.
“Miễn lễ.” Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn tâm phúc luôn tận trung trong cương vị mười năm nay, trong lòng có một chút lưỡng lự, người này đã bán mạng cho y mười năm, trung thành và tận tâm, công lao khổ nhọc rất nhiều, không ai có thể so sánh, cho dù từng thiếu y một nhân tình lớn, nhưng mười năm vất vả cũng nên trả hết nợ.
“Bệ hạ có việc chi bằng nói ra, dù có liều mạng, thần cũng sẽ tuân theo.” Nhìn ra Hoàng đế chần chờ, Lưu Dân ngang nhiên ngẩng đầu, kiên nghị nhìn thẳng vào Vua của một nước, trong ánh mắt đầy ý trung thành, làm cho Hoàng đế động dung.
“Lưu Dân, Trẫm có một chuyện muốn thương lượng cùng ngươi, trước đó ngươi hãy nhớ, ngươi bây giờ không nợ Trẫm bất kỳ điều gì, mười năm vất vả đã sớm triệt tiêu chuyện năm đó, cho nên chuyện tiếp theo Trẫm muốn ngươi làm, ngươi có thể chọn từ chối.”
“Bệ hạ ngày đó có ân cứu mạng cả nhà vi thần, không có Bệ hạ, sẽ không có Lưu Dân ngày hôm nay, lại càng không có cha mẹ thê tử, vi thần mặc dù máu chảy đầu rơi cũng không đủ để đền báo, chỉ có mười năm, cần gì tiếc nuối!” Đại hán râu quai nón lắc đầu, bác bỏ đề nghị Hoàng đế.
“Cho dù nhiệm vụ lần này cửu tử nhất sinh, có thể ngươi sẽ không được gặp lại cha mẹ thê tử nhi tử của ngươi?” Hoàng đế nghiêm mặt nói, “Lưu ái khanh, Trẫm đã nói ngươi có thể chọn từ chối. Quân vô hí ngôn, Trẫm sẽ không bởi vì chuyện này mà làm khó ngươi.”
“Vi thần cũng sẽ không nuốt lời, vẫn là câu nói mười năm trước, dù có liều mạng, thần cũng sẽ tuân theo.” Đại hán ngay cả đuôi mày cũng không động thanh sắc, một lần nữa kiên định lập lại lời thề của hắn.
Hoàng đế cũng không phải loại người lòng dạ đàn bà, liền nói, “Đây là danh sách Phụng Thiên thẩm tra mật thám ngấm ngầm trong Xích Diễm quân, Trẫm muốn ngươi bí mật triệu tập những người này đến Từ Châu, do thám chỗ ở của Nhiếp chính vương Tiêu Kỳ, giết không tha.”
Lưu Dân tiếp nhận danh sách thật dài trên tay Hoàng đế, lần lượt nhìn lại, kêu một tiếng kinh hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng huynh đệ sống chết cùng nhau mười năm, đã trở thành chó săn cho khắp nơi.
Nhất thời cảm thán tri nhân tri diện bất tri tâm, hoàn toàn đã quên bản thân hắn cũng là mật thám của Hoàng đế.
“Bệ hạ.” Mồ hôi rơi trên má, “Thần thỉnh cầu loại bỏ một người trong danh sách này.”
“Người Lưu khanh muốn nói, chính là thủ lĩnh Trình Kỳ Minh?”
“Đúng vậy, Bệ hạ hẳn cũng biết, lão Trình là người nuôi dưỡng Ninh đại tướng quân từ nhỏ, nếu lúc đó xảy ra chuyện không hay, lúc Đại tướng quân từ biên cảnh trở về sẽ rất khó nói.”
“Lưu khanh chớ lo, trên tay Trẫm có nắm giữ bằng chứng Trình Kỳ Minh thông đồng với địch phản quốc, hắn chính là nguyên nhân khiến Xích Diễm quân nhiều năm không thể bình định Bắc Di, mỗi lần ở thời khắc mấu chốt, lại có người tiết lộ quân cơ, cho nên triều đình nhiều năm qua khi thảo phạt sắp thành lại bại. Người này không được giữ lại, chính lúc thừa dịp Ninh Bất Tịch đi vắng, dao sắc chặt đay rối, đợi hắn trở về, bị vây khóc khẩn cầu miễn tội trạng, chẳng lẽ không có lỗi với hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ đem mạng dâng trên chiến trường Bắc Di sao?”
Bệ hạ nói rất đúng, vì đại nghĩa sao có thể lo việc riêng, vi thần lĩnh mệnh.” Lưu Dân trịnh trọng gật đầu, khẩn thiết nhìn về phía Hoàng đế, “Lần này hành động cơ mật, vi thần không tiện trao đổi cùng người nhà, nhưng vạn nhất…”
“Trẫm tất nhiên sẽ chăm sóc tốt người nhà của ngươi.” Hoàng đế nghiêm túc nhận trách nhiệm.
Không nghĩ tới đại hồ tử lại lắc đầu: “Thần không phải có ý này, ở trong quân mười năm, bổng lộc vi thần nhận được không thấp, có thể phụng dưỡng nhị lão dư dả, thê tử của vi thần cũng biết làm sinh ý, cho dù thần đi vắng, cũng tin tưởng vào khả năng của nàng để duy trì kế sinh nhai. Thần chỉ muốn Bệ hạ truyền lời của thần cho nàng, nếu vạn nhất thần chết đi, xin nàng giao nhi nữ cho phụ mẫu thần, sau đó tái giá, không cần vì thần mà phí tuổi thanh xuân.”
Hoàng đế phát giác khóe mắt có chút ẩm ướt, hơi ngẩng đầu che dấu, “Trẫm đã nhớ.”
“Bệ hạ, Phụng Thiên ngày xưa cũng là thủ hạ cũ của Thần Võ Tướng, cũng có thù không đội trời chung với gã Tiêu Kỳ kia, việc này có cần phải thông báo cho hắn không?” Lưu Dân ở trong quân nằm vùng cho Hoàng đế nhiều năm mà không bị lòi đuôi, là vì rất chu toàn.
Hoàng đế cả kinh, thiếu chút nữa quên mất Phụng Thiên, việc này trăm triệu lần không thể để hắn biết, dù hắn không phản đối Trình Kỳ Minh đi, nhưng nếu hắn biết hướng đi của Tiêu Kỳ, thì sẽ không ngồi nhìn, cho dù thương thế chưa lành, Phụng Thiên cũng sẽ liều mạng một sống một chết với Tiêu Kỳ.
“Nhớ lấy, không thể để Phụng Thiên biết được hành động lần này.” Hoàng đế nghiêm túc nói, “Vai trái hắn thương thế chưa lành, nếu đi ám sát Tiêu Kỳ, nhất định chỉ có chết.”
