Chương 5: Lôi Nhã Đình "trùng sinh"
Editor: Đào Tử 🍑
________________________
Hiểu thì có hiểu nhưng Chu Tuệ Vinh cảm thấy mình thân là người quản lí phòng ngủ nên đoàn kết với bạn cùng phòng.
Là bạn chung phòng với nhau, nếu có thể giúp được Tiểu Hồng nên giúp một chút, dù thế nào cũng không thể để cô sa đọa.
"Hừ!"
Bạch Hiểu Hiểu không thích Tiểu Hồng, càng không quen nhìn thánh mẫu thể hiện, lấy châm ngôn "của người phúc ta" trong ký túc xá, ghét bỏ trừng mắt.
Lôi Nhã Đình đang nằm trên giường ngủ trưa, một cô gái khác thì ngồi xếp bằng trên giường đeo tai nghe chơi game, không nghe thấy màn tranh cãi giữa bọn họ.
Nhìn hai cô gái này, Bùi Diệp cảm thấy khá mới lạ.
Một phòng ngủ thôi mà có thể chứa được tám người!
Lúc trước khi cô còn đi học, một gian phòng tối đa chỉ có hai học sinh, sau này là một người một phòng trong chung cư.
Chu Tuệ Vinh và Bạch Hiểu Hiểu thấy Bùi Diệp không đáp lời, chợt cảm thấy chán.
Bạch Hiểu Hiểu đắp mặt nạ xong, đang muốn đi phòng tắm rửa mặt, cửa lớn phòng ngủ bị người khác mở ra.
Thì ra là bạn cùng phòng vừa đi trung tâm mua sắm trở về.
Cô gái kia vừa về lập tức nói, "Làm mình sợ muốn chết, bên cạnh trường học chúng ta xảy ra tai nạn giao thông chết người!"
Bạch Hiểu Hiểu nói, "Lại xảy ra tai nạn giao thông chết người? Đây là vụ thứ ba trong tháng rồi đó? Người chết là ai?"
"Sao mình biết là ai? Đi siêu thị mua sắm trở về thì nhìn thấy, trong đó có một chiếc Maserati nha, xe thể thao mấy nghìn vạn!"
"Há, cái cô thấy là xe Maserati. Xe này nếu giá ổn định một chút cũng chỉ có mấy trăm ngàn đến một triệu, đừng hở một tí là xe thể thao mấy nghìn vạn."
Gia cảnh của Bạch Hiểu Hiểu khá là giàu có, tiền tiết kiệm trong nhà có tới 1, 2 triệu, thuộc về dạng bạch phú mỹ trong kí túc xá.
Cô gái bị cô ta trào phúng chẳng thèm để ý.
"Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là người chết mà, nghe nói thuộc loại cao phú soái đó, đúng là đáng tiếc."
"Đàn ông tướng mạo hơi đoan chính gia đình lại có tiền đặt trong miệng cô đều là cao phú soái, cái từ này đâu có rẻ như vậy."
Bạch Hiểu Hiểu không thích mấy người bạn cùng phòng.
Chưa thấy qua sự đời, ánh mắt nông cạn, nhìn thấy cái gì cũng sáng mắt lên.
Chạy xe Maserati là cao phú soái à?
Trời mới biết có phải đi thuê để làm màu hay không.
Cô dùng son môi YSL, Givenchy thì có phải nên gọi đó là đồ xa xỉ rồi?
Chu Tuệ Vinh ngắt lời các cô.
"Được rồi, người chết là chuyện lớn, các cậu bàn luận như vậy không tốt đâu."
Bạch Hiểu Hiểu trách ngược lại.
"Ai nghị luận người chết? Chỉ có cô mới là người tốt thôi!"
Loại kịch bản này mỗi ngày đều xảy ra ở phòng ngủ.
"Tụi bây ồn ào quá!"
