Chương 305: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (46)
Tiểu Hắc Long thấy ký chủ nhà mình dậy sớm như vậy, cũng rất kinh ngạc.
[a? ký chủ, cô dậy rồi!]
Sau đó, hệ thống nói tiếp: [đinh đinh, chúc mừng ký chủ lấy được kim ấn, giải khóa được toàn bộ ký ức của nguyên thân. Thỉnh ký chủ tiếp thu.]
Nguyên thân tên thật là Nam Nhiễm.
Là Tam công chúa của Thịnh Long quốc.
Hoàng đế Thịnh Long quốc có tất cả ba đứa con.
Hai nữ một nam.
Lần lượt là Nam Di, Nam Đình, Nam Nhiễm.
Trưởng công chúa Nam Di tay nắm thực quyền, tâm tư thâm trầm.
Nhị hoàng tử Nam Đình, phong lưu phóng khoáng, có chút thông minh nhưng ánh mắt lại thiển cận, không biết tính kế người khác.
Hai vị này, bất luận là lời nói, cử chỉ hay việc làm đều xứng với thân phận tôn quý của hoàng thất.
Chỉ trừ Tam công chúa Nam Nhiễm.
Ở kinh thành nàng cũng được xem là truyền kỳ.
Nam Nhiễm do Hoàng Hậu mang thai chín tháng mười ngày sinh ra.
Tính ra là hoàng đích nữ(*).
Thân phận được xem là tôn quý nhất trong ba người.
Nhưng tất cả mọi chuyện nguyên thân làm đều vô cùng hoang đường.
Tam công chúa thích nghe lời nịnh hót, đầu óc chứa toàn bã đậu.
Thích phục sức diễm lệ, thích tất cả những đồ trang sức đẹp đẽ trên thế gian này.
Tô son trét phấn cũng nhằm mục đích để bản thân trẻ trung hơn.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng không sao.
Nhưng nàng lại có hứng thú với những thứ đẹp đẽ.
Điển hình là... nam nhân.
Tam công chúa cảm thấy thân phận của mình tôn quý.
Thiên tử đã có tam cung lục viện 72 phi tần.
Thì nàng cũng phải tìm đủ 81 vị mĩ nam tới nuôi ở trong cung.
Việc này vừa truyền ra đã khiến cả triều đình khiếp sợ.
Cố tình Hoàng đế bệ hạ lại không có cách nào xuống tay trừng phạt vị tiểu công chúa điện hạ này.
Nam Nhiễm mới sinh ra thì Hoàng hậu đã không may qua đời.
Đối với vị Hoàng hậu này, bệ hạ luôn có một phần áy náy và hoài niệm.
Nên lúc nào cũng có suy nghĩ chỉ cần Nam Nhiễm khỏe mạnh bình an một đời là tốt rồi.
Vì thế, dù nàng làm chuyện gì cũng nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua.
Một năm trước, Hoàng đế mắc bệnh nặng, không thể xuống giường.
Mấy tháng sau, Nam Nhiễm đột nhiên mất tích.
Dù thị vệ và cung nữ đã lục soát toàn bộ hoàng cung nhưng vẫn không thể tìm được người.
Chuyện này cứ thế kéo dài cho đến tận bây giờ.
Nam Nhiễm lại sắp xếp toàn bộ ký ức ở trong đầu một lượt.
Hè năm ngoái, nguyên thân cải trang ra cung du ngoạn.
Trên đường đi gặp phải một lão nhân gia ngã ngay bên chân nàng.
Sau đó lại xuất hiện một đám người khóc lóc sướt mướt, ăn vạ nguyên thân.
Nhưng nguyên thân nào phải người dễ chọc, nàng dễ dàng lật tẩy bộ mặt thật của bọn họ trước mặt mọi người.
Rồi nghênh ngang rời đi.
Đám người kia lừa tiền không được thì sinh ra ác ý.
Theo dõi nguyên thân.
Vừa thấy nàng đi dạo bên bờ sông.
Liền xông lên trực tiếp đẩy nguyên thân xuống sông.
Sau đó không biết làm thế nào mà nguyên thân được một thôn dân cứu.
Tuy sống sót nhưng lại bị mất trí nhớ.
Sau đó nữa thì bị gia đình thôn dân kia bán cho Vương phủ làm mã phu.
Còn chuyện tiếp theo chính là thời gian cô xuyên vào người nguyên thân.
Chờ màn hồi tưởng kết thúc.
Nam Nhiễm lập tức ngồi dậy.
Lúc này, mới phát hiện trên người không có nổi một tấm vải quấn thân.
Ngay lập tức, tất cả mọi chuyện phát sinh tối hôm qua đều ùa về.
Trong đầu cô hiện lên một vài cảnh tượng vô cùng ái muội.
Nam Nhiễm ngồi im trên giường một lát, rồi lặng lẽ xuống giường.
Mặc quần áo xong liền ra cửa.
Từ khi Nam Nhiễm tỉnh lại, hành động nào của cô cũng khiến cho hệ thống sợ ngây người.
Đây là ký chủ của nó sao?
Thật chăm chỉ!
Hệ thống nãi thanh nãi khí: [ký chủ, cô muốn đi đâu?]
"Hồi cung."
[ký chủ, cô không định ở lại Vương phủ sao?]
Nam Nhiễm cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình: "Ta chính là công chúa."
Lúc cúi đầu, khom lưng.
Tay của Nam Nhiễm theo bản năng đặt lên eo, sờ sờ vài cái.
Cả người bất động vài giây.
Đêm qua, cô đã quá vất vả rồi.
Hệ thống mở miệng: [ký chủ, nếu Phượng Cửu Tô đại nhân tỉnh lại không tìm thấy cô thì phải làm sao?]
"Cho triệu hắn vào cung."
Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng hệ thống lại cảm thấy, nhất định có lý do nào đó nên ký chủ mới dậy sớm như vậy, thậm chí trời còn chưa sáng đã hồi cung để khôi phục thân phận.
Bình luận truyện