Lưu Dân cũng cùng lúc nhớ đến giao tình của Phụng Thiên và Ninh Bất Tịch, Trình Kỳ Minh chết do thông đồng với địch phản quốc thì không thương tiếc, nhưng nếu liên lụy tới Phụng Thiên xảy ra cớ sự gì, chỉ sợ Ninh đại tướng quân sẽ không dễ dàng để yên.
“Vâng, vi thần chắc chắn sẽ giấu Phụng Thiên, thỉnh Bệ hạ yên tâm.”
Hoàng đế gật gật đầu, trước khi đi, nhịn không được nhìn lại thanh niên anh tuấn của ngày xưa —— Hôm nay đã trở thành đại hồ tử tráng hán, “Lưu Dân, nếu có cơ hội, ngươi phải sống sót trở về.”
Nghe ra ngữ khí nghẹn ngào của Hoàng đế, hắn dũng cảm cười, “Bệ hạ không cần thương cảm, từ xưa cái chết nhẹ tựa lông hồng, cũng có cái chết nặng như núi Thái Sơn, có cơ hội báo thù cho tiên đế, cùng nhau làm rõ nhiều năm chiến tranh tai ương ở biên cảnh Trung Châu, là niềm vinh quang và may mắn của vi thần.”
Xa xa, nhóm binh lính đã thao luyện xong tranh nhau cướp thịt hiếm khi được ăn, có người ở ngoài trướng lớn tiếng gọi, “Lưu Dân, mau ra đây, có thịt ăn.”
Cười dài một tiếng, đại hồ tử vén quân trướng lên, vừa đi vừa hát, “Tiệc khao phân đều cho tướng sĩ, khúc quân ca bi tráng cử hành, sa trường thu điểm binh. Ngựa như tên bắn lao vun vút, cung như sấm sét nổ vang trời, phò tá Vua nên nghiệp lớn, lưu lại thanh danh ngàn thu [1].”
[1] Câu hát từ bài thơ “Phá Trận Tử” – Tân Khí Tật”
Ca đến đây thì ngừng lại, nhận lấy thịt nướng huynh đệ đưa, xé một miếng lớn, rồi nâng cao lương rượu, uống một ngụm, liền hô thống khoái.
Hoàng đế ra khỏi quân trướng, hít một hơi thật sâu, khí lạnh đặc biệt đầu xuân chạm rãi chảy vào phổi, lạnh thấu xương, nhưng trong lồng ngực nóng rực nói không nên lời.
Mấy ngày tiếp theo thì gió êm sóng lặng, thoạt nhìn, hết thảy đều đâu vào đấy thuận lợi tiến hành.
Lưu Dân làm việc cực nhanh cực ổn, không biết hắn dùng lý do gì, chỉ trong vòng hai ngày, liền triệu tập những người Hoàng đế chọn trên danh sách, gạt Phụng Thiên, lặng lẽ rời khỏi Kinh thành, thẳng tiến Từ Châu.
Trong triều cũng không có chuyện gì lớn, Hoàng đế nhàn hạ rất nhiều, liền thường xuất cung đi dạo tra xét dân tình.
Một hôm trở lại cung, mới vừa đổi long bào, nội thị đã gấp gáp thông báo, nói là Tiêu Lan Viện Lâm phi cùng Mai Viên Tần phi xảy ra tranh chấp, nội cung thị nữ hai bên đang đánh nhau ầm ĩ, cấm quân lại không được tùy tiện xuất nhập nội cung, bởi vậy chỉ có thể nhìn từ xa. Nội thị trong lúc hỗn loạn làm bị thương hai vị nương nương, cũng không dám tiến lên nữa, nên thỉnh Bệ hạ thánh tài.
Hoàng đế mấy năm nay lãnh đạm Hậu cung, thiên hạ đều biết, khi lên ngôi đã hơn mười năm không tuyển tú, vốn là đức chính [2], bởi vậy rất được dân chúng ủng hộ, nhưng mà cũng bởi vì duyên cớ này, Hoàng thất mười năm không có con nối dõi, bị không ít cựu thần chỉ trích.
[2] chính sự có ích cho dân
Cả ngày bị nhắc nhở Hậu cung trống không, không có con nối dõi, phiền không chịu được, Hoàng đế đành bất đắc dĩ đưa mấy nữ nhi của mấy đại thần vào cung, vì bán mặt mũi cho thế lực khắp nơi, rỗi rãnh cũng sẽ đi đến chỗ phi tử ngồi một chút, nhưng bình thường sẽ không ở lâu.
Những nữ nhân này được đưa vào cung xuất phát từ các loại mục đích khác nhau, bất kể là tự nguyện hay bị ép buộc, sống quãng đời còn lại trong thâm cung thì chỉ có một kết cục nhất định, chỉ cần không gây chuyện quá ầm ĩ, Hoàng đế thông thường sẽ mở một mắt nhắm một mắt với các nàng, dù sao nội thị đã muốn ẩn dấu không ít mật thám, trong nhóm phi tử hỗn loạn đó cũng không ít hơn bao nhiêu.
Lần này cũng định như xưa không để ý tới các tần phi này, nhưng không dự đoán được, tiếng động thế nhưng càng lúc càng lớn, còn có xu hướng tới gần Ngự thư phòng.
“Bệ hạ, Bệ hạ, xin người làm chủ cho thần thiếp ah!” Tiếng kêu thê lương từ xa đến gần, mơ hồ đã ở ngoài cửa Ngự thư phòng.
Hoàng đế không thể không buông bút son trong tay, đi ra ngoài xem xét.
Chỉ thấy Lâm phi nữ trang tán loạn, hai mắt sưng đỏ, lớp hóa trang trên mặt đã bị nước mắt xóa đi, trên trán giống như bị cào, vết máu uốn lượn xuống, y như lệ quỷ, vừa nhìn thấy Hoàng đế đi ra, liền xông tới khóc ròng nói, “Bệ hạ, thần thiếp vào cung năm năm, mặc dù không có hỉ sự để người được vui vẻ, nhưng luôn an phận thủ thường, không dám dậy lên một tia phong ba trong Hậu cung, không dám phiền nhiễu đến Bệ hạ, nhưng hôm nay, thần thiếp thật sự là nhịn không được, thỉnh Bệ hạ tác chủ cho thần thiếp!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Y liếc mắt bảo nội thị đỡ Lâm phi dậy, rồi nhìn một nhân vật chính khác —— Tần phi, Hoàng đế có chút kinh ngạc phát hiện, khác với Lâm phi rối bù, thống khổ đáng thương, Tần phi này rõ ràng bình tĩnh một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả y phục cũng không loạn, cách ăn mặc thận trọng, hoàn toàn là tiêu chuẩn nghênh giá.