Chu Tuệ Vinh còn muốn nói gì đó, Lôi Nhã Đình nằm ở giường phía trên Bùi Diệp đột nhiên phát cáu, đá chăn mền.
Đám người lặng im, Lôi Nhã Đình ngồi dậy, ánh mắt kinh hãi quan sát trên người bọn họ.
Một lát sau, Lôi Nhã Đình mồ hôi đầy đầu thu liễm đi sự kinh ngạc, thấp giọng nói câu "Thật xin lỗi", cắm đầu bò xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Phòng ngủ 4021 cách nhà vệ sinh rất gần, đám người đều có thể nghe được thanh âm Lôi Nhã Đình ra sức đóng cửa.
Động tĩnh lớn đến nỗi cách mấy phòng ngủ còn nghe được.
Bạch Hiểu Hiểu nói, " Hừ, tính khí cũng thật lớn!"
Tính khí lớn?
Bùi Diệp nhìn về hướng Lôi Nhã Đình đi, khóe môi câu lên.
Cô biết Lôi Nhã Đình không phải là nổi tính tình mới ngủ dậy, Lôi Nhã Đình là "Trùng sinh".
Hàm oan mà chết, ôm hận mà sinh, hỏa khí đương nhiên lớn.
Bùi Diệp đoán không sai, lúc này Lôi Nhã Đình đang ngồi trong toilet, biểu lộ dữ tợn đến mức so với lệ quỷ còn giống lệ quỷ hơn.
"Ha ha ha --" Tiếng cười đặt ở trong cổ, nghe rất điên cuồng, "Mình trùng sinh rồi!"
Lôi Nhã Đình trùng sinh, thời điểm trùng sinh tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Bây giờ cô còn đơn thuần là sinh viên khoa hộ lý, vẫn chưa bị bạn trai học rộng tài cao bên Đại học 233 lừa mang thai buộc phải gả cho hắn.
Hừ!
Hắn thì tính là học rộng tài cao gì chứ, chỉ là một tên ăn bám trèo cao không biết xấu hổ mà thôi!
Kiếp trước Lôi Nhã Đình với phượng hoàng nam yêu đương chưa được một tháng đã bị đối phương lời ngon tiếng ngọt dụ lên giường.
Mặc dù trong não cô chỉ toàn yêu đương, nhưng không muốn mang thai vào lúc này.
Phượng hoàng nam lo lắng khi tốt nghiệp không thể ở lại thành phố này, tính toán đem cô gạo nấu thành cơm, dùng đứa bé níu kéo Lôi Nhã Đình.
Bởi vậy phượng hoàng nam đâm hỏng áo mưa quan hệ với Lôi Nhã Đình, bọn họ làm mấy lần như vậy, Lôi Nhã Đình mang thai! ! !
Biết tin tức này Lôi Nhã Đình như bị sét đánh, hoảng hốt không biết nên làm sao.
Phượng hoàng nam nói với cô, áo mưa không phải tránh thai một trăm phần trăm mà chất lượng áo mưa cũng không đảm bảo, nếu mang thai ngoài ý muốn thì giữ lại đi, hắn sẽ chịu trách nhiệm!
Bạn trai ra sức biểu hiện khiến Lôi Nhã Đình an tâm không ít, cuối cùng mặc cha mẹ phản đối gả cho một tên phượng hoàng nam nghèo hai bàn tay trắng.
Sau khi kết hôn, phượng hoàng nam từ từ lộ ra diện mạo thật sự.
Hắn nói Lôi Nhã Đình chỉ là hộ lý, hộ lý làm việc vừa mệt vừa không có tiền đồ vì lý do đó để Lôi Nhã Đình nghỉ học ở nhà làm nội trợ, đỡ một phần tiền thuê bảo mẫu.
