Chương 230: Quyền chủ thực ngạo kiều (35)
Hệ thống bắt đầu càm ràm: [ký chủ, cô phải đối xử với dạ minh châu thật tốt. Hắn vui vẻ thì ký chủ sẽ nhận được hai viên dạ minh châu phiên bản siêu khổng lồ.]
Nam Nhiễm đang định bỏ miếng thăn bò nướng vào trong miệng.
Hai tay đột nhiên thay đổi.
Màn thầu thì nhét vào miệng mình.
Còn thăn bò nướng thì đút cho Đường Khô.
Cứ thế, trong cả bữa tối, hầu hết tất cả thời gian Đường Khô đều chỉ được ăn màn thầu.
Lâu lâu lại được đút vài muỗng thức ăn.
Bất quá, dựa vào biểu cảm của Đường Khô thì không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn không nguyện ý.
Hệ thống ở bên cạnh, tang thương thở dài một tiếng.
Tâm tư của dạ minh châu thật khó đoán.
Khi hai người Nam Nhiễm vừa ăn xong bữa tối thì Tần Nhất cùng lúc nhận được một phong thư.
Phong thư kia rất kì quái.
Thông thường khi viết thư, phần lớn người ta sẽ dùng phong bì trắng, hoặc phong bì làm bằng da dê.
Nhưng phong thư kia lại có màu đỏ, mặt trên còn in hoa văn.
Đường Khô chỉ nhìn thoáng qua, không hề có ý định nhận lấy phong thư kia.
Hờ hững nói: "Đến thư phòng."
Tần Nhất cung kính đáp: "Vâng."
Sau đó cầm theo phong thư rời khỏi thính đường.
Tần Nhất đi rồi, Đường Khô mới đứng dậy.
Tầm mắt thoáng liếc về phía Nam Nhiễm đang ngồi trên ghế.
Nữ nhân này có cảm thấy hắn đang phòng bị nàng không?
Im lặng như thế... chẳng lẽ là đang thương tâm?
Đường Khô trầm mặc một lúc.
"Không phải phòng bị nàng."
Nói xong, hai bàn tay dấu ở ống tay áo không nhịn được nắm chặt thành quyền.
Hai mắt nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Phải làm thế nào mới khiến nữ nhân này không suy nghĩ nhiều?
Nam Nhiễm nghe Đường Khô nói.
Hai mắt nâng lên, đối diện với cái nhìn của hắn.
Môi đỏ khẽ cong.
Cả người giống như không có xương sống dựa vào tay vịn trên ghế.
Nhàn nhạt phun ra một chữ: "À."
Hệ thống bỗng nhiên cảm thấy ký chủ cũng không biết Đường Khô đang nói cái gì.
Sau đó, lại nghe Nam Nhiễm tiếp tục nói: "Nhớ quay lại sớm."
Đường Khôi nhấp môi, thanh âm vẫn hờ hững như cũ.
"Được."
Nàng muốn ngủ với hắn đến mức không thể chờ nổi?
Thật là, chưa từng gặp một nữ nhân nào chủ động như vậy.
Nam Nhiễm thấy Đường Khô đồng ý.
Liền mỉm cười.
Dưới ánh nắng, nốt lệ chí ở khóe mắt của cô lúc ẩn lúc hiện.
Khi Nam Nhiễm cười lên, càng thêm động lòng người.
Đường Khô nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Nàng... nàng... muốn câu dẫn hắn?
Lo hắn sẽ không quay lại?
Cả người Đường Khô như hóa đá.
Mắt chớp chớp vài cái rồi quay người nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc bước tới cửa, còn không quên để lại một câu: "Ta sẽ quay lại sớm."
Dứt lời, mới an tâm rời đi.
Tinh Chỉ đang canh ở ngoài cửa, thấy trong phòng chỉ còn lại mình Nam Nhiễm.
Lúc này, mới bước vào.
Đi tới trước mặt Nam Nhiễm.
Dò hỏi: "Tiểu thư, đêm nay ngài muốn ngủ ở chỗ này?"
Nam Nhiễm lười biếng không động đậy, chỉ nói: "Ừ."
Tinh Chỉ tò mò hỏi tiếp: "Vậy có cần lấy quần áo tới để tắm rửa không?"
Nam Nhiễm vẫn không có bất kì phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi đó.
Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ dạy dỗ thật giỏi.]
Tinh Chỉ biết Nam Nhiễm và Đường Khô, trai đơn gái chiếc ngủ chung trên một giường mà hoàn toàn không hề thấy có gì đó không ổn.
Ký chủ thật lợi hại.
Qua một lúc, Nam Nhiễm mới xua tay: "Không cần phiền phức như thế."
Sáng mai sẽ lập tức hồi phủ.
Tinh Chỉ gật đầu: "Vâng."
Thấy vậy, hệ thống có chút tò mò: [ký chủ, tại sao Tinh Chỉ lại nghe lời và nguyện đi theo cô vậy?]
Chẳng lẽ nhân cách của ký chủ có mị lực quá lớn?
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, cũng không hiểu tại sao.
Vì thế liền hỏi Tinh Chỉ: "Tại sao lại đợi ta?"
Tinh Chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt.
"Nửa đời trước, Tinh Chỉ đều chỉ nghĩ cho người khác. Nửa đời sau, Tinh Chỉ không muốn tiếp tục như vậy nữa. Nhưng lại không biết nên làm thế nào. Nên Tinh Chỉ muốn đi theo tiểu thư, từ từ suy nghĩ. Dù sao cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận."
Bình luận truyện