Thú vị, Hoàng đế nghiền ngẫm so sánh hai phi tử này, xem ra một trong hai người này, chí ít có một người có mục đích làm dấy lên trận phong ba này, vả lại bởi vì được giáo dưỡng tốt, không thể thất lễ với Quân, cho nên từ lúc bắt đầu diễn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
“Thần thiết tham kiến Bệ hạ.” Tần phi nhẹ nhàng hạ bái, hành lễ nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, “Tỳ nữ Lan nhi của Lâm phi nương nương cùng thị vệ Mai Viên tư thông bị thần thiếp bắt quả tang, trước mắt chánh cung không có Hoàng hậu, trong Hậu cung, phẩm cấp thần thiếp cao nhất nên đã cả gan đi quá giới hạn, đã gọi nội thị giam giữ tiện tỳ này cùng thị vệ, chờ ngày mai theo luật trượng tễ [3], Lâm phi không phục nên làm ầm ĩ, quấy nhiễu thánh giá, xin Bệ hạ thứ tội.”
[3] lôi ra đánh gậy
“Ngươi nói bậy, Lan nhi từ nhỏ vốn lớn lên cùng bổn cung, đọc hết tứ thư ngũ kinh, biết được lễ nghi liêm sỉ, sao có thể làm ra chuyện bại hoại gia phong Lâm gia?” Lâm phi khóc đến thở không ra hơi, run rẩy chỉ vào Tần phi vẻ mặt trấn định, “Tần Dung, ngươi rõ ràng là ghen tị tháng trước lúc thưởng mai yến, Bệ hạ nhìn Lan nhi nhiều mấy lần vì am hiểu thi từ, mới vu cáo hãm hại nàng.”
Tần phi như trước không nóng không vội: “Bổn cung có vu cáo hãm hại hay không, rõ như ban ngày, toàn bộ nữ hầu phía sau đều là nhân chứng.”
“Nhân chứng?” Lâm phi lau nước mắt, cười lạnh một tiếng, “Đều là người Mai Viên ngươi, chủ nhân kêu các nàng đi hướng đông, các nàng dám đi hướng tây? Làm trò trước mặt Bệ hạ, chuyện đổi trắng thay đen ngươi cũng dám làm?”
“Ngươi muốn nói gì thì tùy, Bổn cung tự nhận không thẹn với lương tâm.” Tần phi vẻ mặt không sợ chết, “Bệ hạ đã biết được việc này, hết thảy cung nghe thánh tài.”
Hoàng đế đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương, trong ấn tượng, trong Mai yến Thi Từ Hội, y đích xác có thấy một tỳ nữ một tay điền được danh hảo từ, đối được câu ‘Điệp luyến hoa’ kinh diễm, liền nhìn tỳ nữ kia vài lần, nhưng không hơn.
Nếu nói Tần phi vì chuyện này mà mưu hại tỳ nữ kia, trong Hậu cung đấu, cũng thật sự rất khó nói.
“Trước tiên đem người dẫn tới đi!” Hoàng đế liếc mắt nhìn Tần phi, khí chất quanh nữ nhân này trầm lặng, trên mặt cũng không tỏ vẻ ghen ghét, thật không giống bộ dạng muốn hãm hại người khác.
Không bao lâu, nội thị phụng mệnh dẫn người tới vẻ mặt kinh hoảng chạy về, “Bệ hạ, Bệ hạ, không tốt, thị nữ gọi là Lan nhi đã treo cổ tự tử. Thị vệ tư thông cùng nàng bởi vì vậy mà bị kích thích, điên điên khùng khùng hồ ngôn loạn ngữ, nô không dám để hắn quấy nhiễu thánh giá…”
Nói chưa xong, một tiếng gào khóc đã truyền đến, “Lan nhi của ta ah! Ngươi chết oan uổng quá! Ông trời không có mắt, Tần Dung, Lan nhi làm quỷ cũng sẽ không tha qua ngươi…”
Việc đã đến nước này, Hoàng đế cũng không muốn nghe tiếng chửi rủa nhiều hơn nữa, phất phất tay, cho người dẫn Lâm phi đi xuống.
Đang muốn xoay người, đã thấy Tần phi đoan đoan chính chính, quỳ ở phía người, dập đầu thật sâu nói, “Thần thiếp cáo lui.”
Hoàng đế cảm thấy có chút kỳ quái, thông thường phi tử hành lễ với y, chỉ cần nửa quỳ, lấy phẩm cấp Tần phi, khẽ cúi chào đã toàn lễ, sao phải kính cẩn đến như vậy?
Nhìn vẻ mặt bộ dạng nàng không thẹn với lương tâm, cũng không giống như chột dạ vì chuyện Lan nhi.
Chần chờ, Tần phi đứng lên, nhìn Hoàng đế thật sâu một cái, như đang nhìn một thứ đẹp đẽ nhất sắp sửa mất đi, không nỡ cùng lưu luyến.
Nhưng là, nữ nhân này cuối cùng cái gì cũng không nói kiên quyết rời đi.
Đêm đó, Hậu cung truyền đến tin tức, Lâm phi bởi vì cái chết oan uổng của Lan nhi mà khí huyết khó thông, nhảy xuống hồ tự sát, mà tên thị vệ bị truyền là tư thông cùng tỳ nữ Lan nhi, không hiểu tại sao trốn thoát được, cầm đao ám sát Tần phi, lúc bị thị vệ bao vây, rút đao tự vận.
Những người liên quan trong trận phong ba cung đình này, lợi dụng phương thức máu tanh, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, diễn xong phần của bọn họ.
Tắm xong, Ninh đại tướng quân nói “Sáng ngày mai, ta sẽ sắp xếp cho người đến biên cảnh Nam Tề, dĩ ứng đối hòa tùy theo tình hình phát sinh chiến sự.”
Hoàng đế nhàn nhạt phản ứng: “Ta biết rồi, ngủ sớm đi!”
Nói xong rất thẳng thắng xoay người qua, nhắm mắt lại, bắt đầu lo lắng nên giả bộ ngủ sau một nén hương hay sau hai nén hương đây?
Đương nhiên hành vi đà điểu này chẳng khác nào tuyên bố y đã thất bại.
Ninh Bất Tịch đè trên người Hoàng đế nhìn y đang giả bộ ngủ, mắt đối mắt, mũi đối mũi, ngay cả hơi thở cũng cảm nhận được rõ ràng, “Bệ hạ không muốn nói gì sao”.
Lúc nói lồng ngực rung rung, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp vải truyền đến.
Hoàng đế sau khi kháng cự một chút, trong lòng biết mỗi khi Ninh Bất Tịch rời kinh đến biên cảnh, không đến một năm thì cũng nửa năm, không cho hắn làm đủ, lúc trở về y nhất định sẽ thê thảm hơn.
Thế là nhận mệnh nói, “Trẫm đã biết.”
“Tốt, vậy thần chờ người.” Đại tướng quân ung dung buông Hoàng đế ra, nắm bả vay xoay người y nằm trên thân hắn.
Hoàng đế sửng sốt. Có ý gì đây? Muốn trẫm chủ động?