Lúc sinh con ở cữ, phượng hoàng nam lại lấy cớ mẹ chồng chiếu cố con dâu đem mẹ từ dưới quê lên sống, tiện thể còn đem cả cô em chồng vừa mới ly dị lên. Phòng ở là cha mẹ Lôi Nhã Đình mua, nhưng sau đó lại biến thành nhà của phượng hoàng nam, Lôi Nhã Đình càng ngày càng không có tiếng nói còn bị mẹ chồng chèn ép.
Qua mấy năm, khi đứa bé lớn, phượng hoàng nam cũng leo lên chức quản lý, được con gái ông chủ coi trọng.
Vì muốn làm rể hiền của giám đốc, phượng hoàng nam và mẹ hắn bày mưu tính kế, bà mẹ tâm tư ác độc kia tạt axit vào mặt cô, quơ lấy dao phay chém chết cô.
Làm du hồn mấy ngày nay, cô nhìn thấy diện mạo thật của đôi mẹ con ác độc này, nhìn thấy bọn họ chiếm đoạt phòng ốc của mình, nhìn cha mẹ ruột mình từng xa lánh mấy năm nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhìn thấy con gái thân sinh bị bà già đó đánh đập bị cha đẻ nhục mạ, còn chứng kiến tiểu tam và phượng hoàng nam ở trên giường cưới của cô làm chuyện không biết xấu hổ.
Phẫn nộ tràn đầy, Lôi Nhã Đình hận không thể hóa thành lệ quỷ đem đôi cẩu nam nữ này xé sống toàn bộ!
Một giây sau, thân thể nhẹ nhàng đột nhiên có trọng lượng, bên tai truyền đến âm thanh tranh luận ồn ào.
"Tụi bây ồn ào quá!"
Lôi Nhã Đình phẫn nộ lên tiếng, chợt kinh ngạc tại chỗ.
Sao cô lại nhìn thấy mấy cô gái trẻ tuổi từng ở chung kí túc xá?
Các cô ấy ước chừng khoảng hai mươi, trẻ tuổi đầy sức sống, khuôn mặt tựa như lòng trắng trứng, còn lâu mới có bộ dáng già nua chua ngoa như trong trí nhớ.
Lôi Nhã Đình vội vàng xin lỗi đi vào nhà vệ sinh, trốn trong gian phòng điều chỉnh lại tâm tình.
Cô trùng sinh, phượng hoàng nam còn chưa lừa gạt lấy đi lần đầu của cô.
Mà --
Lôi Nhã Đình nhìn chiếc Iphone 6 trong tay ngây người thật lâu.
Cô vừa chuẩn bị gửi tin nhắn wechat chia tay với phượng hoàng nam, thì được hệ thống thông báo tham gia nhóm wechat " Nhóm thần tiên thiên đình" .
Bên trong, mỗi thành viên đều như giang hồ ảo lấy tên là "Hằng Nga Tiên Tử", "Thanh Nguyên Điệu Đạo Chân Quân", "Huyền Linh Đấu Mẫu Nguyên Quân", "Văn Xương Đế quân", "Thanh Long Mạnh Chương Thần Quân" . . . À, ID wechat của Lôi Nhã Đình là "Tố Thanh Tiên Tử", đoán chừng bởi vì cái này mới bị kéo nhầm vào nhóm.
Cô vừa định rời khỏi, lúc này ID tên là "Thượng Nguyên nhất phẩm chúc phúc thiên quan" trung nhị bệnh phát một cái hồng bao.
Dựa theo nguyên tắc hơi chó có món hời phải đoạt tới tay, cô nhanh tay đoạt một cái, hệ thống nhắc nhở cô cướp được một tấm 【 tụ vận phù 】Thượng Nguyên nhất phẩm chúc phúc thiên quan phát ra.
Meo mèo meo? ? ?
Cô đoạt gì thế?
Không phải tiền?
Lôi Nhã Đình đột nhiên nhớ tới trước kia từng nhìn thấy qua trong tiểu thuyết, thử nhận lấy tụ vận phù.
Một giây sau lập tức kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào đồ vật tự nhiên xuất hiện trong tay.
Bình luận truyện