Chương 232: Quyền chủ thực ngạo kiều (37)
Hắn đứng dưới ánh trăng, hai mắt thâm thúy.
Dẫm lên bậc thang, từng bước từng bước tiến về phía viện đình.
Sau đó, đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay của Nam Nhiễm.
Đặt một khối ngọc bội vào trong tay cô.
Thế này thì nàng sẽ không bất an nữa.
Ngọc bội mà Đường Khô đưa cho Nam Nhiễm có màu đen tuyền.
Kích thước cũng không lớn lắm.
Chỉ dùng một tay cũng có thể cầm hết được.
Bên trên ngọc bội có hoa văn hình một con thần thú, là Tì Hưu.
Tì Hưu được chạm khắc vô cùng tinh xảo, sinh động như thật.
Nam Nhiễm cầm ngọc bội, nhìn trái nhìn phải một lượt: "Làm gì?"
Hai tai Đường Khô đỏ ửng, thanh âm vẫn lạnh như băng: "Biết rõ còn hỏi."
Nghe vậy, Nam Nhiễm liền ngước mắt, nhìn chằm chằm Đường Khô.
Khiến Đường Khô ảo não phu ra hai chữ: "Tín vật."
Nữ nhân này cứ nhất định muốn nghe hắn nói thẳng ra thì mới chịu có phải không?
Chẳng lẽ muốn nghe hắn chính miệng xác nhận thì mới yên tâm?
Thật là, cố ý chạy tới đây câu kết làm bậy, cuối cùng lại khiến bản thân không an tâm.
Nam Nhiễm nghe Đường Khô giải thích xong liền cúi đầu nhìn ngọc bội.
Tín vật?
Thứ này có tác dụng gì?
Nam Nhiễm nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra.
Cuối cùng quyết định bỏ vào trong miệng cắn một cái.
Nhưng... cắn không đứt.
Thế là... đành đeo ngọc bội lên người mình.
Đường Khô vừa thấy động tác này của Nam Nhiễm thì khóe miệng liền hơi cong lên.
Bất quá sau đó lại có chút ảo não.
Làm sao bây giờ?
Hình như nữ nhân này đã không chờ nổi nữa, muốn ngay lập tức công bố cho cả thiên hạ biết.
Nam Nhiễm đứng dậy.
Nắm lấy ống tay áo của Đường Khô, kéo hắn về phía trước.
Duỗi tay, ôm chặt hắn.
Cái cảm giác lành lạnh này.
Thật thoải mái.
Đường Khô mím môi một lúc.
Sau đó cũng giơ tay ôm chặt lấy cô.
Nam Nhiễm: "Ngủ thôi."
Đường Khô hừ lạnh một tiếng.
Quả nhiên nàng vẫn không dằn lòng nổi.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Đường Khô cũng không phản đối.
Hơn nữa còn chủ động bế ngang Nam Nhiễm lên, bế cô đi thẳng đến phòng ngủ.
Cũng không biết ai mới là người không dằn lòng nổi.
...
Tính từ khi tìm được dạ minh châu, xác định quan hệ, rồi ngủ chung cho đến hiện tại thì Nam Nhiễm đã ngủ ở Đường phủ được một tháng.
Mỗi ngày, cứ đúng giờ, khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, Nam Nhiễm lại khăn gói đi tìm dạ minh châu của mình.
Có thể nói, dù vô cùng lười biếng, không muốn làm bất cứ thứ gì, nhưng đối với chuyện tới tìm Đường Khô ngủ chung thì Nam Nhiễm lại vô cùng chấp nhất.
Một buổi sáng nọ.
Khi Nam Nhiễm đang ở trong sân viện của Nam gia.
Ngắm nhìn rừng đào nở rộ ở hoa viên.
Trong miệng còn ngậm một bông hoa đào.
Thì Tiểu Đào bưng một mâm mứt hoa quả ra, đặt xuống trước mặt Nam Nhiễm rồi theo ánh mắt của Nam Nhiễm, nhìn về phía trước.
Có chút tò mò.
"Tiểu thư, ngài đang nhì gì thế?"
Tiểu Đào vừa nói, vừa lấy một miếng mứt hoa quả đưa lên miệng Nam Nhiễm.
Vô cùng cao hứng: "Tiểu thư, đây là điểm tâm của Lộ Tân Trai. Ăn rất ngon. Ngài nếm thử một chút."
Nam Nhiễm nghe vậy liền cúi đầu, cắn một cái.
Thơm ngon, mềm mại, cắn một cái hương vị mật ngọt liền lan tỏa khắp khuôn miệng.
Thực sự ăn rất ngon.
Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình ăn vui vẻ.
Liền tò mò hỏi tiếp: "Tiểu thư, ngài đang nhìn gì thế?"
Nam Nhiễm nâng cằm: "Muốn đổi một cây khác."
Tiểu Đào kinh ngạc.
"Tiểu thư, ngài muốn đổi một cái cây khác? Đây chính là cái cây ngài thích nhất đấy. Ngài quên rồi sao? Đây là cái cây ngài cùng với lão gia chủ và lão phu nhân trồng mà."
Trước đây, khi biết tin lão gia và phu nhân qua đời.
Ngày nào tiểu thư cũng ngồi dưới gốc cây đại thụ này khóc hết nước mắt.
Cũng nhờ cái cây này mà tiểu thư mới quên được những chuyện cũ.
Nam Nhiễm quay đầu, nhìn Tiểu Đào.
"Phải không?"
Tiểu Đào nỗ lực gật đầu: "Phải!"
Chậc.
Cái cây này mãi vẫn không ra trái, chỉ biết ở đó rụng hoa.
Vốn định đổi một cái cây khác...
Hệ thống hiểu được suy nghĩ của ký chủ: [...]
Ký chủ của nó thật sự không hề có chút cao nhã(*) nào.
Mỗi ngày chỉ biết ăn với ăn.
Ngắm hoa hay ngắm trăng gì gì đó, không hề có nửa mao tiền quan hệ với ký chủ.
"Tỷ tỷ."
Lúc này, từ bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Nam Lăng mặc một thân hồng y, từ từ bước vào.
Bình luận truyện