Nghĩ đến đây, hai mắt lập tức sáng ngời, ánh mắt chờ mong nhìn Ninh Bất Tịch, “Ngươi khẳng định sao?”
Hai người đã cùng nhau lăn lộn trên giường bao nhiêu năm, bởi vậy Ninh đại tướng quân ngay lập tức nhìn ra ngụ ý của y, vứt đi vẻ mặt ung dung, nghiêng người, đặt Hoàng đế dưới thân, hơi thở nóng rực phun bên tai Hoàng đế, “Đời này cũng đừng nghĩ tới.”
—
Tuy xuân hàn se lạnh, nhưng mà cây đào được trồng trong Hoàng cung, đã có không ít cây đâm chồi nảy nụ.
Hoa tượng cùng tôi tớ thường xuyên lui tới vườn cây vội vàng hành lễ với Hoàng đế, rồi nhanh chóng tháo xuống vải bố buộc trên cành đào giữ ấm cho mùa đông, bắt đầu xới đất bón phân, chỉ chờ mong đầu xuân hoa đào nở càng thêm sặc sỡ kiều diễm.
Hoàng đế một thân một mình, im lặng đứng dưới tàng cây, nhìn mọi người bận rộn cùng chồi non xanh nhạt lốm đa lốm đốm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn người.
Ninh Bất Tịch và Đàn Kiếm mấy ngày trước đã lần lượt rời kinh, không có thân ảnh của hai người thường xuyên xuất nhập xung quanh, cùng cãi nhau mỗi bữa trên bàn ngự thiên, Hoàng đế cảm giác quanh mình thanh tịnh không ít.
Chỉ là phần thanh tịnh này, cũng để lại một chút di chứng nho nhỏ.
Ví dụ sau khi phê xong một lượng lớn tấu chương, ở trong mắt cung nhân, thời gian Hoàng đế tự hỏi đại sự triều chính (Trên thực tế chỉ là đơn thuần ngẩn người) so với lúc trước càng nhiều hơn.
Lại như, tới giờ dùng bữa ngự thiện đường nhất định phải đi khắp nơi tìm Bệ hạ.
Thật vất vả tìm được người ở nơi nào đó trong cung, trở về dùng bữa thì Hoàng đế bất quá chỉ ăn qua loa ăn vài miếng, còn lại chỉ có thể bỏ đi.
Liên tiếp mấy ngày như thế, khiến nhóm ngự trù bí mật này đối với tay nghề bản thân nảy sinh hoài nghi nghiêm trọng, đồng thời, thân thiết hoài niệm hai vị dạ dày không đáy làm bạn với Vương mỗi ngày.
Hu hu hu, Ninh đại tướng quân, Đàn Kiếm thống lĩnh, bất luận là ai, các ngươi ít nhất quay về một người đi!
Khi dọn bàn ngự thiện nhìn thức ăn hầu như hoàn toàn không được động vào, cùng tình huống mấy ngày trước chén dĩa bàn ghế hỗn độn, thực sự là một ở trên trời, một ở dưới đất a! Chẳng lẽ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, trù nghệ bọn họ luyện mấy thập niên liền thoái hóa đến mức này sao?
Nhóm ngự trù ở dưới đáy lòng yên lặng khóc, bọn họ thật sự bị thái độ dùng bữa qua loa của Bệ hạ đả kích.
Mà đó, cũng chỉ là sự khác biệt trong mắt người ngoài, đối với Hoàng đế vốn chỉ có một mình mà nói, không phải là vấn đề.
Điều quấy nhiễu Hoàng đế nhất, chính là giấc ngủ ban đêm, thời gian y mất ngủ nhiều hơn trước. Ngày thường sau khi bị Ninh Bất Tịch gây sức ép, thì Hoàng đế thường mệt đến chết ngủ thẳng giấc đến hừng đông.
Thỉnh thoảng lại mệt ngủ không được, mở to mắt đến nửa đêm, cực kỳ phẫn nộ đá tên đầu sỏ ngáy to bên cạnh xuống long sàn, sau đó rất thoả mãn mà đi vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ, đến tối, Hoàng đế chỉ có thể ở dưới ánh nến phê duyệt nhiều tấu chương hơn, chờ đến khi rất buồn ngủ mới ngừng lại lên giường.
Dù thân thể luôn kêu gào giấc ngủ, nhưng có quá nhiều suy nghĩ, khiến cho ác mộng cứ hoành hành trong giấc ngủ.
Phụ hoàng, mẫu phi, hoàng huynh, mọi người rời đi như đèn kéo quân, từng giọng nói, cử chỉ dáng vẻ cùng nụ cười, giống hệt như ngày hôm qua, dưới đáy mắt mỗi người toàn là ôn nhu sủng nịch.
Khi còn nhỏ không cẩn thận té ngã sẽ sợ hãi không thôi, nước mắt thì giàn giụa như nước chảy, đã không còn nữa.
Không thể suy nghĩ thêm, Hoàng đế ở trong lòng răn đe chính mình, muốn cũng vô dụng, chỉ tăng thêm thương cảm.
Chỉ là suy nghĩ không thể nào dừng lại, cứ thường xuyên đàn áp y, mãnh liệt dồn dập tiến đến. Ký ức ấm áp lắng đọng tận đáy lòng, nhưng những gì y muốn thấy lại không xuất hiện.
Lục phiên vào triều cung kính nhưng không dấu đi ánh mắt khinh miệt, triều thần chỉ trích quan hệ quần thần giữa y và Ninh Bất Tịch không hợp quy tắc, còn có những người ngoài sáng trong tối bỏ mạng, thi thể máu chảy đầm đìa cùng chết không nhắm mắt.
Đáng chết, sao lại mơ thấy chuyện này?
Hoàng đế một thân mồ hôi lạnh từ long sàn ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào, lấy thanh kiếm giắt trên tường, đi ra khỏi Triêu Dương Điện.
Thị nhân trực đêm ai cũng buồn ngủ, chỉ cảm thấy có một trận gió mạnh thổi qua, mơ mơ hồ hồ, dường như là một thân ảnh màu vàng.
Không tự chủ được dụi dụi mắt, trong điện ngoại trừ các đồng bạn ngủ gật, nào còn có cái gì khác, nên cho rằng mình bị hoa mắt, vì thế cúi đầu tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Ngoài Triêu Dương điện, thi triển khinh công, chỉ sau một lát Hoàng đế đã lướt tới rừng cây nhỏ ngoài lãnh cung.
Dưới hàng cây xanh, lá rụng bay tán loạn, kiếm khí đầy trời.
Từng đợt tiếng rít gió kiếm khí, quanh quẩn giữa màn đêm tĩnh lặng.
Cách đó không xa cấm quân trực đêm chạy trối chết, nhóm phi tần cung nhân nửa đêm giật mình tỉnh giấc sợ tới mức chui vào chăn phát run, chỉ nói rằng vị nương nương tiền triều đã qua đời ấy âm hồn bất tán, lại hiển linh lần thứ hai.
Sau một nén hương, múa xong một thức kiếm, buồn phiền giảm đi, Hoàng đế rốt cục tinh thần sảng khoái như một trận gió bay về tẩm cung, ôm lấy chăn, ngủ đến ngọt ngào, hồn nhiên không biết tại vì y mà chuyện ma quái ở lãnh cung lại được đồn thổi thêm.
Sáng sớm lúc mặt trời vừa lên, Hoàng đế ở trên long ỷ cao cao, nhẫn nại sự buồn ngủ, nghe nhóm triều thần tranh luận, thỉnh thoảng ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu, để duy trì hình tường kém tài.
Triều chính cũng không có hỗn loạn như lúc Ninh Bất Tịch rời kinh, chỉ là gần đây có không ít người tìm kiếm mật thám có liên quan, nhưng lại bình tĩnh khác thường, mơ hồ không rõ dấu vết.
Phảng phất như có một trận bão, đang ở một nơi bí mật nào đó từ từ nỗi lên, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Loại trực giác khác thường này khiến lòng Hoàng đế vô cùng lo lắng, đã từng có một lần không hiểu vì sao sợ hãi, nguyên lai lúc đó Phụ hoàng gặp chuyện, sau đó nữa là một phi tần trúng độc.
Lúc này, sẽ có chuyện gì không may phát sinh? Lần này sẽ đến phiên ai?
Hoàng đế nghĩ tới nghĩ lui, nhưng thủy chung không phát hiện ra mấu chốt nằm ở đâu, vốn định lần thứ hai cải trang xuất cung thương thảo cùng Phụng Thiên, nhưng Ninh Bất Tịch vừa đi, toàn bộ quân vụ Xích Diễm quân liền rơi xuống trên đầu Phụng Thiên.
Ninh đại tướng quân là một quân nhân, không thiện công văn, bởi vậy cho dù về kinh trước một tháng, ngoại trừ thao luyện cho quân đội còn để lại ở kinh thành, thì những chuyện vặt vãnh có thể nói là hoàn toàn không có tiến triển.
Hơn nữa khi có yêu cầu sẽ phái người trông chừng động tĩnh mật thám trong quân, cùng với những người không chú ý cá lọt lưới, mức độ Phụng Thiên bận rộn, nghĩ một chút là hiểu.
Mắt thấy danh sách mật thám được đưa lên cuồn cuộn không dứt, Hoàng đế thật sự ngượng ngùng không muốn gây thêm phiền cho Phụng Thiên, y nghĩ lại, có lẽ là do gần đây mất ngủ nhiều nên hơi lo âu mà thôi.
Lại qua ba ngày, lúc bãi triều Hình bộ thượng thư Mặc Hàn ở lại sau cùng thừa dịp không ai chú ý, đem tin tức mới nhất thu thập được báo lên Hoàng đế.
Quả như dự liệu, Mẫn Vương đứng đầu lục phiên cũng không thật sự đi khai chiến với Bắc Di, toàn bộ chiến báo thượng tấu lên triều đình, đều là giả bộ tiến công, là bịa đặt.
Hoàng đế nguyên bản cũng không kỳ vọng lớn chuyện Mẫn Vương chống lại Bắc Nguỵ, không cấu kết với nhau là đã không tệ rồi, cho nên đối với chuyện này cũng không lưu ý nhiều.
Điều khiến cho Hoàng đế phá lệ chú ý ngược lại là tin tức đầu tiên Mặc Hàn thuận tiện nhắc tới: Bắc Nguỵ [1] nhiếp chính vương Tiêu Kỳ thế nhưng lại xuất hiện ở một trấn nhỏ gần biên giới Trung châu —— Từ Châu, nghe đâu là vì tìm kiếm một danh y đã ẩn cư —— Hạp Cách.
[1] Bắc Di khác Bắc Ngụy, có thể hiểu là quân địch Bắc Di (phía Bắc) có rất nhiều, trong đó có quân Bắc Ngụy.
Hoàng đế Bắc Nguỵ Tiêu Củ nhiều năm ốm đau trên giường, do Hoàng thái đệ —— Tiêu Kỳ nhiếp chính.
Vị Hoàng thái đệ này thông minh khôn khéo tài giỏi, năm đó chính hắn cho người cải trang thành Hoàng tỷ hắn đưa vào Trung châu Hoàng cung làm phi, sau khi mất đi giá trị lợi dụng lại phái người giết bằng độc dược, khiến cho Hoàng đế Trung châu lúc đó đau buồn sơ sẩy triều chính, không thể đúng lúc cung cấp lương thảo, làm cho Quốc cữu gia —— Thần Võ Tướng quân đại bại ở Hồng Cốc Quan, mười vạn đại quân bị Bắc Nguỵ vây khốn. Quốc cữu gia vì bảo trụ quân đội thuộc về Hoàng triều cuối cùng này, không thể không đầu hàng.
Tin tức truyền đến kinh thành, Hoàng hậu tạ tội thay huynh trưởng, ôm nỗi hận tự sát, kém mấy ngày sau càng không biết kết cuộc vị Hoàng thái tử mới thành niên ra sao. Bị đả kích lớn không gượng dậy nổi, Tiên đế vì vậy mà suốt ngày đắm chìm trong ca múa, mấy năm sau bị đào kép Bắc Nguỵ cử đi mưu sát, cuối cùng bị thương nặng không trị được mà băng hà.
Lý Thừa Nghiệp là do Bắc Ngụy công chúa nằm vùng năm đó sinh cho Tiên đế, những năm gần đây, Tiêu Kỳ luôn ở bên ngoài phái quân xâm chiếm phía Bắc, tiếp tục âm thầm điều khiển sát thủ ám sát, bởi vì Hoàng thất Bắc Nguỵ từ trước đến giờ quyền thừa kế không phân biệt nam nữ, chỉ cần có tài đức là được truyền lại.
Còn chưa nói tới nhiều năm qua hắn phái thích khách gây rối biên cảnh, riêng thù giết cha, mối hận người mẹ đã mất, Hoàng đế sao có khả năng dễ dàng buông tha cho Nhiếp chính vương Bắc Nguỵ này.
Cho nên mặc kệ tin tức này là thật hay giả, dù là cái bẫy, cũng phải phái người đi điều tra một phen, nếu tin tức là thật, có thể thuận tay xử lý Tiêu Kỳ, còn chuyện gì tốt hơn thế.
Sau đó, Hoàng đế lại có chút nhớ Đàn Kiếm, thiếu niên nằm vùng ở Nam Tề nhiều năm đối với việc phân tích xác minh tin tức này tốt hơn nhiều, bằng không, y sẽ tự đi một chuyến tới Từ Châu, căn cứ thế cục, Hoàng đế cũng có thể phát hiện tình báo là thật hay giả, cố tình Ninh Bất Tịch lúc này lại không ở trong triều, nếu Hoàng đế tiếp tục rời kinh, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn.
Suy đi nghĩ lại, Hoàng đế nghĩ ra một duy nhất phương pháp vẹn toàn cho đôi bên, đó là phái một người tin cậy suất lĩnh [2] một số tử sĩ đến Từ Châu, do thám được chỗ ở của Tiêu Kỳ liền lập tức xuống tay ám sát, như vậy dù là cạm bẫy hay thất thủ, bất quá cũng chỉ tổn thất một người.
[2] dẫn đầu
Sau đó bất chấp suy nghĩ tâm tình Ninh Bất Tịch, Hoàng đế nhanh chóng vạch ra nhóm cảm tử quân được chọn —— Là mật thám được bố trí khắp nơi trong quân đội bị Phụng Thiên cùng Đàn Kiếm phát hiện.
Vạch ra kế hoạch, Hoàng đế yên lặng xuất cung, triệu kiến thân tín mười năm trước bí mật xếp vào trong Xích Diễm quân —— Trung lang Tướng Lưu Dân, là người đã cùng Ninh đại tướng quân nam chinh bắc chiến mười năm, lập được vô số chiến công, ở trong Xích Diễm quân rất nổi danh, nếu hắn hạ lệnh cho mật thám làm việc, thì sẽ không gây trở ngại cho quân đội.
“Tham kiến Bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Một thân quân phục Lưu Dân trở lại quân trướng, nhìn thấy y cải trang vi hành. Rồng giả làm cá. Bất chấp kinh ngạc, cúi người hành lễ.
“Miễn lễ.” Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn tâm phúc luôn tận trung trong cương vị mười năm nay, trong lòng có một chút lưỡng lự, người này đã bán mạng cho y mười năm, trung thành và tận tâm, công lao khổ nhọc rất nhiều, không ai có thể so sánh, cho dù từng thiếu y một nhân tình lớn, nhưng mười năm vất vả cũng nên trả hết nợ.
“Bệ hạ có việc chi bằng nói ra, dù có liều mạng, thần cũng sẽ tuân theo.” Nhìn ra Hoàng đế chần chờ, Lưu Dân ngang nhiên ngẩng đầu, kiên nghị nhìn thẳng vào Vua của một nước, trong ánh mắt đầy ý trung thành, làm cho Hoàng đế động dung.
“Lưu Dân, Trẫm có một chuyện muốn thương lượng cùng ngươi, trước đó ngươi hãy nhớ, ngươi bây giờ không nợ Trẫm bất kỳ điều gì, mười năm vất vả đã sớm triệt tiêu chuyện năm đó, cho nên chuyện tiếp theo Trẫm muốn ngươi làm, ngươi có thể chọn từ chối.”
“Bệ hạ ngày đó có ân cứu mạng cả nhà vi thần, không có Bệ hạ, sẽ không có Lưu Dân ngày hôm nay, lại càng không có cha mẹ thê tử, vi thần mặc dù máu chảy đầu rơi cũng không đủ để đền báo, chỉ có mười năm, cần gì tiếc nuối!” Đại hán râu quai nón lắc đầu, bác bỏ đề nghị Hoàng đế.
“Cho dù nhiệm vụ lần này cửu tử nhất sinh, có thể ngươi sẽ không được gặp lại cha mẹ thê tử nhi tử của ngươi?” Hoàng đế nghiêm mặt nói, “Lưu ái khanh, Trẫm đã nói ngươi có thể chọn từ chối. Quân vô hí ngôn, Trẫm sẽ không bởi vì chuyện này mà làm khó ngươi.”
“Vi thần cũng sẽ không nuốt lời, vẫn là câu nói mười năm trước, dù có liều mạng, thần cũng sẽ tuân theo.” Đại hán ngay cả đuôi mày cũng không động thanh sắc, một lần nữa kiên định lập lại lời thề của hắn.
Hoàng đế cũng không phải loại người lòng dạ đàn bà, liền nói, “Đây là danh sách Phụng Thiên thẩm tra mật thám ngấm ngầm trong Xích Diễm quân, Trẫm muốn ngươi bí mật triệu tập những người này đến Từ Châu, do thám chỗ ở của Nhiếp chính vương Tiêu Kỳ, giết không tha.”
Lưu Dân tiếp nhận danh sách thật dài trên tay Hoàng đế, lần lượt nhìn lại, kêu một tiếng kinh hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng huynh đệ sống chết cùng nhau mười năm, đã trở thành chó săn cho khắp nơi.
Nhất thời cảm thán tri nhân tri diện bất tri tâm, hoàn toàn đã quên bản thân hắn cũng là mật thám của Hoàng đế.
“Bệ hạ.” Mồ hôi rơi trên má, “Thần thỉnh cầu loại bỏ một người trong danh sách này.”
“Người Lưu khanh muốn nói, chính là thủ lĩnh Trình Kỳ Minh?”
“Đúng vậy, Bệ hạ hẳn cũng biết, lão Trình là người nuôi dưỡng Ninh đại tướng quân từ nhỏ, nếu lúc đó xảy ra chuyện không hay, lúc Đại tướng quân từ biên cảnh trở về sẽ rất khó nói.”
“Lưu khanh chớ lo, trên tay Trẫm có nắm giữ bằng chứng Trình Kỳ Minh thông đồng với địch phản quốc, hắn chính là nguyên nhân khiến Xích Diễm quân nhiều năm không thể bình định Bắc Di, mỗi lần ở thời khắc mấu chốt, lại có người tiết lộ quân cơ, cho nên triều đình nhiều năm qua khi thảo phạt sắp thành lại bại. Người này không được giữ lại, chính lúc thừa dịp Ninh Bất Tịch đi vắng, dao sắc chặt đay rối, đợi hắn trở về, bị vây khóc khẩn cầu miễn tội trạng, chẳng lẽ không có lỗi với hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ đem mạng dâng trên chiến trường Bắc Di sao?”
Bệ hạ nói rất đúng, vì đại nghĩa sao có thể lo việc riêng, vi thần lĩnh mệnh.” Lưu Dân trịnh trọng gật đầu, khẩn thiết nhìn về phía Hoàng đế, “Lần này hành động cơ mật, vi thần không tiện trao đổi cùng người nhà, nhưng vạn nhất…”
“Trẫm tất nhiên sẽ chăm sóc tốt người nhà của ngươi.” Hoàng đế nghiêm túc nhận trách nhiệm.
Không nghĩ tới đại hồ tử lại lắc đầu: “Thần không phải có ý này, ở trong quân mười năm, bổng lộc vi thần nhận được không thấp, có thể phụng dưỡng nhị lão dư dả, thê tử của vi thần cũng biết làm sinh ý, cho dù thần đi vắng, cũng tin tưởng vào khả năng của nàng để duy trì kế sinh nhai. Thần chỉ muốn Bệ hạ truyền lời của thần cho nàng, nếu vạn nhất thần chết đi, xin nàng giao nhi nữ cho phụ mẫu thần, sau đó tái giá, không cần vì thần mà phí tuổi thanh xuân.”
Hoàng đế phát giác khóe mắt có chút ẩm ướt, hơi ngẩng đầu che dấu, “Trẫm đã nhớ.”
“Bệ hạ, Phụng Thiên ngày xưa cũng là thủ hạ cũ của Thần Võ Tướng, cũng có thù không đội trời chung với gã Tiêu Kỳ kia, việc này có cần phải thông báo cho hắn không?” Lưu Dân ở trong quân nằm vùng cho Hoàng đế nhiều năm mà không bị lòi đuôi, là vì rất chu toàn.
Hoàng đế cả kinh, thiếu chút nữa quên mất Phụng Thiên, việc này trăm triệu lần không thể để hắn biết, dù hắn không phản đối Trình Kỳ Minh đi, nhưng nếu hắn biết hướng đi của Tiêu Kỳ, thì sẽ không ngồi nhìn, cho dù thương thế chưa lành, Phụng Thiên cũng sẽ liều mạng một sống một chết với Tiêu Kỳ.
“Nhớ lấy, không thể để Phụng Thiên biết được hành động lần này.” Hoàng đế nghiêm túc nói, “Vai trái hắn thương thế chưa lành, nếu đi ám sát Tiêu Kỳ, nhất định chỉ có chết.”
Lưu Dân cũng cùng lúc nhớ đến giao tình của Phụng Thiên và Ninh Bất Tịch, Trình Kỳ Minh chết do thông đồng với địch phản quốc thì không thương tiếc, nhưng nếu liên lụy tới Phụng Thiên xảy ra cớ sự gì, chỉ sợ Ninh đại tướng quân sẽ không dễ dàng để yên.
“Vâng, vi thần chắc chắn sẽ giấu Phụng Thiên, thỉnh Bệ hạ yên tâm.”
Hoàng đế gật gật đầu, trước khi đi, nhịn không được nhìn lại thanh niên anh tuấn của ngày xưa —— Hôm nay đã trở thành đại hồ tử tráng hán, “Lưu Dân, nếu có cơ hội, ngươi phải sống sót trở về.”
Nghe ra ngữ khí nghẹn ngào của Hoàng đế, hắn dũng cảm cười, “Bệ hạ không cần thương cảm, từ xưa cái chết nhẹ tựa lông hồng, cũng có cái chết nặng như núi Thái Sơn, có cơ hội báo thù cho tiên đế, cùng nhau làm rõ nhiều năm chiến tranh tai ương ở biên cảnh Trung Châu, là niềm vinh quang và may mắn của vi thần.”
Xa xa, nhóm binh lính đã thao luyện xong tranh nhau cướp thịt hiếm khi được ăn, có người ở ngoài trướng lớn tiếng gọi, “Lưu Dân, mau ra đây, có thịt ăn.”
Cười dài một tiếng, đại hồ tử vén quân trướng lên, vừa đi vừa hát, “Tiệc khao phân đều cho tướng sĩ, khúc quân ca bi tráng cử hành, sa trường thu điểm binh. Ngựa như tên bắn lao vun vút, cung như sấm sét nổ vang trời, phò tá Vua nên nghiệp lớn, lưu lại thanh danh ngàn thu [1].”
[1] Câu hát từ bài thơ “Phá Trận Tử” – Tân Khí Tật”
Ca đến đây thì ngừng lại, nhận lấy thịt nướng huynh đệ đưa, xé một miếng lớn, rồi nâng cao lương rượu, uống một ngụm, liền hô thống khoái.
Hoàng đế ra khỏi quân trướng, hít một hơi thật sâu, khí lạnh đặc biệt đầu xuân chạm rãi chảy vào phổi, lạnh thấu xương, nhưng trong lồng ngực nóng rực nói không nên lời.
Mấy ngày tiếp theo thì gió êm sóng lặng, thoạt nhìn, hết thảy đều đâu vào đấy thuận lợi tiến hành.
Lưu Dân làm việc cực nhanh cực ổn, không biết hắn dùng lý do gì, chỉ trong vòng hai ngày, liền triệu tập những người Hoàng đế chọn trên danh sách, gạt Phụng Thiên, lặng lẽ rời khỏi Kinh thành, thẳng tiến Từ Châu.
Trong triều cũng không có chuyện gì lớn, Hoàng đế nhàn hạ rất nhiều, liền thường xuất cung đi dạo tra xét dân tình.
Một hôm trở lại cung, mới vừa đổi long bào, nội thị đã gấp gáp thông báo, nói là Tiêu Lan Viện Lâm phi cùng Mai Viên Tần phi xảy ra tranh chấp, nội cung thị nữ hai bên đang đánh nhau ầm ĩ, cấm quân lại không được tùy tiện xuất nhập nội cung, bởi vậy chỉ có thể nhìn từ xa. Nội thị trong lúc hỗn loạn làm bị thương hai vị nương nương, cũng không dám tiến lên nữa, nên thỉnh Bệ hạ thánh tài.
Hoàng đế mấy năm nay lãnh đạm Hậu cung, thiên hạ đều biết, khi lên ngôi đã hơn mười năm không tuyển tú, vốn là đức chính [2], bởi vậy rất được dân chúng ủng hộ, nhưng mà cũng bởi vì duyên cớ này, Hoàng thất mười năm không có con nối dõi, bị không ít cựu thần chỉ trích.
[2] chính sự có ích cho dân
Cả ngày bị nhắc nhở Hậu cung trống không, không có con nối dõi, phiền không chịu được, Hoàng đế đành bất đắc dĩ đưa mấy nữ nhi của mấy đại thần vào cung, vì bán mặt mũi cho thế lực khắp nơi, rỗi rãnh cũng sẽ đi đến chỗ phi tử ngồi một chút, nhưng bình thường sẽ không ở lâu.
Những nữ nhân này được đưa vào cung xuất phát từ các loại mục đích khác nhau, bất kể là tự nguyện hay bị ép buộc, sống quãng đời còn lại trong thâm cung thì chỉ có một kết cục nhất định, chỉ cần không gây chuyện quá ầm ĩ, Hoàng đế thông thường sẽ mở một mắt nhắm một mắt với các nàng, dù sao nội thị đã muốn ẩn dấu không ít mật thám, trong nhóm phi tử hỗn loạn đó cũng không ít hơn bao nhiêu.
Lần này cũng định như xưa không để ý tới các tần phi này, nhưng không dự đoán được, tiếng động thế nhưng càng lúc càng lớn, còn có xu hướng tới gần Ngự thư phòng.
“Bệ hạ, Bệ hạ, xin người làm chủ cho thần thiếp ah!” Tiếng kêu thê lương từ xa đến gần, mơ hồ đã ở ngoài cửa Ngự thư phòng.
Hoàng đế không thể không buông bút son trong tay, đi ra ngoài xem xét.
Chỉ thấy Lâm phi nữ trang tán loạn, hai mắt sưng đỏ, lớp hóa trang trên mặt đã bị nước mắt xóa đi, trên trán giống như bị cào, vết máu uốn lượn xuống, y như lệ quỷ, vừa nhìn thấy Hoàng đế đi ra, liền xông tới khóc ròng nói, “Bệ hạ, thần thiếp vào cung năm năm, mặc dù không có hỉ sự để người được vui vẻ, nhưng luôn an phận thủ thường, không dám dậy lên một tia phong ba trong Hậu cung, không dám phiền nhiễu đến Bệ hạ, nhưng hôm nay, thần thiếp thật sự là nhịn không được, thỉnh Bệ hạ tác chủ cho thần thiếp!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Y liếc mắt bảo nội thị đỡ Lâm phi dậy, rồi nhìn một nhân vật chính khác —— Tần phi, Hoàng đế có chút kinh ngạc phát hiện, khác với Lâm phi rối bù, thống khổ đáng thương, Tần phi này rõ ràng bình tĩnh một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả y phục cũng không loạn, cách ăn mặc thận trọng, hoàn toàn là tiêu chuẩn nghênh giá.
Thú vị, Hoàng đế nghiền ngẫm so sánh hai phi tử này, xem ra một trong hai người này, chí ít có một người có mục đích làm dấy lên trận phong ba này, vả lại bởi vì được giáo dưỡng tốt, không thể thất lễ với Quân, cho nên từ lúc bắt đầu diễn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
“Thần thiết tham kiến Bệ hạ.” Tần phi nhẹ nhàng hạ bái, hành lễ nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, “Tỳ nữ Lan nhi của Lâm phi nương nương cùng thị vệ Mai Viên tư thông bị thần thiếp bắt quả tang, trước mắt chánh cung không có Hoàng hậu, trong Hậu cung, phẩm cấp thần thiếp cao nhất nên đã cả gan đi quá giới hạn, đã gọi nội thị giam giữ tiện tỳ này cùng thị vệ, chờ ngày mai theo luật trượng tễ [3], Lâm phi không phục nên làm ầm ĩ, quấy nhiễu thánh giá, xin Bệ hạ thứ tội.”
[3] lôi ra đánh gậy
“Ngươi nói bậy, Lan nhi từ nhỏ vốn lớn lên cùng bổn cung, đọc hết tứ thư ngũ kinh, biết được lễ nghi liêm sỉ, sao có thể làm ra chuyện bại hoại gia phong Lâm gia?” Lâm phi khóc đến thở không ra hơi, run rẩy chỉ vào Tần phi vẻ mặt trấn định, “Tần Dung, ngươi rõ ràng là ghen tị tháng trước lúc thưởng mai yến, Bệ hạ nhìn Lan nhi nhiều mấy lần vì am hiểu thi từ, mới vu cáo hãm hại nàng.”
Tần phi như trước không nóng không vội: “Bổn cung có vu cáo hãm hại hay không, rõ như ban ngày, toàn bộ nữ hầu phía sau đều là nhân chứng.”
“Nhân chứng?” Lâm phi lau nước mắt, cười lạnh một tiếng, “Đều là người Mai Viên ngươi, chủ nhân kêu các nàng đi hướng đông, các nàng dám đi hướng tây? Làm trò trước mặt Bệ hạ, chuyện đổi trắng thay đen ngươi cũng dám làm?”
“Ngươi muốn nói gì thì tùy, Bổn cung tự nhận không thẹn với lương tâm.” Tần phi vẻ mặt không sợ chết, “Bệ hạ đã biết được việc này, hết thảy cung nghe thánh tài.”
Hoàng đế đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương, trong ấn tượng, trong Mai yến Thi Từ Hội, y đích xác có thấy một tỳ nữ một tay điền được danh hảo từ, đối được câu ‘Điệp luyến hoa’ kinh diễm, liền nhìn tỳ nữ kia vài lần, nhưng không hơn.
Nếu nói Tần phi vì chuyện này mà mưu hại tỳ nữ kia, trong Hậu cung đấu, cũng thật sự rất khó nói.
“Trước tiên đem người dẫn tới đi!” Hoàng đế liếc mắt nhìn Tần phi, khí chất quanh nữ nhân này trầm lặng, trên mặt cũng không tỏ vẻ ghen ghét, thật không giống bộ dạng muốn hãm hại người khác.
Không bao lâu, nội thị phụng mệnh dẫn người tới vẻ mặt kinh hoảng chạy về, “Bệ hạ, Bệ hạ, không tốt, thị nữ gọi là Lan nhi đã treo cổ tự tử. Thị vệ tư thông cùng nàng bởi vì vậy mà bị kích thích, điên điên khùng khùng hồ ngôn loạn ngữ, nô không dám để hắn quấy nhiễu thánh giá…”
Nói chưa xong, một tiếng gào khóc đã truyền đến, “Lan nhi của ta ah! Ngươi chết oan uổng quá! Ông trời không có mắt, Tần Dung, Lan nhi làm quỷ cũng sẽ không tha qua ngươi…”
Việc đã đến nước này, Hoàng đế cũng không muốn nghe tiếng chửi rủa nhiều hơn nữa, phất phất tay, cho người dẫn Lâm phi đi xuống.
Đang muốn xoay người, đã thấy Tần phi đoan đoan chính chính, quỳ ở phía người, dập đầu thật sâu nói, “Thần thiếp cáo lui.”
Hoàng đế cảm thấy có chút kỳ quái, thông thường phi tử hành lễ với y, chỉ cần nửa quỳ, lấy phẩm cấp Tần phi, khẽ cúi chào đã toàn lễ, sao phải kính cẩn đến như vậy?
Nhìn vẻ mặt bộ dạng nàng không thẹn với lương tâm, cũng không giống như chột dạ vì chuyện Lan nhi.
Chần chờ, Tần phi đứng lên, nhìn Hoàng đế thật sâu một cái, như đang nhìn một thứ đẹp đẽ nhất sắp sửa mất đi, không nỡ cùng lưu luyến.
Nhưng là, nữ nhân này cuối cùng cái gì cũng không nói kiên quyết rời đi.
Đêm đó, Hậu cung truyền đến tin tức, Lâm phi bởi vì cái chết oan uổng của Lan nhi mà khí huyết khó thông, nhảy xuống hồ tự sát, mà tên thị vệ bị truyền là tư thông cùng tỳ nữ Lan nhi, không hiểu tại sao trốn thoát được, cầm đao ám sát Tần phi, lúc bị thị vệ bao vây, rút đao tự vận.
Những người liên quan trong trận phong ba cung đình này, lợi dụng phương thức máu tanh, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, diễn xong phần của bọn họ.
Bình luận truyện